Chương 18: Trăng tròn

Hòa Tranh viện ở phía tây nam Đào phủ, bình thường Đào Cẩn rất ít khi ra đó. Trong trí nhớ của nàng, nơi đó đã lâu không có người ở. Nếu không phải vì Chu Phổ đang ở đó, e rằng nàng cũng sẽ không bao giờ bước chân đến đó.

Bạch Nhụy đứng sau lưng nàng nghĩ hoài không ra: “Nếu tiểu thư muốn lấy thuốc sao không kêu nha hoàn đi lấy, lại phải tự mình đi xa như vậy?”

Hòa Tranh viện và Trọng Linh viện cách xa nhau hơn nửa phủ đệ, đến được đó phải mất rất nhiều thời gian, nàng thật sự không cần phải tự khiến mình mệt mỏi như vậy.

Trái lại Đào Cẩn không quan tâm, suy tính kỹ mới đến đây: “Ta có việc muốn thỉnh giáo hắn.”

nói xong nàng bước lên một bước đẩy cửa sân ra, nâng mắt nhìn sân trong viện, im lặng một hồi lâu. Hòa Tranh viện thật sự rất khác so với trước đây, được Chu Phổ dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Các thảo dược trồng trong viện được phân ra từng loại, trông như một khu vườn được trồng từ lâu lắm rồi.

Trong viện có một người hầu đang ngồi trong vườn cắt cỏ, thấy Đào Cẩn bước đến liền xoa đôi bàn tay đến bên cạnh nàng: “Sao tiểu thư lại đến đây?”

Đào Cẩn nhìn quanh bốn phía, không thấy Chu Phổ đâu, bèn hỏi người hầu, “Chu đại phu đâu? Ta muốn tìm hắn thỉnh giáo một chút về y thuật.”

Người hầu kia tên là Thôi Hạ, từ nhỏ đã làm bạn bên cạnh Chu Phổ, tính đến nay đã hơn 10 năm. hắnchỉ vào trong phòng có một cửa sổ, niềm nở mời Đào Cẩn vào trong: “Chu đại phu đang nghiên cứu phương thuốc mới bên trong, nếu tiểu thư có việc gấp, tiểu nhân sẽ vào thông truyền một tiếng.”

Cửa sổ hé mở một nửa, Đào Cẩn có thể nhìn thấy rõ người đang vùi đầu đọc sách bên trong, hắn chú tâm đọc nội dung trong sách đến mức bên ngoài có tiếng động cũng không phát hiện ra.

Đào Cẩn ngăn cản hắn: “không cần đâu, tự ta vào là được.”

Ít nhiều gì Thôi Hạ cũng có chút tò mò với tiểu cô nương này, không hiểu vì cớ gì thiếu gia lại trốn khỏi nhà để đến đây gặp nàng, nửa hiểu nửa không gật đầu, “Vậy tiểu nhân đi lấy thảo dược trước, có chuyện gì tiểu thư cứ việc kêu một tiếng là được.”

Sau khi hắn đi, Đào Cẩn bước vài bước đến gần cửa sổ, Chu Phổ vẫn không thấy nàng. Nàng chợt nảy ramột ý, trốn ở một bên, gõ cửa sổ sau đó nhanh chóng rút tay về.

âm thanh lật sách bên trong ngừng lại, có lẽ là hắn đang nhìn ra bên ngoài, không phát hiện gì, chốc lát lại tiếp tục đọc sách.

Đào Cẩn ra hiệu cho Bạch Nhụy im lặng, gõ thêm hai cái vào cửa sổ.

Liên tiếp ba lần như vậy, đang lúc Đào Cẩn chơi đùa không biết chán thì từ trong cửa sổ có một tờ giấy bị ném ra. Nàng xoay người nhặt lên đọc thì thấy trong đó viết ba chữ: ‘đi vào đi’

**

Chẳng lẽ hắn biết là nàng? không thể nào, nàng không có để lộ chút sơ hở nào mà.

Đào Cẩn vừa buồn bực vừa vào thư phòng, nhìn xuyên qua một tấm rèm ngăn cách thì thấy Chu Phổ nhợt nhạt đang cười tươi. Nàng đứng ngoài rèm, thủ lễ quy cũ “Làm sao Chu đại phu biết là ta?”

Đợi một hồi lâu mà không thấy tiếng trả lời, nàng chợt nhớ ra Chu Phổ không thể nói chuyện, nàng đứng chỗ này không phải là đang làm khó hắn sao? Thế là nàng sai Bạch Nhụy vén màn đi vào, nàng đứng ở trước bàn, cúi đầu đọc mấy chữ hắn viết trên giấy: ‘Lúc tiểu thư và Thôi Hạ nói chuyện ta có nghe thấy’

“...” Đào Cẩn im bặt.

thì ra ngay từ đầu hắn đã biết, nhưng muốn tìm cơ hội trêu chọc nàng!

Nhìn gương mặt cười như không cười của người đối diện, nàng hờn dỗi thở dài: “Thế ngươi có biết tại sao ta tìm đến đây không?”

Chuyện này làm sao hắn biết được. Bình thường hiếm khi thấy ai đến Hòa Tranh viện, dù có đến cũng là nha hoàn theo lệnh chủ tử đến lấy thuốc. Còn những người có thân phận như Đào Cẩn đây, nếu có bệnhthì sẽ trực tiếp gọi hắn đến, căn bản không cần phải đích thân đến đây.

Chu Phổ thành thật lắc đầu, lẳng lặng chờ nàng nói.

Đào Cẩn do dự rất lâu, nhưng trước sau vẫn không thể hạ quyết tâm. Trong tiềm thức nàng hết sức tin tưởng hắn, cho rằng bọn họ cùng đứng trên một chiếc thuyền. Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện kiếp trước rồi, lần này liệu hắn có còn giúp nàng vô điều kiện như trước nữa hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Chu Phổ, nàng cũng không kiêng dè Bạch Nhụy, thẳng thắn hỏi: “Nghe nói Lục thị một mực đòi lấy thuốc ở chỗ ngươi?”

Chu Phổ gật đầu một cái, mỗi lần Lục thị uống thuốc đều sai nha hoàn đến lấy, thuốc được chia làm hai loại, một là bổ khí dưỡng thân, một là trị sẹo trên mặt. Những chuyện này đều do Thôi Hạ làm, hắnkhông cần phải đích thân động tay.

Đào Cẩn hỏi tiếp: “Ngươi có biết tại sao mặt nàng ta lại bị thương không?”

Chu Phổ lắc đầu.

Nàng nhấp môi dưới nói: “Là ta cố ý để báo con cào nàng ta.”

Quả nhiên Chu Phổ rất kinh ngạc, không đợi hắn có cơ hội đặt câu hỏi, nàng thành khẩn nhìn hắn: “Cho nên ta không muốn mặt nàng ta khỏi hẳn. Chu đại phu, ngươi hiểu ý ta không?”

Chu Phổ thoáng sững sờ, nhìn hai mắt hùng hổ dọa người của nàng, nhất thời giật mình không thôi, nếukhông phải không thể nói chuyện, chỉ sợ hắn đã sớm buột miệng hỏi nàng.

Có phải nàng cũng sống lại hay không?

***

Suốt nhiều ngày nay, hắn cứ suy nghĩ mãi về câu Đào Cẩn vô tình nói ra lúc đó, muốn chính miệng hỏi nàng nhưng lại sợ mình đã nghĩ quá nhiều. Đến lúc đó không những gặp rắc rối mà có lẽ còn khiến nàng xem như kẻ điên, cho nên hắn vẫn nhịn tới tận bây giờ.

Nhưng lời nói bây giờ của nàng làm cho hắn không thể không nghĩ nhiều.

Hình như năm nay Đào Cẩn chỉ mới 12 tuổi, là một tiểu cô nương xinh đẹp kiêu ngạo, làm sao có thể nghĩ đến chuyện báo thù Lục thị? Hơn nữa, Ân thị và Đào Lâm Nguyên hòa ly không chừng còn có ẩn tình khác chứ không đơn giản như hắn đã nghĩ.

Có khi nào nàng chính là Đào Cẩn mà hắn quen biết? Nghĩ đến đây, tay Chu Phổ siết chặt bút lông, cả cánh tay đều đang run rẩy.

Đào Cẩn thấy hắn thật lâu không nói lời nào, còn tưởng mình đang làm hắn sợ, “Ngươi yên tâm, ta sẽkhông để việc này liên lụy đến ngươi đâu, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”

một lát sau, Chu Phổ dần dần bình tĩnh trở lại, cầm bút viết lên một tờ giấy mới: “Vì sao ngươi khôngmuốn vết thương nàng ấy khỏi hẳn?”

Đào Cẩn cười nhẹ một cái, cũng không ngờ mình lại thành thật trả lời: “Bởi vì nàng ta lòng dạ xấu xa, từng khiến mẫu thân ta chịu khổ sở, cho nên ta cũng không muốn nàng ta được sống thoải mái.”

Lương y như từ mẫu. Mục đích hành y của bọn họ là như vậy, chứ không phải làm hại người khác. Đáng lý Chu Phổ phải cự tuyệt đề nghị của nàng, nhưng mà đối với đôi mắt đầy tín nhiệm kia, hắn kìm lòngkhông đậu, cứ như vậy gật đầu đồng ý với nàng dễ dàng như trở lòng bàn tay.

Đào Cẩn mừng rỡ vô cùng, nàng biết mình không có nhìn lầm, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ giúp đỡ nàng!

Nữ nhân quan trọng nhất chính là gương mặt, nhất là khi Lục thị lại dựa vào nhan sắc để giữ Đào Lâm Nguyên bên cạnh. không có gương mặt khả ái thu hút kia, chắc chắn sẽ là một đả kích lớn đối với nàng ta.

Đương nhiên, Đào Cẩn không có ý định chỉ mới đơn giản như vậy đã buông tha nàng ta.

Nàng nói với Chu Phổ quyết định kia của mình, quả nhiên hắn tỏ vẻ không đồng ý, trên giấy trắng viết: “đã là đại phu, ta phải bảo đảm an nguy của người khác.”

Đào Cẩn đến gần xem, sau đó mới dựng đứng ngón tay liên tục cam đoạn là không có việc gì, hắn mới miễn cưỡng viết thêm một câu: “Ngươi muốn đuổi nàng ta ra khỏi Đào phủ?”

“Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy.” Đào Cẩn cong mắt, chỉ nói một câu như thế, ngoài ra khôngnói thêm gì khác.

Chu Phổ và nàng cùng đứng trên một chiếc thuyền, điều này khiến nàng vô cùng an tâm.

Sau khi hai người thương lượng đối sách xong, Đào Cẩn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên hắn ngăn nàng lại, dáng vẻ dường như rất khó xử.

Đào Cẩn không nhịn được hỏi: “Còn có chuyện gì ư?”

hắn lại cầm bút lên, trên giấy chỉ mới viết một chữ ‘Ngươi’ thì dừng lại. hắn suy nghĩ rất lâu, mới buông bút xuống lắc đầu với nàng, ra hiệu như không có việc gì.

Đào Cẩn không rõ nguyên nhân nhìn hắn vài lần, tin rằng hắn thật sự không có việc gì mới rời khỏi.

**

Hai ngày sau, nghe nói vết thương trên mặt Lục thị không có khá hơn, ngược lại còn có xu hướng chuyển biến xấu. Ba vết cào dài vắt ngang trên má đỏ lên, thối rữa, nhìn hết sức đáng sợ.

Mới đầu nàng dùng son phấn miễn cưỡng có thể che được. vì muốn xóa bỏ vết sẹo triệt để, mỗi ngày nàng đều dùng thuốc mỡ xoa mặt. Mấy ngày trước còn dùng tốt, không biết sao hai ngày này càng dùng càng tồi tệ, thế nên bây giờ nàng không thể vác gương mặt kia đi gặp người khác.

Nghe Bạch nhụy nói Lục thị đã từng đích thân đi đến Hòa Tranh viện một chuyến, có lẽ là muốn tìm Chu Phổ tính sổ, nhưng số thuốc Chu Phổ cho nàng ta đều nghiêm chỉnh tuân thủ theo phương thuốc trị vết cào, không có một chút sai sót gì, nên dù nàng có muốn nói gì cũng đành chịu. Đào Cẩn nghe xong mỉm cười, tất nhiên là nàng ta không tìm ra được sơ hở nào rồi, bởi vì vấn đề không phải do thuốc bôi mà là vì mỗi ngày nàng ta đều để vết thương ngấm nước.

Chu Phổ đã đáp ứng nàng sẽ không tố cáo chuyện này với Lục thị. Bởi vậy lúc này việc trị thương trênmặt của Lục thị vốn đã chậm nay biến thành vô phương cứu vãn.

***

Ngày 31 này Đào phủ được mời đến phủ Kinh triệu doãn tham gia tiệc đầy tháng của tiểu công tử. Đào Cẩn thức dậy thật sớm, đùa nghịch trước gương một lúc rồi mới ra khỏi cửa.

Nàng đang ở tuổi phát triển, năm nay dù may y phục rất nhiều nhưng bây giờ đã bắt đầu mặc không vừa rồi. không phải tay áo ngắn mà là phần ngực căng trướng khó chịu. Cũng may trung thu vừa rồi Ân thị có tìm người may cho nàng vài bộ y phục, cho nên bây giờ mới không phải mặc đồ chật. Ngọc Minh vừa đeo thắt lưng dệt hình những đám mây vàng, vừa nói: “Hai ngày nữa lại phải đo đồ cho tiểu thư rồi, bây giờ phải bắt đầu nới rộng những bộ y phục mùa đông dày ấm kia ra, phòng khi đến đó không có y phục mặc.”

Đào Cẩn đứng trước gương đồng soi mình, áo cánh và áo khoác màu vàng nhạt đều thêu hoa Tường Vi li ti, xinh đẹp nhưng không mất đi vẻ hoạt bát, rất phù hợp với độ tuổi của nàng. Búi tóc thấp tùy ý cài thêm một cây trâm bạc khảm con chim tước từ đá mắt mèo, tóc mái lưa thưa phủ trước trán,càng làm cho gương mặt to cỡ bàn tay của nàng càng thêm non nớt. Tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi rõ ràng. Nàng khẽ mỉm cười, mặt mày tươi tắn rạng rỡ, trong sáng vô cùng.

Đào Cẩn hài lòng ra ngoài thì thấy Đào Lâm Nguyên và Đào Tĩnh đã chuẩn bị xong, đang ở bên ngoài phủ đợi nàng.

Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà Đào Lâm Nguyên đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt thâm một vòng xanh đen, vừa nhìn là biết do nghỉ ngơi không tốt.

Mặc dù không hiểu tại sao đến phút cuối hắn lại thay đổi ý định nhưng ít nhiều Đào Cẩn cũng có thể đoán được một chút. Nhất định là hắn nghe được lời đồn nào đó ở phủ Quốc Công nên bây giờ mới vội vã đi xem xem Du Quận vương kia là ai.

Lần này ra khỏi phủ, Đào Cẩn có đem theo Tướng Quân, mấy ngày nay nhốt nó ở trong phủ thiếu chút nữa khiến nó ngột ngạt phát điên rồi. Nàng và nha hoàn ngồi xe ngựa, còn Đào Lâm Nguyên và Đào Tĩnhthì cưỡi ngựa. không bao lâu, đoàn người liền đến trước cửa phủ Kinh Triệu Doãn.

Phụ thân và đại ca vào cửa chính, còn nàng tiếp tục ngồi xe ngựa đi qua cửa hông vào trong phủ, gặp Tôn Khải Yên.

Tôn Khải Yên đã chờ từ sớm. Còn chưa đến gần, Tướng Quân nằm trong lòng Đào Cẩn đã nhảy ra ngoài như một làn khói, thiếu chút nữa thì bổ nhào lên người Tôn Khải Yên, doạ nàng sợ không nhẹ.

"Đây là...?" Tôn Khải Yên chưa từng thấy Tướng Quân. Lúc đầu nàng còn tưởng nó là một con mèo vằnnhỏ, nhưng khi nó kêu thì để lộ ra hàm răng sắc bén làm cho nàng phát hiện ra nó không phải là mèo.

Đào Cẩn sai Ngọc Mính coi chừng nó tránh để nó chạy lung tung khắp nơi làm người khác bị thương. “Nó là báo con mà Nghi Dương công chúa tặng cho muội, tên là Tướng Quân. Tính tình nó không tốt, nếu tỷ thấy sợ cũng đừng để lộ ra kẻo nó sẽ làm tỷ bị thương.”

Tôn Khải Yên vô cùng kinh ngạc, bình thường các cô nương khuê các hay nuôi mèo, chó nhỏ gì đó, làm gì có người nào nuôi một con báo như vậy chứ?

Nàng không thể không nhìn Đào Cẩn bằng con mắt khác được.

Hai người nói chuyện một lát, khi biết được Ân thị không tới, Đào Cẩn thất vọng ra mặt. thật ra nàng sớm đã nghĩ đến việc mẫu thân hiện tại không giống như trước kia nữa, ngay cả tham gia những buổi tiệc thế này cũng phải đắn đo nhiều lần. Tin Ân thị và Đào Lâm Nguyên hòa ly đã truyền ra ngoài, ai ai cũng biết. Nhưng bọn họ sẽ không thảo luận trước mặt, chỉ lén xì xào bàn tán sau lưng người khác mà thôi.

Mẫu thân của Tôn Khải Yên là Lưu thị cùng tiểu công tử đang ở phòng khác, trong phòng có không ít nữ quyến vây quanh. Đào Cẩn và Tôn Khải Yên bước vào, nhìn thoáng qua, thì thấy một tiểu công tử nõn nà hồng hào đáng yêu, đang bỏ ngón tay vào trong miệng say sưa mút ngon lành. Đúng là không biết sợ người lạ, đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn Đào Cẩn.

Lưu thị cười nói: “Xem ra Vân nhi rất thích tiểu thư.”

Đào Cẩn thích nhất là những bé trai như thế này, nàng cẩn thận dè dặt đụng nhẹ vào gương mặt củahắn, chỉ sợ sẽ làm hắn bị thương: "Ăn ngon lắm sao? Xem ra ngươi ăn rất vui vẻ.”

Giống như Vân nhi nghe hiểu được lời nàng nói, miệng há ra cười khúc khích để lộ ra nướu hồng khôngcó răng.

Đào Cẩn vốn định chơi với cậu bé một hồi, nhưng trong phòng còn có những phụ nhân khác, toàn bộ ánh mắt của họ đều dồn vào người nàng khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Nghĩ lại cũng đúng, Đại Tấn tuy rằng không cấm nam nữ hòa ly. Nhưng cũng không thể tránh được mọi người mang lòng hiếu kỳ muốn biết chi tiết hơn một chút.

Ở lại không bao lâu Đào Cẩn và Tôn Khải Yên lui ra khỏi phòng cùng nhau đi trên hành lang.

Đào Cẩn thấy xung quanh không có người liền hỏi nhỏ, "Tiệc đầy tháng lần này không biết lệnh tôn đãmời những ai?”

Tôn Khải Yên suy nghĩ, nói ra vài tên của các quan viên, "Đa số là các quan đồng liêu của phụ thân, tỷkhông nhớ rõ lắm"

Đào Cẩn lại hỏi: “Nghe nói Du Quận vương cũng tới?”

Nhắc tới cái tên này sắc mặt của Tôn Khải Yên có chút kỳ quái "Đúng là người đó có tới nhưng mà..."

Mặc dù chưa gặp qua Du Quận vương lần nào nhưng Tôn Khải Yên có nghe phụ thân mình nhắc tới vài lần. Mọi người đều nói Du Quận vương lạnh lùng cao ngạo, không thích tiếp xúc với người khác, nhưngthật ra là có nguyên nhân.

Nàng ghé vào tai Đào Cẩn thì thầm nói nhỏ, nghe xong sắc mặt Đào Cẩn tái nhợt.

thì ra Du Quận vương này không thể nhớ mặt người khác. hắn không thể nhớ nổi mặt những người chỉ gặp qua một lần. Đào Cẩn cảm thấy lo lắng. Lỡ như sau này mẫu thân gả cho hắn, mà mỗi ngày hắnđều không nhận ra mẫu thân thì làm sao bây giờ?!

Chapter
1 Chương 1: Bệnh tim
2 Chương 2: 10 năm
3 Chương 3: Tướng quân
4 Chương 4: Đẻ non
5 Chương 5: Mâu thuẫn
6 Chương 6: Cung yến
7 Chương 7: Sợ độ cao
8 Chương 8: Quận chúa
9 Chương 9: Ngạc nhiên
10 Chương 10: Tỷ muội
11 Chương 11: Hắt trà
12 Chương 12: Hòa ly
13 Chương 13: Nghĩa tuyệt
14 Chương 14: Đại phu
15 Chương 15: Sai hẹn
16 Chương 16: Cưỡi ngựa
17 Chương 17: Quận Vương
18 Chương 18: Trăng tròn
19 Chương 19: Hiểu lầm
20 Chương 20: Thất lễ
21 Chương 21: Ngoài ý muốn
22 Chương 22: Xử phạt
23 Chương 23: Oan gia
24 Chương 24-1: Diều (1)
25 Chương 24-2: Diều (2)
26 Chương 25-1: Đánh cờ (1)
27 Chương 25-2: Đánh cờ (2)
28 Chương 26-1: Giao phong (1)
29 Chương 26-2: Giao phong (2)
30 Chương 27: Tiếc nuối
31 Chương 28: Tình cờ gặp lại
32 Chương 29: Đường núi
33 Chương 30: Nhận sai
34 Chương 31: Ân tình
35 Chương 32: Sinh nhật
36 Chương 33: Lẽ vật
37 Chương 34: Thăm dò
38 Chương 35: Tuyết trận
39 Chương 36: Săn bắn
40 Chương 37: Qủa thông
41 Chương 38: Săn bắn
42 Chương 39: Quan sát
43 Chương 40: Tặng lễ
44 Chương 41: Trân trọng
45 Chương 42: Thả câu
46 Chương 43: Rắn độc
47 Chương 44: Anh đào
48 Chương 45: Tạ tội
49 Chương 46: Đường về
50 Chương 47: Tĩnh dưỡng
51 Chương 48: Mưu hại
52 Chương 49: Gia pháp
53 Chương 50: Từ biệt
54 Chương 52: Vằn thắn
55 Chương 53: Tùy hứng
56 Chương 54: Ngủ ngoài trời
57 Chương 55: Sơn động
58 Chương 56: Hoạn nạn
59 Chương 57: Tùng Châu
60 Chương 58: Lỡ hẹn
61 Chương 59: Tôm say rượu
62 Chương 60: Đỗ Hoành
63 Chương 61: Quý mến
64 Chương 63: Cởi giày (1)
65 Chương 63-2: Cởi giày (2)
66 Chương 64-1: Bồi tội (1)
67 Chương 64-2: Bồi tội (4)
68 Chương 65: Tức giận
69 Chương 66-2: Bánh chưng (2)
70 Chương 66-1: Bánh chưng (1)
71 Chương 67: Đài sen
72 Chương 68-1: Cứu mĩ nhân (1)
73 Chương 68-2: Cứu mĩ nhân (2)
74 Chương 69: 15 tuổi
75 Chương 70: Hôn trộm
76 Chương 71: Cầu hôn
77 Chương 72: Bị thương
78 Chương 73: Luận võ
79 Chương 74: Đổi thuốc
80 Chương 75: Thân mật
81 Chương 76-1: Mười bốn (1)
82 Chương 76-2: Mười bốn (2)
83 Chương 78: Hôn trộm
84 Chương 79: Uy hiệp
85 Chương 80-1: Trợ giúp (1)
86 Chương 80-2: Trợ giúp (2)
87 Chương 81: Tình ngộ
88 Chương 82: Tự dối
89 Chương 83: Mãnh thú
90 Chương 84: Cưỡng hôn
91 Chương 85: Thân thiết
92 Chương 86: Về nhà
93 Chương 87-1: Không đứng đắn
94 Chương 87-2: Không đứng đắn (2)
95 Chương 88-1: Tự trách (1)
96 Chương 88-2: Tự trách (2)
97 Chương 89: Về nhà
98 Chương 90: Đồng hồ cát
99 Chương 91: Giao phong
100 Chương 92: Phụ tử
101 Chương 93: Tuế tuế
102 Chương 94: Tương tư
103 Chương 95: Thượng nguyên
104 Chương 97: Gây rối
105 Chương 98: Chu Vãn
106 Chương 99: Giằng co
107 Chương 100: Hạ sính
108 Chương 101: Gặp lại
109 Chương 102: Đón dâu
110 Chương 103: Đêm xuân
111 Chương 104: Thưởng cúc
112 Chương 105: Việc vui
113 Chương 106: Kiêm trinh
114 Chương 107: Đại hung
115 Chương 108: Anh Hùng
116 Chương 109: Kê lễ
117 Chương 110: Hiếu đạo
118 Chương 111: Chợ đêm
119 Chương 112: Đối thủ
120 Chương 113: Thiếu
121 Chương 114: Kiêu ngạo
122 Chương 115: Thiếu
123 Chương 116: Bại lộ
124 Chương 117: Thuyết phục
125 Chương 118: Gia trưởng
126 Chương 119: Hạ lưu
127 Chương 120: Nhận ra
128 Chương 121: Tứ hôn
129 Chương 122: Tái giá
130 Chương 123: Bức thiết
131 Chương 124: Hối hận
132 Chương 125: Tân phòng
133 Chương 126: Gỗ mun
134 Chương 127: Âm mưu
135 Chương 128: Lựa chọn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bệnh tim
2
Chương 2: 10 năm
3
Chương 3: Tướng quân
4
Chương 4: Đẻ non
5
Chương 5: Mâu thuẫn
6
Chương 6: Cung yến
7
Chương 7: Sợ độ cao
8
Chương 8: Quận chúa
9
Chương 9: Ngạc nhiên
10
Chương 10: Tỷ muội
11
Chương 11: Hắt trà
12
Chương 12: Hòa ly
13
Chương 13: Nghĩa tuyệt
14
Chương 14: Đại phu
15
Chương 15: Sai hẹn
16
Chương 16: Cưỡi ngựa
17
Chương 17: Quận Vương
18
Chương 18: Trăng tròn
19
Chương 19: Hiểu lầm
20
Chương 20: Thất lễ
21
Chương 21: Ngoài ý muốn
22
Chương 22: Xử phạt
23
Chương 23: Oan gia
24
Chương 24-1: Diều (1)
25
Chương 24-2: Diều (2)
26
Chương 25-1: Đánh cờ (1)
27
Chương 25-2: Đánh cờ (2)
28
Chương 26-1: Giao phong (1)
29
Chương 26-2: Giao phong (2)
30
Chương 27: Tiếc nuối
31
Chương 28: Tình cờ gặp lại
32
Chương 29: Đường núi
33
Chương 30: Nhận sai
34
Chương 31: Ân tình
35
Chương 32: Sinh nhật
36
Chương 33: Lẽ vật
37
Chương 34: Thăm dò
38
Chương 35: Tuyết trận
39
Chương 36: Săn bắn
40
Chương 37: Qủa thông
41
Chương 38: Săn bắn
42
Chương 39: Quan sát
43
Chương 40: Tặng lễ
44
Chương 41: Trân trọng
45
Chương 42: Thả câu
46
Chương 43: Rắn độc
47
Chương 44: Anh đào
48
Chương 45: Tạ tội
49
Chương 46: Đường về
50
Chương 47: Tĩnh dưỡng
51
Chương 48: Mưu hại
52
Chương 49: Gia pháp
53
Chương 50: Từ biệt
54
Chương 52: Vằn thắn
55
Chương 53: Tùy hứng
56
Chương 54: Ngủ ngoài trời
57
Chương 55: Sơn động
58
Chương 56: Hoạn nạn
59
Chương 57: Tùng Châu
60
Chương 58: Lỡ hẹn
61
Chương 59: Tôm say rượu
62
Chương 60: Đỗ Hoành
63
Chương 61: Quý mến
64
Chương 63: Cởi giày (1)
65
Chương 63-2: Cởi giày (2)
66
Chương 64-1: Bồi tội (1)
67
Chương 64-2: Bồi tội (4)
68
Chương 65: Tức giận
69
Chương 66-2: Bánh chưng (2)
70
Chương 66-1: Bánh chưng (1)
71
Chương 67: Đài sen
72
Chương 68-1: Cứu mĩ nhân (1)
73
Chương 68-2: Cứu mĩ nhân (2)
74
Chương 69: 15 tuổi
75
Chương 70: Hôn trộm
76
Chương 71: Cầu hôn
77
Chương 72: Bị thương
78
Chương 73: Luận võ
79
Chương 74: Đổi thuốc
80
Chương 75: Thân mật
81
Chương 76-1: Mười bốn (1)
82
Chương 76-2: Mười bốn (2)
83
Chương 78: Hôn trộm
84
Chương 79: Uy hiệp
85
Chương 80-1: Trợ giúp (1)
86
Chương 80-2: Trợ giúp (2)
87
Chương 81: Tình ngộ
88
Chương 82: Tự dối
89
Chương 83: Mãnh thú
90
Chương 84: Cưỡng hôn
91
Chương 85: Thân thiết
92
Chương 86: Về nhà
93
Chương 87-1: Không đứng đắn
94
Chương 87-2: Không đứng đắn (2)
95
Chương 88-1: Tự trách (1)
96
Chương 88-2: Tự trách (2)
97
Chương 89: Về nhà
98
Chương 90: Đồng hồ cát
99
Chương 91: Giao phong
100
Chương 92: Phụ tử
101
Chương 93: Tuế tuế
102
Chương 94: Tương tư
103
Chương 95: Thượng nguyên
104
Chương 97: Gây rối
105
Chương 98: Chu Vãn
106
Chương 99: Giằng co
107
Chương 100: Hạ sính
108
Chương 101: Gặp lại
109
Chương 102: Đón dâu
110
Chương 103: Đêm xuân
111
Chương 104: Thưởng cúc
112
Chương 105: Việc vui
113
Chương 106: Kiêm trinh
114
Chương 107: Đại hung
115
Chương 108: Anh Hùng
116
Chương 109: Kê lễ
117
Chương 110: Hiếu đạo
118
Chương 111: Chợ đêm
119
Chương 112: Đối thủ
120
Chương 113: Thiếu
121
Chương 114: Kiêu ngạo
122
Chương 115: Thiếu
123
Chương 116: Bại lộ
124
Chương 117: Thuyết phục
125
Chương 118: Gia trưởng
126
Chương 119: Hạ lưu
127
Chương 120: Nhận ra
128
Chương 121: Tứ hôn
129
Chương 122: Tái giá
130
Chương 123: Bức thiết
131
Chương 124: Hối hận
132
Chương 125: Tân phòng
133
Chương 126: Gỗ mun
134
Chương 127: Âm mưu
135
Chương 128: Lựa chọn