Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy

"Vì ảnh hưởng của ba viên kim cương này, anh ta đã lấy lại được suy nghĩ và sự tự tin của cuộc sống, và quyết định sử dụng ba viên kim cương này để chế tạo ra một chiếc vòng tay đẹp nhất thế giới, trói chặt tay người yêu lại, để cô ấy mãi mãi đặt trái tim trên người anh ta, dù cô ấy không thuộc về anh, nhưng trái tim của cô ấy vẫn luôn yêu anh, đây mới là chân lý của tình yêu!”

"Sau này, sau vài năm, anh ta đã chế tạo ra ba chiếc vòng tay khác nhau, tất cả đều được chế tạo một cách tâm huyết và tỉ mỉ! Chiếc vòng thứ nhất gọi là ‘Bình minh’, có nghĩa là tình yêu của bọn họ sinh ra từ sáng sớm tinh sương, gặp được ánh sáng mặt trời, lúc đó anh ta ba mươi tuổi, sau khi người con gái mà anh ta yêu kết hôn, đó là món quà đầu tiên anh ta tặng cô ấy. Chiếc vòng thứ hai gọi là ‘Trăng non’, có nghĩa là mặc dù bọn họ không thể bên nhau, nhưng tình yêu của bọn họ lại giống như mặt trăng trên bầu trời, vĩnh viễn không bao giờ chán ngán, khi đó bọn họ năm mươi tuổi, Mai Á Tốn tặng quà sinh nhật cho cô ấy. Chiếc vòng thứ ba gọi là ‘Hoàng hôn’, có nghĩa là tình yêu của bọn họn không bao giờ thay đổi, cho dù tuổi già sức yếu, tình yêu của bọn họ vẫn mãi không bao giờ tàn, yêu nhau đến già, đó là món quà mà Mai Á Tốn tặng trước khi chết!”

Giọng nói của cô vô cùng chậm chạp, mỗi từ được nói ra đều rất nghiêm túc và đầy tình cảm.

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Minh Dương nghe truyền thuyết ‘Ngôi sao sa mạc’, nhưng lại là lần đầu tiên cậu ta xúc động như vậy!

"Sau cái chết của người yêu Mai Á Tốn, ba chiếc vòng tay độc nhất vô nhị này đã được truyền đi, ‘Hoàng hôn’ được nữ hoàng nước Anh cất giữ, ‘Trăng non’ đã bị một doanh nhân giàu có nào đó ở nước Mỹ thuê một đặc công siêu cấp trộm đi, phải tốn rất nhiều sức người sức của mới có được nó, mà cái này… chính là chiếc vòng kỷ niệm ‘Bình minh’, mười năm trước, một vị thương nhân Trung Quốc đi đến nước Anh, không quan tâm đến thận phận hậu nhân của người yêu Mai Á Tôn, mặt dày vô sỉ phục vụ ở đó một năm, không tốn một xu nhận được vật này.”

Trong đôi mắt người phụ nữ toát lên sự hoài niệm và bi thương: “Người thương nhân kia chính là ba tôi, Tô Kình Hiên! Mặc dù những người trong nước chỉ biết ‘Ngôi sao sa mạc’ là một truyền thuyết, nhưng lại không biết… Người kia chính là ba của tôi, ông ấy vì muốn tặng mẹ tôi một món quà sinh nhật, cám ơn bà ấy đã chăm lo cho gia đình, sinh ra tôi và anh trai và bày tỏ tình yêu sâu sắc của ông ấy dành cho mẹ tôi…”

Người phụ nữ dứt lời, ánh mắt bi thương nhìn về phía Thẩm Minh Dương: "Cậu nói xem, sao có thể là giả?”

Nói xong, người phụ nữ chìa tay, giơ chiếc vòng ra trước mặt Thẩm Minh Dương: “Từ khi tôi mười tám tuổi, mẹ đã tặng món quà này cho tôi, bà ấy nói… Con gái là bảo bối quý giá nhất trên thế giới, nhất định phải được bảo vệ trong lòng bàn tay, bà ấy hi vọng tôi có thể giống như bà ấy, nhận được tình yêu chân thành nhất giống như ba tôi đã dành cho bà, thế nhưng…. Sau khi gia đình tôi phá sản, ba tôi nhảy lầu tự sát, mẹ cũng tự sát, tôi chính là trò đùa lớn nhất của thành phố Hải Tân… Tôi chỉ có thứ này!”

Ánh mắt cô lóe lên thứ tình cảm quá chân thành và tha thiết, không hế giống như lời nói dối.

Tô Thiên Kiều, vậy mà cô vẫn còn sống!

Hơn nữa, một thứ quý giá như vậy mà cô lại tùy tiện lấy ra trước mặt Thẩm Minh Dương, không hề lo lắng rằng lúc này cô hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào, vì cô không có tâm phòng bị mà có thể mất chiếc vòng này ở đây…

"Thứ này còn quan trọng hơn cả tính mạng của chị, chị sẵn sàng đưa nó cho tôi sao?” Ánh mắt sáng rực của Thẩm Minh Dương nhìn vào chiếc vòng trên tay cô, cho dù đã xem qua bao nhiêu bức ảnh cũng không thể nào đẹp bằng việc quan sát ở khoảng cách gần như vậy…

Đây là chiếc vòng được làm thủ công, vô cùng đơn giản và trang nhã. Khác với những chiếc vòng tay khác, nó là viên kim cương “Ngôi sao sa mạc" lớn nhất, nó được khảm vào chỗ cài trên vòng đeo tay, khi đeo lên lại không nhìn thấy chút vết tích nào.

Viên kim cương được kẹp chặt bởi một cái vương miện công chúa, dây đeo của vòng tay không có đồ vật gì khác, chỉ có vô số viên kim cương vụn kết hợp thành một sợi dây chuyền khoảng nửa centimet.

Đơn giản, trong sáng, chính là những từ để mô tả chiếc vòng.

Chiếc vòng tay này quả nhiên danh bất hư truyền, vừa nhìn liền khiến người ta nghĩ đến tình yêu chân thành và thuần khiết, khiến người ta cảm thấy tình yêu vô cùng tốt đẹp, lại xen lẫn một chút thê lương, thật sự rất đẹp mắt…

"Vật này đúng là quan trọng hơn so với tính mạng của tôi, nhưng…” Tô Thiên Kiều đặt đồ vật vào trong tay Thẩm Minh Dương: “Bây giờ, tôi đem tính mạng mình giao cho cậu, chỉ cần cậu chịu giúp tôi…”

"Tôi..." Thẩm Minh Dương cầm chiếc vòng tay, mặc dù đúng là cậu ta rất muốn chiếc vòng tay này, thế nhưng…. Đột nhiên cậu ta cảm giác được vật này giống như rất nặng nề.

"Khụ, khụ..." Tô Thiên Kiều ho khan hai tiếng, nhìn Thẩm Minh Dương nói ra: "Cậu không cần phải cảm thấy áy náy, cậu giúp tôi, đây chính là thứ cậu nên có được.”

"Huh... Được, chị muốn tôi giúp chị thế nào?” Thẩm Minh Dương quay đầu nhìn Nghiêu Nghiêu đang đợi mình ở phía sau, cũng không quá nghi ngờ, xoay ngược tay lại, đem chiếc vòng tay quý giá đó cất vào trong ngực và hỏi.

Tô Thiên Kiều bỗng nhiên tiến lại gần tai của cậu ta, thấp giọng nói…

"... Chị, tên gọi là gì?" Tô Thiên Kiều vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Minh Dương bỗng trở nên không chắc chắn, sau khi suy nghĩ một lúc, có lẽ đã quyết định đồng ý, không nhịn được hỏi Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều cân nhắc một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một mảnh tàn tích cháy đen ở phía sau lưng, khàn khàn giọng nói: “Tôi tên là Vô Tình!”

Cô muốn báo thù, thì không thể có tình cảm. Điều đầu tiên cô muốn làm chính là cắt đứt tình cảm của mình, cho nên... Tô Thiên Kiều chết rồi, tên của cô… là Vô Tình!

"Vô Tình... Tô Vô Tình sao?" Thẩm Minh Dương nhíu mày lại: "Cái tên thật kỳ quái!”

"Giao dịch của chúng ta bắt đầu, bây giờ… Đi thôi!”

Thẩm Minh Dương gật đầu, đưa tay bế Tô Thiên Kiều lên.

Mặc dù nhỏ hơn Tô Thiên Kiều ba tuổi, khuôn mặt tuy rất non nớt nhưng thân hình đã cao hơn một mét tám, cậu ta sống ở nước ngoài đã lâu, dáng người vô cùng cường tráng, ôm lấy thân thể gầy yếu của Tô Thiên Kiều quả thực là dễ như trở bàn tay, không thể tốn một chút sức lực nào, quay đầu đi đến.

"Anh họ, anh làm gì vây?” Nghiêu Ngiêu ở phía sau ngạc nhiên nhìn Thẩm Minh Dương, nhìn Tô Thiên Kiều bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra, ngạc nhiên nói: “Chúng ta… Chúng ta là đến để tìm bảo vật, chứ không phải đến tìm ‘quái vật’.”

"Nghiêu Nghiêu!" Thẩm Minh Dương quát Nghiêu Nghiêu một tiếng, nói: "Cô ấy là một người đáng thương, bị người khác hãm hại, em... Khi trở về không được nói với bất kỳ một ai. Bây giờ, anh muốn đưa cô ấy đến một nơi an toàn, em về nhà đi, cứ nói anh chạy ra ngoài đi chơi, biết chưa?”

"Thế nhưng anh họ, em…”

"Đi đi…” Thẩm Minh Dương mặc dù luôn cợt nhả với người em họ này, nhưng một khi người thanh niên tuấn tú này trở nên nghiêm túc, Nghiêu Nghiêu vẫn sợ hãi, lập tức rụt người lại, nói: “Em biết rồi, cần gì phải hung dữ như vậy…”

Nghiêu Nghiêu đi về phía trước, Thẩm Minh Dương cũng bế Tô Thiên Kiều đi về phía trước.

Tô Thiên Kiều được anh ta bế, ngoảnh đầu nhìn lại từng mảnh phế tích cháy đen trong rừng, khóe một nở ra một nụ cười tàn nhẫn…

Bạch Như, cám ơn cô! Cậu chủ, cậu cứ chờ xem, cả đời này, chỉ cần cô ấy tìm được cậu, chắc chắn sẽ không để cậu dễ chịu

Ba ngày sau.

"Vô Tình, chị có muốn ra ngoài một chút không?” Trong một căn hộ nào đó ở trong thành phố Tân Hải, Thẩm Minh Dương im lặng bước vào căn phòng đặc biệt dành riêng cho Tô Thiên Kiều và hỏi.

Tô Thiên Kiều chỉ ngồi ngẩn người trước bệ cửa sổ, không nhận ra rằng mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thất thần, Thẩm Minh Dương đi vào cũng không phát hiện được, đợi đến khi Thẩm Minh Dương mở miệng nói chuyện, mới chậm chạp phản ứng lại nhìn về phía Thẩm Minh Dương...

Lắc đầu, Tô Thiên Kiều lắc đầu!

Sắc mặt Thẩm Minh Dương có chút thất vọng, ngồi xuống bên giường Tô Thiên Kiều, nói: "Vô Tình, tôi biết chắc chắn chị đã trải qua rất nhiều chuyện, thể nhưng chị cứ không ăn không uống, không nói lời nào như vậy sao được? Kế hoạch của chị đâu rồi?”

Tối hôm đó sau đi bế Tô Thiên Kiều trở bề, Thẩm Minh Dương đã mời một bác sĩ riêng đến băng bó vết thương cho cô, mặc dù cả người cô đen nhánh, nhưng không bị vết bỏng nào quá nghiêm trọng, tính mạng không bị nguy hiểm.

Chỉ là... Những vết sẹo bỏng kia sẽ ở bên cô cả đời, bao gồm cả năm vết bỏng lớn nhỏ trên khuôn mặt cô…

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô nhìn thấy mình đã được băng bó sạch sẽ nằm trên gường, sau khi soi gương, cô bắt đầu không nói một lời. cho dù Thẩm Minh Dương nói gì với cô, cô chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

"Tôi biết, tên của chị chắc chắn là tên giả!” Thấy Tô Thiên Kiều không nói lời nào, Thẩm Minh Dương bắt đầu tự nói, Tô Thiên Kiều nghe thấy cậu ta nói như vậy, mới từ từ lấy lại tinh thần.

Thẩm Minh Dương thấy Tô Thiên Kiều thoáng một chút quan tâm, trong lòng cảm thấy may mắn, liền nói tiếp: “Chị đã đặt tên là Vô Tình, bản thân cần không có một chút cảm xúc nào, nên làm chuyện chị muốn làm, không phải sao? Nếu tôi sớm biết chị như vậy, tôi đã không cứu chị trở về, trực tiếp cướp ‘Ngôi sao sa mạc’ của chị còn hay hơn, miễn cho bây giờ…lãng phí sức lực của tôi!”

Đôi mắt Tô Thiên Kiều bắt đầu có một chút tinh thần, Thẩm Minh Dương nhìn theo ánh mắt của cô, chợt thấy tấm kính cửa sổ đang phản chiếu ra cái bóng của chính Tô Thiên Kiều…

Hóa ra là cô ấy đang nhìn cái này!

Hơi do dự một chút, Thẩm Minh Dương suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: “Hóa ra là chị đang lo lắng điều này!”

Cậu ta đứng dậy, đứng đối diện Tô Thiên Kiều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt của cậu ta vừa chạm đến khuôn mặt Tô Thiên Kiều, cô lập tức quay đầu đi hướng khác, nói: “Đừng nhìn, bây giờ tôi vô cùng xấu xí, cậu mà nhìn, chỉ sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng…”

"Cuối cùng chị cũng chịu nói chuyện!” Thẩm Minh Dương thở dài một hơi, trên mặt xen lẫn nụ cười.

Dáng dấp của cậu ta rất đẹp, thuộc loại người vô cùng xinh đẹp, đôi mắt dài, lông mi dày, làn da trắng nõn giống như một người phụ nữ, Tô Thiên Kiều vẫn luôn nghi ngời lý do cậu ta về nước là vì người nước ngoài nhìn thấy cậu ta như vậy liền muốn làm cùng.

Giờ phút này, đôi mắt đẹp của cậu ta mỉm cười, chiếc mũi xinh đẹp nhăn lại, nắm lấy bả vai Tô Thiên Kiều, nói: “Lo lắng mình sẽ biến thành trò cười, đúng không?”

Tô Thiên Kiều nhìn thiếu niên đang mỉm cười trước mặt, một cỗ lửa giận bỗng nhiên xông lên đỉnh đầu, tức giận nói: “Cười đủ chưa? Tôi đã biến thành thế này, làm thế nào để hoàn thành kế hoạch của tôi? Làm thế nào để đi… Báo thù?!”

Cô nói vừa xong, đôi mắt đen nhánh sáng rực trong nháy mắt liền mất đi thần thái, nước mắt rơi xuống không ngừng…

Sắc mặt Thẩm Minh Dương lo lắng, nói: "Đừng khóc đừng khóc, bác sĩ nói nước mắt sẽ khiến cho miệng viết thương của chị nghiêm trọng hơn, vết thương không liền được, sao có thể phẫu thuật thẩm mỹ?”

"Phẫu thuật thẩm mỹ?” Tô Thiên Kiều đang khóc bỗng nhiên dừng lại, nhìn Thẩm Minh Dương với ánh mắt không thể tin được: “Không phải cậu đang dỗ tôi đấy chứ?”

Thẩm Minh Dương nhìn đôi mắt đang dần lấy lại tinh thần của cô, trái tim nhỏ như bị thứ gì đó nắm chặt, ê ẩm, cảm giác rất khó chịu: “Đúng, đó là sự thật, tôi không phải đang dỗ dành chị.”

"Thế nhưng, tôi..." Tô Thiên Kiều sờ vào khuôn mặt mình, ấp a ấp úng, hình như có điều gì đó khó nói.

"Chị yên tâm, ‘Bình minh’ của chị rất đáng tiền, tôi làm những thứ này cho chị cũng là điều nên làm! Về phần bác sĩ phẫu thuật cho chị, là chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ đến từ Hàn Quốc, kỹ thuật vô cùng an toàn và đáng tin cậy, sẽ không để lại cho chị một vết sẹo nhỏ nào, bệnh viện mà ông ta đến trao đổi là một bệnh viện tư nhân hạng sang của một người đàn anh của tôi, thiết bị cũng là tiên tiến nhất trên thế giới, chị có thể hoàn toàn yên tâm, hơn nữa… Tôi và đàn anh của tôi sẽ giữ bí mật cho chị, chị có thể yên tâm!”

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!