Chương 13: Cuối cùng chàng cũng đã quên, phía sau chàng còn có ta…

Edit: Loli

Beta: Rika

Chuyện trong Vương trang cuối cùng cũng điều tra rõ ràng, đó chỉ là tin đồn nhảm, thực chất là do đất trên núi bị sạt khiến mấy thôn dân bị chết, cuối cùng lại bị dư luận đồn thổi xôn xao. Sau khi thôn trưởng Vương trang biết ta cùng Cừ Cử đang đi mua đồ cho tân phòng thì nghe tin mà bỏ nửa chừng chạy tới Vương trang cứu người thì vô cùng cảm động, vội phái thợ may nổi tiềng nhất trong trang đến may xiêm y cho chúng ta, ngày lành của ta cùng Cừ Cử cũng nhanh chóng được quyết định, trong nhất thời trên dưới Ngưu trang đều một mảnh vui sướng.

Chỉ là chuyện ngày ấy ta bị khống chế tâm thần cuối cùng lại chưa nghe Cừ Cử nhắc tới, ta nghĩ mãi liền quyết địnhđem chuyện này quyên đi, dù sao đó cũng không phải chuyện tốt đẹp đáng nhớ gì.

Buổi tối trước tân hôn, ta sai Tiểu Toàn mời Tô tỷ tỷ đến phòng của ta, thời điểm nàng đẩy cửa ra thấy Cừ Cử cũng ngồi bên trong liền hơi do dự, sau đó xoay người đóng lại cửa phòng.

Ta lôi kéo Tô tỷ tỷ ngồi xuống, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp gỗ, Tô tỷ tỷ nhìn chằm chằm cái hộp kia hồi lâu rồi khẽ chun môi mở miệng hỏi.”Đây là…”

Ta gật gật đầu mở nắp hộp ra.”Đây là vô lo.”

Vô lo vô lo, quên hết tất cả đương nhiên sẽ vô lo.

“Tô tỷ tỷ, dược này sau khi ăn vào trừ bỏ chuyện trong lòng tỷ muốn làm nhất ra còn lại tất cả đều quên đi hết, tỷ thật sự nghĩ như vậy sẽ tốt sao? Muội muốn khuyên tỷ…”

Tô tỷ tỷ lắc lắc đầu, vươn tay cầm lấy hộp gỗ tinh xảo khéo léo kia.”Mật Nhi, ta bị tra tấn đã hơn một năm nay , ta không còn con đường nào khác để đi, ta chỉ mong việc này nhanh chóng có điểm kết thúc.”

Ta vừa định nói thêm điều gì liền bị Cừ Cử ngăn cản lại. Cừ Cử mỉm cười khuynh quốc khuynh thành, nói.”Vân trang chủ, kỳ thật ngươi có thể có lựa chọn, thà quên đi huynh trưởng đã chết, đi ngược lại mong muốn của hắn chỉ để hoàn thành nguyện vọng đi giết một người, chi bằng uống dược này vào rồi cùng người mình ngưỡng mộ trong lòng ẩn cư nơi núi rừng, cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại. Vân trang chủ tung hoành giang hồ mấy năm, có lẽ đối với những chuyện hồng trần đã qua sớm không còn để ý rồi.”

Tô tỷ tỷ nao nao, tiếp đó liền cười khổ.”Nói cho cùng, có thể cùng người mình ngưỡng mộ trong lòng thoát khỏi giang hồ ẩn cư nới núi rừng đích thật là một tâm nguyện của ta, chỉ là… ” nàng đứng dậy thong thả tới bên của sổ, thở dài một hơi nói tiếp.”Chỉ tiếc, ta không có phúc lưỡng tình tuyệt ái như hai người.” tận sâu trong lời nói là một hồi sầu não.

Trầm mặc thật lâu sau, Tô tỷ tỷ xoay người lôi kéo ta đứng dậy, “Mật Nhi, lần này ta muốn cùng muội cáo biệt, lẽ ra, ta nên để qua ngày mai hẵng rời đi, chỉ tiếc là mới rồi Lôi Khả cho người truyền tin, quân thượng kêu về gấp, ta cùng nhị công tử phải nhanh chóng lên đường, ” nàng lẩm nhẩm một hồi rồi tự mình tháo hạt châu trên cần cổ xuống .” Đại ân đại đức của hai người đối với ta thật không biết báo đáp như thế nào, chỉ có thể đem vật này tặng muội làm qua mừng tân hôn .”

Ta nhìn hạt châu kia liền cả kinh vội đẩy trở về .”Thứ này sao muội dám nhận chứ? Đây chính là thứ huynh trưởng để lại cho tỷ…” Nói xong, ta cúi đầu nhìn xuống, yên lặng nhận lấy, Tô tỷ tỷ đã quyết định muốn quên huynh trưởng, những thứ này nàng đối với nàng dĩ nhiên đã không còn tác dụng.

Tô tỷ tỷ cười, xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Lô Dĩ Ngôn chưa từng nói là tạm biệt, chỉ là sau khi hắn cùng Tô tỷ tỷ đi rất xa Ngưu thôn rồi mới quay đầu lại gân cổ rống to , hắn nói, Cừ huynh, bảo vệ tốt khối thịt béo này , ngày sau ta nhất định sẽ trở về!

Những lời này ta chỉ coi là nói đùa, trong bóng đêm cùng Cừ Cử nắm tay trở về Phấn Đại.

Ngày kế tiếp ta còn đang trong mộng thì bị hai nàng dâu trong thôn dựng dậy, vấn tóc, đội mũ phượng, mặc giá y, trùm khăn hỉ, ép buộc hồi lâu cho đến giữa trưa mới được người đỡ ra khỏi phòng.

Bên trong viện dựng một đài cao, hình dáng cùng cái khi cha Tam Ngưu giống nhau, lúc này trong ngoài viện sớm đã ngồi đầy người, thậm chí còn có thôn lân cận nghe được thanh danh của ta liền tới chúc mừng. Gió nhẹ phất qua, nhẹ nhàng vén lên một góc khăn voan của ta, ta thoáng nhìn Cừ Cử một thân hồng y đứng bên cạnh ta, hắn từ trước đến nay đều chỉ thích mặc sam bào màu trắng, lần này ta thực sự muốn nhìn bộ dáng hắn khi mặc hỉ phục kia như thế nào.

Khi còn ở Linh Dẫn cốc ta từng nghe Nhị nương nói qua,thời điểm một nữ nhân đẹp nhất không gì bằng khi thành thân, ta nghĩ đạo lý này ở trên người nam nhân như hắn cũng thực hợp lý đi. Bộ dáng ta lúc này chính ta cũng không nắm rõ cho lắm, nhưng mà ta nghĩ Cừ Cử lúc này nhất định phong hoa tuyệt đại , khuynh quốc khuynh thành đi.

Trên đài cao kia, cha Tam Ngưu đã lải nhải xong, đơn giản là đem cống hiến của ta cùng Cừ Cử trong năm gần đây nói ra, hồi lâu trịnh trọng hô gọi hai vị con dâu giúp đỡ ta đi lên. Nhị Trụ con dâu cười đem dải lụa đỏ thẫm nhét vào tay ta cùng Cừ Cử rồi cùng nhau giúp đỡ ta lên đài cao.

Bên dưới khăn hỉ ta cười toe toét, ta nghĩ, ta cuối cùng thì cũng lập gia đình, chỉ tiếc là lão nhân gia không có ở đây, cảm thấy phải tìm thời điểm thích hợp đem Cừ Cử về Linh Dẫn cốc khoe khoang một chút.

“Nhất bái thiên địa!”

Cừ Cử nắm tay ta nhẹ nhàng xoay người xuống bái đường.

“Nhị bái cao đường!”

Ta nắm dải lụa đỏ trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

“Phu thê giao bái!”

Ta xoay người nhìn giày đen của Cừ Cử vừa muốn cúi xuống bái lại thì đột nhiên dừng lại, một tiếng đàn du dương ở trong sân vang lên, thật lâu không tiêu tan. Lại là tiếng đàn ngày ấy ta nghe được trong Vương trang!

Ta mạnh mẽ xốc khăn trùm đầu lên, dưới đài một mảnh thổn thức, nghĩ đến tân nương ở trong ngày này chưa hoàn thành nghi lễ mà vén khăn lên có lẽ Chung Ngô Mật ta là người đầu tiên đi.

Ta quay đầu nhìn Cừ Cử hướng từng bước về phía dưới đài “Ngươi nghe, lại là tiếng đàn ngày ấy ta nghe được, ngươi…”

Ta vừà nhấc đầu liền thấy ánh mắt Cừ Cử đang nhìn chằm chằm một góc dưới đài, theo ánh mắt của hắn nhìn đến, một nữ tử áo trắng đứng trước của Phấn Đại,dưới ánh nắng tựa như một nụ hướng dương động lòng người.

“Ngươi biết nàng?”

Ta một câu còn chưa nói xong , chỉ thấy Cừ Cử mạnh mẽ buông dải lục hồng trong tay ra rồi chạy nhanh xuống dưới đài, trên mặt mang theo thần sắc vui mừng cùng không thể tin hướng về cô gái đang đứng ở sân. Một loại cảm xúc khó có thể gọi tên cứ quanh quẩn ở trong ngực ta khó có thể tiêu tan, ta cúi đầu nhìn một nửa lụa hồng còn nắm trong tay, nhìn lụa hồng Cừ Cử ném trên mặt đất rồi nhẹ giọng hỏi hai vị nhị nương.

“Nàng cũng là cô nương trong thôn?”

Hai vị nhị nương lắc đầu.”Chưa thấy qua bao giờ, chắc là bằng hữu từ xa của Cừ tiên sinh đấy!”

Ta ngẩng đầu nhìn Cừ Cử luống cuống đứng lặng trước mặt nữ tử kia, trong lòng vắng vẻ . ánh mắt nóng rực như vậy, thần sắc hân hoan như thế… Một “bằng hữu” như thế nào lại khiến Cừ Cử bỏ lại một nửa hôn lễ cùng tân nương để mà lao xuống dưới đài?

Tiếng đàn vẫn vang lên như cũ, ta đột nhiên thấy trong lòng có một tia may mắn, chẳng lẽ ta lại bị khống chế tâm thầm, lạc vào ảo cảnh?

Người dưới đài lộn xộn đều đứng lên, ta thì vẫn ngây ngốc đứng ở trên đài, Cừ Cử thì si ngốc nhìn nữ tử kia, dần dần , tân khách tán đi , ta chờ thật lâu cuối cùng ý thức được, đây không phải ảo cảnh, nếu không Cừ Cử đã sớm lay ta tỉnh lại, ta không thể không thừa nhận , trong cuộc sống của ta xuất hiện một đoạn quá khứ mà ta không hề biết đến…

Ta không nhớ rõ ta làm thế nào để đi xuống, nhưng mà lại có thể nhớ rõ ràng đối thoại của bọn họ.

Tay Cừ Cử run run đưa lên chạm vào má nữ tửu, thanh âm trở lên thật thận trọng, thanh âm của hắn mang theo sự không xác định cùng vui mừng mà hỏi nàng ta, hắn hỏi, “A Lê, là nàng sao?

Nữ tử mỉm cười, nâng tay vuốt nhẹ hai má Cừ Cử , nàng mỉm cười gật gật đầu, gió nhẹ phút chốc thổi bay vạt áo của nàng, khiến ta nghĩ tới từ tuyệt sắc giai nhân.

Rõ ràng là ta cùng Cừ Cử mặc hỉ phục xứng đôi, rõ ràng là một bộ quần áo trắng kia đứng cùng hỉ bào đỏ của Cừ Cử nhìn qua có phần buồn cười, nhưng mà từ trong đáy lòng ta lại thấy hai người họ thức xứng đôi. Ta đứng ngay phía sau Cừ Cử, gần ngay bên cạnh, nhưng lại cảm thấy xa tận chân trời…

Cừ Cử cuối cùng đã quên mất, ở phía sau hắn còn có một người là ta…

Chapter
1 Chương 1: Ta, tiểu Mai cùng Nhị Cẩu . . .. . . .
2 Chương 2: Tô tỷ tỷ cùng Vân trang chủ
3 Chương 3: Tam Ngưu nói, hắn tên là Cừ Cử
4 Chương 4: Nếu ngươi thích một nữ nhân khác, ta sẽ đem hình ảnh trong lòng ngươi nhổ tận gốc
5 Chương 5: Lạc đường
6 Chương 6: Có một số việc không thể dùng vũ lực mà giải quyết
7 Chương 7: Mệt mỏi một đêm
8 Chương 8: Tạo hóa thật thần kỳ
9 Chương 9
10 Chương 10: Âm thanh lả lướt, quyến rũ lòng người
11 Chương 11: Nha đầu, đây mới là hôn môi
12 Chương 12: Chuyện xưa, âm mưu bắt đầu
13 Chương 13: Cuối cùng chàng cũng đã quên, phía sau chàng còn có ta…
14 Chương 14: Yêu nhau còn cần cơ hội
15 Chương 15: Nàng nghĩ muốn hù chết ta sao?
16 Chương 16: Một năm cùng ba trăm năm vẫn có sự khác biệt
17 Chương 17: Đăng đồ tử! Đăng đồ tử (là kẻ háo sắc)
18 Chương 18: Nếu ta không thể trở về, chúng nó liền tặng cho nàng làm vật tưởng niệm…
19 Chương 19: Làm cho người khác tức giận, nhất là mỹ nhân tức giận, thật sự là một tội lớn
20 Chương 20: Nàng không thể sinh ra đứa con mà đã chết, chết trong lòng ta, chết không nhắm mắt
21 Chương 21: Ngươi đáp ứng ta, nếu ta chết thì ngươi hãy buông ta người dân Ngưu Trang, rời xa Cừ Cử
22 Chương 22: Không thể được nàng yêu một đời, như vậy bị nàng hận một đời cũng tốt
23 Chương 23: “Ngươi nói, hắn sẽ cứu ai?”
24 Chương 24: Ta chỉ có thể bù đắp cho hắn, chỉ có thể như thế
25 Chương 25: Đoạn tụ. . . .Đầu năm nay, thực lưu hành sao?
26 Chương 26: Thói quen thật sự là một cái gì đó rất đáng sợ
27 Chương 27: Tự làm bậy không thể sống…
28 Chương 28: Tỷ lấy cái gì chứng minh
29 Chương 29: Chỉ cần gọi tên chàng, thế giới này liền tươi đẹp
30 Chương 30: Bảo trọng. . . . .
31 Chương 31: Con thỏ nóng giận còn cắn người
32 Chương 32: Không có gì phải đáng xấu hổ
33 Chương 33: Một cái chải tận đuôi, hai cái tóc trắng mi bạc
34 Chương 34: Yêu một người còn có cái gì đáng hay không đáng sao ?
35 Chương 35: Bị thúc giục, rốt cục cũng xuất hiện
36 Chương 36: Kiếp sau, ta nhất định sẽ gặp nàng trước!
37 Chương 37: Bắt đầu lên án Cừ Cử
38 Chương 38: Một chút năng lực của ta dành cho người thân yêu
39 Chương 39: Thứ nàng đưa, dù là độc dược ta cũng ăn
40 Chương 40: Đau thương qua đi, ta cũng không thể tự dối gạt mình rằng, đó chỉ là giấc mộng ba năm
41 Chương 41: Cá lớn nuốt cá bé, bản năng sinh tồn, điều này hắn hiểu rõ hơn ngươi
42 Chương 42: Đã trở về!
43 Chương 43: Hoa sen, Thần Nông đỉnh, bạch y nhân
44 Chương 44: “Nha đầu, ta vẫn luôn yêu nàng, nàng cho rằng ta coi nàng là người thay thế sao?”
45 Chương 45: “Muội rốt cục có bao nhiêu thích người đàn ông này?”
46 Chương 46: Nàng chỉ cảm thấy nơi lồng ngực hơi thở bế tắc, không thể thở mạnh được, phút chốc, nàng phun ra một búng máu
47 Chương 47: Nàng xen vào Nhân – Quỷ, nàng chính là một người môi giới
48 Chương 48: “Quỷ môn quan, Quỷ môn quan, mười người đến, chín không ra”
49 Chương 49: Chỉ cần ta hạnh phúc, vô luận ai mang đến hạnh phúc cho ta, chàng cũng có thể an tâm
50 Chương 50: Hoan nghênh nàng tới Hoàng Tuyền Quỷ giới
51 Chương 51: Một đường theo Cừ Cử đi tới Minh Cung, không trở ngại, giống như người nơi này sợ uy danh của Cừ Cử vậy. .
52 Chương 52: Còn trẻ phạm sai lầm, trưởng thành sẽ chuộc tội
53 Chương 53: Ta, ta có. .
54 Chương 54: Không có gì ngoài sinh ly tử biệt, gần nhau nhưng cuối cùng lại làm tổn thương người bên cạnh
55 Chương 55: Thiên thế muôn đời, nhớ kỹ, hãy chờ ta. .
56 Chương 56: Đã từng khí phách, bây giờ. .
57 Chương 57: Không phải phu thê, nhưng có thể làm bạn, là thân nhân, là huynh đệ
58 Chương 58: Chân tướng năm đó
59 Chương 59: A Lê giả
60 Chương 60: Tình thâm bất thọ
61 Chương 61: Tất cả đầu mối đều có, chỉ kém một con đường. .
62 Chương 62: Đất hoang tứ tộc rốt cục vẫn phải khai chiến
63 Chương 63: Đại kết cục!
64 Chương 64: Lời cuối sách : Đại đoàn viên trong truyền thuyết
Chapter

Updated 64 Episodes

1
Chương 1: Ta, tiểu Mai cùng Nhị Cẩu . . .. . . .
2
Chương 2: Tô tỷ tỷ cùng Vân trang chủ
3
Chương 3: Tam Ngưu nói, hắn tên là Cừ Cử
4
Chương 4: Nếu ngươi thích một nữ nhân khác, ta sẽ đem hình ảnh trong lòng ngươi nhổ tận gốc
5
Chương 5: Lạc đường
6
Chương 6: Có một số việc không thể dùng vũ lực mà giải quyết
7
Chương 7: Mệt mỏi một đêm
8
Chương 8: Tạo hóa thật thần kỳ
9
Chương 9
10
Chương 10: Âm thanh lả lướt, quyến rũ lòng người
11
Chương 11: Nha đầu, đây mới là hôn môi
12
Chương 12: Chuyện xưa, âm mưu bắt đầu
13
Chương 13: Cuối cùng chàng cũng đã quên, phía sau chàng còn có ta…
14
Chương 14: Yêu nhau còn cần cơ hội
15
Chương 15: Nàng nghĩ muốn hù chết ta sao?
16
Chương 16: Một năm cùng ba trăm năm vẫn có sự khác biệt
17
Chương 17: Đăng đồ tử! Đăng đồ tử (là kẻ háo sắc)
18
Chương 18: Nếu ta không thể trở về, chúng nó liền tặng cho nàng làm vật tưởng niệm…
19
Chương 19: Làm cho người khác tức giận, nhất là mỹ nhân tức giận, thật sự là một tội lớn
20
Chương 20: Nàng không thể sinh ra đứa con mà đã chết, chết trong lòng ta, chết không nhắm mắt
21
Chương 21: Ngươi đáp ứng ta, nếu ta chết thì ngươi hãy buông ta người dân Ngưu Trang, rời xa Cừ Cử
22
Chương 22: Không thể được nàng yêu một đời, như vậy bị nàng hận một đời cũng tốt
23
Chương 23: “Ngươi nói, hắn sẽ cứu ai?”
24
Chương 24: Ta chỉ có thể bù đắp cho hắn, chỉ có thể như thế
25
Chương 25: Đoạn tụ. . . .Đầu năm nay, thực lưu hành sao?
26
Chương 26: Thói quen thật sự là một cái gì đó rất đáng sợ
27
Chương 27: Tự làm bậy không thể sống…
28
Chương 28: Tỷ lấy cái gì chứng minh
29
Chương 29: Chỉ cần gọi tên chàng, thế giới này liền tươi đẹp
30
Chương 30: Bảo trọng. . . . .
31
Chương 31: Con thỏ nóng giận còn cắn người
32
Chương 32: Không có gì phải đáng xấu hổ
33
Chương 33: Một cái chải tận đuôi, hai cái tóc trắng mi bạc
34
Chương 34: Yêu một người còn có cái gì đáng hay không đáng sao ?
35
Chương 35: Bị thúc giục, rốt cục cũng xuất hiện
36
Chương 36: Kiếp sau, ta nhất định sẽ gặp nàng trước!
37
Chương 37: Bắt đầu lên án Cừ Cử
38
Chương 38: Một chút năng lực của ta dành cho người thân yêu
39
Chương 39: Thứ nàng đưa, dù là độc dược ta cũng ăn
40
Chương 40: Đau thương qua đi, ta cũng không thể tự dối gạt mình rằng, đó chỉ là giấc mộng ba năm
41
Chương 41: Cá lớn nuốt cá bé, bản năng sinh tồn, điều này hắn hiểu rõ hơn ngươi
42
Chương 42: Đã trở về!
43
Chương 43: Hoa sen, Thần Nông đỉnh, bạch y nhân
44
Chương 44: “Nha đầu, ta vẫn luôn yêu nàng, nàng cho rằng ta coi nàng là người thay thế sao?”
45
Chương 45: “Muội rốt cục có bao nhiêu thích người đàn ông này?”
46
Chương 46: Nàng chỉ cảm thấy nơi lồng ngực hơi thở bế tắc, không thể thở mạnh được, phút chốc, nàng phun ra một búng máu
47
Chương 47: Nàng xen vào Nhân – Quỷ, nàng chính là một người môi giới
48
Chương 48: “Quỷ môn quan, Quỷ môn quan, mười người đến, chín không ra”
49
Chương 49: Chỉ cần ta hạnh phúc, vô luận ai mang đến hạnh phúc cho ta, chàng cũng có thể an tâm
50
Chương 50: Hoan nghênh nàng tới Hoàng Tuyền Quỷ giới
51
Chương 51: Một đường theo Cừ Cử đi tới Minh Cung, không trở ngại, giống như người nơi này sợ uy danh của Cừ Cử vậy. .
52
Chương 52: Còn trẻ phạm sai lầm, trưởng thành sẽ chuộc tội
53
Chương 53: Ta, ta có. .
54
Chương 54: Không có gì ngoài sinh ly tử biệt, gần nhau nhưng cuối cùng lại làm tổn thương người bên cạnh
55
Chương 55: Thiên thế muôn đời, nhớ kỹ, hãy chờ ta. .
56
Chương 56: Đã từng khí phách, bây giờ. .
57
Chương 57: Không phải phu thê, nhưng có thể làm bạn, là thân nhân, là huynh đệ
58
Chương 58: Chân tướng năm đó
59
Chương 59: A Lê giả
60
Chương 60: Tình thâm bất thọ
61
Chương 61: Tất cả đầu mối đều có, chỉ kém một con đường. .
62
Chương 62: Đất hoang tứ tộc rốt cục vẫn phải khai chiến
63
Chương 63: Đại kết cục!
64
Chương 64: Lời cuối sách : Đại đoàn viên trong truyền thuyết