Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi

Cảnh đẹp như vậy bao giờ cũng phải trả giá. Bạch Như bỏ ra tính mạng của cô ta, Tô Thiên Kiều bỏ ra sự thù hận của mình, còn Nguyễn Hạo Thiên…bỏ ra sáu năm trong sự tự trách.

Nhìn cảnh tượng đẹp đẽ như không phải cảnh sắc nhân gian kia, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy sự thù hận của mình thật nhỏ bé, nhưng cho dù nhỏ bé đến thế nào đi nữa thì đó cũng…gặm nhắm trái tim của cô.

Trong ánh ban mai, đôi má trắng nõn của Tô Thiên Kiều như nhuốm lên một màu vàng kim, nhìn vào nó, vô cùng xinh đẹp, còn trái tim của cô lại trắng bệch yếu ớt, trông thật buồn cười…

“Gần đây có một viện dưỡng lão, tôi muốn qua đó dạo một chút, anh có muốn đi cùng không?” Tô Thiên Kiều nhìn về phía mặt trời, đầu cũng không quay lại mà hỏi Nguyễn Hạo Thiên.

Nguyễn Hạo Thiên lắc đầu nói: “Không đâu, tôi không thích giao lưu với người già!” Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một bà lão cố chấp đáng hận…

“Vậy…tôi qua đó trước đây!”

“Tôi đưa cô đi!” Nguyễn Hạo Thiên nói.

“Không cần đâu, tôi tự bắt xe qua đó là được rồi.” Tô Thiên Kiều nói, rồi nhìn ánh mắt trời một cái nói: “Mỹ cảnh như vậy, anh thưởng thức thêm một lát đi!”

Nguyễn Hạo Thiên gật gật đầu, nhìn ánh mắt trời một cái, rồi lại nhìn tấm mộ đằng sau một cái, nói: “Tôi cũng muốn ở riêng với cô ấy một lát, cô đi trước đi!”

Tô Thiên Kiều, có lẽ đây là lần cuối cùng mà Nguyễn Hạo Thiên mang theo lòng tự trách đến đây với mày, sám hối trước mộ của mày, sau này đến đây chỉ là bồi bạn, chứ không còn là tâm tư như trước giờ nữa, cho nên Nguyễn Hạo Thiên quả thực là muốn ở riêng với cô một lát.

Tô Thiên Kiều men theo ánh mắt của anh mà nhìn về nấm mộ đã chôn đi sự vui vẻ và thù hận của mình một cái, sau đó quay người đi xuống núi.

Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên luôn đi theo bóng ảnh của Tô Thiên Kiều, sự nhu hoà trong ánh mắt từng chút từng chút một bị thay thế bởi sự lạnh lẽo, anh quay đầu lại nhìn về tấm bia của Tô Thiên Kiều, nhẹ giọng nhàn nhạt nói: “Nếu em hận tôi, có phải sẽ phái một người như vậy để thay thế vị trí của em, đem sự đau khổ và lừa gạt đến cho tôi không…”

Thanh âm của anh rất nhẹ, làn gió nhẹ bên cạnh thổi một cái, liền bị những tiếng chim hót che đậy đi rồi, không có ai nghe thấy lời của anh nói hết…

Thần sắc của anh dần dần khôi phục lại vẻ tự nhiên, anh lại lần nữa nhìn bóng ảnh nhỏ bé đã lờ mờ không rõ ràng ở dưới chân núi: “Hy vọng…em đừng làm tôi thất vọng, đừng lừa dối tôi!”

Anh nói rồi từ túi quần tây móc ra một cái điện thoại, gọi cho trợ lý Doãn.

Điện thoại reo rất lâu thì trợ lý Doãn mới nhấc máy, chắc là mới tỉnh dậy, nhưng thanh âm rất tỉnh táo: “Chào cậu chủ. Có chuyện gì căn dặn?”

“Nghĩ hết mọi cách để điều tra, xem thử…cô ba nhà họ Thẩm có từng quen biết với Tô Thiên Kiều năm đó không!”

“Cô Thẩm và cô Tô?” Trong thanh âm của trợ lý Doãn rõ ràng mang chút kinh ngạc.

“Đúng, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, cho dù bạn bè của họ có quen biết nhau đi nữa cũng phải điều tra rõ ràng.” Nguyễn Hạo Thiên trầm mặc một hồi, bất giác lên tiếng giải thích: “Tôi không muốn…cô ấy vì Tô Thiên Kiều mà xuất hiện ở trước mặt tôi!”

Trợ lý Doãn ở bên đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu rồi mới do dự nói: “Cậu chủ, có chuyện này tôi không biết là có nên nói hay không…”

Nguyễn Hạo Thiên cau mày lại: “Nói!”

Trợ lý Doãn lại do dự, sau một hồi lâu giống như mới hạ quyết định mà nói: “Thời gian trước…cũng là lúc mà cậu đến nghĩa trang bái tế cô Tô lần trước, cậu làm rơi đồ, tôi quay về lấy, lúc ở lưng chừng núi tôi đã gặp cô Thẩm Nghiêng Thành!”

“Ồ? vậy sao?” Sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn bình tĩnh mà nói, ngữ khí rất bình thản.

Trợ lý Doãn nghe ra được sự dị thường của Nguyễn Hạo Thiên, nhưng vẫn miễn cưỡng mà tiếp tục nói: “Dạ đúng, lúc đó…cô Thẩm và tôi chỉ vội vàng gặp nhau một cái, hơn nữa cô ấy luôn nhìn xuống chân núi, vốn không chú ý đến mặt của tôi, nhưng mà…cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi nhớ rất rõ ràng!”

Nguyễn Hạo Thiên không nói chuyện nữa, anh biết, trợ lý Doãn là một người vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không nói chuyện mà mình không chắc chắn.

Hơn nữa trợ lý Doãn nói đúng, một người phụ nữ xinh đẹp như Thẩm Nghiêng Thành cho dù là người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không quên, càng không nhận nhầm được.

“Tại sao không nói cho tôi sớm?” Thanh âm Nguyễn Hạo Thiên đầy lạnh nhạt.

Trợ lý Doãn yên lặng một hồi rồi thấp giọng nói: “Hôm qua đi đón cô Thẩm, tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên, hơn nữa…tôi cũng không để ý lắm, cái nghĩa địa mà cậu chủ đi là nghĩa địa có phong thuỷ tốt nhất ở thành phố A, nhà họ Thẩm cũng có mộ phần ở bên đó, mộ của ba Thẩm Minh Dương cũng đang ở đó, vả lại, tầng mà cậu chủ chọn đúng lúc là chỗ tốt nhất, mà mộ của ông Thẩm cũng đúng lúc ở trên một tầng, nên tôi cũng không vẽ vời thêm chuyện!”

Sự phòng bị trong đôi mắt của Nguyễn Hạo Thiên dần dần mờ nhạt: “Có lẽ là trùng hợp, chỉ cần điều tra ra xem Tô Thiên Kiều và Thẩm Nghiêng Thành có từng quen biết qua không…rồi trả lời tôi!”

“Vâng!” Trợ lý Doãn đáp một tiếng, bên kia yên lặng, giống như là có chuyện gì muốn nói nhưng lại thôi.

“Còn chuyện gì nữa?” Nguyễn Hạo Thiên đương nhiên là hiểu trợ lý của mình, hôm nay tâm trạng anh không tồi, hiếm lắm mới hỏi.

“Cậu chủ, thật ra con người cô Thẩm không tồi, hơn nữa bà cụ rất không hài lòng với cô ấy, thật ra cậu…”

“Cậu nói nhiều rồi!” Nguyễn Hạo Thiên lạnh lùng cảnh cáo, trợ lý Doãn vội vàng im miệng.

Nguyễn Hạo Thiên vốn không có tức giận, anh cúp máy, một mình đi xuống núi.

Tô Thiên Kiều một mình ngồi xe đến viện dưỡng lão An Thái, sân của viện dưỡng lão vào buổi sáng không hề vắng vẻ như trong tưởng tượng mà vô cùng náo nhiệt.

Bà cụ và ông cụ bên trong đều đang hoạt động cơ thể trong sân dưới ánh nắng mặt trời, hoặc là tụm năm tụm ba, hoặc là ở một bên nghiên cứu Thái Cực Quyền.

Sự xuất hiện của Tô Thiên Kiều vào lần trước khiến rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi cô, Tô Thiên Kiều mỉm cười, không nhìn thấy bóng dáng của ông cụ Cổ kỳ quái lần trước đâu, cô liền vào trong phòng của ông cụ Cổ ở lầu ba, tìm tung tích của ông.

Cửa phòng của ông cụ Cổ khẽ mở ra, Tô Thiên Kiều không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Căn phòng thanh lãnh không có ấm áp và rực rỡ ánh sáng mặt trời như ở trong sân, chỉ thấy ông ấy một mình nằm sấp ở trước cửa sổ, đầu nhìn ra ngoài, chắc là đang hâm mộ những người ở trong sân đây mà!

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, quả nhiên là một ông già cố chấp, rõ ràng là rất cô đơn nhưng vẫn phải kiêu ngạo mà che đậy vết thương và nỗi buồn của mình lại, thà một mình ở trong bóng tối liếm láp vết thương tự mình đau khổ, cũng không chịu để ai tiếp cận ông!

Tô Thiên Kiều nhẹ tay nhẹ chân bước lên trước, định dọn dẹp chiếc khăn trải giường còn chưa gấp lại của ông Cổ, nhưng người già đó lại thính tai tinh mắt mà quay đầu lại rồi.

Tô Thiên Kiều ngạc nhiên mà nhìn ông, trên mặt ông vốn không có chút cô đơn và tĩnh mịch nào như trong tưởng tượng, mà là một vẻ mặt khó hiểu.

“Chào ông Cổ!” Tô Thiên Kiều mỉm cười híp mắt nhìn ông nói.

Ông Cổ gật gật đầu, trong ánh mắt nhìn Tô Thiên Kiều có chất chứa một tia kinh ngạc: “Sao cô đến đây sớm vậy?”

Tô Thiên Kiều mỉm cười mà dọn dẹp chăn mền cho ông, nói: “Cháu đi đến nghĩa địa ở gần đây với bạn, cho nên…thuận đường đến đây thăm ông!”

Sự thành thật của Tô Thiên Kiều vốn không có làm ông Cổ cảm động, mà ngược lại còn nghe ông lạnh lùng hừ một tiếng, khinh miệt nói: “Mới sáng sớm đi nghĩa địa mang một thân xui xẻo đến đây thăm tôi, ai thèm chứ!” Tô Thiên Kiều nói không nên lời, cũng may mà cô hiểu ông Cổ này, nên chỉ nhàn nhạt cười một cái, không có để bụng.

Ông Cổ nhìn thấy cô không có tức giận, trong đôi mắt sáng rỡ có loé qua một tia tán thưởng, nhanh chóng lướt qua, Tô Thiên Kiều không kịp nhìn thấy.

“Ông Cổ, ông đang nhìn cái gì vậy?” Tô Thiên Kiều nhìn ông Cổ một cái, cái thần sắc mà ông nhìn ra ngoài cửa sổ đã phủ định suy nghĩ trước đó của cô. Cô quá đánh giá thấp ông lão này rồi, ông ấy tuyệt đối không phải là đang hâm mộ những người già đang tụm năm tụm bảy nói cười với nhau kia, mà là đang có chuyện gì đó nghĩ không thông suốt nên mới ngồi ở trước cửa sổ ngây ngốc mà thôi.

Ông lão này quá khác biệt so với những người già bình thường, toàn là khiến người ta không phòng bị kịp!

Ông Cổ yên lặng một hồi, do dự cả một lúc lâu rồi mới nhìn qua Tô Thiên Kiều, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô là người trẻ tuổi, nói với cô chắc là cũng có ích, tôi hỏi cô một câu!”

Tô Thiên Kiều quả nhiên đã đoán đúng rồi, ông lão này thật sự là có chuyện gì nghĩ không thông, cô liền gật đầu nói: “Ông nói nghe xem thử đi!”

Ông Cổ gật đầu, trong biểu cảm sâu sắc toàn là sự khó hiểu, ông nghiêm túc nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô nói xem…thích một người nên bày tỏ thế nào thì mới có thể khiến cho đối phương biết, hơn nữa không bị đối phương ghét nữa?” Tô Thiên Kiều nhìn mặt ông Cổ, sững sờ cả ba phút cũng không biết nên biểu cảm thế nào nữa.

Ông già này đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghiên cứu mấy loại chuyện này vậy chứ?

Tô Thiên Kiều còn tưởng ông có chuyện gì nghĩ không thông suốt, tưởng là ông sẽ hỏi những cậu hỏi về người thân, hay là triết lý nhân sinh, những câu nói nhìn thấu nhân sinh nào đó, không ngờ…vậy mà lại hỏi vấn đề này.

Tô Thiên Kiều cạn lời mà nhìn chằm chằm vào ông Cổ, bất lực mà thở dài một tiếng nói: “Ông Cổ, câu hỏi này…rất là sâu sắc a, ông hỏi để làm gì thế?”

Có trời mới biết cô không hề biết gì về tình cảm hết, chỉ có năm đó có tiếp xúc cơ thể với Nguyễn Hạo Thiên mà thôi, cô căn bản là chưa từng thích ai, chứ đừng nói tới là yêu đương hẹn hò, hoặc là theo đuổi người khác.

Ông Cổ nhìn biểu cảm của Tô Thiên Kiều, vẻ mặt khinh miệt mà nói: “Sao, chắc không phải cô chưa từng yêu đương hẹn hò đó chứ?”

“Cháu, cháu làm sao mà chưa từng yêu đương hẹn hò qua được?” Tô Thiên Kiều có chút tránh né mà nói, cô chột dạ cho nên căn bản không dám nhìn vào mắt của ông Cổ!

“Ồ, vậy sao?” Trong thần sắc của ông Cổ, sự hoài nghi càng thêm sâu hơn!

Tô Thiên Kiều cố gắng bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi, không biết có bao nhiêu người theo đuổi cháu đó, cháu xinh đẹp như vậy, ông nói đúng không…”

Tô Thiên Kiều năm đó quả thực là có rất nhiều người theo đuổi, chỉ là theo đuổi người khác như thế nào…thì cô không biết.

Ông Cổ nghe cô nói như vậy thì đưa mắt đánh giá dung mạo của cô từ trên xuống dưới, tán đồng mà gật gật đầu, ông Cổ dấy lên hứng thú nên từ bên cửa sổ đi tới, ngồi xuống chiếc giường mà Tô Thiên Kiều mới vừa mới dọn dẹp xong, hứng thú mà nhìn Tô Thiên Kiều nói: “Vậy cô nói xem, người ta theo đuổi cô thế nào, tuy cô chưa từng theo đuổi người khác, nhưng người khác đã từng theo đuổi qua cô, chắc cô cũng biết là theo đuổi như thế nào chứ nhỉ, nói cho tôi nghe đi, tôi sẽ bắt chước…”

“Ông Cổ, ông hư quá đi, ông muốn theo đuổi người ta có đúng không?” Tô Thiên Kiều nhìn ông Cổ với ánh mắt ám muội, hỏi.

Ông Cổ đỏ mặt, chột dạ mà cúi đầu nói: “Hắc hắc, ở toà nhà đối diện có một bà già mới đến, nhưng mà làm sao bà ta cũng không chịu quan tâm đến tôi, cho nên tôi…”

“Ồ, thì ra là vậy!” Tô Thiên Kiều ý vị thâm trường mà nói

Ông Cổ nhướng mày lên, vô lại mà nhìn Tô Thiên Kiều: “Mau nói ra xem xem, năm đó người ta theo đuổi cô thế nào…”

Tô Thiên Kiều suy nghĩ một hồi, cô vỗ vỗ ga giường rồi ngồi xuống bên cạnh ông Cổ, từ từ bẻ ngón tay ra đếm, nói: “Ông có thể…tặng hoa nè, hát tình ca nè, tạo ra sự tỏ tình lãng mạn nè, còn có…có thể viết thơ nè, gửi thư tình nè, tìm món quà mà bà ấy thích, nghe ngóng sở thích của bà ấy, vân vân vân…mấy cái này đều là phương pháp theo đuổi con gái đó!”

“Vậy sao? Người trẻ tuổi bây giờ đang thịnh hàng kiểu theo đuối con gái như vậy sao?”

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!