Chương 2: “Giang Điềm! Muốn chết à?”

Rõ ràng là đã chạng vạng tối, vậy mà thời tiết dường như càng nóng hơn, mồ hôi chảy xuống đầm đìa trên trán. Giang Điềm giãy giụa cánh tay hai cái, miễn cưỡng phục hồi lại giọng nói: “Buông tay.”

Cô nói lời này rõ ràng không đủ tự tin, tinh thần trọng nghĩa không tên tràn đầy, làm lúc cô nhìn thấy vết thương trên mặt anh, phản ứng có hơi quá khích.

Lục Minh Chu người này có nhiều tâm tư, xích lại gần cô một chút, cũng không ngoài ý muốn thấy tai cô đỏ thêm một nấc, anh phả một hơi bên tai: “Cô nói gì cơ ——”

Giang Điềm chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng thổi bên tai lan ra đến toàn cơ thể mình, cô thẹn quá hóa giận, gấp đến nỗi giậm chân.

Lục Minh Chu nhướng mày khẽ cười, tay phải vẫn nắm tay Giang Điềm như cũ, mặc dù số lần chạm mặt không nhiều, nhưng anh đoán được, cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhu nhược nhược, nhưng tính tình cực bướng bỉnh. Trêu chọc cô hai lần, đảo mắt đã giơ móng vuốt như mèo rừng nhỏ.

Nếu không…

Anh nghĩ tới chuyện gì đấy, đáy mắt ít nhiều hiện lên vẻ khó chịu.

Giang Điềm còn đang ngây người, Lục Minh Chu đột nhiên không còn hứng thú buông tay ra, bước sang một bên tạo khoảng cách giữa hai người.

Người phụ nữ trung niên lại bắt đầu hò hét, Trình Tuế liên tiếp xoa xoa huyệt thái dương, Lục Minh Chu cuối cùng cũng cho tiền bồi thường, người phụ nữ kia nhanh chóng cưỡi xe rời đi.

Giang Điềm nhìn thấy cảnh trước mắt rất không ủng hộ mà nhíu mày. Lục Minh Chu thấy không có việc gì liền xoay người dời đi, Giang Điềm ma xui quỷ khiến bước lên một bước vừa vặn chắn trước Lục Minh Chu.

Động tác này, rất khiêu khích.

Lục Minh Chu xoay bật lửa bằng hai ngón tay, mặt vô cảm nhìn cô.

Giang Điềm hít một hơi thật sâu, tay phải túm góc áo, nhẹ nhàng nói: “Sự việc lần trước, thật xin lỗi.”

Ánh mắt hai người đan nhau, Lục Minh Chu nheo mắt lại, anh thản nhiên nói, “Chuyện gì?”

Rõ ràng biết rõ lại còn cố hỏi, Giang Điềm nghẹn lời, gương mặt nóng như bị thiêu, vành tai trông đỏ đến rỉ máu.

Lục Minh Chu cũng không thúc giục, vuốt ve thân bật lửa trong lòng bàn tay, chờ một thời gian dài, anh lười biếng “Hửm” một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng khó tả.

Giang Điềm quay đầu đi, không dám nhìn anh, “Chính là… Lần trước… Tôi…”

Ấp a ấp úng, không nói được nên lời.

Lục Minh Chu khẽ ngước mắt lên, có lòng tốt nhắc nhở, “Đã xin lỗi thì phải có thành ý.” Anh dừng lại một chút cố tình kéo dài âm cuối, “Nhìn cô không giống có thành ý ——”

Giang Điềm có chút ngây người, suy nghĩ quay vòng vòng, cuối cùng cũng ra khỏi ngõ cụt, ngón tay nắm góc áo buông ra, Giang Điềm đưa tay chỉ về phía xe ba bánh, trong xe chồng chất hộp to hộp nhỏ.

Trầm ngâm một lát, cô nói: “Tôi sẽ giúp anh đưa chuyển phát nhanh, được chứ?”

“…”

Đột nhiên bị người chọc đến nỗi đau, khóe miệng Lục Minh Chu khẽ run rẩy.

“Anh cảm thấy chỉ là xin lỗi không thì không có thành ý…” Giang Điềm nhớ tới lời thoại cũ kĩ của một kênh nào đó, bật cười nói: “Lại không thể nhờ cậy cảnh sát giải quyết vấn đề.”

Lục Minh Chu: “…”

Mắt Giang Điềm tràn ngập ý cười, lại nhiều lời giải thích: “Có thêm người làm, anh sẽ được tan làm sớm hơn.”

“Thôi quên đi.” Lục Minh Chu nhướng mày nhìn vòng ra sau cô, như chú ý đến cái gì, giọng nói mang vài phần chế giễu: “Sử dụng lao động vị thành niên ——” Anh dừng lại, thở dài: “Là phạm pháp.”

Giang Điềm rõ ràng ngẩn người ra.

Khóe môi Lục Minh Chu cong lên cực nhỏ, đôi tay đút túi quần, trực tiếp đi vòng qua người Giang Điềm, anh là người không có kiên nhẫn, trong lòng lại cất giấu bí mật nào đó, cũng phiền, không muốn lãng phí thời gian lên người một cô bé.

Sau khi người đàn bà trung niên rời đi, Trình Tuế đúng lúc đi nghe điện thoại, cậu chỉ nghe được nửa sau cuộc trò chuyện của hai người kia.

Giang Điềm sững sờ tại chỗ, bị mấy lời nói bâng quơ của Lục Minh Chu đâm cho lòng chảy máu, nghĩ đến đây, cô cúi đầu tuyệt vọng. Đúng là hôm nay cô mặc đồ có chút rộng thùng thình, nhưng mà cũng đâu đến mức…

Chiếc xe ba bánh khởi động, kêu “thịch thịch thịch” khởi hành. Giang Điềm nhìn theo, một lát sau, ánh mắt dời khỏi thân ảnh Lục Minh Chu, nhìn hướng về phía Trình Tuế, “Anh ta nói vậy là ý tứ gì?”

Trình Tuế cười cười, giả vờ nghiêm túc, “Phát dục lần hai, hiệu quả ngay lập tức.”

Giang Điềm hơi bối rối.

Trình Tuế công khai chế nhạo, “Cậu không có niềm tin vào bản thân ——” Cậu còn nhấn mạnh từng chữ một, “Có đường cong cứu quốc nam đồng bào!”

“…”

Giang Điềm nghe hiểu ý, ánh mắt lập tức đảo qua lườm cậu một cái.

Trình Tuế thấy tâm tình chuyển biến tốt liền đổi đề tài, “Cậu quen biết anh ta à?”

Đề tài lại bị vòng trở lại, tai Giang Điềm ửng đỏ, cô khẽ thở dài, “Gặp qua một lần ở quán bar Xuân Thụ Cảnh, nói chung cũng không dễ chịu lắm.”

Quán bar Xuân Thụ Cảnh, Giang Điềm vừa mới gia nhập một thời gian trước, hơn nữa cô cũng mới chỉ đến phỏng vấn có hai lần, tuần sau mới bắt đầu có nhiều buổi diễn, nhưng mấy ngày trước, cô gần như đã gây náo loạn ngay trong buổi biểu diễn đầu tiên của mình, đó cũng là lúc cô biết Lục Minh Chu.

Trình Tuế thấy cô không muốn kể, cũng biết điều không hỏi nhiều.

***

Mấy ngày liên tiếp cực nóng, dự báo thời tiết có nói lúc chiều tối sẽ có mưa, thoáng cái đã là hoàng hôn, tầng mây đen tụ lại nghìn nghịt, bầu trời xám xịt.

Tâm tình Giang Điềm cũng như thời tiết vậy, không hề tốt. Cô đã vứt cây đàn ghita, chính xác hơn là để quên ở trên xe ba bánh của Lục Minh Chu.

Hai ngày qua đã chạy đi không ít nơi, cũng gọi điện đến mấy công ty giao chuyển phát nhanh, một vòng lăn lộn từ trên xuống dưới vẫn không thể tìm thấy được người này, giống như trong hai ngày nay anh ta đã bốc hơi vậy.

Cây đàn ghita này của cô rất đắt tiền đấy.

Được làm thủ công bởi một người thợ làm đàn nổi tiếng ở An Thành, người này có lí lịch không hề nhỏ, họ Chu tên một chữ Xuyên, hồi trẻ làm kinh doanh ở biển, rồi về hưu sớm chuyển sang nghề thủ công kiếm sống.

Nhưng ông già này tính khí cũng rất kì quái, một năm chỉ làm có mấy cái, mà cũng không đặt giá rõ ràng, có mua được hay không là dựa vào duyên số, hay nói trắng ra là, dựa vào tâm trạng của ông ta.

Cây đàn này có để đến tay cô, cũng là cả một câu chuyện kịch tính.

Cách đây một thời gian cô đi xe buýt, phía trước có một người lớn tuổi, trong túi không có tiền lẻ, cũng không mang theo thẻ người cao tuổi, Giang Điềm thuận tay trả tiền giúp ông.

Hai người ngồi cạnh nhau, ông lão nhìn thấy chiếc túi đen đựng đàn ghita dưới chân cô, đẩy chiếc kính lão trên sống mũi hỏi, “Chơi đàn à?”

Giang Điềm vội tháo tai nghe xuống, gật đầu cười nhạt.

Ông lão dựa người vào lưng ghế, trong tay nghịch hai quả óc chó, “Cây đàn này rất đặc biệt.”

Giảng Điềm thuận theo trả lời, “Đàn này là tình cờ mua được, cháu cũng không để ý lắm.”

Lời này là cô khiêm tốn nói ra, nhưng ông lão lại như mở máy hát, hai người cứ như vậy trò chuyện. Thỉnh thoảng, Giang Điềm cùng ông uống ly rượu, chơi ván cờ, thường xuyên qua lại chơi, cây đàn này cũng là tự nhiên tới tay cô.

Giang Điềm cũng đến tháng trước mới biết được, lão già thối hay bịp bợm lúc chơi cờ, cứ uống say là hát Côn khúc này, thế mà lại chính là Chu Xuyên.

Chú lái taxi từ ghế lái quay lại, gõ nhẹ vào khung cửa trong suốt ở giữa hai cái, “Cô gái, tới nơi rồi đấy.”

Giang Điềm đang dựa đầu vào cửa kính, gương mặt vẻ mệt mỏi, một lúc sau mới phản ứng lại, chú lái taxi nhiệt tình giúp cô dỡ hành lí trong cốp xe để lên vỉa hè. Trường học không cho ở lại trong kỳ hè, cô phải đi tìm phòng trọ để chuyển ra ngoài.

Nơi này được coi như là một ngôi làng trong thành phố, mấy năm trước nó đã được đưa vào kế hoạch phá bỏ di dời, nhưng không biết giữa đường xảy ra chuyện gì, đến tận bây giờ vẫn chưa bị phá đi, xung quanh đều là cao ốc san sát, một loạt các CBD(1), duy nhất chỉ có nơi này là có kiến trúc cũ kỹ của thế kỷ trước.

Cô định tìm công việc trong kỳ hè, ở nhà thì hơi bất tiện, suy đi tính lại, vẫn là thuê phòng có lợi hơn, có điều khu nhà cũ này không có thang máy, cô lại trọ ở trên tầng cao nhất, mấy cái vali quá nặng để cô tự vác lên trên đó, ban đầu Trình Tuế đồng ý đến giúp, nhưng hiện tại lại có việc bận, bảo là sẽ đến muộn một chút.

Giang Điềm vừa định gọi điện hỏi xem cậu đi đến đâu rồi, Trình Tuế đột ngột nhảy ra từ phía sau lưng, làm cô giật mình đến nỗi suýt quăng cả điện thoại đi, Giang Điềm liền sắn tay áo lên định đánh người.

Trình Tuế nhanh chóng giơ tay đầu hàng.

Phương pháp đánh người của Giang Điềm làm cho mọi đàn ông đều phải thấy đau, cậu bé Trình Tuế ngây thơ ngày đó đã phải nếm trải nhiều lần, cảm giác kia không phải chỉ dăm ba câu là có thể miêu tả thành lời được.

Giang Điềm vẫn hơi bực, Trình Tuế đảo mắt nhìn qua khu nhà cũ trước mắt, sáng suốt chuyển đề tài, “Cậu thực sự định ở lại chỗ này à? Bên kia tớ có một căn hộ chung cư mới sửa lại gần đây, đúng lúc không có người ở…”

Giang Điềm ngắt lời cậu, “Tớ chỉ có đủ tiền để thuê phòng ở chỗ này thôi, chỗ chung cư kia của cậu riêng trả tiền điện nước xong chắc tớ uống gió Tây Bắc mà sống mất.”

Trình Tuế lập tức phản bác, “Tớ cũng nhàn rỗi, sẽ không thu tiền của cậu.”

Giang Điềm không lập tức nói tiếp, Trình Tuế còn đang định nói gì đó đã bị cô nhét hành lí vào trong tay, nói giọng chắc nịch, “Lên tầng phòng 501.”

Trình Tuế rất tốt, cô mừng cho cậu ấy, nhưng cho dù hai người có là bạn bè thân thiết, cô cũng không thể vô duyên vô cớ mà nhận lấy ân tình của người ta.

Trình Tuế thở dài bất lực, nhắc vali lên đi về phía hành lang, Giang Điềm xách túi đi theo sau.

Đi được hai bước, Trình Tuế dừng lại không nhúc nhích, hành lang phía trước bị chặn, đằng sau cũng không đi được.

Giang Điềm thúc giục hai cái, Trình Tuế vẫn không dịch chuyển, Giang Điềm đạp cậu một cái, Trình Tuế lập tức xù lông, “Giang Điềm! Cậu nhìn xem! Mấy đống này là cái gì?” Cậu chỉ chỉ vào vách tường bên cạnh, ngón tay không ngừng run rẩy kích động.

Bức tường xi-măng tồi tàn giống như những đồi núi khô cằn, gồ ghề lồi lõm, những mảng lớn xi măng nứt ra, trên đó dán đầy những tờ quảng cáo xanh đỏ.

Giang Điềm phối hợp liếc mắt nhìn hai cái, chỉ tay vào một tấm quảng cáo có hình một người đẹp tóc ngắn, cười nói, “Người này đẹp, giá cả cũng phù hợp, lúc nào cần 419 (tình một đêm), liền mang cô ấy về nhà.”

“…”

Trình Tuế trừng mắt, “Tớ không nói đến vấn đề đấy!” Cậu trực tiếp xé luôn một tấm poster sặc sỡ giơ lên trước mặt Giang Điềm, “Khắp nơi đều dán lệnh truy nã! Có nghi phạm đang lẩn trốn! Lại còn là tên nghiện đồ lót!”

Giang Điềm lười đọc, vớ lấy poster vò thành một cục, ném về phía Trình Tuế, “Làm sao trùng hợp thế được, nơi này không tệ như cậu nghĩ đâu.”

Trình Tuế liếc cô một cái rồi kéo chiếc vali “lộp cộp” lên tầng.

Một phòng ngủ một phòng khách, có một cửa dẫn ra phòng bếp nhỏ chỉ đứng vừa một người. Giang Điềm vội vàng thu dọn hành lí, Trình Tuế đi đi lại lại trong nhà, cố chấp khuyên cô chuyển đi nơi khác.

Giang Điềm không để ý cậu ta, Trình Tuế lằng nhằng mấy phút không được, trong lòng khẽ thở dài, cưỡi em xe thể thao nóng bỏng rời đi.

***

Màn đêm buông xuống, đèn sáng lên rực rỡ, cửa sổ kẽo kẹt lung lay trong gió.

Dọn dẹp căn hộ xong xuôi, rảnh rỗi đến nhàm chán, Giang Điềm nằm trên sô pha, đọc truyện tranh giết thời gian.

“Cộc cộc cộc”, đột nhiên có người gõ cửa ba tiếng.

Cuốn truyện tranh trong tay rơi xuống, Giang Điềm vội đứng lên, cảnh giác hỏi: “Ai đấy?” Cô vừa mới chuyển đến, trừ chủ nhà đã gặp hai lần, đều không biết người hàng xóm nào, không biết ai lại đến gõ cửa nhà cô vào giờ này?

Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn, “Nhà bên cạnh.”

Giang Điềm không khỏi có chút lo lắng, đi đến gần cửa nhìn qua mắt mèo xem là ai, nhưng lại không thấy bóng dáng người nào ở bên ngoài.

Lại tiếp một trận đập cửa, dồn dập lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Nhà bên cạnh? 

Giang Điềm chạy đến bên cửa sổ, vén rèm cửa lên, nhà bên cạnh đúng là có sáng đèn, cửa sổ ban công sát vách mở rộng, phía trên có một cái giá mắc áo, treo không ít quần áo nữ, lay động trong gió.

Chủ nhà cho thuê cũng cùng cô nói chuyện qua, trên tầng năm có hai hộ, sát vách là một người đàn ông độc thân ở, cũng vừa mói chuyển tới.

Vậy thì chỗ quần áo kia…

Người đứng trước cửa lại thúc giục, giọng nói càng đè thấp, “Mở cửa.”

Giang Điềm không đoán được đây là tình huống gì, cuống lên mấy giây, đành gọi điện cho Trình Tuế, tiếp điện thoại lại là một cô gái, cô còn chưa kịp nói gì, đối phương đã ném một câu: Trình tổng đang bận, rồi “Tít” một cái, cúp máy.

“…”

Lòng bàn tay ứa mồ hôi, Giang Điềm lại tiến đến gần cửa, nhìn qua mắt mèo.

Tầng năm là tầng cao nhất của khu nhà, chỉ có hai hộ nhà ở, ở giữa có một cái ban công ngoài trời, để một bộ bàn ghế đá, bên cạnh có cái giường, đến mùa hè thỏa sức dùng.

Vào lúc này, một người đàn ông xa lạ đang đứng trước bàn đá, cúi đầu nghịch gì đó, quá tối nên không thấy rõ, trông giống như đang đan túi.

Một lúc sau, hắn lại bước trở lại, mặt đeo khẩu trang, tóc trước trán dài che kín mắt, theo sau lại là vài tiếng đập cửa dồn dập.

Giang Điềm nhanh chóng lui đầu lại, tim đập có chút loạn, lo lắng đi đi lại lại.

Trình Tuế đúng là cái miệng quạ đen, cứ nghĩ cậu ta chỉ nói chơi thôi, an ninh của An Thành vẫn khá tốt, khu nhà này tuy có phần cũ kĩ, nhưng cũng không đến mức…

“Bang” một cái, tiếng đồ vật rơi xuống đất, bồn hoa trên cửa sổ bị gió thổi bay xuống dưới, vỡ tan tành bên góc tường.

Giang Điềm bị dọa không nhẹ, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt.

Cửa sổ bị gió lớn thổi va đập vào nhau, các bản nhạc trên bàn trà cũng bị gió thổi bay tứ tung, không gian chật chội nhất thời cuồn cuộn gió.

Hết cách, Giang Điềm lấy điện thoại cấp tốc gọi 110(2), điện thoại rất nhanh được thông qua, Giang Điềm lập tức nói: “Chú cảnh sát! Tôi muốn báo nguy!”

Cô nói xong thì nhanh chóng chạy đến đóng chặt cửa sổ, chân dẫm phải miếng thủy tinh cũng không để ý lo đau.

Vừa báo án xong, chưa đến vài phút, cảnh sát đã đến. Lúc này, không còn âm thanh gõ cửa nữa, nhưng lại có không ít âm thanh sột soạt.

Một lát sau, ngoài cửa truyền đến một giọng nam hồn hậu, “Đồn cảnh sát Tĩnh Hồng đây, cô không sao chứ?”

Giang Điềm đi dép lê, sờ soạng đến bên cửa, nhìn qua mắt mèo, có hai cảnh sát mặc quân phục đứng một trước một sau.

Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, cô mở cửa ra, người cảnh sát trung niên đứng thẳng lên, Giang Điềm kích động nắm lấy tay ông, “Chú cảnh sát! Thực sự cảm ơn các người!”

Người cảnh sát trung niên lưng càng ưỡn thẳng, cứng rắn trả lời, “Đây là việc nên làm.” 

Giang Điềm trào nước mắt, cúi người cảm ơn.

Người cảnh sát có chút ngượng ngùng, ông cởi mũ xuống, nói: “Phiền cô theo chúng tôi trở về lập tường trình một chút.”

Giang Điềm vừa định gật đầu đáp ứng đột nhiên có người gọi tên cô, nghiến răng nghiến lợi, mỗi chữ như đao: “Giang Điềm! Cô mẹ nó muốn chết à?”

Người nói cách cô vài bước, tay bị còng lại, đang bị một cảnh sát trẻ tuổi ấn vào tường, miệng dí sát cọ vào bức tường màu xám, ánh mắt lạnh đến giết người.

Giang Điềm rét lạnh sống lưng, cô lùi về sau một bước.

Người cảnh sát trung niên vội trấn an, “Đừng sợ, chúng tôi sẽ mang người này về cục xét xử.”

Giang Điềm sắp khóc đến nơi, run rẩy nói: “Chú cảnh sát… Hình như… Hình như… Hiểu nhầm rồi…”

Ông cảnh sát trìu mến vỗ vai Giang Điềm, ánh mắt cổ vũ, cô gái nhỏ này chắc cũng mới hai mươi, vẫn đang đi học, còn non trẻ chưa biết sự đời.

Trán Giang Điềm bắt đầu đổ mồ hôi, ngón tay gắt gao nắm một chỗ, cô chột dạ nhìn trộm người đàn ông cao lớn đang chật vật cách đó vài bước.

“Giang Điềm!”

Người nọ lại kêu tên cô, giọng rét lạnh, thực sự rất đáng sợ.

Hai chân Giang Điềm nhũn ra, miễn cưỡng chống đỡ vào cửa, hơn nửa ngày, mới rụt rè sợ sệt hỏi một câu, “Anh thực sự là biến thái sao?”

Lục Minh Chu tức giận không thể kiếm chế nổi, “Cô nói xem?!”

Ánh mắt Giang Điềm tràn ngập khiếp sợ cùng kinh ngạc sau giây lát lại toát ra vài phần đau lòng, tất cả các cảm xúc hỗn tạp ở cùng một chỗ, cuối cùng hóa thành một loại bi thương oán giận khó tả, đón lấy ánh mắt oán giận của Lục Minh Chu, cô thất vọng cúi đầu, “Tôi không biết.”

“…”

“Anh đừng hỏi ——”

“…”_______

(1) CBD: viết tắt của Central Business District, trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.

(2) 110: số điện thoại gọi cảnh sát trong trường hợp khẩn cấp bên Trung Quốc.

Chapter
1 Chương 1: “Anh bị thương kìa!”
2 Chương 2: “Giang Điềm! Muốn chết à?”
3 Chương 3: Nam chính tức chết rồi, toàn văn kết thúc
4 Chương 4: Thật xấu hổ quá
5 Chương 5: Hồn cô gái này đều bị cậu hút đi rồi
6 Chương 6: Sau này có mà —— quản thận
7 Chương 7: “Có phải cô thích tôi rồi không?”
8 Chương 8: Sóng lớn
9 Chương 9: “Em gái à, loại đàn ông này em ăn không nổi đâu.”
10 Chương 10: Thiếu gia ăn chơi
11 Chương 11: Ôm
12 Chương 12: “Eo anh không tốt, thật đáng thương.”
13 Chương 13: “Tối hôm qua chúng ta cái gì cũng chưa làm, nên cô thất vọng.”
14 Chương 14: “Người đàn ông nhanh nhất thế giới.”
15 Chương 15: “Không nhìn ra được sao? Tôi quan tâm cô.”
16 Chương 16: “Ngủ trên sô pha, còn dám vào phòng ngủ tôi liền cởi quần áo của cô.”
17 Chương 17: Hỏng bét! Cơ eo vất vả quá mà sinh bệnh!
18 Chương 18: “Anh đừng như vậy, tôi sợ.”
19 Chương 19: “Hôn là ngọt.”
20 Chương 20: “Cô bị thiếu đàn ông.”
21 Chương 21: “Không chỉ dục cầu bất mãn, hiện tại…”
22 Chương 22: Bạn trai à
23 Chương 23: Trêu chọc
24 Chương 24: Lý trí dao động
25 Chương 25: Hôn một cái
26 Chương 26: Anh cúi người hung hăng hôn xuống, như điên cuồng cắn cô
27 Chương 27: Kẻ ngu mới đi thích anh!
28 Chương 28: “Tôi cởi cho cô xem, cô có thể lấy thước đo.”
29 Chương 29: Ngây thơ
30 Chương 30: Thổ lộ
31 Chương 31: Ăn xong liền thành người của em
32 Chương 32: Em cứ như vậy thích tôi?
33 Chương 33: Một nghìn tệ, tiền bán thân
34 Chương 34: Không nỡ
35 Chương 35: “Tiểu Lục tổng, Hoàng tử của giải trí Thành Niệm.”
36 Chương 36: “Rốt cuộc em có hiểu cái gì mới là ngủ hay không?”
37 Chương 37: “Không được phép tốt với người khác.”
38 Chương 38: Thất thân
39 Chương 39: “Ớt Nhỏ, anh sắp điên mất, ghen đến điên mất.”
40 Chương 40: “Anh muốn làm người đàn ông của em, em có đồng ý không?”
41 Chương 41: Anh à, nhẹ chút
42 Chương 42: Khen em đáng yêu
43 Chương 43: Nam chính xong đời rồi
44 Chương 44: Anh nhớ em
45 Chương 45: Nàng dâu không chạy, nam chính rất vui
46 Chương 46: Muốn bạn gái hôn hôn
47 Chương 47: Ai ya! Nam chính quay ngựa
48 Chương 48: Em cũng thích anh
49 Chương 49: Hiện tại là bạn trai rồi
50 Chương 50: Nam chính ghen chết mất
51 Chương 51: “Đ�? Phụ nữ xấu xa! Xấu muốn chết!”
52 Chương 52: “Chuyển tới, ở cùng anh”
53 Chương 53: “Quần lót của em bị hỏng”
54 Chương 54: Vợ yêu đẹp quá!
55 Chương 55: “Anh đang ở đâu, em sợ”
56 Chương 56: “Rất nhớ anh”
57 Chương 57
58 Chương 58: Cả đời
59 Chương 59: Vợ anh có tan muộn đến đâu cũng phải đón về nhà, làm sao có chuyện bỏ ở ngoài được
60 Chương 60: Chia tay, không thể nào
61 Chương 61: 61: Hôn
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: 63: “anh Đủ Sức Nuôi”
64 Chương 64: 64: “đừng Quậy”
65 Chương 65: 65: Tủi Thân
66 Chương 66: 66: Ồn Ào Náo Loạn
67 Chương 67: 67: “anh Muốn Cưới Em”
68 Chương 68: 68: “cậu Thế Mà Quen Biết Lục Tổng!”
69 Chương 69: 69: Cũng Đã Chia Tay Rồi Cậu Đến Mức Này Sao
70 Chương 70: 70: Sự Thật
71 Chương 71: 71: “tại Sao Lục Minh Chu Không Bị Trừng Phạt!”
72 Chương 72: 72: “cậu Giúp Tôi Bế Cô Ấy Lên”
73 Chương 73: 73: Chuộc Tội
74 Chương 74: 74: “vợ Con”
75 Chương 75: 75: “anh Hôn Được Không”
76 Chương 76: 76: “anh Chờ Em Trở Lại”
77 Chương 77: 77: Phá Kén
78 Chương 78: 78: Làm Chuyện Xấu Trong Xe
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: 80: “anh Yêu Em”
81 Chương 81: 81: “tối Hôm Qua Hầu Hạ Vợ Yêu Có Hơi Dùng Sức Quá Mạnh”
82 Chương 82: 82: Khoảng Cách Âm
83 Chương 83: 83: “bà Lục”
84 Chương 84: 84: Công Khai
85 Chương 85: 85: Cầu Hôn
86 Chương 86: 86: Kết Cục Ngọt Ngào
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: “Anh bị thương kìa!”
2
Chương 2: “Giang Điềm! Muốn chết à?”
3
Chương 3: Nam chính tức chết rồi, toàn văn kết thúc
4
Chương 4: Thật xấu hổ quá
5
Chương 5: Hồn cô gái này đều bị cậu hút đi rồi
6
Chương 6: Sau này có mà —— quản thận
7
Chương 7: “Có phải cô thích tôi rồi không?”
8
Chương 8: Sóng lớn
9
Chương 9: “Em gái à, loại đàn ông này em ăn không nổi đâu.”
10
Chương 10: Thiếu gia ăn chơi
11
Chương 11: Ôm
12
Chương 12: “Eo anh không tốt, thật đáng thương.”
13
Chương 13: “Tối hôm qua chúng ta cái gì cũng chưa làm, nên cô thất vọng.”
14
Chương 14: “Người đàn ông nhanh nhất thế giới.”
15
Chương 15: “Không nhìn ra được sao? Tôi quan tâm cô.”
16
Chương 16: “Ngủ trên sô pha, còn dám vào phòng ngủ tôi liền cởi quần áo của cô.”
17
Chương 17: Hỏng bét! Cơ eo vất vả quá mà sinh bệnh!
18
Chương 18: “Anh đừng như vậy, tôi sợ.”
19
Chương 19: “Hôn là ngọt.”
20
Chương 20: “Cô bị thiếu đàn ông.”
21
Chương 21: “Không chỉ dục cầu bất mãn, hiện tại…”
22
Chương 22: Bạn trai à
23
Chương 23: Trêu chọc
24
Chương 24: Lý trí dao động
25
Chương 25: Hôn một cái
26
Chương 26: Anh cúi người hung hăng hôn xuống, như điên cuồng cắn cô
27
Chương 27: Kẻ ngu mới đi thích anh!
28
Chương 28: “Tôi cởi cho cô xem, cô có thể lấy thước đo.”
29
Chương 29: Ngây thơ
30
Chương 30: Thổ lộ
31
Chương 31: Ăn xong liền thành người của em
32
Chương 32: Em cứ như vậy thích tôi?
33
Chương 33: Một nghìn tệ, tiền bán thân
34
Chương 34: Không nỡ
35
Chương 35: “Tiểu Lục tổng, Hoàng tử của giải trí Thành Niệm.”
36
Chương 36: “Rốt cuộc em có hiểu cái gì mới là ngủ hay không?”
37
Chương 37: “Không được phép tốt với người khác.”
38
Chương 38: Thất thân
39
Chương 39: “Ớt Nhỏ, anh sắp điên mất, ghen đến điên mất.”
40
Chương 40: “Anh muốn làm người đàn ông của em, em có đồng ý không?”
41
Chương 41: Anh à, nhẹ chút
42
Chương 42: Khen em đáng yêu
43
Chương 43: Nam chính xong đời rồi
44
Chương 44: Anh nhớ em
45
Chương 45: Nàng dâu không chạy, nam chính rất vui
46
Chương 46: Muốn bạn gái hôn hôn
47
Chương 47: Ai ya! Nam chính quay ngựa
48
Chương 48: Em cũng thích anh
49
Chương 49: Hiện tại là bạn trai rồi
50
Chương 50: Nam chính ghen chết mất
51
Chương 51: “Đ�? Phụ nữ xấu xa! Xấu muốn chết!”
52
Chương 52: “Chuyển tới, ở cùng anh”
53
Chương 53: “Quần lót của em bị hỏng”
54
Chương 54: Vợ yêu đẹp quá!
55
Chương 55: “Anh đang ở đâu, em sợ”
56
Chương 56: “Rất nhớ anh”
57
Chương 57
58
Chương 58: Cả đời
59
Chương 59: Vợ anh có tan muộn đến đâu cũng phải đón về nhà, làm sao có chuyện bỏ ở ngoài được
60
Chương 60: Chia tay, không thể nào
61
Chương 61: 61: Hôn
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: 63: “anh Đủ Sức Nuôi”
64
Chương 64: 64: “đừng Quậy”
65
Chương 65: 65: Tủi Thân
66
Chương 66: 66: Ồn Ào Náo Loạn
67
Chương 67: 67: “anh Muốn Cưới Em”
68
Chương 68: 68: “cậu Thế Mà Quen Biết Lục Tổng!”
69
Chương 69: 69: Cũng Đã Chia Tay Rồi Cậu Đến Mức Này Sao
70
Chương 70: 70: Sự Thật
71
Chương 71: 71: “tại Sao Lục Minh Chu Không Bị Trừng Phạt!”
72
Chương 72: 72: “cậu Giúp Tôi Bế Cô Ấy Lên”
73
Chương 73: 73: Chuộc Tội
74
Chương 74: 74: “vợ Con”
75
Chương 75: 75: “anh Hôn Được Không”
76
Chương 76: 76: “anh Chờ Em Trở Lại”
77
Chương 77: 77: Phá Kén
78
Chương 78: 78: Làm Chuyện Xấu Trong Xe
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: 80: “anh Yêu Em”
81
Chương 81: 81: “tối Hôm Qua Hầu Hạ Vợ Yêu Có Hơi Dùng Sức Quá Mạnh”
82
Chương 82: 82: Khoảng Cách Âm
83
Chương 83: 83: “bà Lục”
84
Chương 84: 84: Công Khai
85
Chương 85: 85: Cầu Hôn
86
Chương 86: 86: Kết Cục Ngọt Ngào