Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à

Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh tươi mát, mang một cái túi nhỏ màu vàng nhạt tùy ý đi trên hành lang của viện dưỡng lão, giống như là một người nhà rất bình thường đến thăm người thân.

Đi được một lúc, cô nhìn thấy phía trước có một bà cụ ăn mặc gọn gàng hình như là có dấu hiệu bị cảm nắng, đang đứng ở nơi đó đỡ trán, một tay thì chống lên cái cây ở bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô bước lên phía trước hai bước dìu bà cụ rồi nói: "Bà ơi, bà làm sao vậy? Có phải là bị cảm nắng hay không?"

Bà cụ gật gật đầu, mặc dù bà ấy bận quần áo rất mộc mạc nhưng mà bộ dạng rất là phú quý, chắc có lẽ là một bà cụ thuộc một gia đình có tiền bị người nhà bỏ rơi.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, nhanh chóng đỡ bà cụ đến cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, lấy một chai nước khoáng mới ở trong túi xách của mình rồi vặn nắp ra cho bà cụ, nói: "Bà ơi, bà uống một ngụm nước đi, trong túi của bà có thuốc không?"

Bà cụ gật gật đầu, nhận chai nước của Tô Thiên Kiều uống từ từ hai hớp.

Tô Thiên Kiều cũng không khách khí, lục lọi ở trong túi của bà ấy một chút, tìm được một hộp thuốc cảm nắng, đọc hướng dẫn sử dụng một chút rồi đút cho bà cụ hai viên.

Sau một lúc lâu, bà cụ chậm rãi tỉnh táo lại, vặn bình nước lại rồi mới nói với Tô Thiên Kiều: "Cô gái, cảm ơn cô nha, cô đến đây để thăm người thân hả?"

Bà cụ nói xong rồi nhìn về phía Tô Thiên Kiều, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia kinh ngạc, có lẽ là kinh ngạc vì cô xinh đẹp. Tô Thiên Kiều cũng không suy nghĩ gì nhiều, thuận miệng trả lời: "À, đúng đó, cháu đến đây để thăm người thân."

"Thật sự là một cô gái xinh đẹp lại có lòng tốt." Bà cụ hiền lành nói, không biết tại sao trong ánh mắt lại có một chút vui mừng: "Ai mà cưới được cô gái giống như cô thế này thì rất khó."

Tô Thiên Kiều sững sốt một chút rồi lập tức cười nói: "Cảm ơn bà đã khen, đáng tiếc là cháu còn chưa có bạn trai đâu."

"Không có bạn trai à, một cô gái xinh đẹp như vậy... có lẽ là người ta không dám theo đuổi đó." Bà cụ thấy thái độ của Tô Thiên Kiều đối với mình rất hiền hòa và thân thiết, cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, có rất ít người đối xử tốt với người già như vậy, cô thật sự không tồi, để bà đây giới thiệu cho cô một người bạn trai ưu tú nha, thế nào?"

Tô Thiên Kiều cho là bà ấy đang nói đùa lịch sự, liền cười nói: "Ha ha, cám ơn bà."

"Vậy chúng ta... quyết định vậy nha." Bà cụ nói, lúc đang dự định nói thêm cái gì nữa thì điện thoại di động của Tô Thiên Kiều lại vang lên, là Viện trưởng của viện dưỡng lão đang tìm cô. Tô Thiên Kiều nói vị trí của mình, chỉ chốc lát sau liền có người đến đón cô đi.

Sau khi tạm biệt với bà lão, bà lão thế mà lại đi về hướng cổng của viện dưỡng lão.

Lông mày của Tô Thiên Kiều nhíu lại một cái, quay đầu nhìn thoáng qua bà lão, luôn cảm thấy túi xách của bà ấy có chút quen mắt... A đúng rồi, túi xách này không phải là túi xách Hermes mới ra mắt trên tạp chí vào tháng trước hay sao? Một bà lão bình thường sao lại dùng loại túi xách này? Bà lão này rốt cuộc là người như thế nào đây, hình như là bà ấy cũng không phải là người trong viện dưỡng lão!

Lông mày của Tô Thiên Kiều nhăn nhăn lại nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều, đi theo Viện trưởng đến từng phòng của người già, gặp gỡ hơn một trăm người già.

Chờ đến lúc đi đến một phòng cuối cùng ở lầu ba, Viện trưởng nữ đang đi cùng dừng bước lại, Tô Thiên Kiều không hiểu nhìn về phía bà ấy: "Viện trưởng, chỉ còn một người cuối cùng thôi, chúng ta không đi vào ư?"

Nữ Viện trưởng có chút khó khăn nhìn Tô Thiên Kiều lắc đầu, nói: "Phòng này cũng không cần phải đi vào đâu, ở trong có một ông già... rất là kỳ lạ. Tôi sợ ông ấy sẽ nói chuyện gì đó đắc tội cô Thẩm, vẫn là không nên đi."

Lông mày của Tô Thiên Kiều nhăn lại một chút: "Vậy à? Có phải là ông ấy có tâm sự gì không, hay là để tôi đi vào xem một chút."

Dứt lời, còn chưa đợi Viện trưởng ngăn cản lại thì cô đã đi vào rồi.

Bố trí của viện dưỡng lão rất đơn giản, ngoại trừ những đồ dùng hàng ngày nhất định phải có thì cũng không có sắp xếp gì nhiều.

Thứ nhất là để tiết kiệm chi phí, thứ hai là những người già đến viện dưỡng lão đều là những người có tuổi tác cao, đồ vật quá nhiều sợ là bọn họ sẽ làm bản thân bị thương, cũng sợ bọn họ dùng đồ điện không quen xảy ra sự cố gì đó.

Trong căn phòng này càng yên tĩnh hơn bình thường, vách tường tuyết trắng, đồ dùng đơn sơ, còn có một loại cảm giác chua xót của một căn nhà chỉ có bốn bức tường.

Không biết tại sao Tô Thiên Kiều mơ hồ động lòng trắc ẩn, gõ gõ cánh cửa ở bên cạnh hỏi: "Ông ơi, cháu có thể đi vào không?"

"Tính tình của ông ấy cổ quái, nếu như không để ý tới cô thì thôi cứ bỏ đi đi." Viện trưởng đứng ở một bên cười làm lành.

Tô Thiên Kiều không để ý tới lại gõ cửa nữa, lần này người ở bên trong đã có chút phản ứng, chỉ nghe thấy ông ấy lạnh lùng càu nhàu một tiếng, nói: "Cửa lại không có khóa, từ lúc nào mà các người lại lễ phép như vậy? Có việc gì thì cứ đi vào đi." Tô Thiên Kiều đột nhiên lại gặp phải quở trách, có chút buồn rầu nhìn về phía Viện trưởng mỉm cười một cái.

Suy nghĩ một chút rồi Tô Thiên Kiều nói: "Viện trưởng, người có việc thì cứ đi làm việc trước đi, tôi vào thăm ông cụ này rồi sẽ tự mình trở về, không cần người phải đi theo cùng tôi đâu."

"Nhưng mà..." Viện trưởng có chút lo lắng nhìn thoáng qua người ở bên trong, hiển nhiên là có chút không yên lòng.

"Người cứ yên tâm đi, cùng lắm thì ông ấy chỉ nói chuyện khó nghe một chút mà thôi. Hơn nữa một người già có tính cách cổ quái chỉ là bởi vì bọn họ quái gở quá mức, tôi nói chuyện với ông ấy mấy câu, nói không chừng sẽ tốt hơn một chút đó." Tô Thiên Kiều thấp giọng nói, giống như là an ủi mà nhìn về phía Viện trưởng.

Viện trưởng hơi do dự một chút, dưới sự kiên trì của Tô Thiên Kiều thì cũng rời đi trước.

"Hừ, tự cho là mình thông minh, cô cho rằng cô nói như vậy thì tôi sẽ cảm kích cô à, để ý tới cô à?" Nghe tiếng bước chân của Viện trưởng từ từ đi xa, ông cụ ở bên trong nói, Tô Thiên Kiều tiếp tục im lặng, chỉ là cười khổ một tiếng đẩy cửa đi vào.

Mặc dù là ông cụ này nói chuyện rất lạnh lùng, nhưng mà Tô Thiên Kiều nghe ra được thật ra thì ông ấy rất khát vọng có được một người đến nói chuyện với mình vài câu như vậy.

Nghe âm thanh của ông cụ, Tô Thiên Kiều chợt nhớ đến người ông đã mất sớm của mình.

"Ông cụ ơi, dưới mí mắt của ông thì bất quá cháu chỉ là cô bé giả vờ thông minh mà thôi, chỉ có để Viện trưởng đi rồi thì cháu mới nhìn ra được ông không thích Viện trưởng, có đúng không?" Tô Thiên Kiều mỉm cười bước vào, tìm ấm trà rót cho mình với ông cụ mỗi người một ly trà.

Sức khỏe của ông cụ cũng coi như là khỏe mạnh, nằm ở trên giường đưa lưng về phía Tô Thiên Kiều, nghe thấy Tô Thiên Kiều bước vào thì cũng không quay đầu lại nhìn Tô Thiên Kiều một chút nào.

"Ông ơi, trời nóng, nên uống một miếng nước đi, ông có biết cháu là ai không?" Tô Thiên Kiều cố gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng, dịu dàng.

"Hừ, không phải là một cô gái nhà giàu góp một khoản tiền cho viện dưỡng lão hay sao?" Ông cụ khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải là đến đây để diễn trò à?"

"... Ông ơi, cháu không muốn đến đâu, là do Viện trưởng đã mời cháu đến, nói là các ông các bà ở viện dưỡng lão muốn cảm ơn cháu, ông đã hiểu lầm cháu rồi." Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, để ly nước lên trên cái tủ ở đầu giường, tự mình uống một ngụm nước lạnh rồi lại thở dài một tiếng: "Hơn nữa, cháu cũng không phải là cô chủ nhà giàu gì cả, cháu... ba mẹ của cháu đều đã qua đời hết rồi, số tiền mà quyên góp cho viện dưỡng lão cũng chỉ là chút tiền mà cháu bất ngờ nhận được." Lần này ông cụ cay nghiệt dường như là đang trầm mặc, nói không ra lời.

Tô Thiên Kiều tiếp tục nói: "Ông à... có lẽ ông là người bị con cái ở trong nhà bỏ lại trong viện dưỡng lão này, thế nhưng mà cuối cùng ông vẫn là người có người thân, ông có biết không, cháu ngay cả một người thân cũng không có..."

Không biết tại sao đối với ông cụ này, có lẽ là loại cảm giác thân thiết quen thuộc kia lại trỗi dậy, Tô Thiên Kiều vậy mà lại nói ra lời thật lòng nhất ở trong lòng của mình.

"Cháu vẫn còn một người anh trai... nhưng mà cháu căn bản cũng không biết anh ấy đang ở đâu, cũng không biết là lúc còn sống có thể gặp được anh ấy hay không." Giọng nói của Tô Thiên Kiều nghẹn ngào, cái mũi ê ẩm, hai mắt của cô căng ra đau nhức cực kỳ, dường như là một giây sau sẽ chảy nước mắt ra.

"Haiz, nè nè lấy đi, là tự cô nói đó, đừng có trách ông già này đã bới móc chuyện đau lòng của cô nha." Tô Thiên Kiều nhìn ra phía trước, có một đôi tay khô ráo sạch sẽ đưa qua một tờ khăn giấy trắng tinh.

Tô Thiên Kiều nhận giấy tờ khăn giấy, kinh ngạc vì bản thân mình đã rơi nước mắt, cười khổ một tiếng, lau khô nước mắt, lại ngẩng đầu lên nhìn ông cụ ước chừng hơn bảy mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, toàn thân sạch sẽ, tinh thần lại phấn chấn, cảm giác thân thiết lại càng sâu đậm hơn.

Ông cụ nhìn thấy Tô Thiên Kiều thì trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, cười nói: "Cô đừng có buồn nữa, thật ra thì tôi... người thân của tôi cũng không còn."

"Cái gì chứ?" Đổi lại lần này là Tô Thiên Kiều kinh ngạc, nhìn biểu cảm của ông cụ không hề có một chút nói đùa nào.

Ông cụ thở dài một tiếng rồi nói: "Con dâu và con trai của tôi vừa mới kết hôn không bao lâu thì chết do tai nạn xe cộ... bọn chúng ngay cả một đứa bé cũng không để lại. Con gái và con rể của tôi, haiz... bọn chúng thì cứ ngấp nghé tài sản của tôi, cho nên trong cơn tức giận tôi đã đem quyên góp hết toàn bộ, một phần cũng không giữ lại cho nó, cuối cùng chính tôi cũng chỉ có thể lưu lạc tới viện dưỡng lão, giống như không có người thân vậy."

Tô Thiên Kiều nghe được giọng điệu của ông cụ đã thả lỏng, biết là trong lòng của ông ấy cũng có nỗi khổ, thật ra thì cô rất muốn an ủi ông ấy vài câu, nhưng mà lại không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ là vẻ mặt kỳ lạ nhìn ông cụ.

Dựa vào tính tình cổ quái của ông cụ, hẳn là sẽ không đem chuyện của bản thân mình nói cho Tô Thiên Kiều nghe mới đúng, có lẽ là bởi vì Tô Thiên Kiều đã nói chuyện của mình, cho nên mới bỏ xuống phòng bị đối với Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều chỉ nhìn ông cụ với vẻ mặt thương cảm, thở dài nói: "Trách không được Viện trưởng đã nói ông quái gở, thì ra là như thế..."

"Hừ! Ai nói tính cách của tôi quái gở chứ, tôi chỉ là không muốn làm bạn với mấy người kia mà thôi, hơn nữa đừng có dùng loại ánh mắt thương cảm nhìn tôi, tôi không hề đáng thương chút nào đâu, chỉ là tương đối không may mắn mà thôi." Ông cụ quật cường nói.

Tô Thiên Kiều bật cười, tính cách và giọng điệu của ông cụ này rất giống với ông của cô, lòng trắc ẩn trong cô lại càng thêm nồng đậm hơn, cười nói: "Ông ơi, sau này mỗi tuần cháu đều sẽ đến đây thăm ông, để cháu làm cháu gái của ông nha, có được không?"

Ông cụ hừ lạnh một tiếng: "Đừng có gạt tôi, không biết là đã có bao nhiêu người tình nguyện đã từng nói như vậy, cuối cùng đến mấy lần cũng không thấy bóng dáng nữa." Có lẽ là bởi vì tính cách của ông cụ quá kỳ lạ, cho nên mỗi lần có những người làm công tác tình nguyện giống như Tô Thiên Kiều đến đây thấy đồng cảm sâu sắc với ông ấy cho nên đến thăm ông ấy mấy lần, sau đó chịu không nổi mấy lời châm chọc khiêu khích của ông ấy cho nên cũng không dám đến nữa.

Nhưng Tô Thiên Kiều lại không nghĩ như vậy, ngoại trừ ông cụ này nói chuyện có vẻ chanh chua thì thật ra cũng được xem là một ông cụ khá là đáng yêu, có điều tính cách như con nít, hình như là bị thương hại quá nhiều cho nên có tâm lý xa cách với mọi người, cũng không phải là thật sự chán ghét việc người khác đến đây thăm mình.

Tô Thiên Kiều nhìn thấu tâm tư của ông ấy, tự tin cười một tiếng nói: "Ông, ông cứ yên tâm đi, cháu sẽ đến đây thăm ông, chỉ là muốn tìm chút cảm giác có người nhà thôi, chúng ta là do nhu cầu, ông không cần phải cảm thấy là do cháu thương cảm ông, bố thí ông. Thật ra thì ông cũng rất giống với ông của cháu, cho nên... ông chỉ cần xem như cháu cũng có chỗ cần ông là được rồi."

Ông cụ đã hoàn toàn không nói ra lời.

Tô Thiên Kiều nói rất đúng, ông ấy là một ông già kiêu ngạo, ghét sự bố thí và thương cảm của người khác, cũng không phải là một người thông thái rởm...

Cứ như vậy, lần làm việc tốt này của Tô Thiên Kiều, mặc dù ý định vốn có của cô không phải là quyên góp số tiền lớn như vậy, mà là giống như lời của cô đã nói, vận may của cô đến rồi, có lẽ càng có nhiều vận may hơn đang chờ đợi cô. Lúc này cô cũng không biết, hai người già mà ngày hôm nay cô đã gặp được sẽ mang đến sự thay đổi long trời lở đất cho cuộc sống sau này của cô...

Lúc trở về nhà họ Thẩm thì đã là chạng vạng tối.

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!