Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh

Trong bóng đêm, Tô Thiên Kiều cảm giác thân thể mình như một chiếc là khô đang phiêu đãng giữa một tầng không khí lạnh sắp rơi xuống đất, nhưng lại không tìm thấy mặt đất đâu.

Cảm giác vừa lạnh lẽo cô độc vừa sợ hãi thực sự tệ vô cùng. Thậm chí cô còn cảm thấy mình sẽ cứ như vậy mà đau đến chết.

Vì sự tra tấn của cậu chủ mà không biết bao nhiêu lần cô muốn kết liễu mạng của chính mình, không biết bao nhiêu lần cô nghĩ đến việc đi theo cha mẹ, có lẽ như thế còn hạnh phúc hơn.

Nhưng đến tận lúc gần kề với danh giới sự sống và cái chết, cô lại sợ hãi, con người, thật là kì lạ.

Không biết qua bao lâu, lúc đau đớn đang không ngừng tra tấn cô đến chết đi sống lại thì bên tai truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Cơ thể của cô bỗng nhiên nhẹ bẫng, một cánh tay vững chắc ôm lấy cô.

Thân mình run ẩy bị kéo vào một vòng ngực ấm áp, dường như cô đã an toàn, cả người bị một chiếc áo trùm lên, sau đó cậu chủ bước nhanh ra ngoài.

Cô mơ mơ màng màng, chỉ có thể nhìn thấy cằm của người đàn ông.

Đèn ở hành lang, cầu thang và phòng khách vô cùng chói lọi, nhưng mặc cho cô cố gắng thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được, không cách nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông... lại như vậy rồi.

Một cơn gió lạnh thổi tới, dường như cô bị ôm đến một căn phòng, không khí lạnh khiến đau đớn giảm đi một chút, cô nhắm chặt hai mắt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, làm giảm bớt một ít đau thắt ở phần bụng.

Sau đó cô nhanh chóng bị đưa lên xe, trên đường đi vẫn luôn bị cậu chủ ôm chặt, Bạch Như bên kia cũng sốt ruột đỡ lấy cô, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi trên trán cho cô.

Xe bắt đầu chuyển động, người đàn ông vẫn không buông cô ra.

Vừa bắt đầu lăn bánh, hơi nóng tự hệ thống sưởi ập đến khiến cô càng thêm khó chịu, mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra, đến cả thở cũng có chút khó khăn.

""Đừng, đừng bật máy sưởi... tôi, tôi rất nóng, tôi muốn lạnh, lạnh sẽ, sẽ làm tôi dễ chịu hơn..."" Một câu nói đứt quãng, nói nửa ngày mới xong.

Người đàn ông hơi do dự, nhìn khuôn mặt trắng bệch gần như đang hôn mê của Tô Thiên Kiều, tuy biết không thể thổi ra hơi lạnh cho cô, nhưng vẫn nhịn không được cầm lấy bộ đàm, phân phó lái xe: ""Mở máy lạnh, để nhiệt độ thấp nhất...""

Gió lạnh ập tới, hơi nóng ngay lập tức biến mất khỏi không gian trong xe.

Tô Thiên Kiều cảm thấy dễ thở hơn một chút, tay nắm chặt lấy tay của người đàn ông, giống như nó có thể giúp cô bớt khó chịu hơn phần nào.

Một lúc sau mới phát hiện ra tay của người đàn ông trơn nhẵn, vừa nãy đi quá vội, anh chỉ mặc một bộ quần áo trong, tay áo sắn lên một cách tùy tiện.

Lúc này, nhiệt độ ngoài trời âm mấy độ, còn mở máy lạnh...

Cô hoảng hốt, khóe môi chậm rãi cong lên, nở một nụ cười thật lòng. Đó là cảm kích của một kẻ nghèo... ít nhất, anh vẫn thương tiếc cô, là như thế ư?

Trong lúc hoảng hốt, Tô Thiên Kiều dường như cảm nhận được xe từ từ dừng lại, bản thân lại bị một đôi tay lạnh lẽo ôm lên.

Chạy nhanh như một cơn gió khiến cơn đau đớn tột cùng lại ập đến, cô dần trở nên tê dại.

""Đi, mau đi gọi bác sĩ trưởng khoa phụ sản, nhanh lên, nhanh lên!"" Vọt tới sảnh, cậu chủ gần như hét lên ra lệnh.

""Anh, anh, chủ nhiệm anh ấy, anh ấy đã tan làm rồi."" Cô gái đứng ở quầy lễ tân run rẩy, rõ ràng là đã bị dọa: ""Bác sĩ trực ban của chúng tôi cũng rất tốt, vừa du học từ nước ngoài...""

""Nếu không muốn đóng cửa bệnh viện thì tốt nhất gọi anh ta đến, trong năm phút nếu anh ta không có mặt ở đây thì cái bệnh viện này cũng không cần đến nữa...""

""Được, tôi, tôi gọi, tôi gọi..."" Cô gái ở quầy lễ tân không quen khuôn mặt đẹp trai lại lạnh lùng đáng sợ này, cô ấy chị bị khí chất cao quý của người đàn ông này dọa, hơi thở giống như tu la địa ngục, tay run rẩy gọi điện thoại.

Sau khi gọi xong, cậu chủ lại dặn dò thêm: ""Bảo bác sĩ trực ban chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật trước đi, mau lên...""

""Vâng, vâng vâng..."" Cô gái ở quầy lễ tân dường như bị mê mẩn, bên ngoài bầu trời tối đen, không khí lạnh không ngừng thổi tới, nhìn người phụ nữ nửa tỉnh nửa mê nằm trong lòng người đàn ông, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ: Cô gái này, thật đẹp.

Tô Thiên Kiều hơi hé mắt, nhìn thoáng qua bức tường trắng của bệnh viện, sau đó là một bóng đen ập tới...bóng đen kia giống như một con ác thú không ngừng đuổi theo cô, đuổi cùng giết tận, chết cũng không tha...

Cô liều mạng chạy, không ngừng chạy về phía trước, nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thoát ra được.

Mắt thấy bóng đen kia há miệng toàn máu ra chuẩn bị cắn nuốt, cô liền hét lên một tiếng, chưa phản ứng lại thì bên tai đã truyền đến một giọng nói: ""Cô Tô, chúc mừng cô, cô có thai rồi!""

Tô Thiên Kiều ngơ ngác, mắt hơi hơi híp lại rồi lại mở ra, sau đó lại híp lại. Cứ lặp lại vài lần như thế mắt mới bắt đầu thích nghi với ánh sáng xung quanh, lúc này mới từ từ mở ra.

Một màn trắng xóa đập vào mắt, vách tường màu trắng, ngọn đèn màu trắng, chăn màu trắng, đến cả cảnh bên ngoài cửa sổ cũng phủ một lớp tuyết trắng dày đặc.

Đây là bệnh viện...

Cô chậm rãi quay đầu, Bạch Như đang đứng bên cạnh mình vừa nói vừa cười. Ý cười trên mặt vô cùng thân thiện.

Cô sững sờ, máy móc lặp lại lời nói của Bạch Như: ""Tôi có thai? Ý gì đây?""

Cô cau mày, suy nghĩ trì độn bắt đầu tỉnh táo lại, kinh ngạc kêu lên: ""Cái gì?! Cô nói gì cơ, tôi, tôi có thai rồi?!""

Sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, không biết nên vui hay buồn.

""Tôi có thai rồi ư? Sao tôi lại...có thai được chứ?"" Cô nhìn ý cười hiếm thấy trên khuôn mặt Bạch Như, chỉ đờ đẫn lặp lại, dường như không biết là ý gì, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

""Cô Tô, cô mới có thai một tháng, cho nên không cảm giác được mình có thai, cũng khó trách cô với cậu chủ không biết, cô biết không? Hôm ấy cô suýt nữa mất mạng, cậu chủ tự mình ôm cô đến đây, mời bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất, phẫu thuật hơn mười mấy giờ đồng hồ mới giữ được mạng của cô và đứa bé, cô yên tâm, hai mẹ con bình an, sau này cô chỉ cần tĩnh tâm dưỡng thai, chín tháng sau có thể sinh ra một cục cưng khỏe mạnh...""

""Tôi...thực sự có thai rồi ư?"" Tô Thiên Kiều không dám tin, lặp lại câu này một lần nữa, Bạch Như vui vẻ, dường như chẳng mảy may gì đến cô ấy.

Bạch Như gật đầu, đáp: ""Vâng ạ, cô thực sự có thai rồi, cậu chủ rất vui.""

Nhất thời Tô Thiên Kiều không biết phải làm sao, hoàn toàn không biết phải nói gì để biểu đạt tâm tình phức tạp của bản thân.

Cô có thai rồi, cô vậy mà có thai rồi.

Vốn tưởng rằng, trước đó chiến tranh lạnh với cậu chủ, sẽ khiến cô phải nhận tra tấn một thời gian dài mới có thể có thai, nhưng không ngờ tới cô lại có thai dễ dàng như vậy.

Tay của cô theo bản năng sờ lên bụng, không rõ sinh mạng nhỏ bé trong đó, rốt cuộc sao lại đến được.

Ánh mắt cô mờ mịt nhìn về phía Bạch Như: ""Tôi ở bệnh viện mấy ngày rồi?""

Bạch Như đáp: ""Thêm mười mấy giờ phẫu thuật kia nữa thì vừa vặn hôm nay là ngày thứ tư.""

""Cậu chủ thì sao, anh ấy..."" Tô Thiên Kiều giơ tay lên, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

""Cậu chủ mấy ngày này đều ở bên cạnh cô rất lâu, à, đúng rồi, tôi phải gọi điện nói cho cậu ấy biết cô đã tỉnh...""

Bạch Như vừa rứt lời liên xoay người đi gọi điện thoại.

Tô Thiên Kiều lập nắm lấy tay Bạch Như, không cho cô ấy đi.

Bạch Như khó hiểu, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tô Thiên Kiều hỏi: ""Cô Tô, cô...""

Tô Thiên Kiều liếm liếm cánh môi khô, nở nụ cười không mấy tự nhiên nói: ""Cái đó, tôi hơi khát, cô rót cho tôi một cốc nước trước đã, lúc này chắc cậu chủ đang bận, không cần phải gấp gáp gọi điện thoại cho anh ấy.""

Bạch Như cũng không do dự, lập tức đi sang một bên rót một cốc nước ấm cho Tô Thiên Kiều. Đứng cạnh nhìn cô từ tốn uống nước, thân thiết nói: ""Cô Tô, cô phải cẩn thận, bác sĩ bảo cô phải thả lỏng, để mình thoải mái, đừng có nghĩ đến những chuyện không vui, như thế sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Cô vừa mới tỉnh, tuy khát nước nhưng cũng phải uống từ từ. Tôi đi dặn dò nhà bếp hầm tổ yến rồi bảo tài xế mang đến trước!.""

Tô Thiên Kiều gật đầu, lúc Bạch Như quay đi, lông mày hơi nhăn lại, động tác uống nước cũng chậm hơn.

Cô không phải là lo lắng đứa trẻ trong bụng sẽ thế nào, chỉ đơn giản là thất thần một chút mà thôi.

Cái thai này, đã được giữ lại rồi. Dưới tình huống hoang đường như vậy, lúc ấy cô và cậu chủ cỡ nào kịch liệt, cỡ nào kinh hãi, lại còn đau đớn như vậy, không ngờ đứa trẻ kiên cường này vẫn sống được, kỳ lạ, thực kỳ lạ.

Cô chau mày, đã bốn ngày rồi, không biết vết thương cô cắn trên vai cậu chủ đã khép lại hay chưa...Lúc ấy cô để lại một dấu vết duy nhất trên vai của anh.

Tay cô nắm chặt lấy cốc thủy tinh, trong lòng thầm nghĩ, lúc cậu chủ đến thăm mình, cô sẽ giả vờ hôn mê, sau đó nhìn mặt anh một cái, thực tốt...

Cô hít sâu một hơi, nhìn về ánh sáng ngoài cửa sổ, thấy Bạch Như mỉm cười quay đầu lại: ""Cô Tô, cháo lập tức sẽ được mang đến đây.""

Tô Thiên Kiều gật đầu, do dự một chút, tay căng thẳng giơ lên vài lần mới nắm lấy góc áo của Bạch Như nói: ""Đừng nói cho cậu chủ là tôi đã tỉnh, cầu xin cô đấy!""

Bạch Như cả kinh, dường như hiểu được gì đó, nhàn nhạt đáp: ""Cô Tô, tôi không dám làm như vậy, cậu chủ lo lắng cho cô, bởi vì...cậu ấy cần đứa con trong bụng cô.""

Tay của Tô Thiên Kiều nắm chặt áo ở dưới bụng, cắn răng cố gắng làm mình bĩnh tĩnh lại, nhìn về phía Bạch Như nói: ""Hoặc là...cô nói cho tôi biết, anh ấy là ai, anh ấy rốt cuộc là ai?""

Nước mắt của cô rơi xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, dòng lệ từ hốc mắt chảy ra khiến người khác đau lòng: ""Ít nhất thì cũng phải cho tôi biết ba của đứa bé là ai, tôi không thể cứ mãi như vậy được...những ngày này chẳng khác nào bị quỷ chèn ép cả!""

Bạch Như dường như có chút xúc động, môi hé lên vài lần, cuối cùng chỉ có thể nói: ""Cô Tô, cô biết đấy, tôi hay cô đều không có quyền làm chủ.""

Lông mày của Tô Thiên Kiều nhíu chặt, cười trong nước mắt: ""Vậy...cậu chủ có nói cho cô, phải chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng tôi không?""

Bạch Như sửng sốt: ""Nếu cô Tô muốn ấy đứa bé trong bụng ra để uy hiếp tôi, tôi nghĩ...dù là tôi hay là cô, cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, thủ đoạn của cậu chủ, cô mới chỉ biết một trong phần vạn mà thôi, chúng ta không có khả năng chống lại, nhất là khi...cậu chủ cần đứa con này.""

""Anh ấy cần, anh ấy cần...sao anh ấy lại cần nó?"" Tô Thiên Kiều gần như gằn ra từng chữ: ""Tôi biết tôi thấp kém, tôi chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé không có năng lực phản kháng, nhưng...ít nhất phải cho tôi biết ba đứa bé là ai chứ, chỉ cần cô nói tôi chưa tỉnh lại, bác sĩ cũng sẽ không phát hiện ra, anh ấy sẽ không biết được.""

""Nhưng...vừa nãy tôi đã gọi về báo với nhà bếp chuẩn bị cháo rồi.""

""Vậy cô có nói với họ là tôi đã tỉnh lại, tôi muốn ăn cháo chưa?""

""Cái đó thì chưa.""

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!