Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu

Hôm nay hiển nhiên anh cũng chăm chút tử tế, dày công chải gọn tóc, mặc vest trắng chỉnh tề, bên trong là một chiếc sơ mi trắng cùng màu, chỉ đứng ở đó, trên mặt mang nụ cười nho nhã lịch sự.

Dù cho miệng cười nhưng ánh mắt không chút vui mừng, nhưng vẫn giống như thần tiên hạ phàm, đẹp trai xuất sắc khiến người khác không thể rời mắt…

Tô Thiên Kiều có chút thất thần, Nguyễn Hạo Thiên duỗi tay về phía cô, lúc này cô mới khoác tay anh, từ từ đi xuống, đến vườn hoa nhà họ Thẩm.

Quan khách trong vườn hoa đã đến đủ, đến cả Kỷ Vân Huy lâu ngày chưa gặp cũng đã đến.

Nhưng Tô Thiên Kiều lại cảm thấy… thiếu gì đó.

Tô Thiên Kiều bỗng giống như nhớ ra gì đó, nhưng không phải là thiếu cái gì, mà là Lý Tuệ Na chưa tới.

Vì lời cô ta nói tối hôm đó, Tô Thiên Kiều sợ là hôm nay sẽ đến làm loạn, vì thế cất công dặn dò đừng gửi thiệp mời cho cô ta, cho dù cô ta muốn đến, cũng sợ là không vào được.

Tô Thiên Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm, đè xuống sự bất an trong lòng, không biết là căng thẳng hay sợ hãi nữa.

Bữa tiệc diễn ra được một lúc, sau khi người của Thẩm thị, bà cụ Nguyễn và bà Nguyễn, từng người đứng lên cảm ơn quan khách, phần quan trọng đến rồi.

Có người lấy ra một chiếc hộp đen huyền bí, Nguyễn Hạo Thiên xoay người, trước mặt quan khách, mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều.

Nụ cười của anh không giống như nụ cười giả dối thường ngày, trong mắt tràn đầy ý cười, dường như anh… thật sự đang vui vẻ.

Tô Thiên Kiều cho rằng mình hoa mắt, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nụ cười của anh vẫn còn.

Không biết vì sao, trái tim của Tô Thiên Kiều, bỗng đập nhanh hơn.

Không ai có thể từ chối một người đàn ông ưu tú như này mỉm cười với mình, mặc dù Tô Thiên Kiều hận anh, nhưng cô cũng là phụ nữ, đối mặt với nụ cười như này, ngoài thất thần, còn có mơ tưởng về thứ bên trong chiếc hộp kia.

Theo quy củ, lúc này Nguyễn Hạo Thiên nhất định phải cầu hôn trước mặt mọi người.

Mà trong chiếc hộp kia, chắc là nhẫn.

Nhưng nhìn kích thước chiếc hộp, dường như không phải là nhẫn, hộp đựng nhẫn không cần to như thế, đó là thứ gì chứ? Nếu là dây chuyền, vậy thì hộp lại nhỏ quá.

Ngay vào lúc Tô Thiên Kiều nghĩ linh tinh, Nguyễn Hạo Thiên nhận lấy chiếc hộp nhung đỏ, quỳ một bên gối, ngẩng đầu nhìn Tô Thiên Kiều, mở chiếc hộp đỏ ra.

Động tác của anh nho nhã như thế, ánh mắt chân thành như thế.

Như một kỵ sĩ, một chàng hoàng tử. Quỳ chân thành, ngẩng đầu nhìn Tô Thiên Kiều. Niềm hạnh phúc này mơ mộng lãng mạn biết bao, nếu như tất cả những thứ này đều là thật, vậy Tô Thiên Kiều hạnh phúc đến thế nào chứ?

Đáng chết là, tất cả những thứ này đều là âm mưu, đều là lợi dụng, đều là giấu diếm…

“Soạt…”

“Nhìn xem, đó là Bình Minh hiếm thấy nhất của Ngôi sao sa mạc…”

“Tổng giám đốc Nguyễn ra tay quả nhiên không tầm thường…”

“Cô Thẩm thật là hạnh phúc quá…”

Tiếng thảo luận bên dưới cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Thiên Kiều, nhìn theo ánh mắt của mọi người, cô cũng ngạc nhiên che miệng, không nói được gì.

Đây… Đây là vòng tay “Bình minh” đã xa cách cô 7 năm, trải qua nhiều trắc trở, thứ này, hôm nay lại quay về chỗ của cô, cô nên vui mừng hay đau buồn đây?

Tất cả, đều là do Nguyễn Hạo Thiên gây ra…

“Em có nguyện ý gả cho tôi không, để tôi chăm sóc em một đời một kiếp?” Nguyễn Hạo Thiên nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt sáng rực, mang theo vẻ mê người.

Tô Thiên Kiều ngây người, mọi người ở dưới kêu cô đồng ý, cô lại chỉ nhìn vào chiếc vòng tay sáng loáng kia, đầu óc trống rỗng.

“Nghiêng Thành, mau đồng ý đi…” Giang Thư Lan ở bên cạnh nhắc nhở.

Nước mắt của Tô Thiên Kiều rơi xuống, che miệng, thân người cũng run run.

“Nhìn xem, cô Thẩm cảm động đến phát khóc rồi…”

Tô Thiên Kiều chỉ gật đầu.

Nguyễn Hạo Thiên mỉm cười, đứng dậy, đeo chiếc vòng lên tay Tô Thiên Kiều.

“Tạch…” Âm thanh thanh thúy vui tai như thế, chiếc vòng lại thuộc về Tô Thiên Kiều.

Mọi người vỗ tay, sau đó, bà cụ Nguyễn lớn tiếng dặn dò: “Mọi người, Hạo Thiên đã cầu hôn thành công, bây giờ tôi tuyên bố, cô Thẩm Nghiêng Thành, trở thành dâu của nhà họ Nguyễn chúng tôi, trở thành vợ sắp cưới của người thừa kế đời thứ 7 của nhà họ Nguyễn chúng tôi!”

“Chúc mừng, chúc mừng…” Tiếng chúc mừng vang lên như sấm.

Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy, tất cả đều trở nên không chân thật.

“Thẩm Nghiêng Thành, thật sự chúc mừng cô.” Tiếng chúc của mọi người vừa nhỏ lại, dưới gốc cây hoa anh đào to lớn bên vườn hoa, giọng nói dễ thương của một người phụ nữ truyền tới.

Giọng nói của Lý Tuệ Na? Sao cô ta lại vào được?

“Cảm ơn!”

Hai tiếng cảm ơn, đồng thanh vang lên. Một tiếng là của Tô Thiên Kiều, còn một tiếng… là do người ở bên cạnh Lý Tuệ Na, trong màn đêm, một người dáng vẻ yểu điệu nói ra.

Lòng Tô Thiên Kiều không khỏi căng thẳng, tiến lên một bước: “Vị này là…”

Nghe thấy lời của Tô Thiên Kiều, Lý Tuệ Na lại nhìn bóng dáng yểu điệu bên cạnh, nói: “Thẩm Nghiêng Thành, cô đang hỏi ai? Thế nhưng cô cũng thật là, hôm nay là ngày vui của cô, sao cô không đi ra gặp khách khứa chứ? Cũng qua gặp chồng sắp cưới, thím và anh em họ của cô…”

“Cô đang nói gì thế? Người bên cạnh cô có tên giống với cô ba nhà họ Thẩm sao?” Có người không hiểu, hỏi.

Sắc mặt Tô Thiên Kiều thay đổi, lảo đảo một bước, nhìn Thẩm Minh Dương theo bản năng.

Tương tự, Thẩm Minh Dương cũng mặt mày trắng bệch.

“Cô Lý Tuệ Na, nhà chúng tôi không chào đón cô, hôm nay là ngày vui của Nghiêng Thành, mời cô mau chóng rời đi, bằng không đừng trách chúng tôi không khách khí.” Giang Thư Lan tiến lên một bước, sắc mặt không vui, nói.

“Chẹp chẹp… Thẩm Nghiêng Thành, cô xem xem thím cô quan tâm cô thế nào, nếu không phải người khác ngồi không hưởng lộc, tất cả mọi thứ đêm nay… đều nên thuộc về cô.” Lý Tuệ Na vẻ mặt thương tiếc nhìn sang bóng người yểu điệu ở bên cạnh, nói.

“Lý Tuệ Na, cô nói linh tinh cái gì thế, mau rời đi đi.” Thẩm Minh Dương cũng tiến lên một bước, muốn đẩy Lý Tuệ Na.

Lý Tuệ Na khéo léo tránh đi, nói: “Sao? Anh cũng tức giận rồi? Anh cũng có phần nhỉ? Minh Dương… Chuyện năm đó, chắc là trong lòng anh vẫn ôm hận, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, anh không thể vì tôi không thích anh… mà làm ra chuyện tổn thương người nhà như này được.”

“Cô…”

Lý Tuệ Na vẫn luôn đắc ý nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt không hề rời đi, mà bóng người bên trong màn đêm kia, mặc dù không nhìn rõ mặt thật, nhưng Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận được, cô ta cũng mang đầy ý đối địch với cô.

Tô Thiên Kiều tiến lên một bước, hít sâu một hơi: “Lý Tuệ Na, tôi biết là cô nhằm vào tôi. Nếu cô có mục đích gì, đừng làm loạn vào lúc này, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, thế nào?”

Tô Thiên Kiều cố hết sức nói thân thiện, cô ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, hy vọng mục đích của Lý Tuệ Na không giống như cô nghĩ, hy vọng Lý Tuệ Na tha cho cô một lần.

Nhưng rõ ràng cô nghĩ nhầm rồi, hiển nhiên cũng đánh giá cao lòng tốt của Lý Tuệ Na.

Lý Tuệ Na lại mỉm cười, từ từ tiến lên phía trước, mọi người đều nhìn cô ta, sau khi thấy đã đạt được hiệu quả như mong muốn, cô ta mới nhìn Tô Thiên Kiều, nói chầm chậm: “Mục đích của tôi, chỉ sợ là không thể nói riêng được, bởi vì… Mục đích của tôi chính là vạch trần cô… cô Tô Thiên Kiều!”

Cô ta nói xong, bóng người yểu điệu ở phía sau kia cũng tiến lên một bước, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, có 5 phần giống với Tô Thiên Kiều, cứ thản nhiên xuất hiện trước mặt mọi người như thế.

“Cô, cô là…” Mọi người bàn luận sôi nổi, Giang Thư Lan kinh ngạc nhìn bóng người xuất hiện trước mặt, ấp a ấp úng không nói thành câu.

Người phụ nữ trẻ tuổi kia, có khuôn mặt xinh đẹp, mang theo khí chất cao quý, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Thiên Kiều, cũng lạnh lùng nhìn Giang Thư Lan như thế: “Tôi mới là cô ba thật sự của nhà họ Thẩm, Thẩm Nghiêng Thành, thím ạ.”

Giọng nói của cô ta tràn đầy vẻ châm biếm, đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy đau đớn, khiến người khác đau lòng đến lạ thường,

“Cô, cô…” Giang Thư Lan không hiểu ra sao, lại nhìn Tô Thiên Kiều: “Vậy nó, nó…”

“Cô ta mạo danh!” Giọng nói của cô ta đầy vẻ châm biếm và lạnh lùng: “Tôi cho rằng, người thân duy nhất trên thế giới này của tôi sẽ quan tâm đến sự tồn tại của tôi, không ngờ các người cũng vàng thau lẫn lộn.”

Cô ta lạnh lùng nhìn Thẩm Minh Dương: “Anh họ tốt của tôi, anh để cô ta chiếm lấy tài sản của tôi đã đành, vì sao… vì sao đến thân phận, họ tên và cả người thân của tôi cũng để cho cô ta chiếm mất? Đây… chính là cách anh đối xử với người thân sao?”

“Tôi… Sao tôi biết được không phải cô đến làm loạn chứ? Sao tôi biết được… Sao tôi biết được cô không phải là đồng bọn của Lý Tuệ Na chứ?” Thẩm Minh Dương nói không thành lời, lúc đó rõ ràng anh đã điều tra nhiều lần, rõ ràng không thể tìm được Thẩm Nghiêng Thành thật sự.

Thế nhưng… Vì sao lại xuất hiện vào lúc nào, vì sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này, làm loạn tất cả mọi thứ?

“Thật là buồn cười.” Cô ta lắc đầu, cực kỳ thất vọng nhìn Thẩm Minh Dương, nói: “Rõ ràng là anh đạo diễn tất cả, rõ ràng là người phụ nữ này chiếm lấy tất cả, anh lại chất vấn ngược lại tôi?”

Cô ta cười lạnh, lấy một chiếc điện thoại trong túi ra, lật khoảng mười bức ảnh, hỏi: “Tất cả những thứ này, đủ chưa?”

Trong bức ảnh, là một gia đình ba người hạnh phúc.

Có lẽ Thẩm Minh Dương không quen, nhưng Giang Thư Lan biết rõ, bức ảnh kia, là cha mẹ của Thẩm Nghiêng Thành, vì thế… thân phận của cô gái trước mắt, tuyệt đối không thể là giả.

“Con… Minh Dương, vậy mà con…” Giang Thư Lan trợn trừng mắt, ngất đi lần nữa.

“Mẹ…”

Tô Thiên Kiều nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, lùi về sau một bước, từng bước một, muốn bỏ trốn.

Cô không có mặt mũi nào ở đây thêm nữa, cô đã bị vạch trần.

Cô bé lọ lem bị vạch trần, cô không phải công chúa, mãi mãi cũng không phải…

Ánh mắt chỉ trích, ánh mắt khinh bỉ của mọi người, tất cả mọi thứ, giống như lưỡi dao cứa lên người cô.

Cô nên chết đi mới đúng, cô khiến người của nhà họ Thẩm bị tổn thương, khiến người thân của Thẩm Minh Dương bị tổn thương.

“Cô muốn đi đâu, Tô Thiên Kiều…” Một giọng nói lạnh băng truyền tới, cánh tay của Tô Thiên Kiều bị giữ chặt lại.

Không phải là Lý Tuệ Na đang chờ xem trò hay, không phải Thẩm Văn Nhã đang tức giận, càng không phải là bà cụ Nguyễn đang đau lòng thất vọng.

Là Nguyễn Hạo Thiên, là cậu chủ - người không thể biết thân phận thật sự của Tô Thiên Kiều nhất!

Lúc này, sắc mặt anh cực kỳ đáng sợ, đầy ngạc nhiên tức giận nhìn Tô Thiên Kiều, dường như muốn ăn thịt cô.

“Tôi, tôi…” Sự đau lòng và tự trách của Tô Thiên Kiều thoáng cái trở thành sợ hãi, lừa người của Thẩm thị, có lẽ cô chỉ khiến bọn họ căm hận, nhưng bị Nguyễn Hạo Thiên phát hiện ra thân phận của cô, thứ cô mất đi, ngoài việc Thẩm thị lại phá sản lần nữa, chính là mạng sống của cô.

Cái giá này quá lớn.

Lý Tuệ Na, cô thắng rồi.

Cho dù Tô Thiên Kiều chưa từng đắc tội với cô ta, nhưng năm đó, sau lần gặp nhau ở bể bơi trên đường Hoàng Hậu, trực giác của phụ nữ khiến cô ta hận Tô Thiên Kiều, cũng nhớ kỹ Tô Thiên Kiều.

Mặc dù Tô Thiên Kiều không muốn đấu với cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn dồn Tô Thiên Kiều vào chỗ chết.

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!