Quyển 1 – Chương 13: Cùng lãng quên giữa màn sương khói

Có lẽ mọi chuyện đêm qua đều giống như trước, chỉ là giấc mộng.

Có lẽ mọi giấc mộng ngày trước cũng đều giống như tối qua, nỗi sợ hãi cận kề ngay bên cạnh.

Đã sáng rồi, nhưng trời không đẹp, mưa bụi mau hạt ken dày. Cửa sổ phòng cô mở suốt đêm, mưa tạt vào làm ướt một mảng bàn phía dưới.

Tư Dao ngồi dậy, nhìn máy tính vẫn đang mở. Những lời của "Kiều Kiều" vẫn còn trong bộ nhớ.

Đước! Mình sẽ triệt để xóa sổ cái thứ "Ảo giác luận" của anh ta, sẽ bớt được cái khoản chi phí đi khám bác sĩ tâm lý.

Cô gọi điện cho Lâm Mang: "Anh biết không, tối qua em lại nhận được lời thoại của Kiều Kiều!"

"Hả?" Giọng Lâm mang run run, chắc hẳn anh lại nhớ đến cảm giác kinh hãi khi hồi trước anh nhận được lời thoại của Kiều Kiều.

"Cô ấy không vui vì chúng ta gặp gỡ".

"GÌ thế? Em nói là... cô ấy biết chúng ta gặp nhau?" Gọng Lâm Mang càng run hơn nữa.

"Còn biết rõ chúng ta ngồi ăn ở Rừng Họa My! Cô ấy nói không sai. Không phải tung hỏa mù để dọa chúng ta, mà đang ở bên chúng ta thật!"

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Rồi, âm Mang nặng nề than thở: "Xem ra, dù anh đi đến đâu cũng không thoát nổi nỗi si mê của cô ấy. Em cũng biết, anh yêu anh nhớ và cũng mong gặp cô ấy. Nhưng cô ấy cứ xuất quỷ nhập thần như thế này, thì anh không sao có thể sống bình thường được, anh sẽ suy sụp. Có lẽ anh chẳng thể ở lại Giang Kinh nữa".

Tư Dao nghĩ bụng: chính mình cũng đang phải đối mặt với những rắc rối này.

Lâm Mang tự hỏi:

- Mình nên làm gì đây?

Tư Dao cố tập tung suy nghĩ, tâm trạng rối bời, cô vẫn không thể làm rõ điều gì, thôi đành phó mặc vậy. Cô tâm sự: "Vào lúc này, chúng ta nên giãn nhau ra, càng xa càng tốt; tuy em cũng mong chúng ta có thể an ủi nhau nhưng chỉ e sẽ là càng thêm sai lầm. Nên nhớ rằng quấy rối người chết là điều hết sức ngu xuẩn. Em cảm thấy chúng ta đã vô tình làm cho Kiều Kiều không thể an nghỉ. Việc gặp mặt như tối qua, phải thôi hẳn. Em nói thế, có vẻ như rất mế tín phải không?"

"Bất kì ai, nếu gặp phải những chuyện như chúng ta thì cũng không thể không ngờ ngợ. Em vẫn như xưa, rất có lí trí!" Giọng của Lâm Mang rất nặng nề.

"Mãi về sau này em mới nhận ra rằng mình chẳng hề lý trí, em đã mắc rất nhiều sai lầm ngu xuẩn".

"Anh cũng thế... để anh thử nhớ lại... Nói cho nghiêm túc, thì chuyện anh đi khỏi Giang Kinh thật sự đáng cười đúng không? Rồi lại về đây chưa được một tuần lẽ". Lâm Mang tự chế nhạo mình thật chua chát.

"Không! Điều này chỉ có thể chứng minh một điều... anh đã càng chín chắn hơn. Ngày trước em đã nghĩ nhầm về anh".

"Anh sẽ nghĩ thêm..."

Đặt điện thoại xuống, Tư Dao hết sức buồn rầu. CÓ lúc có đã nghĩ Kiều Kiều dọa dẫm và giày vò mình là phải, đúng là mình đang chờ đợi một cái gì đó, thậm chí là, bắt đầu từ hôm gặp Lâm Mang trong chuyến đi núi Vũ Di. Khi anh trở lại Giang Kinh, cô đã thấy xót xa cho anh, rồi cũng thoáng một chút toan tính mong đợi. Dù sao anh ấy cũng là người mình đã từng yêu, lúc này cả hai lại lâm vào cảnh ngộ bế tắc na ná như như nhau, khiến cho hai người cùng trở thành hành khách ngồi trên một con thuyền nhỏ giữa trời mưa gió.

Tuy cô không sai, cô có lí trí nhưng trong tình cảnh đồng bệnh xót thương nhau, rất sễ nảy sinh những tình cảm phức tạp; cô và Lâm Mang cần có khoảng cách, nó là một quãng đường dài đằng đẵng - giữa sự sinh tử của Kiều Kiều.

Lòng bôn bề bào nỗi niềm, Tư Dao mở cửa đi xuống tầng dưới định tìm chút gì đó ăn tạm. Cô bình thản tự nhiên bước vào bếp, thấy Chung Lâm Nhật và Lịch Thu đang trò chuyện. Nhìn thấy Tư Dao, Lịch Thu "ôi" một tiếng rồi bước lại, gỡ cặp kính râm, ánh mắt đầy ái ngại: "Tư Dao vẫn gặp ác mộng à, đang rất xinh tươi sao lại thành ra ủ rũ thế này?"

Tư Dao thấy ấm lòng, thầm nghĩ: "Lịch Thu chẳng phải con người "không ăn thức ăn của nhân gian", cô ấy rất quan tâm đến mình". Và lại nghĩ: "Liệu có nên cho hai người này biết về việc KIều Kiều đã gửi lời thoại QQ đến, và các chuyện Lâm Mang đã gặp phải hay không? họ sẽ nói gì? Lại nói là ảo giác? Hay là mình lại nhận dược một chút thương hại? Sẽ chỉ vô ích thôi". Cô bèn cười cười: "Ác mộng đã bớt đi nhiều rồi, tại tối qua tôi ra ngoài ăn, bị đau bụng..."

Lâm Nhuận nhìn thẳng vào Tư Dao nói: "CÔ đừng quên rằng, bát cứ lúc nào cần gì, cố cứ đến gõ cửa phòng tôi... tôi nghĩ, chắc là chị Lịch Thu và anh Tử Phóng cũng thế. Chúng ta ở cùng số nhà, phả hết sức giúp đỡ nhau".

Tư Dao cảm động gật đầu, thầm nghĩ: "Chỉ mong anh đừng khuyên tôi đi khám bác sĩ tâm lý thôi!".

Máy di động ở cổ tay đang đeo bỗng reo lên, Tư Dao nhận ngay ra dố máy của Lâm Mang, vội hỏi luôn: "Sao? Lại có chuyện gì thế?" Nói rồi mới nhớ ra Lâm Nhuận và Lịch Thu đang ở bên, cô liếc nhìn, quả nhiên thấy họ đang ngạc nhiên nhìn mình; cô đành nhịn đói và bước lên gác.

"Anh đã nghĩ ra rồi, anh quết định đi khỏi Giang Kinh, đi ngay hôm nay". Giọng Lâm Mang rất quả quyết.

"Sao lại nhanh thế? Em... em tán thành, anh làm thế rất đúng".

Nhưng anh có một yêu cầu, anh muốn gặp em lần chót, vì đi lần này chẳng biết đến bao giờ mới lại gặp em, chúng ta ... vẫn là bạn tốt chứ. Giọng anh vẫn chắc nịch như thế, khiến Tư Dao khó mà thoái thác.

Huống chi cô căn cản chẳng muốn thoái thác!

Đi trên con đường ven hồ Chiêu Dương, Tư Dao thầm ngủ: Kiều Kiều, giữa mình và Lâm Mang hết sức trong sáng, mình chỉ gặp anh ấy lần chót, sau đó không dính dáng gì nữa. Cậu đừng trách mình, và cũng đừng tìm đến mình nữa.

Nghĩ đến đây cô hơi sững người, bèn tắt máy di động. Mình sợ điều gì? Sợ Kiều Kiều gọi điện đến ư? Cô ấy có thể vào mạng QQ, thì cũng có thể gọi điện thoại chứ gì? Có lẽ đây là lần cuối gặp mặt Lâm Mang, Tư Dao không muốn bị quấy rầy. Cô nghĩ mình có phần nơm nớp đa nghi.

Quả thực không thể tưởng tượng nổi: một cô gái đã chết hai tháng trời, lại có thể phát tin QQ cho bạn và người yêu ngày trước? Tư Dao cảm thấy mình đang sống ở một đoạn đường đời đầy chuyện vô lý lại rất mông lung, liệu đến bao giờ mới kết thúc đây?

Hiệu trà Thanh Hồ chỉ là một quán trà nhỏ không đáng để ý trong khu biệt thự cao caaso "ốc đảo quý tộc" này, ngoài ưu thế cận thủy làm bạn với mầu xanh, thì điều đáng nói là dân cứ trú ở khu này kết giao với nhau đều chẳng tầm thường, khách vào uống trà nổi tiếng là " rẩ đẳng cấp", cho nên chỉ sau vài năm ngắn ngủi, Thanh Hồ đã trở thàng một điểm đến rất thời thượng ở Giang Kinh, ngang tầm với đường Bách Gia Thôn toàn các quán bar ở ngoại thành phía tây thành phố; những người "thích học làm sang" còn bày đặt ra cái câu "Sớm trà Thanh Hồ thủy, Tối rượu Bách Gia Thôn".

Lam mang gọi điện lúc anh ngồi trên taxi, xe đang chạy về phí nhà Tư Dao; cô nếu ý kiến hãy đến hiệu trà để gặp mặt lần chót. Hiệu trà sẽ không có những hồi ức, không có khói bếp quen thuỗc xào nấu quen thuộc , chỉ có hương trà dìu dịu trong lành; có lẽ sẽ là nơi rất tốt để người ta có thể tĩnh tâm nhẹ nhõm đối diện với hiện tại và tương lai.

Nhưng cũng có thể trái lại. Ai mà biết được?

Tư Dao bước vào, rồi lên tầng hai, Lâm Mang đã ngồi đó, tựa vào lan can, ngắm màn sương khói trên mặt hồ Chiêu Dương dưới bầu trời đầy mây xám, trầm tư nghĩ ngợi. Cô không dám làm gián đoạn dòng suy nghĩ, bèn đứng xa xa trong chốc lát, rồi thư thả nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống.