Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?

Không có bất cứ một hy vọng và Bình Minh nào để lại cho cô, thứ để lại cho cô cũng chỉ có tuyệt vọng và bi thống.

Cô giống như đã mất đi chỗ dựa, buồn cười nói không lên một câu.

Đợi một hồi, cô giống như lại bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói: “Không, không đúng... cho dù trận hỏa hoạn đó không phải là do anh gây ra, nhưng mà... nhưng mà người nhốt tôi ở đó cũng là anh, người mang tôi ra khỏi Hắc Dạ cũng là anh, người muốn tôi sinh ra một đứa con trai rồi cướp nó đi cũng là anh, là anh đó?”

Giọng nói của Tô Thiên Kiều rất lớn, khàn khàn cũng không còn là giọng nói của cô nữa.

Nguyễn Hạo Thiên nói không nên lời, một hồi lâu sau anh mới lạnh lùng mở miệng nói: “Ở một nơi giống như là Hắc Dạ, cô không bị tôi mang đi thì cũng sẽ bị người khác mang đi, đổi thành người khác thì có lẽ cô sẽ còn thê thảm hơn nữa.”

Tô Thiên Kiều cười lạnh vài tiếng, nói: “Người khác có lẽ sẽ đối xử với tôi rất tàn nhẫn, nhưng mà... nhưng mà người khác với anh không giống nhau. Người khác có lẽ cũng chỉ vì ngoại hình và làn da của tôi, nhưng mà anh thì không phải như vậy... anh đã có âm mưu sẵn, anh là đặc biệt nhầm về phía tôi. Nói cho tôi biết đi, tại sao, tại sao hả...”

Người đứng ở đằng sau không có âm thanh, một chữ cũng không nói ra.

“Tại sao lại không nói chuyện?” Tô Thiên Kiều hơi vùng vẫy một chút, cô liền tránh thoát từ trong ngực của anh: “Nói cho tôi biết đi, tất cả những chuyện này là vì cái gì hả, tại sao hả?”

“Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn giống y như là năm đó, vẫn chưa học được cái gì hết.”

Dưới cái nhìn lạnh lùng của Tô Thiên Kiều, chút thống khổ và tự trách trên gương mặt của anh đã biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, lại trở nên vô tình và lạnh lùng như cũ, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Thiên Kiều rồi nói: “Chắc là cô vẫn nhớ kỹ cô không có quyền hỏi tôi, ở trước mặt của tôi, cô hoàn toàn không có.”

“Anh...” Tô Thiên Kiều khó thở, đúng vậy đó, năm đó anh cũng đã nói như vậy, không nên hỏi mà chỉ cần cởi quần áo ra rồi ngoan ngoãn hưởng sự cưng chiều của anh, sinh cho một đứa bé trai, Tô Thiên Kiều mới có thể được giải thoát.

“Nhưng mà phải làm như thế nào bây giờ? Chẳng những tôi không học được, ngược lại còn trầm trọng hơn nữa, nhìn thấy gương mặt của anh, đều tra nguyên nhân của chuyện đó, thậm chí còn tiếp xúc với người nhà của anh, trở thành vợ sắp cưới, người nổi tiếng ở thành phố A.” Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu: “Bây giờ anh đã không thể giúp tôi rồi có đúng không, nói cho tôi biết đi... anh lại muốn làm cái gì nữa.”

Ánh mắt của anh âm trầm, cười nói: “Ai nói... vợ sắp cưới của tôi là cô?”

“Một tiếng đồng hồ trước anh vừa mới công bố với mọi người, anh đã quên rồi à?” Tô Thiên Kiều hỏi.

Nụ cười của anh lại tự tin: “Vợ sắp cưới của tôi... là Thẩm Nghiêng Thành.”

“Ầm ầm...” Giống như là sấm sét giữa trời quang, Tô Thiên Kiều lảo đảo mấy bước đứng không vững.

“Cho dù là mười phần trăm cổ phần của Thẩm thị hay là tài sản của cô, thậm chí là chứng minh nhân dân của cô... đều là của Thẩm Nghiêng Thành, cùng với Tô Thiên Kiều cô không có một chút quan hệ nào, cô đã hiểu chưa?” Nguyễn Hạo Thiên nói.

“Anh...” Tô Thiên Kiều tức giận đến phát run, phát hiện mình giống như là một người đang đi đến bên cạnh vách núi, không còn đường có thể đi nữa.

“Anh... có phải là đối với nhà họ Thẩm...” Tô Thiên Kiều chợt nhớ đến cái gì đó, dựa vào trình độ hành hạ của người này mà quan sát, nói không chừng anh ta sẽ làm khó nhà họ Thẩm.

“Nhà họ Thẩm? Vợ sắp cưới của tôi chính là thiên kim nhà họ Thẩm, làm sao tôi lại có ý gì với nhà họ Thẩm được chứ? Cô suy nghĩ nhiều rồi...” Nụ cười của Nguyễn Hạo Thiên từ từ xuất hiện, cười không có một kẽ hở nào.

“Anh trai, anh trai của tôi đâu rồi?” Tô Thiên Kiều chợt nhớ đến cái gì đó, bước lên hung hăng nắm lấy quần áo của Nguyễn Hạo Thiên: “Anh đã làm gì với anh ấy?”

Nụ cười ở trên mặt của Nguyễn Hạo Thiên càng dày thêm: “Anh trai hả? Cô nói là... Tô Minh Triết?”

Tô Thiên Kiều gật đầu thật mạnh: “Anh biết rồi mà còn cố hỏi!”

Nguyễn Hạo Thiên lại cười nói: “Anh ta căn bản cũng không cần tôi phải ra tay.”

“Cái gì chứ?” Tô Thiên Kiều muốn choáng váng.

“Có cần tôi phải nói lại lần nữa không?” Trong nụ cười của anh tràn đầy tàn nhẫn, làm cho người ta hận không thể hung hăng đánh một phát, đánh nát gương mặt và nụ cười của anh.

Tô Thiên Kiều anh... anh là một tên ác ma, anh chính là một tên ác ma chân chính...” Tô Thiên Kiều liên tục lui ra phía sau, dù không hiểu rõ trong lời nói của anh là không thèm ra tay với anh trai của mình hay là đã sớm có sắp xếp rồi, nhưng mà Tô Thiên Kiều biết tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương người vô tội đâu, bây giờ cô đối với tôi mà nói đá vô dụng rồi, cô cũng không tạo nên nổi sóng gió gì.”

Nguyễn Hạo Thiên bỗng nhiên nhích lại gần Tô Thiên Kiều, kề sát bên tai của cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà cô phải nhớ kỹ tuyệt đối không nên lộ chuyện năm đó ra khỏi miệng, cũng không cần có ý đồ đến nhà họ Thẩm hoặc là đi tìm Tô Minh Triết, nếu không thì... tôi không bảo đảm tôi sẽ làm ra chuyện gì thương thiên hại lý đâu.”

“Anh, anh...” Tô Thiên Kiều nhìn anh, ý của anh là cái gì chứ? Muốn bỏ qua mình, bỏ qua nhà hỏi Thẩm và anh trai ư?

“Nhưng mà... đừng tưởng rằng cô có thể được giải thoát đơn giản như vậy.” Nụ cười bên khóe môi của Nguyễn Hạo Thiên vô cùng hoàn mỹ, giống như là nụ cười luôn nở trên môi của Âm Doãn Thụy, đẹp như vậy, nhưng mà đồ vật càng đẹp thì bình thường luôn có độc.

“Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày đều phải đến đây, đến chỗ này quét dọn vệ sinh cho tôi, giặt quần áo nấu cơm.” Nguyễn Hạo Thiên mỉm cười đưa ra đáp án.

Tô Thiên Kiều hung hăng lùi ra phía sau, chỉ muốn cố gắng cách xa một chút: “Tại sao lại muốn làm như vậy chứ?”

“Cô cho rằng là mình có thể thoát thân, có thể bỏ qua cho cô đơn giản như vậy à?” Anh cười lạnh một tiếng: “Suy nghĩ hảo huyền! Tôi muốn cô làm người giúp việc thấp nhất cho tôi, để cho tôi giám sát cô, không có bất cứ trò đùa gì, như thế này... tôi mới có thể yên tâm được, cũng chỉ có như thế này... mới có thể đảm bảo sự an toàn của những người mà cô quan tâm, có hiểu chưa?” Một chữ Tô Thiên Kiều cũng không thể nói nên lời, chẳng qua là cô cảm thấy mình đã ngã vào trong bóng tối vô tận, dường như là mãi mãi cũng không thể bước ra.

Anh ta sẽ không bỏ qua cho mình, anh ta muốn dùng thời gian lâu dài của sau này để tra tấn mình, như thế này... so với việc giết cô thì còn đau đớn hơn.

Đây chính là Nguyễn Hạo Thiên, sao anh ta có thể có lòng tốt được chứ.

“Nguyễn Hạo Thiên, anh nhớ cho kỹ đi, bây giờ tôi không có năng lực phản kháng nữa rồi, nhưng mà không có nghĩa là cả một đời này tôi đều không có. Anh đã cướp đi mất cuộc sống của tôi, mang đến cho tôi nhiều đau đớn và thống khổ như vậy, để cho tôi không có tự do, không có vui vẻ. Tôi hận anh, tôi sẽ hận anh...” Tô Thiên Kiều không ngừng rơi nước mắt, cô chỉ thốt ra những lời nói không có ý nghĩa.

“Con người của cô lại không biết tốt xấu, tôi trả nợ thay cho cô bất quá cũng chỉ là muốn cô cô sinh ra một đứa bé trai mà thôi, cũng chỉ là muốn cô giữ bí mật mà thôi, vụ hỏa hoạn năm đó cũng xác định không có mối liên quan gì với tôi, rốt cuộc là ai nên hận ai hả?” Nguyễn Hạo Thiên nói.

Tô Thiên Kiều bị anh nói không thể phản bác được một chữ, cô chống lại ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên, cô lại hỏi một lần nữa: “Nói cho tôi biết tại sao tôi lại phải sinh con cho anh hả, vì cái gì?”

Nguyễn Hạo Thiên nhìn thẳng lại cô, nói: “Bởi vì... cô là con của ông ta.”

“Ba?” Tô Thiên Kiều kinh hãi: “Quả nhiên là anh có thù với ba của tôi?”

Nguyễn Hạo Thiên cười gật đầu: “Cô đã đoán đúng rồi, cả đời này người mà tôi hận nhất chính là ba của cô.”

Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu: “Tại sao là hận thù của bậc cha chú mà phải tính lên trên người của tôi chứ?”

“Nếu như cô là một đứa con hiếu thảo, ba nợ con trả, cô nên vui mừng mới đúng chứ.” Nguyễn Hạo Thiên nói.

“Ba của tôi... rốt cuộc là ông ấy có tội với anh ở chỗ nào?” Tô Thiên Kiều nhịn không được mà hỏi lần nữa.

Nguyễn Hạo Thiên nói: “Cô hỏi nhiều quá.”

Tô Thiên Kiều cắn chặt môi: “Buông tha cho tôi, buông tha cho tôi đi... ít nhất là ngày hôm nay tôi không cần phải làm người giúp việc cho anh, thả tôi rời đi đi...”

Tiếng hét của cô rất lớn, lớn đến nỗi có chút khó tin.

Giống như là một người phát điên muốn tẩu hỏa nhập ma, đau lòng như vậy, tất cả giống như là bị phá hủy trong nháy mắt, rất đau đớn.

Nguyễn Hạo Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, đi đến bên cạnh cửa vặn hai ba cái liền mở cửa ra.

Tô Thiên Kiều đẩy cửa đi ra ngoài, nhanh chóng chạy như điên.

Tô Thiên Kiều rời khỏi, ở trong phòng chợt im lặng, bỗng nhiên một cảm giác cô đơn đánh úp về phía Nguyễn Hạo Thiên. Nguyễn Hạo Thiên từ từ đi đến phía cửa kính sát đất, nắm tay hung hăng nắm chặt lại đập lên trên cửa kính.

Qua một hồi lâu sau, cuối cùng vẫn không được mới gọi một cuộc điện thoại.

Ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của trợ lý Doãn: “Cậu chủ, có dặn dò gì ạ?”

“Cảm ơn cậu.”

Nguyễn Hạo Thiên nói một câu không đầu không đuôi, bỗng nhiên lại để cho trợ lý Doãn thấy bất an: “Cậu chủ, có phải là tôi đã làm sai cái gì rồi không?”

“Không, nếu như không phải là bởi vì cậu... Bạch Như sẽ không bỏ qua cho cô ấy.” Nguyễn Hạo Thiên nói khó hiểu, ai cũng không biết người ở trong lòng của Bạch Như chính là... trợ lý Doãn.

Ở bên kia im lặng một hồi lâu, Nguyễn Hạo Thiên tiếp tục nói: “Đuổi theo cô ấy đi, đừng để cô ấy làm ra chuyện điên rồ.”

“... vâng, cậu chủ.”

Tô Thiên Kiều chạy thật nhanh, chạy rất nhanh, không biết là cô chạy nhanh tới cỡ nào, cũng không biết là chạy bao lâu.

Cô chỉ muốn phải chạy nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, không muốn bị Nguyễn Hạo Thiên bắt được, chỉ muốn cách xa anh ra một chút.

Trong vòng một đêm, cô là một người nổi tiếng chạm bỏng tay nhất ở thành phố A lại trở thành cô bé lọ lem không đáng chú ý nhất, không còn hào quang và tên tuổi, thậm chí... ngay cả hận thù để cho cô chống chọi cuộc sống này cũng không còn nữa.

Cô hận Nguyễn Hạo Thiên, cô cũng hận tín ngưỡng lý tưởng sống đã bị vạch trần của mình.

Cô hận sai người... người giết cô căn bản cũng không phải là Nguyễn Hạo Thiên.

Mặc dù là cô không biết mục đích của Nguyễn Hạo Thiên muốn cô sinh con, nhưng mà đó quả thật chính là giao dịch của bọn họ.

Nguyễn Hạo Thiên trả nợ cho nhà họ Tô, cũng làm cho nhà họ Tô khởi sắc một lần nữa, sinh cho một đứa bé trai, dù thủ đoạn lúc đó của anh rất hèn hạ, nhưng mà đó đúng là một hiệp nghị đã đạt được nhận thức chung.

Mà mạng sống của Tô Thiên Kiều không có liên quan gì đến anh, anh cũng không đoạt lấy tính mạng của Tô Thiên Kiều.

Như vậy thì... sự đau khổ và tra tấn nhiều năm như vậy của cô là cái gì hả? Tự mình tìm?

Buồn cười như vậy, đáng thương như vậy.

Giờ phút này cô thậm chí không biết hận thù ở trong lòng của mình rốt cuộc đến từ nơi đâu, cô bỗng nhiên không hiểu rõ có phải là mình hận Nguyễn Hạo Thiên không.

Cô chỉ liều mạng chạy về phía trước, muốn rời xa tất cả chuyện này, tốt nhất là... chạy đến thiên đường, nơi đó có mẹ của cô...

Bóng dáng của cô chạy rất nhanh, lúc cô chạy đến chỗ ngoặc của tòa cao ốc rời khỏi nơi này, ánh mắt của một người đàn ông trung niên ở trên một chiếc xe bentley màu đen bỗng nhiên lại lạnh lùng, nói: “Trò hay vào tối ngày hôm nay... xem ra là vẫn còn chưa xem xong, đuổi theo đi.”

“Dạ!”

“Hộc hộc hộc...” Không biết là chạy bao lâu, Tô Thiên Kiều rốt cuộc cũng đã chạy không nổi nữa rồi, lúc này mới dừng lại, liều mạng thở hổn hển, cứ làm như nếu không thở dốc thì một giây sau cô cũng không kịp thở nữa.

Không biết từ lúc nào giày của cô đã mất rồi, cô đang chạy chân trần.

Cúi đầu nhìn lại chân đã đỏ bừng một mảnh, lòng bàn chân lại tê dại đến chết lặng, mu bàn chân cũng sưng phồng lên, trên bàn chân trắng nõn xinh đẹp mất hết vẻ đẹp thường ngày, giống như là một tên ăn mày...

Cô mờ mịt nhìn xung quanh, cô bất giác chạy đến lối vào của nhà máy thép bỏ hoang, nơi mà cô và Nguyễn Hạo Thiên bị bắt cóc...

Tại sao cô lại đến nơi này chứ?

Thân thể giống như bỗng nhiên bị rút mất sức lực, bất lực ngã xuống đất, không còn sức để chống chọi được nữa, cô không thể đứng vững, chậm rãi ngã xuống...

Cuộc đời này vẫn phải tiếp tục sống tiếp, nhưng mà tối ngày hôm nay hãy để cho cô mê mang một lần đi có được không? Để cho cô rời khỏi cậu chủ một lần đi cũng không được nữa à?

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!