Chương 107

Hoàn Huyên tận mắt thấy Tùy Tùy bình yên vô sự, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tuy rằng cách vài ngày nàng sẽ cho người tới hỏi thăm thương thế của hắn, nhưng bản thân trước sau lại không hề lộ diện. Hoàn Huyên dù biết nàng không sao, trong lòng cũng khó tránh khỏi lo lắng.

Ngay sau đó hắn chú ý nàng đã thay quan phục, bèn hỏi: "Nàng muốn vào cung sao?"

Tùy Tùy gật đầu: "Mạt tướng muốn vào cung từ biệt bệ hạ."

Hoàn Huyên ngẩn ra: "Nàng phải đi sao?"

Tới rồi lúc này rồi, Tùy Tùy cũng không định gạt hắn, thản nhiên nói: "Mạt tướng dự định hai ngày sau khởi hành."

Hoàn Huyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, muốn tìm một dấu hiệu khác thường từ đôi mắt lạnh nhạt của nàng, nhưng chẳng thấy gì cả.

Thật ra Tùy Tùy bị hắn nhìn có chút chột dạ, chỉ là sơ hở không thể lộ rõ, nỗ lực chống đỡ mà thôi.

Cũng may lúc này thị hầu bưng bàn trà và trà cụ tiến vào, nàng mượn lúc châm trà, bất động thanh sắc rũ mi mắt xuống, lúc giương mắt lên, lại là dáng vẻ khí định thần nhàn: "Thương thế của điện hạ thế nào rồi?"

Hoàn Huyên nghe ra giọng nàng có chút khàn, nhíu mày nói: "Giọng nàng sao thế?"

Tùy Tùy hắng giọng, nhấp một ngụm nước trà nói: "Không sao, chỉ là hơi nhiễm phong hàn."

Hoàn Huyên tỉ mỉ đánh giá nàng, cảm thấy sắc mặt nàng cũng có chút tái nhợt, dưới mắt hơi thâm, hình như hơi gầy một chút. Hắn nhíu mày nói: "Khí hậu mùa này dễ nhiễm phong hàn nhất, đừng ỷ mình tập võ căn cơ tốt hơn người thường một chút liền không quan tâm, mặc đơn bạc như vậy cũng khó trách cảm lạnh..."

Nói được một nửa, hắn bỗng nhiên phát hiện ý cười trong mắt nàng, lập tức ngậm chặt miệng.

Tùy Tùy quơ chén trà trong tay: "Sao điện hạ đột nhiên hạ cố đến đây thế?"

Hoàn Huyên thấy dáng vẻ điềm nhiên như không này của nàng liền giận sôi máu, nhưng lại bất lực không làm gì được nàng, vô cớ nghẹn đau cả ngực mình, hắn tức giận nói: "Nếu ta không tới, có phải nàng định không từ mà biệt hay không?"

Hắn cho rằng nàng ít nhất sẽ biện bạch vài câu, nhưng nàng chỉ "Ừm" một tiếng, lại uống một ngụm trà.

Hoàn Huyên cầm lấy hộp tử đàn mạ vàng bạc bên giường, đặt lên án, mở nắp ra: "Lần trước nàng quên cầm đi."

Tùy Tùy nhìn vào hộp, là đèn hoa sen lưu ly tinh xảo rực rỡ lần trước.

Hoàn Huyên nói: "Thượng Nguyên năm nay lại không thể thả đèn sông, chỉ đành để sang năm thả với nàng."

Tùy Tùy vốn tưởng có vài lời không cần nói ra, nàng vẫn luôn không gặp hắn, ý tứ đã rất rõ ràng, nhưng có người cố tình giả bộ hồ đồ, nàng đành phải nói rõ ra.

Nàng đẩy hộp về phía trước: "Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng sang năm có lẽ ta sẽ không tới Trường An."

Nàng nhìn vào mắt hắn nói: "Sau này có lẽ cũng sẽ không trở lại nữa."

Hoàn Huyên nói: "Không sao, Ngụy Bác hẳn là cũng có tập tục thả đèn? Không có cũng không sao, chúng ta có thể tùy tiện tìm dòng sông để thả."

Hắn bỗng nhiên nhớ tới nơi đó phía Bắc, khí hậu lạnh hơn Trường An, nước sông lúc Thượng Nguyên có lẽ vẫn chưa tan băng, không chắc sẽ có chỗ thả được đèn, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Dù cho sông đóng thành băng cũng có thể thả trong bồn tắm..."

Hắn nói được một nửa chợt dừng lại, bởi vì hắn thấy sắc mặt nàng không đúng.

Thứ chợt lóe qua mắt nàng không phải là kinh ngạc, cũng không phải thờ ơ, mà là mê mang và sợ hãi, như thể chợt có một cơn ác mộng đang tới.

Hoàn Huyên chưa từng thấy vẻ này trong mắt nàng. Sợ hãi tất nhiên là vì để tâm, dù phân lượng của hắn trong lòng nàng thế nào, ít nhất trong lòng nàng cũng có hắn. Nhưng Hoàn Huyên không cảm thấy đắc ý chút nào, chỉ là đau lòng, hắn rất muốn ôm nàng vào ngực, nói cho nàng sẽ không sao hết, nhưng hắn không thể.

Đối với Tùy Tùy, những lời này của Hoàn Huyên đích xác giống như rơi vào ác mộng lần nữa.

Toàn bộ máu trong người nàng như thể đông thành băng, người có tính toán như vậy trước đây đã từng phong nhã vô song, hiện giờ lại thành một bộ xương khô trong hoàng lăng.

Nàng nhéo lòng bàn tay của mình, mỉm cười nói: "Không cần đâu, ta không thích thả đèn."

Hoàn Huyên nói: "Nàng đã hẹn ta thả đèn, Đại tướng quân Tiêu Tùy Tùy lời nói như ngàn vàng, không thể lật lọng."

Tùy Tùy lạnh lùng nói: "Điện hạ biết ta đang gạt người, ta là một tên lừa đảo."

"Không sao," Hoàn Huyên nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng nói: "Không quan tâm nàng gạt ta hay không, ta đã xem là thật. Nếu đã đáp ứng sẽ thả đèn cùng nàng, ta nhất định phải thực hiện lời hứa."

Hắn dừng một chút: "Chỉ là thả đèn mà thôi, chẳng lẽ Tiêu tướng quân còn sợ ta đeo bám nàng sao?"

Nhưng bọn họ đều biết Thái Tử không thể tùy ý rời kinh, Thượng Nguyên đến Ngụy Bác ngắm đèn có nghĩa gì chứ.

Tùy Tùy nói: "Trên người điện hạ có thương tích, vẫn nên sớm về tĩnh dưỡng cho tốt. Mạt tướng còn phải vào cung yết kiến, không thể để bệ hạ đợi lâu."

Nàng nói rồi đứng lên thi lễ, xoay người ra phía ngoài, bóng lưng có chút vội vàng.

Hoàn Huyên gọi nàng: "Tiêu Tùy Tùy!"

Bước chân Tùy Tùy dừng lại, nhưng vẫn không xoay người, trái lại bước nhanh hơn.

Hoàn Huyên cầm lấy đèn hoa sen trên án, đứng lên đuổi theo.

Dưới tình huống cấp bách hắn đã quên vết thương trên lưng, thân hình loạng choạng, ngã xuống bình phong bên cạnh.

Bình phong gỗ đổ rầm xuống đất, Tùy Tùy vừa đến giữa bậc thềm, cuối cùng dừng bước xoay người lại.

Hoàn Huyên động đến vết thương, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hơi đỏ lên: "Nàng ức hiếp ta bị thương không chạy lại nàng?"

Lông mày Tùy Tùy giật giật, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng.

Hoàn Huyên tức khắc tìm ra cách, lảo đảo về phía trước vài bước, chống lên thành cửa, nhẹ than một tiếng: "Đau..."

Tùy Tùy biết hắn cố ý, nhưng vết thương đau cũng là thật, cách vài bước cũng có thể thấy mồ hôi lạnh chảy dọc xuống thái dương hắn.

Hoàn Huyên thấy chiêu này quả nhiên hữu dụng, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Tiêu tướng quân đỡ ta một chút..."

Tùy Tùy nhìn xung quanh một cái, nàng và Tề Vương gặp mặt, bọn thị vệ đều thức thời thối lui ra ngoài viện.

Hoàn Huyên suy yếu vô lực nói: "Dẫu sao cũng từng quen biết, Tiêu tướng quân thấy chết mà không cứu sao?"

Nói rồi nghiêng trái nghiêng phải, như thể sắp ngã tới nơi.

Tùy Tùy biết rõ là khổ nhục kế, nhưng cũng chỉ có thể tiến lên trước, vươn cánh tay để hắn đỡ lấy, nếu không theo tính tình của hắn, thật có thể ngã xuống đất.

Hoàn Huyên dường như trở nên vô cùng yếu ớt trong nháy mắt, như cành liễu trước gió, dựa lên người nàng: "Đa tạ Tiêu tướng quân."

Tùy Tùy tức giận nói: "Điện hạ lên giường nghỉ một lát trước, mạt tướng gọi người đem xe bò tới ngoài viện."

Nói rồi đỡ hắn đến bên giường, trải đệm mềm lên, để hắn nằm sấp xuống.

Hoàn Huyên ngoan ngoãn nằm trên đệm mềm, ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt trong suốt: "Hình như vết thương nứt ra rồi..."

Tùy Tùy liếc hắn một cái: "Ta đi tìm đại phu."

Hoàn Huyên vội vàng tóm chặt lấy góc áo nàng: "Đừng phiền thế, không đáng ngại đâu, nàng giúp ta nhìn một chút là được."

Tùy Tùy nói: "Ta không phải đại phu, không biết kiểm tra vết thương."

Hoàn Huyên nói: "Vết thương này là nàng khâu, không ai rõ ràng hơn nàng cả."

Tùy Tùy không nói nên lời, mấy ngày không gặp, tựa hồ hắn lại thêm vài chiêu mới rồi.

Nàng biết không thể trốn tránh được nữa, bằng không dựa vào tính tình của hắn ước chừng thật sự sẽ vứt bỏ trữ vị chạy tới Hà Sóc.

Nàng mím môi nói: "Điện hạ không cần lãng phí thời gian vì một kẻ trong lòng không có người."

Hoàn Huyên nhìn nàng chăm chú: "Vậy nàng chạy làm gì?"

Tùy Tùy bất giác phủ nhận: "Ta không..."

Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện có chút giấu đầu hở đuôi.

Hoàn Huyên nói: "Nàng không tin ta có thể làm được?"

Tùy Tùy quả quyết nói: "Ta không quan tâm người có thể làm được hay không."

Tuy rằng Hoàn Huyên biết nàng nói quyết tuyệt như vậy là để chặt đứt ý niệm của mình, nhưng tâm can cũng vẫn đau âm ỉ.

Hắn xoa dịu nỗi lòng một chút rồi nói: "Nàng không để tâm cũng không sao."

Tùy Tùy khe khẽ thở dài: "Điện hạ hà tất phải vậy."

Hoàn Huyên nói: "Ta từ bỏ trữ vị không phải vì nàng, chỉ vì đây không phải là điều ta mong muốn."

Hắn nhìn mắt nàng nghiêm túc nói: "Ta chưa bao giờ để ý đến vị trí Thái Tử, đấu đá với Hoàn Dung, một là để tự bảo vệ mình, hai là không muốn Đại hoàng huynh chết không rõ ràng."

Tùy Tùy nói: "Người thay đổi giữa chừng, mấy năm ngắn ngủn đã chấp chưởng Thần Dực Quân, bình định Tứ trấn và thu phục Hoài Tây đều là chiến công bất hủ, bất kỳ tướng lãnh nào lập được một công trạng trong đó cũng đủ để vang danh thanh sử."

Trong mắt Hoàn Huyên lóe lên tia vui vẻ: "Tiêu tướng quân thật sự cảm thấy như vậy sao?"

Tùy Tùy lập tức hối hận mình không cẩn thận đã khen hắn mất rồi.

Hoàn Huyên nói: "Nếu nói ta có đất dụng võ nào đó, có lẽ chỉ là rong ruổi sa trường, trấn thủ biên quan, những việc này đến Hà Sóc cũng có thể làm, còn việc ở lại triều thì không làm nổi đâu."

Tùy Tùy hết cách phản bác, làm Thái Tử và Hoàng đế, dù cho lãnh binh thân chinh cũng chỉ là tọa trấn phía sau ủng hộ sĩ khí, không thể mạo hiểm thân thể nghìn vàng, nếu không làm Thái Tử, hắn càng không thể chưởng binh.

"Bệ hạ sẽ không thả người đi," nàng nói, "Dù đến nơi nào người cũng là đích hoàng tử duy nhất."

Hoàn Huyên nói; "Trừ phi ta không còn là người của Hoàn gia."

Trái tim Tùy Tùy nảy lên: "Người..."

Hoàn Huyên nói tiếp: "Tề Vương không thể đi, nhưng Tề Vương có thể chết."

Đây thật sự là phương pháp duy nhất để hắn từ bỏ trữ vị rời khỏi kinh thành, nhưng cũng có nghĩa là hắn từ bỏ hết thảy quyền lực, danh vị, tôn vinh mà Hoàn thị cho hắn.

Tùy Tùy nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Hoàn Huyên nói: "Nàng yên tâm, những chuyện ta làm cũng không phải vì nàng, mà là để thành toàn cho bản thân ta."

Hắn bỗng nhiên chuyển đề tài, nghiêm mặt nói: "Chỉ là ta nghe nói nơi đó có một vị Tiêu tướng quân dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, khó tránh khỏi ngưỡng mộ, muốn tận mắt xem thử thực sự có thần kì như vậy hay không.

"Ta đang nghĩ, nếu có thể cùng vị Tiêu tướng quân kia thúc ngựa biên quan, rong ruổi chiến trường, ngắm hoàng hôn trên bãi cát, nghe họa giác* nơi sơn thành, nhàn nhã gõ quân cờ ngâm nga đêm trăng, chắc chắn sẽ cảnh đẹp ý vui. Nếu từ đó về sau đều có thể đồng hành mỗi một trận chiến, cùng thưởng mỗi một phong cảnh, sẽ càng không uổng phí cuộc đời này."

Chapter
1 Chương 1: 1: Hồi Kinh
2 Chương 2: 2: Mộng Tưởng Mơ Hồ
3 Chương 3: 3: Sơn Trì Viện
4 Chương 4: 4: Vào Cung
5 Chương 5: 5: Gặp Lại Người Xưa
6 Chương 6: 6: Canh Gà Và Nấm Thông Hầm
7 Chương 7: 7: Cảnh Cáo
8 Chương 8: 8: Phong Hồi Lộ Chuyển
9 Chương 9: 9: Thịnh Khí Lăng Nhân
10 Chương 10: 10: Bất Sỉ Hạ Vấn
11 Chương 11: 11: Đông Thi Hiệu Tần
12 Chương 12: 12: Kính Hoa Thủy Nguyệt
13 Chương 13: 13: Thời Di Sự Dị
14 Chương 14: 14: Đồng Sàng Cộng Chẩm
15 Chương 15: 15: Ban Thưởng
16 Chương 16: 16: Tuyệt Đại Giai Nhân
17 Chương 17: 17: Đoạn Bắc Sầm
18 Chương 18: 18: Nữ Hồng
19 Chương 19: 19: Đánh Cờ Ngày Mưa
20 Chương 20: 20: Canh Cánh Trong Lòng
21 Chương 21: 21: Yến Tiệc Đông Cung
22 Chương 22: 22: Tâm Tư Khó Tả
23 Chương 23: 23: Bách Bộ Xuyên Dương
24 Chương 24: 24: Thuần Phục Huyền Mã
25 Chương 25: 25: Khẩn Cầu Giai Nhân
26 Chương 26: 26: Tâm Tư Hoàng Đế
27 Chương 27: 27: Cổ Lâu Tử
28 Chương 28: 28: Đêm Trừ Tịch
29 Chương 29: 29: Tiếng Cầm Mùa Xuân
30 Chương 30: 30: Lễ Thượng Nguyên
31 Chương 31: 31: Đánh Bạc Tửu Lầu
32 Chương 32: 32: U U Lộc Minh
33 Chương 33: 33: Không Đoán Được
34 Chương 34: 34: Yến Thượng Tị
35 Chương 35: 35: Nhuốm Máu
36 Chương 36: 36: Nhuốm Máu
37 Chương 37: 37: Thả Vũ Thương
38 Chương 38: 38: Triệu Thanh Huy
39 Chương 39: 39: Bệnh Dịch
40 Chương 40: 40: Sủng Ái
41 Chương 41: 41: Nhất Diệp Chướng Mục
42 Chương 42: 42: Ôn Nhu Hương Là Mồ Chôn Anh Hùng
43 Chương 43: 43: Thu Tiển Li Sơn
44 Chương 44: 44: Ngày Thứ Nhất
45 Chương 45: 45: Cứu Nguy
46 Chương 46: 46: Ta Đã Trở Về Rồi
47 Chương 47: 47: Trúng Tên
48 Chương 48: 48: Hương Quân
49 Chương 49: 49: Không Thể Vẹn Toàn
50 Chương 50: 50: Kế Hoạch
51 Chương 51: 51: Ta Họ Tiêu Tên Thật Là Tiêu Linh
52 Chương 52: 52: Tàn Tích
53 Chương 53: 53: Tư Niệm
54 Chương 54: 54: Khải Hoàn
55 Chương 55: 55: Ta Phải Tìm Nàng Trở Về
56 Chương 56-57
57 Chương 58: Chương 58
58 Chương 59: Chương 59
59 Chương 60: Chương 60
60 Chương 61
61 Chương 62
62 Chương 63
63 Chương 64
64 Chương 65
65 Chương 66
66 Chương 67
67 Chương 68
68 Chương 69
69 Chương 70
70 Chương 71
71 Chương 72
72 Chương 73
73 Chương 74
74 Chương 75
75 Chương 76
76 Chương 77
77 Chương 78
78 Chương 79
79 Chương 80
80 Chương 81
81 Chương 82
82 Chương 83
83 Chương 84
84 Chương 85
85 Chương 86
86 Chương 87
87 Chương 88
88 Chương 89
89 Chương 90
90 Chương 91
91 Chương 92
92 Chương 93
93 Chương 94
94 Chương 95
95 Chương 96
96 Chương 97
97 Chương 98
98 Chương 99
99 Chương 100
100 Chương 101
101 Chương 102
102 Chương 103
103 Chương 104
104 Chương 105
105 Chương 106
106 Chương 107
107 Chương 108
108 Chương 109
109 Chương 110
110 Chương 111
111 Chương 112
112 Chương 113
113 Chương 114
114 Chương 115
115 Chương 116
116 Chương 117
117 Chương 118
118 Chương 119
119 Chương 120
120 Chương 121
121 Chương 122: Hoàn Chính Văn
122 Chương 123: Phiên ngoại 1
123 Chương 124: Phiên ngoại 2
124 Chương 125: Phiên ngoại 3
125 Chương 126: Phiên ngoại 4
126 Chương 127: Phiên ngoại 5
127 Chương 128: Phiên ngoại 6
128 Chương 129: Phiên ngoại 7
129 Chương 130: Phiên ngoại 8
130 Chương 131: Ngoại truyện 9
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1: 1: Hồi Kinh
2
Chương 2: 2: Mộng Tưởng Mơ Hồ
3
Chương 3: 3: Sơn Trì Viện
4
Chương 4: 4: Vào Cung
5
Chương 5: 5: Gặp Lại Người Xưa
6
Chương 6: 6: Canh Gà Và Nấm Thông Hầm
7
Chương 7: 7: Cảnh Cáo
8
Chương 8: 8: Phong Hồi Lộ Chuyển
9
Chương 9: 9: Thịnh Khí Lăng Nhân
10
Chương 10: 10: Bất Sỉ Hạ Vấn
11
Chương 11: 11: Đông Thi Hiệu Tần
12
Chương 12: 12: Kính Hoa Thủy Nguyệt
13
Chương 13: 13: Thời Di Sự Dị
14
Chương 14: 14: Đồng Sàng Cộng Chẩm
15
Chương 15: 15: Ban Thưởng
16
Chương 16: 16: Tuyệt Đại Giai Nhân
17
Chương 17: 17: Đoạn Bắc Sầm
18
Chương 18: 18: Nữ Hồng
19
Chương 19: 19: Đánh Cờ Ngày Mưa
20
Chương 20: 20: Canh Cánh Trong Lòng
21
Chương 21: 21: Yến Tiệc Đông Cung
22
Chương 22: 22: Tâm Tư Khó Tả
23
Chương 23: 23: Bách Bộ Xuyên Dương
24
Chương 24: 24: Thuần Phục Huyền Mã
25
Chương 25: 25: Khẩn Cầu Giai Nhân
26
Chương 26: 26: Tâm Tư Hoàng Đế
27
Chương 27: 27: Cổ Lâu Tử
28
Chương 28: 28: Đêm Trừ Tịch
29
Chương 29: 29: Tiếng Cầm Mùa Xuân
30
Chương 30: 30: Lễ Thượng Nguyên
31
Chương 31: 31: Đánh Bạc Tửu Lầu
32
Chương 32: 32: U U Lộc Minh
33
Chương 33: 33: Không Đoán Được
34
Chương 34: 34: Yến Thượng Tị
35
Chương 35: 35: Nhuốm Máu
36
Chương 36: 36: Nhuốm Máu
37
Chương 37: 37: Thả Vũ Thương
38
Chương 38: 38: Triệu Thanh Huy
39
Chương 39: 39: Bệnh Dịch
40
Chương 40: 40: Sủng Ái
41
Chương 41: 41: Nhất Diệp Chướng Mục
42
Chương 42: 42: Ôn Nhu Hương Là Mồ Chôn Anh Hùng
43
Chương 43: 43: Thu Tiển Li Sơn
44
Chương 44: 44: Ngày Thứ Nhất
45
Chương 45: 45: Cứu Nguy
46
Chương 46: 46: Ta Đã Trở Về Rồi
47
Chương 47: 47: Trúng Tên
48
Chương 48: 48: Hương Quân
49
Chương 49: 49: Không Thể Vẹn Toàn
50
Chương 50: 50: Kế Hoạch
51
Chương 51: 51: Ta Họ Tiêu Tên Thật Là Tiêu Linh
52
Chương 52: 52: Tàn Tích
53
Chương 53: 53: Tư Niệm
54
Chương 54: 54: Khải Hoàn
55
Chương 55: 55: Ta Phải Tìm Nàng Trở Về
56
Chương 56-57
57
Chương 58: Chương 58
58
Chương 59: Chương 59
59
Chương 60: Chương 60
60
Chương 61
61
Chương 62
62
Chương 63
63
Chương 64
64
Chương 65
65
Chương 66
66
Chương 67
67
Chương 68
68
Chương 69
69
Chương 70
70
Chương 71
71
Chương 72
72
Chương 73
73
Chương 74
74
Chương 75
75
Chương 76
76
Chương 77
77
Chương 78
78
Chương 79
79
Chương 80
80
Chương 81
81
Chương 82
82
Chương 83
83
Chương 84
84
Chương 85
85
Chương 86
86
Chương 87
87
Chương 88
88
Chương 89
89
Chương 90
90
Chương 91
91
Chương 92
92
Chương 93
93
Chương 94
94
Chương 95
95
Chương 96
96
Chương 97
97
Chương 98
98
Chương 99
99
Chương 100
100
Chương 101
101
Chương 102
102
Chương 103
103
Chương 104
104
Chương 105
105
Chương 106
106
Chương 107
107
Chương 108
108
Chương 109
109
Chương 110
110
Chương 111
111
Chương 112
112
Chương 113
113
Chương 114
114
Chương 115
115
Chương 116
116
Chương 117
117
Chương 118
118
Chương 119
119
Chương 120
120
Chương 121
121
Chương 122: Hoàn Chính Văn
122
Chương 123: Phiên ngoại 1
123
Chương 124: Phiên ngoại 2
124
Chương 125: Phiên ngoại 3
125
Chương 126: Phiên ngoại 4
126
Chương 127: Phiên ngoại 5
127
Chương 128: Phiên ngoại 6
128
Chương 129: Phiên ngoại 7
129
Chương 130: Phiên ngoại 8
130
Chương 131: Ngoại truyện 9