Chương 44: Tham gia vào chính sự

Edit: HueKhanh92

Beta: RineAnh

Nói không chừng là Hoàng Thượng muốn lợi dụng chuyện này để bày ra cục diện đó. Chẳng qua hắn chỉ tổn thất một vị lương nghi, nhưng có thể lấy lại được rất nhiều chỗ tốt.

Hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng cũng không nói là không thể bước vào Càn Thanh cung.

Về sau nếu Hiền phi cũng đi vào Càn Thanh cung, đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Có còn dám dâng tấu chương hay không? Không có bắt đến được chứng cứ thực tế, có thể làm cái gì cơ chứ?

Sự tình quả nhiên giống như Vương Thừa Ân công phỏng đoán. Đầu tiên Hoàng Thượng gọi Hoàng Hậu đến Càn Thanh cung, sau đó dựa theo phân vị, kêu Vương Hiền phi đi Càn Thanh cung. Lúc gọi Vương Hiền phi đi Càn Thanh cung, Thừa Ân công còn đang ở tại Càn Thanh cung thương nghị sự tình với Hoàng Thượng, còn có mấy vị đại thần khác.

Hoàng Thượng sai người đưa Vương Hiền phi qua thiên điện ở một bên. Trên mặt Vương Thừa Ân công xanh trắng luân phiên, không biết nói cái gì cho phải.

Chẳng lẽ lúc ấy liền quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng, tỏ vẻ gia môn bất hạnh sao?

Nhưng Hiền phi đã là người trong cung, cũng không đến lượt hắn quản. Nếu Vương Hiền phi thề sống chết không đến Càn Thanh cung, vậy hắn cũng có thể có cái mà nói chuyện. Nhưng rõ ràng Vương Hiền phi vô cùng vui vẻ, phấn chấn đi tới đây. Mặc dù bọn họ ở bên trong hậu thất tránh gặp, nhưng có thể nghe được khi Vương Hiền phi thỉnh an Hoàng Thượng, giọng nói đúng là rất vui vẻ.

Thực sự khiến Thừa Ân công không biết giấu mặt đi đâu. Bởi vì vài người đi cùng đều làm như vô tình nhìn về hướng Thừa Ân công, ý tứ thật rõ ràng.

Cái này còn chưa tính là gì. Qua vài ngày, Hoàng Thượng lại gọi những hậu phi có thân thích với các quan viên đã dâng tấu chương đến Càn Thanh cung. Hoàng Thượng làm như vậy, rõ ràng là muốn mỉa mai bọn họ, phụ thân của những hậu phi kia.

Ý Hoàng Thượng muốn nói, không phải ngươi dâng tấu chương nói nữ nhân hậu cung không thể tới Càn Thanh cung sao? Được thôi, như vậy, chính nữ nhi của ngươi cũng tới Càn Thanh cung hơn nữa còn là thật vui mừng đi đến, xem xem rốt cuộc là ngươi có cái suy nghĩ gì.

Chuyện quan viên dâng tấu chương vẫn chưa có truyền đến tai những phi tử nơi hậu cung, cho nên căn bản là không ai biết, thân thích của các nàng đã đào hố cho các nàng nhảy vào.

Vì vậy tới nay các nàng vẫn xem đi Càn Thanh cung gặp Hoàng Thượng là vinh dự.

“Trẫm tự nhận vẫn là một minh quân, chẳng lẽ ở trong lòng chư vị ái khanh trẫm chính là loại người không phân rõ thị phi, bị hậu phi nắm mũi dẫn đi hay sao? Trẫm chính là loại hôn quân hoang dâm vô đạo kia hay sao?” Hoàng Thượng cầm quyền cũng đã mấy năm, chưa bao giờ phát hỏa lớn như vậy.

Những người này đứng lên buộc tội, chẳng lẽ là tin rằng Hoàng Thượng sẽ gây ra việc không nên làm? Hậu cung không được tham gia vào chính sự, là bởi vì sợ hậu cung liên lụy đến chính vụ. Nữ nhân kiến thức nông cạn, sẽ hỏng việc quốc gia đại sự. Nhưng hoàng thượng sẽ cho phép sao?Cho nên căn bản những kẻ này chính là không tín nhiệm Hoàng Thượng, khó trách Hoàng Thượng sẽ nổi giận như vậy.

“Có điều, xét thấy bọn họ đều là một lòng vì nước, trẫm nên thưởng cũng sẽ thưởng. Vị trí hiện tại của bọn họ, trẫm sẽ không bởi vì chuyện này mà hạ xuống.”

Hoàng Thượng, ngài vẫn nên đưa bọn thần về vị trí cũ đi, bọn thần sai rồi mà!

Mấy vị thần tử đứng ở đó, trong lòng còn đắng hơn ăn hoàng liên (một vị thuốc bắc, rất đắng) nhưng cũng không thể nói Hoàng Thượng một câu không đúng. Người ta thăng quan cho ngươi, ngươi còn có thể nói cái gì? Ngoài việc khấu tạ long ân, còn có khả năng làm cái gì?

Đây gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói nên lời.

Tín vương không khỏi cười ha ha. Thật là quá mắc cười. Những kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này, cũng có một ngày nếm thử loại đau khổ không nói nên lời như vậy!

Tín vương cũng hay bị những người này buộc tội rất nhiều lần. Mỗi lần cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi (nhỏ nhặt). Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng bọn họ cứ như ruồi bọ vậy, ong ong ong, thật là làm cho người ta chán ghét.

Nay Hoàng Thượng giáo huấn bọn họ một phen, xem về sau còn dám coi người khác như tấm ván hay không.

Ở hậu cung bên này, ngoại trừ ban đầu phải sao chép mấy lần nữ giới ra, sau đó Lý Già La cung không có bị trừng phạt thêm gì. Bởi vì có thêm tới mấy vị cung phi đều đi Càn Thanh cung. Trước kia chỉ có mình Lý Già La, người khác còn đỏ mắt (ghen tị), nhưng hiện tại đã có mấy người, nếu chỉ phạt mình Lý Già La là không thể xem được.

Ngay cả Hoàng Hậu qua đi còn tống mấy thứ ban thưởng cho Lý Già La.

Mà sau đó, không biết Hoàng Thượng là vì bồi thường Lý Già La lúc trước bị oan ức, hay là vì cái gì khác, Lý Già La từ chính lục phẩm lương nghi thăng làm từ ngũ phẩm Tường tần.

Đối với Hoàng Thượng mà nói, dùng sự việc này, để cho hắn nhổ vài người, trong lòng hắn thoải mái. Huống chi, đúng là Võ lương nghi bị oan ức. Làm Hoàng Thượng, nên thưởng phạt rõ ràng. Không thì không đủ để mọi người nể phục.

Triệu Hoàng Hậu nói: “Đúng là phải làm như thế!” Triệu Hoàng Hậu không chỉ đi Càn Thanh cung, còn ngủ lại Càn Thanh cung ngủ. Làm Hoàng Hậu, điều này cũng không tính là vượt quy củ.

Chỉ là làm người đứng đầu hậu cung, nàng còn từng phạt Võ lương nghi, vì bồi thường, nàng cũng sẽ không tính toán chi ly. Huống chi dù có lòng tính toán chi ly, Hoàng Thượng đã lên tiếng, nàng làm Hoàng Hậu còn có thể nói cái gì?

“Chúc mừng Tường tần nương nương, chúc mừng Tường tần nương nương!” Lại đây chúc mừng đều là mấy người phân vị thấp như tài nhân, mỹ nhân... Lúc Lý Già La bị phạt, những người này đều tránh né rất xa. Bây giờ nhìn thấy Lý Già La thăng phân vị thì lập tức như ong vỡ tổ bay lại đây chúc mừng.

Trong cung luôn luôn là như thế!

Buổi tối Hoàng Thượng tuyên Tường tần thị tẩm. Sau khi mây mưa tan đi, Lý Già La ghé vào trên ngực Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vuốt ve bờ lưng trắng nõn của Lý Già La, lại không để cho người hầu hạ tắm rửa.”Lần này ái phi phải chịu oan ức rồi.” Hoàng Thượng lười biếng nói.

Lý Già La dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vẽ trên ngực Hoàng Thượng: “Không phải Hoàng Thượng đã đền cho tần thiếp rồi à?”

“Sao vậy, ái phi mất hứng?” Hoàng Thượng dùng một cái ngón tay nâng lên cằm của Lý Già La, trêu đùa.

“Đúng vậy, chính là thấy uất ức. Thì có làm sao?” Lúc này nam nhân kia nghe lời gì đều cảm thấy là lời hay, nhất là khi hắn tâm tình đặc biệt tốt.

Lý Già La đương nhiên biết Hoàng Thượng tâm tình rất tốt, cũng không phải lần đầu tiên thị tẩm, tâm tình hắn tốt hay không nàng vẫn có thể phát giác được.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa Hoàng Thượng là người vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Thật ra là tương phản, đa phần hắn đều rất thâm trầm.

Như bây giờ, hắn trêu đùa Lý Già La, cũng không phải không mang theo mặt nạ.

Bộ dáng mỹ nhân giận dữ cũng dễ nhìn, Tiêu Cảnh cười nói: “Sao Trẫm biết được, để cho phi tử của mình đi qua đọc văn chương, liền thành có tội.”

Ngươi không biết mới là lạ! Có lẽ ngươi thật sự có một phần tâm tư cho mình đi đọc sách, nhưng đại bộ phận đều là có mục đích. Có điều vừa vặn nàng thoạt nhìn còn tương đối được sủng ái, làm cho người ta nghe vào tai không thấy giả.

Nhưng hối hận chưa bao giờ là tính cách của Lý Già La, không phải nàng cũng nhận được lợi ích đó sao?

“Nếu ái phi còn chưa hết tức, cứ tùy tiện phạt trẫm là được.” Hoàng Thượng cười nói.

“Thật sự? Phạt như thế nàoHoàng Thượng cũng chịu?” Lý Già La hỏi.

“Tất nhiên.” Tiêu Cảnh có cái tự tin đó.

Lý Già La cắn một ngụm lên ngực Hoàng Thượng, sau đó ngẩng đầu lên, cười mị hoặc: “Hoàng Thượng, đây chính là trừng phạt.”

Tiêu Cảnh ánh mắt tối sầm lại, dục vọng vừa đi xuống nay lại trỗi dậy. Hắn lật người ép Lý Già La xuống.

Lưu Vĩnh Toàn nghe động tĩnh trong phòng, khiến người chuẩn bị đều đi xuống.

Phỏng chừng lại phải giằng co thêm nửa ngày!

“Đi Phương Linh điện bên kia thông báo một tiếng, hôm nay nương nương trở về muộn, để cho các nàng sau đó lại chuẩn bị một chút!” Lưu Vĩnh Toàn phân phó.

Vào thời điểm mùa hạ nóng bức sắp kết thúc, trong cung có tin vui, Tả dung hoa Tả Vận có thai.

Bất đồng với Triệu thứ nhân còn chưa biết gì cũng đã đẻ non, Tả dung hoa là đột nhiên té xỉu tại Vạn Thọ chương của Hoàng Thượng, sau đó phát hiện ra có thai.

Sau khi Hoàng Thượng biết, mặt rồng đại duyệt, trừ bỏ ban thưởng Tả dung hoa rất nhiều thứ ra, còn tăng phân vị của Tả dung hoa từ trắc tứ phẩm dung hoa lên làm từ tứ phẩm tiệp dư. Như vậy cho thấy đến sau này Tả tiệp dư bất luận sinh nam hay sinh nữ, đều còn có thể được nâng lên thêm một bậc phân vị.

Mà phụ thân của Vương Vũ Lộ - Vương đô chỉ huy sứ mang theo quân đánh tan 500 người Hồ náo loạn biên cảnh khiến Thánh Thượng khen ngợi không ngừng. Ngoại trừ phái người ban thưởng cho Vương đô chỉ huy sứ, còn thăng phân vị cho nữ nhi của Vương đô chỉ huy sứ là Minh tiệp dư lên làm trắc tam phẩm quý tần! Đây chính là tử bằng phụ quý (con quý nhờ cha).

Nhà mẹ đẻ có một người cha tốt, cũng ban ơn cho đến cho nữ nhi trong cung.

Nổi bật lúc trước của Lý Già La đều không coi vào đâu. Chung quy phân vị của Lý Già La không tính là cao, tuy rằng thăng hai lần, so ra vẫn kém phân vị ban đầu của người ta. Hiện tại người ta cũng đều thăng, so ra lại càng kém.

Đương nhiên, mọi người đều chú ý đến thân mình của Tả tiệp dư, đây chính là người duy nhất có thai ở trong cung. Nếu là sinh ra là hoàng tử, nói không chừng về sau chính là Thái Tử! Vì thế chỗ Tả tiệp dư ở Trọng Hoa cung, có không ít người lui tới.

“Ngươi đưa cái gì qua đó?” Viên Thục Hoa đến tìm Lý Già La, thương lượng về lễ vật đưa qua cho Tả tiệp dư.

Muốn tránh mấy thứ phạm huý kiêng kị, miễn cho về sau trêu chọc phiền toái, quay đầu lại hối hận không kịp.

Nếu để các nàng nói, tốt nhất là thứ gì cũng không đưa qua, như vậy cho khỏe. Nhưng người khác đều tặng đồ, chỉ cần ngươi không tặng, ở trong mắt người khác thì sẽ là có phải người có thù với Tả tiệp dư hay không?

“Đồ ăn tất nhiên là không thể đưa, nhưng đưa cái gì mà để lâu cũng không khỏi có người giở trò quỷ.” Lý Già La nghĩ nghĩ nói.

“Ngươi cũng để ý quá rồi. Mọi người đều đưa, đưa gì đó cũng đều có đăng ký, ai sẽ trực tiếp đưa thóp qua mà không sợ bị phát hiện đây?”

Đừng có lầm, người như vậy thực sự có đấy, coi như đánh cuộc người khác không phát hiện được, dù sao cũng đã hại được người.

“Ta vẫn sợ, không thể không cẩn thận.” Lý Già La nói.

Viên Thục Hoa cười nói: “Cũng phải. Một đoạn thời gian trước đây dù sao ngươi cũng là 'Sủng phi', không thể không cẩn thận nha.”

Chapter
1 Chương 1: Lý Già La
2 Chương 2: Thật thật giả giả
3 Chương 3: Đoàn tụ
4 Chương 4: Giao phong
5 Chương 5: Tâm tư
6 Chương 6: Ra oai phủ đầu
7 Chương 7: Tiểu thiếp
8 Chương 8: Mẹ chồng nàng dâu
9 Chương 9: Lung lạc
10 Chương 10: Lấy chết uy hiếp
11 Chương 11: Đại kế
12 Chương 12: Tuyển tú
13 Chương 13: Đòi người
14 Chương 14: Cấm túc
15 Chương 15: Bất lực
16 Chương 16: Tú nữ Trác Châu
17 Chương 17: Gợn sóng
18 Chương 18: Hắc bạch
19 Chương 19: Chia phòng
20 Chương 20: Chân tướng
21 Chương 21: Sơ tuyển
22 Chương 22: Đánh nhau
23 Chương 23: Hỏi thăm
24 Chương 24: Triệu hoàng hậu
25 Chương 25: Phục tuyển
26 Chương 26: Vương Hiền phi
27 Chương 27: Che dấu
28 Chương 28: Chung tuyển
29 Chương 29: Sắc phong
30 Chương 30: Tình người ấm lạnh
31 Chương 31: Biến sắc
32 Chương 32: Thừa sủng
33 Chương 33: Thái hậu cho gọi
34 Chương 34: Làm nền
35 Chương 35: Nói chuyện phiếm
36 Chương 36: Được sủng ái
37 Chương 37: Thọ lễ
38 Chương 38: Ngươi tới ta đi
39 Chương 39: Người Biến Mất
40 Chương 40: Đại công chúa
41 Chương 41: Bại lộ
42 Chương 42: Cách chức làm thứ nhân
43 Chương 43: Mạc danh
44 Chương 44: Tham gia vào chính sự
45 Chương 45: Chuyện vui này
46 Chương 46: Thất bại
47 Chương 47: Người mới người cũ
48 Chương 48: Lỡ lời
49 Chương 49: Nâng cao đạp thấp
50 Chương 50: Mang thai
51 Chương 51: Tiêu tan
52 Chương 52: Mẫn công công
53 Chương 53: Đại hoàng tử
54 Chương 54: Quýt vàng
55 Chương 55: Dụ rắn khỏi hang
56 Chương 56: Độc thủ phía sau màn
57 Chương 57: Yêu Nguyệt cung
58 Chương 58: Trương phu nhân
59 Chương 59: Bàn tính
60 Chương 60: Buông tha
61 Chương 61: Sinh non
62 Chương 62: Tả gia
63 Chương 63: Phong phi
64 Chương 64: Vương Minh Nhã
65 Chương 65: Vào kinh
66 Chương 66: Võ gia
67 Chương 67: Mong ngóng
68 Chương 68: Tối nay
69 Chương 69: Phong thưởng
70 Chương 70: Sợ hãi
71 Chương 71: Tắm ba ngày
72 Chương 72: Ôn tần
73 Chương 73: Thu săn
74 Chương 74: Thỏa đáng
75 Chương 75: Nghi kị
76 Chương 76: Vả miệng
77 Chương 77: Cưỡi ngựa
78 Chương 78: Công chúa phò mã
79 Chương 79: Tìm nhà chồng
80 Chương 80: Nổi giận
81 Chương 81: Dương Ngọc Dung
82 Chương 82: Nhu phi
83 Chương 83: Tâm ma
84 Chương 84: Tranh đoạt
85 Chương 85: Lấy hay bỏ?
86 Chương 86: Gia yến
87 Chương 87: Trượng tễ
88 Chương 88: Ra oai phủ đầu
89 Chương 89: Trèo cao
90 Chương 90: Mùi hương lạ
91 Chương 91: Kết cục
92 Chương 92: Béo phì
93 Chương 93: Con đường mới
94 Chương 94: Thục phi
95 Chương 95: Nguyền rủa
96 Chương 96: Khoan thứ
97 Chương 97: Lợi từ mấy phương
98 Chương 98: Cao cao tại thượng
99 Chương 99
100 Chương 100: Nhớ năm đó
101 Chương 101: Trúng gió
102 Chương 102: Hoàng Thượng xuất chiêu
103 Chương 103: Chung tuyển
104 Chương 104: Ngựa ô
105 Chương 105: Uy hiếp
106 Chương 106: Kế trong kế
107 Chương 107: Nhờ
108 Chương 108: Thụ thương
109 Chương 109: Như nguyện
110 Chương 110: Chân tâm giả ý
111 Chương 111: Bi phẫn
112 Chương 112: Hy vọng rồi thất vọng
113 Chương 113: Thanh danh
114 Chương 114: Hòa thuận như lúc đầu
115 Chương 115: Nghi ngờ
116 Chương 116: Công chúa bưu hãn
117 Chương 117: Nhân sinh bưu hãn
118 Chương 118: Nhắc nhở
119 Chương 119: Huyết án anh đào
120 Chương 120: Hảo tỷ muội
121 Chương 121: Gởi gắm sai người
122 Chương 122: Bệnh thủy đậu
123 Chương 123: Chữa bệnh
124 Chương 124: Bí mật
125 Chương 125: Chúc mừng
126 Chương 126: Dính phúc khí
127 Chương 127: Quyên thiện
128 Chương 128: Làm ơn
129 Chương 129: Nơi đầu sóng ngọn gió
130 Chương 130: Rất nhanh thăng chức
131 Chương 131: Triều hạ
132 Chương 132: Ra oai phủ đầu
133 Chương 133: Ngươi trung tâm
134 Chương 134: Thư nặc danh
135 Chương 135: Tiếp xúc
136 Chương 136: Nam tuần
137 Chương 137: Minh quân
138 Chương 138: Cải trang
139 Chương 139: Xuống ngựa
140 Chương 140: Hoa si
141 Chương 141: Diệu kế
142 Chương 142: Giả thần giả quỷ
143 Chương 143: Đã có phòng bị
144 Chương 144: Nháo chuyện
145 Chương 145: Giải cục
146 Chương 146: Tìm đường lui
147 Chương 147: Đông săn
148 Chương 148: Điệu hổ ly sơn
149 Chương 149: Phản tính
150 Chương 150: Thiên luân
151 Chương 151: Yếu thế
152 Chương 152: Cứu giá
153 Chương 153: Thẳng thắn
154 Chương 154: Thịnh sủng
155 Chương 155: Ngả bài
156 Chương 156: Tử vong
157 Chương 157: Mặt đối mặt
158 Chương 158: Thừa kế
159 Chương 159: Lựa chọn của nữ nhân
160 Chương 160: Sư đồ
161 Chương 161: Nhớ thời niên thiếu
162 Chương 162: Mỗi người một ngả
163 Chương 163: Kiếp sau
Chapter

Updated 163 Episodes

1
Chương 1: Lý Già La
2
Chương 2: Thật thật giả giả
3
Chương 3: Đoàn tụ
4
Chương 4: Giao phong
5
Chương 5: Tâm tư
6
Chương 6: Ra oai phủ đầu
7
Chương 7: Tiểu thiếp
8
Chương 8: Mẹ chồng nàng dâu
9
Chương 9: Lung lạc
10
Chương 10: Lấy chết uy hiếp
11
Chương 11: Đại kế
12
Chương 12: Tuyển tú
13
Chương 13: Đòi người
14
Chương 14: Cấm túc
15
Chương 15: Bất lực
16
Chương 16: Tú nữ Trác Châu
17
Chương 17: Gợn sóng
18
Chương 18: Hắc bạch
19
Chương 19: Chia phòng
20
Chương 20: Chân tướng
21
Chương 21: Sơ tuyển
22
Chương 22: Đánh nhau
23
Chương 23: Hỏi thăm
24
Chương 24: Triệu hoàng hậu
25
Chương 25: Phục tuyển
26
Chương 26: Vương Hiền phi
27
Chương 27: Che dấu
28
Chương 28: Chung tuyển
29
Chương 29: Sắc phong
30
Chương 30: Tình người ấm lạnh
31
Chương 31: Biến sắc
32
Chương 32: Thừa sủng
33
Chương 33: Thái hậu cho gọi
34
Chương 34: Làm nền
35
Chương 35: Nói chuyện phiếm
36
Chương 36: Được sủng ái
37
Chương 37: Thọ lễ
38
Chương 38: Ngươi tới ta đi
39
Chương 39: Người Biến Mất
40
Chương 40: Đại công chúa
41
Chương 41: Bại lộ
42
Chương 42: Cách chức làm thứ nhân
43
Chương 43: Mạc danh
44
Chương 44: Tham gia vào chính sự
45
Chương 45: Chuyện vui này
46
Chương 46: Thất bại
47
Chương 47: Người mới người cũ
48
Chương 48: Lỡ lời
49
Chương 49: Nâng cao đạp thấp
50
Chương 50: Mang thai
51
Chương 51: Tiêu tan
52
Chương 52: Mẫn công công
53
Chương 53: Đại hoàng tử
54
Chương 54: Quýt vàng
55
Chương 55: Dụ rắn khỏi hang
56
Chương 56: Độc thủ phía sau màn
57
Chương 57: Yêu Nguyệt cung
58
Chương 58: Trương phu nhân
59
Chương 59: Bàn tính
60
Chương 60: Buông tha
61
Chương 61: Sinh non
62
Chương 62: Tả gia
63
Chương 63: Phong phi
64
Chương 64: Vương Minh Nhã
65
Chương 65: Vào kinh
66
Chương 66: Võ gia
67
Chương 67: Mong ngóng
68
Chương 68: Tối nay
69
Chương 69: Phong thưởng
70
Chương 70: Sợ hãi
71
Chương 71: Tắm ba ngày
72
Chương 72: Ôn tần
73
Chương 73: Thu săn
74
Chương 74: Thỏa đáng
75
Chương 75: Nghi kị
76
Chương 76: Vả miệng
77
Chương 77: Cưỡi ngựa
78
Chương 78: Công chúa phò mã
79
Chương 79: Tìm nhà chồng
80
Chương 80: Nổi giận
81
Chương 81: Dương Ngọc Dung
82
Chương 82: Nhu phi
83
Chương 83: Tâm ma
84
Chương 84: Tranh đoạt
85
Chương 85: Lấy hay bỏ?
86
Chương 86: Gia yến
87
Chương 87: Trượng tễ
88
Chương 88: Ra oai phủ đầu
89
Chương 89: Trèo cao
90
Chương 90: Mùi hương lạ
91
Chương 91: Kết cục
92
Chương 92: Béo phì
93
Chương 93: Con đường mới
94
Chương 94: Thục phi
95
Chương 95: Nguyền rủa
96
Chương 96: Khoan thứ
97
Chương 97: Lợi từ mấy phương
98
Chương 98: Cao cao tại thượng
99
Chương 99
100
Chương 100: Nhớ năm đó
101
Chương 101: Trúng gió
102
Chương 102: Hoàng Thượng xuất chiêu
103
Chương 103: Chung tuyển
104
Chương 104: Ngựa ô
105
Chương 105: Uy hiếp
106
Chương 106: Kế trong kế
107
Chương 107: Nhờ
108
Chương 108: Thụ thương
109
Chương 109: Như nguyện
110
Chương 110: Chân tâm giả ý
111
Chương 111: Bi phẫn
112
Chương 112: Hy vọng rồi thất vọng
113
Chương 113: Thanh danh
114
Chương 114: Hòa thuận như lúc đầu
115
Chương 115: Nghi ngờ
116
Chương 116: Công chúa bưu hãn
117
Chương 117: Nhân sinh bưu hãn
118
Chương 118: Nhắc nhở
119
Chương 119: Huyết án anh đào
120
Chương 120: Hảo tỷ muội
121
Chương 121: Gởi gắm sai người
122
Chương 122: Bệnh thủy đậu
123
Chương 123: Chữa bệnh
124
Chương 124: Bí mật
125
Chương 125: Chúc mừng
126
Chương 126: Dính phúc khí
127
Chương 127: Quyên thiện
128
Chương 128: Làm ơn
129
Chương 129: Nơi đầu sóng ngọn gió
130
Chương 130: Rất nhanh thăng chức
131
Chương 131: Triều hạ
132
Chương 132: Ra oai phủ đầu
133
Chương 133: Ngươi trung tâm
134
Chương 134: Thư nặc danh
135
Chương 135: Tiếp xúc
136
Chương 136: Nam tuần
137
Chương 137: Minh quân
138
Chương 138: Cải trang
139
Chương 139: Xuống ngựa
140
Chương 140: Hoa si
141
Chương 141: Diệu kế
142
Chương 142: Giả thần giả quỷ
143
Chương 143: Đã có phòng bị
144
Chương 144: Nháo chuyện
145
Chương 145: Giải cục
146
Chương 146: Tìm đường lui
147
Chương 147: Đông săn
148
Chương 148: Điệu hổ ly sơn
149
Chương 149: Phản tính
150
Chương 150: Thiên luân
151
Chương 151: Yếu thế
152
Chương 152: Cứu giá
153
Chương 153: Thẳng thắn
154
Chương 154: Thịnh sủng
155
Chương 155: Ngả bài
156
Chương 156: Tử vong
157
Chương 157: Mặt đối mặt
158
Chương 158: Thừa kế
159
Chương 159: Lựa chọn của nữ nhân
160
Chương 160: Sư đồ
161
Chương 161: Nhớ thời niên thiếu
162
Chương 162: Mỗi người một ngả
163
Chương 163: Kiếp sau