Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn

Đối với với sự khó hiểu của cô, Kỷ Vân Huy lại ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, nói: "Chỉ có người rất mệt mỏi, mới nghĩ bước theo bước chân của người khác một chút, để cho mình nghỉ ngơi một chút!"

Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều thật sâu: "Ừm, rất mệt mỏi..."

Tô Thiên Kiều nhìn thoáng qua bốn phía, dứt khoát ngồi xuống bờ cát ngay dưới chân, nói: “Nếu như anh có điều gì khó nói, tôi có thể là một người biết lắng nghe!”

Kỷ Vân Huy cũng theo Tô Thiên Kiều, từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Cô nói đúng, tôi… Thật sự rất mệt mỏi, bình thường mặc dù tôi cười đùa cợt nhả, nhưng không ai biết trong lòng tôi rất áp lực.”

Anh ta dừng lại một chút, nhìn Tô Thiên Kiều một cái, tiếp tục nói: "Trong gia tộc của tôi, từ trước đến nay đều là giữa quan trường và thương trường hỗ trợ phát triển lẫn nhau, bây giờ anh trai tôi đang làm rất tốt, tôi cũng nhận được rất nhiều thuận lợi, tôi… đương nhiên là bị áp lực rất lớn, tôi tuyệt đối không thể để trong nhà xảy ra bất cứ chuyện nhỏ nào, mỗi một bước… Cũng không thể thích làm gì thì làm, nhất định phải lo trước lo sau, nghĩ kỹ mới có thể đi bước tiếp theo!”

Tô Thiên Kiều nhìn bọt nước trắng tung bay bên ngoài, khẽ nói: “Vậy nên… Anh thích ong bướm đủ đường, vì chỉ có ở trong cảm xúc riêng của chính mình, anh mới có thể tự mình làm chủ, mới có thể du hí nhân gian, đúng không?”

"Cô nói đúng, nhưng cũng không đúng.”

Tô Thiên Kiều không nói gì, chờ Kỷ Vân Huy tiếp tục.

Kỷ Vân Huy nói: "Tôi có thể đùa bỡn rất nhiều người phụ nữ, nhưng người phụ nữ làm bạn với tôi cả đời… Tôi lại không thể nào làm chủ!”

"Ồ?"

"Nhất định phải theo quy định trong gia tộc, sau đó chọn lựa một người tôi thích, nếu người tôi thích kia… Không phù hợp với yêu cầu của gia tộc, vậy tôi đương nhiên là không thể làm chủ!” Giọng điệu của Kỷ Vân Huy rất thành khẩn, hoàn toàn khác xa với hình tượng thường ngày của anh ta.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, không thể không hỏi: "Như vậy... Người anh thích, không phù hợp với yêu cầu của gia tộc?”

"Phù hợp!" Kỷ Vân Huy bỗng nhiên quay đầu đối mặt với Tô Thiên Kiều, con mắt lóe sáng kinh người: "Chỉ là không biết, cô ấy có thích tôi hay không!”

Thứ phát ra trong ánh mắt anh quá nóng bỏng và rõ ràng, trong lúc nhất thời Tô Thiên Kiều kinh ngạc không thôi, nhưng chỉ có thể giả vờ như không hiểu, lập tức rời mắt đi chỗ khác, chuyển chủ đề: “Thật ra… Bên cạnh anh sở dĩ có nhiều người phụ nữ vây quanh như vậy, có phải vì anh quá cô đơn, căn bản không có ai hiểu rõ anh, nên… anh thà để mình khóc vui vẻ, cũng không muốn cười cô đơn?”

Kỷ Vân Huy biết cô cố ý chuyển chủ đề, cũng không dây dưa quá nhiều, chỉ cười nói: “Cô nói đúng, đúng là như thế!”

Tô Thiên Kiều nói: "Không ai hiểu rõ anh, bọn họ đều cho rằng anh là người trăng hoa, vậy nên… Anh mới càng thêm cô độc, thật ra, anh rất quan tâm đến vấn đề tình cảm, anh càng sợ bị tổn thương, đúng không?”

Tô Thiên Kiều nói xong, hồi lâu sau cũng không nghe thấy Kỷ Vân Huy trả lời. Tô Thiên Kiều có chút kỳ quái, cô rời ánh mắt khỏi biển, chuyển hướng nhìn sang Kỷ Vân Huy, thấy ánh mắt Kỷ Vân Huy đáng chăm chú nhìn mình thật sâu.

Trong mắt anh ta, có ba phần kinh ngạc, ba phần kinh hỉ, ba phần hưng phấn, giống như một người cô độc gặp được một người tri kỷ hiểu rõ mình!

"Vật nhỏ, không ngờ người hiểu rõ tôi nhất, lại là cô….” Kỷ Vân Huy nói: "Chỉ là có một chuyện, tôi không hiểu rõ!”

"Chuyện gì?" Tô Thiên Kiều hỏi.

Kỷ Vân Huy do dự một chút, nói: "Tôi luôn cảm thấy... Cô có tình cảm rất khác với Hạo Thiên, không giống như thích, nhưng lại vô cùng tò mò, mặc dù tôi biết cô muốn ‘Bình Minh’ trong tay anh ta, nhưng tôi luôn cảm thấy, trừ cái đó ra, cô còn có lý do khác, có một chút… Cố gắng muốn tiếp cận anh ta!” Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Vân Huy, anh ta là người tùy tiện như vậy cũng có thể nhận ra, vậy... Nguyễn Hạo Thiên thì sao?

"Nếu như không muốn nói thì quên đi!" Kỷ Vân Huy thấy Tô Thiên Kiều hồi lâu không có lên tiếng, nói.

Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, nhìn về phía Kỷ Vân Huy nói: "Cũng không phải là tôi không muốn nói, chỉ là... Thời cơ chưa tới!"

Kỷ Vân Huy đang chuẩn bị nói chuyện, Thiên Kiều mở miệng ngắt lời anh ta, nói: “Cám ơn anh đã nói những lời chân thành với tôi, coi tôi là tri kỷ, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ đem tất cả những bí mật của mình nói cho anh biết!”

Kỷ Vân Huy không hỏi, gật đầu, nói: "Nói đến chuyện bí mật... Chuyện đêm nay có chút phiền phức, cô đừng hành động, để tôi giúp cô giải quyết.”

Nhớ tới những chuyện không vui đã trải qua kia, Tô Thiên Kiều rất cảm kích Kỷ Vân Huy, lại có chút kinh ngạc.

Anh ta đã nghe toàn bộ nội dung câu chuyện, chẳng lẽ sẽ không vì vậy mà coi thường mình sao? Mặc dù đoạn quá khứ đó không phải cô, nhưng Kỷ Vân Huy cũng không biết, ngoại trừ Thẩm Minh Dương, căn bản không người nào biết thân phận của cô!

"Cám ơn anh, Vân Huy!” Tô Thiên Kiều chân thành nhìn về phía Kỷ Vân Huy nói.

Hai người trầm mặc một lát, Tô Thiên Kiều liếm bờ môi khô khốc, nhìn về phía Kỷ Vân Huy, chật vật nói: "Vân Huy, anh… Đã nghe được, có thể vì như vậy mà coi thường tôi không?”

"Coi thường cô?" Kỷ Vân Huy nhìn về phía Tô Thiên Kiều với ánh mắt khó hiểu, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải coi thường cô?”

Bị anh ta hỏi lại như vậy, trong lúc nhất thời Tô Thiên Kiều không trả lời được!

Kỷ Vân Huy nói: "Trước sự sống chết cho dù cô làm ra bất cứ chuyện gì, về tình cũng có thể hiểu được, huống chi cô trốn, cũng là hợp tình lý, tại sao tôi phải coi thường cô, đổi lại thành tôi dưới tình huống như vậy, nói không chừng... Sẽ càng không có tiền đồ hơn!"

Tô Thiên Kiều mặc dù không biết tình huống lúc đó rốt cuộc là thế nào, nhưng cũng có cảm giác giống với Kỷ Vân Huy.

Nghe Kỷ Vân Huy nói như vậy, trong lòng không khỏi được an ủi, giữa hai người, lại có loại cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, cảm giác cùng chung chí hướng…

"Vật nhỏ, nhớ kỹ những lời cô đã nói, không thể quên, nếu không… Tôi sẽ rất thương tâm!" Kỷ Vân Huy bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu nói như vậy.

Tô Thiên Kiều không hiểu nhíu mày một lúc, nhìn về phía Kỷ Vân Huy hỏi: "Lời nào?"

Kỷ Vân Huy nói: "Cô đã nói với tôi, cô… Không thích Hạo Thiên!”

Tô Thiên Kiều nở nụ cười, nói: "Anh yên tâm, tôi... Mãi mãi cũng sẽ không thích Nguyễn Hạo Thiên!"

Nguyễn Hạo Thiên, anh đã gây quá nhiều đau khổ trên người Tô Thiên Kiều, anh thậm chí còn giết Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều sao có thể thích anh?

Bây giờ tiếp cận, cũng chỉ là vì để báo thù mà thôi, nếu như chờ đến ngày cô báo thù thành công, nếu như Kỷ Vân Huy vẫn còn bằng lòng muốn nghe, Tô Thiên Kiều nhất định, nhất định sẽ đem tất cả mọi chuyện tiền căn hậu quả nói cho Kỷ Vân Huy, không giữ lại chút nào, coi anh ta trở thành một người bạn tri kỷ thật sự…

Đêm nay, hai người ở bên bờ biển tán gẫu rất nhiều chuyện.

Từ các nguyên tắc sống cho đến quan điểm của tứ đại gia tộc bây giờ, kỳ quái là, mặc dù Tô Thiên Kiều đối với mấy thứ này không phải hiểu biết quá nhiều, một chút góc nhìn và suy nghĩ lại rất đồng quan điểm với Kỷ Vân Huy, hai người càng trò chuyện càng ăn ý, tình cảm lại thêm gần một bước.

Mãi cho đến lúc rạng sáng, hai ngươi cảm nhận được một chút hơi lạnh mới giật mình nhận ra rằng thời gian trôi qua thật nhanh, đã muộn như vậy rồi!

"Tôi phải trở về, có lẽ trở về nhà họ Thẩm… Còn có một trận chiến phải đánh!” Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, cười khổ nhìn về phía Kỷ Vân Huy: "Không nói người khác, chị hai sợ rằng sẽ khiến tôi phải tốn rất nhiều sức lực để giải thích!”

Cô chạy ra ngoài cùng Kỷ Vân Huy như vậy, náo ra tin tức lớn như vậy, nếu Thẩm Thanh Thu chịu buông tha cho cô một cách đơn giản, thật đúng là có quỷ!

"Hay là... Tôi đưa cô về, tôi tới giúp cô giải thích!” Kỷ Vân Huy do dự nói.

"Đừng!" Tô Thiên Kiều liền vội vàng lắc đầu: "Anh đi, chỉ sợ chị hai sẽ càng là lửa cháy đổ thêm dầu, huống chi... anh đã giúp tôi quá nhiều!” Tô Thiên Kiều chân thành nói.

Kỷ Vân Huy suy nghĩ một chút, quả thực cảm thấy việc mình đi chẳng những không giúp đỡ được gì, chỉ sợ sẽ càng khiến người nhà họ Thẩm thêm kích động, nhân tiện nói: “Vậy tôi đưa cô đến cửa nhà, nếu có chuyện gì…gọi điện thoại cho tôi!”

“Được!” Tô Thiên Kiều gật đầu.

Hai người cùng nhau trở lại xe, Tô Thiên Kiều cầm điện thoại di động lên xem xét, phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ, trong đó đa số là Thẩm Minh Dương gọi, còn có Thẩm Thanh Thu gọi, cuối cùng... Lại là Nguyễn Hạo Thiên gọi!

Tô Thiên Kiều do dự một chút, nhìn vào ánh mắt lo lắng của Kỷ Vân Huy, cô khép điện thoại di động lại, nói: “Bọn họ quả nhiên giục tôi trở về, anh mau đưa tôi về nhà thôi!”

Kỷ Vân Huy thấy sắc mặt cô không có gì khác lạ, cũng không nói gì thêm, hai người cùng rời đi!

Trong khu nhà họ Thẩm, đúng như Tô Thiên Kiều đoán, khắp nơi đều là ánh đèn sáng chói.

Vừa đi vào trong phòng khách, tất cả mọi người đều giống như trong dự đoán của Tô Thiên Kiều, đều là sắc mặt lạnh lùng, ngồi trong phòng khách chờ Tô Thiên Kiều.

Bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, giống như hết sức căng thẳng!

Tô Thiên Kiều rón rén đi vào, đầu tiên chính là đối diện với đôi mắt độc ác của Thẩm Thanh Thu: “Cô còn biết trở về? Cùng Vân Huy chạy đi đâu?”

Tô Thiên Kiều cẩn thận nhìn Giang Thư Lan một cái, phát hiện sắc mặt Giang Thư Lan cũng không tốt, sắc mặt Thẩm Minh Dương cũng không khá hơn chút nào, biết lần này thất lễ quả thật rất nghiêm trọng, trong lòng càng thêm lo lắng.

Cô do dự một chút, nhìn về phía Thẩm Minh Dương nói: "Minh Dương, em muốn nói chuyện riêng với anh một chút!”

Thẩm Minh Dương nhíu mày, vẻ thất vọng trên mặt chợt lóe lên, vừa định nói chuyện lại bị Thẩm Thanh Thu cắt đứt: "Cô có phải biết Minh Dương mềm lòng sẽ giúp cô? Cô thật đúng là thông minh, chọn quả hồng mềm để bóp? Có lời gì mà chúng tôi không thể nghe? Cô nói nghe một chút, cô một mực không thừa nhận, không thừa nhận, nhưng hôm nay có quá nhiều thứ để chứng minh rằng cô và Kỷ Vân Huy là sớm có quan hệ bất chính với nhau ở sau lưng tôi, cô để tôi cắm mặt vào đâu? Để mặt mũi nhà họ Thẩm đặt ở đâu? Bây giờ cô không phải trẻ mồ côi không có cha mẹ, những gì cô làm chính là mượn danh nghĩa của nhà họ Thẩm chúng tôi!”

Bản thân Tô Thiên Kiều cảm thấy mình đuối lý, muốn để Thẩm Thanh Thu mắng coi như trút giận, nhưng cô ta nói chuyện quá ác độc, lại lôi cả cha mẹ đã chết của mình, đây là điều Tô Thiên Kiều không thể chạm đến nhất, cũng là điểm yếu và sự yếu đuối nhất của cô, ngay lập tức sắc mặt cô thay đổi, nói: “Chị nói chuyện nhất định phải cay nghiệt như vậy sao? Ba mẹ tôi đã chết, tôi đến nhà họ Thẩm nhận tổ quy tông, nhưng chẳng lẽ ngay cả quyền kết giao bình thường tôi cũng không có? Cho dù tôi có quan hệ thế nào với Kỷ Vân Huy, bên trên còn có thím Thẩm, không đến lượt chị nói chuyện!”

“Cô, cô…” Thẩm Thanh Thu có lẽ không ngờ Tô Thiên Kiều đang đuối lý mà trước mặt mọi người trong nhà họ Thẩm vẫn có thể cây ngay không sợ chết đứng như vậy, trong lúc nhất thời bị Tô Thiên Kiều nói đến nghẹn họng, tức giận mặt đỏ lên, giận dữ nhìn về phía Tô Thiên Kiều, con mắt lườm đến sắp phát ra lửa!

“Thanh Thu, cô đừng kích động như vậy, xem Nghiêng Thành nói thế nào!” Thẩm Văn Nhã thấp giọng nói, cô vẫn mặc một trang phục xinh đẹp chưa thay, sắc mặt dù không tệ lắm, nhưng rõ ràng cảm giác mặt mày rạng rỡ lúc ở bữa tiệc đã không còn nữa.

Cô không phải khỏi bệnh rồi sao? Tại sao lại thấy sắc mặt thay đổi thế này rồi?

Còn đang nghi ngờ, lại nghe Thẩm Văn Nhã khó tin nói: “Hơn nữa Nghiêng Thành nói rất đúng, Văn Huy mặc dù là bạn trai cũ của cô, nhưng con gái nhà họ Thẩm cũng có quyền kết giao bình thường, cô nói lời khó nghe như vậy, truyền ra ngoài, người khác sẽ càng chê cười nhà họ Thẩm chúng ta!”

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!