Chương 149: Hổ báo

Ngô thiếu khác thường như thế, lại khiến cho hai người đều mở rộng tầm mắt, trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán địa vị của Dương Tử Hiên.

“ Ngô thiếu, người này là ai vậy? Sao cậu phải sợ hắn? “ Đỗ thiếu lách vào lách vào bên cạnh Ngô thiếu, vỗ vỗ bả vai hỏi.

Ngô thiếu hiển nhiên không muốn nhắc tới sự tình mình bị Dương Tử Hiên bắt giữ vào nhà giam tại trước mặt tên gia hỏa này, hàm hàm hồ hồ ừ ừ vài tiếng bỏ qua.

“ Đã có người làm chứng rồi, vậy thì mời tiểu thư, xin cô đi theo chúng ta trở lại cục công an một chuyến. “ Cảnh sát có thâm niên phân phó mấy cảnh sát bên người, một đám cảnh sát lại muốn đi lên bắt người.

“ Các người không nên đụng vào tôi, tự bản thân tôi đi được. “ Nữ tử cao gầy một lần nữa giơ roi da trong tay lên, hù dọa những cảnh sát đang định xông lên kia.

Cảnh sát thâm niên cũng nhẫn nhịn một bụng đầy tức giận, trong nội tâm oán hận thầm nghĩ, xem tao trở lại cục công an sẽ thu thập mày như thế nào, cái đồ đàn bà không biết nặng nhẹ này, ngoài miệng lại phân phó: “ Cô ta không muốn vậy thì đừng bắt, cứ để cho cô ta tự đi là được. “

Nữ tử cao gầy xinh đẹp hướng Dương Tử Hiên vẫy vẫy tay, nói: “ Cậu tới đây, theo tôi cùng đi. “

Dương Tử Hiên do dự một chút, đi tới bên người nữ tử, nữ tử cong eo, đưa cái chìa khóa xe cho lão nhân đầu đầy tóc trắng trong xe kia, khuôn mặt hiện lên vẻ mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa, nói: “ Sư phụ, con đi trước đến cục công an một lúc, điện thoại di động con xin mang đi trước, ngài cứ ngồi ở chỗ này, nếu như vượt qua một giờ, con còn chưa có trở lại, ngài liền gọi điện thoại cho ba mẹ con, nói con bị cục công an thành phố Nam Hồ lạm dụng hình phạt riêng vây khốn rồi, bảo bọn họ tranh thủ thời gian cứu con đi ra. “

Cảnh sát thâm niên ở một bên nghe được nữ nhân nói lạm dụng hình phạt riêng, cũng là một bụng đầy bức xúc, tuy hắn cũng hiểu được gia cảnh cô bé này không đơn giản, trong nhà rất có tiền, dù sao đầu năm nay, thật đúng là không có mấy người có thể được lái loại xe việt dã rất tốt này.

Nhưng cảnh sát thâm niên cũng không quá để ý, kẻ có tiền sao, hắn đã chứng kiến không ít.

Tuy Nam Hồ thành phố không phải thành thị kinh tế phát đạt nhất La Phù tỉnh, nhưng luận số lượng người giàu có, tại La Phù tỉnh, tuyệt đối có thể xếp trong top 3, những người giàu có này đều là chút ít ông chủ mỏ nhà giàu mới nổi.

Cho nên, cảnh sát thâm niên kia bình thường cũng không thiếu liên hệ cùng những ông chủ nhà giàu mới nổi này, hắn cho rằng nữ tử cao gầy hẳn là con cái của đám nhà giàu mới nổi này, cũng không hề cảm thấy sợ.

Dương Tử Hiên đi theo sau lưng nữ tử cao gầy xinh đẹp, ngồi lên trên xe cảnh sát, cùng một chỗ đi tới cục công an Nam Hồ thành phố.

Dương Tử Hiên nhìn cao ốc cục công an bên ngoài, xây dựng thập phần khí phái, bên ngoài được xếp đặt thiết kế nghiêm chỉnh, nghiêm túc và trang trọng, tuyệt đối có thể làm cho dân chúng bình thường cảm thấy sợ hãi.

Nhìn đến đây, hắn không khỏi lắc đầu, tài chính Nam Hồ thành phố mấy năm này, do việc khai phá các loại khoáng sản, đã trở nên thập phần dư thừa, nhưng những tài chính thu vào này đều là dùng cho xây dựng một ít kiến trúc xinh đẹp không thật, đều là công trình chiến tích, thật sự không thể không nói thị ủy ủy ban thành phố Nam Hồ có tầm mắt rất ngắn.

La Trạch Minh phỏng chừng cũng muốn tranh thủ thời gian ra một vài chiến tích, tại nhiệm vài năm như vậy, công trình chiến tích quả thực không ít, tiền tiêu đi rồi, nhưng mấy cái gì đó có ích thật sự lại không có mấy.

Dương Tử Hiên đi theo sau lưng nữ tử cao gầy xuống xe, nữ tử cao gầy ngửa đầu nhìn nhìn khí thế cao ốc cục công an, chậc chậc tán thưởng: “ Cục công an Nam Hồ các người so với cao ốc cục công an tỉnh thành Tử Kim còn muốn khí phái hơn, có phải là tài chính Nam Hồ rất nhiều, lại không có chỗ nào tiêu? “

“ Cái đó và em gái có quan hệ như thế nào vậy? Đi vào cục công an, em gái có lẽ là nên ngẫm lại xem mình làm sao để được đi ra ngoài, đó mới là chính đạo! “

Đỗ thiếu cùng Ngô thiếu, mấy tên quần là áo lượt cũng từ phía sau xuống xe, thanh âm cạc cạc, tiếng cười quái dị, thập phần chói tai khó nghe.

“ Có lẽ, nếu như cô em chịu chủ động ngủ mấy đêm cùng đại gia tôi, có lẽ tôi có thể thoáng cân nhắc một tý, bỏ qua cho em. “ Đỗ thiếu cười hắc hắc nói, nhất thời quên mất cảm giác mới vừa rồi bị nữ tử cao gầy dùng roi da hung hăng quất vài cái.

“ Chẳng lẽ cục công an chính là nhà các người mở? Anh nói buông tha là có thể bỏ qua? “ Hai tay bắt chéo trước ngực, con mắt nữ tử cao gầy nhìn chằm chằm vào Đỗ thiếu.

“ Thật đúng là bị cô em nói trúng rồi, cục công an chính là nhà tôi mở đó! “ Đỗ thiếu cười ha ha.

“ Cục trưởng cục công an chính là phụ thân của hắn, cô em nói cục công an có phải là do nhà hắn mở không? “ Trương thiếu gia cũng theo chân, ồn ào nói.

Nhìn nữ tử cao gầy nhíu đôi lông mày lại, Dương Tử Hiên khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười, hắn chính là muốn Đỗ thiếu và những người này chọc giận nữ tử cao gầy.

Sở dĩ Dương Tử Hiên đáp ứng giúp nữ tử này làm chứng, đương nhiên cũng nhìn ra bối cảnh nữ tử này chắc chắn là không đơn giản, đương nhiên không thể đơn giản nhận thức nữ tử này chỉ là người xuất thân nhà giàu mới nổi, nữ tử có thể kiếm được Grand Cherokee đeo cái biển quân đội, trong nhà khẳng định cũng là có một chút bối cảnh chánh trị.

Mà nữ tử này không hề có thái độ sợ hãi, lại càng chứng thực cách nghĩ của Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cũng đã tìm hiểu qua, hiện tại, cục trưởng cục công an thành phố Nam Hồ, Đỗ Sơn Mộc cũng không phải là thường ủy thị ủy, bí thư chính pháp ủy.

Bí thư chính pháp ủy là một người hoàn toàn khác —— Phùng Tranh

Phùng Tranh là người từ phòng công an trên tỉnh xuống, vốn lúc trước, Đỗ Sơn Mộc có tư cách là lão cục trưởng cục công an Nam Hồ, vốn tưởng rằng có thể tấn chức thường ủy thị ủy bí thư chính pháp ủy, kiêm nhiệm công an cục trưởng, nhưng lại bị Phùng Tranh tử sở tỉnh xuống, chặn ngang một viên gạch vào họng, đánh nát mộng đẹp thường ủy thị ủy của Đỗ Sơn Mộc, lại khiến cho Đỗ Sơn Mộc một bụng tức giận không có phát tiết.

Chỉ là, Đỗ Sơn Mộc cũng đã chậm rãi hồi phục xong, tại phương diện cục công an, đối với các chỉ thị của Phùng Tranh, cho tới bây giờ, đều là âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh), chưa bao giờ phối hợp với Phùng Tranh, lại khiến cho Phùng Tranh bị cản tay rất nhiều.

Có một lần Phùng Tranh thống nhất chỉ huy điều hành công an, phá một đại án trong thành phố, Đỗ Sơn Mộc chính là rất không phối hợp, tại trước mặt viện trưởng viện kiểm sát thành phố, không cho Phùng Tranh, cái bí thư chính pháp ủy này chút mặt mũi nào, về sau lại nghênh ngang rời đi.

Chuyện đó làm cho Phùng Tranh không xuống đài được, vài ngày sau, Phùng Tranh tức giận đến mức ăn không ngon, có lẽ là do Thạch Phong Tín ra mặt, điều hòa quan hệ của hai người, cuối cùng mới phá được cái đại bản án kia.

Từ lúc này về sau, Phùng Tranh đối với cục công an, một cái nghành cường lực này, cơ hồ là đã không có lực khống chế gì nữa, người trong thị ủy ủy ban thành phố đều biết, Đỗ Sơn Mộc vẫn là xứng danh với cục trưởng cục công an thực quyền, cục công an vẫn là một mẫu ba phần Đỗ Sơn Mộc cai quản, Phùng Tranh căn bản không nhúng tay vào nổi.

Cho nên, khối cục công an này cũng đã trở thành tâm bệnh cực lớn trong lòng thường ủy thị ủy Phùng Tranh này.

Thạch Phong Tín cũng vui vẻ rất xem hai người kia đấu nhau, Đỗ Sơn Mộc là người thân cận hắn, mặc dù Phùng Tranh là từ sở trên tỉnh xuống, tính khuynh hướng không phải rất rõ ràng, nhưng ở trên hội nghị thường ủy thành ủy, phần lớn thời gian, Phùng Tranh đều là thân cận với Thạch Phong Tín.

Thời điểm Thạch Phong Tín biết mâu thuẫn giữa hai người kia huyên náo túi bụi, cũng sẽ không ra mặt điều đình, ngược lại, thời điểm nhìn thấy hai người quan hệ tương đối hòa hợp, liền cố ý dùng một ít việc nhỏ, tiếp tục khơi mào mâu thuẫn, làm sâu sắc khoảng cách giữa hai người.

Chỉ cần Phùng Tranh cùng Đỗ Sơn Mộc có mâu thuẫn, như vậy, vô luận là Phùng Tranh hay là Đỗ Sơn Mộc, đều muốn dựa vào Thạch Phong Tín hắn ủng hộ, như vậy, hắn có thể một mực cục công an khống chế cái nghành cường lực này trên tay.

Dương Tử Hiên cũng nghiên cứu qua điểm này, cho nên, Dương Tử Hiên cảm giác, nếu như mình muốn lên vị phó thị trưởng mà nói, nếu như có thể tranh thủ thêm cả Phùng Tranh ủng hộ, tăng thêm Thạch Phong Tín, Tiếu Hoài Hoa, Lý Chí Hồng, La Trạch Minh ủng hộ, như vậy, phần thắng của hắn cũng rất nhiều, mặc dù trưởng ban tổ chức Dương Tân có ý kiến, chỉ sợ cũng không dám nói, nói cũng là tự tìm chuyện xấy, tự vẽ mặt.

Mấu chốt đột phá Phùng Tranh ngay ở chỗ Đỗ Sơn Mộc, chỉ cần có thể làm cho Đỗ Sơn Mộc ăn giảm nhiều (thiệt thòi lớn), bán một cái nhân tình cho Phùng Tranh, chỉ sợ Phùng Tranh cũng sẽ ở vào lúc hắn tranh thủ phó thị trưởng, bán hắn một cái mặt mũi, ủng hộ hắn một phiếu.

Nghĩ thông suốt điểm này, Dương Tử Hiên liền biết, sự tình hôm nay mình nên làm như thế nào.

Dương Tử Hiên đi theo đằng sau nữ tử cao gầy, đi vào cục công an, cảnh sát phía trước dẫn hai người đi vào một cái phòng nhỏ, bên trong cũng chỉ có ba cái ghế cùng một cái bàn, hai cảnh sát cao lớn đi ở phía sau.

“ Các người ngồi đi! “

Hai cảnh sát cao lớn ngồi xuống trên hai cái ghế, chỉ vào một cái ghế còn lại, nói rất nặng nề, hai cảnh sát biết rõ, hai người trước mặt đã đắc tội công tử cục trưởng, trước kia cũng nhận được một ít phân phó của Đỗ thiếu, phải cho hai người này biết mùi đau khổ, cho nên hai người cảnh sát này đều xụ mặt, mang một bộ dáng hung thần ác sát.

“ Tại đây chỉ có một cái ghế, hai người ngồi như thế nào đây? Còn các người nữa, bày ra hình dáng như vậy để hù dọa ai đây? “ Nữ tử cao gầy lạnh lùng nói.

“ Ai nha nha, tôi nói cho cô biết, một con đàn bà thối thì có cái gì? Đi vào cục công an là phải tuân thủ quy củ của chúng ta, chúng ta kêu các người ngồi ghế sao? Chúng ta bảo các người ngồi lên trên sàn nhà! “ Một người cảnh sát cao lớn giận tím mặt, vỗ bàn, chỉ vào nữ tử cao gầy, chửi ầm lên.

“ Mày tốt nhất nên rửa sạch sẽ miệng đi, nếu không kết quả của mày sẽ rất đáng thương đó! “ Nữ tử cao gầy không biết từ nơi nào lại rút cái roi da kia ra, lạnh lùng nói.

“ Lão Hà, cậu huyên náo cùng con bé này làm cái gì, đàn bà thối như vậy, đi lên đánh nàng hai cái tát, nàng sẽ sợ thôi! “ Một cảnh sát khác đứng lên, mạnh mẽ phóng tới hướng nữ tử cao gầy, tát một cái về hướng mặt nữ tử cao gầy.

Kỳ biến lúc này liền nảy sinh.

Nữ tử cao gầy đột nhiên dùng roi da quấn vòng quanh cái tay vươn ra bạt tai của tên cảnh sát, lui về phía sau kéo thật mạnh, cảnh sát cao lớn lập tức mất đi trọng tâm, ngã gục xuống đất, đang tại thời điểm hắn chưa kịp phản ứng, roi da đã hung hăng trút xuống trên đồng phục cảnh sát của hắn, ra tay vừa ngoan độc vừa nhanh nhẹn.

Quả thật là cô em tính cách náo nhiệt.

Dương Tử Hiên đứng ở một bên kinh ngạc đến há hốc mồm, nữ tử này có tướng mạo bề ngoài nhã nhặn, khí chất văn nhã, không nghĩ tới lúc ra tay lại lợi hại như thế, xem ra nhìn con người thật đúng là không thể nhìn tướng mạo.

Một cảnh sát cao lớn khác cũng cản thấy chấn động, muốn tranh thủ thời gian đi lên hỗ trợ, đang chuẩn bị từ phía sau đánh lén nữ nhân cao gầy, Dương Tử Hiên gấp gáp bước lên phía trước chặn đường hắn, hô: “ Chú ý! “

Đáng tiếc, tuy khí lực Dương Tử Hiên rất lớn, cuối cùng cũng không phải là người luyện võ gì, cảnh sát cao lớn dùng một chút xảo kình, đã đẩy được hắn ra, nhưng vừa thời điểm Dương Tử Hiên dịch chuyển khỏi chỗ đứng, nữ tử cao gầy đã kịp phản ứng, roi da khẽ quấn lên trên cổ cảnh sát, liền quấn thật chặt cổ của cảnh sát cao lớn này.

Dương Tử Hiên biết rõ khí lực nữ nhân không phải quá lớn, liền tranh thủ thời gian chạy đến, muốn hỗ trợ nàng kéo roi da, không nghĩ tới, hai tay trắng nõn của nữ tử cao gầy vừa động, dùng sức kéo về phía sau một phát, cảnh sát đã ngã gục xuống đất.

Nữ tử cao gầy nhấc dép lê cao lên, dùng lực giẫm mạnh xuống lưng hai cảnh sát đang nằm dưới đất.

“ Ai ui! “

Hai người cảnh sát đều là đau nhức hô lên một tiếng.

“ Còn ngẩn người làm gì vậy, còn không qua đây hỗ trợ? “ Nữ tử cao gầy tức giận trừng mắt liếc nhìn Dương Tử Hiên đứng ở một bên, vẫn đang há hốc miệng nhìn cảnh bên này, cánh môi trắng muốt mịn màng óng ánh hơi nhếch lên.

“ Hỗ trợ cái gì vậy? “

Dương Tử Hiên có chút đần độn lên tiếng hỏi, hắn ngây người ở một bên, nhìn nữ tử cao gầy dùng gót dép lê cao, không chút do dự đè xuống cổ một người cảnh sát cao lớn, trong lòng lạnh run một hồi.

Nữ nhân này thật sự cũng quá hổ báo!

“ Làm sao anh lại ngu như vậy, tranh thủ thời gian tới giẫm lên đầu người kia đi! “ Nữ tử cao gầy chỉ chỉ một cảnh sát ngã gục đầu xuống dưới đất khác.

Dương Tử Hiên máy móc gật gật đầu, chạy tới nhấc giầy lên, hung hăng giẫm một cước lên trên đầu một tên cảnh sát khác, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất sảng khoái, không nhịn được, lại giẫm nhiều thêm mấy cước.

“ Bà cô, xin cô tha cho chúng ta, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, chuyện không liên quan đến chúng ta! “ Cảnh sát bị nữ tử cao gầy dùng dép lê cao dẫm lên trên cổ, và người bị Dương Tử Hiên dẫm lên trên đầu chảy đầy nước mũi nước mắt, khóc lóc kể lể xin tha.

Hai người cảnh sát này đều không nghĩ tới, nữ nhân mặt ngoài thoạt nhìn rất là yếu nhược văn nhã này, lại có một mặt nóng bỏng như thế, quan trọng hơn là, hai người bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, nữ nhân này dĩ nhiên là một người luyện võ, lại còn là một người luyện võ trình độ rất cao.

“ Đánh bọn hắn như vậy cũng không phải biện pháp, nên làm theo thủ tục bình thường, thả bọn hắn trước, bọn hắn cũng không dám chơi xấu gì đâu! “ Dương Tử Hiên nhíu mày nói.

Nữ tử cao gầy tưởng tượng một chút, cảm thấy rất có đạo lý, chỉ cần trong tay nàng có roi da, nàng sẽ không sợ những cảnh sát này, hừ lạnh một tiếng, mới buông lỏng chân ra, nói: “ Các người thành thật một chút cho tôi, không cần phải chơi ngu! “

Hai cảnh sát cao lớn không nghĩ tới, mình bị đánh cho đầy bụi đất tại trước mặt một nữ nhân, tuy trong nội tâm rất là phẫn nộ, nhưng nhìn roi da trong tay nữ tử cao gầy, đều là một hồi lạnh run, không dám có ý khác, quả nhiên là rất quy củ ngồi xuống, hai cảnh sát cao lớn gạt ghế ra, ngồi ở trên một cái, chuyển một cái ra cho Dương Tử Hiên.

“ Tên gọi là gì? Người ở nơi nào? Phạm vào tội gì? “

“ Trần Ấu Trúc, người Tử Kim, xe bị hai tên tửu quỷ uống say đập phá, rơi vào đường cùng mà phải tự vệ! “

Trần Ấu Trúc cùng hai cảnh sát một hỏi một đáp.

Sau đó hai cảnh sát lại hỏi Dương Tử Hiên một ít, xác nhận lời Trần Ấu Trúc nói, mới khoát tay áo để cho Dương Tử Hiên cùng Trần Ấu Trúc đi ra ngoài.

Dương Tử Hiên cùng Trần Ấu Trúc vừa mới vừa đi tới cửa ra vào trong cục công an, liền gặp được Ngô thiếu, Đỗ thiếu, Trương thiếu gia, mấy tên quần là áo lượt đã sớm cùng mười cái cảnh sát đứng chờ tại đó.

Chứng kiến hai người Dương Tử Hiên cùng Trần Ấu Trúc bình yên vô sự từ bên trong đi ra, tất cả đều chấn động.

“ Hai người đã làm xong khẩu cung rồi à? “ Đỗ thiếu kinh ngạc hỏi.

“ Chúng ta đã khai xong hết rồi, nếu như không có việc gì, chúng ta xin đi! “ Trần Ấu Trúc lạnh lùng nói, mang theo roi da trong tay, muốn đi ra bên ngoài.

“ Chậm đã! “ Đỗ thiếu đột nhiên đi tới trước mặt Trần Ấu Trúc, vươn ra hai tay ngăn cản.

“ Đã khai hết khẩu cung rồi, vậy cô em nên biết chính mình sai ở nơi nào rồi chứ? Chỉ cần theo anh một đêm, anh có thể tha thứ cho sai lầm của em, không truy cứu trách nhiệm luật pháp của em nữa, thế nào? “ Đỗ thiếu nhìn bộ ngực Trần Ấu Trúc, nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt đầy vẻ dâm tà.

Chapter
1 Chương 1: Chưa gì đã phải chạy(1+2)
2 Chương 2: Chưa gì đã phải chạy(1+2)
3 Chương 3: Chưa gì đã phải chạy(1+2)
4 Chương 4: Tô Ban Mai
5 Chương 5: Chém gió
6 Chương 6: Chứng cớ
7 Chương 7: Đá bóng
8 Chương 8: Lên chức
9 Chương 9: Nhiều người để ý
10 Chương 10: Kết thân
11 Chương 11: Mượn người
12 Chương 12: Không làm anh
13 Chương 13: Xã luận
14 Chương 14: Trấn trưởng
15 Chương 15: Quyến rũ
16 Chương 16: Phó bí thư sắp tới
17 Chương 17: Đại mỹ nữ
18 Chương 18: Karaoke
19 Chương 19: Quá kỳ lạ
20 Chương 20: Dẫn ý
21 Chương 21: Tạo uy
22 Chương 22: Máy nhắn tin
23 Chương 23: Bí thư đến
24 Chương 24: Đá bóng à
25 Chương 25: Big Mac
26 Chương 26: Biểu tỷ
27 Chương 27: Nợ nhiều
28 Chương 28: Bạo động
29 Chương 29: Ra ngoài
30 Chương 30: Tìm cứu tinh
31 Chương 31: Có hy vọng
32 Chương 32: Đá xoáy(1+2)
33 Chương 33: Bậc thang
34 Chương 34: Điều tra
35 Chương 35: Đến gặp Đường Lộ
36 Chương 36: Dụ dỗ
37 Chương 37: Phá bỏ mê cục
38 Chương 38: Hội thừơng ủy
39 Chương 39: Bất ngờ
40 Chương 40: Xử phạt
41 Chương 41: Quyền lực
42 Chương 42: Chảy hơi nhiều
43 Chương 43: Bình tĩnh
44 Chương 44: Chính xác
45 Chương 45: Xã hội đen
46 Chương 46: Nhảy sông
47 Chương 47: Lại đến kỳ hạn
48 Chương 48: Thủ trưởng nói chuyện
49 Chương 49: Không có huyện mình
50 Chương 50: Lục nhi
51 Chương 51: Chưa gì đã bị chèn
52 Chương 52: Từ từ mà mài
53 Chương 53: Cứ nghĩ đi
54 Chương 54: Diễn
55 Chương 55: Hạt giống tốt
56 Chương 56: Phó huyện trưởng
57 Chương 57: Than khổ
58 Chương 58: Làm thuốc
59 Chương 59: Sản xuất liên hoàn
60 Chương 60: Lở núi
61 Chương 61: Cô nam quả nữ
62 Chương 62: Cảm xúc mới
63 Chương 63: Không cần gọi
64 Chương 64: Ta phải đi xem
65 Chương 65: Bà chủ xinh đẹp
66 Chương 66: Hướng dẫn
67 Chương 67: Cố gắng lên
68 Chương 68: Hai cái giày
69 Chương 69: Tin tưởng không
70 Chương 70: Xin tiền (1)
71 Chương 71: Còn trẻ
72 Chương 72: Cởi quần
73 Chương 73: Tống Giang Hoài
74 Chương 74: Bá Nhạc
75 Chương 75: Đường thị trưởng tức giận(1+2
76 Chương 76: Xin giúp
77 Chương 77: Hôn đã
78 Chương 78: Tằng tổng giám đốc (1+2)
79 Chương 79: Ám sát
80 Chương 80: Phân tích đường phát triển(1+2)
81 Chương 81: Lưu Bất Khắc
82 Chương 82: Là ai
83 Chương 83: Kích đểu
84 Chương 84: Nghèo không được vào
85 Chương 85: Bọ ngựa bắt ve
86 Chương 86: Ví dụ hay
87 Chương 87: Bom tấn
88 Chương 88: Đánh lạc hướng
89 Chương 89: Sụp đổ
90 Chương 90: Con ruồi
91 Chương 91: Không nên làm
92 Chương 92: Chủ tịch huyện tốt
93 Chương 93: Động rồi
94 Chương 94: Đánh sụp
95 Chương 95: Vào phái
96 Chương 96: Con ông cháu cha
97 Chương 97: Đợi hơi lâu
98 Chương 98: La thị trưởng
99 Chương 99: Mây mù
100 Chương 100: Người đẹp hỏi thăm
101 Chương 101: Nhà giàu ô nhiễm
102 Chương 102: Tình nhân bí thư
103 Chương 103: Chuyện xấu
104 Chương 104: Dịch vụ
105 Chương 105: Thượng phương bảo kiếm
106 Chương 106: Có quyền thế
107 Chương 107: Đau nhớ đời
108 Chương 108: Chó cắn không sủa
109 Chương 109: Đàn ông kém
110 Chương 110: Trương Luân
111 Chương 111: Đứng thành hàng
112 Chương 112: Khắp nơi chơi đểu
113 Chương 113: Tình nhân
114 Chương 114: Làm loạn
115 Chương 115: Túi đen
116 Chương 116: Loan
117 Chương 117: Ô dù
118 Chương 118: Trò chuyện
119 Chương 119: Nâng giết
120 Chương 120: Hội thúc đẩy
121 Chương 121: Ghen ghét
122 Chương 122: Đầu tư đi
123 Chương 123: Công nhân nổi loạn
124 Chương 124: Ép phải đi
125 Chương 125: Bắt đám cầm đầu
126 Chương 126: Mưa lớn
127 Chương 127: Cũng được
128 Chương 128: Gủ ghế hay ngủ giường (1+2)
129 Chương 129: Cuồng hoan
130 Chương 130: Chọn thư ký (1+2)
131 Chương 131: Ngô thiếu (1+2)
132 Chương 132: Con ông cháu cha (1+2)
133 Chương 133: Liên quan rộng
134 Chương 134: Sáu thành (1+2)
135 Chương 135: Nhậm Phát Đoàn
136 Chương 136: Khách nhân quan trọng (1+2)
137 Chương 137: Người quen
138 Chương 138: Gặp lại
139 Chương 139: Thổ lộ(1 + 2)
140 Chương 140: Ngạc nhiên thứ hai
141 Chương 141: Không đi
142 Chương 142: Chủ động
143 Chương 143: Khối độc
144 Chương 144: Lâm Nhược Thủy gọi điện
145 Chương 145: Bỏ đá xuống giếng
146 Chương 146: Mặc cả không thành
147 Chương 147: Ngạc nhiên
148 Chương 148: Nhân chứng
149 Chương 149: Hổ báo
150 Chương 150: Bị chặn đường
151 Chương 151: Mồi nhử
152 Chương 152: Khó hiểu
153 Chương 153: Khách đến nhà
154 Chương 154: Cút về
155 Chương 155: Hồng Môn Yến
156 Chương 156: Kẽ nứt
157 Chương 157: Nhân viên kiêu
158 Chương 158: Thượng phương bảo kiếm
159 Chương 159: Bị bán rẻ
160 Chương 160: Chết rồi
161 Chương 161: Điện thoại nửa đêm
162 Chương 162: Bày mưu
163 Chương 163: Cách xưng hô
164 Chương 164: Nguyên nhân
165 Chương 165: Tỉnh ủy kiểm tra
166 Chương 166: Giả bệnh
167 Chương 167: Chửi lãnh đạo
168 Chương 168: Tức giận
169 Chương 169: Bẩn thỉu
170 Chương 170: Đi cùng xe
171 Chương 171: Mỹ nhân đến
172 Chương 172: Em gái
173 Chương 173: Cho 10 phút
174 Chương 174: Như nhau
175 Chương 175: Không theo(1)
176 Chương 176: Cắm người
177 Chương 177: Đái bãi
178 Chương 178: Khó chịu
179 Chương 179: Hay thay đổi
180 Chương 180: Họp buổi đầu (1+2)
181 Chương 181: Cướp luôn
182 Chương 182: Kiểm điểm
183 Chương 183: Thực độc
184 Chương 184: Tin tức tốt xấu
185 Chương 185: Quen biết
186 Chương 186: Quá hấp tấp
187 Chương 187: Lên chức
188 Chương 188: Chúc mừng
189 Chương 189: Rắc rối bất ngờ
190 Chương 190: Cục chiêu thương
191 Chương 191: Ngày đầu nhậm chức
192 Chương 192: Thăm dò
193 Chương 193: Trâu bò đánh nhau
194 Chương 194: Suy tính
195 Chương 195: Tôi không sợ
196 Chương 196: Còn nghèo
197 Chương 197: Đá cho quả boom
198 Chương 198: Chơi trong xe
199 Chương 199: Dụ dỗ
200 Chương 200: Công ty kinh doanh Thiên Hồ
201 Chương 201: Xảy ra việc lớn
202 Chương 202: Mang đi nói chuyện
203 Chương 203: Cơ hội tốt
204 Chương 204: Vào hội
205 Chương 205: Cứ từ từ vòng quanh
206 Chương 206: Kết giao với nhiều người(1)
207 Chương 207: Kết giao với nhiều người(1)
208 Chương 208: Đoàn khảo sát đến
209 Chương 209: Có chuột
210 Chương 210: Giải quyết nhanh
211 Chương 211: Cãi lý
212 Chương 212: Có ánh mắt
213 Chương 213: Ích Châu vào
214 Chương 214: Ai cũng lo
215 Chương 215: Vẫn còn trẻ
216 Chương 216: Lật bài
217 Chương 217: Tai nạn mỏ
218 Chương 218: Chơi trò tự xử
219 Chương 219: Mượn dao cạo râu
220 Chương 220: Tự cho là thông minh
221 Chương 221: Dám chơi tôi
222 Chương 222: Tóm cá lớn
223 Chương 223: Đi chơi cùng người đẹp
224 Chương 224: Tin tức quan trọng
225 Chương 225: Phát hiện lớn
226 Chương 226: Tin nho nhỏ
227 Chương 227: Nhân sự biến đổi
228 Chương 228: Chưa đủ trình độ
229 Chương 229: Bắt người
230 Chương 230: Xông vào
231 Chương 231: Thoát hiểm
232 Chương 232: Đàm Tình
233 Chương 233: Đánh con cọp
234 Chương 234: Không thể ngồi yên
235 Chương 235: Sắp bầu thường ủy
236 Chương 236: Sáu thành
237 Chương 237: Khúc mắc
238 Chương 238: Ẩn dụ
239 Chương 239: Chiến trường văn phòng
240 Chương 240: Hành động đi
241 Chương 241: Sợ hãi
242 Chương 242: Tất cả đều bỏ rơi
243 Chương 243: Ai muốn bắt
244 Chương 244: Không muốn giải quyết lớn
245 Chương 245: Cơ hội tới
246 Chương 246: Chỉ điểm
247 Chương 247: Kế liên hoàn
248 Chương 248: Gặp Trần Chí ôn
249 Chương 249: Chọn người giỏi kinh tế
250 Chương 250: Rớt lại phía sau(1)
251 Chương 251: Trương Tuyết Bách không vui
252 Chương 252: Lần thứ hai
253 Chương 253: Đệ nhất công tử(2)
254 Chương 254: Đệ nhất công tử(1)
255 Chương 255: Cần ít đồ(1)
256 Chương 256: Chó kiếm tiền
257 Chương 257: Trời sinh đa nghi(1)
258 Chương 258: Cắn hết
259 Chương 259: Người với người
260 Chương 260: Chuyển công tác
261 Chương 261: Tôn Thanh Vân(1)
262 Chương 262: Thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh
263 Chương 263: Ra oai phủ đầu
264 Chương 264: Có can đảm(1)
265 Chương 265: Bạn bè cũ
266 Chương 266: Tống Tiểu Xuân
267 Chương 267: Thiên Phương
268 Chương 268: Gọi nhiều
269 Chương 269: Hứa Chí Văn
270 Chương 270: Ăn vụng bị cắn
271 Chương 271: Tặng lễ
272 Chương 272: Giới thiệu con
273 Chương 273: Trần Tây Trữ
274 Chương 274: Nói hộ (1 + 2)
275 Chương 275: Kế mềm
276 Chương 276: Ẩn ý trong lời nói(1)
277 Chương 277: Mắng xối xả
278 Chương 278: Bật như tôm(1,2)
279 Chương 279: Trà theo người(1)
280 Chương 280: Viết ra đi
281 Chương 281: Báo cáo lên trên
282 Chương 282: Đánh đêm
283 Chương 283: Mở nốt ra
284 Chương 284: Mắt không có ai
285 Chương 285: Làm hòa đi
286 Chương 286: Làm mối
287 Chương 287: Điều kiện cao
288 Chương 288: Đái tiểu thư
289 Chương 289: Bong bóng bất động sản
290 Chương 290: Chuyển biến thái độ
291 Chương 291: Khâm phục
292 Chương 292: Xin số
293 Chương 293: Đánh con gái
294 Chương 294: Bố đến
295 Chương 295: Có thứ để làm
296 Chương 296: Chẳng lẽ là giả
297 Chương 297: Núi cao có núi cao hơn
298 Chương 298: Học nghiên cứu sinh
299 Chương 299: Lên báo
300 Chương 300: Bí thư gọi
301 Chương 301: Mặc kệ
302 Chương 302: Đào người
303 Chương 303: Hiệp nghị
304 Chương 304: Tôn kế toán
305 Chương 305: Bắt hứa chí văn
306 Chương 306: Gặp lại đàm tình
307 Chương 307: Có cơ hội
308 Chương 308: Không hai
309 Chương 309: Quá tự tin
310 Chương 310: Đến nhà theo đuổi
311 Chương 311: Mắng ra oai
312 Chương 312: Chơi đểu
313 Chương 313: Người đến nương tựa
314 Chương 314: Tam công tử
315 Chương 315: Đá cho nơi nghèo
316 Chương 316: Xỉa thuộc bình
317 Chương 317: Rất rắc rối
318 Chương 318: Cục công an lo sợ
319 Chương 319: Dìm nhân tài cũng là thú vui
320 Chương 320: Hiểm ác
321 Chương 321: Khó ngủ
Chapter

Updated 321 Episodes

1
Chương 1: Chưa gì đã phải chạy(1+2)
2
Chương 2: Chưa gì đã phải chạy(1+2)
3
Chương 3: Chưa gì đã phải chạy(1+2)
4
Chương 4: Tô Ban Mai
5
Chương 5: Chém gió
6
Chương 6: Chứng cớ
7
Chương 7: Đá bóng
8
Chương 8: Lên chức
9
Chương 9: Nhiều người để ý
10
Chương 10: Kết thân
11
Chương 11: Mượn người
12
Chương 12: Không làm anh
13
Chương 13: Xã luận
14
Chương 14: Trấn trưởng
15
Chương 15: Quyến rũ
16
Chương 16: Phó bí thư sắp tới
17
Chương 17: Đại mỹ nữ
18
Chương 18: Karaoke
19
Chương 19: Quá kỳ lạ
20
Chương 20: Dẫn ý
21
Chương 21: Tạo uy
22
Chương 22: Máy nhắn tin
23
Chương 23: Bí thư đến
24
Chương 24: Đá bóng à
25
Chương 25: Big Mac
26
Chương 26: Biểu tỷ
27
Chương 27: Nợ nhiều
28
Chương 28: Bạo động
29
Chương 29: Ra ngoài
30
Chương 30: Tìm cứu tinh
31
Chương 31: Có hy vọng
32
Chương 32: Đá xoáy(1+2)
33
Chương 33: Bậc thang
34
Chương 34: Điều tra
35
Chương 35: Đến gặp Đường Lộ
36
Chương 36: Dụ dỗ
37
Chương 37: Phá bỏ mê cục
38
Chương 38: Hội thừơng ủy
39
Chương 39: Bất ngờ
40
Chương 40: Xử phạt
41
Chương 41: Quyền lực
42
Chương 42: Chảy hơi nhiều
43
Chương 43: Bình tĩnh
44
Chương 44: Chính xác
45
Chương 45: Xã hội đen
46
Chương 46: Nhảy sông
47
Chương 47: Lại đến kỳ hạn
48
Chương 48: Thủ trưởng nói chuyện
49
Chương 49: Không có huyện mình
50
Chương 50: Lục nhi
51
Chương 51: Chưa gì đã bị chèn
52
Chương 52: Từ từ mà mài
53
Chương 53: Cứ nghĩ đi
54
Chương 54: Diễn
55
Chương 55: Hạt giống tốt
56
Chương 56: Phó huyện trưởng
57
Chương 57: Than khổ
58
Chương 58: Làm thuốc
59
Chương 59: Sản xuất liên hoàn
60
Chương 60: Lở núi
61
Chương 61: Cô nam quả nữ
62
Chương 62: Cảm xúc mới
63
Chương 63: Không cần gọi
64
Chương 64: Ta phải đi xem
65
Chương 65: Bà chủ xinh đẹp
66
Chương 66: Hướng dẫn
67
Chương 67: Cố gắng lên
68
Chương 68: Hai cái giày
69
Chương 69: Tin tưởng không
70
Chương 70: Xin tiền (1)
71
Chương 71: Còn trẻ
72
Chương 72: Cởi quần
73
Chương 73: Tống Giang Hoài
74
Chương 74: Bá Nhạc
75
Chương 75: Đường thị trưởng tức giận(1+2
76
Chương 76: Xin giúp
77
Chương 77: Hôn đã
78
Chương 78: Tằng tổng giám đốc (1+2)
79
Chương 79: Ám sát
80
Chương 80: Phân tích đường phát triển(1+2)
81
Chương 81: Lưu Bất Khắc
82
Chương 82: Là ai
83
Chương 83: Kích đểu
84
Chương 84: Nghèo không được vào
85
Chương 85: Bọ ngựa bắt ve
86
Chương 86: Ví dụ hay
87
Chương 87: Bom tấn
88
Chương 88: Đánh lạc hướng
89
Chương 89: Sụp đổ
90
Chương 90: Con ruồi
91
Chương 91: Không nên làm
92
Chương 92: Chủ tịch huyện tốt
93
Chương 93: Động rồi
94
Chương 94: Đánh sụp
95
Chương 95: Vào phái
96
Chương 96: Con ông cháu cha
97
Chương 97: Đợi hơi lâu
98
Chương 98: La thị trưởng
99
Chương 99: Mây mù
100
Chương 100: Người đẹp hỏi thăm
101
Chương 101: Nhà giàu ô nhiễm
102
Chương 102: Tình nhân bí thư
103
Chương 103: Chuyện xấu
104
Chương 104: Dịch vụ
105
Chương 105: Thượng phương bảo kiếm
106
Chương 106: Có quyền thế
107
Chương 107: Đau nhớ đời
108
Chương 108: Chó cắn không sủa
109
Chương 109: Đàn ông kém
110
Chương 110: Trương Luân
111
Chương 111: Đứng thành hàng
112
Chương 112: Khắp nơi chơi đểu
113
Chương 113: Tình nhân
114
Chương 114: Làm loạn
115
Chương 115: Túi đen
116
Chương 116: Loan
117
Chương 117: Ô dù
118
Chương 118: Trò chuyện
119
Chương 119: Nâng giết
120
Chương 120: Hội thúc đẩy
121
Chương 121: Ghen ghét
122
Chương 122: Đầu tư đi
123
Chương 123: Công nhân nổi loạn
124
Chương 124: Ép phải đi
125
Chương 125: Bắt đám cầm đầu
126
Chương 126: Mưa lớn
127
Chương 127: Cũng được
128
Chương 128: Gủ ghế hay ngủ giường (1+2)
129
Chương 129: Cuồng hoan
130
Chương 130: Chọn thư ký (1+2)
131
Chương 131: Ngô thiếu (1+2)
132
Chương 132: Con ông cháu cha (1+2)
133
Chương 133: Liên quan rộng
134
Chương 134: Sáu thành (1+2)
135
Chương 135: Nhậm Phát Đoàn
136
Chương 136: Khách nhân quan trọng (1+2)
137
Chương 137: Người quen
138
Chương 138: Gặp lại
139
Chương 139: Thổ lộ(1 + 2)
140
Chương 140: Ngạc nhiên thứ hai
141
Chương 141: Không đi
142
Chương 142: Chủ động
143
Chương 143: Khối độc
144
Chương 144: Lâm Nhược Thủy gọi điện
145
Chương 145: Bỏ đá xuống giếng
146
Chương 146: Mặc cả không thành
147
Chương 147: Ngạc nhiên
148
Chương 148: Nhân chứng
149
Chương 149: Hổ báo
150
Chương 150: Bị chặn đường
151
Chương 151: Mồi nhử
152
Chương 152: Khó hiểu
153
Chương 153: Khách đến nhà
154
Chương 154: Cút về
155
Chương 155: Hồng Môn Yến
156
Chương 156: Kẽ nứt
157
Chương 157: Nhân viên kiêu
158
Chương 158: Thượng phương bảo kiếm
159
Chương 159: Bị bán rẻ
160
Chương 160: Chết rồi
161
Chương 161: Điện thoại nửa đêm
162
Chương 162: Bày mưu
163
Chương 163: Cách xưng hô
164
Chương 164: Nguyên nhân
165
Chương 165: Tỉnh ủy kiểm tra
166
Chương 166: Giả bệnh
167
Chương 167: Chửi lãnh đạo
168
Chương 168: Tức giận
169
Chương 169: Bẩn thỉu
170
Chương 170: Đi cùng xe
171
Chương 171: Mỹ nhân đến
172
Chương 172: Em gái
173
Chương 173: Cho 10 phút
174
Chương 174: Như nhau
175
Chương 175: Không theo(1)
176
Chương 176: Cắm người
177
Chương 177: Đái bãi
178
Chương 178: Khó chịu
179
Chương 179: Hay thay đổi
180
Chương 180: Họp buổi đầu (1+2)
181
Chương 181: Cướp luôn
182
Chương 182: Kiểm điểm
183
Chương 183: Thực độc
184
Chương 184: Tin tức tốt xấu
185
Chương 185: Quen biết
186
Chương 186: Quá hấp tấp
187
Chương 187: Lên chức
188
Chương 188: Chúc mừng
189
Chương 189: Rắc rối bất ngờ
190
Chương 190: Cục chiêu thương
191
Chương 191: Ngày đầu nhậm chức
192
Chương 192: Thăm dò
193
Chương 193: Trâu bò đánh nhau
194
Chương 194: Suy tính
195
Chương 195: Tôi không sợ
196
Chương 196: Còn nghèo
197
Chương 197: Đá cho quả boom
198
Chương 198: Chơi trong xe
199
Chương 199: Dụ dỗ
200
Chương 200: Công ty kinh doanh Thiên Hồ
201
Chương 201: Xảy ra việc lớn
202
Chương 202: Mang đi nói chuyện
203
Chương 203: Cơ hội tốt
204
Chương 204: Vào hội
205
Chương 205: Cứ từ từ vòng quanh
206
Chương 206: Kết giao với nhiều người(1)
207
Chương 207: Kết giao với nhiều người(1)
208
Chương 208: Đoàn khảo sát đến
209
Chương 209: Có chuột
210
Chương 210: Giải quyết nhanh
211
Chương 211: Cãi lý
212
Chương 212: Có ánh mắt
213
Chương 213: Ích Châu vào
214
Chương 214: Ai cũng lo
215
Chương 215: Vẫn còn trẻ
216
Chương 216: Lật bài
217
Chương 217: Tai nạn mỏ
218
Chương 218: Chơi trò tự xử
219
Chương 219: Mượn dao cạo râu
220
Chương 220: Tự cho là thông minh
221
Chương 221: Dám chơi tôi
222
Chương 222: Tóm cá lớn
223
Chương 223: Đi chơi cùng người đẹp
224
Chương 224: Tin tức quan trọng
225
Chương 225: Phát hiện lớn
226
Chương 226: Tin nho nhỏ
227
Chương 227: Nhân sự biến đổi
228
Chương 228: Chưa đủ trình độ
229
Chương 229: Bắt người
230
Chương 230: Xông vào
231
Chương 231: Thoát hiểm
232
Chương 232: Đàm Tình
233
Chương 233: Đánh con cọp
234
Chương 234: Không thể ngồi yên
235
Chương 235: Sắp bầu thường ủy
236
Chương 236: Sáu thành
237
Chương 237: Khúc mắc
238
Chương 238: Ẩn dụ
239
Chương 239: Chiến trường văn phòng
240
Chương 240: Hành động đi
241
Chương 241: Sợ hãi
242
Chương 242: Tất cả đều bỏ rơi
243
Chương 243: Ai muốn bắt
244
Chương 244: Không muốn giải quyết lớn
245
Chương 245: Cơ hội tới
246
Chương 246: Chỉ điểm
247
Chương 247: Kế liên hoàn
248
Chương 248: Gặp Trần Chí ôn
249
Chương 249: Chọn người giỏi kinh tế
250
Chương 250: Rớt lại phía sau(1)
251
Chương 251: Trương Tuyết Bách không vui
252
Chương 252: Lần thứ hai
253
Chương 253: Đệ nhất công tử(2)
254
Chương 254: Đệ nhất công tử(1)
255
Chương 255: Cần ít đồ(1)
256
Chương 256: Chó kiếm tiền
257
Chương 257: Trời sinh đa nghi(1)
258
Chương 258: Cắn hết
259
Chương 259: Người với người
260
Chương 260: Chuyển công tác
261
Chương 261: Tôn Thanh Vân(1)
262
Chương 262: Thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh
263
Chương 263: Ra oai phủ đầu
264
Chương 264: Có can đảm(1)
265
Chương 265: Bạn bè cũ
266
Chương 266: Tống Tiểu Xuân
267
Chương 267: Thiên Phương
268
Chương 268: Gọi nhiều
269
Chương 269: Hứa Chí Văn
270
Chương 270: Ăn vụng bị cắn
271
Chương 271: Tặng lễ
272
Chương 272: Giới thiệu con
273
Chương 273: Trần Tây Trữ
274
Chương 274: Nói hộ (1 + 2)
275
Chương 275: Kế mềm
276
Chương 276: Ẩn ý trong lời nói(1)
277
Chương 277: Mắng xối xả
278
Chương 278: Bật như tôm(1,2)
279
Chương 279: Trà theo người(1)
280
Chương 280: Viết ra đi
281
Chương 281: Báo cáo lên trên
282
Chương 282: Đánh đêm
283
Chương 283: Mở nốt ra
284
Chương 284: Mắt không có ai
285
Chương 285: Làm hòa đi
286
Chương 286: Làm mối
287
Chương 287: Điều kiện cao
288
Chương 288: Đái tiểu thư
289
Chương 289: Bong bóng bất động sản
290
Chương 290: Chuyển biến thái độ
291
Chương 291: Khâm phục
292
Chương 292: Xin số
293
Chương 293: Đánh con gái
294
Chương 294: Bố đến
295
Chương 295: Có thứ để làm
296
Chương 296: Chẳng lẽ là giả
297
Chương 297: Núi cao có núi cao hơn
298
Chương 298: Học nghiên cứu sinh
299
Chương 299: Lên báo
300
Chương 300: Bí thư gọi
301
Chương 301: Mặc kệ
302
Chương 302: Đào người
303
Chương 303: Hiệp nghị
304
Chương 304: Tôn kế toán
305
Chương 305: Bắt hứa chí văn
306
Chương 306: Gặp lại đàm tình
307
Chương 307: Có cơ hội
308
Chương 308: Không hai
309
Chương 309: Quá tự tin
310
Chương 310: Đến nhà theo đuổi
311
Chương 311: Mắng ra oai
312
Chương 312: Chơi đểu
313
Chương 313: Người đến nương tựa
314
Chương 314: Tam công tử
315
Chương 315: Đá cho nơi nghèo
316
Chương 316: Xỉa thuộc bình
317
Chương 317: Rất rắc rối
318
Chương 318: Cục công an lo sợ
319
Chương 319: Dìm nhân tài cũng là thú vui
320
Chương 320: Hiểm ác
321
Chương 321: Khó ngủ