Chương 29: Hô hấp ngưng lại

""...Vâng"" Hai người đều là người hay đi bên cạnh anh nhất, chỉ cần là chuyện cậu chủ quyết định thì không ai có thể ngăn cản.

Nhà máy thép lạnh lẽo, vì rất lâu rồi không ai tu sửa nên xung quanh vô cùng tồi tàn.

Gió từ bên ngoài thổi vào, Tô Thiên Kiều chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân bị chói trên ghế vô cùng lạnh lẽo.

Cô co thân mình lại, bất an lắc đầu đang bị bịt mắt, thản nhiên nói với người đàn ông đã ngồi trên ghế trước mặt được một lúc lâu: ""Không bằng anh thả tôi ra đi, tôi cùng lắm chỉ là một trong số hàng nghìn người phụ nữ của anh ta mà thôi, anh ta không thể vì tôi mà khiến mình bị nguy hiểm đâu.""

Mắt bị che bởi khăn vải, Tô Thiên Kiều lờ mờ thấy một bóng hình cao lớn bước đến trước mặt mình, một thanh âm kìm nén ý cười vang lên: ""Tôi theo dõi anh ta 3 ngày rồi, anh ta ngày nào cũng ở bên giường bệnh của cô từ sáng đến tôi, dựa vào cách làm người của anh ta...thì không có chuyện anh ta đối với một người bình thường như vậy đâu!""

Tô Thiên Kiều dựng thẳng lỗ tai, còn chăm chú nghe, cô hy vọng từ miệng tên bắt cóc này có thể nghe ra được tên của cậu chủ, nhưng lại không được như ý nguyện.

Cô hơi tức giận nói: ""Vậy chỉ là anh ta thấy tôi mới mẻ mà thôi, chuyện nguy hiểm như thế này, anh ta sẽ làm chắc?"" Cô cười lạnh: ""Xem ra, anh không hiểu rõ anh ta rồi.""

Tên bắt cóc đứng suy tư một lát, nhíu mi nhìn Tô Thiên Kiều, mặc dù cô sợ hãi nhưng vẫn phát ra một vẻ cao quý và bình tĩnh từ trong xương tủy, có một loại quen thuộc kỳ lạ, trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được mình đã từng gặp ở đâu.

Lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ kỳ quái, hắn quay người nói với thuộc hạ của mình: ""Xuất phát chưa?""

Lập tức có người đáp lại: ""Tòa nhà quốc hội đã báo tin đến, anh ta bắt đầu đi rồi!""

Tô Thiên Kiều và kẻ cầm đầu kia đều có chút kinh ngạc.

""Haha...xem ra là cô đánh giá thấp anh ta""

Tô Thiên Kiều sửng sốt, cắn răng, môi mỏng trở nên trắng bệch: ""Lạ thật, đấy không phải là phong cách của anh ta...."" Hay là, anh còn có ý đồ khác?

Người đàn ông này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nghe theo sự sắp xếp của người khác như vậy, nếu nói anh vì Tô Thiên Kiều mà đến, vậy thì cũng chỉ khẳng định được anh ta đến vì đứa bé trong bụng cô, đúng, chắc chắn là như vậy.

Nghĩ như thế, không hiểu sao trong lòng cô thấy ổn định hơn một chút.

Thời gian lại trôi qua chưa được bao lâu.

""Anh ta đến rồi!""

""Cô xem, thực ra anh ta rất quan tâm đến cô đấy chứ."" Tên cầm đầu gật đầu với thuộc hạ của mình, ý bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt, sau đó xoay người, nói với Tô Thiên Kiều: ""Nếu cô còn muốn sống, phải nhớ kĩ, ngày này hằng năm phải đến mộ của anh ta để đốt một nén hướng, anh ta từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến bất kì người phụ nữ nào, bao gồm cả mẹ anh ta, cho nên...chắc chắn là thật lòng yêu cô.""

Trong lời nói của người đàn ông vừa thoải mái vừa khoái trá, giống như nhặt được một món hời nào đó.

Trong lòng Tô Thiên Kiều căng thẳng, ý của hắn là gì?

Mục tiêu của hắn, không phải là một nghìn đô mà là...tính mạng của cậu chủ ư?

Nghĩ đến đây trong lòng cô lại không chút vui sướng như mong muốn, thật kì lạ.

Rõ ràng cô hi vọng người đàn ông kia biến mất, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng là sao?

Đúng rồi, đứa bé! Cô không hi vọng đứa bé không có ba.

""Anh ta đến rồi!"" Một tiếng hô đánh gãy suy nghĩ của Tô Thiên Kiều, cô lập tức tỉnh táo, chăm chú nhìn ra nhưng chỉ có thể nhìn thấy tên cầm đầu của bọn bắt cóc xoay người, trốn vào chỗ tối bên trong căn phòng.

Trong chốc lát, tiếng bước chân của cậu chủ truyền tới, chỉ nghe thấy tiếng hỏi thận trọng của anh: ""Đại ca của các người đâu?""

Những người ở đây vì nghe thấy lời của anh mà có chút sững sờ, một người đàn ông đứng ra, không phải tên cầm đầu lúc trước nói: ""Là tôi!""

Hắn đánh giá anh một vòng từ trên xuống dưới, phát hiện anh không mang theo gì cả liền tức giận hỏi: ""Tiền đâu?""

Cậu chủ nói: ""Tất nhiên là tôi không mang bên người mình rồi, bằng không...chỉ cần các anh để chúng tôi rời khỏi nhà máy thép, tôi sẽ lập ức giao cho các anh!""

""Haha...anh cho rằng tôi sẽ tin mấy lời vớ vẩn của anh à? Thả anh đi? Vậy thì tiền là của anh rồi!""

""Nhưng tôi không có đem đến, lẽ nào các người nhiều người như vậy, còn có thể để tôi chạy trốn được ư?"" Vẻ mặt cậu chủ bình tĩnh, hơn 10 tên bắt cóc ở đây, không ai dám nhìn vào mắt anh.

Hắn giống như một con sư tử bị chọc tức, những tên bắt cóc còn lại đứng trước cửa không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, áp lực cực lớn, lại còn có chút run rẩy: ""Anh ta đem theo người đến đây ư?""

Thuộc hạ bên cạnh lập tức báo lại: ""Đại ca, anh ta thực sự đến đây một mình, trên xe không có ai cả.

""Ha ha...có khí phách!"" Một tiếng cười lớn vang lên, kẻ cầm đầu bước ra từ trong góc tối, trên đầu hắn có đội một chiếc mũ lộ ra hai con mắt, trên hai con mắt còn đeo một chiếc kính dâm.

Hắn đường hoàng bước ra, nhìn giống như một thân sĩ phong độ, trên người còn mặc tây trang màu đen, giọng nói của hắn như thể dùng máy biến âm, chỉ nghe thấy hắn nói: ""Có điều...đã đến đây rồi, không phải nghe lời của anh, mà phải theo tính toán của tôi!""

Cậu chủ bước về phía Tô Thiên Kiều, vẻ mặt ung dung: ""Anh muốn thế nào?""

Tên cầm đầu nói: ""Trước hết giao tiền ra đây, sau đó..."" Hắn đá một sợi dây thừng đến trước mặt anh: "Tự chói mình lại, buộc cho chắc vào!""

""Nếu tôi nói không thì sao?"" Cậu chủ còn cách Tô Thiên Kiều một mét, hỏi.

""Ở đây không đến lượt anh nói không."" Tên cầm đầu ra hiệu, lập tức có một người đàn ông xông lên đá về phía anh.

Cơ thể cậu chủ nhanh chóng phản ứng, đá ngược lại tên kia. Người đàn ông cao 1m9 kia bị anh đá bay xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi.

Tô Thiên Kiều nhìn không rõ, chỉ nghe thấy tiếng kêu, trong lòng sốt ruột không thôi.

""Thứ vô dụng"" Tên cầm đầu mắng.

Cậu chủ lạnh lùng cười, có chút châm chọc nói: ""Vài tên này của anh...hình như không phải đối thủ của tôi!""

Tên cầm đầu im lặng một lát sau đó trầm giọng nói: ""Vậy...cô ta thì sao?""

Bỗng nhiên hắn giơ tay lên, một chiếc súng lục lặng lẽ chỉ lên trán của Tô Thiên Kiều.

Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần hắn bóp cò, trong một giây Tô Thiên Kiều sẽ chết. Thậm chí còn không kịp cảm nhận được sự đau đớn.

Mắt của Tô Thiên Kiều bị bịt, đến hô hấp cũng bị ngưng lại. Ở thời khắc sinh tử, cô vẫn sợ chết.

""Anh sẽ không!"" Cậu chủ lại tiến gần thêm vài bước về phía Tô Thiên Kiều, môi mỏng cong lên, khuôn mặt khôi ngô hiện lên ý cười, mặc dù ở đây ai cũng đều là đàn ông, nhưng nhìn thấy vẫn không khỏi ngây người.

""Mục tiêu của anh không phải cô ấy, cô ấy là con tin duy nhất trên tay anh, anh sẽ không mạo hiểm.""

Anh hừ lạnh một tiếng: ""Nếu anh đã hiểu tôi như vậy, thì nên biết, con tin trong tay tôi không còn nữa, cứ coi như anh có súng, cứ coi như người ở đây ai cũng có súng, cứ coi như anh đánh chết được tôi, thì anh, cũng phải chôn cùng.""

Anh giơ tay lên, ngón tay thon dài chỉ về phía tên cầm đầu, lời nói cuồng vọng, không có chút ý vui đùa nào.

Khóe môi tên cầm đầu giật giật, sau đó cười thành tiếng: ""Ha ha ha...""

Đột nhiên hắn ngừng lại, không chút do dự hướng về phía Tô Thiên Kiều, cong ngón tay đang đặt ở cò súng...

""Phanh..."" Một tiếng sắc bén bay qua đỉnh đầu.

""Ông"" Nhịp tim của Tô Thiên Kiều cũng ngừng lại.

Anh ta vậy mà thực sự nổ súng.

Nhưng phát súng kia không bắn vào ấn đường của cô, mà là trên đỉnh đầu.

Mặt cậu chủ biến sắc!

Giọng nói của tên cầm đầu lạnh như băng: ""Tôi biết anh không sợ chết, không quan tâm tính mạng của mình, nhưng cô ta thì sao...anh cũng không quan tâm ư?""

Cậu chủ trầm mặc.

""Ha ha...thì ra anh cũng có thứ mình để ý đến!"" Im lặng một lúc lâu, tên cầm đầu lại cười lớn: ""Tôi còn cho rằng không có thứ gì có thể cản trở được anh đấy!""

Hắn ta nhìn về phía dây thừng đang nằm trên mặt đất: ""Mau, tự chói mình lại!""

Con ngươi cậu chủ khẽ đảo, nhìn tên cầm đầu, trầm mặc một lát rồi nói: ""Để tôi tự trói, cũng được thôi...có điều, ít nhất phải để tôi nhìn thấy mặt của anh!""

Tên cầm đầu châm chọc: ""Đằng nào cũng chết, xem thì có tác dụng gì?""

Giong nói của anh thong thả, khiến người ta nghe xong liền tin tưởng: ""Cho tôi nhìn xem anh là ai, lúc đến chỗ diêm vương cũng dễ đòi nợ, không phải sao?""

""...Được"" Vốn nghĩ người đàn ông kia sẽ không đồng ý, thế nhưng hắn lại đáp ứng.

""Đại ca..."" Có giọng nói ngăn lại.

""Không cần lo lắng, đêm nay anh ta có chạy đằng trời!""

Tô Thiên Kiều nhìn qua lớp vải, mờ mờ thấy được tên cầm đầu kia tháo hai con mắt xuống, sau đó là lột chiếc mũ che mặt ra.

""Ha ha ha...""

Mặt của hắn lộ ra Tô Thiên Kiều cũng không thể nhìn rõ, chỉ mờ mờ thấy hình nét đơn giản mà thôi.

Nhưng cậu chủ lại như gặp được chuyện vui, cười lớn khiến Tô Thiên Kiều cảm thấy kỳ lạ.

""Chú, đã lâu không gặp!"" Cậu chủ thong thả nhặt sợi dây thừng lên, dùng tay của mình khéo léo chói lại.

Chú? Chuyện gì xảy ra vậy?""

""Chú, một năm không gặp, không ngờ lại gặp chú dưới tình huống này. Sức khỏe chú gần đây vẫn tốt chứ? Bà nội rất nhớ chú!"" Cậu chủ đã sắp đến gần chỗ Tô Thiên Kiều, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói cứng rắn mà bình tĩnh, giống như đang ở quán ăn vô tình gặp được chú của mình, thân thiết hỏi thăm.

Gặp quỷ à.

Bọn họ vậy mà lại là chú cháu?

Tuy biết những chuyện thế này phần lớn là do người quen làm, nhưng...sao lại là chú cháu cơ chứ?

Tên cầm đầu ngồi xuống ghế, đối mặt với bọn họ, ra hiệu cho người trói anh vào một chiếc ghế khác sau đó thản nhiên nói: ""Ta cũng rất nhớ mẹ, sức khỏe bà ấy thế nào rồi?""

""..."" Người bên cạnh đều im lặng nghe bọn họ nói chuyện.

""Sức khỏe bà nội rất tốt, chỉ là có tâm sự!""

""Hả? Tâm sự gì?""

""Bà lo lắng cho đứa con bất hiếu là chú, cơ nghiệp bao năm bị hủy, lúc nào cũng nói với cháu, nếu nhìn thấy chú thì không cần khách khí, ai mà biết lại bị chú xuống tay trước.""

""Bà ấy....""

""Đại ca..."" Cuối cùng có người nhịn không được cắt ngang cuộc trò chuyện giả dối của bọn họ.

Tô Thiên Kiều ở bên cạnh chăm chú nghe nhưng lại không cảm thấy buồn cười.

Ngược lại có chút đồng tình với cậu chủ.

Trách không được anh lại bất thường như vậy.

Đây là gia đình kiểu gì thế? Chú lại muốn giết cháu ruột của mình!

Ánh mắt của ông chú sắc bén nhìn về phía thuộc hạ, lại tiếp tục nói: ""Bà ấy thật sự quan tâm đến ta như vậy ư? Chỉ là sợ ta đoạt mất vị trí của cháu mà thôi.""

Ông ta ngừng một chút, ra vẻ thương tâm nói: ""Trong lòng của bà, chỉ có bố của cháu, sau khi bố cháu mất thì chỉ có cháu, các người một là con cả, một là cháu ruột, vậy ta thì sao? Ha ha...""

Ông ta cười lạnh, tiếp tục nói: ""Bà ấy ước ta chết sớm hơn thì có!""

Giong nói cũng trở nên lạnh lùng, vẻ mặt của cậu chủ cũng lạnh như băng: ""Cho nên...ông đẩy tôi vào chỗ chết, phải không?""

""Đúng"" Ông ta không chút do dự đáp.

""Cô ấy là người ngoài, nếu ông đã muốn bắt tôi, vậy thì để cô ấy đi đi, thế nào?"" Tuy là thương lượng, tuy là giờ anh ở thế yếu, nhưng trong lời nói lại mang đầy vẻ ra lệnh.

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!