Chương 49: Trác Đoạn Huyên

Vũ Lâm Hanh vừa dứt lời, Lạc Thần liền lạnh nhạt bước đến, chính là sau khi nhìn vào bên trong quan tài đá, sắc mặt liền cứng lại, ánh mắt nhìn ta gắt gao, cứ lặng người đứng bên cạnh quan tài đá.

Hai đôi mắt, giống như mọc rễ, dán ở trêи người của ta, ta bị ánh mắt của hai nàng bao phủ, không thể lui.

Một dự cảm rất không tốt dâng lên trong lòng, cảm giác này giống như có người đem thanh đao lạnh buốt gác trêи cổ ta. Chân giống như đeo nặng xiềng xích, ta chậm rãi hướng quan tài đá đi đến, lập tức cúi đầu, ở giữa ánh lửa lập lờ, nhìn thấy một khuôn mặt đang an tĩnh ngủ.

Lông mày mảnh khảnh, đôi mắt nhắm chặt, lông mi thật dài, khuôn mặt tái nhợt sáng long lanh, đôi môi mỏng, cùng với một mảnh trăng khuyết trêи trán, từng chút từng chút rơi in vào mắt của ta.

Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung sự sợ hãi của ta lúc này.

Thân thể không thể tự kiềm chế mà run rẩy.

Nữ tử trong quan tài, ngoại trừ nốt ruồi ở khóe mắt kia cùng với vầng trăng khuyết trêи trán, còn lại giống ta như đúc.

Tựa như mỗi sáng nhìn gương trang điểm, là dung mạo quen thuộc mỗi ngày, ngược lại khuôn mặt trong gương biến hóa, người trong gương lại nhẹ nhàng đi ra, tiến đến trước mặt ngươi, cảm xúc chân thậtnhư vậy, thật đến có thể làm ngươi lập tức phát điên.

Ta nhìn chằm chằm nữ tử ngủ yên trong quan tài, cũng không biết khí lực từ đâu tới, giống như phát cuồng bật nắp quan tài lên, nắp quan tài rất nặngngã xuống đất thật mạnh, phát ra một tiếng vang nặng nề thật lớn.

Ta lui về phía sau vài bước, lẩm bẩm nói: “Điên rồi, điên rồi, ta nhất định điên rồi…”

Lạc Thần bước lên phía trước kéo ta, giữ lại hai vai ta, cố gắng bảo ta bình tĩnh trở lại, ta ngược lại nắm đôi tay nàng, nỉ non nói: “Nàng là ai? Ngươi nói cho ta biết, nàng là ai?”

Trêи đời hai người có bộ dạng giống nhau vốn là chuyện bình thường, không nên kinh hãi như thế, nhưng là ta một đường khổ sở truy tìm, rất nhiều sự tình như kéo tơ bóc tằm hiện ra, cuối cùng nhìn thấy một khối quan tài, mở ra nhìn, lại phát hiện một người giống mình như đúc nằm ở bên trong, thử hỏi thế gian còn có chuyện hoang đường hơn thế này sao?

Nghĩ muốn khóc cũng khóc không được.

Lạc Thần cũng không biết đáp lại như thế nào, hai người đang im lặng không nói, lúc này trong quan tài đá bỗng dưng truyền đến một tiếng “Răng rắc răng rắc” rợn tóc gáy, trong lòng ta run lên, Lạc Thần sắc mặt cũng thoáng chốc tái nhợt, hai người vội hướng âm thanh nhìn qua, lại phát hiện nữ tử trong quan tài đá thế nhưng ngồi dậy.

Lạc Thần thấy tình thế không ổn, bình tĩnh thăm dò, từng bước chắn ở trước mặt ta, mà Vũ Lâm Hanh đang đứng ở bên cạnh quan tài cũng nhanh chóng xuất ra kiếm đến bên người chúng ta, run rẩy nói: “Sư Sư, xác chết của ngươi sống dậy!”

Ta vừa run rẩy nắm Cẩm Sắt, vừa lớn tiếng sửa lời nàng: “Yêu nữ! Không phải xác chết của ta sống dậy! Đây không phải là ta!!”

Ba người tay cầm kiếm, chuẩn bị nghênh đón địch, nữ tử trong quan tài kia sau khi ngồi dậy, thân thể giữ nguyên động tác, cũng không cử động, ta nhìn chăm chú, thấy đôi mắt nàng nhắm chặt như trước, sắc mặt an bình, không giống xác chết sống dậy chút nào. Chính là ta vẫn hướng nàng nhìn kỹ, thấy khuôn mặt kia giống ta, trong lòng lại nổi lên triều dâng, ngoại trừ khi nãy lần đầu nhìn thấy hoảng sợ ra, lúc này lại là càng nhiều đau thương.

Là do nàng cùng ta quá mức giống nhau sao?

Khi nhìn kỹ nàng, mọi cảm giác đều là quen thuộc.

Lạc Thần nhìn nữ tử trong quan tài vẫn là bất động, bước lên phía trướcdò xét, nhìn kỹ một lúc, trêи mặt rút đi căng thẳng, bình tĩnh nói: “Là một loại cơ quan dọa người thôi, không sao.”

Chúng ta vừa nghe, lúc này mới thở ra một hơi.

Nguyên lai trong có quan tài có che giấu đồ vật, khi mới mở quan không có phát hiện, lần này cơ quan kia lại chẳng biết tại sao chuyển động, nâng lưng của nàng lên, Lạc Thần thò tay ở trong quan tài tìm kiếm một lúc, trêи mặt có chút ngạc nhiên, lập tức từ trong lấy ra một vật thật dài.

Chúng ta tiến lên nhìn, vật kia được vải lụa màu đen bọc lại, mặt trêи quấn tới quấn lui vài vòng dây tơ tằm màu đỏ, một đầu lộ ra một đoạn đen nhánh, rõ ràng đó là một thanh trường kiếm kỳ quái. Trêи vải lụa đen vẽ rất nhiều ký hiệu màu đỏ, cực kỳ quỷ dị, cũng không biết là

văn tự ở nơi nào, toàn bộ thân kiếm tản ra một cỗ khí âm tà, ta tiếp nhận hắc kiếm từ trong tay Lạc Thần, đột nhiên cảm giác đượchơi lạnh thấu xương xâm vào tay.

Vũ Lâm Hanh lau lau mồ hôi lạnh trêи trán, nói: “Tại sao lại có một thanh kiếm gãy giấu ở bên dưới cơ thể Sư Sư?” Ta vừa nghe, giơ tay gõ đầu nàng một cái, tức giận nói: “Yêu nữ, đã nói đây không phải là ta, ta còn chưa có chết đâu, ngươi cho ta tích chút khẩu đức được không?!”

Vũ Lâm Hanh ôi một tiếng, ủy khuất bĩu môi nói: “Ai kêu ngươi cùng nàng giống nhau, ta nhìn thấy nàng, đã nghĩ kêu tên của ngươi.”

Lạc Thần rất bất đắc dĩ mà nhìn hai ta liếc mắt một cái, nhíu mi nói: “Chớ sảo, đây chính là mục đích chuyến đi lần này của chúng ta. Kiếm này cực kỳ tà khí, mặt trêи bị người phong ấn, ngàn vạn lần cẩn thận.”

Phong ấn? Ta vừa muốn mở miệng hỏi, miết mắt nhìn thấy trêи vai Lạc Thần bỗng dưng lộ ra một cái cổ tay tinh tế màu đen, hình dạng giống như xà, thân hình vặn vẹo, muốn tiến đến trêи người Lạc Thần, ta kinh hãi vội kêu to: “Cẩn thận!” Một bên đưa tay muốn kéo nàng né tránh, Lạc Thần cũng đã phát hiện, nghiêng bả vai, Cự Khuyết trong tay giơ cao chém xuống, trường xà màu đen kia liền bị nàng một chém rơi trêи mặt đất, run lên vài cái, liền bất động.

Ta nghĩ đến sự tình phải chấm dứt, nào biết từ chỗ khuất lại lộ ra mấy con hắc xà, chính là nhìn kỹ tới lại không phải là xà, rõ ràng là một đám xúc tua đen thui, phần chóp đuôi như cái móc câu, trêи không trung như rồng bơi lội nhảy múa, thủ thế đợi đánh, một thoáng thật đáng sợ.

Ta nhìn quái vật này giương nanh múa vuốt, một cái tên thoáng chốc nhảy vào đầu ta — hóa xà.

Hóa xà không phải xà, chính là một loại cổ xưa hung vật, sinh trưởng ở biển, bản thể nhô cao hơn xà, hình dạng xúc tua, giỏi về trói buộc, cả người lẫn vật bị quấn tức thì kinh mạch vỡ tan mà chết.

Lạc Thần vừa thấy được loại hóa xà này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát lạnh nói: “Trác Đoạn Huyên, là ngươi!”

Ta nghĩ đến hóa xà này tên gọi Trác Đoạn Huyên, tâm kinh hãi, quái vật kia thế kia còn giả đò lấy cả tên người để đặt, vả lại Lạc Thần còn biết nó? Nào biết Lạc Thần vừa dứt lời, trong thạch thất liền vang vọng một tiếng cười yêu dị, nghe thấy giống như giọng nam lại giống như giọng nữ, làm ta chợt nổi da gà lên một thân, liền thấy từ chỗ khuất một nam tử thân hình cao to đi ra, mày mảnh mắt phượng, sắc mặt trắng nõn, toàn thân mặc quần áo màu đen, trong tay còn nắm một cây trường thương màu vàng, trêи thương quấn quanh một con trường xà màu vàng.

Nam tử kia thấy Lạc Thần, trong mắt hiện lên một tia hàn ý, xoay người hướng Lạc Thần cúi xuống làm cái lễ chào, nói: “Nhiều năm như vậy, đại nhân còn nhớ rõ Đoạn Huyên sao, thật sự là khiến người cảm động, đạo sĩ thúi kia vừa nói phát hiện tung tích của đại nhân, ta nguyên bản còn không tin, không nghĩ tại đây gặp gỡ, đây là ta cùng đại nhân duyên phận a.”

Hắn vừa mở miệng, ta liền chán ghét từ đầu đến chân, một đại nam nhân, nói chuyện nam nữ thanh sắc lẫn lộn, tay còn làm Lan Hoa Chỉ, bộ dạng thật không biết xấu hổ. Lạc Thần lộ vẻ vừa sợ vừa giận, so với lần trước nhìn thấy Thanh Tùng Tử khi hăng quá hoá dở, lạnh lùng nói: “Phệ tâm cổ là ngươi mang đến, có mục đích gì?!”

Nàng lúc này khí thế bức người, toàn thân phát ra hàn tuyết trùng điệp, Trác Đoạn Huyên hiển nhiên là bị nàng như thế lãnh giận làm cho kinh sợ, trêи mặt rất lo sợ, trong miệng lại nói: “Đại nhân làm gì tức giận, mục đích lần này bất quá cùng đại nhân giống nhau” vừa nói vừa nhìn hướng hắc chuôi kiếm quỷ dị trong tay ta, trong ánh mắt lóe lên, nói tiếp: “Đoạn Huyên biết đại nhân tài năng, trong lòng chính là thật sợ hãi” ngược lại mắt hắn khẽ nhếch, liếc thấy Lạc Thần tay trái quấn nhiễm huyết băng vải, bỗng dưng cười nói: “Ôi, đại nhân như thế nào bị thương, không phải là do cổ làm cho sao, này như thế nào cho phải? Đại nhân thân thể lúc này ắt là thật sự yếu ớt, Đoạn Huyên không nói, chính là chủ thượng lần này nhìn thấy, chỉ sợ cũng sẽ đau lòng chết.”

Lạc Thần nguyên bản sắc mặt lạnh như băng, vừa nghe đến hai chữ “Chủ thượng”, trong mắt thoáng chốc hiện ra căng thẳng, ngực phập phồng không ngừng, ta thấy Lạc Thần bị chán ghét quỷ này nói đến tâm loạn, nhất thời trong cơn giận dữ, quát: “Ngươi yêu quái đáng chết, ngươi nói cái gì?!” Cẩm Sắt trường kiếm sớm xuất ra, Vũ Lâm Hanh cũng là nhìn không được, Phi Kiếm cũng tự một bên quét đến, hai người liên thủ hướng hắn đánh đến.

Trác Đoạn Huyên thấy thế nắm một ngón tay, hóa xà một bên giống như nghe hiểu mệnh lệnh của hắn, lập tức bắn lên, xúc tua màu đen múa may liền hướng hai người chúng ta cuốn lại.

====================

chương này buồn cười đoạn “Sư Sư, xác chết của ngươi sống dậy!”, tiểu Vũ thật là siêu cấp hồn nhiên =]]

Chapter
1 Chương 1: Khách thăm rừng trúc (Quyển 1: Kim bạc phong vân)
2 Chương 2: Dạ đấu
3 Chương 3: Rắp tâm
4 Chương 4: Lên đường
5 Chương 5: Khách sạn
6 Chương 6: Hồng dạ
7 Chương 7: Tiếu tử lĩnh
8 Chương 8: Tuyệt trảm
9 Chương 9: Khác loại trong động thiên
10 Chương 10: Đế nữ ti
11 Chương 11: Huyền không quan (*)
12 Chương 12: Cái bóng lẻ loi
13 Chương 13: Trong trận có thiên địa
14 Chương 14: Hồng liên hỏa
15 Chương 15: Hung thần ra trận
16 Chương 16: Bích lăng giáp
17 Chương 17: Đầu thạch vấn lộ (*)
18 Chương 18: Y nhân (*)
19 Chương 19: Phiên hồng bạch ảnh (*)
20 Chương 20: Chuyện cũ trước kia
21 Chương 21: Vàng thếp
22 Chương 22: Mắt tu la
23 Chương 23: Tình này biết nói với ai
24 Chương 24: Ngọc lưu ly máu
25 Chương 25: Chỉ là bắt đầu
26 Chương 26: Chơi cờ (Quyển 2: Cổ thành trầm phù)
27 Chương 27: Chim yến trở về
28 Chương 28: Bàn chuyện đêm khuya
29 Chương 29: Ánh trăng
30 Chương 30: Phong nguyệt các
31 Chương 31: Tố Uyên
32 Chương 32: Khanh chi nhan
33 Chương 33: Đại địa như bích
34 Chương 34: Khế sa chi dạ
35 Chương 35: Giương cung xạ nguyệt
36 Chương 36: Nhất mộng đàm hoa tiêu
37 Chương 37: Long câu sơ thiệp (lần đầu đến long câu)
38 Chương 38: Quỹ thố ti tử
39 Chương 39: Lê Vô Thanh
40 Chương 40: Hoa khai đồ mi nhập vực sâu
41 Chương 41: Hôn Trộm
42 Chương 42: Chước chước kì hoa (bông hoa rực rỡ)
43 Chương 43: Đào chi yêu yêu (Hoa đào nở rộ)
44 Chương 44: Mê hồn chướng
45 Chương 45: Thành trung cựu ảnh
46 Chương 46: Phệ tâm cổ
47 Chương 47: Thạch môn
48 Chương 48: Nhược Diêu
49 Chương 49: Trác Đoạn Huyên
50 Chương 50: Loạn trung đấu
51 Chương 51: Ý Loạn Tình Mê (Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam thượng)
52 Chương 52: Đêm hoa đăng lung linh (thượng)
53 Chương 53: Đêm Hoa Đăng Lung Linh (Hạ)
54 Chương 54: Xuân mộng vô ngân
55 Chương 55: Vũ dạ tế phù hương
56 Chương 56: Nhất dạ tham hoan khúc ( Một đêm mê đắm hoan ca)
57 Chương 57: Lạc Thần phiên ngoại ( nhất ) – Ai cùng quen năm xưa
58 Chương 58: Hồng Nguyệt
59 Chương 59: Kinh biến
60 Chương 60: Mây khói thoáng qua
61 Chương 61: Thương biệt ly
62 Chương 62: Lạc thủy chi thần(1) ( Nữ thần sông Lạc Hà)
63 Chương 63: Cô Tô tống táng
64 Chương 64: Đêm chưa ngủ
65 Chương 65: Thâu hương thiết ngọc (vụng trộm lấy hương ngọc)
66 Chương 66: Kiều diễm vẫn phong lưu
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Khách thăm rừng trúc (Quyển 1: Kim bạc phong vân)
2
Chương 2: Dạ đấu
3
Chương 3: Rắp tâm
4
Chương 4: Lên đường
5
Chương 5: Khách sạn
6
Chương 6: Hồng dạ
7
Chương 7: Tiếu tử lĩnh
8
Chương 8: Tuyệt trảm
9
Chương 9: Khác loại trong động thiên
10
Chương 10: Đế nữ ti
11
Chương 11: Huyền không quan (*)
12
Chương 12: Cái bóng lẻ loi
13
Chương 13: Trong trận có thiên địa
14
Chương 14: Hồng liên hỏa
15
Chương 15: Hung thần ra trận
16
Chương 16: Bích lăng giáp
17
Chương 17: Đầu thạch vấn lộ (*)
18
Chương 18: Y nhân (*)
19
Chương 19: Phiên hồng bạch ảnh (*)
20
Chương 20: Chuyện cũ trước kia
21
Chương 21: Vàng thếp
22
Chương 22: Mắt tu la
23
Chương 23: Tình này biết nói với ai
24
Chương 24: Ngọc lưu ly máu
25
Chương 25: Chỉ là bắt đầu
26
Chương 26: Chơi cờ (Quyển 2: Cổ thành trầm phù)
27
Chương 27: Chim yến trở về
28
Chương 28: Bàn chuyện đêm khuya
29
Chương 29: Ánh trăng
30
Chương 30: Phong nguyệt các
31
Chương 31: Tố Uyên
32
Chương 32: Khanh chi nhan
33
Chương 33: Đại địa như bích
34
Chương 34: Khế sa chi dạ
35
Chương 35: Giương cung xạ nguyệt
36
Chương 36: Nhất mộng đàm hoa tiêu
37
Chương 37: Long câu sơ thiệp (lần đầu đến long câu)
38
Chương 38: Quỹ thố ti tử
39
Chương 39: Lê Vô Thanh
40
Chương 40: Hoa khai đồ mi nhập vực sâu
41
Chương 41: Hôn Trộm
42
Chương 42: Chước chước kì hoa (bông hoa rực rỡ)
43
Chương 43: Đào chi yêu yêu (Hoa đào nở rộ)
44
Chương 44: Mê hồn chướng
45
Chương 45: Thành trung cựu ảnh
46
Chương 46: Phệ tâm cổ
47
Chương 47: Thạch môn
48
Chương 48: Nhược Diêu
49
Chương 49: Trác Đoạn Huyên
50
Chương 50: Loạn trung đấu
51
Chương 51: Ý Loạn Tình Mê (Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam thượng)
52
Chương 52: Đêm hoa đăng lung linh (thượng)
53
Chương 53: Đêm Hoa Đăng Lung Linh (Hạ)
54
Chương 54: Xuân mộng vô ngân
55
Chương 55: Vũ dạ tế phù hương
56
Chương 56: Nhất dạ tham hoan khúc ( Một đêm mê đắm hoan ca)
57
Chương 57: Lạc Thần phiên ngoại ( nhất ) – Ai cùng quen năm xưa
58
Chương 58: Hồng Nguyệt
59
Chương 59: Kinh biến
60
Chương 60: Mây khói thoáng qua
61
Chương 61: Thương biệt ly
62
Chương 62: Lạc thủy chi thần(1) ( Nữ thần sông Lạc Hà)
63
Chương 63: Cô Tô tống táng
64
Chương 64: Đêm chưa ngủ
65
Chương 65: Thâu hương thiết ngọc (vụng trộm lấy hương ngọc)
66
Chương 66: Kiều diễm vẫn phong lưu