Chương 31: Con thỏ nóng giận còn cắn người

Edit: Rika

Dọcđường đi về Lạc Tuyết Cư, tuy nói thiếu Tiểu Thu làm bạn có vẻ buồn đi không ít, nhưng một đường ta cứ suy nghĩ về người giúp đõ mình tối hôm qua, bất tri bất giác đã thấy tấm biển đề Lạc Tuyết cư xa xa hiện lên.

Thời tiết đã rét đậm, lạnh lẽo, ta mau chóng muốn vào phòng cho nhanh để sưởi ấm, không nghĩ nửa đường lại đụng phải một người. Ta lảo đảo vài bước mới ổn định được thân hình, ngẩng đầu liền nhìn thấy một tiểu nha đầu khiêu khích nhìn ta.

Trong ánh mắt kia bao hàm sự uất giận, rõ ràng không phải bởi vì ta mới đụng nàng. Thế nhưng ──── ở Lôi Khả, ta luôn lẩn tránh mọi người, không thích giao du với ai, quả thật ta không nhớ mình đã làm gì mà đắc tội với nha đầu này không nữa.

Mấp máy môi, ta vừa mở miệng, nha đầu kia liền nhìn ta mắt đẫm lệ, giang hai tay ra ôm ta vào.

Ta cả kinh, trợn tròn mắt nhìn nàng ta thay đổi một trăm tám mươi độ. Mới vừa rồi vẫn là biểu tình khinh thường, nay vì sao lại biến đổi đột nhiên tốt như vậy?

Nha đầu kia bổ nhào vào trước mặt ta, khóc thảm thiết: “Tam phu nhân, ngài phải làm chủ cho tiểu Tuyết. . . “

Ta hơi hơi cau mày, cảm thấy có điểm khả nghi, xoay người lại liền nhìn thấy một cô nương ăn mặc hoa lệ, đôi mắt xếch tràn ngâp địch ý nhìn ta, thật lâu sau mới cất tiếng nói.

“Tương la ai, hóa ra là nhị thiếu phu nhân của Lôi Khả chúng ta”. Nói xong xách lỗ tai tiểu Tuyết tực giận nói: “Ngươi, cái đồ nha đầu đui mù chết tiệt kia, ngay cả nhị thiếu phu nhân ngươi cũng dám nhận xằng bậy, quân thương vô cùng coi trọng phu thê nhị công tử, ngươi nhận nhầm người, cẩn thận ta lột da ngươi”

Ta nhìn chằm chằm tiểu Tuyết, trong lòng có điểm băng khoăn, nha đầu kia không biết ta là ai, nhưng dù sau, người vừa mới đụng nàng chính là ta.

“Tam phu nhân. . . ngài đừng giận, mới vừa rồi nô tỳ mới đụng phải nàng, nàng. . .”

“A. . . .ngươi…ngươi….” Tam phu nhân đang hung hăng túm tai tiểu Tuyết đột nhiên thả tay ra, phủi phủi ống tay áo lơ đãng nói: “Nhị thiếu phu nhân đừng để ý, tuy quân thượng sủng ta, nhưng người đó từ xưa chỉ thích nữ nhân cười chứ không thích khóc, về sau, ta còn phải dựa vào sự giúp đỡ của muội muội đó”

Ta sửng sốt, không rõ trong hồ lô của nàng ta bán thuốc gì. Theo lý mà nói, nàng là tam nương của Lô Dĩ Ngôn, ta cũng nên gọi bà một tiếng nương, nhưng hiện giờ nàng lại xưng tỷ muội với ta, ta thực không rõ ở Lôi Khả thân phận được phân chia như thế nào?

“Tam phu nhân nói gì thế, Nhược Tuyết nghe không rõ lắm. . .”

Tam phu nhân nhẹ nhàng bước tới bên cạnh ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới, sau đó tặc lưỡi: “Muội muội không hiểu à? Tội gì cùng ta xa cách như thế, quân thượng chưa từng quá quan tâm tới người khác, nhưng khi nhìn thấy nhị thiếu phu nhân liền như người mất hồn, ai nha, xem ra là chuyện xưa của Tam Lang và Ngọc Hoàn, muội muội lại muốn làm người thuyết pháp sao?”

Ta mặc dù đọc văn thư không nhiều, nhưng cũng đọc qua không ít thoại bản, chuyện xưa của Tam Lang và Ngọc Hoàn ta cũng biết chút ít, đơn giản chỉ là các cách quan tâm con dâu, để con dâu hiếu thảo với mình. Trong nháy mát ta liền hiểu được.

Lô Dĩ Ngôn là nghĩa tử của quân thượng Lôi Khả, vậy ông ta sẽ là công công (cha chồng) của ta, so sánh một hồi, nàng ta lại nghĩ ta và quân thượng có tình cảm thần bí? Ai nha, não của nàng ta rốt cuộc được cấu tạo bằng gì đây?

Ta làm bộ dáng phục tùng hướng tới nàng ta gật gật đầu: “ Tam phu nhân hiểu lầm rồi, ta chưa từng gặp qua quân thượng, làm sao mà xảy ra chuyện như phu nhân nói, cho dù là có gặp, Lý Tam Lang cùng Dương Ngọc Hoàn cũng không phải là tấm gương để mọi người noi theo. Huống chi, trong lòng Nhược Tuyết chỉ có Lô Dĩ Ngôn, nếu có điều kiện, ta thật muốn cùng chàng rời xa trần thế, ẩn cư ở thế ngoại đào nguyên”

Tam phu nhân liếc mắt nhìn ta, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Nếu là như vậy, tại sao ngươi còn làm khó dễ nha đầu kia?”

Đầu ta bay lên hàng ngàn dấu hỏi, ta làm khó dễ nha đầu kia khi nào?

“Tam phu nhân lại hiểu lầm, ta và nàng chỉ đụng nhau một chút, ta cũng không làm gì khó khăn với nàng ấy cả”

Tiểu Tuyết chớp chớp đôi mắt tràn đầy nước mắt: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, đụng phải phu nhân chính là lỗi của nô tỳ, thế nhưng, phu nhân tội gì phải đòi lột da tiểu Tuyết. . . hu hu. . .”. Nói xong, nàng ta còn bụm mặt khóc nức nở.

“Ầm” một cái, trên đỉnh đầu ta như bị sét đánh trúng, mặc dù ta ngu ngốc nhưng cũng hiểu được, chủ tớ hai người này là đang diễn trò.

Ta bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa đầu, tam phu nhân cười lạnh một tiếng: “Nhị thiếu phu nhân cùng nha đầu này đều có chung chữ Tuyết làm tên, ba trăm năm trước hẳn cũng là người một nhà, tội gì mà phải làm khó nhau?”

Lòng ta vang lên tiếng vỡ vụn. Tam phu nhân nàng ta mắng chửi người thật thô tục, cái gì mà ba trăm năm trước là người một nhà, ngươi muốn nói là ta bất quá trước kia cũng là một con a hoàn phải không? Lúc này, ta đặc biệt nhớ lại, nếu ta nói cho nàng, cô nãi nãi ta tên là Chung Ngô Mật, không phải là Cô Nhược Tuyết, cô nãi nãi ta chính là tộc trưởng của tiên y tộc, thì nàng ta sẽ có biểu tình gì nhỉ?

Cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, ta kéo ra gương mặt tươi cười. Bên ngoài đã hai năm, ta cũng hiểu được rất nhiều đạo lý, trong đó có một cái là: ‘Người đang dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu’

Tuy rằng trong lòng ta không khuất phục, nhưng ngoài mặt phải trưng ra bộ mặt lấy lòng.

“Tam phu nhân. . . “

“Ai nha, thì ra ngươi ở đây!” Đột nhiên một giọng nói từ trong Lạc Tuyết cư truyền ra, A Âm tinh thần vui vẻ đi tới, thân thiện khoát tay lên vai ta: “Phu nhân tốt của ta, thật có nhã hứng nha? Trời lạnh như thế này sao lại ra ngoài hóng mát? Tân nương tử mà sinh bệnh thì sẽ không đẹp nữa”

Ta vui vẻ, vỗ vỗ tay A Âm, nhất thời lệ nóng doanh tròng. Là người nào nói ta hứng trí đi tới đây hóng mát? Tiểu cô nương ta bị lạnh cóng tới phát run mà ngươi không thấy hay sao?

Ta mỉm cười: “A Âm, làm sao bây giờ, ta dường như đã dọa tiểu Tuyết rồi, tam phu nhân đang nói chuyện cùng ta. . . nếu không thì mọi người vào trong Lạc Tuyết cư mà nói chuyện tâm tình nha. . .”

Nghe ta nói như vậy, A Âm lúc này giống như mới nhìn thấy tam phu nhân, kinh ngạc nói: “A Âm thật có mắt không tròng, không nhìn thấy tam phu nhân, thật đáng chết, A Âm khi trở về sẽ hướng quân thượng thỉnh tội”

Sắc mặt tam phu nhân biến đổi, xấu hổ cười, liên tục xua tay: “A Âm nói gì thế, việc nhỏ này không cần làm phiền tới quân thượng, huống chi, tuyết ngoài trời rơi khá lớn, mọi người đi đường nhìn không thấy cũng là chuyện thường”

A Âm nghe thế liền vui vẻ vỗ tay: “Thiếu phu nhân nghe chưa? Tam phu nhân tha thứ cho ngươi rồi đó, trận tuyết này dúng là lớn thật nhỉ” Nói xong, A Âm đột nhiên âm trầm nói: “Huống chi, cấp bậc ở Lôi Khả luôn rõ ràng, ta chưa từng nghe nói chủ tử đụng phải hạ nhân mà còn phải xin lỗi, thật sự là tiểu Tuyết nha đầu bị dọa rồi”. Sau đó hắn đưa tay nắm lấy cằm tiểu Tuyết nói: “Không bằng ta mang ngươi tới đảo của quân thượng, kêu quan thượng cho ngươi chút an ủi được không?”

“Ha ha, tiểu Kiều, ngươi lại chọc cho A Âm tức giận à?”

Một tiếng nói nhu thuận từ trong rừng cây truyền đến, ta ngẩng đầu lại thấy một nữ tử hoa lệ, nhìn hai người lớn lên thật có chút giống nhau.

A Âm xoay chuyển đôi mắt, nhìn người mới đến: “Nhị phu nhân nói gì thế, A Âm làm sao dám tức giận với tam phu nhân. Nói cho cùng, ta cũng chỉ là một tên nô tài. . . .”. Nói xong, A Âm làm bộ dường như muốn khóc, làm cho nhị phu nhân cười khẽ.

“A Âm thật là đáng yêu, Lôi Khả ai chẳng biết người quân thượng quan tâm nhất chính là A Âm, chỉ sợ quân thượng không cần tỷ muội chúng ta, cũng không muốn đánh mắng A Âm đâu”

A Âm nhất thời thu lại bộ dáng đau lòng, vui vẻ cười: “A Âm thích nhất nhị phu nhân, hiện tại A Âm còn có việc, chờ xong việc nhất định sẽ gửi nhị phu nhân một vài bí quyết dưỡng nhan”

Nhị phu nhân tươi cười gật đầu: “Ta sẽ không quấy rầy A Âm nữa, ta sẽ mang tiểu Kiều cùng tiểu Tuyết về dạy dỗ”. Nói xong, hướng tới A Âm mỉm cười, lại hướng tới ta gật gật đầu, dắt muội muội của mình và cả đoàn người hầu rời đi.

Ta thấy tam phu nhân đưa tay ra sau làm động tác gãi gãi, rốt cuộc đợi các nàng đi xa ta liền ngồi xổm trên mặt đất phá lên cười.

A Âm cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, mở miệng hỏi ta: “Ngươi đang làm chuyện xấu gì đó?”

Ta che miệng nhuận khí: “Ta vừa mới dùng ít dược lên người tam phu nhân. . . bảo đảm trong vòng một tháng nàng không dám tới ta gây phiền toái”

A Âm nghiêng đầu nhớ tới bộ dáng kỳ lạ của tam phu nhân, liền hiểu rõ, cười ha hả, ở bên tai ta nhẹ giọng nói một câu sau đó mới đứng dậy đi tới Lạc Tuyết cư. “Nhanh vào trong phòng, bên ngoài rất lạnh, ngươi là sinh mệnh của nhị gia! Nữ nhân mà sinh bệnh thì sẽ không còn đẹp nữa đâu”

Ta nhìn chằm chằm bóng dáng của A Âm, nhíu mày suy nghĩ lời nói của hắn, thu lại gương mặt tươi cười ngoan ngoãn theo hắn vào phòng.

Mới vừa rồi A Âm nói: ‘ Sau này không cần làm như thế, ngươi làm muội muội của nhị phu nhân bị thương nàng ta cũng không thể nói gì, nhưng nàng ta sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của mình đâu’

Nghĩ lại, con thỏ nóng giận còn cắn người, khó bảo toàn đôi tỷ muội này không phải là con thỏ không biết cắn người.

Chapter
1 Chương 1: Ta, tiểu Mai cùng Nhị Cẩu . . .. . . .
2 Chương 2: Tô tỷ tỷ cùng Vân trang chủ
3 Chương 3: Tam Ngưu nói, hắn tên là Cừ Cử
4 Chương 4: Nếu ngươi thích một nữ nhân khác, ta sẽ đem hình ảnh trong lòng ngươi nhổ tận gốc
5 Chương 5: Lạc đường
6 Chương 6: Có một số việc không thể dùng vũ lực mà giải quyết
7 Chương 7: Mệt mỏi một đêm
8 Chương 8: Tạo hóa thật thần kỳ
9 Chương 9
10 Chương 10: Âm thanh lả lướt, quyến rũ lòng người
11 Chương 11: Nha đầu, đây mới là hôn môi
12 Chương 12: Chuyện xưa, âm mưu bắt đầu
13 Chương 13: Cuối cùng chàng cũng đã quên, phía sau chàng còn có ta…
14 Chương 14: Yêu nhau còn cần cơ hội
15 Chương 15: Nàng nghĩ muốn hù chết ta sao?
16 Chương 16: Một năm cùng ba trăm năm vẫn có sự khác biệt
17 Chương 17: Đăng đồ tử! Đăng đồ tử (là kẻ háo sắc)
18 Chương 18: Nếu ta không thể trở về, chúng nó liền tặng cho nàng làm vật tưởng niệm…
19 Chương 19: Làm cho người khác tức giận, nhất là mỹ nhân tức giận, thật sự là một tội lớn
20 Chương 20: Nàng không thể sinh ra đứa con mà đã chết, chết trong lòng ta, chết không nhắm mắt
21 Chương 21: Ngươi đáp ứng ta, nếu ta chết thì ngươi hãy buông ta người dân Ngưu Trang, rời xa Cừ Cử
22 Chương 22: Không thể được nàng yêu một đời, như vậy bị nàng hận một đời cũng tốt
23 Chương 23: “Ngươi nói, hắn sẽ cứu ai?”
24 Chương 24: Ta chỉ có thể bù đắp cho hắn, chỉ có thể như thế
25 Chương 25: Đoạn tụ. . . .Đầu năm nay, thực lưu hành sao?
26 Chương 26: Thói quen thật sự là một cái gì đó rất đáng sợ
27 Chương 27: Tự làm bậy không thể sống…
28 Chương 28: Tỷ lấy cái gì chứng minh
29 Chương 29: Chỉ cần gọi tên chàng, thế giới này liền tươi đẹp
30 Chương 30: Bảo trọng. . . . .
31 Chương 31: Con thỏ nóng giận còn cắn người
32 Chương 32: Không có gì phải đáng xấu hổ
33 Chương 33: Một cái chải tận đuôi, hai cái tóc trắng mi bạc
34 Chương 34: Yêu một người còn có cái gì đáng hay không đáng sao ?
35 Chương 35: Bị thúc giục, rốt cục cũng xuất hiện
36 Chương 36: Kiếp sau, ta nhất định sẽ gặp nàng trước!
37 Chương 37: Bắt đầu lên án Cừ Cử
38 Chương 38: Một chút năng lực của ta dành cho người thân yêu
39 Chương 39: Thứ nàng đưa, dù là độc dược ta cũng ăn
40 Chương 40: Đau thương qua đi, ta cũng không thể tự dối gạt mình rằng, đó chỉ là giấc mộng ba năm
41 Chương 41: Cá lớn nuốt cá bé, bản năng sinh tồn, điều này hắn hiểu rõ hơn ngươi
42 Chương 42: Đã trở về!
43 Chương 43: Hoa sen, Thần Nông đỉnh, bạch y nhân
44 Chương 44: “Nha đầu, ta vẫn luôn yêu nàng, nàng cho rằng ta coi nàng là người thay thế sao?”
45 Chương 45: “Muội rốt cục có bao nhiêu thích người đàn ông này?”
46 Chương 46: Nàng chỉ cảm thấy nơi lồng ngực hơi thở bế tắc, không thể thở mạnh được, phút chốc, nàng phun ra một búng máu
47 Chương 47: Nàng xen vào Nhân – Quỷ, nàng chính là một người môi giới
48 Chương 48: “Quỷ môn quan, Quỷ môn quan, mười người đến, chín không ra”
49 Chương 49: Chỉ cần ta hạnh phúc, vô luận ai mang đến hạnh phúc cho ta, chàng cũng có thể an tâm
50 Chương 50: Hoan nghênh nàng tới Hoàng Tuyền Quỷ giới
51 Chương 51: Một đường theo Cừ Cử đi tới Minh Cung, không trở ngại, giống như người nơi này sợ uy danh của Cừ Cử vậy. .
52 Chương 52: Còn trẻ phạm sai lầm, trưởng thành sẽ chuộc tội
53 Chương 53: Ta, ta có. .
54 Chương 54: Không có gì ngoài sinh ly tử biệt, gần nhau nhưng cuối cùng lại làm tổn thương người bên cạnh
55 Chương 55: Thiên thế muôn đời, nhớ kỹ, hãy chờ ta. .
56 Chương 56: Đã từng khí phách, bây giờ. .
57 Chương 57: Không phải phu thê, nhưng có thể làm bạn, là thân nhân, là huynh đệ
58 Chương 58: Chân tướng năm đó
59 Chương 59: A Lê giả
60 Chương 60: Tình thâm bất thọ
61 Chương 61: Tất cả đầu mối đều có, chỉ kém một con đường. .
62 Chương 62: Đất hoang tứ tộc rốt cục vẫn phải khai chiến
63 Chương 63: Đại kết cục!
64 Chương 64: Lời cuối sách : Đại đoàn viên trong truyền thuyết
Chapter

Updated 64 Episodes

1
Chương 1: Ta, tiểu Mai cùng Nhị Cẩu . . .. . . .
2
Chương 2: Tô tỷ tỷ cùng Vân trang chủ
3
Chương 3: Tam Ngưu nói, hắn tên là Cừ Cử
4
Chương 4: Nếu ngươi thích một nữ nhân khác, ta sẽ đem hình ảnh trong lòng ngươi nhổ tận gốc
5
Chương 5: Lạc đường
6
Chương 6: Có một số việc không thể dùng vũ lực mà giải quyết
7
Chương 7: Mệt mỏi một đêm
8
Chương 8: Tạo hóa thật thần kỳ
9
Chương 9
10
Chương 10: Âm thanh lả lướt, quyến rũ lòng người
11
Chương 11: Nha đầu, đây mới là hôn môi
12
Chương 12: Chuyện xưa, âm mưu bắt đầu
13
Chương 13: Cuối cùng chàng cũng đã quên, phía sau chàng còn có ta…
14
Chương 14: Yêu nhau còn cần cơ hội
15
Chương 15: Nàng nghĩ muốn hù chết ta sao?
16
Chương 16: Một năm cùng ba trăm năm vẫn có sự khác biệt
17
Chương 17: Đăng đồ tử! Đăng đồ tử (là kẻ háo sắc)
18
Chương 18: Nếu ta không thể trở về, chúng nó liền tặng cho nàng làm vật tưởng niệm…
19
Chương 19: Làm cho người khác tức giận, nhất là mỹ nhân tức giận, thật sự là một tội lớn
20
Chương 20: Nàng không thể sinh ra đứa con mà đã chết, chết trong lòng ta, chết không nhắm mắt
21
Chương 21: Ngươi đáp ứng ta, nếu ta chết thì ngươi hãy buông ta người dân Ngưu Trang, rời xa Cừ Cử
22
Chương 22: Không thể được nàng yêu một đời, như vậy bị nàng hận một đời cũng tốt
23
Chương 23: “Ngươi nói, hắn sẽ cứu ai?”
24
Chương 24: Ta chỉ có thể bù đắp cho hắn, chỉ có thể như thế
25
Chương 25: Đoạn tụ. . . .Đầu năm nay, thực lưu hành sao?
26
Chương 26: Thói quen thật sự là một cái gì đó rất đáng sợ
27
Chương 27: Tự làm bậy không thể sống…
28
Chương 28: Tỷ lấy cái gì chứng minh
29
Chương 29: Chỉ cần gọi tên chàng, thế giới này liền tươi đẹp
30
Chương 30: Bảo trọng. . . . .
31
Chương 31: Con thỏ nóng giận còn cắn người
32
Chương 32: Không có gì phải đáng xấu hổ
33
Chương 33: Một cái chải tận đuôi, hai cái tóc trắng mi bạc
34
Chương 34: Yêu một người còn có cái gì đáng hay không đáng sao ?
35
Chương 35: Bị thúc giục, rốt cục cũng xuất hiện
36
Chương 36: Kiếp sau, ta nhất định sẽ gặp nàng trước!
37
Chương 37: Bắt đầu lên án Cừ Cử
38
Chương 38: Một chút năng lực của ta dành cho người thân yêu
39
Chương 39: Thứ nàng đưa, dù là độc dược ta cũng ăn
40
Chương 40: Đau thương qua đi, ta cũng không thể tự dối gạt mình rằng, đó chỉ là giấc mộng ba năm
41
Chương 41: Cá lớn nuốt cá bé, bản năng sinh tồn, điều này hắn hiểu rõ hơn ngươi
42
Chương 42: Đã trở về!
43
Chương 43: Hoa sen, Thần Nông đỉnh, bạch y nhân
44
Chương 44: “Nha đầu, ta vẫn luôn yêu nàng, nàng cho rằng ta coi nàng là người thay thế sao?”
45
Chương 45: “Muội rốt cục có bao nhiêu thích người đàn ông này?”
46
Chương 46: Nàng chỉ cảm thấy nơi lồng ngực hơi thở bế tắc, không thể thở mạnh được, phút chốc, nàng phun ra một búng máu
47
Chương 47: Nàng xen vào Nhân – Quỷ, nàng chính là một người môi giới
48
Chương 48: “Quỷ môn quan, Quỷ môn quan, mười người đến, chín không ra”
49
Chương 49: Chỉ cần ta hạnh phúc, vô luận ai mang đến hạnh phúc cho ta, chàng cũng có thể an tâm
50
Chương 50: Hoan nghênh nàng tới Hoàng Tuyền Quỷ giới
51
Chương 51: Một đường theo Cừ Cử đi tới Minh Cung, không trở ngại, giống như người nơi này sợ uy danh của Cừ Cử vậy. .
52
Chương 52: Còn trẻ phạm sai lầm, trưởng thành sẽ chuộc tội
53
Chương 53: Ta, ta có. .
54
Chương 54: Không có gì ngoài sinh ly tử biệt, gần nhau nhưng cuối cùng lại làm tổn thương người bên cạnh
55
Chương 55: Thiên thế muôn đời, nhớ kỹ, hãy chờ ta. .
56
Chương 56: Đã từng khí phách, bây giờ. .
57
Chương 57: Không phải phu thê, nhưng có thể làm bạn, là thân nhân, là huynh đệ
58
Chương 58: Chân tướng năm đó
59
Chương 59: A Lê giả
60
Chương 60: Tình thâm bất thọ
61
Chương 61: Tất cả đầu mối đều có, chỉ kém một con đường. .
62
Chương 62: Đất hoang tứ tộc rốt cục vẫn phải khai chiến
63
Chương 63: Đại kết cục!
64
Chương 64: Lời cuối sách : Đại đoàn viên trong truyền thuyết