Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên

Cô đứng bên cửa sổ, bên ngoài có gió thổi vào.

Cô mặc một bộ quần áo mỏng manh, gió vừa thổi đến, cả rèm cửa và quần áo của cô cũng tung bay cùng nhau.

Cơ thể yếu ớt của cô đứng ở đó, thật gầy gò và đáng thương.

Chỉ cần bạn nhìn thấy bóng ảnh đó, bạn chỉ muốn ôm cô ấy vào trong lòng mình, yêu thương cô ấy trong vòng tay…

Ngày tháng thoi đưa, thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Mới chớp mắt mà đã hơn năm tháng qua đi rồi..

Đứa trẻ trong bụng Tô Thiên Kiều vô cùng khoẻ mạnh, từng ngày từng ngày lớn lên.

Từ một cái bụng bằng phẳng, bây giờ đã phát triển đến mức thường xuyên ‘đấm tay đá chân’ rồi.

“A, Bạch Như, nó lại đá tôi rồi!” Tô Thiên Kiều ngồi ở xích đu, một tay sờ sờ bụng, một tay cầm lấy một bên dây xích đu, cô nở nụ cười nhìn Bạch Như, nói.

Bạch Như ở bên cạnh tỉ mỉ bóc vỏ một loại hạt nào đó hiếm gặp, rồi từng hạt từng hạt bỏ vào chiếc đĩa bên cạnh, đợi bóc được nhiều rồi thì sẽ đưa cho Tô Thiên Kiều ăn. Vừa bóc vỏ vừa nghe Tô Thiên Kiều nói chuyện, cô ngẩng đều lên nhìn Tô Thiên Kiều một cái, rồi cười nói: “Đúng vậy, cậu chủ nhỏ rất là khoẻ mạnh, đợi đến lớn rồi chắc sẽ là một bé con rất là hoạt bát!”

Sắc mặt Tô Thiên Kiều đột nhiên trầm xuống, không có tiếp lời Bạch Như.

Bạch Như dường như cũng ý thức được mình nói sai rồi, cô nhìn Tô Thiên Kiều, rồi cũng không nói gì nữa.

Đứa trẻ này lớn lên, cho dù có đáng yêu thì Tô Thiên Kiều cũng không thể nào gặp được nữa.

Tô Thiên Kiều thở dài, cô ngừng chiếc xích đu lại, đôi tay sờ vào bụng mình, cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng đã nhô ra rất cao, nói: “Chẳng còn mấy ngày nữa là đến kỳ dự sinh rồi, anh ta…có về không?”

Hơn năm tháng nay, dường như là đã có một tờ khế ước ngầm được hình thành vậy, người trong căn nhà này, cho dù là tài xế hay là bà lao công, hay là Bạch Như hay là Tô Thiên Kiều, đều như đã hẹn với nhau, đều không có ai nhắc đến anh ta---Cậu chủ!

Bàn tay Bạch Như chợt khựng lại, gật đầu nói: “Cậu chủ sẽ quay về trong thời gian cô sinh nở.”

Cô ngập ngừng một lát, rồi lại nói tiếp: “Sức khoẻ của cậu Minh Triết đã được hồi phục khoẻ mạnh, cậu chủ biết cô không thích cuộc sống nước ngoài, cũng không muốn để cô ở lại thành phố đã khiến cô thương tâm, cho nên…tổng bộ của Tô Thị sẽ được sắp xếp ở Hong Kong, tiền vốn ở bên đó đã được khởi động, chỉ đợi khi cô Tô sinh ra cậu chủ nhỏ, thì sẽ được lập tức đến Hong Kong đoàn tụ với cậu Minh Triết!”

“Thật sao?” Sắc mặt Tô Thiên Kiều trở nên vui mừng, ánh mắt có chút không dám tin nhìn Bạch Như và hỏi.

Bạch Như gật đầu: “Tôi có khi nào gạt cô Tô chứ?”

Đột nhiên, thần sắc của Tô Thiên Kiều lại có chút ảm đảm, cô hỏi: “Anh trai...có biết chuyện của tôi không?”

Bạch Như yên lặng một lát rồi đáp: “Cậu Minh Triết…không biết rõ lắm.”

Vừa nhìn cũng biết Bạch Như có chút khó nói rồi.

Mi tâm của Tô Thiên Kiều nhíu lại, cô muốn hỏi tỉ mỉ hơn một chút, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Nếu Bạch Như đã có ý muốn giấu thì cho dù mình có hỏi thì cũng bằng thừa thôi.

Chỉ cần cô biết anh trai đã khoẻ, biết sẽ được đoàn tụ với anh trai sớm thôi là được rồi.

Chỉ là…

Bàn tay đang vuốt ve chiếc bụng của cô chợt ngừng lại, chỉ là, vào giây phút cô đoàn tụ với anh trai, cũng chính là thời khắc cốt nhục phân ly!

Phụ nữ đối với con cái luôn có một loại tình cảm rất đặc biệt.

Càng huống hồ nó cũng đã ở trong bụng của cô 9 tháng trời rồi!

Từng ngày từng ngày trôi qua, có ai có thể có tình cảm với nó hơn là Tô Thiên Kiều chứ?

Từ sự kết hợp giữa nam và nữ, nó từ từ lớn lên, mọc đôi tay nhỏ, mọc đôi chân nhỏ, rồi biết động đậy, biết đá…

Mỗi ngày đều ở trong bụng cô, hít cùng một bầu không khí với cô, ăn cùng một thứ đồ ăn với cô.

Nó thích ăn gì, Tô Thiên Kiều sẽ thích ăn thứ đó.

Tô Thiên Kiều ăn bao nhiêu thì nó sẽ được hấp thụ bấy nhiêu dinh dưỡng…

Đây là cốt nhục, là người thân huyết mạch tương liên của cô.

Nhưng Tô Thiên Kiều chẳng qua chỉ là một cỗ máy sinh con mà thôi, một khi đứa con này rời khỏi cơ thể cô, nó sẽ không còn bất cứ liên hệ nào với cô nữa, sẽ không còn thuộc về cô, không còn là con của cô nữa, sau này cho dù có gặp lại nhau thì cũng chỉ là người lạ mà thôi.

Cô không quen biết cậu chủ, thì làm sao quen biết đứa con này đây?

Khoé môi cô nở một nụ cười thê lương, dường như là đã quen với sự bất lực lâu dài này rồi.

“Bạch Như, hôm nay, tôi muốn gọi điện thoại cho anh trai có được không?” Tô Thiên Kiều cúi thấp đầu, đôi mắt chớp chớp khiến một giọt lệ rơi xuống.

Giọt lệ rơi trên vạt váy của cô, lập tức biến mất ngay.

Bạch Như nhìn Tô Thiên Kiều một cái rồi ngừng động tác của mình lại, cô phủi phủi tay sau đó đem chiếc dĩa nhỏ đã bóc xong hạt cho Tô Thiên Kiều, nói: “Cô Tô, đừng làm tôi khó xử!”

Thời tiết vào cuối mùa hè, cuối cùng đã có chút mát lạnh vào buổi chiều tối.

Một vài chiếc lá rơi xuống, khi gió thổi qua, mang theo một mùi chua chua từ những quả lê chưa chín hoàn toàn, kích thích vị giác của người ta.

Tô Thiên Kiều nhận lấy lấy chiếc đĩa, hai ngón tay trắng trẻo cầm lấy quả hạch béo tròn cắn một cái, cô cúi đầu xuống, che giấu đi sự ẩm ướt và thất vọng trong mắt của mình: “Bạch Như, cô biết hôm nay là ngày gì không?”

Bạch Như do dự một lát rồi gật đầu đáp: “Cho dù là ngày gì thì đó cũng không hợp quy củ!”

Lúc Bạch Như gặp loại chuyện này, cô luôn thu lại sự hiền lành thường thấy mà trở nên nghiêm túc lại, cô đứng dậy nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô Tô, thời gian tản bộ mà cậu chủ quy định đã đến rồi, tôi vào trong chuẩn bị một lát, cô ăn hết những quả hạch này rồi bắt đầu đi!”

Nói xong cô liền đi thẳng một mạch vào trong nhà.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, sau đó đặt chiếc đĩa lên chiếc bàn đá nhỏ bên cạnh.

Cô ngẩng đầu nhìn lên quả lê màu xanh tươi đã có chút chuyển sang màu vàng ở trên kia, lẩm bẩm nói: “Hôm nay…là ngày sinh nhật của tôi a, tôi, đã 19 tuổi rồi!”

Vài chiếc lá rơi xuống như phụ hoạ cho tâm tình của cô, từ từ rơi vào trong lùm cỏ.

Cô đứng dậy, nhặt lấy một chiếc lá bóp trong tay chơi đùa, đột nhiên nhớ đến một câu nói: “Sự rời đi của lá cây, là bởi vì sự theo đuổi của gió, hay là vì cành cây không chịu níu giữ nữa?”

Nói xong, một giọt nước mắt men theo bờ má cô chảy xuống, rơi trên lá cây…

“Cô Tô, tôi xuống lầu trước đây, cô ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Tô Thiên Kiều đưa mắt nhìn Bạch Như đang quay người đi xuống lầu, thầm thở dài một tiếng, nói: “Sinh nhật năm nay cứ qua như vậy sao?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 11 giờ rồi, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa, sinh nhật năm nay cứ trôi qua như vậy sao?

“Bụp…bụp bụp…” Một tiếng động quen thuộc truyền đến, đèn trong phòng đột nhiên trở nên lập loè.

Tô Thiên Kiều sững sờ, một cảm giác quen thuộc ập đến.

Ánh đèn trên đỉnh đầu bắt đầu chớp tắt liên hồi, chuyện…chuyện này, chỉ có lúc cậu chủ bước vào phòng cô mới xảy ra thôi.

Không lẽ…cậu chủ về rồi sao?

Tô Thiên Kiều trừng to mắt, nhìn ánh sáng lúc sáng lúc tối trên đỉnh đầu, một cảm giác kỳ lạ xông đến.

Thật kỳ lạ, cái loại cảm giác này rõ ràng là…trông đợi sao?

Cô lắc lắc đầu, cố áp chế cái cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, cô liên tục hít vài hơi thật sâu, căn phòng trong nháy mắt trở nên tối om.

“Cạch---két---” Bên cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động nhẹ, đầu tiên là tiếng mở khoá, tiếp đó là tiếng cửa bị đẩy ra.

Một tiếng bước chân nhẹ vang lên.

“Cộp cộp cộp…”

“Thình thịch…” Trái tim Tô Thiên Kiều không ngừng đập lên liên hồi, đứa trẻ trong bụng dường như cũng đang muốn tham gia náo nhiệt với cô, nó hung hăng đá Tô Thiên Kiều một cước…

Tô Thiên Kiều đau đớn đến nhíu cả mi tâm, cô dùng tay xoa xoa bụng mình, đứa trẻ trong bụng như cảm nhận được sự an ủi nên liền ngừng đá động lại.

Tô Thiên Kiều nín chặt hơi thở, đưa mắt nhìn về bóng đen bên cửa, bên bờ má cô bất giác đã nở rộ lên một nụ cười, hỏi: “Là anh về đúng không?”

Bên cửa không có tiếng gì cả, người ở cửa chỉ sừng sững đứng yên ở đó, không có trả lời cô.

“Sao không vào?” Kỳ lạ thật, trong thanh âm của Tô Thiên Kiều lại có mang theo một tia mời gọi, và cả một tia hưng phấn.

Bóng ảnh ngoài cửa vẫn không có chút xíu phản ứng nào.

“Anh…”

“Cạch---” Tô Thiên Kiều còn chưa kịp nói hết thì bóng ảnh ở cửa thoắt một cái liền biến mất, tiếp đó cánh cửa lại bị đóng lại.

Tô Thiên Kiều đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn phía cửa một cái, tự mình lẩm bẩm: “Kỳ lạ, rõ ràng là đã về rồi, còn tắt hết đèn nữa, tại sao lại không vào chứ?”

Tô Thiên Kiều nhanh chóng rời khỏi giường và đi đến kéo cửa ra.

Sự gặp gỡ mà cô đã vô số lần tưởng tượng, khuôn mặt đẹp đẽ hay tà ác trong giấc mơ của cô đều không được nhìn thấy.

Khuôn mặt trước mắt rất quen thuộc…

Gần như là một năm, cô đều đối mặt với khuôn mặt này---Bạch Như.

“Sao lại là cô?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn Bạch Như, khuôn mặt cô ta hiện lên dưới ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang khiến cô ấp úng cả nửa ngày mới hỏi được.

Bạch Như nở một nụ cười khổ, cô nhìn Tô Thiên Kiều và nói: “Cô Tô, cúp điện rồi, sẽ có ngay thôi, cô đừng sợ!”

Tô Thiên Kiều không nói nhiều, cô đẩy Bạch Như ra với sắc mặt khó coi, lực đạo hơi lớn khiến Bạch Như kinh ngạc.

Cô đi vòng qua Bạch Như, nhìn về điểm cuối hành lang: “Người vừa nãy chắc chắn là cậu chủ, anh ta đâu?”

Nói xong cô liền định đuổi theo! Tuy vừa nãy đã cúp điện rồi nhưng nhờ ánh trăng yếu ớt bên ngoài, Tô Thiên Kiều vẫn có thể nhìn thấy hình dáng cao to của cậu chủ, không phải là Bạch Như, tuyệt đối không phải Bạch Như!

Đó tuyệt đối là bóng ảnh của người đàn ông, Bạch Như không thể nào là cái bóng ảnh đó, Tô Thiên Kiều có thể chắc chắn!

“Cô Tô, cậu chủ không muốn gặp cô!” Vừa đi được hai bước thì cô đã bị Bạch Như chặn lại, cô ta nắm chặt lấy tay của Tô Thiên Kiều, không cho cô tiếp tục bước về phía trước nữa.

Ở cuối hành lang, một bóng người loé lên rồi biến mất, điều này càng khiến Tô Thiên Kiều sốt ruột hơn, cô muốn đuổi theo.

“Cậu chủ rõ ràng đã về rồi, vậy tại sao không muốn gặp tôi?” Tô Thiên Kiều không đi được nên chỉ đành quay đầu nhìn Bạch Như, thanh âm vừa khó hiểu và sốt sắng.

Bạch Như lắc đầu: “Cậu chủ không có nói tại sao, chỉ nói…không muốn gặp cô thôi!”

Bạch Như thở dài một tiếng, nhìn gương mặt lo lắng của Tô Thiên Kiều rồi nói tiếp: “Ngoài ra…cậu chủ nói, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

Tô Thiên Kiều kinh ngạc, càng muốn giãy dụa hơn: “Cô nói với cậu chủ hôm nay là sinh nhật của tôi sao?”

Bạch Như lắc đầu: “Không có, cậu chủ tự về thôi.”

Tô Thiên Kiều sững sờ, động tác vùng vẫy chợt khựng lại, nói: “Sao cậu chủ lại biết?”

Bạch Như lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết làm sao cậu chủ biết, nhưng cậu chủ nói…không muốn gặp cô.” Cô thở dài, khuyên giải nói: “Cô Tô, cô phải nhớ lời của bác sĩ, bác sĩ nói, cô không được kích động, vì đứa bé trong bụng cô cô không nên kích động sẽ tốt hơn, cô sắp sinh rồi, đừng để việc sắp thành mà lại hỏng!”

Nếu như đứa bé trong bụng không còn nữa thì cô sẽ phải trải qua sự đau khổ thêm một lần nữa, phải mang thai bé trai và sinh ra lần nữa!

Lời của Bạch Như khiến cho Tô Thiên Kiều ngừng hẳn bước chân.

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!