Các ủy viên thường vụ Huyện ủy đã có mặt đầy đủ trong phòng hội nghị của Huyện ủy. Tham dự hội nghị lần này có Bí thư Đảng ủy xã Xuân Trúc Lâm Dân Thư , chủ tịch xã Xuân Trúc Ôn Phương, Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính xã Xuân Trúc Diệp Trạch Đào.
Bước vào phòng họp, Diệp Trạch Đào nhìn khắp phòng để tìm cho mình một chỗ ngồi. Thấy Lâm Dân Thư và Ôn Phương ngồi cạnh mình, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm nghị, nhưng vẫn quay ra gật đầu chào Diệp Trạch Đào.
Thấy thái độ của Lâm Dân Thư, hắn liền hiểu ra chuyện lần trước hắn không báo cáo trước cho Lâm Dân Thư vẫn làm gã không vui.
Hắn chuyển ánh mắt sang chỗ Ôn Phương, thấy Ôn Phương hôm nay có trang điểm một chút, cũng như vừa mới uốn lại tóc nữa.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình, Ôn Phương mỉm cười với hắn. Thái độ có vẻ tốt hơn nhiều so với Lâm Dân Thư nhiều.
Ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn về phía Diệp Trạch Đào. Dường như người thanh niên này bỗng nhiên tỏa ra một thứ gì đó. Trong lòng họ có rất nhiều thắc mắc. Hôm nay triệu tập cuộc họp này đều là vì chuyện Diệp Trạch Đào lên tỉnh. Sau lưng tên tiểu tử này chắc phải có sự hậu thuẫn nào đó rất lớn?
Rất nhanh sau đó Cao Chấn Sơn và Thôi Vĩnh Chí vừa cười vừa nói cùng nhau bước vào.
Không khí trong phòng lập tức chùng xuống.
Nhìn những người có mặt ở hội nghị, vẻ mặt Cao Chấn Sơn tỏ ra rất nghiêm nghị.
- Trước khi bắt đầu hội nghị hôm nay, có một việc tôi cần phải trình bày với mọi người. Bởi vì chuyện này có liên quan đến xã Xuân Trúc, cho nên tôi có gọi đến đây tham dự hội nghị các đồng chí của xã Xuân Trúc.
Nhìn những người đang ngồi, Cao Chấn Sơn nói:
- Xét thấy tình hình đặc biệt của trường trung học xã Xuân Trúc. Chuyện xây dựng lại trường lần này rất quan trọng đối với Huyện ủy. Dựa theo sự sắp xếp cảu Huyện ủy, đồng chí Diệp Trạch Đào của xã Xuân Trúc đã chủ động gánh vác trọng trách này. Hơn nữa, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, công ty Phương Thảo Địa và một vài doanh nhân đã quyên góp để giúp đỡ cho kế hoạch xây dựng lại trường trung học xã Xuân Trúc. Thưa các đồng chí! Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đã có thiện chí giúp đỡ cho huyện chúng ta. Đây đúng là chuyện lớn, mà còn là chuyện vui lớn nữa. Hôm nay triệu tập cuộc họp này chính là để xem xét về vấn đề này.
Chủ tịch huyện Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói:
- Lần trước huyện vẫn còn lo lắng chuyện trường học của xã Xuân Trúc. Không ngờ đồng chí Tiểu Diệp đã không phụ sự mong đợi. Mới đó mà có thể lo xong vấn đề tài chính. Quá xuất sắc! Tôi thật sự không hiểu, chúng ta có nhiều xã như vậy, nhiều cán bộ như vậy. Sao không có một ai học tập Tiểu Diệp? Thưa các đông chí! Từ chuyện này có thể thấy được rằng, có rất nhiều cán bộ còn có tư tưởng dựa dẫm, không hề chủ động nhận gánh vác trọng trách. Chuyện của xã Xuân Trúc cũng đã làm thức tỉnh chúng ta. Người cán bộ phải có tinh thần nhiệt tình chủ động mới đúng chứ.
Lời Thôi Vĩnh Chí nói làm Diệp Trạch Đào khá shock. Những câu nói của Chủ tịch huyện này ghê gớm quá.
Diệp Trạch Đào hiểu rõ sức ảnh hưởng của những lời này. Những lời như thế, nhìn ngoài thì có vẻ như đang biểu dương mình, thực ra lại đang đặt mình vào vị trí đối lập với các cán bộ. Thôi Vĩnh Chí nói mình có tinh thần chủ động nhiệt tình, không phải là đang phê bình mọi người không có tinh thần chủ động nhiệt tình sao? Như thế thì toàn bộ các cán bộ huyện sẽ nghĩ như thế nào?
Trộm nhìn các cán bộ, hắn không thấy vẻ mặt họ có gì thay đổi, chỉ thấy dường như khóe miệng Lâm Dân Thư đang nhếch lên cười.
Cao Chấn Sơn liếc nhìn Thôi Vĩnh Chí, dường như không nghe ngóng được ý tứ gì từ gã, khẽ mỉm cười nói:
- Tiếp theo mời đồng chí Diệp Trạch Đào xã Xuân Trúc lên báo cáo một chút về tình hình cụ thể.
Thấy Cao Chấn Sơn bảo mình lên báo cáo, Diệp Trạch Đào không hề tỏ ra căng thẳng. Nhìn một lượt vẻ mặt mọi người, lúc này mới nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, tuân theo chỉ thị của Bí thư Cao, Đảng ủy xã Xuân Trúc đã cử tôi lên tỉnh, nhiệm vụ lần này là giải quyết chuyện xây dựng lại trường học. Hiện tại cơ bản cũng đã hoàn thành xong một số công việc. Vâng theo chỉ thị của Bí thư Cao, hôm nay tôi xin phép trình bày một số nội dung công việc này.
Cao Chấn Sơn nghe được Diệp Trạch Đào mỗi câu mỗi lời đều nhắc đến mình, trong lòng rất vui, nụ cười hiện rõ trên mặt.
Hai vị lãnh đạo xã Xuân Trúc nghe được Diệp Trạch Đào nói là do xã cắt cử hắn tới. Cái sự không vui trong lòng đã giảm đi vài phần. Sắc mặt cũng dịu đi ít nhiều.
Các ủy viên thường vụ Huyện ủy lại lần nữa liếc ánh mắt về phía Diệp Trạch Đào. Không ít người thầm khen ngợi hắn. Thằng ranh này cũng lợi hại đấy chứ. Mới nói mấy câu đã đem chuyện này trở thành chỉ thị của Cao Chấn Sơn, phá vỡ cái bẫy của Thôi Vĩnh Chí. Có chút thú vị đây!
Diệp Trạch Đào trình bày rất có trình tự. Hắn kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối cho mọi người nghe.
Hắn cũng không giấu diếm điều gì, kể cả chuyện Giang Thuận Chương và Vệ Hùng Phi là cha của bạn học hắn. Nói luôn cả chuyện bọn họ đã giúp hắn rất nhiều trong chuyện này.
Nghe xong Diệp Trạch Đào trình bày, các ủy viên thường vụ Huyện ủy mới hiểu vì sao Diệp Trạch Đào lại đạt được thành công nhanh như vậy.
Phó chủ tịch thường trực huyện Bạch Học Vân nói:
- Đoàn thanh niên Tỉnh ủy buộc chúng ta phải chi tiền đấy!
Mọi người nghe vậy đều bật cười.
Phó chủ tịch huyện Chung Thủ Phú nói:
- Thế thì không thoải mái tí nào rồi!
Mọi người cũng lắc đầu,
Đoàn thanh niên Tỉnh ủy bỏ ra hai trăm ngàn. Tiếng tăm đã nhận, thành tích đã trao.
Thế mà vẫn muốn huyện cũng đóng góp tiền. Thứ tiền này bỏ ra thật không thoải mái tí nào.
Bành Học Vân nói:
- Hiện nay trường học ở huyện chúng ta có khá nhiều phòng học đã xuống cấp. Ở đâu cũng cần phải cải tạo. Hai ba triệu ấy à! Nếu thống kê đầy đủ trên toàn địa bàn huyện, sẽ có không ít phòng học xuống cấp cần tu sửa lại!
Chung Thủ Phú đồng ý nói:
- Lời của Phó chủ tịch huyện nói rất đúng. Tôi thấy nên sửa chữa lại một chút kế hoạch này. Không nhất định phải xây lên một ngôi trường thật tốt. Dùng tiền vào đúng chỗ cần dùng mới là quan trọng nhất!
Thôi Vĩnh Chí khẽ gật đầu nói:
- Các đồng chí đều là xuất phát từ tình hình ở huyện mà nói như vậy. Suy nghĩ vì đại cục mà. Nếu quả thật dùng một lượng tiền lớn như vậy cho tất cả các xã, sẽ có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy sự phát triển của huyện chúng ta.
Diệp Trạch Đào nghe nói như vậy, trong lòng cực kì sửng sốt. Một việc tốt như vậy, sao lại trở thành như thế này.
Nói thật thì suy nghĩ của mọi người cũng có lý. Có thể tỉnh ủy sửa lại cho tốt tất cả trường học trong huyện. Đây cũng là việc Diệp Trạch Đào đã từng nghĩ tới. Nhưng toàn bộ kế hoạch lần này được vạch ra cũng vì lợi ích của tất cả mọi người. Nếu thật sự trở thành như thế này, đừng nói tiền không thể dùng đúng chỗ cần dùng đến nó, mà việc xậy dưng trường của xã Xuân Trúc cũng trở thành bong bóng xà phòng.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bàng Huy thấy vậy, nói:
- Vấn đề này là về tài chính chuyên dụng. Đoàn thanh niên Tỉnh ủy không bằng lòng, mấy ông chủ kia cũng không đồng ý đâu.
Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Chu An Vinh nói:
- Hiện tại trên mạng có rất nhiều thông tin bất lợi cho huyện chúng ta. Nếu dự án này thành công, có lẽ đủ để thay đổi hình tượng của huyện chúng ta. Tôi cho rằng cần phải lấy việc thúc đẩy dự án này làm trọng.
Chung Thủ Phú mỉm cười nói:
- Thật ra, khoản tiền này hoàn toàn có thể tính toán trước mà. Cũng đã tuyên truyền ra bên ngoài là sẽ sử dụng vào việc xây dựng của xã Xuân Trúc. Chỉ cần tiền đến nơi, huyện chúng ta hoàn toàn có thể linh hoạt sử dụng. Về phần công ty Phương Thảo Địa, bọn họ cũng chỉ vì cái danh tiếng, quyên góp rồi làm gì thì làm cũng như nhau cả thôi, thế nên cứ cho họ một cái danh tiếng. Đoàn thanh niên Tỉnh ủy cấp bậc cao như vậy. Cái bọn họ coi trọng hơn là cách giải quyết chuyện này. Chỉ cần chúng ta chi tiền cho các xã, cũng có thể giải thích là vì tin tưởng các xã mà.
Ở huyện, Cao Chấn Sơn từ trước đến này có phần yếu thế. Thôi Vĩnh Chí là người của Bí thư Thành ủy, vốn ở huyện cũng có áp lực đè nặng lên vai Cao Chấn Sơn. Bây giờ tiền vẫn chưa chuyển đến, thế nên Thôi Vĩnh Chí đang nghĩ cách giải quyết sự việc.
Đồng ý thì tốt quá, không ngờ mấy người trong cuộc họp này lại ngấm ngầm giở trò với mình!
Sắc mặt Cao Chấn Sơn xem ra không tốt.
Thôi Vĩnh Chí nghĩ gì, Cao Chấn Sơn đều biết. Thấy trong nội bộ huyện công kích lẫn nhau. Ỷ vào có Bí thư Thành ủy đứng sau hậu thuẫn, chính là muốn dồn mình vào chân tường đây mà. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù Thôi Vĩnh Chí cũng gánh vác một phần trách nhiệm, nhưng có Bí thư Thành ủy đứng sau, gã không chỉ qua được ải này, mà còn có khả năng cưỡi lên đầu lên cổ mình.
Cao Chấn Sơn đang định lên tiếng thì Thôi Vĩnh Chí cười nói:
- Chuyện xây dựng của xã Xuân Trúc, chúng ta không cần phải ôm đồm gánh hết. Tôi cho rằng chúng ta nên nghe ý kiến của xã Xuân Trúc mới đúng chứ nhỉ?
Nhìn về phía Lâm Dân Thư, vẻ mặt Thôi Vĩnh Chí lập tức trở nên nghiêm túc, nói:
- Đồng chí Lâm Dân Thư, tình hình ở huyện, các anh cũng biết hết rồi. Trước mắt huyện rất khó khăn. Nếu như huyện thống nhất điều phối số tiền này thì các anh thấy như thế nào?
Tình hình ở huyện như thế nào, Lâm Dân Thư biết rõ hơn ai hết. Hắn càng biết rõ tình hình mạnh yếu của huyện Thảo Hải. Thấy được vẻ sâu xa thâm ý trong ánh mắt Thôi Vĩnh Chí, trong lòng gã có chút bối rối.
Thế lực của Thôi Vĩnh Chí ở huyện Thảo Hải mạnh kinh người!
Lâm Dân Thư cũng có thể coi là người của Cao Chấn Sơn. Nhưng lúc này Cao Chấn Sơn không phải là kẻ có thể dựa vào. Ngẫm thấy tình hình của Cao Chấn Sơn, gã mới đến đây chưa được hai năm, nhưng cũng không thể áp chế được Thôi Vĩnh Chí. Ngược lại một phe của Ủy ban nhân dân huyện càng ngày lại càng lớn mạnh hơn. Hơn nữa nghĩ đến thời gian gần đây gã rất coi trọng Diệp Trạch Đào, Bí thư Lâm cảm thấy hơi căng thẳng.
- Về vấn đề kinh tế, hay là đồng chí Ôn Phương phát biểu đi vậy.
Không biết phải làm thế nào, Lâm Dân Thư liền đẩy trách nhiệm sang Ôn Phương.
Không ngờ sự việc lại như vậy, trong lòng Cao Chấn Sơn hết sức ngạc nhiên, mắt liếc nhìn Lâm Dân Thư. Ánh mắt đó lộ rõ sát khí. Qua việc lần này cũng có thể thấy rõ bộ mặt thật của Bí thư xã Xuân Trúc Lâm Dân Thư rồi. Thật là không ngờ, ở thời điểm quan trọng này thằng ranh này lại xảo quyệt như vậy!
Thôi Vĩnh Thư cũng không ngờ lại ra như vậy, sững sờ một chút rồi phá lên cười:
- Không tồi, không tồi. Xem ra bộ máy của xã Xuân Trúc chúng ta phân bổ vị trí rất chuẩn. Mọi người rất đoàn kết! Đồng chí Ôn Phương, phát biểu ý kiến của cô xem nào!
Cùng một phe với Thôi Vĩnh Chí, Ôn Phương đương nhiên hiểu rõ tình hinh, đôi mắt chớp chớp, ưỡn thẳng người, có ý như muốn phô hết nét đẹp trên cơ thể ra, sau đó mới nói:
- Xã Xuân Trúc là một bộ phận của huyện thảo Hải. Tất cả phải lấy đại cục làm trọng. Chỉ cần có lợi cho sự phát triển của toàn huyện, chúng tôi đều có thể hiểu được chuyện này.
Bành Học Vân cười nói:
- Xem ra bộ máy xã Xuân Trúc chúng ta là bộ máy có cái nhìn khá toàn diện, rất tốt!
Tình thế trong phòng họp lúc này thiên về phe của Thôi Vĩnh Chí. Hiện tại đối với Cao Chấn Sơn mà nói uy tín của gã ở huyện rất cao. Chuyện này với gã thật là mất mặt, mà lại yếu thế thế này!
Bàng Huy cùng một phe với Cao Chấn Sơn cũng không ngờ Lâm Dân Thư lại là loại người như thế. Ngẩn người một lúc, gã không kìm nổi mình quay sang nhìn Cao Chấn Sơn. Nếu như mọi việc trở thành như vậy. Không vội nói đến mấy chuyện về tài chính đó có vấn đề gì không, uy tín của Cao Chấn Sơn chắc chắn bị ảnh hưởng nặng nề. Sau này ai còn nể mặt Bí thư huyện ủy nữa. Đúng là quá buồn cười!
Updated 76 Episodes