Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi

“Chờ một chút…” Hai người thấy cô thật sự quay người rời đi, lúc này mới buông tay ra, Kỷ Vân Huy gọi Tô Thiên Kiều đứng lại.

Tô Thiên Kiều nhìn hai người trên mặt đều mang sắc màu, Nguyễn Hạo Thiên chảy máu mũi, Kỷ Vân Huy mắt tím đen, ngạc nhiên đến mức không nói thành lời, nhưng lại không nhịn được mà bật cười.

“Cô còn dám cười?” Thấy cô cười, Kỷ Vân Huy ngày thường luôn cười vô lại với cô còn lạnh mặt mắng, càng đừng nhắc tới Nguyễn Hạo Thiên.

Tô Thiên Kiều nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Hai người các anh ở đây làm gì? Nếu truyền ra ngoài…”

“Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau!” Nguyễn Hạo Thiên hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói.

Tô Thiên Kiều không nhịn được mà trợn mắt coi thường, nói: “Xin hỏi nguyên nhân đánh nhau của hai người đàn ông các anh là gì?”

Kỷ Vân Huy không nhịn được mà tiến lên một bước, hung dữ nói: “Bé con, cô từng nói, tuyệt đối sẽ không thích anh ta, cũng sẽ không ở cùng anh ta.”

Tô Thiên Kiều nghĩ một lát, trong trí nhớ, hình như thật sự bản thân từng nói như thế… Vậy mà Kỷ Vân Huy lại nhớ thật?

“Bé con? Trước mặt tôi, anh anh em em, thật buồn nôn!” Nguyễn Hạo Thiên không hề yếu thế, tiến lên một bước, tiến sát gần Tô Thiên Kiều, lợi dụng thế mạnh chiều cao, chắn Tô Thiên Kiều ở phía sau mình, chắn khuất tầm mắt của Kỷ Vân Huy.

Kỷ Vân Huy hung dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thiên: “Tuy chúng ta là anh em tốt, Nguyễn Hạo Thiên, chắc chắn là anh ép cô ấy, tôi… tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh.”

“Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi?” Nguyễn Hạo Thiên cười lạnh, nói: “Chúng tôi đã sắp đính hôn rồi, lẽ nào… lấy tin đồn với tính lăng nhăng của cậu để cạnh tranh với tôi sao?”

“Anh…” Kỷ Vân Huy tức đến mức không nói thành lời, chỉ đành nhìn Tô Thiên Kiều nói: “Cô… đây là do cô tình nguyện sao?”

Tô Thiên Kiều liếc nhìn Nguyễn Hạo Thiên, rồi lại nhìn vẻ cực kỳ bi thương trong mắt Kỷ Vân Huy, mãi cho tới lúc này mới chịu thừa nhận tình cảm của Kỷ Vân Huy dành cho cô, thở dài, nói: “Vân Huy… là do tôi tình nguyện, không có ai ép tôi cả, đây là tình cảm thật lòng, người khác cũng không ép được tôi.”

“Cô… là vì Thẩm thị sao?” Sự đau khổ trong mắt Kỷ Vân Huy càng thêm nồng đậm.

Tô Thiên Kiều cũng rất đau buồn, nhất thời, không nói được gì.

Nguyễn Hạo Thiên kéo mạnh tay Tô Thiên Kiều, nói khẽ bên tai cô: “Vốn tôi đã nói với bà nội không đính hôn nhanh như thế, thế nhưng… giờ tôi đổi ý rồi, ý của bà nôi, hình như cũng ổn!”

“Anh…” Tô Thiên Kiều không nói được gì.

Nguyễn Hạo Thiên nở nụ cười, hất mạnh tay Tô Thiên Kiều ra: “Bây giờ, hai người nói chuyện tử tế đi.”

Nguyễn Hạo Thiên xoay người nhìn Kỷ Vân Huy ở bên cạnh, cực kỳ ngang ngược, nói: “Tôi không sợ cạnh tranh công bằng với cậu, hiện giờ… tôi để cô ấy nói rõ ràng với cậu.”

Nói rồi, xoay người rời đi.

Kỷ Vân Huy nhìn bóng lưng xa dần của anh, tức giận nói: “Hừ! Người khác sợ anh, chứ tôi không sợ, anh nhớ lấy, nhất định tôi sẽ giành lại cô ấy từ trong tay anh, nhất định…”

Tô Thiên Kiều thấy dáng vẻ này của Kỷ Vân Huy, trong lòng nghĩ anh chỉ nhất thời cậy mạnh thế thôi, thở dài, nói: “Vân Huy, anh đừng như này…”

Cô nói rồi, muốn duỗi tay kiểm tra vết thương trên mắt Kỷ Vân Huy, nhưng bị Kỷ Vân Huy hất mạnh ra, chỉ nghe thấy anh ta tức giận nói: "Đừng chạm vào tôi!"

Động tác và giọng nói của anh ta quá lớn, thoáng cái liền hất Tô Thiên Kiều ra, cô ngã sõng soài trên mặt đất.

Chắc là đến bản thân anh ta cũng không ngờ lại dùng lực mạnh như thế, nhìn Tô Thiên Kiều nhoài trên mặt đất, chớp mắt liền phản ứng lại, vội vàng duỗi tay đỡ Tô Thiên Kiều dậy.

Tô Thiên Kiều hung dữ đánh tay anh, tức giận nói: “Không cần anh đỡ tôi!”

Nói rồi tự mình vật lộn đứng dậy: “Anh… Anh luôn xúc động như thế, cứ luôn phá hoại cuộc sống của tôi, anh, anh cho rằng anh là ai chứ, tôi đính hôn với ai, cũng không có chút quan hệ nào với anh.”

“Bé con…” Kỷ Vân Huy ngạc nhiên nhìn Tô Thiên Kiều, chắc là không ngờ cô sẽ tức giận như này, sẽ nói ra những lời như này.

Tô Thiên Kiều đang tức giận, nhưng cũng có thể nhận ra bản thân nói quá đáng thế nào. Thế nhưng, lúc này không quá đáng, sau này sợ là sẽ càng khiến Kỷ Vân Huy đau khổ hơn mà thôi.

Nghĩ một lúc, liền nói: “Cho dù là cách hủy hôn với chị hai lúc trước, hay là bây giờ, anh cũng đều ích kỷ như thế, anh đã từng hỏi xem cảm nhận và suy nghĩ của tôi chưa, không cần biết tôi làm gì, đương nhiên có lý do của tôi, tôi đính hôn với anh ta… Đúng, là vì Thẩm thị, nhưng ngoài cách đó ra, tôi còn có thể làm thế nào chứ? Lẽ nào trơ mắt nhìn Thẩm thị lụi bại mà không làm gì sao? Thẩm thị lụi bại, phân nửa cũng là do vấn đề của tôi, tôi… có thể trơ mắt nhìn sao?”

“Bé con, vì sao cái gì cô cũng ôm vào người mình thế? Cách làm của nhà họ Âm, chẳng qua là bắt lấy thời cơ mà thôi, cho dù không có cô, bọn họ cũng sẽ làm như thế, cô nghĩ quá nhiều rồi. Hơn nữa, đây là hạnh phúc cả đời của cô, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

“Chẳng qua tôi…”

Vốn Tô Thiên Kiều suýt chút nữa thì lỡ miệng nói chuyện chẳng qua là giao dịch với Nguyễn Hạo Thiên mà thôi, lời đã đến miệng rồi lại nuốt xuống, nhìn Kỷ Vân Huy, nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi. Vân Huy… thật sự tôi coi anh là bạn, nhưng chuyện riêng của tôi, tôi không cần thiết phải giải thích với anh, tôi… tôi không phải là bạn gái của anh.”

Dường như Kỷ Vân Huy cực kỳ tổn thương, lảo đảo hai bước lùi về sau, dáng vẻ đau đớn, ánh mắt bi thương nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Bé con, cô thay đổi rồi… Trước kia cô không phải như này.”

Tô Thiên Kiều không khỏi thở dài, ánh mắt của anh ta quá bi thương, in sâu vào trong tiềm thức của cô, cho dù đi hết cuộc đời này, cô cũng không thể nào quên được.

Lúc này Tô Thiên Kiều không thể mềm lòng, chỉ nhắm mắt, nói với Kỷ Vân Huy: “Vân Huy, tôi sẽ không bao giờ thích anh, chị cả mới là người thích hợp nhất với anh…”

Cô nói xong, không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài, chạy đi, bỏ lại Kỷ Vân Huy mặt mày ngạc nhiên ở phía sau.

Vân Huy, xin lỗi.

Tô Thiên Kiều biết, mặc dù Kỷ Vân Huy lăng nhăng, thế nhưng là vì không có ai có thể hiểu được sự cô đơn của anh ta.

Nhưng Tô Thiên Kiều hiểu.

Tô Thiên Kiều biết, chỉ cần tiếp nhận tình yêu của Kỷ Vân Huy, anh ta nhất định sẽ một lòng một dạ với cô, sẽ tốt hơn cả trăm lần so với người khác.

Chỉ cần cô tiếp nhận, cô sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Quả thật Kỷ Vân Huy là một người rất tốt, Tô Thiên Kiều cũng không thể phủ nhận, chỉ cần bản thân tiếp nhận, thì sẽ yêu Kỷ Vân Huy.

Nhưng cô không thể, không thể bỏ mặc không lo cho Thẩm thị, cả đời này cô cũng không thể…

Vì thế, cô không thể có tình cảm của mình, một chút một tẹo cũng không được…

Cô khóc đau lòng như thế, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của người khác, chỉ là chạy không ngừng, chạy không ngừng.

Muốn chạy tới một nơi không có ai để trốn đi, không để cho bất kỳ ai thấy được sự đau đớn của mình, muốn bản thân khóc to một trận cho thoải mái.

Cô liều mạng chạy, chạy tới bên bờ biển, chạy tới một nơi trống trải, bỗng chốc vấp ngã xuống đất, liền giống như không bò dậy được, ngồi trên mặt đất, khóc rấm rức…

Cô khóc đau lòng như thế, tuyệt vọng như thế, không vì gì khác, chỉ là vì bản thân cảm thấy đau lòng.

Cuộc đời của cô, từ sau ngày cha mẹ cô rời đi, liền định sẵn là không thể hạnh phúc và tự do nữa.

Rất lâu sau, cô bỗng nghe thấy có người thở dài ở phía sau.

Nhìn chiếc bóng kéo dài dưới ánh trăng, cô quát lên: “Anh đi theo tới đây làm gì? Tôi đã nói rồi, chúng ta vĩnh viễn không có khả năng, anh nên… đi tìm chị cả.”

”Kỷ Vân Huy thích Thẩm Văn Nhã sao?” Giọng nói ngạc nhiên truyền tới từ phía sau, giọng nói quen thuộc, nhưng không phải là của Kỷ Vân Huy.

Tô Thiên Kiều quay đầu lại, nhìn dáng người cao lớn và khuôn mặt đẹp trai kia mà thất thần.

Kỳ lạ, thường ngày anh luôn lạnh như băng, lúc này, không biết có phải là vì ánh trăng và gió biển hay không, lại thấy khuôn mặt anh dịu dàng như thế, xinh đẹp dịu dàng.

Tô Thiên Kiều có chút hoang mang, sau khoảnh khắc đó, mới tỉnh táo lại, nhìn anh, từ từ thu lại ý muốn khóc, nói khẽ: “Vân Huy có thích chị cả hay không, tôi không biết. Thế nhưng… chị cả thích Vân Huy.”

Kỳ lại, Nguyễn Hạo Thiên lại không mắng cô, càng không mang dáng vẻ lạnh băng mà đi tới.

Chỉ là bình thản nhìn Tô Thiên Kiều, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Thì ra là thế.”

Nhất thời, hai người không ai nói gì, chỉ nhìn biển khơi xa xăm.

Biển bên này, yên tĩnh đến lạ thường, dưới ánh trăng, ánh sáng yếu ớt bao trùm, dường như chỉ cần như này, liền có thể không còn chút phiền muộn.

Chim lội bên bờ biển bay đi bay lại, không biết có phải đang tìm kiếm thức ăn hay không, Tô Thiên Kiều nhìn mà hơi hoảng hốt, hy vọng bản thân có một ngày cũng tự do như chúng nó, thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.

Tô Thiên Kiều thở dài, trong không gian yên tĩnh, nghe thấy người bên cạnh nói: “Người kia… là Vân Huy sao?”

“Ai là Vân Huy?” Tô Thiên Kiều không kịp phản ứng lại, trong ánh mắt nhìn Nguyễn Hạo Thiên, tràn đầy nghi ngờ và không hiểu.

Nguyễn Hạo Thiên nhíu chặt mày, nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Cái người… cưỡng hiếp cô kia, có phải Kỷ Vân Huy không?”

“Người cưỡng hiếp tôi…” Tô Thiên Kiều nhắc lại lời của anh, bỗng hiểu ra lời anh nói có ý gì, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Không phải anh ấy.”

Nguyễn Hạo Thiên hiểu nhầm người cướp đi lần đầu tiên của cô là Kỷ Vân Huy?

Kỳ lạ, nếu anh nghĩ như thế, vì sao không hề tức giận chút nào, ngược lại lại bình tĩnh như thế? Hơn nữa, vì sao vì những lời vừa rồi, lại nghĩ là Vân Huy chứ?

Tô Thiên Kiều đang nghi ngờ, liền nghe thấy anh cười, nói: “Tôi cũng không nghĩ là Vân Huy, tôi có thể cảm nhận được, đối với người đó… cô có chút tình cảm, nhưng đối với Vân Huy, hình như không có.”

“Anh… vì sao lại nghĩ như thế?” Tô Thiên Kiều cười lạnh, cô tâm trạng không tốt, thờ ơ nói: “Đừng cho rằng anh rất hiểu tôi, anh căn bản không biết cái gì cả.”

Nguyễn Hạo Thiên cũng không tức giận, nhìn Tô Thiên Kiều, hỏi: “Vậy thì… cô thích Vân Huy?”

Tô Thiên Kiều nhất thời bị hỏi mà hơi nghẹn lời, hồi lâu mới lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi không thích Vân Huy.”

Nguyễn Hạo Thiên nói: “Vậy thì đúng rồi.”

Tô Thiên Kiều nghe giọng điệu tự cho là đúng của anh, hơi tức giận, nói: “Tôi không thích Vân Huy, đó là vì tôi cảm thấy mình không xứng với anh ấy. Đúng, trong mắt người khác, có lẽ Vân Huy là một tên lăng nhăng, nhưng những người đó căn bản không hiểu anh ấy. Anh ấy là một người đàn ông rất tốt, tôi không có sức lực, cũng tự nhận thấy mình không xứng với anh ấy, vì thế mới không có tình cảm với anh ấy. Nhưng cho dù là vậy, cũng không có nghĩa tôi lại thích cái tên cưỡng hiếp tôi kia.”

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Hạo Thiên xẹt qua ánh ngạc nhiên: “Không, tôi có thể cảm nhận được.”

Tô Thiên Kiều hoàn toàn tức giận, đứng bật dậy, cười khinh bỉ nhìn Nguyễn Hạo Thiên, nói: “Anh căn bản không hiểu gì cả, dựa vào cái gì mà đoán mò tôi thích tên kia?”

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!