Chương 7: Sợ độ cao

Thành cổ Tùng Châu là thị trấn nằm ngay biên cương, là vùng đất quan
trọng trong quân sự của nhà binh. Từ lúc Giang Hành được phong vương năm 18 tuổi đến nay thì đã đóng đô tại đó 9 năm, lãnh binh đánh giặc là
chuyện bình thường như cơm bữa.

Trên chiến trường tinh phong huyết vũ (1) đã tôi luyện hắn thành người
có ngũ quan thâm thúy, giống như binh khí sắc bén, lúc bình thường thì
không lộ ra thanh sắc, nhưng khi ra khỏi vỏ thì có thể dễ dàng cướp mạng người khác. Hắn thay bộ giáp Minh Quang Khải, mặc một bộ cẩm bào màu
đen với đường thêu dệt kim hoa văn thị đế (2), ánh mắt chuyên tâm, thân
hình cao lớn đứng trước mặt Trang Hoàng hậu, “Mẫu thân.”

(1): Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.

(2): Thị đế: vị thuốc trong đông y, hay còn gọi là tai quả hồng.

Người con thứ ba này là đứa con mà Trang Hoàng hậu hài lòng nhất, không
chỉ có năng lực nổi bật, mà còn có vẻ ngoài anh tuấn oai phong. Từ lúc
được phong vương đến nay, hắn cũng hiếm khi hồi kinh, vì vậy bà lại thêm vài phần yêu thương, “Vì sao chỉ có mình con, nhị ca con đâu?”

Nhị ca trong miệng Trang Hoàng hậu là Tuệ vương Giang Diễn, bà sinh tổng cộng ba người con, Nghi Dương công chúa là trưởng tỷ của hai người.

Tiệc Trung thu năm ngoái là Tuệ Vương đến mời Hoàng Hậu ngồi vào vị trí, không biết vì sao năm nay lại đổi thành hắn, không chỉ mình Trang Hoàng hậu kinh ngạc, mà ngay cả Đào Cẩn cũng vậy.

Giang Hành chỉ đơn giản nói: “Nhị ca có việc, nên ủy thác con thay huynh ấy tới đây.”

Hắn cười nói: “Mẫu thân không có chào đón con sao?”

Trang Hoàng hậu chỉ cảm thấy nghi hoặc mà thôi, làm sao lại không chào
đón con mình được. Hắn mới trở về hôm kia từ chiến trường Tùng Châu, còn không phải là suy nghĩ cho thân thể của hắn, lo lắng hắn quá mức mệt
mỏi hay sao?

“Dĩ nhiên không phải, con đi như vậy cũng đã hơn nửa năm, ta hoan nghênh còn không kịp nữa là.” Hoàng hậu vừa giận vừa đau lòng liếc hắn một
cái, đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có người, trên mặt hiện lên nụ cười
từ ái, “Con đi Tùng Châu nhiều năm như vậy, chắc là chưa gặp mặt ngoại
tôn nữ của Sở quốc công đâu nhỉ. Con không có ở đây, chỉ có mình tiểu
hạt dẻ này làm ta cười thôi.”

Nói xong lại kéo Đào Cẩn qua, đưa nàng đến trước mặt Giang Hành giới
thiệu, “Khiếu Khiếu, đây là Ngụy vương. Bàn về bối phận thì con cũng nên gọi hắn một tiếng cữu cữu (3) đấy.”

(3)Cữu cữu: Cậu

Hai người cách nhau khoảng hai bước, Đào Cẩn cao lắm cũng chỉ đến ngực
hắn, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt Giang Hành. Tình huống
gặp mặt mặc dù không quá giống kiếp trước, nhưng về cơ bản thì cũng
không có gì khác nhau. Đào Cẩn sửa sang lại tâm tình, ngửa đầu nhìn hắn
một cái, đối với ánh mắt sâu thẳm, hai mắt trong veo kia, một lát sau
mới yên lặng nghẹn ra một tiếng: “…Cữu cữu.”

Giang Hành cúi đầu nhìn tiểu bất điểm (4) trước mắt, dường như chỉ mới
tầm mười tuổi, bộ dạng thuần khiết xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt sáng
ngời.

(4) Tiểu bất điểm: cô nhóc

Chỉ là dường như nàng có chút sợ hắn, trong đôi mắt kia chợt lóe lên sợ hãi, vô cùng dễ dàng bị hắn bắt được.

“Khiếu Khiếu sao?” Đối với cái tên này hắn cũng hơi có hứng thú.

Ân thị đứng một bên mím môi cười, tiến lên giải thích: “Cứ một chặp là
lại làm ồn, nếu ai không nói chuyện với nó thì lại làm ồn, mà đã nói
chuyện rồi thì có khi còn khủng khiếp hơn. Trong phủ đều là tiếng của
con bé, sau này nghĩ nhũ danh cho nó thì thuận tiện lấy luôn hai chữ
này.”

Giang Hành cười nhẹ lên tiếng, ánh mắt nhìn Đào Cẩn thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu, “Cũng thú vị lắm.”

Lông mi Đào Cẩn run lên, thu ánh mắt lại, trong lòng có chút phức tạp.
May mắn là hắn không có bồng nàng lên cao, nhưng lại tiếc nuối vì không
có cơ hội tiếp xúc với hắn, nếu như bây giờ không có cơ hội để lại ấn
tượng đặc biệt với hắn, chỉ sợ sau này không dễ tiếp cận rồi!?

Không đợi nàng nghĩ kĩ, Giang Hành đã đi đến bên cạnh Trang Hoàng hậu,
cùng với nhóm người mệnh phụ nữ quyến cùng đi về phía Lân Đức điện.

Đào Cẩn, Ân thị cùng Nghi Dương công chúa đi phía sau Hoàng hậu.

Một tháng nay Ân thị cũng không gặp mặt Nghi Dương công chúa, hai người
đi cạnh nhau nói mãi không hết chuyện, đề tài hơn phân nửa đều tập trung ở việc trang điểm của Ân thị. Đào Cẩn ở một bên vừa đi vừa nghe, phía
trước là bóng dáng thon dài của Giang Hành, lưng hùm vai gấu, thân hình
cao lớn, bước đi vững vàng.

*

Kiếp trước hai người gặp nhau tại nội điện Lân Đức điện, lúc đó chỉ có
Nghi Dương công chúa, Ân thị cùng nàng, ngoài ra còn có hai, ba mệnh phụ mà nàng không quen biết.

Giang Hành tới để hỏi thăm trưởng tỷ, Nghi Dương công chúa lại thuận lý
thành chương (5) giới thiệu Đào Cẩn, gặp lúc tâm tình của hắn không tệ,
cúi người bế nàng lên cao như bế trẻ nhỏ. Lúc ấy Đào Cẩn sợ tới mức
choáng váng, ôm chặt cổ hắn, vừa khóc vừa cầu nói: “Thả ta xuống, ngươi
mau thả ta xuống dưới.”

(5) Thuận lý thành chương: hợp lý, hợp lẽ.

Khuôn mặt non nớt của nàng trong mắt hắn có khác nào là tiểu hài tử đâu?

Giang Hành hàng năm đều sinh hoạt trong quân doanh, thói quen tùy tiện
không biết kiềm chế, muốn làm gì thì làm. Đáng thương cho Đào Cẩn, chỉ
có thể khóc sướt mướt, mãi đến khi Nghi Dương công chúa khuyên bảo thì
hắn mới đem nàng thả xuống.

Giang Hành sờ đỉnh đầu của nàng, cười nói: “Đứa trẻ này thật yếu ớt.”

Đào Cẩn cảm thấy rất oan ức, nàng không phải yếu ớt, chỉ là nàng sợ độ cao thôi.

Sau này từ trong miệng Nghi Dương công chúa biết được nàng mắc bệnh tim, hơn nữa Đào Cẩn lại sợ hắn, Giang Hành cũng không làm hành động gì khác người với nàng. Quan hệ hai người cũng không có gì đặc biệt, chỉ là
quan hệ trưởng bối hậu bối không sai biệt lắm, cho tới ngày Đào Cẩn
chết, bọn họ cũng không có tiếp xúc nhiều.

Cung yến tại Lân Đức điện vẫn chưa bắt đầu, Trang hoàng hậu nghĩ bọn
tiểu bối chắc hẳn cũng không thích loại hoàn cảnh câu nệ thế này, bèn
gọi Đào Cẩn đến trước mặt nói: “Hồ Thái Dịch phía trước là nơi Ngọc
Chiếu cùng vài vị tiểu thư đang nói chuyện, con có muốn đến đó chơi
không? Đợi đến lúc cung yến bắt đầu thì ta sẽ cho người đi gọi các con.”

Đào Cẩn hơi ngẩn ra, do dự nói: “Nương nương, con…”

Nàng không hề muốn đi tới đó, biết được những hành vi mà Hà Ngọc Chiếu
đã từng làm, thì không còn cách nào để nàng đối đãi với nàng ta như tỷ
muội được nữa rồi. Huống chi nơi này còn có Giang Hành, nàng còn chưa
nghĩ ra cách để tiếp cận hắn đâu.

Trang hoàng hậu vô cùng nhiệt tình, đã gọi một cung tỳ đứng phía sau đi
ra để dẫn đường, “Quan hệ của con cùng Ngọc Chiếu xưa nay rất tốt, chắc
là có rất nhiều chuyện để nói, hơn nữa lúc nãy nó cũng muốn gặp con, còn muốn chờ con đến đây.”

Người chung quanh đều đang đợi nàng mở miệng, ngay cả ánh mắt Giang Hành cũng bị hấp dẫn tới đây, Đào Cẩn cảm thấy nếu tiếp tục do dự nữa dường
như không tốt, vì thế nàng cong mắt cười, nói: “Vậy con đi trước gặp
Ngọc Chiếu, một lát sau lại tiếp nương nương.”

Những gì nàng nói khiến Hoàng hậu nương nương rất vui vẻ, vỗ tay của nàng nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Bản cung chờ con.”

Vì vậy mới đi được nửa đường, Đào Cẩn liền tách ra, đi về phía đông bắc
Lân Đức điện hướng hồ Thái Dịch. Đằng trước có cung nhân dẫn đường, có
lẽ là ý tứ của Hoàng hậu nương nương, không lâu sau Ngọc Minh và Thu
Không cũng đi phía sau lưng nàng.

Ngọc Minh ấp a ấp úng, nhìn là biết nàng có lời muốn nói: “Tiểu thư…”

Đào Cẩn trong lòng đầy tâm sự, thuận miệng hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”

Nàng vụng trộm liếc nhìn sắc mặt Đào Cẩn, thấy chân mày nàng hơi nhíu
lại nên càng thấp thỏm, “Vừa rồi nha hoàn bên cạnh Ngọc Chiếu tiểu thư
tới, nói Ngọc Chiếu tiểu thư muốn đưa Tướng Quân tới trước. Hai người nô tỳ không thể cự tuyệt, lại càng không thể tự tiện làm chủ, nên trả lời
là muốn hỏi ý của tiểu thư trước, không ngờ các nàng lại trực tiếp đem
Tướng Quân đi…”

Cung yến lần này vốn dĩ Đào Cẩn không định đem Tướng Quân đi cùng, nhưng mà nó sống chết đuổi theo, kêu gào rất đáng thương. Đào Cẩn nhất thời
mềm lòng nên đã dẫn nó theo.

Nếu là trước kia chắc chắn nàng sẽ không để ý, dù sao bạn tốt muốn nhìn
sủng vật cũng không phải là chuyện gì đáng lo. Mà bây giờ, nàng lại
không nghĩ vậy, chỉ cảm thấy trong lòng trĩu nặng, “Đem đi lúc nào?”

Ngọc Minh càng thêm lo sợ: “Gần nửa canh giờ rồi.”

Nàng đến Chiêu Dương điện cũng chỉ mới nửa canh giờ, vậy nghĩa là nàng
vừa nhập cung thì nàng ta đã có chủ ý rồi sao. Đào Cẩn nhớ tới nguyên
nhân Tướng Quân chết kiếp trước, trong lòng lại càng thêm lo lắng, một
mặt yêu cầu cung nhân dẫn đường đi nhanh chút, một mặt cáu giận bản thân mình đã lơ là sơ suất.

*

Hai bên hồ Thái Dịch là hàng cây liễu san sát, bên bờ là kiến trúc hành
lang gấp khúc, xung quanh là đình đài lầu các, cung điện oai nghiêm.

Phía sau hồ là ngọn núi, tạo nên cục diện hạn chế. Nơi này diện tích cực lớn, bố cục rộng rãi thoải mái, đi một hồi lâu mới tới núi Bồng Lai, ở
giữa còn có một đình bát giác nho nhỏ.

Từ xa nhìn thấy mấy bóng dáng xinh đẹp, cũng chính là con gái của các vị đại thần do Ngọc Chiếu mời đến. Các nàng đều đang vây quanh một cô
nương, khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi, dung mạo không hề tầm thường,
rực rỡ hơn người, khi cười có hai má lúm đồng tiền thật sâu, nhìn thật
thân thiết động lòng người. Đào Cẩn vẫn cảm thấy lúm đồng tiền của nàng
ta rất đẹp, chỉ tiếc là cuối cùng nàng ta không cười với nàng nữa, trong mắt đều tràn ngập vẻ chán ghét ghen tị.

Dù biết rằng Tướng Quân sẽ không chết ở chỗ này, nhưng nàng vẫn không yên lòng, bước nhanh tới tiểu đình.

Hà Ngọc Chiếu nhìn thấy nàng từ xa, đứng dậy nhìn nàng chào hỏi, “Khiếu Khiếu!”

Ánh mắt của đám tiểu thư nhất loạt hướng về phía nàng, Đào Cẩn đã sớm
quen bị người khác nhìn chăm chú, giấu đi tâm tư, mỉm cười đi đến trước
mặt nàng ta nói, “Lớn tiếng như vậy làm gì chứ, muội cũng không có chạy
đi đâu hết mà.”

“Còn không phải là sợ muội không nhìn thấy ta hay sao.” Hà Ngọc Chiếu
kéo nàng ngồi xuống ghế đá, ngữ khí có chút oán trách, “Nếu không phải
tỷ nhờ Hoàng hậu chuyển lời, chỉ sợ muội cũng chẳng đến tìm tỷ rồi.
Không hiểu mấy ngày nay muội bận rộn việc gì, chúng ta đã không gặp mặt
một tháng nay rồi đó.”

Nghĩ lại cũng đúng, từ lúc tỉnh lại, nàng thường vô tình hoặc cố ý tránh nàng ta, Đào Cẩn đành phải giải thích: “Lúc trước muội bị bệnh còn gì,
nằm trên giường khoảng mười ngày, tới hôm kia mới khỏe lên một chút.”

Nghe vậy Hà Ngọc Chiếu vội vàng hỏi vài câu quan tâm, biết nàng vì leo
tường mà ngã đập đầu xuống đất thì không khách khí mà ôm bụng cười to,
có chút không đồng tình nói: “Muội, muội bị vậy là xứng đáng!”

Đào Cẩn bĩu mỗi, nàng cũng cảm thấy như vậy.

Đợi một hồi mà vẫn không thấy nàng ta nhắc tới Tướng Quân, Đào Cẩn đành
phải hỏi: “Nghe nói tỷ đem Tướng Quân đi rồi, sao muội không thấy nó đâu cả?”

Hà Ngọc Chiếu lau nước mắt vì cười quá nhiều, bên môi nở nụ cười, “Tướng Quân là ai?”

Đào Cẩn nói: “Là con báo nhỏ mà Nghi Dương công chúa cho muội ấy.”

Nàng ta lúc này mới phản ứng lại, cực kỳ kinh ngạc nói: “Muội vậy mà lại đặt cho nó cái tên này hả?” Mà suy nghĩ lại thì nếu theo tính tình của
Khiếu Khiếu cũng không phải không có khả năng, “Vừa nãy nó không chịu ở
yên trong này đợi, tỷ sợ nó cắn người khác, nên bảo cung nhân đem nó đến nơi khác dạo chơi rồi.”

Đào Cẩn ngẩn ra, “Vậy cung nhân kia đã từng chăm sóc báo con bao giờ chưa?”

Nàng ta thẳng thắn trả lời: “Chưa từng.”

Nếu không có kinh nghiệm thì làm sao có thể chế ngự được một con báo săn cứng đầu không nghe lời chứ? Đào Cẩn bỗng nhiên đứng dậy, không yên tâm hỏi: “Bọn họ đi đâu? Muội phải đi xem thử.”

Hà Ngọc Chiếu có chút mất hứng nói, “Thật vất vả mới gặp được muội một lần, vậy mà muội lại không muốn nói chuyện với tỷ sao?”

Nói xong lại thấy cánh môi Đào Cẩn mím chặt thành một đường, là dấu hiệu cho thấy nàng đang tức giận, mới biết vừa rồi nàng không phải nói đùa,
vì vậy đưa tay chỉ hướng, nổi giận nói: “Phía đông núi Bồng Lai đó.”

Đào Cẩn không nói hai lời hướng tới nơi đó, đi sau là hai người Ngọc Minh và Thu Không.

Núi Bồng Lai nằm phía sau hồ Thái Dịch, cao khoảng một hai trượng (6),
trên núi còn có mấy cây mộc tùng bách cao tuổi, phong cảnh hợp lòng
người, là nơi thích hợp để ngắm trăng. Ngay sau đó nàng nhìn trên núi
liền thấy một con báo có những đốm màu nâu vàng nhạt xen kẽ màu đen trên bộ lông của nó, Tướng Quân đứng ở nơi cao nhất, cúi người liếc nhìn các nàng, còn những cung nhân dắt nó thì đứng phía dưới, nơm nớp lo sợ đưa
tay tiếp đón: “Ông trời của ta, mày mau xuống đây đi.”

(6) 1 trượng = 2,3m

Đào Cẩn tiến nhanh lên phía trước hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cung nhân kia như thấy được vị cứu tinh, cúi đầu bẩm báo lại đầu đuôi
câu chuyện: “Nó bỗng nhiên chạy lên trên, làm thế nào cũng không chịu
xuống dưới, vừa lại gần là nó lại chạy ra xa, mọi người không có cách
nào tiến lại gần được.”

Đào Cẩn ở bên dưới thử gọi hai tiếng, nhưng mà Tướng Quân lại thờ ơ.
Nàng bảo Ngọc Minh đi lên giải cứu, không nghĩ tới cũng giống như cung
nhân kia, Ngọc Minh còn chưa tới gần thì nó đã linh hoạt nhảy lên chỗ
khác cao hơn.

Còn để chậm trễ nữa cũng không phải là biện pháp, cung yến cũng gần bắt
đầu rồi, Đào Cẩn nhìn núi này cũng không dốc lắm, khẽ cắn môi đi tới.

Kỳ lạ là lần này Tướng Quân lại không hề né tránh, ngoan ngoãn chờ nàng tới trước mặt nó, để nàng ôm vào lòng.

Đào Cẩn tâm tình buông lỏng, thấy nó hoàn hảo không bị gì cũng yên tâm.
Nhưng cúi đầu nhìn xuống bên dưới, thì hai chân như nhũn ra, một trận
đau đầu hoa mắt ập đến, cũng không biết nên đi xuống thế nào

Chapter
1 Chương 1: Bệnh tim
2 Chương 2: 10 năm
3 Chương 3: Tướng quân
4 Chương 4: Đẻ non
5 Chương 5: Mâu thuẫn
6 Chương 6: Cung yến
7 Chương 7: Sợ độ cao
8 Chương 8: Quận chúa
9 Chương 9: Ngạc nhiên
10 Chương 10: Tỷ muội
11 Chương 11: Hắt trà
12 Chương 12: Hòa ly
13 Chương 13: Nghĩa tuyệt
14 Chương 14: Đại phu
15 Chương 15: Sai hẹn
16 Chương 16: Cưỡi ngựa
17 Chương 17: Quận Vương
18 Chương 18: Trăng tròn
19 Chương 19: Hiểu lầm
20 Chương 20: Thất lễ
21 Chương 21: Ngoài ý muốn
22 Chương 22: Xử phạt
23 Chương 23: Oan gia
24 Chương 24-1: Diều (1)
25 Chương 24-2: Diều (2)
26 Chương 25-1: Đánh cờ (1)
27 Chương 25-2: Đánh cờ (2)
28 Chương 26-1: Giao phong (1)
29 Chương 26-2: Giao phong (2)
30 Chương 27: Tiếc nuối
31 Chương 28: Tình cờ gặp lại
32 Chương 29: Đường núi
33 Chương 30: Nhận sai
34 Chương 31: Ân tình
35 Chương 32: Sinh nhật
36 Chương 33: Lẽ vật
37 Chương 34: Thăm dò
38 Chương 35: Tuyết trận
39 Chương 36: Săn bắn
40 Chương 37: Qủa thông
41 Chương 38: Săn bắn
42 Chương 39: Quan sát
43 Chương 40: Tặng lễ
44 Chương 41: Trân trọng
45 Chương 42: Thả câu
46 Chương 43: Rắn độc
47 Chương 44: Anh đào
48 Chương 45: Tạ tội
49 Chương 46: Đường về
50 Chương 47: Tĩnh dưỡng
51 Chương 48: Mưu hại
52 Chương 49: Gia pháp
53 Chương 50: Từ biệt
54 Chương 52: Vằn thắn
55 Chương 53: Tùy hứng
56 Chương 54: Ngủ ngoài trời
57 Chương 55: Sơn động
58 Chương 56: Hoạn nạn
59 Chương 57: Tùng Châu
60 Chương 58: Lỡ hẹn
61 Chương 59: Tôm say rượu
62 Chương 60: Đỗ Hoành
63 Chương 61: Quý mến
64 Chương 63: Cởi giày (1)
65 Chương 63-2: Cởi giày (2)
66 Chương 64-1: Bồi tội (1)
67 Chương 64-2: Bồi tội (4)
68 Chương 65: Tức giận
69 Chương 66-2: Bánh chưng (2)
70 Chương 66-1: Bánh chưng (1)
71 Chương 67: Đài sen
72 Chương 68-1: Cứu mĩ nhân (1)
73 Chương 68-2: Cứu mĩ nhân (2)
74 Chương 69: 15 tuổi
75 Chương 70: Hôn trộm
76 Chương 71: Cầu hôn
77 Chương 72: Bị thương
78 Chương 73: Luận võ
79 Chương 74: Đổi thuốc
80 Chương 75: Thân mật
81 Chương 76-1: Mười bốn (1)
82 Chương 76-2: Mười bốn (2)
83 Chương 78: Hôn trộm
84 Chương 79: Uy hiệp
85 Chương 80-1: Trợ giúp (1)
86 Chương 80-2: Trợ giúp (2)
87 Chương 81: Tình ngộ
88 Chương 82: Tự dối
89 Chương 83: Mãnh thú
90 Chương 84: Cưỡng hôn
91 Chương 85: Thân thiết
92 Chương 86: Về nhà
93 Chương 87-1: Không đứng đắn
94 Chương 87-2: Không đứng đắn (2)
95 Chương 88-1: Tự trách (1)
96 Chương 88-2: Tự trách (2)
97 Chương 89: Về nhà
98 Chương 90: Đồng hồ cát
99 Chương 91: Giao phong
100 Chương 92: Phụ tử
101 Chương 93: Tuế tuế
102 Chương 94: Tương tư
103 Chương 95: Thượng nguyên
104 Chương 97: Gây rối
105 Chương 98: Chu Vãn
106 Chương 99: Giằng co
107 Chương 100: Hạ sính
108 Chương 101: Gặp lại
109 Chương 102: Đón dâu
110 Chương 103: Đêm xuân
111 Chương 104: Thưởng cúc
112 Chương 105: Việc vui
113 Chương 106: Kiêm trinh
114 Chương 107: Đại hung
115 Chương 108: Anh Hùng
116 Chương 109: Kê lễ
117 Chương 110: Hiếu đạo
118 Chương 111: Chợ đêm
119 Chương 112: Đối thủ
120 Chương 113: Thiếu
121 Chương 114: Kiêu ngạo
122 Chương 115: Thiếu
123 Chương 116: Bại lộ
124 Chương 117: Thuyết phục
125 Chương 118: Gia trưởng
126 Chương 119: Hạ lưu
127 Chương 120: Nhận ra
128 Chương 121: Tứ hôn
129 Chương 122: Tái giá
130 Chương 123: Bức thiết
131 Chương 124: Hối hận
132 Chương 125: Tân phòng
133 Chương 126: Gỗ mun
134 Chương 127: Âm mưu
135 Chương 128: Lựa chọn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bệnh tim
2
Chương 2: 10 năm
3
Chương 3: Tướng quân
4
Chương 4: Đẻ non
5
Chương 5: Mâu thuẫn
6
Chương 6: Cung yến
7
Chương 7: Sợ độ cao
8
Chương 8: Quận chúa
9
Chương 9: Ngạc nhiên
10
Chương 10: Tỷ muội
11
Chương 11: Hắt trà
12
Chương 12: Hòa ly
13
Chương 13: Nghĩa tuyệt
14
Chương 14: Đại phu
15
Chương 15: Sai hẹn
16
Chương 16: Cưỡi ngựa
17
Chương 17: Quận Vương
18
Chương 18: Trăng tròn
19
Chương 19: Hiểu lầm
20
Chương 20: Thất lễ
21
Chương 21: Ngoài ý muốn
22
Chương 22: Xử phạt
23
Chương 23: Oan gia
24
Chương 24-1: Diều (1)
25
Chương 24-2: Diều (2)
26
Chương 25-1: Đánh cờ (1)
27
Chương 25-2: Đánh cờ (2)
28
Chương 26-1: Giao phong (1)
29
Chương 26-2: Giao phong (2)
30
Chương 27: Tiếc nuối
31
Chương 28: Tình cờ gặp lại
32
Chương 29: Đường núi
33
Chương 30: Nhận sai
34
Chương 31: Ân tình
35
Chương 32: Sinh nhật
36
Chương 33: Lẽ vật
37
Chương 34: Thăm dò
38
Chương 35: Tuyết trận
39
Chương 36: Săn bắn
40
Chương 37: Qủa thông
41
Chương 38: Săn bắn
42
Chương 39: Quan sát
43
Chương 40: Tặng lễ
44
Chương 41: Trân trọng
45
Chương 42: Thả câu
46
Chương 43: Rắn độc
47
Chương 44: Anh đào
48
Chương 45: Tạ tội
49
Chương 46: Đường về
50
Chương 47: Tĩnh dưỡng
51
Chương 48: Mưu hại
52
Chương 49: Gia pháp
53
Chương 50: Từ biệt
54
Chương 52: Vằn thắn
55
Chương 53: Tùy hứng
56
Chương 54: Ngủ ngoài trời
57
Chương 55: Sơn động
58
Chương 56: Hoạn nạn
59
Chương 57: Tùng Châu
60
Chương 58: Lỡ hẹn
61
Chương 59: Tôm say rượu
62
Chương 60: Đỗ Hoành
63
Chương 61: Quý mến
64
Chương 63: Cởi giày (1)
65
Chương 63-2: Cởi giày (2)
66
Chương 64-1: Bồi tội (1)
67
Chương 64-2: Bồi tội (4)
68
Chương 65: Tức giận
69
Chương 66-2: Bánh chưng (2)
70
Chương 66-1: Bánh chưng (1)
71
Chương 67: Đài sen
72
Chương 68-1: Cứu mĩ nhân (1)
73
Chương 68-2: Cứu mĩ nhân (2)
74
Chương 69: 15 tuổi
75
Chương 70: Hôn trộm
76
Chương 71: Cầu hôn
77
Chương 72: Bị thương
78
Chương 73: Luận võ
79
Chương 74: Đổi thuốc
80
Chương 75: Thân mật
81
Chương 76-1: Mười bốn (1)
82
Chương 76-2: Mười bốn (2)
83
Chương 78: Hôn trộm
84
Chương 79: Uy hiệp
85
Chương 80-1: Trợ giúp (1)
86
Chương 80-2: Trợ giúp (2)
87
Chương 81: Tình ngộ
88
Chương 82: Tự dối
89
Chương 83: Mãnh thú
90
Chương 84: Cưỡng hôn
91
Chương 85: Thân thiết
92
Chương 86: Về nhà
93
Chương 87-1: Không đứng đắn
94
Chương 87-2: Không đứng đắn (2)
95
Chương 88-1: Tự trách (1)
96
Chương 88-2: Tự trách (2)
97
Chương 89: Về nhà
98
Chương 90: Đồng hồ cát
99
Chương 91: Giao phong
100
Chương 92: Phụ tử
101
Chương 93: Tuế tuế
102
Chương 94: Tương tư
103
Chương 95: Thượng nguyên
104
Chương 97: Gây rối
105
Chương 98: Chu Vãn
106
Chương 99: Giằng co
107
Chương 100: Hạ sính
108
Chương 101: Gặp lại
109
Chương 102: Đón dâu
110
Chương 103: Đêm xuân
111
Chương 104: Thưởng cúc
112
Chương 105: Việc vui
113
Chương 106: Kiêm trinh
114
Chương 107: Đại hung
115
Chương 108: Anh Hùng
116
Chương 109: Kê lễ
117
Chương 110: Hiếu đạo
118
Chương 111: Chợ đêm
119
Chương 112: Đối thủ
120
Chương 113: Thiếu
121
Chương 114: Kiêu ngạo
122
Chương 115: Thiếu
123
Chương 116: Bại lộ
124
Chương 117: Thuyết phục
125
Chương 118: Gia trưởng
126
Chương 119: Hạ lưu
127
Chương 120: Nhận ra
128
Chương 121: Tứ hôn
129
Chương 122: Tái giá
130
Chương 123: Bức thiết
131
Chương 124: Hối hận
132
Chương 125: Tân phòng
133
Chương 126: Gỗ mun
134
Chương 127: Âm mưu
135
Chương 128: Lựa chọn