Chương 106

Sau khi Trưởng hoàng huynh hoăng thệ, Hoàng đế xây thiền tự cho thê tử trong cung, nhiều năm qua Hoàng Hậu luôn mang tóc tu hành trong tự, nhưng đây lại là lần đầu tiên Hoàn Huyên đặt chân đến thiền viện mà Hoàng Hậu sở cư.

Trong đình cỏ cây tươi tốt, bị bao phủ trong mưa phùn lất phất như khói sương, tựa như một bức tranh thuỷ mặc,.

Tuy nói cửa Phật là nơi thanh tu, không xa hoa giống cung điện, nhưng quy mô phòng thất lầu các không khác cung điện là mấy, gạch hoa sen đến từ chùa cổ Minh Lam lục triều, được cơn mưa gột rửa hiện lên ánh sáng nhạt. Xà nhà đều làm từ gỗ trầm hương văn bách, hòa cùng hương thơm cỏ cây, đi vào liền cảm thấy hương khí tao nhã thấm vào ruột gan, khiến người ta có cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhưng hai người ngồi đối diện trước bàn cờ đều mang đầy tâm sự, không nhàn hạ thoải mái chút nào.

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng quân cờ bằng ngọc hạ xuống bàn cờ gỗ tử đàn, phát ra âm thanh giòn giã, và hạt mưa rơi bên hành lang ngoài cửa sổ.

Hoàng Hậu nâng mắt, nhìn nhi tử: "Ta nhớ lúc con còn nhỏ, chúng ta thường đánh cờ thế này."

Hoàn Huyên chỉ hơi gật đầu, không nói gì. Cái gọi là "thường" cũng chỉ là mồng một và ngày rằm mỗi tháng vào cung Hoàng Hậu thỉnh an, hai mẫu tử không có lời gì để nói, để tránh xấu hổ chỉ có thể chơi cờ.

Chơi cờ cũng xem như ký ức có thể gọi là vui sướng không nhiều lắm của hắn và mẫu hậu, chỉ có lúc này mẫu hậu mới có thể bố thí chút phần xem trọng và vài câu khen ngợi cho hắn.

Cho nên Hoàng Hậu triệu hắn đến đây, không đề cập tới chính sự, mời hắn đánh cờ trước, thật sự có thể nói là dụng tâm lương khổ.

Hoàng Hậu nói tiếp: "Vừa đảo mắt đã qua nhiều năm, kỳ nghệ của con lại tiến bộ không ít, ta đã không còn là đối thủ của con nữa."

Hoàn Huyên nhàn nhạt nói: "Mẫu hậu tán thưởng."

Hoàng Hậu nói: "Ta nói thật."

Phong cách chơi cờ của hắn vững vàng không ít, còn bà mấy năm nay không màng đến mấy thứ này, qua năm mươi sáu mươi nước đã lộ hướng suy tàn.

Hoàng Hậu lại nói: "Trận cờ này không cần tiếp tục nữa."

Nói rồi bắt đầu cất từng quân trắng vào hộp, Hoàn Huyên cũng thu hồi quân đen.

Hoàng Hậu đậy hộp cờ, ra hiệu thị hầu cất bàn cờ, đổi thành bàn trà, sau đó bình lui hạ nhân. Rồi nói: "Trà Dương Tiện năm nay vẫn chưa cống tới, đây là của năm ngoái," Hoàng Hậu nhìn chén trà gốm thô trước mặt Hoàn Huyên, "Con tạm uống đi."

Hoàn Huyên nói: "Trà chỗ mẫu hậu luôn tốt nhất."

Nói như thế, nhưng không chạm vào chén trà.

Hoàng Hậu sao mà không nhìn ra hắn đang đề phòng: "Có phải con còn oán mẫu hậu vô tình hay không?"

Hoàn Huyên biết bà không kìm được nữa, đã đến hồi kết thúc, nhàn nhạt nói: "Nhi thần không dám có suy nghĩ đại nghịch bất đạo này."

Khóe miệng Hoàng Hậu cong lên một nụ cười mỉa mai: "Con chắp tay nhường trữ vị cho người, có tính là đại nghịch bất đạo không?"

Hoàn Huyên nói: "Nhi thần tư chất bình thường, không có thao lược, không kham nổi trữ vị. Bệ hạ chọn người tài đức sáng suốt khác là phúc của xã tắc, nhi thần cho rằng, đây là lượng sức mà đi, không phải là đại nghịch bất đạo."

Sắc mặt Hoàng Hậu hơi trầm xuống: "Hiện giờ ngươi là đích tử duy nhất còn lại của bệ hạ, Thái Tử của Đại Ung không phải ngươi thì ai chứ?"

Hoàn Huyên nói: "Nhi thần đã tỏ lòng với bệ hạ, mong mẫu hậu thành toàn."

Hoàng Hậu nhìn chằm chằm hắn một lát, bỗng nhiên thở dài: "Mẫu hậu biết con còn đang trách ta, từ sau khi trưởng huynh của con đi mất, nút thắt trong lòng ta khó gỡ, để con chịu ủy khuất. Mẫu tử chúng ta tình cảm không nhiều, nhưng dù sao cũng là người thân huyết mạch tương liên, chẳng lẽ con thật sự muốn vì một nữ tử mà vứt bỏ đất nước, bỏ mặc phụ mẫu thân nhân sao?"

Hoàn Huyên lẳng lặng nhìn mẫu hậu, hiển nhiên cái chết của Hoàn Dung đối với bà có đả kích không hề nhẹ, màu bạc bên mái càng đậm, vầng trán, khóe mắt và khóe miệng đều thêm nếp nhăn, ngay cả hai mắt cũng vẩn đục không ít, gió thổi đến cũng nổi lên nước mắt, lúc này trong mắt bà lấp ló ánh nước.

Đổi thành một trong ba người con khác, trông thấy dáng vẻ này cũng khó tránh khỏi mềm lòng, nhưng Hoàn Huyên trước nay tình cảm với bà nhạt nhòa, cũng rất hiểu cách làm người của bà, chẳng qua là vừa đấm vừa xoa, lợi dụng tình thương của nhi tử đối với mẫu thân để đạt được mục đích mà thôi.

Vì thế hắn chỉ bình tĩnh nói: "Nhi thần trước nay chưa từng tẫn hiếu trước mặt mẫu hậu, mấy năm nay càng không quan tâm hỏi han. Trưởng tỷ và bọn thứ đệ chắc chắn sẽ thay nhi thần hiếu thuận phụng dưỡng mẫu hậu."

Hoàng Hậu nghe thế trầm mặt xuống: "Mặc kệ ngươi cưỡng từ đoạt lý thế nào, trữ vị chỉ có thể là của ngươi. Ngươi có chí lớn, hiện giờ chỉ là sắc lệnh trí hôn, ngày sau nhất định sẽ hối hận."

Hoàn Huyên không hề phản bác, chỉ nói: "Có lẽ sẽ như mẫu hậu sở liệu, có lẽ sẽ không, vậy mời mẫu hậu rửa mắt mong chờ."

Hoàng Hậu không nói lời nào nhìn hắn chăm chú, sau một lúc lâu nói: "Năm đó ta không màng ý nguyện của con, giúp Nhị Lang cầu thân Nguyễn tam nương, ta biết trong lòng con tức giận, nhưng thật sự đừng tự hủy tiền đồ để trả thù ta."

Dừng một chút nói: "Ta đã nghĩ rồi, lúc trước chia rẽ các con thật sự là ta làm không thỏa đáng, con muốn có nó cũng không khó, chờ con nhập chủ Đông Cung, nói nó đổi thân phận Nguyễn gia chi khác làm lương đệ. Ta đã giúp con chọn ra mấy người vào vị trí Thái Tử Phi, đều là thục viện đức dung xuất sắc. Ta thiên về con gái duy nhất của Trương tướng tài mạo đều xuất sắc, còn là khuê mật của A Nguyễn, sẽ không bạc đãi nó."

Hoàn Huyên nghe bà nói rõ ràng đâu ra đấy, chỉ cảm thấy hoang đường và tức cười, chờ bà nói xong, hắn mới nói: "Mẫu hậu an bài chu đáo, chỉ tiếc cưới lại tẩu tử đệ tức là hành vi man rợ, xin thứ cho nhi tử khó có thể phụng mệnh."

Hoàng Hậu không khỏi đỏ bừng mặt, ngay sau đó cười lạnh nói: "Ngươi đừng quên thân phận của Tiêu Linh, nó cũng là trưởng tẩu của ngươi!"

Hoàn Huyên nói: "Tiêu tướng quân và trưởng huynh vẫn chưa thành hôn, nếu nhi thần nhớ không lầm, lúc trước mẫu hậu đã chuẩn bị tuyển phi cho trưởng huynh, nói đâu ra chuyện thúc tẩu chứ?"

Hoàng Hậu cau mày mím chặt môi, lửa giận trong mắt rực cháy, giống như muốn đốt hắn thành tro: "Vị trí Thái Tử này ngươi muốn làm sẽ được làm, không muốn cũng phải làm."

Hoàn Huyên trấn tĩnh nhìn bà: "Tâm ý của nhi thần đã quyết."

Hoàng Hậu đập lên kỷ án, nổi giận bừng bừng: "Ta mặc kệ tâm ý của ngươi thế nào, tóm lại Thái Tử Đại Ung phải do nhi tử của ta đảm đương!"

Hoàn Huyên vẫn dầu muối không ăn: "Xin thứ cho nhi thần khó mà tòng mệnh."

Hoàng Hậu nói: "Lúc trước Đại hoàng huynh của ngươi khăng khăng cố chấp vì nữ nhân kia, đối nghịch mẫu hậu, hiện giờ ngươi muốn dẫm vào vết xe đổ của nó sao?"

Hoàn Huyên nhìn bà, ánh mắt phức tạp, tựa khinh thường, lại tựa thương hại: "Chỉ cần mẫu hậu rút ra được bài học, nhi thần sẽ không giẫm lên vết xe đổ."

Hoàng Hậu cơ hồ khó mà nhìn thẳng vào mắt hắn, nắm chặt Phật châu trong tay, mới nhịn được không né tránh: "Ta không quan tâm ngươi nghĩ thế nào, ta hoài thai mười tháng sinh hạ ngươi, cũng vì thế mà gần như bỏ mạng, không phải để ngươi vì một nữ nhân mà ngỗ nghịch ta!"

Bà dừng một chút, mang theo uy hiếp nói: "Trừ phi ngươi muốn gánh trên lưng ô danh phản nghịch bất hiếu."

Hoàn Huyên nhẹ nhàng cười: "Phản nghịch bất hiếu người, còn hơn là phải gánh trữ vị."

Ánh mắt hắn dừng trên cổ tay trái của bà: "Mẫu hậu định xài lại chiêu cũ, dùng thủ đoạn giữ lại đại hoàng huynh năm đó với nhi thần sao?"

Sắc mặt Hoàng Hậu chợt biến: "Ngươi nói gì đấy?!"

Hoàn Huyên nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng của bà nói: "Mẫu hậu cho rằng giết sạch cung nhân nội thị biết chuyện, là có thể giấu kín chuyện năm đó sao?"

Hoàng Hậu lạnh lùng nói: "Nói bậy!"

Hoàn Huyên nói: "Con không phải trưởng huynh, nếu mẫu hậu không tin, có thể thử xem. Đến lúc đó nhi thần chẳng qua chỉ trả lại máu thịt và cái mạng này cho mẫu hậu."

Hoàng Hậu tức giận như dung nham phun trào, bà miễn cưỡng duy trì bình tĩnh sắp sụp đổ: "Ngươi bất hiếu không kính trọng bề trên, nghiệp chướng, súc sinh mơ tưởng trưởng tẩu!"

Hoàn Huyên thờ ơ: "Mẫu hậu hiểu là tốt, vẫn mong mẫu hậu giữ gìn ngọc thể, tức giận vì một nghiệp chướng như nhi thần thật sự không đáng."

Chỉ nghe "rầm" một tiếng, Hoàng Hậu quét hết trà cụ gốm thô trên án xuống đất, nước trà bắn tung tóe, mảnh sứ vỡ nát.

Ngực bà phập phồng mạnh mẽ, lẩm bẩm nói: "Nếu Diệp Nhi còn thì tốt rồi..."

Bà rơi nước mắt: "Các ngươi đều là súc sinh, chỉ có Diệp Nhi xem trọng mẫu hậu là ta..."

Ánh mắt Hoàn Huyên lạnh như lưỡi đao: "Năm đó mẫu hậu lấy cái chết tương bức, đến tột cùng có ý chết hay không, người cho rằng trưởng huynh không nhìn ra sao?"

Thân thể Hoàng Hậu chấn động kịch liệt.

Chapter
1 Chương 1: 1: Hồi Kinh
2 Chương 2: 2: Mộng Tưởng Mơ Hồ
3 Chương 3: 3: Sơn Trì Viện
4 Chương 4: 4: Vào Cung
5 Chương 5: 5: Gặp Lại Người Xưa
6 Chương 6: 6: Canh Gà Và Nấm Thông Hầm
7 Chương 7: 7: Cảnh Cáo
8 Chương 8: 8: Phong Hồi Lộ Chuyển
9 Chương 9: 9: Thịnh Khí Lăng Nhân
10 Chương 10: 10: Bất Sỉ Hạ Vấn
11 Chương 11: 11: Đông Thi Hiệu Tần
12 Chương 12: 12: Kính Hoa Thủy Nguyệt
13 Chương 13: 13: Thời Di Sự Dị
14 Chương 14: 14: Đồng Sàng Cộng Chẩm
15 Chương 15: 15: Ban Thưởng
16 Chương 16: 16: Tuyệt Đại Giai Nhân
17 Chương 17: 17: Đoạn Bắc Sầm
18 Chương 18: 18: Nữ Hồng
19 Chương 19: 19: Đánh Cờ Ngày Mưa
20 Chương 20: 20: Canh Cánh Trong Lòng
21 Chương 21: 21: Yến Tiệc Đông Cung
22 Chương 22: 22: Tâm Tư Khó Tả
23 Chương 23: 23: Bách Bộ Xuyên Dương
24 Chương 24: 24: Thuần Phục Huyền Mã
25 Chương 25: 25: Khẩn Cầu Giai Nhân
26 Chương 26: 26: Tâm Tư Hoàng Đế
27 Chương 27: 27: Cổ Lâu Tử
28 Chương 28: 28: Đêm Trừ Tịch
29 Chương 29: 29: Tiếng Cầm Mùa Xuân
30 Chương 30: 30: Lễ Thượng Nguyên
31 Chương 31: 31: Đánh Bạc Tửu Lầu
32 Chương 32: 32: U U Lộc Minh
33 Chương 33: 33: Không Đoán Được
34 Chương 34: 34: Yến Thượng Tị
35 Chương 35: 35: Nhuốm Máu
36 Chương 36: 36: Nhuốm Máu
37 Chương 37: 37: Thả Vũ Thương
38 Chương 38: 38: Triệu Thanh Huy
39 Chương 39: 39: Bệnh Dịch
40 Chương 40: 40: Sủng Ái
41 Chương 41: 41: Nhất Diệp Chướng Mục
42 Chương 42: 42: Ôn Nhu Hương Là Mồ Chôn Anh Hùng
43 Chương 43: 43: Thu Tiển Li Sơn
44 Chương 44: 44: Ngày Thứ Nhất
45 Chương 45: 45: Cứu Nguy
46 Chương 46: 46: Ta Đã Trở Về Rồi
47 Chương 47: 47: Trúng Tên
48 Chương 48: 48: Hương Quân
49 Chương 49: 49: Không Thể Vẹn Toàn
50 Chương 50: 50: Kế Hoạch
51 Chương 51: 51: Ta Họ Tiêu Tên Thật Là Tiêu Linh
52 Chương 52: 52: Tàn Tích
53 Chương 53: 53: Tư Niệm
54 Chương 54: 54: Khải Hoàn
55 Chương 55: 55: Ta Phải Tìm Nàng Trở Về
56 Chương 56-57
57 Chương 58: Chương 58
58 Chương 59: Chương 59
59 Chương 60: Chương 60
60 Chương 61
61 Chương 62
62 Chương 63
63 Chương 64
64 Chương 65
65 Chương 66
66 Chương 67
67 Chương 68
68 Chương 69
69 Chương 70
70 Chương 71
71 Chương 72
72 Chương 73
73 Chương 74
74 Chương 75
75 Chương 76
76 Chương 77
77 Chương 78
78 Chương 79
79 Chương 80
80 Chương 81
81 Chương 82
82 Chương 83
83 Chương 84
84 Chương 85
85 Chương 86
86 Chương 87
87 Chương 88
88 Chương 89
89 Chương 90
90 Chương 91
91 Chương 92
92 Chương 93
93 Chương 94
94 Chương 95
95 Chương 96
96 Chương 97
97 Chương 98
98 Chương 99
99 Chương 100
100 Chương 101
101 Chương 102
102 Chương 103
103 Chương 104
104 Chương 105
105 Chương 106
106 Chương 107
107 Chương 108
108 Chương 109
109 Chương 110
110 Chương 111
111 Chương 112
112 Chương 113
113 Chương 114
114 Chương 115
115 Chương 116
116 Chương 117
117 Chương 118
118 Chương 119
119 Chương 120
120 Chương 121
121 Chương 122: Hoàn Chính Văn
122 Chương 123: Phiên ngoại 1
123 Chương 124: Phiên ngoại 2
124 Chương 125: Phiên ngoại 3
125 Chương 126: Phiên ngoại 4
126 Chương 127: Phiên ngoại 5
127 Chương 128: Phiên ngoại 6
128 Chương 129: Phiên ngoại 7
129 Chương 130: Phiên ngoại 8
130 Chương 131: Ngoại truyện 9
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1: 1: Hồi Kinh
2
Chương 2: 2: Mộng Tưởng Mơ Hồ
3
Chương 3: 3: Sơn Trì Viện
4
Chương 4: 4: Vào Cung
5
Chương 5: 5: Gặp Lại Người Xưa
6
Chương 6: 6: Canh Gà Và Nấm Thông Hầm
7
Chương 7: 7: Cảnh Cáo
8
Chương 8: 8: Phong Hồi Lộ Chuyển
9
Chương 9: 9: Thịnh Khí Lăng Nhân
10
Chương 10: 10: Bất Sỉ Hạ Vấn
11
Chương 11: 11: Đông Thi Hiệu Tần
12
Chương 12: 12: Kính Hoa Thủy Nguyệt
13
Chương 13: 13: Thời Di Sự Dị
14
Chương 14: 14: Đồng Sàng Cộng Chẩm
15
Chương 15: 15: Ban Thưởng
16
Chương 16: 16: Tuyệt Đại Giai Nhân
17
Chương 17: 17: Đoạn Bắc Sầm
18
Chương 18: 18: Nữ Hồng
19
Chương 19: 19: Đánh Cờ Ngày Mưa
20
Chương 20: 20: Canh Cánh Trong Lòng
21
Chương 21: 21: Yến Tiệc Đông Cung
22
Chương 22: 22: Tâm Tư Khó Tả
23
Chương 23: 23: Bách Bộ Xuyên Dương
24
Chương 24: 24: Thuần Phục Huyền Mã
25
Chương 25: 25: Khẩn Cầu Giai Nhân
26
Chương 26: 26: Tâm Tư Hoàng Đế
27
Chương 27: 27: Cổ Lâu Tử
28
Chương 28: 28: Đêm Trừ Tịch
29
Chương 29: 29: Tiếng Cầm Mùa Xuân
30
Chương 30: 30: Lễ Thượng Nguyên
31
Chương 31: 31: Đánh Bạc Tửu Lầu
32
Chương 32: 32: U U Lộc Minh
33
Chương 33: 33: Không Đoán Được
34
Chương 34: 34: Yến Thượng Tị
35
Chương 35: 35: Nhuốm Máu
36
Chương 36: 36: Nhuốm Máu
37
Chương 37: 37: Thả Vũ Thương
38
Chương 38: 38: Triệu Thanh Huy
39
Chương 39: 39: Bệnh Dịch
40
Chương 40: 40: Sủng Ái
41
Chương 41: 41: Nhất Diệp Chướng Mục
42
Chương 42: 42: Ôn Nhu Hương Là Mồ Chôn Anh Hùng
43
Chương 43: 43: Thu Tiển Li Sơn
44
Chương 44: 44: Ngày Thứ Nhất
45
Chương 45: 45: Cứu Nguy
46
Chương 46: 46: Ta Đã Trở Về Rồi
47
Chương 47: 47: Trúng Tên
48
Chương 48: 48: Hương Quân
49
Chương 49: 49: Không Thể Vẹn Toàn
50
Chương 50: 50: Kế Hoạch
51
Chương 51: 51: Ta Họ Tiêu Tên Thật Là Tiêu Linh
52
Chương 52: 52: Tàn Tích
53
Chương 53: 53: Tư Niệm
54
Chương 54: 54: Khải Hoàn
55
Chương 55: 55: Ta Phải Tìm Nàng Trở Về
56
Chương 56-57
57
Chương 58: Chương 58
58
Chương 59: Chương 59
59
Chương 60: Chương 60
60
Chương 61
61
Chương 62
62
Chương 63
63
Chương 64
64
Chương 65
65
Chương 66
66
Chương 67
67
Chương 68
68
Chương 69
69
Chương 70
70
Chương 71
71
Chương 72
72
Chương 73
73
Chương 74
74
Chương 75
75
Chương 76
76
Chương 77
77
Chương 78
78
Chương 79
79
Chương 80
80
Chương 81
81
Chương 82
82
Chương 83
83
Chương 84
84
Chương 85
85
Chương 86
86
Chương 87
87
Chương 88
88
Chương 89
89
Chương 90
90
Chương 91
91
Chương 92
92
Chương 93
93
Chương 94
94
Chương 95
95
Chương 96
96
Chương 97
97
Chương 98
98
Chương 99
99
Chương 100
100
Chương 101
101
Chương 102
102
Chương 103
103
Chương 104
104
Chương 105
105
Chương 106
106
Chương 107
107
Chương 108
108
Chương 109
109
Chương 110
110
Chương 111
111
Chương 112
112
Chương 113
113
Chương 114
114
Chương 115
115
Chương 116
116
Chương 117
117
Chương 118
118
Chương 119
119
Chương 120
120
Chương 121
121
Chương 122: Hoàn Chính Văn
122
Chương 123: Phiên ngoại 1
123
Chương 124: Phiên ngoại 2
124
Chương 125: Phiên ngoại 3
125
Chương 126: Phiên ngoại 4
126
Chương 127: Phiên ngoại 5
127
Chương 128: Phiên ngoại 6
128
Chương 129: Phiên ngoại 7
129
Chương 130: Phiên ngoại 8
130
Chương 131: Ngoại truyện 9