Chương 16: 16: Sau Này Cùng Nhau Ăn Cơm Đi

Editor: Gạo Đen
Chương 16: Sau này cùng nhau ăn cơm đi.

Sáng hôm sau.

Mấy quán ăn sáng ở Phố Tây buôn bán rất thuận lợi, nhân viên phục bận tối mày tối mặt, nhưng tiếng cười điên dại phát ra trong một góc nhỏ vẫn làm bọn họ chú ý.

Sau khi Giang Trình nghe xong mấy chuyện Cù Tranh Viễn trải qua tối hôm qua, ngửa người ra sau, cười đến miệng mồm nhức mỏi không khép lại nổi, vừa run rẩy vừa ngắt quãng bình luận: "Ôi mẹ ơi thật hài mà, trộm quần lót, nếu tôi là Tạ Diễn chắc đã báo công an rồi."
Sắc mặt Cù Tranh Viễn xanh mét, tay phải cầm một quả trứng gà vừa bóc vỏ, nhẹ nhàng lăn lên trán, đau đến thấu xương.

"Đính chính lại, không phải trộm, tôi chỉ nhìn một chút, huống hồ tôi còn chưa thấy cái gì hết."
"Nhưng cũng quá biến thái." Giang Trình cười như điên như dại, một lúc lâu sau mới ngừng lại được, uống miếng sữa đậu nành, "Vết thương trên mặt là do cậu ta đánh?"
"Sao có thể, cậu ta làm sao đánh lại tôi?"
"Thiệt không?"
"Lắm lời."
Cù Tranh Viễn không nói dối, tối hôm qua hắn và Tạ Diễn vì chuyện trộm quần lót tranh chấp rất lâu, sau bỗng nhiên hắn chợt lóe lên ý tưởng, nói bồn cầu dưới lầu hỏng rồi, lên lầu mượn WC, sợ đánh thức cậu nên phải vừa sờ soạng vừa đi, còn chuyện quần lót, chỉ do tò mò trên đó in công thức hóa học mới cầm lên nhìn qua, miễn cưỡng dẹp yên chuyện này.

Tạ Diễn cũng không thèm xuống dưới lầu xác nhận bồn cầu hư hay không hư, chửi tục một câu rồi chui lại vào ổ chăn ngủ.

Vết thương trên mặt có lẽ là báo ứng vì tội nói xạo, lúc đi xuống lầu, hắn đang nghĩ lời nói dối này có gì sai trái không, phản ứng của Tạ Diễn là tin hay không tin, quên bật đèn, bị vấp chân lên người Hổ Tử, chật vật té sấp mặt chỗ bàn trà phòng khách.

Lúc mới bị đụng vào rất đau, nhưng mà một lúc sau cũng đỡ chút, kết quả sáng hôm nay vừa thức dậy, phát hiện gần chỗ chân mày bị bầm một mảng lớn, cứ như mới vừa đánh nhau với ai.

Cù Tranh Viễn nhanh trí tự sướng một tấm, đeo kính râm lên, cái con người đối diện kia vẫn chưa ngưng cười, hắn đạp một phát lên ghế của ai kia: "Còn cười nữa, không phải đều do cậu hại sao."
Giang Trình không hề thu liễm, cười đến bả vai run rẩy: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tìm cách bứt tóc người ta, ai biết cậu sáng tạo khác người vậy."
Cù Tranh Viễn nhướng mi: "Cậu ta không cho tôi bứt tôi làm gì được, cũng không thể lôi đầu người ta? Lúc cậu ta làm bài tập tuyệt đối không cho tôi lại gần, còn khó chiều hơn Hổ Tử."
Giang Trình: "Sao không tìm mấy đồ dùng sinh hoạt khác, hoặc là dùng bàn chải đánh răng đã dùng qua rồi cũng được."
"Sao không nói sớm."
"Bộ hồi xưa cậu không học sinh học sao?"

"Tôi học khoa xã hội"
"Làm sao để lấy tế bào niêm mạc trong khoang miệng hồi cấp 2 đã dạy rồi."
Cù Tranh Viễn gắp cái bánh bao chiên nhét vào miệng anh: "Cậu im miệng đi."
Buổi tối lúc Tạ Diễn đánh răng không thấy bàn chải đánh răng của mình, thay vào đó là một cái bàn chải đánh răng điện màu trắng xanh.

"Cù Tranh Viễn!" Cậu khí thế hùng hục chạy xuống lầu, "Anh lại động tay động chân vào bàn chải đánh răng của tôi đúng không?"
"Lại cái gì mà lại?" Cù Tranh Viễn đang ở trong bếp đưa thức ăn mèo cho Hổ Tử, không để tâm nói, "Bàn chải đánh răng của cậu đã toe loe toét loét rồi còn không chịu đổi nữa?"
Tạ Diễn nghĩ ngợi một chút, cái bàn chải đánh răng kia thật sự dùng rất lâu rồi, nhưng tuyệt đối không đến nỗi nát bét như Cù Tranh Viễn nói, cùng lắm mới hơn một tháng.

Cù Tranh Viễn đặt chậu thức ăn mèo bên cạnh máy lọc nước: "Tôi cho cậu một cái bàn chải tự động, đánh càng sạch sẽ, đổi lại sau này bố tôi mà hỏi, đừng nói tôi hay bắt nạt cậu nữa."
Tạ Diễn bất mãn nói: "Tôi chẳng cần bàn chải tự động, tôi chỉ cần cái cũ kia thôi."
Cù Tranh Viễn đi tới chỗ bồn rửa măt, nhấn một ít bọt xà phòng rửa tay, chỉ đưa ánh mắt nhỏ xíu nhìn cậu: "Cái đứa nhỏ này sao lại lì lợm vậy hả? Cái mới tôi mua 250 đồng, có gì thua cái bàn chải trước đây của cậu?"
"Bỏ tiền mua một cái bàn chải đánh răng tới 250 đồng, tôi thấy anh chính là 250 (đồ ngốc)," Tạ Diễn chẳng có chút cảm kích gì hết, duỗi tay, "Cái này tôi dùng không quen, trả cái cũ lại đây cho tôi."
"Chậc" Cù Tranh Viễn không thể nhịn được nữa, nói trắng ra, "Tôi vứt rồi."
"Vì sao?" Tạ Diễn khó hiểu, "Tôi đâu có trêu chọc gì tới anh."
"Tôi muốn đối xử tốt với cậu chút không được hả?" Cù Tranh Viễn nói xong đã hối hận, chưa nói tới lời này nghe giống mấy lời tỏ tình sến rện, mờ ám, lại còn là giữa hai đứa con trai với nhau cũng quá kỳ cục.

Chằng mấy chốc,mây mù giữa hai hàng lông mày Tạ Diễn được xua tan hết,lông mày giãn ra, thay thế bằng bốn phần vui mừng khôn tả, bốn phần muốn nói lại thôi, hai phần còn lại hắn nhìn không ra, có lẽ là thẹn thùng.

Cù Tranh Viễn hạ mình: "Bố tôi nói muốn tụi mình chung sống hoà bình, cái này coi như là quà gặp mặt tặng cậu đi."
Hắn không giỏi bày trò nói dối, sợ Tạ Diễn lại hỏi thêm cái gì nữa, liền xoay người trở về phòng, lúc đẩy cửa ra, nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh cực kì nhỏ.

"Cảm ơn anh."
Cù Tranh Viễn bỗng nhiên phát hiện, đứa nhóc này là loại người ăn mềm không ăn cứng, dùng giọng điệu mềm mỏng dỗ dành sẽ cắn câu.

Nhìn như không dễ tiếp cận, thật ra đơn thuần dễ lừa, quá giống Hổ Tử.

Tạ Diễn cầm cái bàn chải đánh răng mới tinh đi lên lầu hai, ấn cái nút, bàn chải đánh răng phát ra tiếng rung rất nhỏ.

Đồ chạy bằng điện và đồ bình thường rất khác nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy Cù Tranh Viễn bỏ hơn hai trăm mua cái này có hơi lãng phí.

Súc miệng xong, cậu lau miệng, nghĩ ngợi phải tặng lại cho Cù Tranh Viễn quà gì mới tốt đây, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình còn nợ người ta 3000 đồng, cậu có thể tưởng tượng ra cảnh Cù Tranh Viễn từ trên cao nhìn xuống nói rằng, có tiền mua quà mà không có tiền trả nợ cho tôi hả?
Màn đêm bông xuống, gió thổi xào xạt ngoài cửa sổ, lá cây bị thổi bay phất phới, có thể sẽ có mưa to.

Khó có khi trời không nóng như vậy,Tạ Diễn trở lại phòng sách vùi đầu làm bài, tháng tám sẽ thi, còn hai tuần ôn tập, nghe thầy Tào nói năm ngoái ba người đứng đầu ngoại trừ được tặng giấy khen, còn có thêm không ít tiền thưởng.

Cậu nóng lòng muốn thử sức, đáng tiếc tiền tiết kiệm đã hết sạch, chỉ có thể tìm đề trên mạng, nhưng càng thất vọng bởi vì cậu phát hiện đề thi trên mạng căn bản không đầy đủ, hơn nữa đáp án khác với đáp án cậu tính ra, so với đáp án của cư dân mạng, cậu tin tưởng chính mình hơn.

Cậu muốn mua bộ sách luyện thi Olympic để xem, sau năm phút rối rắm, gọi điện thoại cho Tạ Mạn, nhưng một hồi lâu mà chưa bắt máy.

Đây không phải lần đầu tiên Tạ Diễn buồn bã vì không có tiền, lúc cậu khai giảng năm đầu năm cấp 2, bởi vì Tạ Mạn làm hỏng một bức tranh cổ bị phạt tiền, còn bị sa thải, trực tiếp cắt nguồn thu nhập của hai người.

Lúc đó cậu đã chuẩn bị tinh thần bỏ học đi làm, có điều Tạ Mạn vẫn vay tiền bạn bè, đồng nghiệp khắp nơi, nộp học phí cho cậu.

Quãng thời gian một cái bánh bẻ đôi ra chia thành hai bữa ăn đã trải qua một lần, cả đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ quên được.

Cho nên mỗi một lần mở miệng xin tiền Tạ Mạn, cậu đều không tự chủ được nhớ tới đoạn thời gian vất vả kia, nhớ tới lời nói của Tạ Mạn khi đó.

"Những mất mát chị phải chịu, chị sẽ không để em phải chịu, những đau khổ chị đã trải qua, chị cũng không bao giờ để em phải trải qua.

Chị sẽ cố gắng làm trụ cột cho em, em hãy dũng cảm trèo lên cao, vượt qua bức tường vây khốn em, cuộc đời em mới có thể xuất hiện nhiều lối đi, ít nhất có tư cách lựa chọn một nghề nghiệp mà em mong ước."
Cậu bất giác hồi tưởng lại, sỡ dĩ Tạ Mạn nói những lời này, là bởi vì cô không có quyền lựa chọn.

Nếu lúc trước không gặp được Cù Bình Sinh, có lẽ cô vĩnh viễn chẳng bao giờ thừa nhận mình thích thiết kế quần áo, ước mơ được trở thành một nhà thiết kế.

Cô phải trưởng thành sớm, gánh vác trách nhiệm của bố mẹ, cũng giống bố mẹ muốn cậu là đứa trẻ vô ưu vô lo, được sống một cuộc sống thoải mái.

Cô giả vờ thoải mái, chỉ để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho cậu.

Sau một lúc, Tạ Mạn nghe điện thoại.

"Nhớ chị sao, sống ở chỗ đó quen chưa?"
"Cũng không tệ lắm." Tạ Diễn nghĩ nghĩ nói, "Hôm nay Cù Tranh Viễn tặng em một cái bàn chải đánh răng, loại chạy bằng điện, nói là quà gặp mặt."
"Thật sao?" Qua điện thoại cũng cảm nhận được Tạ Mạn rất vui mừng.

Tạ Diễn trả lời chắc chắn: "Thật mà."
Tạ Mạn cười nói: "Quả nhiên mấy cậu con trai dễ ở chung với nhau."
"Không phải nam nữ mới hòa hợp hơn sao? Nếu anh ta là con gái đoán rằng mấy chuyện lúc trước chẳng bao giờ xảy ra." Tạ Diễn nói.

"Lúc trước có chuyện gì thế?"
"Liên quan tới chị đó, nếu là nữ nói không chừng sẽ yêu em."
Tạ Mạn tiêu sái cười to: "Chị không sao hết, chị không dựa dẫm anh ấy."
Tạ Diễn thoải mái nằm trên ghế da, gân cốt thả lỏng, ngửa đầu ra sau: "Có điều bây giờ em phát hiện ra, anh ta nhìn bên ngoài có vẻ tính tình hơi nóng nảy, nhưng thật ra trong lòng không có ý xấu."
"Aiyoo —— em còn biết nhìn người nữa sao?"
"Đương nhiên rồi."
Nói chuyện phiếm một hồi, Tạ Diễn nhỏ giọng nói: "Chị, em muốn mua một bộ sách,."
"Mua đi, sao vậy, thiếu tiền hả? Muốn bao nhiêu, chị phát bao lì xì* cho em."(kiểu như là hình thức chuyển khoảng bằng Wechat)
Tạ Diễn cười ha hả, nói một con số, chẳng mấy chốc Tạ Mạn đã chuyển khoản qua, nhiều gấp ba lần con số cậu nói.

Tạ Diễn khiếp sợ trả lời: "Chị nhặt được tiền sao?
Tạ Mạn: Cuối tuần chị tới công ti của lão Cù làm việc.

Tạ Diễn: Mỗi tháng ông ấy đều phát lương cho chị hả?
Tạ Mạn: " Chuyện này em không cần bận tâm, không thì em đi làm thẻ ngân hàng đi, rồi đem số thẻ chụp cho chị, sau này học phí và tiền sinh hoạt chị trực tiếp chuyển khoản cho em luôn,em tự đi làm thẻ được không?"
Tạ Mạn hoàn toàn lảng tránh câu hỏi của cậu, Tạ Diễn hơi nghệch ra, nhưng cậu biết nếu hỏi lại cũng không biết được kết quả gì.

Cậu có chút lo lắng, sau khi Tạ Mạn từ chức sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào ông ta, cũng có nghĩa là cô đánh mất rất nhiều quyền chủ động, mấy điều tốt đẹp trước mắt chỉ có một điều kiện đó là Cù Bình Sinh thích cô.

Nếu nào một ngày cảm thấy chán......!
Cậu không hy vọng phát sinh chuyện như vậy.

Cũng không phải không muốn cô được hưởng vinh hoa phú quý, chỉ là Cù Bình Sinh có thể đem lại cho cô cuộc sống mà cô hằng mơ ước, thật tốt đẹp biết bao có điều..

Cậu chỉ mong muốn cuộc sống không có sóng gió nào, ít nhất là tới khi cậu có đủ năng lực bảo vệ chị mình, không được xuất hiện sóng gió gì hết.

Cù Tranh Viễn tắm xong, sấy tóc, hai chân gập lại dựa vào đầu giường xem phim, đồng thời liên tục nhắn tin.

Giang Trình gửi liên kết WeChat của Từ Niệm cho hắn, sắp xếp tối mai cùng nhau ăn cơm, nhân cơ hội bàn chuyện ký hợp đồng.

Trong vòng bạn bè của Từ Niệm chia sẻ rất nhiều ảnh chụp với nhiều ông lớn trong giới điện ảnh Cù Tranh Viễn like mấy cái, rồi thoát ra ngoài.

Đầu ngón tay trên màn hình nhẹ nhàng lướt qua, lướt xuống dưới, là bài đăng của Tạ Diễn hai tiếng trước.

Ngón tay thon dài cầm bàn chải đánh răng, nền là phòng tắm trong nhà, chỉ có ba chữ ngắn ngủn: Quà gặp mặt.

Tiếp theo là biểu tượng cảm xúc hình pháo hoa.

"Thật trẻ con, mấy chuyện cỏn con vậy mà cũng khoe." Cù Tranh Viễn cười nhạo một tiếng, một bên ghét bỏ một bên like cho người ta.

Dưới ánh đèn rực rỡ, khóe miệng càng ngày càng cong lên, cảm xúc vui vẻ không thể nào che giấu được.

Nằm ngốc trong phòng điều hòa lâu quá, có chút khát nước, Cù Tranh Viễn đứng dậy ra phòng khách uống nước.

Cửa mới vừa mở ra, một thứ gì đó mắc trong khe cửa bay ra, hắn khom lưng nhặt lên.

Một phong thư, chính xác mà nói, là phong thư gấp bằng tờ giấy nháp, ở giữa viết ba chữ—— quà gặp mặt.

Chữ tuy to, nhưng vẫn không đổi thói quen viết, ba chữ vừa gầy vừa hẹp, đoan trang thanh tú, đúng là chữ nào người nấy.

Phong thư bên trong lại là một tờ giấy nháp khác, Cù Tranh Viễn nhanh chóng lật ra, khóe môi lại lần nữa cong lên.

—— Sau này cùng nhau ăn cơm đi, tôi nấu, anh chỉ phụ trách ăn..

Chapter
1 Chương 1: 1: Bố Lại Cân Nhắc Đến Việc Tìm Mẹ Kế Cho Con
2 Chương 2: 2: Bố Thấy Con Mới Là Đứa Cần Lắp Não
3 Chương 3: 3: Vậy Cậu Hãy Tưởng Tượng Cậu Là Một Cô Gái
4 Chương 4: 4: Wknjsgebw
5 Chương 5: 5: Đáng Tiếc Con Của Lão Cù Là Nam
6 Chương Chương 6: 6
7 Chương 7: 7: Mua Một Tặng Một Còn Là Một Đứa Ngốc
8 Chương 8: 8: Thuộc Chòm Sao Bọ Cạp Hả!
9 Chương 9: 9: Cù Tranh Viễn Anh Rớt Mẹ Xuống Hầm Cầu Rồi À
10 Chương 10: 10: Tạ Diễn Nói Tôi Buồn Nôn
11 Chương 11: 11: Anh Ngủ Rồi À
12 Chương 12: 12: Vừa Rồi Hổ Tử Ị Ở Trong Phòng Anh
13 Chương 13: 13: Tôi Hơi Xấu Hổ
14 Chương 14: 14: Tay Anh Không Sao Chứ
15 Chương 15: 15: Tôi Thấy Anh Rớt Não Thì Có
16 Chương 16: 16: Sau Này Cùng Nhau Ăn Cơm Đi
17 Chương 17: 17: Tôi Đã Nói Mấy Cái Âm Mưu Máu Chó Của Cậu Chẳng Đúng Tí Nào Rồi Mà
18 Chương 18: 18: Đưa Cậu Về Nhà
19 Chương 19: 19: Giơ Chân Lên Cho Tôi Xem Thử Chân Nào Nổi Mụn Nước
20 Chương 20: 20: Vậy Khi Nào Anh Về Thế Có Muốn Ăn Chung Không
21 Chương 21: 21: Mẹ Nó Đang Làm Cái Quần Què Gì Vậy!
22 Chương 22: 22: Dài Quá Hông Ghi Hết
23 Chương 23: 23: Cù Tranh Viễn 0 Là Cái Gì
24 Chương 24: 24: Chẳng Lẽ Cậu Ta Muốn Phát Triển Một Mối Quan Hệ Khác Với Hắn
25 Chương 25: 25: Cù Tranh Viễn Ai Biến Thái Còn Chưa Chắc Đâu À Nha
26 Chương 26: 26: Sao Mỗi Lần Tôi Không Thoải Mái Anh Đều Ở Bên Cạnh Tôi Nhỉ
27 Chương 27: 27: Khi Còn Nhỏ Bố Dỗ Dành Giờ Lớn Rồi Được Ông Xã Dỗ
28 Chương 28: 28: Sao Tự Nhiên Tốt Với Tôi Dữ Vậy
29 Chương 29: 29: Tạ Diễn Đây Chính Là Tấm Lòng Chân Thành Của Tôi!
30 Chương 30: 30: Hắn Cũng Biết Tạ Diễn Thèm Khát Thân Thể Hắn Lâu Rồi!
31 Chương 31: 31: Anh Cởi Quần Ra Chút Được Hông
32 Chương 32: 32: Anh Muốn Được Tặng Quà Gì Nghe Cậu Gọi Tôi Là Ba Ba
33 Chương 33: 33: Sinh Nhật Vui Vẻ Nha Cù Tranh Viễn! Cầu Mong Anh Vĩnh Viễn Hạnh Phúc
34 Chương 34: 34: Đến Đây Đi! Đánh Cược Một Trận
35 Chương 35: 35: Ban Ngày Cậu Nói Gì Với Tôi Giờ Có Thể Thực Hiện Chưa
36 Chương 36: 36: Tôi Đi Ngủ Vì Sao Phải Mặc Quần Áo
37 Chương 37: 37: Cậu Thích Xem Tôi Ngủ Lỏa Lồ Lắm À
38 Chương 38: 38: Tạ Diễn Ngượng Ngùng Nói Cởi Hết Sao
39 Chương 39: 39: Cù Tranh Viễn Tôi Cũng Không Phải Là Loại Người Này
40 Chương 40: 40: Lễ Tình Nhân!
41 Chương 41: 41: Giang Trình Rít Gào Nó Là Cậu Của Mày Đấy!
42 Chương 42: 42: Cù Tranh Viễn Cục Cưng
43 Chương 43: 43: Về Sau Làm Gối Ôm Của Tôi Đi!
44 Chương 44: 44: Tình Yêu Này Có Phải Tới Hơi Bị Dữ Dội Không
45 Chương 45: 45: -1
46 Chương 46: 46: Em Còn Cao Lên
47 Chương 47: 47: Con Nít Không Nên Coi Hổ Tử Mau Che Đôi Mắt Bé Nhỏ Của Mình Lại
48 Chương 48: 48: Nếu Quan Hệ Của Chúng Ta Đã Phát Triển Đến Bước Này
49 Chương 49: 49: Há Mồm Mau Đồ Ngốc
50 Chương 50: 50: Anh Dâm Dê Thật Sự!
51 Chương 51: 51: Hẹn Hò 1
52 Chương 52: 52: Hẹn Hò 2
53 Chương 53: 53: Hẹn Hò 3
54 Chương 54: 54: Mặt Người Dạ Thú
55 Chương 55: 55: Vậy Tắm Với Tôi Thêm Lần Nữa Nhé
56 Chương 56: 56: Con Sẽ Thay Hai Người Bảo Vệ Tạ Diễn Thật Tốt
57 Chương 57: 57: Sinh Nhật 1
58 Chương 58: 58: Sinh Nhật 2
59 Chương 59: 59: Thỉnh Thoảng Cũng Có Lúc Nghĩ Không Ra Tên Chương
60 Chương 60: 60: Lúc Đó Giang Trình Vô Cùng Sợ Hãi
61 Chương 61: 61: Mẹ Nó Lãng Mạn Phết Tự Nhiên Tao Muốn Yêu Đương Với Mày Quá!
62 Chương 62: 62: Đương Nhiên Rồi
63 Chương 63: 63: Tám Năm Sau
64 Chương 64: 64: Sau Này Cậu Nhỏ Trở Thành Vợ Tôi
65 Chương 66: 66: Anh Mà Còn Động Tay Động Chân Thế Nữa Thì Em Tố Cáo Anh Hành Hung Cảnh Sát Đó
66 Chương 67: 67: “cũng Bất Lịch Sự Quá Rồi Đó”
67 Chương 68: 68: Lần Gần Nhất Của Anh Là Khi Nào
68 Chương 69: 69: “nhớ Em Thế Nào”
69 Chương 70: 70: Vậy Nên Anh Lại Mua Một Bó Hoa Tươi
70 Chương Chương 72: 72
71 Chương Chương 73: 73
72 Chương 74: 74: Muốn Tìm Một Người Bạn Trai Làm Cảnh Sát Quá
73 Chương 75: 75: Cua Hấp Cp Âu Phục X Đồng Phục
74 Chương 76: 76: Em Cũng Chưa Từng Quên Anh Cũng Chưa Từng Thích Người Khác
75 Chương 77: Cù Tranh Viễn: “Thật ra anh cũng xấu hổ lắm…”
76 Chương 79: 79: Tôi Và Bạn Nhỏ Nhà Tôi Lại Ở Bên Nhau Rồi
77 Chương Chương 80: 80
78 Chương 81: 81: Cù Tranh Viễn Anh Sẽ Không Để Em Chịu Khổ Thêm Nữa
79 Chương 82: 82: Hoá Ra Anh Còn Có Quá Khứ Không Ai Biết Thế Này
80 Chương 83: 83: “chủ Tiệm Nói Thứ Này Gọi Là Vòng May Mắn Đấy”
81 Chương 84: 84: Tạ Diễn Mày Vẫn Nên Nghĩ Di Ngôn Trước Đi
82 Chương 85: 85: “em Vừa Mới Thổi Bong Bóng Ở Trỏng Đó!”
83 Chương 86: 86: Anh Tặng Quà Sinh Nhật Cho Em Sau Này Em Đã Có Nhà Rồi
84 Chương Chương 87: 87: Kết
85 C89: Chương kết
86 C88: Anh tặng quà sinh nhật cho em sau này em đã có nhà rồi
87 87: Chương Kết
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Chương 1: 1: Bố Lại Cân Nhắc Đến Việc Tìm Mẹ Kế Cho Con
2
Chương 2: 2: Bố Thấy Con Mới Là Đứa Cần Lắp Não
3
Chương 3: 3: Vậy Cậu Hãy Tưởng Tượng Cậu Là Một Cô Gái
4
Chương 4: 4: Wknjsgebw
5
Chương 5: 5: Đáng Tiếc Con Của Lão Cù Là Nam
6
Chương Chương 6: 6
7
Chương 7: 7: Mua Một Tặng Một Còn Là Một Đứa Ngốc
8
Chương 8: 8: Thuộc Chòm Sao Bọ Cạp Hả!
9
Chương 9: 9: Cù Tranh Viễn Anh Rớt Mẹ Xuống Hầm Cầu Rồi À
10
Chương 10: 10: Tạ Diễn Nói Tôi Buồn Nôn
11
Chương 11: 11: Anh Ngủ Rồi À
12
Chương 12: 12: Vừa Rồi Hổ Tử Ị Ở Trong Phòng Anh
13
Chương 13: 13: Tôi Hơi Xấu Hổ
14
Chương 14: 14: Tay Anh Không Sao Chứ
15
Chương 15: 15: Tôi Thấy Anh Rớt Não Thì Có
16
Chương 16: 16: Sau Này Cùng Nhau Ăn Cơm Đi
17
Chương 17: 17: Tôi Đã Nói Mấy Cái Âm Mưu Máu Chó Của Cậu Chẳng Đúng Tí Nào Rồi Mà
18
Chương 18: 18: Đưa Cậu Về Nhà
19
Chương 19: 19: Giơ Chân Lên Cho Tôi Xem Thử Chân Nào Nổi Mụn Nước
20
Chương 20: 20: Vậy Khi Nào Anh Về Thế Có Muốn Ăn Chung Không
21
Chương 21: 21: Mẹ Nó Đang Làm Cái Quần Què Gì Vậy!
22
Chương 22: 22: Dài Quá Hông Ghi Hết
23
Chương 23: 23: Cù Tranh Viễn 0 Là Cái Gì
24
Chương 24: 24: Chẳng Lẽ Cậu Ta Muốn Phát Triển Một Mối Quan Hệ Khác Với Hắn
25
Chương 25: 25: Cù Tranh Viễn Ai Biến Thái Còn Chưa Chắc Đâu À Nha
26
Chương 26: 26: Sao Mỗi Lần Tôi Không Thoải Mái Anh Đều Ở Bên Cạnh Tôi Nhỉ
27
Chương 27: 27: Khi Còn Nhỏ Bố Dỗ Dành Giờ Lớn Rồi Được Ông Xã Dỗ
28
Chương 28: 28: Sao Tự Nhiên Tốt Với Tôi Dữ Vậy
29
Chương 29: 29: Tạ Diễn Đây Chính Là Tấm Lòng Chân Thành Của Tôi!
30
Chương 30: 30: Hắn Cũng Biết Tạ Diễn Thèm Khát Thân Thể Hắn Lâu Rồi!
31
Chương 31: 31: Anh Cởi Quần Ra Chút Được Hông
32
Chương 32: 32: Anh Muốn Được Tặng Quà Gì Nghe Cậu Gọi Tôi Là Ba Ba
33
Chương 33: 33: Sinh Nhật Vui Vẻ Nha Cù Tranh Viễn! Cầu Mong Anh Vĩnh Viễn Hạnh Phúc
34
Chương 34: 34: Đến Đây Đi! Đánh Cược Một Trận
35
Chương 35: 35: Ban Ngày Cậu Nói Gì Với Tôi Giờ Có Thể Thực Hiện Chưa
36
Chương 36: 36: Tôi Đi Ngủ Vì Sao Phải Mặc Quần Áo
37
Chương 37: 37: Cậu Thích Xem Tôi Ngủ Lỏa Lồ Lắm À
38
Chương 38: 38: Tạ Diễn Ngượng Ngùng Nói Cởi Hết Sao
39
Chương 39: 39: Cù Tranh Viễn Tôi Cũng Không Phải Là Loại Người Này
40
Chương 40: 40: Lễ Tình Nhân!
41
Chương 41: 41: Giang Trình Rít Gào Nó Là Cậu Của Mày Đấy!
42
Chương 42: 42: Cù Tranh Viễn Cục Cưng
43
Chương 43: 43: Về Sau Làm Gối Ôm Của Tôi Đi!
44
Chương 44: 44: Tình Yêu Này Có Phải Tới Hơi Bị Dữ Dội Không
45
Chương 45: 45: -1
46
Chương 46: 46: Em Còn Cao Lên
47
Chương 47: 47: Con Nít Không Nên Coi Hổ Tử Mau Che Đôi Mắt Bé Nhỏ Của Mình Lại
48
Chương 48: 48: Nếu Quan Hệ Của Chúng Ta Đã Phát Triển Đến Bước Này
49
Chương 49: 49: Há Mồm Mau Đồ Ngốc
50
Chương 50: 50: Anh Dâm Dê Thật Sự!
51
Chương 51: 51: Hẹn Hò 1
52
Chương 52: 52: Hẹn Hò 2
53
Chương 53: 53: Hẹn Hò 3
54
Chương 54: 54: Mặt Người Dạ Thú
55
Chương 55: 55: Vậy Tắm Với Tôi Thêm Lần Nữa Nhé
56
Chương 56: 56: Con Sẽ Thay Hai Người Bảo Vệ Tạ Diễn Thật Tốt
57
Chương 57: 57: Sinh Nhật 1
58
Chương 58: 58: Sinh Nhật 2
59
Chương 59: 59: Thỉnh Thoảng Cũng Có Lúc Nghĩ Không Ra Tên Chương
60
Chương 60: 60: Lúc Đó Giang Trình Vô Cùng Sợ Hãi
61
Chương 61: 61: Mẹ Nó Lãng Mạn Phết Tự Nhiên Tao Muốn Yêu Đương Với Mày Quá!
62
Chương 62: 62: Đương Nhiên Rồi
63
Chương 63: 63: Tám Năm Sau
64
Chương 64: 64: Sau Này Cậu Nhỏ Trở Thành Vợ Tôi
65
Chương 66: 66: Anh Mà Còn Động Tay Động Chân Thế Nữa Thì Em Tố Cáo Anh Hành Hung Cảnh Sát Đó
66
Chương 67: 67: “cũng Bất Lịch Sự Quá Rồi Đó”
67
Chương 68: 68: Lần Gần Nhất Của Anh Là Khi Nào
68
Chương 69: 69: “nhớ Em Thế Nào”
69
Chương 70: 70: Vậy Nên Anh Lại Mua Một Bó Hoa Tươi
70
Chương Chương 72: 72
71
Chương Chương 73: 73
72
Chương 74: 74: Muốn Tìm Một Người Bạn Trai Làm Cảnh Sát Quá
73
Chương 75: 75: Cua Hấp Cp Âu Phục X Đồng Phục
74
Chương 76: 76: Em Cũng Chưa Từng Quên Anh Cũng Chưa Từng Thích Người Khác
75
Chương 77: Cù Tranh Viễn: “Thật ra anh cũng xấu hổ lắm…”
76
Chương 79: 79: Tôi Và Bạn Nhỏ Nhà Tôi Lại Ở Bên Nhau Rồi
77
Chương Chương 80: 80
78
Chương 81: 81: Cù Tranh Viễn Anh Sẽ Không Để Em Chịu Khổ Thêm Nữa
79
Chương 82: 82: Hoá Ra Anh Còn Có Quá Khứ Không Ai Biết Thế Này
80
Chương 83: 83: “chủ Tiệm Nói Thứ Này Gọi Là Vòng May Mắn Đấy”
81
Chương 84: 84: Tạ Diễn Mày Vẫn Nên Nghĩ Di Ngôn Trước Đi
82
Chương 85: 85: “em Vừa Mới Thổi Bong Bóng Ở Trỏng Đó!”
83
Chương 86: 86: Anh Tặng Quà Sinh Nhật Cho Em Sau Này Em Đã Có Nhà Rồi
84
Chương Chương 87: 87: Kết
85
C89: Chương kết
86
C88: Anh tặng quà sinh nhật cho em sau này em đã có nhà rồi
87
87: Chương Kết