“Con bé này, khóc cái gì chứ? Không được khóc. Có khóc cũng phải khóc trên vai anh, biết không?”
Tình hình chiến sự ngoài biên cương căng thẳng khiến Kỳ Phong và Hạ Dương gần như bận túi bụi. Sau khi mất cả ngày để tính toán lưu lượng vũ khí và thuốc men cần chuyển ra tiền tuyến, hai người họ lại cùng phân chia số ngân lượng cần thiết để đề xuất sang chỗ Minh Viễn. Mãi đến gần nửa đêm, Kỳ Phong mới xong chuyện, men theo con đường đá trở lại cung của mình.
Để tiện cho việc sinh hoạt của hắn và Tâm Du, Hân Vũ đặc biệt cấp riêng cho hai chị em họ một cung điện nằm phía đông hoàng cung. Thế nhưng phần lớn thời gian Tâm Du đều lẽo đẽo theo Hải Kỳ, Phong lại phải phân thân để xử lý chuyện của Hân Vũ và Quân Tuyết, thế nên hắn cũng chẳng mấy khi trở về cung của mình. Nghĩ đến tình cảnh đèn đóm lạnh ngắt trong điện, đột nhiên hắn cảm thấy hơi chán nản, cho dù đã đi được nửa đường rồi vẫn quyết định quay đầu lại, đi một mạch về cung của Hân Vũ.
Thấy hắn bước vào cổng cung, vài cung nhân tuy cũng ngạc nhiên, nhưng lại thông minh giả vờ không nhìn thấy. Thật ra chuyện hắn nửa đêm thường lẻn vào phòng Hân Vũ cũng chẳng phải chuyện bí mật gì nữa, nhưng Hân Vũ không trách tội, họ là kẻ hầu người hạ càng không dám nhiều lời. Trong hoàng cung này, người càng nhiều lời thì càng đi gặp diêm vương sớm hơn mà thôi.
Đi qua hết hành lang lốm đốm ánh đèn lòe loẹt của lông chim lửa, Kỳ Phong mới vào đến vườn hoa nhỏ trước sân chính. Trái ngược với không khí lạnh mấy ngày trước, nơi ở của Hân Vũ lúc này ấm áp ngọt ngào như đã vào giữa xuân, dọc đường đi còn có lấm tấm hoa đào rơi rụng, những nhánh đào tản mát nhuộm hồng cả góc vườn. Đối với thời tiết thất thường thế này Kỳ Phong cũng dần quen rồi nên không để ý lắm. Hắn đi một mạch đến vườn nhỏ. Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt làm hắn suýt chút nữa thì đã nổi xung thiên lên.
Trên chiếc bàn đá nằm trong hoa viên, Hân Vũ và Tâm Du đang nằm gục mặt xuống bàn, mà khắp đây đó vẫn còn chất đầy những bình rượu đủ loại, ly tách vỡ lả tả trên sàn. Phong vừa nhìn là hiểu ra chuyện gì xảy ra, tuy nổi giận nhưng cũng vội bước đến xem tình hình Hân Vũ, chỉ thấy gương mặt cô đỏ lửng, cả người âm ấm như phát sốt.
Đến nước này thì cơn giận kiềm nén trong hắn lại bùng phát, chẳng nghĩ ngợi gì bèn vỗ vào mặt Tâm Du vài cái, âm thanh gầm lên như tiếng sấm: “Tâm Du, chị tỉnh dậy ngay cho tôi.”
Tửu lượng của Tâm Du thực tế rất tốt. Trước giờ cô nàng vẫn thuộc dạng uống trăm chén cũng chẳng say nổi. Lúc này nghe hắn nói thế cô mới ngửa đầu lên, cười hề hề đầy vô tội: “A, nhóc con về rồi đó à? Lại đây uống vài ly với chị nào.”
Vừa dứt lời bèn nhận ra ngay có gì đó không đúng. Cô nàng loạng choạng đứng dậy, xoa xoa mái tóc rối và trấn định lại đầu óc, chỉ thấy vẻ mặt Kỳ Phong đầy hùng hổ, còn Hân Vũ lại nằm gục mặt trên bàn, dường như gọi thế nào cũng chẳng tỉnh được.
Nhận ra ngay mình vừa gây ra tai họa gì, Tâm Du đành cười lấy lòng, vuốt tay Kỳ Phong nhẹ giọng nói: “Thôi nào, có chuyện gì mà nóng thế? Chỉ vài ly thôi mà.”
Thời gian tiếp xúc với Hân Vũ tuy không phải quá lâu, nhưng hai chị em đều biết cô gái này có tửu lượng cực kỳ kém. Khi còn ở đảo Rùa, có lần cả bọn nổi hứng ép cô uống rượu. Chỉ mấy ly rượu thôi cũng đủ khiến cô lâng lâng mất kiểm soát, hết cười rồi lại khóc cả ngày trời. Cuối cùng khi Tần pháp sư về đến, ông phải ếm bùa để Hân Vũ bất tỉnh, nằm la liệt trên giường gần hai ngày mới khỏi say. Từ đó Kỳ Phong chẳng dám cho Hân Vũ động đến rượu nữa, Tâm Du cũng biết ý, thế mà giờ chẳng hiểu sao lại mắc cùng sai lầm như thế.
Kỳ Phong chẳng vì vẻ mặt của Tâm Du mà dịu đi tí nào. Hắn vỗ vỗ mặt Hân Vũ mấy cái, chỉ thấy cô mè nheo rên ư ử vài tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ, lúc này mới bực dọc quát: “Chị lại bày trò gì vậy? Sao lại cho cô ấy uống rượu?”
Tâm Du mặt nhăn mày nhó. Thôi nào, nói cho cùng việc này cũng chẳng phải toàn bộ lỗi do cô mà.
Hải Kỳ biến mất tăm mấy ngày trời, cả đến Kiến Phi cũng nhận lệnh rời khỏi kinh thành, nhất thời đi khắp hoàng cung chẳng ai chơi với cô cả, số người cô quen biết lại chẳng mấy người. Trong lúc buồn chán, nhất thời lại nhớ đến Hân Vũ.
Trước giờ Hân Vũ bao giờ cũng kiêng dè trước mặt Tâm Du mấy phần, thế nên trong mắt cô nàng này, công chúa của Nhân quốc chẳng qua cũng chỉ là cô em dâu đáng mến của mình mà thôi. Thế là trong lúc cao hứng, Tâm Du lại chạy đến tìm Hân Vũ.
Tâm trạng của Hân Vũ rất tệ. Cả ngày ngồi trong vườn hoa ngẩn người, cung nhân xung quanh nhìn thấy cũng phiền lòng. Thế nên lúc Tâm Du đến, bọn họ còn nhờ vả cô giúp đỡ để công chúa của họ hết sầu não. Tâm Du nghe xong cười hời hợt, bất ngờ lại sai người mang ít rượu đến. Gì chứ chuyện đã lan truyền khắp hoàng cung thế, hỏi sao cô lại không biết. Cái chết của Đình Nguyên khiến mọi người đều sầu não, trước khi đi Kiến Phi đã thế, Hạ Dương cũng thế, mà Hân Vũ cũng không ngoại lệ. Tâm Du nghĩ đơn giản, có chuyện buồn thì phải trút ra, trút không được thì uống rượu vào, ngủ một giấc, tỉnh dậy thì sầu não gì cũng quên bén đi mất.
Thế nhưng, cô đã quên mất, biện pháp này chỉ có tác dụng đối với chính cô, đối với cô nàng Tâm Du luôn thờ ơ, hời hợt chứ chẳng phải Hân Vũ mọi chuyện đều giấu trong lòng.
Nhìn thấy mấy bình rượu nồng nặc bốc mùi trước mặt, Hân Vũ chỉ ngẩn nhìn Tâm Du một chút, thật thà hỏi: “Uống rồi thì mọi thứ đều có thể quên hết thật sao?”
Tâm Du như bị trúng tà, gật đầu liên hồi.
Giờ phút này nghĩ lại, Tâm Du mới thấy mình lúc ấy hẳn là phấn khích đến điên rồi. Lẽ ra cô nên chạy đến chỗ Hải Kỳ hỏi nước quên tình, canh Mạnh Bà, thuốc lú gì gì đó, chứ chỉ với một bình rượu làm sao có thể quên?
Mà sự thật là, Hân Vũ không chỉ uống một bình rượu. Chính Tâm Du cũng tròn mắt kinh ngạc khi nhìn cô gái trước mặt ôm cả bình dốc vào miệng mình. Hành động ấy khiến cả người đam mê rượu như Tâm Du cũng kinh hồn khiếp đảm.
Trời ơi, cô nhớ không lầm thì cung nhân đã bảo đây là rượu cất 20 năm, 20 năm lận đấy. Con bé này có cần phải uống như uống nước lã thế không?
Trong lúc cô vẫn đang ngạc nhiên thì Hân Vũ đã mở nắp bình thứ hai, nốc vài hơi cạn sạch, gương mặt trắng nõn lúc này đã chuyển sang hồng hồng.
Sau khi Hân Vũ mở đến bình thứ ba thì cô biết lần này mình đi tong rồi. Nếu bọn cung nhân hay đám Hạ Dương không giết cô thì hẳn em trai cô cũng chẳng thể để cô sống nổi mất.
Thế là Tâm Du rất khôn ngoan, tự túm lấy một bình, đổ ra vài cốc lặng lẽ cho vào miệng. Rượu lâu năm có mùi chan chát, nhưng tại rất tinh tế, hợp với ý cô. Cô uống được nửa bình, quay đầu lại đã thấy Hân Vũ lăn kềnh xuống đất .
Dù sao Tâm Du cô cũng là một con người rất có lương tâm. Thế nên nghĩ thể nào cô cũng không thể để Hân Vũ nằm đất mãi được, đành dìu con bé lên bàn, gục đầu xuống, sau đó tinh tế ngụy tạo cho mình bằng chứng giả rằng bản thân cũng bị chuốc rượu đến say như chết.
Chỉ là cô tính tới tính lui, rốt cuộc cũng nhầm vài bước. Ai mà ngờ được, người đầu tiên bắt gặp cô không phải ai khác mà lại là Kỳ Phong, đứa em trai mà thói quen lẫn sở thích của cô đều thuộc làu như lòng bàn tay chứ?
Nhìn vẻ mặt lúc này của Kỳ Phong, cô chỉ ước rằng mình có thể lập tức bất tỉnh cho xong.
Thế nhưng Phong cũng chẳng có tâm tình mắng cô chị hắn nữa. Hắn nhìn thấy Hân Vũ gục lên gục xuống trên bàn, nhất thời đau thắt cả ruột. Rốt cuộc chỉ lạnh giọng hừ một tiếng với Tâm Du rồi dịu dàng bế Hân Vũ, lẳng lặng đi một mạch vào trong.
Hành động này khiến Tâm Du như thể đứng trước cửa tử bỗng hồi sinh. Bóng hắn đã khuất hẳn, thế mà cô vẫn lắc lắc đầu ngây ngốc.
Tên nhóc này đổi tính à? Chỉ thế là xong sao?
Phong khó khăn lắm mới đặt được Hân Vũ vào lại giường. Cô tuy say khước nhưng cả người cứ thi thoảng lại động đậy không yên. Hắn phải cho gọi cung nhân mang đến một ít nước ấm, sau khi lau người cho cô lại nhờ họ thay trang phục giúp để cô không phải cảm lạnh. Bận rộn mấy hồi, chẳng biết làm thế nào mà trời cũng hửng sáng.
Bấy giờ Kỳ Phong đã mệt đến đứt hơi rồi, chỉ có thể tựa người vào phần giường trống cạnh Hân Vũ, cố chợp mắt một chút. Chẳng ngờ vừa nằm xuống thì đã thấy cô gái bên cạnh ôm siết lấy mình, vòng ôm của cô lạnh lẽo như cách một lớp băng mỏng, khiến hắn cảm thấy tê tê, lại nghe thấy giọng cô nghẹn ngào: “Em biết sai rồi, sau này em sẽ không tự ý quyết định mọi thứ nữa. Anh đừng đi được không?”
Suýt chút nữa thì hắn thật sự cho rằng cô chỉ giả vờ say.
Thế nhưng Hân Vũ chỉ nhắm nghiền mắt, liên tục lắc đầu vùng vẫy trong cơn mơ. Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt cô đã rơi xuống ướt cả một mảng gối. Cánh môi run rẩy, giọng điệu cũng rõ ràng hơn: “Anh đừng đi nữa được không?”
Kỳ Phong sượng trân cả người mất hồi lâu, rốt cuộc mới hiểu ra cô đang mơ thấy gì.
Cánh tay khẽ vươn ra, rốt cuộc chỉ có thể ôm lấy cô đầy đau xót.
Cô gái này phải kiêu ngạo đến thế nào, mới có thể cả khóc cũng không dám, rốt cuộc chỉ có thể lén lút rơi lệ trong mơ?
Phải cô độc ra sao, mới có thể trong cơn say líu ríu nói ra lời thật lòng, cho dù người nào đó chẳng còn cơ hội để nghe thấy nữa.
Hắn biết, cái chết của Đình Nguyên là một cú sốc lớn đối với những người trong hoàng cung này, chẳng phải chỉ có mỗi Điệp Y điên dại, Vân Tình chua xót, mà cả Hân Vũ cũng khó khăn lắm mới kiềm nén được nỗi đau thương trong lòng. Một người con trai lạnh nhạt như thế, chỉ vừa quay người là đã biến mất trong dòng chảy sinh mạng, liệu có ai mà chẳng tiếc thương?
Con người luôn là thế, mất rồi mới cảm thấy hối tiếc. Có lẽ mọi khi, sự có mặt của Đình Nguyên chẳng làm mấy người chú ý đến, nhưng anh đi rồi, hoàng cung lại vì cái chết của anh mà âm ỉ dấy lên một hồi phong ba.
Ngón tay Kỳ Phong nhẹ nhàng đưa lên mi mắt Hân Vũ, chậm rãi lau dòng nước ấm cho cô.
“Đồ ngốc. Nếu đau phải nói ra. Nếu không thì người khác làm sao biết chỗ mà chữa cho em chứ?” –Hắn nhỏ giọng trách móc, nhưng thấy hàng mày cô cau lại thành đường ngang, lại có chút không nỡ.
Thật ra, nếu cô còn có chút lý trí, hẳn hắn sẽ mắng cô một trận, sau đó ôm cô vào lòng, nhẹ giọng bảo cô: “Có anh ở đây.”
Thế nhưng ngay cả một cơ hội như thế, cô cũng chẳng để lại cho hắn. Hắn luôn nghĩ mình đã có thể bước vào nội tâm của cô rồi, nhưng không hẳn như thế. Hóa ra, trở thành người quan trọng nhất của ai đó, cũng không có nghĩa rằng họ sẽ hoàn toàn yên tâm giao ra tất cả cho bạn. Đối với Kỳ Phong hắn, là sự tín nhiệm, còn đối với Hân Vũ mà nói, có đôi khi cũng chỉ là một dạng thói quen mà thôi.
Đến đây, hắn lại tự trách mình. Thì ra cô yêu hắn đến như vậy, nhưng bản thân hắn lại chưa thể là một bức tường chắc chắn để cô an tâm tin tưởng mà ngả vào.
Tác dụng của rượu thật sự rất mạnh. Đến ngày thứ hai, Phong lại phải ra ngoài với Hạ Dương. Ấy vậy mà khi hắn trở về Hân Vũ vẫn chưa tỉnh, thay vào đó, bên giường cô lại có thêm một người.
Thấy Kỳ Phong bước vào, Hải Kỳ lúc này mới nhẹ nhướng mày, giọng nói có đôi ý giận: “Tại sao giờ này mới về? Biết tôi chờ cậu lâu lắm rồi không?”
Phong đương nhiên biết Hải Kỳ không đùa. Gã tiên nhân này tuy bông lơn, nhưng lại chưa bao giờ để ngoài tai chuyện của Hân Vũ. Hay nói cách khác, ngoại trừ chuyện động chạm đến nhan sắc của y, thì chỉ có Hân Vũ mới đủ tư cách khiến y nổi giận thật sự.
Phong có chút mệt mỏi, tự xoay hông vài cái, chán nản nói: “Anh đuổi được Quân Tuyết đi chưa mà vội quay về thế?”
“Thằng nhãi, đừng tưởng tôi không biết, cậu cố tình quăng cục nợ ấy cho tôi thì nghĩ là xong việc sao?” –Hải Kỳ căm tức đứng dậy, bàn tay siết chặt thành nắm –“Tôi giao Hân Vũ cho cậu, sao lại để con bé thế này? Chuyện của Đình Nguyên rốt cuộc là sao?”
Phong thở dài, biết không cách nào gây chuyện với gã tiên nhân này được, đành tóm lượt cho y nghe qua sự thật.
Hải Kỳ chỉ mới rời khỏi Lam Thành vài ngày, hiển nhiên không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Nghe xong có hơi thất thần, nhưng rất nhanh y đã trấn tĩnh lại, nghiến răng trầm tư: “Thế thì hỏng bét rồi. Giờ là lúc không thể không đánh, mà nếu đánh thì cũng chẳng còn tướng nào cả, Hân Vũ lại thế này, biết làm sao?”
“Tôi và Hạ Dương cũng đang lo chuyện đó.” –Kỳ Phong lẳng lặng nói –“Hạ Dương nói tư chất cầm quân của Kiến Phi trước giờ vẫn có vấn đề, tiếc là anh ấy không thể tự cầm quân ra trận được, nếu không chúng ta có Hạ Dương còn đỡ phần nào. Tình trạng Hân Vũ lại thế này…”
Hải Kỳ ngồi vắt chân lên ghế. Tay tùy tiện vớ mấy hạt thức ăn trên bàn cho vào miệng. Y suy tư một lát, sau cùng quyết định nói thật: “Cậu biết tại sao tôi đang đuổi theo Quân Tuyết lại đột ngột quay trở lại không?”
Y đột ngột thay đổi đề tài như thế khiến Phong trở tay không kịp, chỉ nhẹ lắc đầu.
Hải Kỳ gõ tay lóc cóc lên cái bàn nằm cạnh: “Sao Vương tinh đột nhiên có dấu hiệu yếu dần. Tôi sợ sắp tới Hân Vũ sẽ xảy ra chuyện?”
“Sao Vương Tinh?”
“Chắc cậu không biết, khi Hân Vũ sinh ra, các pháp sư trên núi Tiên Tri đã nhìn thấy dị tượng xảy ra ở Hoàng cung. Truyền thuyết nói rằng dị tượng này chỉ xảy ra vào ngày đứa trẻ có thể thay đổi vận mệnh thế giới được sinh ra. Hướng dị tượng lại là Hoàng cung, thế nên vì sao này bao năm nay vẫn ứng với kiếp số của Hân Vũ. Mấy năm nay lần nào sao Vương Tinh suy yếu, con bé cũng xảy ra chuyện cả. Tôi e là lần này cũng không ngoại lệ.”
Kỳ Phong nghe đến đây, không khỏi sững sờ. Hắn biết rõ, cả Hải Kỳ và hắn đều cùng đang nghĩ đến một chuyện, đó là hình ảnh dự báo trong sách Tiên Tri. Hắn nghĩ mãi nghĩ mãi, rốt cuộc mới buộc lời thốt thành tiếng: “Hải Kỳ, ừm… cụ tổ này. Trước đây anh có nói theo diễn tiến thời gian trong sách Khải Huyền, thì việc xảy ra trước khi Hân Vũ bị tôi đâm là việc gì nhỉ?
Hải Kỳ nghe vậy thì gò má hơi đỏ bừng, song y vẫn cố nén giận trừng mắt: “Còn dám nhắc, sau khi hai đứa đánh trận nào đó trở về, ôm hôn thắm thiết ngoài đường ấy.”
Sắc mặt Phong lúc này càng xanh hơn: “Thế thì toi rồi. Tôi nghĩ, chuyện đó đã xảy ra rồi.”
Hải Kỳ nheo mắt, thoáng bất ngờ. Nhưng ngay sau đó đôi mắt lại đọng lại thành một tia sâu hoắm, không biết đang nghĩ ngợi gì.
…
Rời khỏi cung của Hân Vũ đã là một lúc sau đó, bước chân Hải Kỳ có phần chậm rãi. Đến một góc xa giữa hành lang cấm, y mới nhẹ nhàng rút ra một lọ tinh dịch bằng thủy tinh trong suốt. Giữa đêm tối, nơi u ám không ánh trăng rọi xuống này, chẳng hiểu sao thứ chất lỏng ấy vẫn ánh lên một sắc lục huyền bí mê hoặc.
Mắt y đăm đăm nhìn nó hồi lâu, nhất thời không rõ tâm tình của mình là gì.
Mấy ngày trước, y vì chuyện của Hân Vũ mà nổi điên, chạy đông tây khắp nơi để bắt cho bằng được Quân Tuyết, mãi đến đêm qua mới bủa lưới vây được cô ta. Chẳng ngờ Quân Tuyết tuy đứng trong rào vô hình do y tạo ra, nhưng dáng vẻ lại ngạo nghễ khinh người, còn luôn miệng bắt y phải gọi cô ta bằng dì.
Hải Kỳ đương nhiên không đồng ý, còn định trói cô ta lại mang về rừng Địa Đàng hỏi tội. Chẳng ngờ đúng lúc y sắp ra tay, Quân Tuyết lại cười cợt nói: “Cháu họ à, tội gì phải hành hạ bản thân mình như vậy? Chẳng phải mục đích của cậu và tôi đều giống nhau sao? Người cậu thích là A Kiều, còn tôi muốn lấy Kỳ Phong, người ta bảo kẻ thù của kẻ thù là bạn, huống chi chúng ta còn là họ hàng, cứ đấu nhau thừa sống thiếu chết cũng chẳng hay. Thế này đi. Tôi dạy cậu cách chiếm được A Kiều, cậu để mặc Kỳ Phong cho tôi xử lý. Thế nào?”
Y nhăn mặt cau mày, giọng nói không tránh khỏi bực bội: “Hân Vũ không phải là A Kiều.”
“Rõ ràng là các người bí mật tìm được linh hồn cô ta, lại còn dạy dỗ đến từng này tuổi, còn chối cãi sao?” –Thấy mặt Hải Kỳ càng thêm nhăn nhó, Quân Tuyết lại cười nói –“Thôi được thôi được, cậu không thích gọi A Kiều thì không phải A Kiều, dẫu sao cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Đừng nói cậu thích cô ấy mấy trăm năm, đến lúc này lại cam tâm tặng cô ta cho Kỳ Phong đấy nhé.”
“Tôi chẳng tặng cô ấy cho ai cả. Nhưng bất cứ ai động đến cô ấy, tôi tuyệt đối cũng không tha.”
Thái độ của y rất dứt khoác, việc này khiến Quân Tuyết có chút nao núng. Cô ta suy nghĩ một lát, quyết định tấn công trực diện.
“Được, vậy nói thẳng với cậu, lần này tôi về đây không phải tay không mà về. Tôi chỉ cho cậu cơ hội lần này thôi. Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thấy Hân Vũ toàn tâm toàn ý yêu cậu sao?”
Hải Kỳ khảy cây quạt trước ngực, nhếch môi: “Muốn mua chuộc? Tưởng tôi là ranh con ba tuổi à?”
Quân Tuyết làm bộ thở dài: “Đương nhiên không phải. Làm gì có ranh con ba tuổi nào biết sử dụng tình dược chứ?”
Câu nói này rốt cuộc cũng khiến cây quạt trên tay Hải Kỳ trơ giữa không trung.
Y nhảy ra khỏi vòng bảo hộ, bước chân bất giác tiến đến gần tấm lưới vô hình đang giam giữ Quân Tuyết, đắn đo hồi lâu mới nghiến răng thốt ra từng từ: “Cô đang đùa tôi phải không?”
Hải Kỳ là tiên nhân, thế nên công hiểu của hai tiếng ‘tình dược’ này y rõ hơn ai hết. Thấy ánh mắt Quân Tuyết lúc này chỉ ánh lên vẻ trào phúng, y mới dần lấy lại được bình tĩnh, hạ giọng: “Tình dược không phải muốn chế là chế được. Muốn tạo ra tình dược phải có quả hái từ cây Sinh Mệnh. Cô bị giam suốt ba trăm năm trong rừng Địa Đàng, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể tìm được?”
“Đồ ngốc, trước đây tôi là công chúa của Tiên quốc đấy. Thuộc hạ của cha tôi vẫn còn sống nhiều như thế, chẳng lẽ chuyện gì tôi cũng phải đích thân đi làm sao?” –Quân Tuyết dường như đã nôn nóng không chịu nổi nữa, tay vỗ nhẹ vào tấm lưới vô hình tiếp –“Quyết định nhanh đi. Cậu thả tôi ra, tôi tặng cậu tình dược. Sau khi tôi và Kỳ Phong rời khỏi đây, chúng ta nước sông không phạm nước giếng nữa.”
Hải Kỳ khoanh tay, vẫn còn đắn đo: “Nếu cô có tình dược, sao thời gian vừa rồi lại không dùng…”
“Chuyện đó cậu không cần biết. Rốt cuộc cậu có muốn thứ này hay không?”
Ánh mắt Hải Kỳ hơi động khi nhìn thấy ống thủy tinh màu xanh lục trong tay Quân Tuyết. Y mím môi, ranh ma như đứa trẻ đang học đòi trả giá: “Tôi muốn lấy cả sách Khải Huyền nữa.”
“Thứ đó tôi cũng chẳng cần nữa. Trả cho cậu là được.”
“Còn nữa, từ nay cô không được động đến Hân Vũ.”
“Cho Kỳ Phong dùng tình dược rồi anh ấy sẽ yêu tôi, tôi còn tranh với cô ta làm gì?” –Quân Tuyết mỉm cười tiếp –“Còn không nhanh đi.”
Lúc ấy, Hải Kỳ đã đắn đo rất lâu, rốt cuộc y vẫn đồng ý với đề nghị của Quân Tuyết. Y thả cô ta ra, đổi lấy là sách Khải Huyền, tình dược và sự an toàn của Hân Vũ.
Khoảng thời gian mang theo lọ tình dược trở về hoàng cung, có thể nói là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời Hải Kỳ.
Hơn một lần y tự nói với bản thân mình, thỏa hiệp chỉ là vì Hân Vũ, vì không muốn cô bị người khác ám hại sau lưng nữa nên nhân nhượng như thế, song trong thâm tâm y lại càng rõ hơn ai hết, bản thân y cũng muốn có một cơ hội, dẫu cho chỉ một lần cơ hội mỏng manh để được ở bên cô.
Thế nhưng về đến nơi, ngồi suốt mấy giờ liền bên cạnh cô gái đang ngủ say vì mệt mỏi, rốt cuộc y lại chẳng cách nào xuống tay được.
Hóa ra nếu thật sự yêu một người, con người sẽ trở nên nhỏ bé như thế. Khi đó tất cả ham muốn chiếm hữu đều trở thành ảo mộng, chỉ có tình cảm chân thật mới là thứ không thể lấp đầy.
Y biết, mình thật sự đã yêu cô gái nhỏ này, thế nên đứng trước cô, y càng không thể nào sử dụng thủ đoạn được. Khi niềm vui của cô gái kia đã trở thành điều y để tâm nhất trên cõi đời này. Chỉ cần cô có thể vui vẻ, dục vọng nhất thời của y thì có nghĩa lý gì?
Ánh sáng bên kia bức tường vẫn long lanh rải xuống, hắt lên những chiếc bóng thật dài, lắc lư giữa lưng chừng mặt đất. Hải Kỳ cũng thở ra, nhẹ nhàng cất lọ dung dịch vào trong áo, đi ngược lại với hướng hoàng cung…
Mấy ngày sau đó, Hỏa Thành lại có tin báo về. Kiến Phi trong quá trình giải vây giúp quân hoàng gia lại tìm được một thứ không ai ngờ đến: di vật cuối cùng của Đình Nguyên.
Bộ cung tên thiết do hoàng hậu ban có thể xem là vật bất ly thân của Đình Nguyên. Mấy năm nay, cho dù hành binh ra trận hay phải lui ra đến tận Yên Thành, anh vẫn chưa từng rời khỏi nó. Chẳng ngờ lúc này người chẳng còn nữa, thứ được trùm dưới tấm vải trắng lạnh lẽo chỉ là loại sắt thép vô tri.
Vì không tìm được thi thể nên mọi người đều đành phải an táng di vật thay cho người. Trước lúc hạ táng, Điệp Y vẫn sống chết ôm lấy cung tên, òa khóc đến ngất lên ngất xuống, Vân Tình lại ngả vào lòng Hạ Dương lặng lẽ rơi lệ. Chỉ có Hân Vũ từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Mãi đến khi hành lễ đã xong, quay lại cung của mình, cô mới từ từ khụy xuống sau cánh cửa, nước mắt nghẹn ngào trong đêm thanh vắng, lại mang theo chút bi ai lặng lẽ rơi thành hàng.
Mấy ai hiểu được, cô cố gắng giữ bình tĩnh như thế chẳng phải vì kiêu ngạo của bản thân mình, cũng chẳng phải thờ ơ trước cái chết của anh. Chỉ vì anh muốn nhìn thấy cô mãi mãi hạnh phúc, nên cô càng không thể để anh nhìn thấy cô vì anh mà đau lòng được.
Người có ý, kẻ vô tình. Đời này của cô và anh lặng lẽ lướt qua nhau. Đến lúc anh đi, những gì cô làm được cho anh cũng chỉ là những lời hứa hẹn chưa bao giờ được thực hiện.
Ai sai, ai đúng, ai vô tình, ai đánh mất? Người đã đi, có lẽ tất cả mọi lời giải đáp lúc này đều là vô nghĩa. Chỉ là dường như, cả tư cách có thể khóc vì anh, cô cũng đã đánh mất mất rồi.
Hân Vũ chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình, không hề nhận ra cánh cửa sau lưng dần dần hé ra. Lúc cô lấy lại được cảnh giác, hơi ấm của Kỳ Phong đã lan tỏa quanh phòng.
Cả hai lặng yên rất lâu trong căn phòng không chút ánh sáng. Rốt cuộc, hắn cũng cúi xuống, chậm rãi vươn tay lau đi nước ướt nhòe trên mắt cô. Cảm nhận được sự đau xót của hắn, đột nhiên cô xoay người, nghiêng đầu co ro vào một góc tối.
Cô không thích, thật sự không thích bất kỳ ai khác nhìn thấy bản thân mình thảm thương thế này, ngay cả khi đó là người cô thương yêu nhất. Chuyện này Kỳ Phong làm sao không hiểu cho được? Vốn hắn đã đứng bên ngoài từ rất lâu. Thế nhưng nghĩ đến tiếng khóc nức nở của cô, dáng vẻ co ro của cô lúc này thật sự khiến hắn rất đau lòng, sau cùng cũng không nhịn được mà xông vào trong.
Hắn khụy gối, nâng tay giữ lấy gương mặt cô, để có thể trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt ươn ướt ấy. Trong đêm tối, hắn lại siết chặt cô vào lòng, khi giọng nói trầm ấm mang theo chút ngang ngược vang lên lần nữa, phòng tuyến cuối cùng trong cô cũng vỡ vụn.
Hắn nói: “Con bé này, khóc cái gì chứ? Không được khóc. Có khóc cũng phải khóc trên vai anh, biết chưa?”
Đến lúc này thì Hân Vũ chẳng còn kiêng nể gì nữa. Nói cho cùng, cô chỉ là một cô gái vừa trải qua nỗi đau mất mát, lại đứng trước mặt người mình yêu thương nhất, bèn bất chấp tất cả mà ôm lấy hắn. Nước mắt rơi thành dòng xuống bờ vai vững chắc, giọng nói cô run rẩy nghẹn ngào: “Phong à, anh ấy đi rồi. Anh ấy thật sự đi rồi.”
Kỳ Phong thấy cô như thế thì xót xa đến tê dại, sóng mũi cay cay, hắn vuốt lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Anh biết, anh đều biết hết.”
“Em không muốn làm anh ấy thất vọng.” –Hân Vũ nhỏ giọng tiếp –“Nhưng em khó chịu lắm.”
Phong thở dài: “Được rồi, được rồi, anh không ép em. Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ khóc ra đi.” –Hắn nghĩ nghĩ, sau lại đệm thêm một lời –“Nhưng sau này em phải nhớ, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được trốn vào một góc mà khóc. Còn có anh ở đây, biết không?”
Chẳng biết Hân Vũ có nghe thấy lời hắn không, bởi cô chỉ càng nức nở to hơn, cả gương mặt vùi đầu vào lồng ngực hắn, giống như tựa vào một bóng cây nương nhờ cả đời.
Thật ra, nếu khóc mà có thể bớt đau thương thì cũng tốt, nhưng ai có thể cho cô biết, phải khóc bao nhiêu nước mắt thì trái tim ngỡ đã lạnh giá này mới có thể ngừng đau?
Cái chết của Đình Nguyên khiến Lam Thành hầu như chìm trong một màu tang tóc. Dẫu vậy, lẫn trong không khí đau thương ấy, vẫn có vài tin tức có thể mang chút hy vọng đến với mọi người.
Ví dụ như tài cầm quân của Kiến Phi ngày càng ổn định, lúc này đã có thể đấu đôi công với Vĩnh Hi ở Hỏa Thành. Lại ví như Minh Viễn đào tạo được thêm mấy nghìn tinh binh sẵn sàng bổ sung ra trận, như sức khỏe của Hoàng đế đột nhiên chuyển biến tốt một chút. Thỉnh thoảng ông đã có thể mở mắt, chậm rãi trò chuyện với mọi người.
Thế nhưng tin tức khiến Kỳ Phong vui mừng nhất, cuối cùng lại do một con phượng hoàng lửa gửi tới.
Phượng hoàng có thể xem là thần thú duy nhất còn lại trên thế giới. Có người nói, trên thế giới này chỉ còn một con duy nhất trơ trọi giữa vạn vật. Sinh vật này không còn bạn đồng hành, thế nên càng không có khả năng giao phối sinh trưởng. Ngàn năm qua đi, nó bao nhiêu lần chết đi rồi lại tái sinh từ đống tro tàn, thực chất cũng chỉ là vất vưỡng sống tiếp quãng hình trình đơn độc mà thôi.
Thế nhưng mặc kệ cái sự thật tàn nhẫn như thế, khi Phượng hoàng lửa với hai mắt ngùn ngụt lửa và chín cái đuôi hực cháy lướt qua bầu trời kinh thành vẫn khiến dân chúng náo loạn không ít. Hẳn chẳng ai ngờ đến, một sinh vật được dân chúng tôn sùng và tín ngưỡng như thế, lặn lội từ xa bay đến kinh thành cũng chẳng phải ban phúc lành gì cho ai cả, chỉ đơn giản là mang vài vật từ núi Thánh Hỏa đến mà thôi.
Dù Kỳ Phong chẳng ưa nói cách làm việc phô trương đến thế của pháp sư Thiệu, thế nhưng nhìn thấy mấy lọ chất lỏng đặc sệt đựng trong túi treo trước mỏ phượng hoàng, hắn rốt cuộc cũng không nén được mừng rỡ.
Đôi mắt của Hân Vũ thế là được cứu rồi.
Chẳng ai biết pháp sư Thiệu làm cách nào để điều chế thuốc giải trong thời gian ngắn đến thế. Tuy nhiên một điều không thể phủ nhận là thuốc của ông có tác dụng cực kỳ hiệu quả. Chỉ mới hơn một ngày dùng thuốc, uống hết ba lọ dung dịch, Hân Vũ đã bắt đầu có thể nhìn thấy mọi thứ một cách mờ ảo.
Dĩ nhiên, việc này chẳng phải chỉ có Kỳ Phong vui mừng khôn xiết, cả đến bọn Hải Kỳ lẫn Vân Tình đều đứng ngồi không yên. Hải Kỳ thậm chí còn lén lút chiết lại một phần thuốc giải đòi nghiên cứu cho bằng được. Kỳ Phong lúc đầu còn không đồng ý, nhưng Hân Vũ cũng gật đầu, thế nên hắn chẳng nói được tiếng nào đành ậm ừ giao ra.
Đến ngày thứ ba, Hân Vũ đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt từng người trong phạm vi một thước. Kỳ Phong vì việc này mà suýt chút nữa đã bắt cả hoàng cung phải đãi yến tiệc ăn mừng. Đương nhiên là Hân Vũ không đồng ý, nhưng bấy nhiêu cũng không thể xoa dịu phấn khích trong lòng hắn. Cả ngày trời, hắn cứ ngồi trong phòng nhìn đăm đăm vào Hân Vũ. Việc này khiến cô có cảm giác như người vừa được chữa khỏi mắt là hắn chứ chẳng phải là cô vậy.
Thật ra không thể không nói, bản thân Hân Vũ cũng vô cùng phấn khích.
Mấy tháng sống trong bóng tối khiến cô hành động có chút chậm chạp hơn người bình thường, thậm chí nhiều lúc cũng không quen với việc rằng mình-có-thể-dùng-mắt. Phong vẫn trêu ánh mắt cô vẫn đờ đẫn như không nhìn thấy gì. Những lúc ấy, Hân Vũ lại tỉ mỉ dùng tay chạm vào mắt, mũi, miệng, từng đường nét gần như hoàn hảo trên gương mặt hắn, tủm tỉm cười mà không nói gì. Hành động này khiến Kỳ Phong rất tò mò và buồn bực. Hắn gặng hỏi mãi, sau cùng Hân Vũ mới nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đáp: “Em chỉ cảm thấy rất vui. Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy anh.”
Phong nghe thế càng vui mừng đến phát điên, chỉ muốn ôm cô hôn đến ngạt thở mới thôi.
Vốn dĩ Kỳ Phong chẳng thể nào hiểu được, tính tinh Hân Vũ trước nay vốn trầm lặng, cô chẳng đặc biệt yêu ghét bất cứ thứ gì. Đối với cô, có đôi mắt để nhìn thấy mọi vật hay không, trừ việc giúp ích cho hoàng tộc thì chẳng còn gì quan trọng. Thế nhưng nếu nói trong những tháng ngày không nhìn thấy bóng mặt trời kia điều gì làm cô cảm thấy hối tiếc nhất, thì chính là không thể nhìn thấy hắn.
Có những lúc, cô cũng từng hoang mang lo lắng. Nếu như đôi mắt này mãi mãi không thể chữa lành được, vậy thì theo thời gian, có phải sẽ có một ngày cô hoàn toàn không nhớ được từng đường nét trên gương mặt hắn không? Hóa ra nỗi sợ lại có thể đến từ những điều hoàn toàn đơn giản đến thế. Chẳng sợ chết, cũng chẳng sợ con đường phía trước khốc liệt ra sao, chỉ sợ vật đổi sao dời, có một ngày mình thậm chí không hồi tưởng được gương mặt của người mình thương yêu nhất mà nhớ về. Đối với cô đó mới là sự trừng phạt lớn nhất.
Kỳ Phong thấy cô ngẩn người, liền biết cô lại nghĩ vẩn vơ, bàn tay gõ nhẹ vào đầu cô trách mắng: “Lại nghĩ gì thế hả?”
Hân Vũ bị hắn làm giật mình, nhất thời lại nhớ ra một chuyện, nhẹ giọng hỏi: “Phong này, anh có nhớ người thanh niên đi theo pháp sư Thiệu trên núi Thánh Hỏa không? Anh thấy anh ta thế nào?”
Kỳ Phong nhăn mày: “Em muốn chết sao? Ở bên cạnh anh mà lại dám nghĩ đến người đàn ông khác?”
Hân Vũ mím môi, búng nhẹ vào mũi hắn: “Chuyện nghiêm túc, không đùa.”
Phong đương nhiên biết lúc nào nên đùa lúc nào nên dừng lại. Bấy giờ nghe cô nói thế bèn nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Anh ta không phải là trai bao của pháp sư Thiệu sao?”
“Trai bao là gì?” –Hân Vũ mờ mịt hỏi.
“Là giống như em bỏ tiền ra nuôi anh vậy đó. Thế thì gọi là trai bao.” –Kỳ Phong gãi gãi đầu, trong mắt chẳng mang chút ý giả dối nào –“Anh thấy anh ta giống thế mà.”
Hân Vũ nghe xong há hốc mồm đến không khép lại được.
Tiếp xúc với hắn đã lâu, Hân Vũ đương nhiên cũng hiểu được vài phần con người này. Càng trưng ra vẻ mặt như thế chứng tỏ hắn còn có bí mật giấu cô. Nhưng xưa nay cô đều không thích tra hỏi người khác, chỉ đành im lặng suy nghĩ.
Chuyện này cô có nên đi hỏi trực tiếp Hải Kỳ không?
Updated 69 Episodes