Chương 92

So với sự náo nhiệt của Cảnh Thúy Cung, ở Trung Cung quạnh quẽ rất nhiều.

Tần Như Yên vẫn đang bị bệnh, trong điện đốt hai cái bếp để sưởi ấm nhưng nàng vẫn đắp một chiếc chăn thật dày nằm trên giường đọc sách, khuôn mặt ốm yếu tái nhợt, giống như một mỹ nhân mỏng manh như sứ trắng.

Từ ma ma hầu hạ bên cạnh nàng bước vào, cho cung nữ lui xuống, thấp giọng nói. Nương nương, bệ hạ đưa thái tử tới Cảnh Thúy Cung rồi.

Tần Như Yên nghe vậy cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói. Thái tử thích Triệu Cẩn, biết nàng vào cung đương nhiên là sẽ tới.

Từ ma ma có chút gấp gáp, nói. Nương nương, chuyện này không đơn giản như người nghĩ đâu. Trước kia bệ hạ để thái tử ở lại chỗ của người, bây giờ lại để thái tử ở bên cạnh Triệu Cẩn, nếu tương lai...

Tần Như Yên ngẩng đầu lên, nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc bén. Thái tử được bệ hạ mang đi tại sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?

Đương nhiên Từ ma ma biết rõ, còn không phải là vì Tần lão gia không nghe lời khuyên can của hoàng hậu, ra tay với Triệu Cẩn, khiến hoàng thượng nghi ngờ nương nương. Trước kia bệ hạ rất tin tưởng nương nương, loại chuyện như vậy sẽ không nghĩ tới hoàng hậu nương nương có liên quan, từ khi vị tiểu thư Triệu gia này xuất hiện, bệ hạ càng ngày càng xa cách hoàng hậu, Triệu Cẩn xảy ra chuyện, bệ hạ chưa điều tra rõ mà đã đổ lên người nương nương, sau khi chuyện rõ ràng, vẫn trách tội nương nương, còn đón thái tử đi, quả thật là khác thường, Triệu Cẩn kia rốt cuộc có bản lĩnh gì? Dù bệ hạ hay là thái tử cũng đều mê muội nàng ta như vậy...

Từ ma ma khuyên nhủ. Nương nương, người khác không biết nhưng chúng ta đều biết vị Hướng chiêu nghi này là tiểu thư phủ Tề Quốc công, lại có chỗ dựa vững chắc là đại tướng quân, bệ hạ lại ưu ái nàng ta, để cho nàng ta tiến cung còn để nàng ta nhận thừa tướng làm nghĩa phụ, thế lực sau lưng không thể khinh thường, lão gia cũng sợ khi nàng ta vào cung thì người sẽ chịu thiệt mà thôi.

Tần Như Yên để sách trên tay xuống, cười lạnh. Sợ bổn cung chịu thiệt? Nhưng kết quả thì sao, điểm chút tài mọn Như Nguyện à? Bây giờ cảm thấy bổn cung không còn được trọng dụng nữa mà thôi, ngươi phái người nói với Tần quốc trượng, nếu ông ấy không tin bổn cung thì cho thứ muội tiến cung đi! Bổn cung nhất định sẽ giúp đỡ hết sức, tránh để thứ muội gặp nguy hiểm, nhưng phải tự tìm cách tiến cung đi.

Từ ma ma vừa nghe xong đã im lặng, tết vui vẻ lần trước, Nhị tiểu thư cũng theo lão gia vào cung, thừa dịp bệ hạ rời đi liền theo ra ngoài, nhưng không bao lâu đã quay lại, sắc mặt hết sức khó coi, cũng không biết gặp phải chuyện gì, chỉ là sau này lão gia cũng không nhắc tới chuyện để Nhị tiểu thư vào cung nữa.

Từ ma ma biết có lẽ Nhị tiểu thư không dùng được, nên tiếp tục khuyên nhủ. Nương nương, đồ con thứ hồ ly kia làm sao sánh được với ngài? Lão gia cũng bị con tiện nhân không biết xấu hổ kia lừa gạt mà thôi. Mới đầu thấy nàng ta có vài phần tài hoa, muốn nhân cơ hội này đưa nàng ta ra ngoài ngắm thiên hạ, nhưng không ngờ lại động tâm với bệ hạ. Sau khi về nhà, lão gia cũng trừng phạt nàng ta rất nghiêm khắc đấy!

Tần Như Yên không phải là kẻ ngốc để mặc người ta lừa dối, nghe vậy cười lạnh. Vậy thì đáng tiếc cho Tề quốc trường dày công vun đắp người ta rồi.

Từ ma ma tiếp tục nói những lời tốt đẹp. Nương nương, người mới là trưởng nữ được lão gia dày công vun đắp, bất cứ ai cũng không thể làm lung lay được vị trí của người.

Dày công vun đắp? Cái gọi là dày công vun đắp chẳng qua là không từ thủ đoạn để đưa nàng tiến cung, biến nàng trở thành quân cờ đắc lực cho ông ta mà thôi, tất cả cũng vì nghiệp lớn của ông ta, tình cảm giữa cha và con gái bạc bẽo như vậy, Tần Như Yên đã biết từ lâu.

Trước khi cập kê, Tần Như Yên cũng từng cho rằng cha đã dày công vun đắp cho nàng, khi nàng là viên ngọc quý trên tay Tần gia, nàng đã xem nàng là niềm tự hào của Tần gia, đồng thời cũng tạo ra sự thanh cao và kiêu ngạo của nàng khác với những nữ tử bình thường. Nàng từng ngây thơ nghĩ rằng mình không giống những nữ tử bình thường, không phải gả vào chốn gia trạch ngày ngày giúp quân dạy con, có lẽ nàng sẽ vào triều làm quan, trở thành một nữ nhân kiệt xuất, tạo phúc cho bách tính thiên hạ, bôn ba vì bất bình của thế gian.

Nhưng khi nàng bị người cha kính yêu của mình ép gả cho Trần Kình, sau khi bị hạ thuốc rồi thành chuyện với Trần Kình, nàng biết rằng giấc mơ của mình đã tan vỡ, từ đầu tới cuối nàng chỉ mà một quân cờ hy sinh cho nghiệp lớn của Tần gia. Nàng không biết tại sao tham vọng của cha mình lại lớn như vậy, nàng chỉ biết đây là số mệnh mà cả đời này nàng không thể thoát khỏi, là nỗi đau của phận làm nữ nhân.

Ban đầu Tần Như Yên không ghét Trần Kình, Trần Kình thậm chí còn là một nam nhân tốt trong số ít những nam nhân nàng từng gặp, mặc dù hắn là thái tử nhưng lại có trái tim hiền lạnh tốt bụng, đôi khi còn rất nhát gan, nhưng khi gặp một vài chuyện hắn lại cứng rắn hơn bất cứ ai khác, nàng rất thích tiểu sư đệ này, nhưng cũng chỉ xem hắn như tiểu sư đệ mà thôi.

Khi nàng bị phụ thân ép gả cho hắn, Tần Như Yên cảm thấy cực kỳ ghét Trần Kình, nàng biết đó là sự ghen ghét đối với số mệnh đã được sắp đặt sẵn, Trần Kình chỉ là người vô tội bị liên lụy mà thôi. Khi phụ thân hạ dược tính kế với nàng, cũng chính là lời nhắc nhở cuối cùng gửi tới nàng, nếu nàng không thể thành chuyện với Trần Kình, nàng sẽ là thứ bỏ đi của Tần gia, bị giam trong gia trạch cả đời này không thoát được. Vậy nên khi Trần Kình hỏi nàng có nguyện ý hay không, nàng nói Nguyện ý.

Mọi chuyện sau đó diễn ra rất thuận lợi, Trần Kình nhận trách nhiệm hủy hoại sự trong trắng của nàng rồi cưới nàng vào cung, nàng nhanh chóng có thai, khi mang thai, nàng bị nghén rất dữ dội, hầu như ngày nào cũng nôn mửa, thậm chí còn cảm giác bản thân mình sẽ chết đi. Nàng nghĩ rằng Trần Kình vốn cũng không thích nàng sẽ ghét bỏ nàng, nhưng không ngờ hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy, không ghét những thứ nàng nôn ra, ngày nào cũng chăm sóc nàng, làm tròn bổn phận một người phu quân đối với nàng.

Sau này, phản ứng thai nghén cũng dần tốt hơn, bụng nàng ngày càng lớn, nhóc con bên trong còn hay động đậy, Trần Kình lúc nào cũng dựa vào bụng nàng nghe ngóng như một đứa trẻ ngây thơ, vừa thấy động đậy liền ngạc nhiên nói với nàng bảo bối biết cử động, dạy đứa con trong bụng gọi cha, mẹ, hôn cái bụng tròn vo của nàng, đắm chìm trong niềm vui được làm cha.

Tần Như Yên đã từng rung động trước Trần Kình như vậy, nhưng trái tim của nàng nói cho nàng biết rằng không thể thỏa hiệp, nàng và Trần Kình đã được định trước là không có kết quả, bọn họ đi hai con đường, không phải ngươi chết thì ta sống...

Dù không muốn nhưng vẫn mệnh của nàng liên quan tới Tần gia, không thể nào cắt đứt, còn tương lai Trần Kình sẽ trở thành hoàng đế, đời này hắn không chỉ có mình nàng, hắn sẽ có hậu cung ba nghìn giai lệ, sẽ có càng nhiều nữ tử làm hắn yêu thích, một khi nàng động lòng, nàng sẽ bước tới đường cùng, mất đi tất cả, nàng muốn ít nhất là trái tim của nàng...sẽ được tự do, sẽ không bị người khác thao túng.

Những gì xảy ra sau này nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng vừa sinh con ra, Thái thượng hoàng liền nhường ngôi, Trần Kình kế vị, nàng trở thành hoàng hậu, bắt đầu tuyển tú cho Trần Kình nhưng Trần Kình lại từ chối, nàng tới hỏi Thái hậu, nhưng Thái hậu lại để nàng và hoàng đế tự quyết định.

Hoàng thất như vậy khiến nàng có chút khó hiểu và bối rối, nàng thử đưa mỹ nhân vào cung của Trần Kình, nhưng Trần Kình đã đuổi tất cả đi, không ai trong số những tai mắt của cha có thể bước vào trong. Dần dần, nàng hiểu được quyết tâm của Trần Kình, cũng cảm thấy có chút khó tin.

Nàng biết Thái thượng hoàng là người chung tình, cả đời chỉ cưới một thê tử là Thái thượng hoàng hậu, không có nữ nhân khác bên cạnh, nàng từng cho rằng có lẽ một nữ anh hùng không ai địch nổi giống Thái thượng hoàng hậu mới khiến Thái thượng hoàng chung tình đến vậy, nhưng không ngờ Trần Kình lại chung tình giống như phụ hoàng, chỉ một lòng với thê tử, tuyệt không nạp hậu cung.

Nàng vẫn luôn không thể tin được, nàng không nghĩ ra ngoại trừ vị trí chính thê thì nàng có gì đáng giá để cho một hoàng đế phải chung tình đến vậy, bọn họ từng ghét bỏ nhau, làm sao có thể so sánh được với Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu sống chết có nhau? Có lẽ đây chỉ là tính cách nhất thời của Trần Kình, đợi khi hắn biết nàng không tốt, cuối cùng sẽ bỏ nàng mà đi, sẽ có một nữ tử đáng giá để hắn chung tình.

Nhưng Tần Như Yên không phải là nữ tử có ý chí sắt đá, thời gian trôi qua, năm tháng như thoi đưa, bốn năm qua đi, Trần Kình vẫn thủy chung như xưa, còn Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu cũng yêu thương nàng. Nàng bắt đầu nghĩ rằng số phận của mình có thể còn lựa chọn khác, có thể từ bỏ Tần gia khiến nàng tuyệt vọng tới mức không muốn sống, bắt đầu một khởi đầu mới.

Nhưng chuyện này quá mạo hiểm, dù sao Tần gia cũng là nhà mẹ đẻ của nàng, tội phản quốc liên lụy tới cửu tộc, nàng thật sự rất yêu mẹ mình, muốn bảo vệ ông ngoại và bà ngoại của nàng, sẽ liên lụy tới cậu, cháu trai ngoại của nàng, nàng không muốn vì hạnh phúc của bản thân mà hy sinh tính mạng của nhiều người như vậy, vậy nên nàng muốn vẹn cả đôi đường, vừa phá hủy mưu kế của cha, vừa giúp đỡ, nhắc nhở Trần Kình, cuối cùng có thể khiến Tần gia thu tay lại, còn Trần Kình cũng sẽ không phải lo lắng.

Không ngờ vào đúng lúc này Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu lại xảy ra chuyện, từ đó về sau, Trần Kình trở thành một người khác, tình cảm của hắn đối với nàng cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, có lẽ hắn cũng nhận ra nàng có gì đó không ổn, có lẽ hắn nghi ngờ nàng có liên quan tới chuyện của Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu, bên phía phụ thân cũng bắt đầu hành động, tất cả đều khiến kế hoạch của nàng bị rốt loạn, khiến nàng không biết đứng về phía ai, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Trần Kình gặp nguy hiểm, vậy nên nàng chỉ có thể bắt đầu lại, nhưng tất cả những thay đổi sau này khiến nàng không thể làm được gì nữa.

Nàng thật sự rất mệt mỏi.

Tần Như Yên cầm sách lên, lật vài trang, nói. Đi nói với Tần quốc trượng, nếu còn có thể tin tưởng bổn cung thì đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, bổn cung tự có cách.

Từ ma ma vội vàng gật đầu, do dự nói. Vậy thái tử điện hạ thì sao ạ? Người định để mặc thái tử càng ngày càng thân thiết với Hướng chiêu nghi sao?

Tần Như Yên thản nhiên nói. Chuyện này không cần lo lắng, dù sao Triệu Cẩn cũng là phi tần của hoàng thượng, thái tử và nàng tuy trở thành mẹ con trên danh nghĩa nhưng không có quan hệ huyết thông. Lớn hơn chút nữa, gặp phải quy củ thì cũng không thể tới chỗ nàng ấy nữa, nếu bọn họ thân thiết quá mức, ngay cả bệ hạ cũng sẽ cảm thấy không ổn, bây giờ kiểm soát quá nhiều sẽ chỉ khiến bệ hạ và thái tử không thích, lợi bất cập hại.

Tự ma ma khom lưng nói. Vẫn là nương nương nghĩ ngợi chu đáo, nương nương phải sớm khỏi bệnh, thái tử điện hạ dù sao cũng là con của người, người phải tự dạy dỗ mới tốt.

Tần Như Yên gật đầu. Bổn cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi lui xuống đi. Dứt lời, nàng đặt sách xuống, nhắm mắt lại.

Từ ma ma muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cung kính lui xuống.

Trong điện trở nên yên tĩnh không một tiếng động, Tần Như Yên lại mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ đau lòng. Thật ra, không người mẹ nào hy vọng con trai mình mang thai chín tháng mười ngày lại thân thiết với người khác. Nhưng nàng không thể....

Nàng biết phụ thân muốn lợi dụng Trần Tự, cho nên nàng luôn dạy Trần Tự phải bảo vệ phụ hoàng, thân thiết với phụ hoàng, thậm chí ngay cả người mẫu hậu như nàng cũng không quan trọng bằng phụ hoàng. Trần Tự là một đứa trẻ thông minh, nó có thể nhận ra sự lạnh nhạt và nghiêm khắc của nàng, biết phụ hoàng, ông nội và bà nội đối xử hết lòng với nó, vậy nên từ nhỏ Trần Tự đã biết thiên vị phụ hoàng trước mặt nàng, có chuyện gì cũng giấu giếm giúp phụ hoàng, lúc ấy nàng vừa vui vừa đau lòng, trong lòng day dứt không nói nên lời.

Nhưng nàng có thể trách ai, chỉ có thể trách vận mệnh bất công mà thôi!

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
Chapter

Updated 112 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112