Chương 27: Lưu Mộng Y đến rồi!

Chiếc xe Mitsubishi dừng bên cạnh Diệp Trạch Đào, cửa xe dần hạ xuống lộ ra Lưu Mộng Y mỉm cười ngồi trong xe. Diệp Trạch Đào thấy cô gái yếu đuối này không ngờ lại một mình điều khiển chiếc xe như vậy đến đây, cũng có cái nhìn khác về cô.
- Em tự mình lái xe đến đây à?
Diệp Trạch Đào nói.
- Sao thế, em không thể tự lái xe đến đây được sao?
Diệp Trạch Đào cười cười, nói:
- Đói rồi, anh mời em đi ăn cơm.
- Lên xe đi!
Lưu Mộng Y khẽ cười nói.
Lưu Mộng Y lái xe đến đây mất một khoảng thời gian dài, nhưng gặp được Diệp Trạch Đào lại tỏ ra rất phấn khích.
Theo chỉ dẫn của Diệp Trạch Đào, xe rất nhanh chạy đến một quán ăn đặc biệt ở huyện Thảo Hải.
Cuộc họp vừa kết thúc thì nhận được điện thoại của Lưu Mộng Y, cô nói đã đến huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào vội vàng chạy đi đón.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ Lưu Mộng Y lại đến huyện Thảo Hải nhanh như thế.
Thấy cô gái mặt nào cũng xuất sắc, Diệp Trạch Đào liền nhớ đến lúc trước cứu cô, hắn cũng không biết rõ gia đình họ như thế nào.
Đến bây giờ Diệp Trạch Đào cũng vẫn không biết rõ về gia thế của cô gái này. Chỉ cảm thấy gia thế nhà cô nhất định không phải bình thường. Nghe Sư phụ Điền nói, Lưu Mộng Y đang làm kinh doanh. Việc này đối với xã Xuân Trúc có lẽ cũng có chút ích lợi.
- Nơi này náo nhiệt quá nhỉ!
Vừa đến nơi, Lưu Mộng Y liền cười nói.
- Điều đó là đương nhiên rồi. Đừng thấy bên ngoài quán trông không ra sao, buôn bán rất tốt đấy. Mỗi ngày khách đến đây ăn rất đông.
Diệp Trạch Đào vừa giới thiệu vừa bước vào trong.
- Sao em thấy toàn là xe công?
Lưu Mộng Y hứng thú nhìn Diệp Trạch Đào.

- Không cách nào, tình hình nước ta là như vậy mà.
Diệp Trạch Đào vừa nói vừa tìm một chiếc bàn trống mời Lưu Mộng Y ngồi xuống.
Bên trong quán rất đông khách. Không ít khách là nhân viên công vụ của huyện. Lúc bình thường khách đến quán này dùng bữa hầu như đều dùng tiền công quỹ.
Vừa mới đem điểm tâm lên, Diệp Trạch Đào liền thấy Ôn Phương cùng một cậu thanh niên cười cười nói nói bước vào.
Thấy hai người, mặt Diệp Trạch Đào lộ rõ sự ngạc nhiên.
Sao mà khéo thế! Người thanh niên kia chính là người tình tứ vụng trộm bị Diệp Trạch Đào đá hòn đá bay trúng người.
Thấy người thanh niên như thế, ánh mắt Diệp Trạch Đào lộ rõ sự kì lạ khó hiểu.
Ôn Phương đang cùng cậu thanh niên cười cười nói nói, chợt thấy Diệp Trạch Đào đang đứng đó, nhất là thấy được ánh mắt kì lạ của Diệp Trạch Đào.
Hai người không hề tỏ ra quá thân mật, lúc bước vào chỉ kề sát vai nhau mà thôi. Tuy nhiên Ôn Phương không ngờ cùng lúc gặp hai người ở đây.
Không ngờ Diệp Trạch Đào cũng đang ở đây. Thấy ánh mắt đặc biệt của Diệp Trạch Đào, mặt Ôn Phương lập tức đỏ rực lên.
Ôn Phương biết Diệp Trạch Đào đã thấy giữa mình và chàng trai này có điều gì đó. Bây giờ gặp nhau ở đây, từ ánh mắt Diệp Trạch Đào có thể thấy hắn đã nhìn thấu hết chuyện của mình.
Trong lòng trở nên hoảng hốt, Ôn Phương không biết phải làm thế nào mới phải.
- Chủ tịch xã, chị cũng đến đây dùng bữa à?
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính, tủm tỉm cười.
Trong mắt Ôn Phương, vẻ mặt đó hoàn toàn có hàm ý là Diệp Trạch Đào đang trêu ghẹo mình. Mặt lại càng đỏ hơn.
Nghe Diệp Trạch Đào chào hỏi, hít một hơi thật sâu Ôn Phương mới cười nói:
- Tiểu Diệp cũng đến đây à?
- Hai người quen nhau à?
Người thanh niên kia vừa bước vào đã nhìn ra chỗ Lưu Mộng Y ngồi.

Lưu Mộng Y vốn là một cô gái rất xinh đẹp. Trên người cô còn tỏa ra một khí chất rất đặc biệt. Ngồi đó trong chốc lát làm cảnh vật nơi đó trở nên diễm lệ. Cậu thanh niên đang lúc không tìm được cơ hội tiếp cận, không ngờ Ôn Phương và người này lại quen biết nhau, trong lòng vui mừng khôn xiết, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Ừ, đây là phó chủ nhiệm phòng Đảng chính của xã chúng tôi Diệp Trạch Đào.
Sau khi giới thiệu như vậy, sắc mặt người thanh niên trở nên lãnh đạm. Trên mặt hiện rõ sự kiêu ngạo, chìa tay về phía Diệp Trạch Đào, nói:
- Tôi là Thịnh Quốc Phi!
Khi nói tên, vẻ mặt người thanh niên tỏ rõ sự kiêu ngạo. Dường như cái tên này rất ghê gớm vậy.
Diệp Trạch Đào nhíu mày, suy nghĩ một chút nhưng không thể nhớ ra cái tên này.
Nhìn vẻ mặt Diệp Trạch Đào, Ôn Phương giới thiệu:
- Tiểu Diệp, giới thiệu với cậu đây là Thiếu gia Thịnh. Cha cậu ấy chính là Bí thư Thành ủy Thịnh.
Nghe Ôn Phương giới thiệu như vậy, trên mặt Thịnh Quốc Phi càng tỏ ra kiêu ngạo, quay mặt về phía Lưu Mộng Y.
Công tử của Bí thư Thành ủy, cái mác này bất kể đến đâu cũng xài được. Ở cái huyện bé tí này, Thịnh Quốc Phi tự tin cầm cái mác này đi ra ngoài, tán gái là vấn đề không quá lớn.
Lưu Mộng Y lúc này lẳng lặng ngồi đó, không hề tỏ ra hứng thú gì với cuộc đối thoại của mọi người.
Không thấy biểu hiện gì của cô gái xinh đẹp này, có thể thấy cô ấy không xem mình ra gì. Trong lòng Thịnh Quốc Phi liền thấy khó chịu.
Tuy nhiên, điều đó cũng không làm khó được gã. Ở cái huyện bé tí này khó mà gặp được cô gái tuyệt đẹp như vậy, Thịnh Quốc Phi đã đem lòng thích cô.
Nhìn người cán bộ xã này, Thịnh Quốc Phi coi như hắn không tồn tại. Nhưng chỉ là một cán bộ xã cỏn con mà thôi, lại dám tán tỉnh người con gái của gã. Với sức hắn cũng không dám đối đầu với mình.
- Ôn Phương, đã là người quen cả, vậy cùng ngồi ăn đi!
Thịnh Quốc Phi nói xong, liền ngồi xuống bên cạnh Lưu Mộng Y, lại còn kéo ghế xích lại gần, một tay đặt lên lưng ghế của Lưu Mộng Y, gần như ôm lấy Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y chau mày, dịch ghế ra xa một chút.
- Anh tên là Thịnh Quốc Phi. Cha anh là Thịnh Chính Phong.

Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra, Bí thư Thành ủy Thịnh chính là Bí thư Thành ủy Thịnh Chính Phong. Không ngờ người bị hòn đá của mình văng trúng lại là con trai Bí thư Thành ủy.
Vốn Diệp Trạch Đào muốn mời mọi người cùng ăn cơm. Không ngờ thằng ranh này coi như mình không tồn tại, liền ngồi bên cạnh Lưu Mộng Y. Ý đồ của gã vừa nhìn đã biết!
Mẹ kiếp!
Trong lòng Diệp Trạch Đào rất tức giận. Bất kể Lưu Mộng Y không phải là bạn gái của hắn đi chăng nữa thì thằng ranh này cũng không thể không coi mình ra gì như thế chứ. Đây là ngang nhiên tán tỉnh người con gái của người khác còn gì!
Trong lòng không vui, Diệp Trạch Đào nổi giận.
Bí thư Thành ủy thì sao. Lưu Mộng Y đã đến chỗ của mình. Chuyện đó giống như ông trời đến đây vậy. Diệp Trạch Đào thật muốn cho gã đánh cho gã một gậy.
- Trạch Đào, chỗ này không được tiện lắm, chúng ta đổi chỗ nhé!
Lưu Mộng Y nhìn Diệp Trạch Đào nói.
Lưu Mộng Y nhìn thấy vẻ mặt sát khí của Diệp Trạch Đào, không muốn vì mình mà Diệp Trạch Đào không vui, lập tức nói câu đó.
Đang muốn đánh cho cậu công tử kia vài gậy, nghe thấy Lưu Mộng Y nói, đành nói:
- Được, chúng ta đổi chỗ.
Nói xong, Diệp Trạch Đào bảo với Ôn Phương:
- Chủ tịch xã, chúng tôi không làm phiền hai vị nữa!
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Được.
Cô ước gì Diệp Trạch Đào đem cô gái kia tránh xa nơi này một chút. Cô cũng thấy Thịnh Quốc Phi để ý với cô gái kia.
- Thế nào, không nể nhau à?
Thịnh Quốc Phi cũng thấy được ý tứ của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y. Vẻ mặt trở nên u ám. Bản thân gã đường đường là công tử của Bí thư Thành ủy. Một cán bộ xã cỏn con mà lại dám không coi gã ra gì.

- Mặt mũi gì? Tôi chỉ thấy mông người chứ không thấy mặt người.
Diệp Trạch Đào nói xong những lời đó, trong ánh mắt Thịnh Quốc Phi liền phát ra sự hung hãn. Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, dường như trong mắt gã chỉ toàn sát khí, nghiến răng nói:
- Anh?

Gã nhớ đến ý tứ trong câu nói của Diệp Trạch Đào.
Vừa mới nghĩ đến chuyện đó là lại muốn giết chết Diệp Trạch Đào.
Người ngoài không biết thì thôi, chứ gã tự biết chuyện của gã. Tối hôm đó không hiểu từ đâu có hòn đá bay đến văng trúng bộ phận quan trọng phía dưới của gã.
Hôm đó gã đến huyện Thảo Hải, sau khi đi một vòng quanh thị trấn cùng Ôn Phương, uống rượu xong lái xe đến gần công viên. Bất chợt muốn làm chuyện đó trong công viên liền kéo Ôn Phương vào đó.
Trong công viên đó, Thịnh Quốc Phi cũng không biết làm sao mà sinh cảm giác thèm muốn tình dục mạnh mẽ đến vậy. Kéo Ôn Phương vào bụi cây định làm chuyện đấy. Vừa kéo quần xuống, người cũng đã rướn lên rồi, đang chuẩn bị ấn cái đấy vào. Không biết thế nào mà có hòn đá bay vào giữa hai chân gã. Lại văng trúng bộ phận quan trọng ấy.
Lực của hòn đá làm cho cái đó đang cương lên bỗng mềm oặt xuống. Sau chuyện đó gã đã khổ sở rất nhiều. Cái vật ấy một khi đã khó chịu rồi sẽ dựng đứng lên. Nhưng mỗi khi chuẩn bị tư thế nhấp vào, cái vật đó liền mềm oặt ra. Uống thuốc cũng không có hiệu quả. Gã không biết ai làm chuyện đó, lại nghe được lời của Diệp Trạch Đào, lập tức hiểu ra. Kẻ làm chuyện này không ngờ lại là người thanh niên đang mỉm cười đối diện với gã.
- Tao đánh chết mày, con chó này!
Trong cơn tức giận, Thịnh Quốc Phi liền đánh cho Diệp Trạch Đào một cái.
Diệp Trạch Đào đã sớm phòng bị đối phương, thấy đối phương giơ tay đánh liền cố ý lùi lại.
Thịnh Quốc Phi đánh hụt.
Trong đầu gã lúc này chỉ muốn đánh chết Diệp Trạch Đào. Trong lúc tức giận, gã liền tung một cú đá.
Trong quán ăn vốn dĩ người rất đông. Mọi người thấy Thịnh Quốc Phi tay đấm chân đá. Đúng lúc có mấy người thanh niên đã không vừa ý.
Diệp Trạch Đào lúc này lớn tiếng nói:
- Người huyện Thảo Hải chúng tôi anh cũng dám đánh, bắt nạt người Thảo Hải chúng tôi không có người sao?
Lời nói này có tính kích động. Vốn mọi người đã uống chút rượu. Nghe thấy câu Diệp Trạch Đào nói Thảo Hải không có người, lại thấy người ngoài tỉnh đánh người Thảo Hải, có vài người thanh niên liền đập bàn nói:
- Đánh con chó kia đi!
Người thanh niên đó vừa nói dứt lời. Thịnh Quốc Phi đá bay cốc trà đang đặt trên bàn về phía mấy người đó.
Lần này lại càng kích động thêm nhiều người. Trong quán ăn đó cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn cả lên.
Thịnh Quốc Phi sao có thể là đối thủ của nhiều người như thế. Không lâu sau, Thịnh Quốc Phi bị đánh ngã quay xuống đất.
Ôn Phương căn bản không lường trước được chuyện này, giật mình nhìn mọi chuyện diễn ra. Cô phải dùng mọi cách mới câu được Thịnh Quốc Phi, lại dựa vào Thịnh Quốc Phi và Thôi Vĩnh Chí nâng đỡ mới lên được chức Chủ tich xã. Dù thế nào cũng không ngờ được lại xảy ra chuyện như thế này. Lúc đó chỉ trợn tròn mắt, đứng đó nhìn Thịnh Quốc Phi ngã xuống đất, không biết phải làm gì mới được

Chapter
1 Chương 1: Xã Xuân Trúc
2 Chương 2: Đêm chưa ngủ.
3 Chương 3: Nổi tiếng
4 Chương 4: Chỉ có thể giúp đỡ một chút như vậy thôi
5 Chương 5: Sự suy đoán từ một chiếc xe
6 Chương 6: Học sinh trung học phải đi lấy chồng
7 Chương 7: Hiểu nhầm
8 Chương 8: Khuấy động dân thôn
9 Chương 9: Trong núi có báu vật
10 Chương 10: Được khen ngợi
11 Chương 11: Ngưu Thường Thắng thăm dò
12 Chương 12: Cách nghĩ của Giang “bố”
13 Chương 13: Nói chuyện không chính thức
14 Chương 14: Phương Di Mai thăm dò
15 Chương 15: Chủ tịch xã là người quen.
16 Chương 16: Coi trọng
17 Chương 17
18 Chương 18: Một kế hoạch.
19 Chương 19: – Cô gái được cứu hai năm trước
20 Chương 20: Thông tin của Ninh Quân
21 Chương 21: Đại lễ của Giang Thuận Chương .
22 Chương 22: Cơ hội cho tất cả mọi người
23 Chương 23: Nhất thời không chú ý, đắc tội với Bí thư
24 Chương 24: Bí thư Nguyễn Tiểu Nhị
25 Chương 25: Chống đối
26 Chương 26: Làm xiếc trên dây
27 Chương 27: Lưu Mộng Y đến rồi!
28 Chương 28: Chuyện này hơi khó nói
29 Chương 29: Suy nghĩ của Diệp Trạch Đào
30 Chương 30: Muốn khai trừ Diệp Trạch Đào
31 Chương 31: Xã phải họp để xử lý
32 Chương 32: Sự bình tĩnh của Diệp Trạch Đào
33 Chương 33: Lâm Dân Thư mất chỗ dựa
34 Chương 34: Ngượng ngùng
35 Chương 35: Chấn động quan trường
36 Chương 36: – Trở thành nhân vật quan trọng
37 Chương 37: Ngâm mình trong bể tắm bàn chuyện công việc
38 Chương 38: Trong nhà
39 Chương 39: Lại lên tỉnh
40 Chương 40: Gặp Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy
41 Chương 41: Khởi công xây dựng lại
42 Chương 42: Tiếng vỗ tay tín nhiệm
43 Chương 43: Trở thành trung tâm
44 Chương 44: Cùng lúc làm Lâm Dân Thư khó xử
45 Chương 45: Lâm Dân Thư bực bội đến mức khó chịu
46 Chương 46: Bà xã của Thôi Đại Thạch
47 Chương 47: Người đứng sau mới của Lâm Dân Thư
48 Chương 48: Cùng tiến thoái
49 Chương 49: Thái độ của Cao Chấn Sơn.
50 Chương 50: Tên trộm
51 Chương 51: Chương Ninh Quân lần thứ hai đến huyện
52 Chương 52: Ra mắt
53 Chương 53: Cô nàng thẳng thắn
54 Chương 54: Phó chủ tịch huyện Tiền thể hiện thiện ý
55 Chương 55: Xưởng trưởng đến
56 Chương 56: Lâm Dân Thư tràn trề khí thế
57 Chương 57: Không thể nói mạnh là mạnh được
58 Chương 58: Không đúng trình tự
59 Chương 59: Suy tính của Hàn Bộ Tùng
60 Chương 60: Phu nhân bí thư?
61 Chương 61: - Tăng cường hợp tác
62 Chương 62: - Con rể thương mẹ vợ!
63 Chương 63: Cướp công
64 Chương 64: Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đã đến
65 Chương 65: Mọi người diễn kịch.
66 Chương 66: Rất ấm áp
67 Chương 67: Lại vào Âm Lương Thiến
68 Chương 68: Một ngày đầy hi vọng
69 Chương 69: Chung Thủ Phú đã đến
70 Chương 70: Chuyện kỳ lạ
71 Chương 71: Tin đồn
72 Chương 72: Cao Chấn Sơn nằm viện.
73 Chương 73: Thẩm vấn.
74 Chương 74: Làm rất tốt.
75 Chương 75: Mỗi người có cảm giác khác nhau
76 Chương 76: - Những người bảo vệ Diệp Trạch Đào.
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Xã Xuân Trúc
2
Chương 2: Đêm chưa ngủ.
3
Chương 3: Nổi tiếng
4
Chương 4: Chỉ có thể giúp đỡ một chút như vậy thôi
5
Chương 5: Sự suy đoán từ một chiếc xe
6
Chương 6: Học sinh trung học phải đi lấy chồng
7
Chương 7: Hiểu nhầm
8
Chương 8: Khuấy động dân thôn
9
Chương 9: Trong núi có báu vật
10
Chương 10: Được khen ngợi
11
Chương 11: Ngưu Thường Thắng thăm dò
12
Chương 12: Cách nghĩ của Giang “bố”
13
Chương 13: Nói chuyện không chính thức
14
Chương 14: Phương Di Mai thăm dò
15
Chương 15: Chủ tịch xã là người quen.
16
Chương 16: Coi trọng
17
Chương 17
18
Chương 18: Một kế hoạch.
19
Chương 19: – Cô gái được cứu hai năm trước
20
Chương 20: Thông tin của Ninh Quân
21
Chương 21: Đại lễ của Giang Thuận Chương .
22
Chương 22: Cơ hội cho tất cả mọi người
23
Chương 23: Nhất thời không chú ý, đắc tội với Bí thư
24
Chương 24: Bí thư Nguyễn Tiểu Nhị
25
Chương 25: Chống đối
26
Chương 26: Làm xiếc trên dây
27
Chương 27: Lưu Mộng Y đến rồi!
28
Chương 28: Chuyện này hơi khó nói
29
Chương 29: Suy nghĩ của Diệp Trạch Đào
30
Chương 30: Muốn khai trừ Diệp Trạch Đào
31
Chương 31: Xã phải họp để xử lý
32
Chương 32: Sự bình tĩnh của Diệp Trạch Đào
33
Chương 33: Lâm Dân Thư mất chỗ dựa
34
Chương 34: Ngượng ngùng
35
Chương 35: Chấn động quan trường
36
Chương 36: – Trở thành nhân vật quan trọng
37
Chương 37: Ngâm mình trong bể tắm bàn chuyện công việc
38
Chương 38: Trong nhà
39
Chương 39: Lại lên tỉnh
40
Chương 40: Gặp Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy
41
Chương 41: Khởi công xây dựng lại
42
Chương 42: Tiếng vỗ tay tín nhiệm
43
Chương 43: Trở thành trung tâm
44
Chương 44: Cùng lúc làm Lâm Dân Thư khó xử
45
Chương 45: Lâm Dân Thư bực bội đến mức khó chịu
46
Chương 46: Bà xã của Thôi Đại Thạch
47
Chương 47: Người đứng sau mới của Lâm Dân Thư
48
Chương 48: Cùng tiến thoái
49
Chương 49: Thái độ của Cao Chấn Sơn.
50
Chương 50: Tên trộm
51
Chương 51: Chương Ninh Quân lần thứ hai đến huyện
52
Chương 52: Ra mắt
53
Chương 53: Cô nàng thẳng thắn
54
Chương 54: Phó chủ tịch huyện Tiền thể hiện thiện ý
55
Chương 55: Xưởng trưởng đến
56
Chương 56: Lâm Dân Thư tràn trề khí thế
57
Chương 57: Không thể nói mạnh là mạnh được
58
Chương 58: Không đúng trình tự
59
Chương 59: Suy tính của Hàn Bộ Tùng
60
Chương 60: Phu nhân bí thư?
61
Chương 61: - Tăng cường hợp tác
62
Chương 62: - Con rể thương mẹ vợ!
63
Chương 63: Cướp công
64
Chương 64: Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đã đến
65
Chương 65: Mọi người diễn kịch.
66
Chương 66: Rất ấm áp
67
Chương 67: Lại vào Âm Lương Thiến
68
Chương 68: Một ngày đầy hi vọng
69
Chương 69: Chung Thủ Phú đã đến
70
Chương 70: Chuyện kỳ lạ
71
Chương 71: Tin đồn
72
Chương 72: Cao Chấn Sơn nằm viện.
73
Chương 73: Thẩm vấn.
74
Chương 74: Làm rất tốt.
75
Chương 75: Mỗi người có cảm giác khác nhau
76
Chương 76: - Những người bảo vệ Diệp Trạch Đào.