Chương 92: Hương thơm tươi mát

Nguyễn Hạo Thiên khẽ nhíu mày, trước giờ anh chưa từng ăn món gì thanh đạm như vậy, hơn nữa, khi nãy anh đã chính mắt nhìn thấy cô chỉ luộc tôm mà thôi, món như vậy cũng ngon sao? Anh hết sức nghi ngờ!

Có điều, anh đã thử mấy món khác mà Tô Thiên Kiều đã làm, đến canh cũng đã húp, mùi vị cũng khá ngon.

Bởi thế, anh quyết định nếm thử.

Anh gắp tôm lên cắn thử một miếng, ngon như trong dự tính của anh, vẫn giữ được hương vị của thịt bò, tươi mới lại vừa miệng: “Được lắm, tôi cứ nghĩ món này dở lắm chứ!”

Đến bây giờ mới cảm thấy yên tâm triệt để, người này nói là khá ngon, vậy có nghĩa là rất ngon rồi.

Cô lại tiếp tục lột thêm vài con tôm cho Nguyễn Hạo Thiên, bản thân mình mới bắt đầu ăn cơm.

Cô ăn vừa chậm vừa ít, Nguyễn Hạo Thiên ăn chén cơm, hai chén canh, cô mới ăn được có nửa chén.

Sau khi ăn no uống say, Tô Thiên Kiều đứng dậy đi dọn dẹp chén đũa, Nguyễn Hạo Thiên nói: “Để đó đi, mai dì dọn vệ sinh sẽ dọn dẹp.”

Tô Thiên Kiều đáp: “Để đây sẽ có mùi, trước giờ anh chưa từng xuống nhà bếp lần nào, để đây sợ anh không ngủ ngon, tôi dọn cái loáng là xong ngay.”

Nguyễn Hạo Thiên nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, nếu như trong nhà này có một cô chủ như vậy, hình như cũng không tệ...

Cô đi đi lại lại giữa phòng khách và nhà bếp ba lần liền, cuối cùng mới dọn dẹp bàn sạch sẽ, cô quay người người phòng bếp rửa chén.

Nếu như trước đó không hẹn trước, Nguyễn Hạo Thiên thật sự sẽ không nhịn nổi mà muốn hỏi cô, tại sao lại hiền dịu chu đáo như thế, có phải có mục đích gì không...

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, biết xuống nhà bếp, hơn nữa còn nấu ăn ngon đến như vậy, đúng là rất dễ nắm giữ trái tim người đàn ông...

Nếu như cô ấy thật sự có mục đích gì, thì cũng chỉ có một mục đích này mà thôi.

Đúng vậy, cũng có thể đây là mục đích của cô ấy, thật sự muốn nắm giữ trái tim của mình.

Nhưng tức ở chỗ, đáng lý người phụ nữ này đã nói trước với mình, rằng cô ấy không hề có ý gì với mình cả.

Nhìn vóc dáng thon thả trước cửa nhà bếp của cô ấy, anh không khỏi thấy hơi giận dữ.

Tại sao cô ấy phải nói rõ ràng như vậy chứ?

Đột nhiên anh nhận ra một điều, tại sao mình lại giận dữ vì chuyện này cơ chứ? Tại sao thấy cô ấy không có ý gì với mình, bản thân mình lại...thấy mất mát đây?

Nguyễn Hạo Thiên lắc đầu, nhìn Tô Thiên Kiều bận bịu một hồi, anh ngồi trước tivi xem phim. Trong lòng lại nảy lên suy nghĩ kỳ quái, đột nhiên anh cảm thấy, thực chất đề nghị của bà nội cũng được lắm.

Nếu như cô gái này tiếp xúc với mình không đơn giản như là muốn làm bạn, vậy thì...thực chất mọi chuyện cũng chẳng có gì tồi tệ cả, đúng không?

“Đã rửa xong rồi!” Lúc anh đang mở ti vi nhưng lại nhìn bóng dáng bận rộn cửa nhà bếp đến thất thần, thì một nói êm ái đã vang lên, cắt ngang mộng tưởng của anh.

Anh vội vàng quay mặt đi, giả vờ bình tĩnh nhìn sang hướng khác, rồi lạnh nhạt bảo: “Ừm, được rồi.”

Anh đợi thêm một hồi nữa, Tô Thiên Kiều vẫn chưa đi ra ngoài, anh tò mò quay đầu nhìn lại, vừa định lên tiếng thì đã nghe Tô Thiên Kiều nói: “Tôi đang pha bình trà!”

“Ồ, được rồi!” Anh càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, dường như cô gái này hơi tự nhiên quá rồi, điều kỳ lạ là anh không hề giận dữ một chút nào, thậm chí còn rất hưởng thụ cảm giác này. Anh kỳ lạ thật, anh của ngày hôm nay kỳ lạ thật.

Nhất định vì đêm nay cô gái ấy đã bảo vệ anh, nên anh mới cảm thấy mình thiếu nợ cô ấy, đúng đấy, chắc chắn là như vậy đấy.

“Anh uống đi!” Đợi vài phút sau, Tô Thiên Kiều cầm một ly trà xanh ra cho anh.

Nguyễn Hạo Nhiên gật đầu, chỉ nhìn chiếc tạp dề quấn quanh eo Tô Thiên Kiều, thậm chí anh còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô.

Anh nhận ly trà Tô Thiên Kiều đưa cho mình, hơi ngẩn ngơ, lông mày khẽ nhíu lại, cảm giác khó chịu xộc lên đầu anh, xua tan đi tình cảm lạ lùng trước đó trước đó.

“Đây là trà gì?” Anh nhíu mày, mở nắp ly trà trước ánh mắt sáng lấp lánh của Tô Thiên Kiều.

Mùi vị quen thuộc, mùi thơm hoa mai quen thuộc, hương vị trong lành...

Hương vị quen thuộc đã lâu không được ngửi thấy, thậm chí bản thân mình còn lưu luyến hương thơm này, sao lại, sao lại xuất hiện vào thời điểm này?

Rõ ràng mình đã hoàn toàn gạt đi những lo lắng về Tô Thiên Kiều, khó khăn lắm anh mới có thể hòa thuận với một cô gái như vậy.

Nhưng tại sao, ly trà này của cô ấy lại có thể phá vỡ một cách dễ dàng như vậy?

“Cốp...” Anh mạnh tay đặt chiếc ly xuống bàn trà, những chiếc lá trà trong ly chao đảo, sánh nước ra ngoài.

Gương mặt của anh sa sầm, mà Tô Thiên Kiều lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào, cô nhìn gương mặt của anh, cảm xúc khó dò nổi lên trong ánh mắt.

“Sao thế? Không thích trà này à?” Giọng nói của Tô Thiên Kiều thâm thấp, rõ ràng cô đã biết mà còn cố ý hỏi.

Cô cũng ngồi xuống bên cạnh, im lặng thưởng thức vẻ khó xử trên gương mặt của anh, cùng với những thay đổi đặc sắc trên ấy.

Đúng vậy, cô cố ý, cô luôn muốn đùa bỡn người đàn ông này, muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận, mất mát, thậm chí là đau lòng của anh nữa kìa.

Vào lúc này, Tô Thiên Kiều nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên mặt anh, mặc dù trong lòng vẫn hơi lo nghĩ, nhưng cô thấy rất vui, đạt được một niềm vui bất ngờ.

“Đây là nước gì?” Nguyễn Hạo Thiên tắt tivi, quay đầu snag nhìn cô, gương mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng vẫn không lạnh bằng giọng nói của anh.

“Nước tuyết.” Tô Thiên Kiều chớp mắt, làm ra vẻ biết mình đã sai, nhìn Nguyễn Hạo Thiên bằng vẻ vô tội.

Nguyễn Hạo Thiên hít sâu một hơi, cố gắng kềm chế cảm xúc của mình, rồi hỏi Tô Thiên Kiều: “Từ đâu ra đấy?”

“Từ trong tủ lạnh!” Tô Thiên Kiều nói như thể hiển liên: “Lúc tôi dọn dẹp tủ lạnh có nhìn thấy nước tuyết đã để qua nhiều mùa đông ở ngăn đá, ngửi thử mới biết thứ này gom góp từ trên cánh hoa mai, tính theo thời tiết, ít nhất nước tuyết của anh cũng đã để được nửa năm rồi. Tôi nghĩ chắc là anh quên mất, bèn lấy ra rã đông, pha trà cho anh uống!”

“Ai cho cô làm như vậy hả?” Nghe giọng điệu ngông nghênh của cô, Nguyễn Hạo Thiên cắn răng, chậm rãi nói từng câu từng chữ. Mặt mũi của anh hết sức đáng sợ tựa như có người đã giẫm lên giới hạn của anh vậy, anh thật sự nổi giận.

“Tôi...” Vành mắt Tô Thiên Kiều lập tức đỏ ửng, hai tay lúng túng níu lấy vạt tạp dề: “Tôi cứ nghĩ...xin lỗi anh!”

Cô không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, dường như đang tủi thân lắm vậy. Nguyễn Hạo Thiên nhìn thấy cô như vậy, anh không nói nổi lên lời nữa.

Cô tỏ ra buồn tủi như thể mình đã chửi mắng cô nặng nề lắm vậy. Gương mặt của cô buồn bã tựa hồ bị ức hiếp. Bởi thế, anh càng không sao nổi giận cho được.

Tô Thiên Kiều nhìn thấy sự kềm chế vì không có chỗ trút giận trong đôi mắt đen thẳm của anh, cô hơi cúi đầu, che giấu niềm vui trong ánh mắt, ngoài miệng vẫn tỏ ra vô tội: “Lẽ nào số nước tuyết ấy không thể đụng đến, không thể dùng ư?” Nước tuyết này, do anh gom góp lại qua từng năm.

Không hề nhờ vả người khác, người đàn ông chưa từng đụng tay làm những chuyện lặt vặt này, mỗi khi đến mùa đông, anh đều trước ra trước gốc mai trong vườn, lấy từng giọt sương một, tự mình rót vào hai chiếc bình lớn, cất trong tủ lạnh.

Không pha trà, không rã đông để uống.

Còn nước tuyết trong tủ lạnh đã trữ được đến mùa đông thứ hai rồi, đợi đến khi hoa mai nở, hoa tuyết trắng bay đầy trời là đã đến lúc thay tuyết, mới có thể bỏ đi tuyết cũ trong tủ lạnh được.

Người phụ nữ của bảy năm về trước, trước đến giờ anh không hề yêu cô.

Thứ duy nhất cô để lại cho mình chính là một đứa bé trai, còn nhớ...nỗi nhớ nhung mơ hồ trong lòng.

Đến bản thân anh còn không nhận ra được nỗi nhớ ấy, chứ đừng nói là nhắc đến cô trong những ngày bình thường.

Nhưng mà mỗi khi đến mùa hoa mai trổ nụ, anh thường đi làm một vài chuyện gì đó trong vô thức.

Không phải anh cứng miệng, không phải sính mạnh, mà là ngoại trừ làm chuyện này, từ trước đến nay anh chưa từng nhớ đến người phụ nữ ấy. Thậm chí anh còn không nhớ trong tủ lạnh có thứ đồ này nữa kia kìa!

Nhưng mà Thẩm Nghiêng Thành lại rã đông tuyết trắng, lấy nước mưa bám trên cánh hoa mai làm một chuyện giống hệt người phụ nữ kia...lấy nước tuyết trên cánh hoa mai đi pha trà!

Đương nhiên Tô Thiên Kiều biết, lúc nhìn thấy nước tuyết trong tủ lạnh, cô bèn lặng lẽ cười lạnh.

Cô cố ý làm như vậy đấy, cố ý sử dụng số nước tuyết này đi pha trà, đem đến trước mặt Nguyễn Hạo Thiên. Cô muốn nhìn xem người đàn ông ấy sẽ có thái độ như thế nào.

Xem như cô đã đoán đúng rồi...quả nhiên anh tức giận tột cùng.

“Cô, rốt cuộc cô là ai?” Nguyễn Hạo Thiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tô Thiên Kiều.

Ánh mắt Tô Thiên Kiều vẫn tỏ ra vô tội, nhưng lại mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi là Thẩm Nghiêng Thành!”

“Tại sao, tại sao cô cứ hay làm tôi nhớ về cô ấy? Không những giống hệt thần thái cử chỉ của cô ấy, đến sở thích cũng...y như nhau, rốt cuộc cô là ai?” Nguyễn Hạo Nhiên nhìn sâu vào mắt Tô Thiên Kiều, dường như muốn tìm tòi điều gì thông qua nó vậy...

Không những cô đã gợi phần ký ức mình không muốn nhớ lại trong lòng mình lên, mà còn gợi lại cả sự áy náy với người phụ nữ kia, chết tiệt...

“Tôi, xin lỗi...” Gương mặt Tô Thiên Kiều vẫn vô tội như vậy, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

Thấy Nguyễn Hạo Thiên tức giận, cô bèn vui mừng.

Đột nhiên căn phòng trở nên im lặng, tầng lầu cao như thế, dường như mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh vậy.

Nguyễn Hạo Thiên không nói gì, chỉ có điều anh vẫn nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt đáng sợ, như thể đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì!

“Qua đây!” Không biết đã bao nhiêu lâu, dường như Tô Thiên Kiều sắp bị ánh mắt của anh xuyên thủng, đang nghĩ xem có phải mình phải nói gì đó, thì giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên đã vang lên.

Tô Thiên Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó tựa như một chiếc giếng cổ, im ắng không hề gợn lên chút sóng nào, anh gọi Tô Thiên Kiều với vẻ bình tĩnh.

“Qua, qua đó để làm gì?” Mặc dù ánh mắt của anh rất lạnh lùng, giọng nói cũng bình tĩnh lạ lùng, nhưng trong lòng Tô Thiên Kiều lại dậy lên cảm giác không lành.

Dường như cô cảm thấy mình đã chơi đùa quá trớn rồi, có thể người đàn ông này...đã thật sự tức giận.

“Qua đây, đừng để tôi nói ba lần!” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như thế, trong sự bình tĩnh, lại nhuốm vẻ đáng sợ.

“Tôi, tôi...” Thấy anh vỗ xuống vị trí kế bên ghế sô pha của mình, Tô Thiên Kiều biết bản thân cô trốn không thoát nổi.

Cô cũng biết giữ lấy mực, thế là Tô Thiên Kiều quyết định nghe theo anh lần này, cô ngoan ngoãn đi qua đó ngồi.

“Ngồi qua đây!” Thấy Tô Thiên Kiều ngồi cách xa vị trí mình ‘quy định’, gương mặt có vẻ phòng bị, anh kiên nhẫn gọi cô thêm một tiếng nữa.

Tô Thiên Kiều cứng đờ, cô miễn cưỡng xích lại gần anh hơn một chút.

Cơ thể của Tô Thiên Kiều vẫn còn chưa kịp lại gần, cánh tay của anh đã duỗi ra, nắm cánh tay của cô kéo đến bên mình.

Mặc dù Tô Thiên Kiều đã chuẩn bị từ trước, nhưng anh ra tay một cách đột ngột như vậy, lại thêm việc anh rất khỏe, cơ thể Tô Thiên Kiều ngã dúi về một bên, dễ dàng bị anh kéo đến bên cạnh mình...

“Anh...Tô Thiên Kiều ngạc nhiên cất tiếng gọi, anh không kéo cô vào lòng mình, mà một tay giữ Tô Thiên Kiều lại, còn tay kia lại lần ra sau gáy cô, nhanh chóng cởi bỏ nút thắt tạp dề.

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!