Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ

Tùy ý ăn vài miệng thì cô đứng lên đi tìm Bạch Như: “Hoa tuyết tôi thu thập đâu?”

Bạch Như nói: “Để trong tủ lạnh, cô bây giờ muốn dùng sao?”

Tô Thiên Kiều nói: “Không có thèm ăn, muốn dùng để pha trà.

Bạch Như dẫn cô đến phòng bếp, Tô Thiên Kiều nhìn thấy hai chiếc hộp lớn tràn ngập bông tuyết, nói: “Để lại một hộp trong tủ đông, đợi đến mùa hè cũng có thể dùng!”

Bạch Như cau mày, cuối cùng nói: “Được.”

Tô Thiên Kiều hiếu kỳ nhìn Bạch Như, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó: “Bỏ đi, nếu như mùa đông này dùng không hết, vẫn nên vứt đi.”

Khẽ lắc đầu, không hiểu bản thân tại sao lại có cách nghĩ kỳ lạ như vậy?

Cô mong rời khỏi đây như vậy, tại sao còn muốn giữ lại cho mùa hè năm sau pha trà chứ?

Muốn cười tự giễu chính mình, trong phòng khách nhỏ đã có khoét một cái lỗ nhỏ để ấm đun.

Phòng khách bé bình thường dùng để uống trà nói chuyện, bên trong có đủ dụng cụ và lá trà khác nhau.

Tô Thiên Kiều chọn trà Mao Tiêm, bỏ vào trong ấm trà một lượng vừa đủ, đợi khi nước sôi thì ủ một chút.

Nước của bông tuyết vừa sạch vừa ngọt, cộng thêm thu từ trên cây mận, còn mang theo chút mùi hoa mạn, hòa quyện với vị trà thanh nhã của trà Mao Tiêm, uống một ngụm, trong miệng lan tỏa mùi thơm.

Tô Thiên Kiều hít một hơi sâu, tâm tình tốt lên rất nhiều, sau đó cô lập tìm hộp bánh hạt dẻ, từ từ ăn.

Bạch Như ở bên cạnh quan sát, Tô Thiên Kiều nhớ ra, hỏi: “Cậu chủ đâu? Đi rồi sao?”

Bạch Như hơi ngập ngừng, sau đó lại khôi phục thái độ cung kính: “Cậu chủ đang ở phòng sách làm việc, chưa có đi ra.”

Bàn tay của Tô Thiên Kiều hơi siết lại, nói như thế... đêm nay còn phải phục vụ anh nữa sao?

Lông mày của cô không tự chủ mà nhíu lại, nhìn Bạch Như nói: “Tôi dùng bông tuyết pha trà, cô đi đưa cho cậu chủ một chén đi, cứ nói là một chút tâm ý của tôi!”

Bạch Như hơi do dự, nói: “Được!”

Tô Thiên Kiều bèn rót một chén cho Bạch Như mang đi, chỉ có nước trà thanh bích, không có lá trà, chứa trong chiếc chén sứ làm bằng gốm trắng, kèm theo mùi thơm của hoa mận, nhìn thì vui mắt, ngửi thì đặc biệt ngon.

Cậu chủ quả nhiên rất vừa lòng, lập tức bảo Bạch Như truyền lời, nói Tô Thiên Kiều chuẩn bị đi, anh sắp lên lầu nghỉ ngơi rồi.

Tô Thiên Kiều cười khổ một tiếng, xem ra cậu chủ lại hiểu lầm ý của cô rồi, cô không hề có ý như thế, chỉ hiểu một đạo lý, không nên đối nghịch với anh.

Mà anh, tưởng cô thích, muốn anh làm thêm lần nữa? Bất lực, ăn thêm hai miếng bánh quy hạt dẻ, đành phải lên lầu tắm rửa chuẩn bị.

Gió đêm thổi đến.

Hoa tuyết bên ngoài, không biết đến bao giờ mới dừng. Tô Thiên Kiều mở đèn, ngồi cuộn người trong căn phòng đợi được cậu chủ làm tình.

Ánh đèn chiếu sáng khắp căn phòng trống trải, cơn sóng đặc biệt.

Trong đầu của cô, vô vàn suy nghĩ đang luẩn quẩn trong đầu, được phát không dừng, giống như một bộ phim bình thường.

Ngón tay cô siết chặt lại, trong đầu xuất hiện một cách nghĩ kỳ lạ, không được, cô không thể vận mệnh tự do của mình bị ác ma, một người đàn ông xa lạ khống chế lại.

Cô nhất định phải nghĩ cách, nhận ra người đàn ông này.

Bây giờ không thể nhận ra, ít nhất, muốn nghĩ ra cách thì phải ở trên người của anh lưu lại có thể nhận ra ký hiệu mới được.

Cô không cách nào nhìn thấy mặt của anh, dù nhất có hai lần ánh mắt vừa lướt qua mặt của anh, một lần ở hồ bơi, lần đó chỉ thấy góc nghiêng mặt của anh: “Trừ bóng lưng và vẻ ngoài điển trai của hàng, cô cái gì cũng không nhìn thấy.

Lần thứ hai, cô bị sốt phải ở bệnh viện.

Thế nhưng lúc đó, lý trí mơ hồ, chỉ có thể thấy một đường nét mơ hồ của anh.

Suy nghĩ cẩn thận, trên người đàn ông hình như không có một kiểu ký hiệu rõ ràng.

Nhận không ra, lại không có ký hiệu, ai sẽ tin tưởng chứ?

Phải, người đàn ông đó nói, không thể nhận ra anh, như thế ngày sai bản thân chắc sẽ sống tốt hơn một chút.

Thế nhưng cuộc đời trải qua bao khổ sở, Tô Thiên Kiều không tin cô không sống tốt.

Cô không thể chống lại ác quỷ, cái đó chỉ ở thời điểm bây giờ mà thôi, cô nhất định phải để lại trên người anh một ký hiệu, đợi sau này cô có đủ năng lực phản kháng, nhất định sẽ phản kháng lại.

Cho dù một miếng thịt của anh có bị rách, cào xước da của anh, đó cũng chính là rửa nhục cho mình.

Người đàn ông này nhất định là nhà giàu số 1 số 2 trong thành phố này, vì thế, phạm vi khoanh vùng trở nên ít đi, cho nên cô chuẩn bị muốn...

“Ting ting...” Tiếng chuông cửa vang lên đã đánh gãy những ảo tưởng của Tô Thiên Kiều, cảm xúc của cô cũng bị kéo xuống.

Cô cấp tốc điều chỉnh lại cảm xúc, tuy biết trong bóng tối, anh nhất định không nhìn thấy cái gì, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười trên mặt.

Bất kể người đàn ông nào nhìn thấy đều không thể nào từ chối được nụ cười đó.

Cô đứng thẳng người, nhìn bóng người cao lớn trong bóng tối mà mỉm cười dịu dàng: “Anh đến rồi, tối nay... tôi pha trà như thế nào?”

Thân thể của anh hơi khựng lại, hình như có chút không quen việc cô trở nên dịu dàng như vậy.

Một khắc sau thì cảm thấy giường lún xuống, cậu chủ ngồi qua đó, đưa tay giữ lấy bả vai của cô: “Tuy cô khuất phục rồi, nhưng như ngoan ngoãn như vậy rõ ràng có chút kỳ lạ.”

Cơ thể của Tô Thiên Kiều hơi co rúm lại, cố gắng chấn định nói: “Không, tôi thật sự nghĩ thông rồi.”

“Ổ?” Anh tháo giày ra, ngồi khoanh chân lại, hứng thú hỏi,

Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông ngồi đối diện.

Nếu như có một ít ánh sáng vào lúc này, mặt của cậu chủ nhất định sẽ lộ hết.

Thế nhưng cậu chủ quá cẩn thận, tuyệt đối sẽ không phạm phải lỗi sai như thế.

Trái tim hình như cũng được chút an ủi, dần dần bình tĩnh lại, Tô Thiên Kiều nói: “Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi không thể chống lại được anh. Nếu đã không chống đối có thể mang đến tổn thương cho tôi, tôi sẽ không làm, bởi vì chỉ có thuận chúng, trong những ngày tháng tiếp theo, bản thân tôi sẽ càng dễ sống, không phải sao?”

Cậu chủ trầm mặc một lúc, thấp giọng cười: “Cô quả nhiên nghĩ thông rồi.”

Tô Thiên Kiều khẽ mỉm cười, thậm chí còn cười ra tiếng.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, trái tim của cô đột nhiên nảy lên, cô bèn hít thở sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh.

Cánh tay của cô hơi cứng, cố gắng muốn chủ động một chút, ngón tay lướt nhẹ qua, cô ngồi lên eo của anh, đầu gục vào vai của anh, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, tôi thậm chí có thể yêu anh, hoặc... theo anh càng lâu.”

Cậu chủ vốn đang kích thích đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có thiếu đàn bà yêu mình.”

Bàn tay của anh nhẹ nhàng trượt xuống cái bụng nhỏ của cô: “Tôi thiếu... chỉ là đứa con trai mà cô sẽ mang thai, chỉ vậy mà thôi.”

Chân mày của Tô Thiên Kiều cau lại, suýt chút nữa cô đã nói ra cái câu ngu ngốc ‘tại sao’. Nhưng cô đã nhịn được!

Đổi câu khác nói chuyện, cậu chủ cần DNA của Tô Thiên Kiều, tại sao chứ?

Không để cô cẩn thận suy nghĩ, anh dường như xoay người bỏ đi.

Tô Thiên Kiều hoảng hốt, lập tức thu hồi cảm xúc, tay nắm lấy áo của anh, cầu xin: “Xin lỗi, tôi... tôi chỉ là không có gia đình để về cho nên mới vọng tưởng như vậy, tôi sau này sẽ không như vậy, thật sự sẽ không nhắc đến yêu cầu như vậy nữa.”

Bước chân của cậu chủ dừng lại.

Nụ cười thành công chiến thắng đó của Tô Thiên Kiều che đi đau khổ trong cô cũng như trong bóng tối này.

Mặt cô hơi nhăn lại, cô hít vài ngụm khí lạnh, giọng khàn khàn nói: “Không, không được rồi, tôi, tôi không được rồi...”

“Sao thế? Đây không phải như cô muốn sao, sao giờ lại không được?:

“Tôi... Bụng của tôi đau quá, dừng, dừng lại...” Tô Thiên Kiều dường như dùng hết sức mà hét lên.

Không biết như thế nào, người đàn ông dường như đã làm đau đến chỗ đó của cô, bụng cô đau thành từng cơn, sau đó, cô bị quăng qua quật lại, đến khi đau đớn gần mất hết cảm giác thì anh mới dừng lại.

Bàn tay chạm vào lớp mồ hôi lạnh trên người Tô Thiên Kiều, cậu chủ trầm giọng nói: “Cô làm sao rồi?”

Cơ thể của Tô Thiên Kiều vì đau đớn mà cuộn tròn người lại, hình như không chống đỡ được nữa mà dần mê man: “Bụng, bụng của tôi rất đau, tôi, tôi đau quá...”

Anh quan sát thấy cái gì đó, lập tức lập người cô lại: “Nằm xuống, đừng động, đừng căng thẳng...”

Lúc này, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy cậu chủ bình thường chấn định bao nhiêu thì bây giờ cũng trở nên lo lắng.

Người lo lắng không phải cô mà là anh.

Cơ thể bị anh nhẹ nhàng đặt qua một bên, thế nhưng cô không thể đứng dậy được, cô chỉ cảm thấy đau đớn không ngừng dâng lên, một đợt một, giống như có cây sắt nhọn đâm vào bộ vị dễ đau nhất.

Nó từ bụng dưới truyền đến, trực tiếp đâm vào tứ chi ngũ tạng, đau đớn không thôi, thân thể gầy yếu của cô căn bản không chịu được nữa.

“Cô đột nhiên sao bị thành ra như vậy? Cho dù tôi quá dùng sức cũng không thể thành như thế được...” Giọng nói lo lắng của cậu chủ truyền đến, bỗng nhiên dừng lại, không tin được nói: “Cô lẽ nào đã... đã...”

Trong đầu là tiếng nổ ‘ầm ầm ầm’, Tô Thiên Kiều chỉ có cảm giác duy nhất là đau, còn rất đau.

Mơ hồ nghe thấy lời anh nói, cô hỏi: “Đã cái gì?”

“Cô đợi chút, thả lỏng đi, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện!” Cậu chủ nói xong thì nhanh chóng biến mất.

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!