Chương 114

Màn đêm buông xuống, chủ viện trong Chiêu Ứng dịch đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng bên hành lang soi ánh lên nửa cây hoa lê trước thềm.

Nữ tử trên giường nhắm chặt hai mắt, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả hoa lê.

Xuân Điều vắt khăn lau lớp mồ hôi mỏng trên trán Tùy Tùy, động tác nàng mềm nhẹ, như thể đang lau đi hạt sương trên hoa lê.

Lông mi Tùy Tùy run run, mở mắt ra, ánh mắt có chút mờ mịt, dường như không biết mình đang ở nơi nào, một hồi lâu mới dần tỉnh táo: "Xuân Điều, giờ nào rồi? Có phải ta lại ngủ rất lâu hay không? ""

"Không lâu, mới giờ Tuất," Xuân Điều nói, "Nô tỳ đánh thức cô nương à?"

Tùy Tùy lắc đầu: "Ta tự tỉnh, Xuân Điều tỷ tỷ cũng đi nghỉ một lát đi."

Trong mắt nàng thoáng qua một ý cười trêu chọc: "Mặt hết tròn rồi."

Xuân Điều cong khóe môi, dường như muốn cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Lúc này rồi mà cô nương còn chọc ghẹo nô tỳ."

Tùy Tùy nói: "Xin lỗi, vừa thấy ngươi liền không nhịn được chọc một chút."

Xuân Điều nói: "Cô nương đói bụng không? Phòng bếp đang hầm cháo, nô tỳ gọi người múc một bát tới."

Tùy Tùy lắc đầu: "Hiện tại ta không đói bụng, chỉ hơi mệt."

Lúc độc này vừa phát tác khí thế mạnh mẽ, nhưng sốt cao không duy trì quá lâu, không đến mấy ngày liền biến thành sốt nhẹ, không đau đớn gì, nhưng toàn thân không có sức lực, lúc nào cũng mệt rã rời. Nếu không có đại phu đi theo chẩn ra được dấu hiệu trúng độc, còn tìm được trong dược sư kinh mà Hoàng Hậu ban cho nàng vết tích độc phấn rất mỏng và chất độc lây nhiễm, có thể nàng sẽ hiểu nhầm mình chỉ bị phong hàn cộng thêm buồn ngủ ngày xuân*.

(Ji: *Đây là một loại bệnh thời tiết, sự thay đổi s1nh lý do sự chuyển mùa. Con người sẽ cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, chóng mặt...)

Nàng nhìn ra Hoàng Hậu có oán hận đối với nàng, nhưng chưa từng nghĩ đến hận ý của bà sâu đến vậy, không tiếc biến di vật của ái tử thành công cụ hạ độc, nàng càng không ngờ được bà ta búi tóc tu hành, "thành tâm" lễ Phật nhiều năm như vậy, thế mà lại khinh nhờn thần minh, hạ độc trong kinh Phật.

Không thể không nói Hoàng Hậu tính rất chuẩn, nếu kinh Phật kia không phải là di vật của Hoàn Diệp, có lẽ nàng sẽ không mở ra, nếu cuốn sách lụa kia không phải kinh Phật, nàng cũng chưa chắc sẽ sơ suất không hề nghi ngờ như vậy.

Xuân Điều nói: "Cô nương yên tâm, Tề Vương điện hạ..."

Lời vừa ra khỏi miệng nàng mới nhớ ra hiện giờ Tề Vương điện hạ đã đăng cơ thành Tân đế, chiếu thư báo tang Tiên đế và Tân đế đăng cơ mấy ngày trước đã được thúc ngựa phân phát tới các châu huyện, bọn họ ở trạm dịch, đã sớm nhận được tin tức, huống hồ Tiêu Linh còn đặt không ít tai mắt trong thành Trường An.

"Bệ hạ thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp," nàng an ủi, nhưng chính bản thân nàng còn không tin được, "Thượng Dược Cục có nhiều y quan lợi hại như vậy, nếu biết đã là loại độc nào, nhất định có thể phối được giải dược..."

Tùy Tùy gật đầu cười.

Tất nhiên nàng biết Xuân Điều chỉ đang an ủi nàng, lúc trước Hoàn Diệp trúng loại độc này, hắn là trữ quân của một đất nước, cả đám y quan Thượng Dược Cục dồn hết sức lực cũng không thể cứu hắn, lần này hẳn là nàng dữ nhiều lành ít.

Một võ tướng tuổi còn trẻ không thể chết trận trên sa trường, da ngựa bọc thây, mà lại phải chờ từng giọt sinh mệnh trôi đi trong dịch quán kinh kỳ, bi thương đến vô hạn, cho tới hôm nay nàng mới đích thân cảm nhận được sự không cam lòng và vô lực của phụ thân năm đó.

Nhưng việc đã đến nước này, điều nàng lo lắng hơn chính là binh biến giữa Tam trấn và triều đình, loạn Tiết Chất mới qua không lâu, lúc này nếu lại có một trận đại họa, ắt hẳn cục diện sẽ là lưỡng bại câu thương.

Bởi vậy nàng giấu kín tin trúng độc, chỉ có vài thân tín biết nội tình, các thị vệ còn lại đều nói là phong hàn của nàng đột nhiên phát tác, lúc này mới ở lại dịch quán thêm mấy ngày.

Nàng không còn ôm hy vọng gì đối với việc giải độc, cũng hạ quyết tâm sẽ đưa bí mật trúng độc xuống suối vàng, đối với bên ngoài chỉ báo mắc bệnh rồi qua đời.

Nàng không muốn người bên cạnh thêm bi thương, dù biết thời gian không còn nhiều, vẫn đùa giỡn cùng bọn họ như lúc thường, phảng phất nàng thật sự bị phong hàn qua một vài ngày sẽ khỏi hẳn.

Xuân Điều quen biết nàng nhiều năm, sao mà không đoán được tâm tư của nàng, càng trông nàng mỉm cười ra vẻ thoải mái, trong lòng càng chua xót, trong mắt bất tri bất giác lại chứa đầy nước mắt.

Nàng nhẹ nhàng hít mũi: "Chắc là thuốc đã hầm xong rồi, nô tỳ đến hành lang xem thử."

Nói rồi đứng lên lui ra ngoài bình phong, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Nàng vừa đi đến hành lang, liền gặp phải Điền Nguyệt Dung mặc kính trang, trường đao giắt bên hông.

"Đại tướng quân hiện tại thế nào?" Điền Nguyệt Dung nhìn trấn định, nhưng giữa mi tâm có vài phần lo âu, thân vệ bên người Tiêu Linh gần đây đều như thế.

Xuân Điều rũ mi mắt xuống, lắc đầu, theo mỗi cái lắc đầu của nàng, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống.

Điền Nguyệt Dung vỗ lên vai nàng, đầu vai vốn dĩ tròn trịa gầy đi không ít, cả chiếc cằm cũng nhọn hoắt.

"Xuân Điều tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi một chút đi," Điền Nguyệt Dung nói, "Bên cạnh Đại tướng quân không thiếu người hầu hạ."

Tiêu Linh luôn cảm thấy Xuân Điều yêu kiều hơn nàng nhiều, thay vì nói bọn họ là chủ tớ, trái lại giống tỷ muội hơn.

Xuân Điều nói: "Lòng ta rất loạn, trong tay có chút việc trái lại cảm thấy tốt hơn, về phòng nằm cũng chỉ hồ tư loạn tưởng."

Điền Nguyệt Dung thầm thở dài, gật đầu: "Tỷ chú ý một chút, đừng để đến lúc cô nương khỏe lại, tỷ lại mệt đến ngã xuống."

Xuân Điều quay mặt qua chỗ khác, rút khăn mặt từ bên hông ra lau đôi mắt: "Chỉ cần cô nương có thể khỏe lại, ta mệt một chút thì tính là gì."

Nàng hít mũi, cõi lòng đầy mong đợi: "Bên phía Bệ hạ có tin tức gì không?"

Điền Nguyệt Dung: "Thiên tử ở trong Thái Cực cung, bốn phía tẩm điện cấm vệ nghiêm ngặt, người của chúng ta không vào được, không biết tình hình bên trong thế nào."

Xuân Điều nói: "Bên phía Quan thống lĩnh cũng không có tin tức sao?"

Điền Nguyệt Dung nói: "Cũng không có, trong cung không có tin tức. Quan thống lĩnh mỗi ngày chỉ phái người đưa tin tức của Đại tướng quân vào cung."

Quan Lục Lang phụng mệnh lãnh một đội thị vệ canh giữ ở Chiêu Ứng dịch, lẽ ra hắn là thân tín của Hoàn Huyên, hẳn nên có liên lạc với Thái Cực cung, nhưng cả hắn cũng hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại trong cung.

"Tỷ đừng quá lo lắng, Đại tướng quân rất nhiều lần gặp cửu tử nhất sinh trên chiến trường," Điền Nguyệt Dung nói, "Lần này cũng có thể gặp dữ hóa lành."

Lời này nói ra ngay cả bản thân nàng cũng không tin, trên chiến trường đao kiếm rõ ràng, không thể so với loại hạ độc mưu ma chước quỷ này, tránh được cái trước, chưa chắc sẽ không rơi vào cái sau.

Hoàng Hậu, Thái Hậu của một quốc gia thế mà lại dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy với Tiết Độ sứ chấp chưởng hùng binh, uy chấn một phương, thật sự khiến người khác khinh thường. Điền Nguyệt Dung hận không thể lãnh binh vọt vào cung thiên đao vạn quả bà ta, nhưng vì đại cục không thể không nhịn.

"Ta đến thăm cô nương." Nàng nói.

Giọng nói vừa dứt, nàng bỗng nghiêng tai lắng nghe: "Hình như ta nghe thấy tiếng vó ngựa."

Trong lòng Xuân Điều bùng lên hy vọng, nhưng lại sợ tan biến một lần nữa: "Có lẽ là quan sai tìm nơi ngủ trọ, hoặc là lữ hành ngang qua."

Điền Nguyệt Dung nói: "Có lẽ thế."

Tuy nói như vậy, nàng vẫn đi ra ngoài viện: "Ta ra trước xem thử."

Không bao lâu, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, biểu lộ hướng về phía dịch quán, nghe tổng cộng khoảng mười người.

Trái tim Xuân Điều chợt đập nhanh lên, chỉ chốc lát sau, ngoài viện vang lên tiếng bước chân.

Hai người đẩy cửa vào, một người là Điền Nguyệt Dung, một người khác lại là thân vệ Tống Cửu lang của Hoàn Huyên.

Xuân Điều ngạc nhiên vui mừng: "Tống đại ca!"

Tống Cửu lang thường ngày trên mặt luôn mang ba phần ý cười, lúc này lại mệt mỏi không nói thành lời.

Hắn cười miễn cưỡng: "Xuân Điều cô nương, đã lâu không gặp."

Xuân Điều nói: "Có phải bên phía bệ hạ..."

Tống Cửu lang nói; "Bệ hạ phái ta đưa giải dược tới cho Tiêu tướng quân."

Hai mắt Xuân Điều bỗng chốc sáng ngời, ngay sau đó tuôn trào nước mắt, run giọng nói: "Thật sao?"

Tống Cửu lang gật đầu, lấy ra hộp sứ niêm phong bằng sáp từ trong tay áo, nhìn chiếc hộp, trong mắt hiện lên một tia do dự và thống khổ, nhưng vẫn giao chiếc hộp cho Điền Nguyệt Dung: "Đây là giải dược, xin hãy cho Tiêu tướng quân uống."

Hắn dừng một chút nói: "Thuốc đã được phụng ngự thử độc, có thể mời đại phu kiểm tra lại lần nữa."

Điền Nguyệt Dung tiếp nhận hộp sứ đáp cảm tạ: "Tống thống lĩnh cưỡi ngựa mệt mỏi, mời nghỉ ngơi một lúc, dùng chút rượu và thức ăn, tại hạ hầu hạ Đại tướng quân uống thuốc trước."

Nói rồi gọi một thị vệ trẻ tuổi tới phân phó: "Đưa Tống thống lĩnh đi dùng bữa."

Tống Cửu lang biết thân vệ của Tiêu Linh cẩn thận, nhất định phải để đại phu kiểm tra độc một lần nữa, hắn ở đây chỉ sợ thêm phần bất tiện, bèn nói: "Tại hạ từ chối thì bất kính rồi. Bệ hạ còn để tại hạ chuyển mấy lời cho Tiêu tướng quân, còn có một thứ muốn đích thân giao cho tướng quân, chờ tướng quân tốt lên, làm phiền Điền thống lĩnh thông bẩm một tiếng."

Dứt lời liền đi theo thị vệ kia.

Chờ đại phu kiểm tra độc xong, Xuân Điều mới đưa thuốc vào cho Tùy Tùy uống.

Chỉ trong chốc lát, Tùy Tùy lại mơ màng buồn ngủ, sau khi uống thuốc liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Giấc ngủ này tới tận sáng hôm sau.

Vừa mở mắt, Xuân Điều và Điền Nguyệt Dung đều đang canh giữ trước giường nàng, nhìn nàng chằm chằm.

"Cô nương cảm thấy thế nào?" Xuân Điều nói.

Tùy Tùy bật cười, tuy nói là giải dược, cũng không phải uống vào liền có hiệu quả, nàng vẫn cảm thấy suy yếu vô lực, nhưng vẫn không đành lòng hắt nước lạnh vào bọn họ: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Xuân Điều thấy nàng vẫn hữu khí vô lực, trong lòng không khỏi hoài nghi giải dược kia rốt cuộc có hiệu quả hay không, nhưng nếu ngay cả thuốc này cũng không hiệu quả, bọn họ không còn cách nào khác nữa rồi.

Điền Nguyệt Dung nói: "Bệ hạ còn đưa một phương thuốc tới, đã cho Thẩm đại phu xem qua, là công thức dưỡng gan giải độc, để cô nương uống cùng giải dược một thời gian."

Tùy Tùy gật đầu: "Được, Tống thống lĩnh đi rồi sao?"

Điền Nguyệt Dung nói: "Tống thống lĩnh đêm qua nghỉ lại trong dịch quán, hắn nói Bệ hạ lệnh hắn mang mấy lời chuyển đến tướng quân."

Tùy Tùy nói: "Đỡ ta dậy rửa mặt thay y phục."

Điền Nguyệt Dung nói: "Đại tướng quân muốn nghỉ ngơi một lát hay không?"

Tùy Tùy nói: "Không sao."

Rửa mặt thay xiêm y xong, Tùy Tùy để Xuân Điều đỡ nàng đến chỉnh đường, mời Tống Cửu lang tới.

Tống Cửu lang đêm trước hiển nhiên ngủ không ngon, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, cùng với thị vệ luôn cợt nhả trong ấn tượng của Tùy Tùy như hai người khác nhau.

Nàng liếc mắt một cái liền thấy hộp gỗ tử đàn to bằng bàn tay trên án, ánh mắt hơi động.

"Tiểu nhân bái kiến Tiêu tướng quân," Tống Cửu hành lễ nói, "Đại tướng quân đã đỡ chút nào chưa?"

Tùy Tùy gật đầu: "Đã đỡ hơn nhiều rồi, nhờ có bệ hạ ban thuốc, phiền Tống thống lĩnh bôn ba."

Tống Cửu lang nói: "Tướng quân quá lời, có thể làm chút việc nhỏ cho tướng quân là phúc của tiểu nhân."

Tùy Tùy nhìn thoáng qua chiếc hộp kia: "Bệ hạ có phân phó gì không?"

Tống Cửu lang nói: "Bệ hạ lệnh tiểu nhân nói mấy câu với Đại tướng quân."

Hắn dừng một chút, tận lực không để âm thanh run rẩy: "Bệ hạ đã nói thời di sự dị, lúc trước hẹn ước thả đèn đã xem nhẹ lòng mong muốn trữ vị của mình, đến khi ngôi vị Hoàng đế đặt trước mắt mới biết phân lượng của quyền thế trong lòng."

Tống Cửu chỉ cảm thấy từng chữ như đao, mỗi lần nói một chữ đều như đang cứa vào tim hắn, nhưng hắn không thể không nói tiếp, còn không thể lộ ra thần sắc khác thường.

Hắn cầm lấy hộp từ trên án, dâng lên cho Tiêu Linh: "Bệ hạ nói, hẹn ước thả đèn cùng Đại tướng quân chỉ có thể từ bỏ. Đáng lẽ nên đích thân tạ lỗi với Tiêu tướng quân, nhưng triều chính bận rộn, không tiện đưa tiễn, chỉ có thể lệnh thuộc hạ chuyển đạt thay, mong Tiêu tướng quân vĩnh hưởng gia phúc, trường nhạc vô cực*."

(Ji: *Luôn được hạnh phúc, hưởng điều tốt đẹp trên thế gian và vui vẻ vô tận)

Chapter
1 Chương 1: 1: Hồi Kinh
2 Chương 2: 2: Mộng Tưởng Mơ Hồ
3 Chương 3: 3: Sơn Trì Viện
4 Chương 4: 4: Vào Cung
5 Chương 5: 5: Gặp Lại Người Xưa
6 Chương 6: 6: Canh Gà Và Nấm Thông Hầm
7 Chương 7: 7: Cảnh Cáo
8 Chương 8: 8: Phong Hồi Lộ Chuyển
9 Chương 9: 9: Thịnh Khí Lăng Nhân
10 Chương 10: 10: Bất Sỉ Hạ Vấn
11 Chương 11: 11: Đông Thi Hiệu Tần
12 Chương 12: 12: Kính Hoa Thủy Nguyệt
13 Chương 13: 13: Thời Di Sự Dị
14 Chương 14: 14: Đồng Sàng Cộng Chẩm
15 Chương 15: 15: Ban Thưởng
16 Chương 16: 16: Tuyệt Đại Giai Nhân
17 Chương 17: 17: Đoạn Bắc Sầm
18 Chương 18: 18: Nữ Hồng
19 Chương 19: 19: Đánh Cờ Ngày Mưa
20 Chương 20: 20: Canh Cánh Trong Lòng
21 Chương 21: 21: Yến Tiệc Đông Cung
22 Chương 22: 22: Tâm Tư Khó Tả
23 Chương 23: 23: Bách Bộ Xuyên Dương
24 Chương 24: 24: Thuần Phục Huyền Mã
25 Chương 25: 25: Khẩn Cầu Giai Nhân
26 Chương 26: 26: Tâm Tư Hoàng Đế
27 Chương 27: 27: Cổ Lâu Tử
28 Chương 28: 28: Đêm Trừ Tịch
29 Chương 29: 29: Tiếng Cầm Mùa Xuân
30 Chương 30: 30: Lễ Thượng Nguyên
31 Chương 31: 31: Đánh Bạc Tửu Lầu
32 Chương 32: 32: U U Lộc Minh
33 Chương 33: 33: Không Đoán Được
34 Chương 34: 34: Yến Thượng Tị
35 Chương 35: 35: Nhuốm Máu
36 Chương 36: 36: Nhuốm Máu
37 Chương 37: 37: Thả Vũ Thương
38 Chương 38: 38: Triệu Thanh Huy
39 Chương 39: 39: Bệnh Dịch
40 Chương 40: 40: Sủng Ái
41 Chương 41: 41: Nhất Diệp Chướng Mục
42 Chương 42: 42: Ôn Nhu Hương Là Mồ Chôn Anh Hùng
43 Chương 43: 43: Thu Tiển Li Sơn
44 Chương 44: 44: Ngày Thứ Nhất
45 Chương 45: 45: Cứu Nguy
46 Chương 46: 46: Ta Đã Trở Về Rồi
47 Chương 47: 47: Trúng Tên
48 Chương 48: 48: Hương Quân
49 Chương 49: 49: Không Thể Vẹn Toàn
50 Chương 50: 50: Kế Hoạch
51 Chương 51: 51: Ta Họ Tiêu Tên Thật Là Tiêu Linh
52 Chương 52: 52: Tàn Tích
53 Chương 53: 53: Tư Niệm
54 Chương 54: 54: Khải Hoàn
55 Chương 55: 55: Ta Phải Tìm Nàng Trở Về
56 Chương 56-57
57 Chương 58: Chương 58
58 Chương 59: Chương 59
59 Chương 60: Chương 60
60 Chương 61
61 Chương 62
62 Chương 63
63 Chương 64
64 Chương 65
65 Chương 66
66 Chương 67
67 Chương 68
68 Chương 69
69 Chương 70
70 Chương 71
71 Chương 72
72 Chương 73
73 Chương 74
74 Chương 75
75 Chương 76
76 Chương 77
77 Chương 78
78 Chương 79
79 Chương 80
80 Chương 81
81 Chương 82
82 Chương 83
83 Chương 84
84 Chương 85
85 Chương 86
86 Chương 87
87 Chương 88
88 Chương 89
89 Chương 90
90 Chương 91
91 Chương 92
92 Chương 93
93 Chương 94
94 Chương 95
95 Chương 96
96 Chương 97
97 Chương 98
98 Chương 99
99 Chương 100
100 Chương 101
101 Chương 102
102 Chương 103
103 Chương 104
104 Chương 105
105 Chương 106
106 Chương 107
107 Chương 108
108 Chương 109
109 Chương 110
110 Chương 111
111 Chương 112
112 Chương 113
113 Chương 114
114 Chương 115
115 Chương 116
116 Chương 117
117 Chương 118
118 Chương 119
119 Chương 120
120 Chương 121
121 Chương 122: Hoàn Chính Văn
122 Chương 123: Phiên ngoại 1
123 Chương 124: Phiên ngoại 2
124 Chương 125: Phiên ngoại 3
125 Chương 126: Phiên ngoại 4
126 Chương 127: Phiên ngoại 5
127 Chương 128: Phiên ngoại 6
128 Chương 129: Phiên ngoại 7
129 Chương 130: Phiên ngoại 8
130 Chương 131: Ngoại truyện 9
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1: 1: Hồi Kinh
2
Chương 2: 2: Mộng Tưởng Mơ Hồ
3
Chương 3: 3: Sơn Trì Viện
4
Chương 4: 4: Vào Cung
5
Chương 5: 5: Gặp Lại Người Xưa
6
Chương 6: 6: Canh Gà Và Nấm Thông Hầm
7
Chương 7: 7: Cảnh Cáo
8
Chương 8: 8: Phong Hồi Lộ Chuyển
9
Chương 9: 9: Thịnh Khí Lăng Nhân
10
Chương 10: 10: Bất Sỉ Hạ Vấn
11
Chương 11: 11: Đông Thi Hiệu Tần
12
Chương 12: 12: Kính Hoa Thủy Nguyệt
13
Chương 13: 13: Thời Di Sự Dị
14
Chương 14: 14: Đồng Sàng Cộng Chẩm
15
Chương 15: 15: Ban Thưởng
16
Chương 16: 16: Tuyệt Đại Giai Nhân
17
Chương 17: 17: Đoạn Bắc Sầm
18
Chương 18: 18: Nữ Hồng
19
Chương 19: 19: Đánh Cờ Ngày Mưa
20
Chương 20: 20: Canh Cánh Trong Lòng
21
Chương 21: 21: Yến Tiệc Đông Cung
22
Chương 22: 22: Tâm Tư Khó Tả
23
Chương 23: 23: Bách Bộ Xuyên Dương
24
Chương 24: 24: Thuần Phục Huyền Mã
25
Chương 25: 25: Khẩn Cầu Giai Nhân
26
Chương 26: 26: Tâm Tư Hoàng Đế
27
Chương 27: 27: Cổ Lâu Tử
28
Chương 28: 28: Đêm Trừ Tịch
29
Chương 29: 29: Tiếng Cầm Mùa Xuân
30
Chương 30: 30: Lễ Thượng Nguyên
31
Chương 31: 31: Đánh Bạc Tửu Lầu
32
Chương 32: 32: U U Lộc Minh
33
Chương 33: 33: Không Đoán Được
34
Chương 34: 34: Yến Thượng Tị
35
Chương 35: 35: Nhuốm Máu
36
Chương 36: 36: Nhuốm Máu
37
Chương 37: 37: Thả Vũ Thương
38
Chương 38: 38: Triệu Thanh Huy
39
Chương 39: 39: Bệnh Dịch
40
Chương 40: 40: Sủng Ái
41
Chương 41: 41: Nhất Diệp Chướng Mục
42
Chương 42: 42: Ôn Nhu Hương Là Mồ Chôn Anh Hùng
43
Chương 43: 43: Thu Tiển Li Sơn
44
Chương 44: 44: Ngày Thứ Nhất
45
Chương 45: 45: Cứu Nguy
46
Chương 46: 46: Ta Đã Trở Về Rồi
47
Chương 47: 47: Trúng Tên
48
Chương 48: 48: Hương Quân
49
Chương 49: 49: Không Thể Vẹn Toàn
50
Chương 50: 50: Kế Hoạch
51
Chương 51: 51: Ta Họ Tiêu Tên Thật Là Tiêu Linh
52
Chương 52: 52: Tàn Tích
53
Chương 53: 53: Tư Niệm
54
Chương 54: 54: Khải Hoàn
55
Chương 55: 55: Ta Phải Tìm Nàng Trở Về
56
Chương 56-57
57
Chương 58: Chương 58
58
Chương 59: Chương 59
59
Chương 60: Chương 60
60
Chương 61
61
Chương 62
62
Chương 63
63
Chương 64
64
Chương 65
65
Chương 66
66
Chương 67
67
Chương 68
68
Chương 69
69
Chương 70
70
Chương 71
71
Chương 72
72
Chương 73
73
Chương 74
74
Chương 75
75
Chương 76
76
Chương 77
77
Chương 78
78
Chương 79
79
Chương 80
80
Chương 81
81
Chương 82
82
Chương 83
83
Chương 84
84
Chương 85
85
Chương 86
86
Chương 87
87
Chương 88
88
Chương 89
89
Chương 90
90
Chương 91
91
Chương 92
92
Chương 93
93
Chương 94
94
Chương 95
95
Chương 96
96
Chương 97
97
Chương 98
98
Chương 99
99
Chương 100
100
Chương 101
101
Chương 102
102
Chương 103
103
Chương 104
104
Chương 105
105
Chương 106
106
Chương 107
107
Chương 108
108
Chương 109
109
Chương 110
110
Chương 111
111
Chương 112
112
Chương 113
113
Chương 114
114
Chương 115
115
Chương 116
116
Chương 117
117
Chương 118
118
Chương 119
119
Chương 120
120
Chương 121
121
Chương 122: Hoàn Chính Văn
122
Chương 123: Phiên ngoại 1
123
Chương 124: Phiên ngoại 2
124
Chương 125: Phiên ngoại 3
125
Chương 126: Phiên ngoại 4
126
Chương 127: Phiên ngoại 5
127
Chương 128: Phiên ngoại 6
128
Chương 129: Phiên ngoại 7
129
Chương 130: Phiên ngoại 8
130
Chương 131: Ngoại truyện 9