Chương 82: Cô muốn vào ván cược?

Tô Thiên Kiều cắn môi, nói: “Là ông ta gây chuyện với tôi trước, tôi không có...” Nói tới đây liền dừng lại, bản thân cũng thấy kỳ quái, tại sao muốn giải thích với anh.

“Quay về cabin đi!” Nguyễn Hạo Thiên rõ ràng không vui, giọng nói lãnh đạm tràn đầy mùi thuốc súng, tràn đầy không vui.

Tô Thiên Kiều bị anh kéo, chân anh dài, bước đi như bay, Tô Thiên Kiều mang giày cao gót, vô cùng miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp, anh như cố ý muốn trừng phạt Tô Thiên Kiều, rõ ràng biết cô đuổi theo rất tốn sức, lại đi càng nhanh.

Tô Thiên Kiều như bực bội, không nói gì, chỉ theo anh đi về phía trước.

Trong cabin rộng lớn, chỉ mở một bàn cược. Trên đó chỉ có vài người đang nghiêm túc nhìn ván bài của mình, hai ba nhân viên phục vụ bên cạnh đang cẩn thận im lặng hầu hạ, khung cảnh vô cùng yên tĩnh.

Người bên trong nhìn thấy Nguyễn Hạo Thiên kéo tay Tô Thiên Kiều vào, không kinh ngạc bao nhiêu. Chỉ là Âm Doãn Thụy có thâm ý khác nhìn hai người một cái, lại nhanh chóng biến mất như điện chớp, nhanh tới mức khiến người ta cho rằng mình nhìn lầm. Anh ta mỉm cười đưa ly thức uống cho Tô Thiên Kiều, nhìn Nguyễn Hạo Thiên nói: “Dương Tổng hẹn anh đến một ván!”

Tô Thiên Kiều nghe thấy lời của anh ta, nhìn xung quanh, gã đàn ông họ Dương vừa thấy ở mạn thuyền không ở đây, Nguyễn Hạo Thiên cũng không để ý, ngồi xuống sofa nghỉ ngơi bên cạnh, nhàn nhạt tùy ý nói: “Tôi không biết cược!”

“Nếu anh thắng, mảnh đất Hà Đông tôi sẽ chắp tay dâng lên!” Chính vào lúc giằng co, một giọng phổ thông bập bẹ vang lên: “Chúng ta bắt đầu cược bằng chip trên bàn, người thua tới cuối cùng, lấy mảnh đất Hà Đông làm chip, người thua, sau này không thể tranh giành mảnh đất đó, Nguyễn Tổng thấy thế nào?”

“A?” Nguyễn Hạo Thiên lần này không từ chối, mà là có chút hứng thú suy nghĩ nhìn Dương Tổng sau lưng.

Lão già đó bước vào theo bước chân hai người, vừa khéo nghe thấy đối thoại của Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên, bèn chen miệng. Ánh mắt lão ta chỉ trần trụi nhìn Tô Thiên Kiều, khiến người ta gai sống lưng.

Nguyễn Hạo Thiên khẽ nghiêng người che ánh mắt cũa lão nhìn Tô Thiên Kiều, cười xa cách, nói: “Nếu đã như vậy...vậy thì thử một chút xem.”

Ánh mắt Âm Doãn Thụy trực tiếp tràn đầy ý cười như nước mùa xuân, nghe đối thoại của hai người, khẽ nhăn mày cười: “Nhưng Hạo Thiên không biết cược, như vậy không phải chịu thiệt sao?”

Lời của anh ta như quan tâm Nguyễn Hạo Thiên, giọng điệu ấm áp thân thiết, nhưng phần hơi thở mùa xuân rõ ràng đó, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo phá băng. Anh ta ngược lại có chút vui vẻ khi người gặp hoa, không giống đang quan tâm Nguyễn Hạo Thiên. Suy nghĩ như vậy, khiến Tô Thiên Kiều khẽ nhíu mày.

“Bên cạnh Nguyễn Tổng có bạn nữ xinh đẹp như vậy, nói thế nào, cũng hẳn sẽ đem lại vận may cho Nguyễn Tổng, không phải sao?” Dương Tổng ngồi xuống cạnh Nguyễn Hạo Thiên, cười nói: “Đặt cược không phải dựa vào kỹ thuật, mà là dựa vào may mắn, Nguyễn Tổng, anh nói có phải không?”

Nguyễn Hạo Thiên quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều sắc mặt không quá tốt, cười nói: “Số tôi trước giờ không tệ, đã như vậy...thì đến đi.”

Những người nhìn như nghiêm túc đặt cược trên bàn cược nghe thấy lời của họ, bèn tự giác đi ra nhường bàn cược cho hai người.

“Đến, đưa vận may của em cho tôi!” Nguyễn Hạo Thiên đứng dậy, gật đầu vươn tay về phía Tô Thiên Kiều, ra hiệu xin mời.

Tô Thiên Kiều dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, mặc dù trong lòng nghi hoặc, lại vẫn cười tươi đưa tay cho Nguyễn Hạo Thiên, đứng dậy theo anh cùng đi tới: “Số tôi trước giờ không tốt.”

Dương Tổng bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn Tô Thiên Kiều nói ra những lời này, ngay cả Âm Doãn Thụy cũng có chút kỳ dị nhìn cô.

Tô Thiên Kiều học Âm Doãn Thụy trên mặt là nụ cười ấm áp, nhàn nhạt nói: “Nhưng mà, cho dù là may mắn hay xui xéo, chỉ sợ sẽ có lúc dùng hết, tôi nghĩ có dù là giữ lại hay là chuyển đi, ông trời cũng sẽ đáng thương tôi một lần, hôm nay, tôi sẽ rất may mắn.”

Lời của cô vừa nói xong, Nguyễn Hạo Thiên và Âm Doãn Thụy đều có chút ngoài ý muốn nhìn cô, trong đôi mắt trong suốt của Âm Doãn Thụy càng có thêm ý cười dò xét cổ quái.

Dương Tổng khinh thường hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Bạn nữ của Nguyễn Tổng quả nhiên không giống bình thường, ngay cả tự tin cũng giống Nguyễn Tổng.”

“Quá khen rồi!” Nguyễn Hạo Thiên khách sáo ứng phó, kéo tay Tô Thiên Kiều ngồi lên bàn cược.

Âm Doãn Thụy ngồi ở một bên, Nguyễn Hạo Thiên lại cười nói: “Thái tử, nếu không để ý, anh đến chia bài cho chúng tôi đi!”

Vài người vây xem xung quanh bao gồm cả Tô Thiên Kiều đều khẽ kinh ngạc, chỉ cần là người mắt tỏ đều nhìn ra Âm Doãn Thụy và Dương Tổng là một bè, anh lại dám để Âm Doãn Thụy đi chia bài, không biết gan anh quá lớn, hay là quá tự tin vào chính mình.

Nhưng Tô Thiên Kiều khẽ suy nghĩ, bèn thay đổi suy nghĩ, chỉ có để Âm Doãn Thụy chia bài, mới là công bằng nhất. Thanh danh Âm Doãn Thụy ở đó, chỉ sợ sẽ không giở thủ đoạn gì, ai cũng nhìn ra anh ta và Dương Tổng là một phe, anh ta cũng không tiện ra bàng môn ngoại đạo gì.

Ván bài bắt đầu, chip trên bàn cược không ít, vì ván bài của hai người khá lớn, ba năm ván sau đó, thắng thua đã vô cùng rõ ràng.

Nguyễn Hạo Thiên vừa rồi còn tràn đầy tự tin, lúc này lại không may mắn mấy, chip trên bàn không còn bao nhiêu.

“Xem ra vận rủi của em vẫn chưa dùng hết.” Nguyễn Hạo Thiên quay đầu, nhìn Tô Thiên Kiều một cái, tùy ý nói.

Tô Thiên Kiều không hề không tự nhiên, chỉ cười khổ một tiếng, cười nói: “Vận may của anh cũng chỉ như thế.”

Hai người trào phúng lẫn nhau, biểu cảm lại vô cùng thoải mái tự tại, khiến người bên cạnh nhìn càng thêm vô cùng nghi hoặc.

Ván bài thứ sáu chia ra, Nguyễn Hạo Thiên vốn không nhìn bài úp, chỉ nhìn mấy lá bài ngửa số ngày càng nhỏ thất vọng lắc đầu

Mà bên kia mặt bài của Dương Tổng đã ra hai con A, xem ra thắng thua đã rõ.

“Chip của Nguyễn Tổng không còn nhiều nữa, không bằng...cược mảnh đất Hà Đông đi!” Ông ta nói xong thì đẩy hết số chip trước mặt ra, cười nói: “Tôi cược hết, cũng thêm mảnh đất Hà Đông.”

“Gì, Dương Tổng chịu thua thiệt rồi, chip của ông nhiều hơn rất nhiều.” Một người phụ nữ bên cạnh chớp mắt nói.

“Có thể kết bạn với Nguyễn Tổng, chịu thiệt một chút thì sao!” Dương Tổng dáng vẻ phóng khoáng, bộ dạng đó thật sự vô cùng chán ghét.

Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lát, đột nhiên trong đầu nhảy ra một suy nghĩ to gan.

“Tôi kêu thư ký lấy chi phiếu...”

“Không bằng, tính lên phần tôi đi!” Tô Thiên Kiều cắt ngang lời của Nguyễn Hạo Thiên, cười nhìn Nguyễn Hạo Thiên lóe lên kinh ngạc.

“A? Cô muốn vào ván cược sao?” Dương Tổng nhìn Tô Thiên Kiều, không có ý tốt cười nói: “Ván này thắng thua đã rất rõ ràng, cô vẫn là giữ lại tiền của mình mua son phấn tốt hơn, miễn cho không còn tiền vốn mà về.”

Tô Thiên Kiều cười nói: “Tôi không cược tiền.”

“A? Vậy cô cược gì?” Dương Tổng được khơi gợi hứng thú, Nguyễn Hạo Thiên cũng mặt đầy hứng thú nhìn cô, không có ý ngăn cản.

“Chip thêm tôi nữa, thế nào?” Ngón tay thon dài của Tô Thiên Kiều siết chặt, nắm chặt ly rượu lạnh lẽo, không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài: “Nếu Nguyễn Tổng thắng, chip trên bàn Dương Tổng thuộc về tôi, mảnh đất Hà Đông đương nhiên là của Nguyễn Tổng. Nếu Nguyễn Tổng thua...vậy thì, tôi liền chuyển cho Dương Tổng, thế nào?”

“A? Cô không hối hận?” Mắt Dương Tổng sáng lên, vội truy hỏi, sợ Tô Thiên Kiều hối hận.

Tô Thiên Kiều cắn môi, quyết tâm, trên mặt lại vô cùng trấn định: “Nếu Dương Tổng và Nguyễn Tổng đều đồng ý, tôi đương nhiên sẽ không hối hận...”

“Nguyễn Tổng, bạn nữ anh dẫn tới, chính là khác biệt, thế nào, gan anh sẽ không không to bằng cả phụ nữ chứ?” Dương Tổng cười to, giọng phổ thông bập bẹ khiến Tô Thiên Kiều nghe ra là giọng Quảng Đông.

“Đã như vậy, tôi cũng chỉ đành đồng ý.” Đôi mắt không chút gợn sóng của Nguyễn Hạo Thiên thâm thúy nhìn Tô Thiên Kiều, nụ cười xa cách đó lại quay về bên khóe môi anh.

Nụ cười của anh không giống với Âm Doãn Thụy, nụ cười của Âm Doãn Thụy thường ấm áp tự tại, ngay cả đáy mắt cũng cười. Mà nụ cười của anh lại xa cách, khách sáo, mặc dù là cười, cũng có chút lạnh lẽo.

“Ha...Tôi ba con A, Nguyễn Tổng, anh thua chắc rồi!” Dương Tổng căng thẳng mở bài, trên mặt là nụ cười đắc ý chắc thắng.

Tim Tô Thiên Kiều ‘thình thịch’, mặc dù căng thẳng, lại vẫn bình tĩnh nhìn Nguyễn Hạo Thiên.

Tiền cược của cô quá lớn, thứ cô cược không phải là vận khí của mình, mà là mức độ xem trọng của Nguyễn Hạo Thiên đối với mảnh đất Hà Đông đó.

“Tôi dường như thật sự thua chắc rồi!” Nguyễn Hạo Thiên lười biếng nói, nhàn nhã lật mở bài liếc mắt nhìn xong thì lập tức đậy lại, người tò mò bên cạnh bao gồm cả Tô Thiên Kiều đều không nhìn thấy nội dung bài.

“Thua rồi!” Nguyễn Hạo Thiên đậy bài lại, khẽ thở ra một hơi, hai tay ôm ngực, nhìn Tô Thiên Kiều.

Anh muốn nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn sợ hãi và thất vọng hối hận từ trên mặt cô, nhưng anh thất vọng rồi.

Trên mặt Tô Thiên Kiều dường như đã bị Âm Doãn Thụy lây nhiễm, luôn là nụ cười ấm áp như nước mùa xuân, ngay cả đáy mắt cũng là nụ cười tự tin. Lúc nghe thấy Nguyễn Hạo Thiên thua, ngay cả chút dao động cũng không có.

Anh bắt đầu cảm thấy kỳ quái, Tô Thiên Kiều muốn hấp dẫn sự chú ý và hứng thú của anh, anh thừa nhận, Tô Thiên Kiều thành công rồi!

“Haha, tôi đã biết...” Dương Tổng lập tức đứng dậy, kéo tay Tô Thiên Kiều muốn đứng lên: “Cô bé, tôi đã nói đừng quá mạo hiểm. Nhưng mà...nhà tôi rất lớn, đến, đi cùng tôi đi, Nguyễn Tổng, nương tay rồi!”

“Đợi chút ——” Âm Doãn Thụy luôn im lặng không lên tiếng đánh giá vài người rất hợp thời mở miệng.

“Thái tử, anh không cần nói gì cả, chơi được thì thua được, Nguyễn Tổng nhất định cũng sẽ không cầu xin thay cô gái này.” Dương Tổng thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tô Thiên Kiều, đương nhiên không muốn chuyện tốt bị phá hoại, ngay cả Âm Doãn Thụy cũng không muốn cho mặt mũi.

Trong lòng Tô Thiên Kiều mơ hồ trở nên căng thẳng, nhưng cô vẫn đang đợi, đợi phản kích của Nguyễn Hạo Thiên.

“Tôi nói, đợi chút ——” Giọng điệu của Âm Doãn Thụy ấm áp, giống như quân tử khiêm tốn lễ độ nhất, trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Tổng, vươn tay lật bài của Nguyễn Hạo Thiên: “Hạo Thiên nói thua rồi, không phải nói chính mình, mà là nói ông.”

Mọi người không hiểu nhìn lá bài úp đó, ai cũng vô cùng kinh ngạc, có người không nhịn được nói: “Nguyễn Tổng là sảnh...”

Tô Thiên Kiều cũng theo mọi người nhìn sang những lá bài đó, tim căng thẳng, mới khẽ thở phào, tránh thoát khỏi tay Dương Tổng đang kẹp mình.

“Cái gì? Sảnh? Sao có thể?” Dương Tổng như không phản ứng kịp, quay đầu cẩn thận kiểm tra bài của Nguyễn Hạo Thiên...

Bài của anh đều rất nhỏ, đáng tiếc là, thật sự là sảnh.

“Anh...” Sắc mặt Dương Tổng thay đổi, nhất thời nói không ra lời.

Tô Thiên Kiều nhìn bộ dạng thê thảm của Dương Tổng, khóe môi bất giác cong lên nụ cười.

Cô đoán không sai, Nguyễn Hạo Thiên không thể dễ dàng thua lão già này như vậy, cô, cược thắng rồi!

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!