Chương 96: Nhất Nặc đổi máu

Đêm đen như mực, gió ào ào rơi rụng những chiếc lá thu, bóng cây trước cửa sổ lay động ma mị như đang giương nanh múa vuốt, làm một đôi chim yến dưới mái hiên giật mình bay đi.

Lại là một đêm không ngủ, Hân Duyệt lặng yên đứng trước cửa sổ chờ tin tức, Quỹ Họa cũng đứng hầu một bên không chịu đi nghỉ ngơi. Hân Duyệt nhìn ra được nàng còn lo lắng cho Sở Nhất Nặc hơn cả mình, bên người có nữ tử xinh đẹp còn si tình như vậy mà lại thờ ơ, xem ra hắn cũng là một người sơ ý vô cùng.

Hừng đông dần sáng, có tiếng bước chân vang.

Hân Duyệt chạy đến, trùng hợp ngã vào lòng người vừa bước vào cửa, Sở Nhất Nặc thét lớn một tiếng, đối với sự yêu thương nhung nhớ này cũng không hưởng thụ cho lắm.

Cảnh giác hắn khác thường, giương mắt nhìn mặt hắn. Cho dù ánh sáng không rõ ràng cũng có thể nhìn ra mấy phần tái nhợt, vài phần mỏi mệt.

“Huynh làm sao vậy, có phải bị thương không, chàng đâu?”

“Thật ra nàng chỉ quan tâm hắn thôi đúng không.” Hắn lắc mình vào cửa, ngồi vào ghế trên.

Hân Duyệt muốn rót chén trà cho hắn, lại bị Quỹ Họa đoạt trước.

“Chuyện ta đồng ý với nàng tất nhiên sẽ làm được, hắn vẫn còn sống.”

Hân Duyệt thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể sống trở về là tốt rồi, nhưng còn sống trở về là sao, không phải là bị thương rất nặng, đã đánh mất nửa cái mạng chứ.

Sở Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn nàng bất ngờ thay đổi sắc mặt, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Oa” Phun ra một ngụm máu tươi.

Phun trên nền đá màu trắng, nàng kinh ngạc nhìn thấy máu đen.

“Trang chủ, người sao vậy?” Quỹ Họa phẫn hận trừng mắt nhình Hân Duyệt, lấy khăn đưa cho Sở Nhất Nặc.

“Huynh...... Không sao chứ?” Nàng cũng sợ.

Trong phòng đột nhiên xông vào một đám người, một lão già râu tóc trắng nhanh chóng điểm lấy mấy đại huyệt trên người hắn, một Hắc y nhân tóc che nửa mặt bắt mạch cho hắn, hai mắt chợt trợn trắng. “Xoẹt” Một tiếng xé mở áo của hắn, chỗ đó đã đen như mực, còn có máu đen từ một lỗ nhỏ chảy ra.

“Ta giết ngươi.”

Hân Duyệt đột nhiên cảm thấy chân không chạm đất, trên cổ bị một bàn tay to siết chặt, liền ngất đi.

Mở mắt ra thì nàng đã nằm ở trên giường, Quỹ Họa đứng hầu một bên.

“Sở Nhất Nặc đâu?” Giãy dụa đứng dậy.

“Trang chủ đã được đưa đến giường băng trong Hàm băng động, như vậy có thể trì hoãn độc phát.” Nàng lạnh lùng đáp.

“Độc phát? Hắn trúng độc gì vậy? Mang ta đi nhìn hắn.”

“Độc gì ư, nói cho ngươi có ngươi có tác dụng gì, ngươi có thể giải sao? Trưởng lão nói, không cho ngươi đi gặp ngài.” Quỹ Họa nói chuyện với nàng rất không nể mặt.

Yên lặng thở dài, do mình hại Sở Nhất Nặc thành như vậy, tất nhiên cả sơn trang trên dưới đều hận nàng thấu xương.

Cửa phòng mở ra, một đại hán hắc y tiến vào, Hân Duyệt nhận ra đó là đại hộ pháp bóp cổ nàng, nên bất giác rụt lại phía sau một chút.

Hắn khinh miệt hừ một tiếng: “Trang chủ muốn gặp ngươi.”

Sở Nhất Nặc nằm trên giường băng trong Hàm băng động sắc mặt xanh đen,□ vai phải màu đen đang lan ra, im lặng nằm nơi đó, nhìn không ra một chút thần thái ngày xưa.

“Sở Nhất Nặc, sao huynh lại có thể như vậy, không phải huynh võ công cái thế hay sao. Huynh đừng hù dọa người ta như vậy được không? Đều là ta không tốt, là ta hại huynh. Sở Nhất Nặc......” Hân Duyệt vô cùng tự trách, vốn người ta đang yên đang lành, nay lại thành như vậy. Hắn còn như vậy, cũng không biết Tề Vân Đình sẽ như thế nào nữa. Nước mắt không chịu thua kém tranh nhau chảy xuống, giống như chuỗi trân châu bị đứt rơi từng hạt xuống người Sở Nhất Nặc.

“Đừng sợ, ta không sao.” Hắn chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mặt dịu dàng như vậy -- oan nghiệt mà!

Trưởng lão đầu bạc thở dài, hỏi: “Quỷ y, có phương pháp giải không?”

Người tóc che nửa mặt đáp: “Huyết cổ quá nặng, chỉ có đổi máu.”

“Đổi máu?” Mọi người đều kinh ngạc.

Đại hộ pháp bước lên giành trước: “Quỷ y, để ta.”

Vài hán tử tinh tráng đều tiến lên, thỉnh cầu đổi máu cho trang chủ.

Quỷ y lắc đầu: “Chỉ có máu cực âm mới được.”

Đại hộ pháp bừng tỉnh đại ngộ: “Cực âm, chẳng phải nói trong trang này toàn bộ máu nam nhân đều không dùng được, phải dùng máu nữ nhân mới được?”

Hân Duyệt xông lên phía trước: “Để ta.” Cùng lúc đó Quỹ Họa cũng tiến đến bên cạnh yêu cầu được đổi máu.

“Ngươi cứ để ta đi, bằng không ta sẽ áy náy cả đời, xin ngươi!” Hân Duyệt tranh giành tiến lên phía trước.

Quỷ y gật gật đầu, đi đến trước mặt Sở Nhất Nặc, dùng ngân châm châm lên tay trái của hắn, nhỏ vài giọt máu vào một chiếc bát tử kim. (chén làm bằng đất sét tím thì phải)

“Không cho ngươi động vào nàng.” Sở Nhất Nặc lạnh lùng nói.

Quỷ y cũng không nao núng, lấy tay nhẹ điểm lên người hắn, hắn liền ngất đi.

Hân Duyệt vươn tay để hắn châm vào, chết lặng đến không còn cảm giác đau đớn.

Quỷ y rắc một chút thuốc bột không biết tên vào, máu hai người gặp nhau trong bát tử kim, nhưng lại nhanh chóng tách ra xa.

Hắn giật mình ngẩng đầu: “Máu của ngươi sao dương khí lại nặng như vậy?”

Hân Duyệt ngốc: “Ta không biết.”

Quỷ y đưa tay tóm cổ nàng, liền moi ra sợi dây đỏ treo Bình an khấu.

Hai người hút một ngụm khí lạnh, nhận ra vật đó còn có trưởng lão đầu bạc: “Đá Huyết phượng? Sao ngươi lại có thứ này?”

“Đây là Vân Đình cho ta, làm sao vậy?” Hân Duyệt khó hiểu.

“Ôi...... Oan nghiệt mà.” Trưởng lão lại nói một tiếng oan nghiệt, liền không thèm nhắc lại.

Quỷ y sau khi thử máu của Quỹ Họa, gật gật đầu.

Vì thế tứ đại hộ pháp bảo vệ cửa động Hàm băng, quỷ y ra tay, trưởng lão ở trong hỗ trợ.

Một nén nhang thời gian...... Hai nén nhang thời gian......

Hân Duyệt ở trước cửa động đi qua đi lại, lúc sắp mài mòn đế giày thì thấy cửa động mở ra.

Quỷ y cùng trưởng lão đi ra, tứ đại hộ pháp mang trang chủ trở về phòng ngủ.

Quỷ y nói: “Ngài cứ gặp ác mộng không ngừng như vậy thì không có lợi cho hồi phục thân thể.”

Trưởng lão nói: “Đúng vậy, mà cũng không thể điểm huyệt của ngài, vậy làm sao cho ngài an tĩnh lại bây giờ?”

Hân Duyệt không dám xen vào bọn họ đang nói chuyện, xem ra hẳn là thành công.

Lúc tứ đại hộ pháp khiêng một khối ván giường đi ra, Hân Duyệt giống như bay xông đến: “Sở Nhất Nặc, huynh sao rồi?”

Trên mặt hắn hiện lên màu hồng quỷ dị, vô cùng không tương xứng với ngũ quan cương nghị, môi mỏng màu tím không biết đang thì thào chuyện gì.

Hai tay bám chặt ván giường, móng tay khảm luôn vào gỗ, có những vụn gỗ nhỏ đâm vào thịt.

Hân Duyệt xúc động nắm tay hắn, nắm chặt trong tay mình, theo bọn họ vào phòng ngủ của Sở Nhất Nặc.

Trưởng lão tiến lên vài bước muốn bảo Hân Duyệt đi ra ngoài, lại bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người: cơ thể gồng cứng của Sở Nhất Nặc đã thả lỏng, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, hô hấp dần dần đều đều, im lặng ngủ.

Hắn khoát tay áo, mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại Hân Duyệt ngồi ở bên giường chăm sóc hắn.

Lúc Sở Nhất Nặc chậm rãi mở mắt ra, thấy nàng một tay cầm ngân châm một tay cầm tay hắn, cẩn thận lấy ra từng mảnh gỗ vụn. Thấy hắn tỉnh lại, dịu dàng nhẹ nhàng cười: “Huynh tỉnh rồi? Thấy đỡ hơn chưa?”

Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào nữ tử đang ngồi bên giường, muốn nói với nàng vừa rồi mình nằm mộng...... Cuối cùng vẫn không mở miệng.

Quỷ y tiến vào đặt một chén thuốc ở đầu giường, ngón tay thon dài đặt lên mạch môn, “Trang chủ đã không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng nửa tháng là được.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Hân Duyệt: “Cánh tay phải của ngài không cử động được, ngươi cho ngài uống thuốc.”

“À.”

Quỷ y phất tay áo đi ra ngoài, nhưng chưa đi xa, đã gặp trưởng lão ngoài cửa sổ, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Hân Duyệt ôm lấy đầu của hắn nhét một cái gối xuống dưới, cầm lấy chén thuốc, kiên nhẫn thổi nguội, vừa mới múc một muỗng chưa kịp đưa tới trước mặt thì đã nghe hắn lạnh lùng nói: “Ta không uống thuốc.”

Ặc, thật đúng là một đứa trẻ bốc đồng.

“Ta cũng không thích uống thuốc, đắng như vậy ai mà thích đâu, nhưng mà uống xong miệng ngậm một miếng tuyết lê sẽ không thấy đắng, huynh uống trước, ta lập tức tìm tuyết lê cho huynh.”

Làm khó nàng lấy tiết mục dụ dỗ trẻ con ra áp dụng trên người Sở Nhất Nặc, vậy mà cũng rất hiệu quả.

Nhìn sắc mặt hắn dịu đi một chút, Hân Duyệt lại dụ dỗ: “Ta giúp huynh nếm thử trước, ta còn không sợ đắng, huynh là nam tử hán đại trượng phu đó, nào.”

Nàng cúi đầu nếm một chút, liền đem muỗng đưa đến bên miệng hắn.

Sở Nhất Nặc chỉ ngây ngốc nhìn nàng, đờ đẫn mở miệng, uống từng muỗng từng muỗng thuốc đắng nàng đút.

Kỳ thật hắn muốn nói với nàng, hắn không sợ đắng, cũng không sợ uống thuốc, chỉ là......

Chỉ là hắn vẫn không nói gì.

Ngoài cửa sổ, quỷ y đưa cho trưởng lão một ánh mắt: Thế nào, ta đoán đúng rồi chứ.

Trưởng lão bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.

Sở Nhất Nặc chưa bao giờ uống thuốc, mặc dù bị thương cũng chỉ thoa ngoài da, có một lần bị thương rất nặng, là năm người cứng rắn đè hắn xuống rót thuốc. Không ai biết là vì nguyên nhân gì.

Hân Duyệt không có lừa hắn, thật sự đi tìm một quả tuyết lê đến gọt vỏ, cắt ra từng miếng cho hắn ăn.

“Cơm chiều huynh muốn ăn cái gì?”

“Quỷ y sẽ có sắp xếp.”

“À, ta thì đang đói bụng, nên đi đâu ăn cơm.” Bụng Hân Duyệt phối hợp kêu một tiếng.

Hắn nhướng mi: “Nàng chưa ăn cơm trưa?”

“Giữa trưa huynh đang ngủ, nắm chặt tay của ta, ta hơi động một chút huynh liền ngủ không an ổn, đơn giản ta coi như giảm béo, buổi tối cùng nhau ăn.”

Hắn nhìn nàng sau một lúc lâu: “Nàng không nên giảm béo, vậy cùng nhau ăn đi, bảo bọn họ mang vào đây.”

Người ta nói là cơm trưa và cơm chiều cùng nhau ăn, không phải là nói cùng ăn với huynh, ôi.

Đồ ăn bày trên bàn, Hân Duyệt nhếch miệng: Đây cũng gọi là cơm sao, một nồi thịt bò chưng cách thủy trên bàn, còn có nửa con dê nướng.

“Huynh là một bệnh nhân không nên ăn những thứ này.”

“Nàng không thích?” Lại nhướng mày, cũng phải -- người ta cũng chỉ có thể cử động mày mà thôi.

Hân Duyệt không dám phản đối một bàn thịt này, nếu người ta đều ăn như vậy, mình cũng đừng khủng hoảng. Không thể tưởng được đời này còn có thể cảm nhận được cuộc sống tiêu chuẩn của sơn tặc, thật sự là uống ly rượu to, ăn khối thịt lớn mà.

Ăn cơm xong mới có tâm trạng xem phòng của Sở Nhất Nặc, đây là một gian phòng vô cùng rộng, chẳng phân biệt được gian ngoài gian trong, giường cũng không kê sát tường, có buông rèm như những nhà bình thường. Giường lớn ở giữa phòng, không có màn, không có trang trí gì cả, trải giường màu đen lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

Trong cùng là một loạt giá sách và ngăn tủ, Hân Duyệt không dám tưởng tượng người như Sở Nhất Nặc cũng sẽ đọc sách, có lẽ trong ngăn tủ đựng vàng bạc châu báu hay những thứ quan trọng.

Trên bàn đọc sách có đặt vài vật trang trí, vừa rồi một lòng lo cho hắn nên không để ý, giờ Hân Duyệt chậm rãi đi thong thả đi qua, mới phát hiện trên bàn bày biện linh tinh ná bắn chim, vài hòn sỏi nhỏ, một cái chủy thủ khảm đá quý tinh xảo...... Nàng đưa tay sờ không cẩn thận làm rớt đồ trên bàn, hoảng hồn ngồi xổm xuống ôm lấy vật tròn vo kia.

Ôi, may mà không có đập bể đồ nhà người ta.

Hân Duyệt nhẹ nhàng nâng lên muốn đặt lại trên bàn, “A......”

Nàng hoảng sợ  lui hai bước, ngã ngồi trên mặt đất, đầu lâu đang cầm trong tay rơi xuống bên chân.

Đứa nhỏ này chơi cái gì không chơi, lại để một cái đầu lâu trong này làm gì.

Ngồi dưới đất mới phát hiện: dưới chân bàn là một cái đầu sói, một cái đầu hổ, cũng không phải pho tượng mà là đồ thật, mắt sói còn ánh xanh, mắt hổ trợn lên tựa hồ chết không nhắm mắt, vết máu đã khô, không biết dùng thuốc gì ướp nó, nhìn qua trông rất sống động.

Hân Duyệt hai tay che ngực, làm hít sâu bình tĩnh nhịp đập tim mình.

Sở Nhất Nặc khẽ cong khóe miệng: “Đừng sợ, lại đây, ta bảo vệ nàng.”

Editor nói ra suy nghĩ của mình: ta muốn nhanh chóng làm xong, nhưng lịch thực hành và lịch thi không tha cho ai cả -_-

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc