Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ

“Đúng là đứa bé ngoan, một năm không gặp vẫn nhận ra được mẹ.” Nàng nghẹn ngào suy nghĩ ôm lấy hai đứa trẻ, mới phát giác mình đã không thể ôm trọn được hai đứa.

Cũng đúng thôi, hai đứa trẻ hơn hai tuổi, béo tròn như hai trái bóng cao su, đôi mắt to trong veo như nước hồi trước cũng sắp bị thịt che mất.

“Cha hai con cho các con ăn thuốc tăng trưởng cho heo à?” Hân Duyệt kinh ngạc.

Má Ngô vừa lau nước mắt vừa nói: “Thiếu nãi nãi không ở nhà một năm, đại thiếu gia sợ bọn nhỏ ăn không ngon, mỗi ngày tìm đủ cách mua thức ăn ngon, còn dặn phòng bếp nấu nhiều thịt cá cho tiểu thiếu gia và tiểu thư ăn, cho nên...... Ăn thành như vậy.”

Hân Duyệt thở dài, Vân Đình chính là như vậy, không biết làm sao biểu đạt tình cảm của mình, nên cứ liều mạng lo cái ăn, cái mặc.

Tiểu Nghiên cũng lau nước mắt: “Thiếu nãi nãi, người đã trở về rồi, ta muốn chết...... Huhu......”

“Nha đầu ngốc, đừng khóc.” Xoa xoa mặt của nàng.

Hai đứa trẻ bên cạnh lại bắt đầu lao nhao: “Mẹ và trong bức họa giống nhau.”

“Không, không giống đâu, bên ngoài nhìn đẹp hơn.”

Phong nhi đến kéo tay nàng: “Mẹ, người cùng xem với chúng con, phụ thân vẽ rất là khó coi.” Nó vển cái miệng nhỏ nhắn kéo Hân Duyệt đi thư phòng.

Hân Duyệt sợ ngây người, khắp phòng đều treo bức họa của nàng, có lúc trước khi kết hôn ở Dương Châu, cũng có bức tranh Thưởng mai Tề Vân Phong họa cho bọn họ, còn lại hẳn đều là bút tích của Tề Vân Đình, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc vui hoặc giận, có mùa đông mặc áo bông, cũng có mùa hè mặc quần lụa mỏng......

“Mẹ, người xem, cha nói lúc này chúng con còn ở trong bụng của mẹ.” Ý nhi chỉ vào bức tranh Thưởng mai kia.

Phong nhi không cam lòng yếu thế: “Mẹ, phụ thân nói đây là một nhà chúng ta cùng đến Uyển giáo hội.” Dù sao cũng là đứa trẻ, ba chữ Uyển giao hội còn chưa nói rõ ràng.

Hân Duyệt nhìn theo ngón tay nhỏ của nó, bức họa có bốn người, Vân Đình một tay ôm Phong nhi, tay kia quàng sau lưng Hân Duyệt. Ý nhi ở trong lòng Hân Duyệt bắt lấy banh vải nhiều màu trong tay Phong nhi, Phong nhi dựa vào phụ thân che chở, giơ tay cao lên không cho cậu bé bắt được.

“Mẹ, người xem phụ thân vẽ không giống, trong bức họa béo như vậy, còn bây giờ người lại gầy như vậy.” Phong nhi cắn ngón tay làm ra chiều suy nghĩ.

“Béo mới đẹp.” Ý nhi làm bộ dáng ông cụ non.

Khó trách, đứa trẻ nhỏ như vậy có thể nhớ được bộ dạng của mẹ, thì ra bộ dạng của nàng mỗi ngày đều xuất hiện trước mắt bọn chúng. Vân Đình đã chịu đựng nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm này, kể lại từng câu chuyện xưa cho bọn nhỏ, để cho bọn chúng nhớ kỹ từng chi tiết một chuyện của mẹ.

Thu Sương cảm khái: Tạo hóa trêu người, đại tẩu thật vất vả trở về, đại ca thế mà lại đi rồi.

“Tỷ tỷ, là tỷ đã trở lại sao?” Tiếng nói trong trẻo của Giang Lăng truyền đến.

Hân Duyệt quay đầu, xông vào phòng đầu tiên là Quách Diệp, nàng có luyện võ, tất nhiên thân thủ nhanh hơn Giang Lăng đôi chút.

“Đại tẩu, tẩu đã trở lại......” Cô nương kia nước mắt ào ào đổ xuống, khiến cho mắt Hân Duyệt cũng đỏ hoe.

“Tiểu Diệp, tỷ tỷ trở về là chuyện tốt, đừng khóc.” Giang Lăng giữ chặt tay Hân Duyệt, mím môi, trên mặt mừng mừng tủi tủi.

Ý nhi đã chạy tới, nắm áo Quách Diệp lắc lắc: “Dì đừng khóc.”

Phong nhi nói tiếp: “Diễn viên hí khúc mà khóc sẽ không đẹp.”

Quách Diệp xì một tiếng nở nụ cười, bình thường chính là dùng cách này dỗ nó không khóc, nay lại bị dùng ngược lại trên người mình.

Giữa trưa mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, Hân Duyệt nhìn chỗ ngồi trống không của Vân Đình bên cạnh, trong lòng không biết là cảm giác gì. Lại đột nhiên trong lúc đó phát hiện Giang Lăng và Quách Diệp thường liếc mắt vào chỗ Vân Hải ngồi.

Ai, hai đứa trẻ đáng thương này bây giờ biết phải làm sao đây.

Tề Hưng đi theo Vân Đình đến kinh thành, nha đầu Tiểu Nghiên kia cũng thích hắn đã nhiều năm, Hân Duyệt thầm nghĩ vài mối nhân duyên này sau này phải tính cho tốt mới được.

An tâm chỉ được hai ba ngày, chuyện phiền toái liền nối gót tới.

Vài vị chưởng quầy báo lại, chiến tranh bùng nổ, mọi người đều lo tích trữ vàng bạc không dám tiêu xài, việc làm ăn của Tề gia không thể so với trước. Bây giờ, chỗ buôn bán tốt thì lời rất ít, chỗ bán không tốt thì chỉ vừa lấy vốn.

Muốn kiếm tiền chỉ có một biện pháp: Giảm biên chế.

Sống thiếu thốn, còn nuôi nhiều người, tiền công phải phát cũng nhiều, đãi ngộ của Tề gia vốn cao, bây giờ con số này cũng không ít đâu.

Vân Thụ tới hỏi đại tẩu, nàng nghĩ sơ: “Nếu mà giảm người thì có phải hay không rất tàn nhẫn.”

Lý chưởng quỹ thật thà nói: “Không dối gạt thiếu nãi nãi, những tiểu nhị đó đều là người già, ít nhất cũng đã làm ba tới năm năm, đều chỉ dựa vào phần tiền công này sống tạm qua ngày. Nếu là thật sự đuổi bọn họ về gia, quả thật......”

Vương chưởng quầy nói: “Nhưng không giảm người sẽ không có lợi nhuận a.”

“Lợi nhuận không lợi nhuận trước gác sang một bên, mọi người đều có thể ăn cơm quan trọng hơn. Ta cảm thấy nếu có thể duy trì thì trước hết cứ như vậy đi, về sau thật sự kiên trì không nổi nữa sẽ nói sau. Vân Thụ, đệ thấy sao?”

Vân Thụ thật thà tất nhiên không có tâm đuổi người, lại sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn nhà mình mới đến cùng đại tẩu thương lượng, nay gặp đại tẩu nói như vậy tự nhiên là cao hứng gật đầu.

Không đến nửa tháng, chủ quản phường thêu cau mày đến đây: “Đại thiếu nãi nãi, vốn lưu động ở phường thêu đều dùng mua vải vóc và bông, những kiện áo bông chống lạnh này đều mang ra chiến trường ở biên quan, nay quốc khố trống rỗng chỉ sợ nhất thời bán ra cũng không có bạc cho chúng ta. Nhưng bởi vì không có tiền phát tiền công, mọi người đều bãi công mặc kệ.”

Hân Duyệt cũng nhăn mi, ngẫm lại vẫn là tự mình đi xem sao, nên theo chủ quản đi vào phường thêu.

Hai kiện hàng áo bông đã làm tốt đang chờ chở đi, càng nhiều hơn là những áo bông chưa làm xong, có còn cái còn thiếu tay áo, có cái còn chưa nhồi bông.

Nhóm đại cô nương, tiểu tức phụ tụm năm tụm ba thành một đống, thấy Hân Duyệt tiến vào một đám hầm hừ nhìn nàng.

Có người gan lớn nói: “Đại thiếu nãi nãi, cô cứ nói rõ ràng đi, Tề gia suy sụp chúng ta cũng biết, thật sự không trả nổi tiền công cho bọn ta thì cứ nói, bọn ta đến nơi khác tìm việc làm.”

Hân Duyệt không buồn rầu, mà bình tĩnh nhìn người nọ, nay nàng đã không còn là tiểu cô nương không hiểu sự đời, chỉ biết làm nũng với trượng phu của mình.

Nàng đương nhiên biết những người này không có nơi nào tốt để đi, nếu có chỉ sợ đã sớm đi rồi. Có điều cũng không thể trách bọn họ, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, ai cũng không dễ dàng.

“Bây giờ ta nói câu thật lòng, hiện tại quả thật không phát được tiền công. Có điều, uy tính Tề gia các người đều biết đến, tiền công cứ nợ mọi người trước, ít hôm nữa có tiền tất nhiên sẽ chia cho mọi người.”

Nàng nhặt lên một chiếc áo bông còn thiếu tay áo: “Áo bông này, mọi người cũng biết, là làm cho những tướng sĩ kháng địch ở phương Bắc. Chẳng lẽ mọi người chưa từng nghe nói sao, phàm là chỗ nào binh sĩ Thát quốc đến đều giết, hiếp, bắt người cướp của không chuyện ác nào không làm. Nếu bọn họ đánh vào Uyển châu, chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì đây?”

Đám nữ nhân kia cúi đầu, chiến tranh tàn khốc bao nhiêu cũng từng nghe chút ít.

Hân Duyệt nói tiếp: “Những tướng sĩ bảo vệ quốc gia, đầu rơi máu chảy, chúng ta vì bọn họ làm một chiếc áo bông còn so đo ít nhiều sao. Huống chi, trong những tướng sĩ đó cũng có thân nhân của chúng ta, lão Tam nhà ta cũng đi biên quan kháng địch, các vị ngồi đó không có trượng phu, huynh đệ đang ở chiến trường tác chiến sao? Mùa đông lập tức kéo tới, nhẫn tâm để bọn họ chịu đông lạnh sao?”

Nàng vuốt ve chiếc áo thiếu tay áo kia: “Thiếu một tay áo có lẽ cánh tay sẽ bị đông cứng, nếu mà ngay cả một chiếc áo bông cũng không có, bọn họ không bị quân địch giết chết, mà sẽ bị chết rét trước.”

Trong đám người lại bắt đầu có người khóc thất thanh, một người phụ nữ trung niên lau nước mắt, dẫn đầu nói: “Cha tụi nhỏ nhà ta còn ở chiến trường đó, ta không thể để cho hắn chịu đông lạnh.”

Một tiểu cô nương thanh tú cũng cầm lấy châm tuyến: “Ca ca ta cũng đi, không cho tiền công ta cũng làm.” 

Mọi người yên lặng trở lại vị trí làm việc của mình, mỗi đường kim mũi chỉ đều làm vô cùng cẩn thận, nhồi bông thật dày, đường may chắc chắn vô cùng.

Hân Duyệt lo lắng cuộc sống của mọi nhà sẽ gặp khó khăn, lấy một nửa thu nhập của Duyệt Lăng ký ra, mỗi ngày cho mọi người ăn cơm. Lại ở lễ mừng năm mới, khâu ra một ít hàng tết, cấp phát cho nhóm nữ công nhân.

Đảo mắt, hai đứa trẻ đã bốn tuổi, Tề Vân Đình nửa năm không về nhà.

Trong nửa năm này, mỗi tháng hắn đều gửi một phong thơ trở về, nội dung rất đơn giản: Ta tốt lắm, không cần nhớ thương, chăm sóc chính mình cùng đứa nhỏ.

Thư trước kia hắn viết, không phải đơn giản như vậy, xem ra hoặc là bận quá, hoặc là chính hắn có chuyện gì đó.

Hân Duyệt không có càu nhàu, mỗi lần nhận thư đều tỉ mỉ hồi âm, nội dung chỉ giới hạn nàng và hai đứa trẻ, cũng không nói vấn đề cửa hàng hay tiền bạc linh tinh gì cả.

Hai đứa trẻ thoát khỏi hình ảnh mập mạp, Ý nhi cường tráng dũng cảm, Phong nhi phiêu dật ngọt ngào, đều là người gặp người thích.

Phương bắc tin chiến thắng liên tiếp báo về, nghe nói đại quân sắp khải hoàn. Hân Duyệt tự nhiên vui mừng, Vân Đình và Vân Hải cũng sắp về nhà.

Một ngày này, trong kinh thành phái đến hai cỗ xe ngựa, nói là Tấn vương phái tới đón mẹ con Tề phu nhân vào kinh.

Vì thế, Hân Duyệt mang theo hai đứa trẻ, má Ngô, Tiểu Nghiên vào kinh.

Ở hậu hoa viên của Tấn vương phủ, rốt cục gặp được bóng dáng ngày nhớ đêm mong. Trên mặt hắn rất bình thảng, so với hoa cỏ rực rỡ màu sắc chung quanh vô cùng tương phản.

Hân Duyệt bổ nhào vào trên người hắn: “Vân Đình, ta rất nhớ chàng.”

Hai đứa trẻ cũng xông lên, mỗi đứa một bên ôm lấy chân hắn: “Cha......”

Tề Vân Đình ngây ngốc nhìn cảnh này, không biết theo ai.

Tề Hưng ở một bên gấp đến độ xoa tay: “Đại thiếu gia, đây là đại thiếu nãi nãi, tiểu thiếu gia và tiểu thư mà ta đã nói với ngài.”

Hân Duyệt rốt cục phát hiện hắn không có ôm mình, đây là lần đầu tiên nhào vào trong lòng hắn, hắn lại không có ôm chặt lấy nàng.

Không thể tin ngẩng đầu lên, lại phát hiện trong mắt hắn tất cả đều là lạnh lùng cùng kinh ngạc.

Xem ra nhìn lại, nhưng lại tìm không thấy một chút mong nhớ hay vui mừng.

Đây thật là Vân Đình sao?

“Đại thiếu gia?” má Ngô cũng thực giật mình.

“Má Ngô, sao bà lại già như vậy?” Vẻ mặt của hắn lại giật mình hoảng hốt.

“Đại thiếu gia, ngài......” má Ngô không biết nói cái gì cho phải.

Tề Hưng gấp đến vò đầu bứt tai: “Đại thiếu gia bị thương, mất đi trí nhớ, nay chỉ nhớ rõ những chuyện trước mười tuổi. Vốn tưởng rằng thiếu nãi nãi đến, ngài có thể khôi phục trí nhớ, ai ngờ......”

Hai đứa trẻ thấy phụ thân không để ý tới tụi nó, liền ôm chân dùng sức lắc: “Phụ thân......”

Hân Duyệt cả kinh trừng lớn mắt: “Mất trí nhớ, tại sao có thể như vậy? Vân Đình, chàng sao có thể quên ta, làm sao có thể, ta là Hân Duyệt, chàng không nhớ rõ Duyệt Duyệt sao?”

Nàng rơi lệ đầy mặt, ôm cổ hắn muốn lay hắn tỉnh.

Tề Vân Đình trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Nàng...... Thật là thê tử của ta sao, ta sao lại có thê tử dã man như vậy?”

Ta khinh, đúng là không thể nhẫn nhục được nữa.

Hân Duyệt rốt cuộc chịu không nổi thái độ lạnh lùng như băng của hắn, hung hăng dùng tay áo lau nước mắt, kéo Ý nhi và Phong nhi xoay người bước đi.

“Đồ không có lương tâm, hắn cũng không còn nhớ chúng ta nữa, đi, mẹ đi tìm cha dượng cho các con.”

Hân Duyệt bước xuống bậc thềm quay đầu lại nhìn, hắn vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh, như việc không liên quan tới mình, có vẻ không thể thừa nhận nữ tử sắp rời đi này lại là thê tử của mình.

Tề Hưng, má Ngô, Tiểu Nghiên đều đuổi theo khuyên bảo, nhưng mà ai cũng không lay động được Hân Duyệt.

Hân Duyệt đột nhiên chạy về, nhào vào trong lòng hắn, hai tay gắt gao ôm hông hắn: “Ta mới không đi đâu, kinh thành nơi nơi là mỹ nữ, ta đi rồi, chàng tùy tiện quơ tay cũng đủ cho chàng làm ấm chăn. Hừ! Ta sẽ không cho chàng có cơ hội làm Trần Thế Mỹ* đâu.” (*ai coi Bao Thanh Thiên chắc biết Trần Thế Mỹ, ai không biết vui lòng liên hệ google ca ca nha)

Phía sau khóm hoa mẫu đơn diễm lệ nhất, một đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn chăm chú vào.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Duyệt Duyệt giống như thông minh hơn rồi

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc