Chương 78

Chuyện này dù nói thế nào thì cũng là lỗi của Trình Hạ, nếu như cậu đã được ơn huệ có được thân xác của Đào Nhiên để trở lại bên cạnh người yêu, thì đồng thời cũng phải tiếp nhận một loạt ảnh hưởng tiêu cực từ thân phận Đào Nhiên. Trình Hạ chịu thương tổn tạm thời coi như là vô tội, là oan ức, thế nhưng đấy không phải là lý do để cậu dùng nó làm tổn thương Lý Trạch Khôn. Vì nhất thời giận hờn mà che dấu, nên dẫn đến tình cảm có rạn nứt, ấy là điều tất nhiên.

Tâm tình Lý Trạch Khôn phập phồng lên xuống, một phen phát tiết hồi nãy đã khiến vết thương của hắn bị rách ra đau đớn. Lý Trạch Khôn muốn đi ra ngoài yên tĩnh một chút, hắn còn mờ mịt hơn cả Trình Hạ.

Trình Hạ thấy Lý Trạch Khôn chẳng hề lưu luyến bước ra khỏi cửa liền hoảng hồn, cậu không còn cảm giác gò má nóng bừng đau nhức nữa, trái lại trái tim đập nhanh càng khiến cậu sợ hãi hơn.

“Lý Trạch Khôn, Lý Trạch Khôn….” Giọng Trình Hạ nhuốm đầy nỗi lo lắng, cậu sắp bật khóc, vội vàng đuổi theo, sau đó vấp ngã một cái. Đầu gối Trình Hạ đập cái rầm xuống đất, cậu ngây ngốc ngồi ở đó, hồi lâu sau mới đột nhiên nức nở một tiếng. Chỉ một tiếng thôi, trong đó có kinh hoàng, có tủi thân, có chút dè dặt không dám làm nũng.

Bước chân Lý Trạch Khôn dừng một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại: “Anh không muốn nói những lời khó nghe với em.” Vì thế hắn muốn ra ngoài trước để bình tĩnh một chút.

Thế nhưng Trình Hạ lại hiểu sai ý, cậu quên cả đứng lên, chỉ vươn tay túm lấy ống quần Lý Trạch Khôn để giữ hắn lại.

Sự thấp kém của cậu khiến Lý Trạch Khôn đau lòng, khối băng hắn dựng lên đổ rầm nát vụn. Có thể làm sao được, rốt cuộc đây cũng là cậu trai mà hắn cưng chiều mà.

“Không phải em không muốn nói cho anh, em sợ…” Trình Hạ cắn mạnh vào hàm dưới của mình, đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh gỉ sét: “Em sợ anh ghét bỏ em không giống như lúc trước, em sợ anh sẽ thích Đào Nhiên, em sợ anh không tin sự tồn tại của em…”

Trình Hạ ngồi dưới đất, lần đầu tiên cậu khóc đến không còn hình tượng trước mặt Lý Trạch Khôn, kiểu khóc này thật sự không dễ nhìn.

“Không, không phải em sợ hãi, mà là em quá nhẫn tâm.” Lý Trạch Khôn lắc đầu một cái, vẻ mặt đượm nét cay đắng: “Em biết anh yêu em nhiều đến thế nào mà, quan tâm em nhiều đến ra sao mà. Bất luận em biến thành hình dạng gì, chỉ cần là em, anh đều sẽ chạy đi tìm em.” Lý Trạch Khôn mím mím môi, vội vàng cúi đầu che giấu bi thương và yếu đuối trên mặt.

“Em đang dò xét cái gì? Bảy năm trước em không có cảm giác an toàn, anh thương em ba năm, ấp iu một khối băng cũng ấp iu đến độ tan chảy… Thế mà em lại khiến anh thất vọng quá nhiều, hóa ra cho đến giờ anh vẫn không phải là người để em có thể hoàn toàn tin tưởng…” Nước mắt Lý Trạch Khôn rơi thẳng xuống nền gạch bóng loáng, hắn là một người không thích khóc, số lần khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, tất cả đều là vì Trình Hạ.

Trình Hạ chậm rãi đứng lên đi về phía cửa sổ. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi vào người thật ấm áp. Cậu đưa lưng về phía Lý Trạch Khôn, âm thanh rất nhẹ như đang lẩm bẩm: “Không phải em không muốn không cần bận tâm cái gì hết, em cũng muốn ỷ lại vào sự thương yêu cưng chiều của anh, sẽ không phải hãi sợ gì… Nhưng mà Khôn Tử à, em không làm được, giữa chúng ta chênh lệch quá xa…”

Trình Hạ chống cằm nhìn xa xa, dưới lầu người người vội vã đi qua, khuôn mặt cậu mỏi mệt mà lạnh lùng: “Mỗi ngày ở với anh em đều xem nó như ngày cuối cùng… Anh tin không? Ngày cuối cùng em ở trên bàn mổ, cái giây phút cảm nhận được điện tâm đồ biến thành một đường thẳng nội tâm em cực kỳ an bình. Em nghĩ, thật sự quá tốt, mãi đến khi em chết, người đàn ông chờ em ở ngoài phòng mổ vẫn yêu em…”

“Anh yêu em… Em tin, thậm chí em còn ôm một trái tim thành kính để cảm kích. Lúc anh ngủ bên cạnh em em sẽ nghĩ, ồ, em phải tích phúc mấy đời mới gặp được một người như vậy. Nhưng Khôn Tử à, em thật sự sợ, em sợ bất cứ lúc nào anh cũng có thể thu hồi lại niềm yêu thích của mình, anh quá tốt, em chỉ là một kẻ nhỏ bé không đáng kể bên cạnh anh… Khuyết điểm của em quá nhiều, hay ghen tị lại còn mưu mô, rất khó vui vẻ, không phóng khoáng, thường toan tính thành thói…”

Tim Lý Trạch Khôn dường như bị một bàn tay siết mạnh, mỗi một câu nói Trình Hạ thốt ra, bàn tay ấy càng bóp chặt hơn. Hắn rất đau, đau vì Trình Hạ lo được lo mất, đau cho chính mình, hắn làm nhiều đến như vậy cũng không có cách nào để Trình Hạ thật sự an lòng.

Cậu bé này hắn giữ bên người, không phải hắn không biết tính cậu, nhưng xưa nay hắn không ngờ Trình Hạ lại xoắn xuýt nặng đến vậy, nặng đến mức chuyện cậu trọng sinh quay về cũng ngậm miệng không đề cập đến.

“Anh yêu em vì em tốt, cũng vì em không tốt… Em ghen tuông em mưu mô anh đều biết, anh cảm thấy cực kỳ đáng yêu, mà anh cũng cực kỳ kiêu ngạo… Thằng nhóc này đã yêu anh đến mức không xong rồi…” Lý Trạch Khôn cười khổ: “Em còn nhớ không, mùa đông năm nọ Dương Ngạn Học chuyển từ bộ Môi trường sang bộ Giáo dục, bèn mời mọi người đi chơi. Anh biết em mẫn cảm, sợ em chơi không thoải mái nên không mang em đi. Buổi tối mới bảy tám giờ em đã gọi điện cho anh nói là mình đi mua đồ quên mang chìa khóa, lúc đó anh đã bỏ hết thể diện của cả một bàn người để cấp tốc về đưa chìa khóa cho em. Anh không nói cho em biết, sau khi vào nhà anh xếp áo cho em đã sờ thấy chìa khóa… Lo lắng của mình em chưa bao giờ nói cho anh, chút tâm tư nhỏ bé như vậy bảo anh đoán thế nào được? Chưa cần nói đến mức độ toan tính… Coi như đó là toan tính đi, thì đó cũng do anh cam tâm tình nguyện giao quyền ấy cho em…”

“Em không giống, anh yêu em, là bởi vì anh có thể xuyên thấu qua lớp ngụy trang không hoàn mỹ của em để nhìn thấy sự yếu đuối mềm yếu của em… Anh đã gặp mấy người hoàn mỹ để mức không tìm ra sai lầm nào, người ta biết nhìn tình huống, sẽ khiến người vui vẻ, nên tiến một bước hay lùi một bước đều không hề sai. Nhưng anh lại thích em ngốc, thích nhìn em rõ ràng khó chịu mà vẫn cắn môi không thèm nói, đáng yêu đến mức chọc thẳng vào trái tim anh…”

“Anh đã thay đổi rồi Trình Hạ…” Khi nói đến hai chữ sau, ngữ điệu của Lý Trạch Khôn cũng thay đổi: “Sau đó anh biết em mỏng manh nên chẳng dám nói bất cứ câu nói nặng nào; anh biết em không được tự nhiên, vui chơi xã giao có thể trốn sẽ trốn; em cười thật thật giả giả, anh liền nâng thứ tốt nhất anh có để đặt trước mắt em… Tiểu Hạ à…” Lý Trạch Khôn không nói được nữa, từng câu từng chữ như đẫm máu.

“Ngay cả giấy chứng nhận kết hôn anh cũng cho em rồi… Em còn sợ cái gì?”

Lý Trạch Khôn đau lòng nhiều hơn là tức giận, dồn nén đến mức hắn không cách nào đối xử bình tĩnh ôn hòa với Trình Hạ. Lý Trạch Khôn cảm thấy mình và Trình Hạ không hề có khúc mắc, vẫn luôn tâm linh tương thông, nhưng chưa từng nghĩ tất cả chỉ là hắn tự tưởng bở. Càng khiến Lý Trạch Khôn không dám nghĩ nhiều chính là năm đó Trình Hạ mang theo nỗi niềm giải thoát mà ra đi…

Lý Trạch Khôn bước từng bước một đến, sau đó dùng sức ôm ghì lấy Trình Hạ vào ngực, vết thương dùng sức vỡ ra cũng không chịu buông tay.

Máu đỏ thẫm loang ra càng lúc càng rộng, Trình Hạ cả kinh vội vã vùng ra: “Buông tay ra, anh buông tay ra, để em gọi y tá!”

“Em để anh đau, so với vết thương nứt ra càng đau gấp trăm lần…” Sắc mặt Lý Trạch Khôn trắng bệch, thái dương đổ một lớp mồ hôi mỏng: “Không làm cho em tin tưởng mình được tất cả thương yêu, là lỗi của anh. Anh thà rằng em giết anh để có thể làm em tin rằng đến chết anh chỉ yêu mình em mà thôi…”

Trình Hạ cắn mu bàn tay, đau đớn đến nghẹt thở. Tổn thương cậu gây ra cho Lý Trạch Khôn bắt đầu phản phệ lại chính cậu. Thật sự hối hận, nhưng dường như cũng có vui mừng mơ hồ.

Mình thật sự… Được yêu cả hai đời.

__________________

Chapter
1 Chương 1: Phiên ngoại Lý Trạch Khôn (Trong Mười năm yêu anh nhất)
2 Chương 1-2
3 Chương 2
4 Chương 3
5 Chương 4
6 Chương 5
7 Chương 6
8 Chương 7
9 Chương 8
10 Chương 9
11 Chương 10
12 Chương 11
13 Chương 12
14 Chương 13
15 Chương 14
16 Chương 15
17 Chương 16
18 Chương 17
19 Chương 18
20 Chương 19
21 Chương 20
22 Chương 21
23 Chương 22
24 Chương 23
25 Chương 24
26 Chương 25
27 Chương 26
28 Chương 27
29 Chương 28
30 Chương 29
31 Chương 30
32 Chương 31
33 Chương 32
34 Chương 33
35 Chương 34
36 Chương 35
37 Chương 36
38 Chương 37
39 Chương 38
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63
65 Chương 64
66 Chương 65
67 Chương 66
68 Chương 67
69 Chương 68
70 Chương 69
71 Chương 70
72 Chương 71
73 Chương 72
74 Chương 73
75 Chương 74
76 Chương 75
77 Chương 76
78 Chương 77
79 Chương 78
80 Chương 79
81 Chương 80
82 Chương 81
83 Chương 82
84 Chương 83
85 Chương 84: Đại kết cục (Thượng)
86 Chương 85: Đại kết cục (Trung)
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Phiên ngoại Lý Trạch Khôn (Trong Mười năm yêu anh nhất)
2
Chương 1-2
3
Chương 2
4
Chương 3
5
Chương 4
6
Chương 5
7
Chương 6
8
Chương 7
9
Chương 8
10
Chương 9
11
Chương 10
12
Chương 11
13
Chương 12
14
Chương 13
15
Chương 14
16
Chương 15
17
Chương 16
18
Chương 17
19
Chương 18
20
Chương 19
21
Chương 20
22
Chương 21
23
Chương 22
24
Chương 23
25
Chương 24
26
Chương 25
27
Chương 26
28
Chương 27
29
Chương 28
30
Chương 29
31
Chương 30
32
Chương 31
33
Chương 32
34
Chương 33
35
Chương 34
36
Chương 35
37
Chương 36
38
Chương 37
39
Chương 38
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63
65
Chương 64
66
Chương 65
67
Chương 66
68
Chương 67
69
Chương 68
70
Chương 69
71
Chương 70
72
Chương 71
73
Chương 72
74
Chương 73
75
Chương 74
76
Chương 75
77
Chương 76
78
Chương 77
79
Chương 78
80
Chương 79
81
Chương 80
82
Chương 81
83
Chương 82
84
Chương 83
85
Chương 84: Đại kết cục (Thượng)
86
Chương 85: Đại kết cục (Trung)