Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta vẫn là không thích vợ chồng không có JQ 

“Ý nhi, con xem Thanh nhi người ta chững chạc chưa kìa, con là tên tiểu sắc lang, giống ai đây?” Hân Duyệt lau nước miếng trên mặt.

“Giống ai? Không giống mẹ thì là giống cha thôi.” Vân Hải cười điên cuồng, không để ý ánh mắt viên đạn của đại ca bắn qua đây, Quách Diệp và Giang Lăng mím miệng nghẹn cười.

Tề Mãn Thanh im lặng đứng trên mặt đất, trong nháy mắt nhìn một đám người. Phụ thân mỗi ngày đọc sách, mẫu thân sức khỏe không tốt, mỗi ngày nó đều đi theo bà vú chơi đùa, rất cô đơn, vui vẻ nhất chính là đại nương mang theo Ý nhi, Phong nhi đến chơi với nó.

Người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn cùng ăn bữa tối, Ý nhi cầm một viên bánh chẻo ném lên người Thanh nhi. Thanh nhi ấm ức, cái miệng nhỏ trề xuống báo hiệu muốn khóc, Thu Sương mới khuyên bảo: “Thanh nhi, con là ca ca, bị đệ đệ đánh một chút thì tính làm gì.”

Hân Duyệt mới cầm một viên bánh chẻo bỏ vào tay Thanh nhi: “Nè, Thanh nhi ném nó đi.”

Dưới ánh mắt cổ vũ của đại nương, nó ném bánh chẻo về phía Tề Mãn Ý, tiểu tử kia một tay bắt lấy, cười ha ha.

Phong nhi nhìn hai đứa kia chơi vui, cũng vỗ tay nhỏ bé cười, Tề Mãn Thanh cũng ngượng ngùng nở nụ cười.

“Ôi chao, đúng rồi, hôm nay vừa vặn mọi người đều ở đây, năm trước mẹ nói phải đính hôn cho Vân Hải, các ngươi thấy thế nào.” Hân Duyệt bỗng nhiên nhớ tới chuyện ong bướm náo loạn ở Duyệt Lăng ký.

Tề Vân Đình gật đầu: “Việc này là nên làm.”

Vân Thụ nói: “Đại ca, đại tẩu phải lo nhiều hơn rồi, dù sao đệ cũng không biết được ai cả.”

Vân Hải cầm chén đẩy: “Đệ ăn no rồi, mọi người ăn từ từ.”

Tề Vân Đình kéo áo hắn, bắt quay trở về: “Đệ còn tính trốn tránh đến chừng nào, nói rõ ràng đệ muốn tìm người ra sao, tìm được rồi còn đi cầu hôn.”

Vân Hải bất đắc dĩ: “Đệ không yêu cầu, mọi người nhìn mà làm đi.”

“À, Chúc Niễu Niễu kia ta thấy không tệ, môn đăng hộ đối, lại là biểu muội của Thu Sương, tương lai chị em bạn dì ở chung cũng tốt.” Hân Duyệt bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

“Cô ta?” Vân Hải nhe răng: “Coi như xong, ta còn muốn sống mà. Để cho ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói với mọi người.” Lòng bàn chân chạy nhanh như bôi dầu.

Giang Lăng và Quách Diệp đều yên lặng ăn cơm.

Hân Duyệt liếc mắt nhìn Tề Vân Đình ý nói là làm sao bây giờ, hắn không thèm để ý cười: “Tiểu tử này còn chưa có người trong lòng, đệ ấy không vội chúng ta gấp cái gì.”

Ba ngày không gặp bọn nhỏ, Hân Duyệt không đi Duyệt Lăng ký, mà là ở nhà chơi cùng bọn nhỏ.

Quản gia báo lại: “Đại thiếu nãi nãi, có vị Chúc tiểu thư muốn tới thăm nhị thiếu nãi nãi.”

“A, đó là biểu muội của Thu Sương, để cô ấy vào đi.”

Không bao lâu sau, sau hoa viên xuất hiện bóng dáng liễu yếu đào tơ kia: “Đại tẩu, ta mang điểm tâm của Quế Hương trai ở kinh thành tới cho biểu tỷ, cố ý mang tới cho đại tẩu một phần.”

Hân Duyệt ngây người, nói tóm lại là cũng không nên nhận hối lộ đúng không, đến lúc đó mà chưa làm xong việc cho người ta thì......

Nàng đã chiếc hộp tinh xảo ra, cầm lấy một khối đưa Phong nhi, tiểu nha đầu kia thích đồ ngọt, ăn đến ngon lành.

Nếu không có cách nào từ chối thì đành nhận vậy: “Đa tạ, Tiểu Nghiên đem túi hương ta mang về từ Tô Châu đến cho Chúc tiểu thư.”

Quản gia lại đến báo: “Đại thiếu nãi nãi, thiên kim huyện lệnh Triệu Chỉ Lan Triệu tiểu thư cầu kiến.”

Chỉ Lan? A, là cô nương ngày đó y phục bị nước trà làm ướt, chỉ có điều không nghĩ tới nàng là thiên kim huyện lệnh. “Mời nàng vào đi.”

Triệu tiểu thư chân thành mà đến: “Đại thiếu nãi nãi hữu lễ, Chỉ Lan đã giặt sạch y phục người cho mượn, chỉ là đồ mặc rồi không tiện trả lại, quần áo này là ta sai tú nương may theo kích thước kia, hoa văn thêu ở trên là Chỉ Lan tự mình làm, không biết đại tẩu có thích không.”

Đại thiếu nãi nãi -- đại tẩu, từng bước tiếp cận kìa.

Trong lòng âm thầm kêu khổ, trên mặt cũng không thể không tươi cười: “Chỉ Lan tiểu thư khách sáo quá, ôi! Tay nghề thêu thật tốt, thật sự là huệ chất lan tâm.”

Sau khi dùng dằn đưa đẩy, đành phải bảo Tiểu Nghiên mang một cái trâm ngọc đến cho Triệu tiểu thư.

“Đại tẩu, đại ca của ta đâu?” Giọng Vân Hải truyền đến.

Trời ạ, đầu sỏ nhà ngươi cuối cùng cũng đến. Hân Duyệt cười: “Vân Hải, có hai vị khách quý vừa đến nhà, vừa lúc Ý nhi và Phong nhi nên ngủ trưa, đệ giúp ta chiêu đãi một chút.” Nháy mắt cho Tiểu Nghiên, mang theo đứa nhỏ đi mau.

“Hai vị muội muội ngồi thong thả, ta đi dỗ hai đứa trẻ ngủ rồi quay lại, Vân Hải không phải người ngoài, để đệ ấy mang hai người đi dạo xung quanh Tề gia đi.” Túm túm tay áo Vân Hải, Hân Duyệt vội vàng đào tẩu.

Quay đầu nhìn thấy: Niễu Niễu ưỡm ờ, Chỉ Lan ngồi nghiêm chỉnh, Vân Hải nhức đầu, bộ dáng ai đó tới cứu ta.

Sau đó, Hân Duyệt hỏi sau khi nàng đi thì thế nào, mới biết được vừa vặn Lăng Nhi đi ngang qua, Vân Hải túm lấy nàng mang ra ứng phó, chính mình thì chạy thoát.

Vì thế Giang Lăng đưa các nàng đến Duyệt Lăng ký.

Sau khi Tiểu Nghiên kể lại sinh động như thật, thiếu nãi nãi người không phát hiện tam thiếu gia chạy còn nhanh hơn thỏ hay sao.

Hân Duyệt cười khanh khách, Ý nhi và Phong nhi còn nhỏ không hiểu gì, cũng ngây ngô cười theo.

“Nói cái gì đó, vui vẻ như vậy?” Tề Vân Đình cầm một túi quả vải tươi bước vào.

Hân Duyệt kể sơ lượt lại cho hắn nghe: “Xem ra hai vị thiên kim này cũng không lọt vào mắt xanh của đệ ấy.”

“Nàng cũng đừng quan tâm dùm đệ ấy, vài ngày nữa là hội Uyển giao, thải cầu kia Vân Hải nhất định giành được, cứ xem đệ ấy giao cho ai.”

Uyển giao hội tất nhiên náo nhiệt vô cùng, Vân Hải quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người đã giành được thải cầu.

Mọi người không khỏi nhớ tới hai năm trước, tề đại thiếu giành thải cầu tặng cho vợ mới cưới, nay vợ chồng tốt đẹp, sinh một đôi trai gái hoạt bát đáng yêu.

Các thiếu nữ ôm ngực, khẩn trương nhìn chằm chằm thiếu niên kia, thì thấy hắn thong thả chơi đùa quả cầu trên tay, không giống có mục tiêu.

Phong nhi giãy khỏi vòng tay Hân Duyệt, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới: “Thúc thúc......”

Vân Hải cười ôm lấy nó: “Xem ra Phong nhi của chúng ta thích thải cầu, cầm chơi đi.”

Rầm, bịch, toàn trường ngã gục.

Trên đường về nhà, Phong nhi liền muốn Giang Lăng bế nó, sau khi về nhà, làm như chơi chán thải cầu rồi, để thải cầu lại trong lòng Giang Lăng, còn mình thì chạy đi tìm Ý nhi chơi.

Vì thế Lăng nhi cầm thải cầu ngàn người mong, vạn cô gái tha thiết ước mơ lại giống như cầm củ khoai lang phỏng tay, không biết nên làm sao bây giờ.

“Trả lại cho ngươi nè.” Đỏ mặt e lệ vươn tay, mặt cũng không ngước lên.

“A, không phải ngươi rất lợi hại sao, hôm nay sao lại đổi phong cách rụt rè như vậy?”

Lăng Nhi tức giận: “Ngươi rốt cuộc có lấy hay không?”

Vân Hải khoanh hai tay lại: “Ta đã tặng Phong nhi, cũng là nó cho ngươi, coi như ngươi được lợi đi.”

“Ai muốn chiếm lợi từ ngươi chứ?” Thái độ hung dữ lại thêm vài phần ý nhị.

“Thật không cần sao, được, Tiểu Diệp muội muốn hay không?” Vân Hải quay đầu.

Giang Lăng sửng sốt, không biết cảnh tượng trước mắt mấy phần thật mấy phần giả.

Quách Diệp sớm đã ngây ngốc nhìn bên này, gặp Vân Hải đột nhiên hỏi đến mình, cũng không biết nên trả lời thế nào, không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Hải.

Vân Hải đưa tay lấy thải cầu trong tay Giang Lăng, ném lên trên người Hân Duyệt: “Đại tẩu, cứ đưa Phong nhi là tốt rồi.” Xoay người nhẹ nhàng bước đi.

Mờ mịt, mê hoặc, như thế này là như thế nào.

Buổi tối, Hân Duyệt còn đang oán giận: “Đệ đệ này của chàng, sẽ không phải là trêu chọc hai người chứ.”

Vân Đình ôm vai của nàng: “Nàng cho là nam nhân trong thiên hạ đều giống vi phu, một đời một kiếp một đôi sao?”

Đánh hắn một cái: “Mèo khen mèo dài đuôi.”

Ngày cứ như vậy bình thản trôi, Vân Hải trước sau không tỏ thái độ. Mỗi ngày chạy đến võ quán của Quách Hướng luyện tập, ngẫu nhiên bị đại ca gọi đến cửa hàng học việc buôn bán. Vân Thụ mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, một lòng thi đỗ công danh.

Tam di nương vốn là nha hoàn của lão thái thái, nay lão gia mất, bà cũng không có gì nuối tiếc, chỉ cần có ăn có mặc, sống ngày an nhàn là thỏa mãn.

Hân Duyệt vẫn cảm thấy quan hệ của Vân Thụ và Thu Sương cứ lạnh nhạt, Thanh nhi có vẻ cũng không mang lại nhiều thay đổi gì cho họ, có khi muốn giúp họ nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ.

Mãi đến một ngày Tề Vân Đình gọi Vân Thụ, Thu Sương, Vân Hải vào phòng, trịnh trọng nói: “Nay thiên hạ thế cục không ổn, Thát quốc ở phương bắc binh hùng tướng mạnh, vận sức chờ phát động, Thăng quốc của chúng ta tuy dân giàu nước mạnh, nhưng theo quan viên trong triều nói, Hoàng Thượng xa xỉ vô độ, quốc khố sớm đã trống rỗng. Nếu chiến tranh bùng nổ, chỉ sợ sẽ nguy hiểm cho Tề gia.”

Mọi người nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì.

Hắn nói tiếp: “Mùa thu tế tổ sắp tới, trăm dặm núi hoang kia đều được Tề gia chúng ta mua rồi, núi cao rừng rậm, hang động rất nhiều.

Ta nghĩ không bằng đem kho vàng nhà chúng ta dời đến ngọn núi đó, bí mật thiết kế nhiều cơ quan ngầm, tương lai dù có chuyện xấu cũng không sợ.”

Mọi người gật đầu, Tề Vân Đình liền bắt tay vào làm.

Có một lần ở sau hoa viên, Hân Duyệt gặp Vân Hải bế Giang Lăng bị trật chân, hù dọa nàng đem những lời trước kia mắng hắn nay tự mắng mình, Giang Lăng tất nhiên không chịu. Hắn liền làm bộ muốn đem nàng ném vào trong hồ, Lăng Nhi hoảng tự nhiên nắm chặt quần áo hắn xin tha thứ, Vân Hải cười ha ha.

Lại có một lần, thật sự có người rơi xuống hồ. Ý nhi bướng bỉnh, chạy đến bên hồ nấp trong bụi cây gần đó, ném một tảng đá xuống hồ. Quách Diệp đuổi theo bị lừa, nhảy xuống nước, lại quên chính mình không biết bơi.

Ý nhi sợ hãi, mới kêu thúc thúc đang luyện kiếm cách đó không xa, Vân Hải nhảy xuống hồ cứu Quách Diệp đang hôn mê lên, ôm về Hải Ngọc hiên của mình. Ý nhi hấp tấp chạy theo, trở về nói với mẹ thúc thúc và dì thật là tốt. Đến tột cùng là tốt như thế nào, tên tiểu tử vừa hơn một tuổi này cũng không rõ.

Gió đêm lạnh, Tề Vân Đình dém lại góc chăn cho thê tử, dịu dàng nói: “Trời lạnh, ta đi phương bắc tuần tra cửa hàng, trước khi tuyết rơi sẽ trở về, một nhà chúng ta sẽ cùng nhau qua mùa đông.”

“Ừ, đi đường cẩn thận, cố gắng trở về sớm một chút, chúng ta đều mong chàng.” Trong mắt nàng tràn đầy lưu luyến.

Khóe môi khẽ nhếch, mang theo một chút sầu bi lúc phải xa nhà, nở một nụ cười với người nhà đang ngồi quanh lò sưởi, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.

“Mẹ, nhìn con nè...... Lợi hại không......” Ý nhi lóng ngóng đánh quyền, thân mình ngã trái ngã phải.

“Con cũng đừng nói đây là tam thúc dạy con, hắn sẽ chê cười con, chờ cha trở về sẽ dạy cho con.” Hân Duyệt cười ha ha.

“Mẹ, thỏ trắng nhỏ, Phong nhi bắt đó.” Phong nhi cầm một cái lồng tre có nhốt con thỏ trắng.

“A, Phong nhi thật thông minh, lại học được rất nhiều thứ, chờ cha trở về nhất định sẽ rất vui vẻ, sẽ ôm Phong nhi xoay vòng.”

Vân Hải bước chân nặng nề tiến vào, đứng trước mặt đại tẩu không nói được một lời.

Hân Duyệt ngẩng đầu bị hù nhảy dựng, chưa từng nhìn thấy hắn nghiêm trọng như vậy, sắc mặt nghiêm túc, bất giác đứng lên: “Vân Hải, làm sao vậy?”

Hắn giương mắt đau đớn nhìn nàng chằm chằm, cắn răng, mím môi, cổ họng vừa động: “Đại tẩu, tẩu phải chuẩn bị tinh thần, đại ca đã xảy ra chuyện.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta vẫn là không thích vợ chồng không có JQ

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc