Chương 64-1: Bồi tội (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Cẩn chưa từng cởi giày trước mặt người khác ở bên ngoài, chứ đừng nói tới chuyện bị một nam nhân cầm mắt cá chân.

Bàn tay nóng rực của Giang Hành đặt trên da nàng, khiến nàng không tự chủ được mà trốn lui sau,không biết tại sao khí lực của hắn lại mạnh vậy, chút xíu sức lực này của nàng có vẻ nhỏ bé không đáng kể gì.

Đào Cẩn vinh vách xe, nhìn gương mặt nghiêm trang của hắn, trong lòng có điểm nghi hoặc.

Cho dù hắn cho mình là trưởng bối, cũng không nên tùy tiện cởi giày của nàng ra chứ? Hơn nữa… Lại còn sờ soạng chân nàng nữa.

Trong tay Giang Hành là bàn chân ngọc ngà xinh xắn, thậm chí còn không lớn bằng bàn tay của hắn, mộttay hắn cũng ôm trọn chân nàng. Móng chân của nàng phấn hồng, giống như cánh hoa mai trong tuyết trắng, đối lập với làn da lúa mạch của hắn rất rõ nét, một đen một trắng, nhìn thấy mà giật mình.

Đào Cẩn sợ nhất là nhột, hơn nữa chân trái còn bị hắn cầm như vậy, đã sớm chịu không nổi, “Người trước buông ra đã…”

Nàng vừa nói vừa nhếch khóe miệng, trên mặt nở nụ cười, ánh mặt lại phiền muộn.

Trong quá trình đấu tranh, ngón tay út Giang Hành đụng phải lòng bàn chân nàng, Đào Cẩn nhịn khôngđược, cười thành tiếng, nghiêng người ngã xuống một bên không đứng dậy được, “Ngụy vương cữu cữu, đừng như vậy!”

Nghe được thanh âm của nàng, ma xui quỷ khiến thế nào Giang Hành không có buông ra, ngược lại nắm chặt chân nhỏ của nàng, nhẹ nhàng vẽ vẽ ở lòng bàn chân nàng, “Sợ nhột sao?”

Đào Cẩn sợ hãi kêu một tiếng, bắt đầu giãy giụa không ngừng, nhưng mà càng giãy giụa càng thấy nhột, nàng cười đến hai mắt ngấn nước, “không cần vậy…”

Nàng rõ ràng không muốn cười, rõ ràng cảm thấy rất khó chịu, nhưng thực khó nhịn mà.

Giang Hành tên khốn này!

Đào Cẩn nức nở một tiếng, vừa khóc vừa cười, ôm bụng ngã xuống nệm mềm, “Buông ra đi mà, Ngụy vương cữu cữu… Van cầu người đó…”

Giang Hành nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề của nàng, đại khái là phát thiện lương tâm, cuối cùng cũng buông nàng ra, “Sợ nhột đến mức đó sao?”

Đào Cẩn yên lặng rút chân trái về, chậm chạp lau nước mắt hơn nửa ngày, cuối cùng cũng dịu xuống.

Nghe được những lời này của Giang Hành không hiểu sao nàng lại thấy tức giận, trêu cợt nàng thành như vậy, còn không biết xấu hổ hỏi nàng sợ ngứa như vậy sao nữa chứ? Bây giờ nàng mới biết được, hóa ra Giang Hành lại có mặt vô lại như vậy.

Đào Cẩn thấy hắn nhìn váy mình, sợ hắn cũng cởi luôn váy nàng, vội vàng đem giấu 2 chân ở phía sau váy, “Ta muốn về phủ.”

nói xong nàng xoay đầu qua bên kia, không để ý đến Giang Hành nữa.

Giang Hành thấy buồn cười, phân phó phu xe đi trở về phủ, hắn uống quá nhiều rượu, nên cũng khôngcưỡi ngựa, mà cùng đám người của nàng ngồi trong xe ngựa. Thu không và Sương Nguyệt sắc mặt ngượng ngùng, một người nói muốn ra ngoài ngồi, người kia lại bảo muốn ngồi sau xe của Bạch Nhụy và Ngọc Minh, chỉ chốc lát sau, trong xe chỉ còn lại 2 người là Đào Cẩn cùng Giang Hành.

Giang Hành quả thực uống không ít, trong xe đều là mùi rượu, mùi nồng đến nỗi Đào Cẩn phải nhíu mày.

Nàng xê dịch sang bên cạnh, cố ý nói với hắn: “Ngụy vương cữu cữu, người cách xa ta một chút, thối chết đi được.”

Vốn dĩ Giang Hành đang dựa vào vách xe ngựa nghỉ ngơi, nghe vậy hắn mở hai mắt ra, con ngươi đen nhánh phủ một tầng sương mù mờ mịt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ghét bỏ của nàng, nhìn một chút bèn ngồi thẳng người như có điều suy nghĩ, hỏi: “Thối chỗ nào chứ?”

Đào Cẩn nghiêm túc nói: “Chỗ nào cũng bốc mùi.”

Ai ngờ Giang Hành chẳng những không tức giận, ngược lại cúi đầu bật cười.

Đào Cẩn lại hỏi: “Có phải Ngụy vương cữu cữu uống rất nhiều rượu phải không?”

Giang Hành từ chối cho ý kiến.

Nam nhân sao ai cũng thích uống rượu vậy, Đào Lâm Nguyên cũng vậy, vui uống rượu, buồn cũng uống. Đặc biệt kiếp trước, sau khi mẫu thân mất, phụ thân cả ngày uống say mèm, thế nên hiện tại Đào Cẩn nhìn thấy nam nhân nào uống say, theo bản năng đều chán ghét.

Giang Hành nghe thấy nàng nói thầm, “Ngươi nói cái gì? nói lại lần nữa đi.”

Vì thế Đào Cẩn lặp lại: “Ta nói phụ thân ta cũng thích uống rượu, ông ấy thường xuyên uống say khôngcòn biết trời trăng gì, về đến nhà không phân biệt được đâu là Đông Nam Tây Bắc, phiền muốn chết.”

Giang Hành xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra hỏi: “Ngươi không thích hắn uống rượu sao?”

“Đương nhiên không thích rồi.” Đào Cẩn lại nhích người qua, lặng lẽ nhấc lên một góc rèm, “Đáng tiếc mỗi lần ta nói, phụ thân đều không nghe.”

Giang Hành không nói gì nữa, nhắm mắt dựa vách xe ngựa nghỉ ngơi, mãi cho đến khi về phủ Ngụy vương mới mở mắt.

*

Tiết Thượng tị đã đi qua 3 ngày, Tần phủ sai người tới bái thiếp, Tần Mộ Mộ cùng khuê nữ của Huyện úy Vũ La muốn tới cửa xin lỗi.

trên bái thiếp viết ngày mai bọn họ sẽ tới đây, Đào Cẩn sau khi xem xong thì tùy tiện đặt ở trên bàn.

thì ra cô nương mặt quả táo là nữ nhi của Huyện úy, Đào Cẩn cảm thấy nàng rất đáng yêu, chỉ tiếc bị Tần Mộ Mộ biến thành đá kê chân để tới gần phủ Ngụy vương, bị người ta lợi dụng.

Ngài mai vừa lúc Giang Hành không có chuyện gì, cả ngày cũng chỉ ở trong phủ.

Đào Cẩn nói với hắn ngày mai có khách tới bái phỏng, hắn kinh ngạc nhìn Đào Cẩn: “Tới tìm người sao?”

Đào Cẩn gật gật đầu, biểu thị hắn không có nghe sai.

Giang Hành hỏi: “Ngươi chỉ ra khỏi phủ 1 lần, sao lại biết bọn họ?”

Hơn nữa lần duy nhất ra khỏi phủ đó, từ đầu đến cuối đều không vượt quá 2 canh giờ, sau đó bọn họ trực tiếp trở về Ngụy vương phủ, trong khoảng thời gian đó cũng không tiếp xúc bất cứ ai, làm sao nàng lại biết nữ nhi Tần Tri phủ được chứ?

Đào Cẩn liền nói thật cho hắn biết: “Ngày đó ở bờ sông là bọn họ đụng phải ta, nên ta mới suýt rơi xuống nước, Tần tiểu thư giống như có biết ta vậy, vì vậy muốn tới Ngụy vương phủ bồi tội.”

Giang Hành nhạy cảm bắt được trọng điểm: “Bọn họ đẩy ngươi xuống nước sao?”

Đào Cẩn “Ừm” một tiếng, “Chỉ là lúc ấy bọn họ chơi đùa ở bờ sông, không phải cố ý làm vậy.” Dứt lời hai mắt giảo hoạt của nàng chớp chớ, cố ý nói cho hắn nghe: “Ngụy vương cữu cữu, mặt mũi của người so với ta còn lớn hơn, Tần tiểu thư sau khi biết ta ở lại Ngụy vương phủ, nói gì cũng muốn tới đây đấy.”

Giang Hành thấy hai tròng mắt nàng trong veo, không giống nói dối, lúc này cũng hiểu chuyện gì.

Xem ra người tên Tần Mộ Mộ này… Tâm tư cũng không đơn giản.

Giang Hành không nói nhiều, chỉ vuốt đỉnh đầu của nàng, “Vậy ngày mai các ngươi cứ nói chuyện vui vẻ, cữu cữu không quấy rầy.”

Đào Cẩn cười tươi rạng rỡ, “Dạ!”

*

Ngày hôm sau, Tần Mộ Mộ cùng với Vũ La đến đúng giờ.

Vừa nhìn thấy Tần Mộ Mộ là biết vị tiểu thư này cố tình ăn mặc đặc biệt để tới đây, nàng ta búi tóc kiểu Song hoàn vọng tiên (*), trên búi tóc cài cây trâm màu xanh mắt mèo, mặc áo lót màu vàng họa tiết cành sen uốn lượn, cùng với hoa văn áng mây trên tay áo, nàng ta năm nay 16 tuổi, dáng người thướt tha, tinh tế cân xứng, một thân y phục như vậy vừa vặn tôn lên vẻ bề ngoài của Tần Mộ Mộ.

Đối lập với nàng thì Vũ La đơn giản hào phóng hơn nhiều, trước sau vẫn chỉ chải búi tóc kiểu xoắn ốc đơn giản (**), trên đâu chỉ cài hai cây trâm ngọc bích, mặc trang phục màu xanh nhạt, trên mặt quả táo đầy ý cười, nhìn dễ thương lại đáng yêu.

Đào Cẩn mời hai nàng vào trong nhà, hỏi Vũ La: “Sao hai người lại tới sớm như vậy? Ta vừa dậy, còn chưa ăn sáng nữa.”

Vũ La cười đôi mắt cũng thành hình bán nguyệt, nhìn thấy Đào Cẩn vừa thấp thỏm vừa vui sướng, vì vậynói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều: “Còn phải vì Mộ Mộ tỷ thúc giục sao, sáng sớm tới nhà của ta gọi dậy, lúc ấy ngay cả quần áo ta cũng chưa mặc đó.”

Tần Mộ Mộ mặt không đổi sắc, cười với Đào Cẩn, giải thích: “không phải có câu <Tới sớm còn hơn đến muộn> sao. Ta còn không phải là vì sợ tới chậm, làm trễ nãi chuyện khác của Quận chúa, thì làm sao bây giờ chứ?”

Vừa nói vừa đi vào phòng, Đào Cẩn vừa nghe vừa cười, nghĩ thầm ngươi tới là đễ gặp Ngụy vương cữu cữu chứ gì, nói dễ nghe như vậy để làm cái gì vậy?

Đào Cẩn mời hai người họ ngồi trên nhuyễn tháp (***), nàng ngồi bên kia, ở giữa có một bàn trà nhỏsơn đỏ khảm trai. Nàng sai Thu không bưng lên vài món điểm tâm và trái cây, lại giới thiệu với các nàng: “Đây đều là mấy món điểm tâm bình thường ta thích ăn nhất, còn có quả dâu này, rất tươi, hai ngườikhông cần khách khí.”

Võ La là một cô nương đơn giản, không suy nghĩ nhiều liền cầm lấy một quả bỏ vào miệng, chợt nghĩ đến gì đó, từ trong tay nha hoàn đưa đến một hộp bằng gỗ từ đàn, chạm nổi hoa văn hoa sen quấn quanh, đưa tới trước mặt Đào Cẩn: “Đây là quà tạ lỗi ta muốn đưa cho Quận chúa, một chút vật nhỏ, hy vọng Quận chúa không ghét bỏ.”

Khi nàng cười thì hai má có lúm đồng tiền thật sâu, cũng giống với Hà Ngọc Chiếu, chỉ là tính cách hai người thật là khác nhau trời vực.

Đào Cẩn mở ra nhìn, bên trong có miếng ngọc bội trắng hình con thỏ, nàng cầm cẩn thận quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được ngọc bội này được chế tác tinh tế, con thỏ được điêu khắc rất sinh động, động tác nhẹnhàng tinh tế, giống như ngay sau đó sẽ nhảy chạy đi mất.

Đào Cẩn rất thích, nói cảm ơn Vũ La: “Chuyện ngày đó ngươi không cần để trong lòng đâu, ta không có tức giận.”

(*) Song hoàn vọng tiên: IMG

(**) Búi tóc xoắn ốcIMG

(***) Nhuyễn tháp: giường nhỏ có nệm lót ở trênIMG

Chapter
1 Chương 1: Bệnh tim
2 Chương 2: 10 năm
3 Chương 3: Tướng quân
4 Chương 4: Đẻ non
5 Chương 5: Mâu thuẫn
6 Chương 6: Cung yến
7 Chương 7: Sợ độ cao
8 Chương 8: Quận chúa
9 Chương 9: Ngạc nhiên
10 Chương 10: Tỷ muội
11 Chương 11: Hắt trà
12 Chương 12: Hòa ly
13 Chương 13: Nghĩa tuyệt
14 Chương 14: Đại phu
15 Chương 15: Sai hẹn
16 Chương 16: Cưỡi ngựa
17 Chương 17: Quận Vương
18 Chương 18: Trăng tròn
19 Chương 19: Hiểu lầm
20 Chương 20: Thất lễ
21 Chương 21: Ngoài ý muốn
22 Chương 22: Xử phạt
23 Chương 23: Oan gia
24 Chương 24-1: Diều (1)
25 Chương 24-2: Diều (2)
26 Chương 25-1: Đánh cờ (1)
27 Chương 25-2: Đánh cờ (2)
28 Chương 26-1: Giao phong (1)
29 Chương 26-2: Giao phong (2)
30 Chương 27: Tiếc nuối
31 Chương 28: Tình cờ gặp lại
32 Chương 29: Đường núi
33 Chương 30: Nhận sai
34 Chương 31: Ân tình
35 Chương 32: Sinh nhật
36 Chương 33: Lẽ vật
37 Chương 34: Thăm dò
38 Chương 35: Tuyết trận
39 Chương 36: Săn bắn
40 Chương 37: Qủa thông
41 Chương 38: Săn bắn
42 Chương 39: Quan sát
43 Chương 40: Tặng lễ
44 Chương 41: Trân trọng
45 Chương 42: Thả câu
46 Chương 43: Rắn độc
47 Chương 44: Anh đào
48 Chương 45: Tạ tội
49 Chương 46: Đường về
50 Chương 47: Tĩnh dưỡng
51 Chương 48: Mưu hại
52 Chương 49: Gia pháp
53 Chương 50: Từ biệt
54 Chương 52: Vằn thắn
55 Chương 53: Tùy hứng
56 Chương 54: Ngủ ngoài trời
57 Chương 55: Sơn động
58 Chương 56: Hoạn nạn
59 Chương 57: Tùng Châu
60 Chương 58: Lỡ hẹn
61 Chương 59: Tôm say rượu
62 Chương 60: Đỗ Hoành
63 Chương 61: Quý mến
64 Chương 63: Cởi giày (1)
65 Chương 63-2: Cởi giày (2)
66 Chương 64-1: Bồi tội (1)
67 Chương 64-2: Bồi tội (4)
68 Chương 65: Tức giận
69 Chương 66-2: Bánh chưng (2)
70 Chương 66-1: Bánh chưng (1)
71 Chương 67: Đài sen
72 Chương 68-1: Cứu mĩ nhân (1)
73 Chương 68-2: Cứu mĩ nhân (2)
74 Chương 69: 15 tuổi
75 Chương 70: Hôn trộm
76 Chương 71: Cầu hôn
77 Chương 72: Bị thương
78 Chương 73: Luận võ
79 Chương 74: Đổi thuốc
80 Chương 75: Thân mật
81 Chương 76-1: Mười bốn (1)
82 Chương 76-2: Mười bốn (2)
83 Chương 78: Hôn trộm
84 Chương 79: Uy hiệp
85 Chương 80-1: Trợ giúp (1)
86 Chương 80-2: Trợ giúp (2)
87 Chương 81: Tình ngộ
88 Chương 82: Tự dối
89 Chương 83: Mãnh thú
90 Chương 84: Cưỡng hôn
91 Chương 85: Thân thiết
92 Chương 86: Về nhà
93 Chương 87-1: Không đứng đắn
94 Chương 87-2: Không đứng đắn (2)
95 Chương 88-1: Tự trách (1)
96 Chương 88-2: Tự trách (2)
97 Chương 89: Về nhà
98 Chương 90: Đồng hồ cát
99 Chương 91: Giao phong
100 Chương 92: Phụ tử
101 Chương 93: Tuế tuế
102 Chương 94: Tương tư
103 Chương 95: Thượng nguyên
104 Chương 97: Gây rối
105 Chương 98: Chu Vãn
106 Chương 99: Giằng co
107 Chương 100: Hạ sính
108 Chương 101: Gặp lại
109 Chương 102: Đón dâu
110 Chương 103: Đêm xuân
111 Chương 104: Thưởng cúc
112 Chương 105: Việc vui
113 Chương 106: Kiêm trinh
114 Chương 107: Đại hung
115 Chương 108: Anh Hùng
116 Chương 109: Kê lễ
117 Chương 110: Hiếu đạo
118 Chương 111: Chợ đêm
119 Chương 112: Đối thủ
120 Chương 113: Thiếu
121 Chương 114: Kiêu ngạo
122 Chương 115: Thiếu
123 Chương 116: Bại lộ
124 Chương 117: Thuyết phục
125 Chương 118: Gia trưởng
126 Chương 119: Hạ lưu
127 Chương 120: Nhận ra
128 Chương 121: Tứ hôn
129 Chương 122: Tái giá
130 Chương 123: Bức thiết
131 Chương 124: Hối hận
132 Chương 125: Tân phòng
133 Chương 126: Gỗ mun
134 Chương 127: Âm mưu
135 Chương 128: Lựa chọn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bệnh tim
2
Chương 2: 10 năm
3
Chương 3: Tướng quân
4
Chương 4: Đẻ non
5
Chương 5: Mâu thuẫn
6
Chương 6: Cung yến
7
Chương 7: Sợ độ cao
8
Chương 8: Quận chúa
9
Chương 9: Ngạc nhiên
10
Chương 10: Tỷ muội
11
Chương 11: Hắt trà
12
Chương 12: Hòa ly
13
Chương 13: Nghĩa tuyệt
14
Chương 14: Đại phu
15
Chương 15: Sai hẹn
16
Chương 16: Cưỡi ngựa
17
Chương 17: Quận Vương
18
Chương 18: Trăng tròn
19
Chương 19: Hiểu lầm
20
Chương 20: Thất lễ
21
Chương 21: Ngoài ý muốn
22
Chương 22: Xử phạt
23
Chương 23: Oan gia
24
Chương 24-1: Diều (1)
25
Chương 24-2: Diều (2)
26
Chương 25-1: Đánh cờ (1)
27
Chương 25-2: Đánh cờ (2)
28
Chương 26-1: Giao phong (1)
29
Chương 26-2: Giao phong (2)
30
Chương 27: Tiếc nuối
31
Chương 28: Tình cờ gặp lại
32
Chương 29: Đường núi
33
Chương 30: Nhận sai
34
Chương 31: Ân tình
35
Chương 32: Sinh nhật
36
Chương 33: Lẽ vật
37
Chương 34: Thăm dò
38
Chương 35: Tuyết trận
39
Chương 36: Săn bắn
40
Chương 37: Qủa thông
41
Chương 38: Săn bắn
42
Chương 39: Quan sát
43
Chương 40: Tặng lễ
44
Chương 41: Trân trọng
45
Chương 42: Thả câu
46
Chương 43: Rắn độc
47
Chương 44: Anh đào
48
Chương 45: Tạ tội
49
Chương 46: Đường về
50
Chương 47: Tĩnh dưỡng
51
Chương 48: Mưu hại
52
Chương 49: Gia pháp
53
Chương 50: Từ biệt
54
Chương 52: Vằn thắn
55
Chương 53: Tùy hứng
56
Chương 54: Ngủ ngoài trời
57
Chương 55: Sơn động
58
Chương 56: Hoạn nạn
59
Chương 57: Tùng Châu
60
Chương 58: Lỡ hẹn
61
Chương 59: Tôm say rượu
62
Chương 60: Đỗ Hoành
63
Chương 61: Quý mến
64
Chương 63: Cởi giày (1)
65
Chương 63-2: Cởi giày (2)
66
Chương 64-1: Bồi tội (1)
67
Chương 64-2: Bồi tội (4)
68
Chương 65: Tức giận
69
Chương 66-2: Bánh chưng (2)
70
Chương 66-1: Bánh chưng (1)
71
Chương 67: Đài sen
72
Chương 68-1: Cứu mĩ nhân (1)
73
Chương 68-2: Cứu mĩ nhân (2)
74
Chương 69: 15 tuổi
75
Chương 70: Hôn trộm
76
Chương 71: Cầu hôn
77
Chương 72: Bị thương
78
Chương 73: Luận võ
79
Chương 74: Đổi thuốc
80
Chương 75: Thân mật
81
Chương 76-1: Mười bốn (1)
82
Chương 76-2: Mười bốn (2)
83
Chương 78: Hôn trộm
84
Chương 79: Uy hiệp
85
Chương 80-1: Trợ giúp (1)
86
Chương 80-2: Trợ giúp (2)
87
Chương 81: Tình ngộ
88
Chương 82: Tự dối
89
Chương 83: Mãnh thú
90
Chương 84: Cưỡng hôn
91
Chương 85: Thân thiết
92
Chương 86: Về nhà
93
Chương 87-1: Không đứng đắn
94
Chương 87-2: Không đứng đắn (2)
95
Chương 88-1: Tự trách (1)
96
Chương 88-2: Tự trách (2)
97
Chương 89: Về nhà
98
Chương 90: Đồng hồ cát
99
Chương 91: Giao phong
100
Chương 92: Phụ tử
101
Chương 93: Tuế tuế
102
Chương 94: Tương tư
103
Chương 95: Thượng nguyên
104
Chương 97: Gây rối
105
Chương 98: Chu Vãn
106
Chương 99: Giằng co
107
Chương 100: Hạ sính
108
Chương 101: Gặp lại
109
Chương 102: Đón dâu
110
Chương 103: Đêm xuân
111
Chương 104: Thưởng cúc
112
Chương 105: Việc vui
113
Chương 106: Kiêm trinh
114
Chương 107: Đại hung
115
Chương 108: Anh Hùng
116
Chương 109: Kê lễ
117
Chương 110: Hiếu đạo
118
Chương 111: Chợ đêm
119
Chương 112: Đối thủ
120
Chương 113: Thiếu
121
Chương 114: Kiêu ngạo
122
Chương 115: Thiếu
123
Chương 116: Bại lộ
124
Chương 117: Thuyết phục
125
Chương 118: Gia trưởng
126
Chương 119: Hạ lưu
127
Chương 120: Nhận ra
128
Chương 121: Tứ hôn
129
Chương 122: Tái giá
130
Chương 123: Bức thiết
131
Chương 124: Hối hận
132
Chương 125: Tân phòng
133
Chương 126: Gỗ mun
134
Chương 127: Âm mưu
135
Chương 128: Lựa chọn