Chương 78: Yêu như thế

“Vân Đình chàng xem, có bất ngờ không.”

Tề Vân Đình quả thật giật mình, trong nhà ấm lại trồng mấy thứ này.

Hân Duyệt tháo xuống một quả dâu tây, vui sướng cắn một ngụm nhỏ, mỉm cười gật gật đầu.

Đem nửa quả còn lại bỏ vào trong miệng hắn, “Ngọt không?”

“Ừ.”

Khó trách người ta nói phụ nữ có thai kén ăn, người sợ lạnh như Duyệt Duyệt thế nhưng lại không chịu ở nhà ấm, thì ra là vì đồ ăn, đúng là con mèo tham ăn.

“Chàng biết không, những thứ kia mỗi ngày có thể bán bảy, tán trăm văn tiền, có khi còn có thể bán được một hai lượng bạc nữa đó, cũng đủ chi tiêu trong ngày của mấy người bọn ta. Lão Âu vốn nói để ta ở chỗ này, nhưng ta đã nghĩ ra chủ ý kiếm tiền thật tốt. Thế nào, ta có thông......” Nét mặt hưng phấn của nàng đông lại, chữ “minh” kia cũng không nói ra. Bởi vì phát hiện sắc mặt Tề Vân Đình đã từ hồng biến thành tím, rồi biến đen.

“Nàng không ở nhà ấm, lại trồng mấy thứ này, vì đổi lấy vài đồng tiền như vậy?” Từng câu từng chữ mang theo sương lạnh.

Hân Duyệt không không chịu thua kém run cầm cập: “Việc đó, chàng...... Đừng nóng giận mà, có khi ta cũng ăn một vài thứ......” Càng nói giọng càng nhỏ.

Cố nén cảm giác muốn làm thịt nàng, xoay người tông cửa xông ra. Ngẫm lại trời tối đường trơn, lại vòng trở về, ôm lấy nàng về phòng.

“Nè, có thể kẹp chết con ruồi đó.” Tay nhỏ bé không thể vuốt thẳng nếp nhăn trên mi tâm  của hắn.

“Đang mùa đông, làm sao có ruồi bọ.” Đạp một cước đóng cửa lại.

Rất cẩn thận đặt nàng lên giường, nắm đôi tay nhỏ bé bị đông lạnh lẽo. Hai ba bước cởi bỏ ngoại bào, cũng giúp nàng cởi áo bông, tiến vào ổ chăn để nàng gối đầu lên cánh tay mình.

Trong ngực hắn rất ấm áp, chỉ cách một lớp y phục mỏng manh, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ. Cuối cùng cũng trở về trong vòng tay của hắn, khóe miệng Hân Duyệt khẽ cong lên.

“Cười cái gì?” Mặt mày hắn đang rối rắm, trong lòng cũng rối như tơ vò.

“Ha ha! Ngày nào ta cũng ngủ không ngon, cảm thấy rất lạnh, lúc nào cũng nghĩ nếu Vân Đình ở đây thì tốt rồi, cả người giống như một cái lò lửa.”

Cụp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch của nàng, cố nén lửa giận trong lòng, vẫn không nhịn được phập phồng trong ngực: “Nàng tình nguyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngủ không ngon cũng không chịu trở về tìm ta? Duyệt Duyệt, thật sự hận ta như vậy?” Giọng nói kiềm nén, làm như đang nức nở.

“Không phải mà, nào có thảm như vậy.” Nhỏ giọng tranh cãi, cũng không dám nhìn hắn.

“Còn nói không có, có biết hay không lúc mới nhìn thấy nàng, tim ta có bao nhiêu đau đớn. Sắc mặt tái nhợt như vậy, hai mắt sưng đỏ, trong lòng ta......” Hắn nắm tay Hân Duyệt đánh vào trong ngực mình, “Duyệt Duyệt, ta mỗi đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy nàng chịu đau, chịu khổ, có nguy hiểm, mỗi đêm đều không thể ngủ yên giấc. Nàng lại nhẫn tâm như vậy, hai tháng cũng không chịu gặp ta, làm cho ta nóng ruột nóng gan, làm cho ta...... Sống không bằng chết.”

Khi Hân Duyệt ngẩng hai mắt đã đẫm lệ mông lung: “Ta cũng nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ. Chàng giận ta sao?”

Nàng cuộn mình cọ cọ vào lòng hắn.

Yên lặng ôm chặt nàng, nhẹ nhàng hôn ở hai má, hà hơi sưởi ấm gương mặt và trái tim của hai người.

Nàng lẳng lặng ngủ, mang theo tươi cười ngọt ngào.

Tề Vân Đình nhìn thiên hạ mình ngày nhớ đêm mong, thấy thế nào cũng nhìn không đủ. Nửa năm trước, tại chiếc giường này, bọn họ có da thịt chi thân lần đầu tiên, vừa hưng phấn lại lo lắng, khi đó nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, trong lòng ngọt có thể biến thành mật. “Bảo bối, nàng ngủ đi, ta bảo vệ nàng đến bình minh.”

Bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên cái bụng hơi nhô lên, nay, con của chúng ta đã bốn tháng, thật nhanh. May mà, tìm được nàng. Nếu nàng thật sự có cái gì ngoài ý muốn, ta liền cùng nàng đi, cho dù làm sao, có ta ở đây, Duyệt Duyệt vĩnh viễn không cần sợ hãi.

“Vân Đình, uhm......” Nàng xoay người, lộ ra cánh tay trắng noãn, tiếp tục ngủ vùi.

Tề Vân Đình lắc đầu cười thầm, dém chăn cho nàng, vòng tay ôm vào ngực. Đứa ngốc, ta sao đành lòng mà nổi giận với nàng chứ?

Sáng sớm, Hân Duyệt mở hai mắt sương mù, thật ấm áp, mùa xuân đến rồi sao?

Ha ha! Là hắn đến rồi, sao ta lại quên chứ.

Cảm giác được khuỷu tay hắt siết chặt, Hân Duyệt nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Quả nhiên, hắn theo thói quen muốn đến hôn tỉnh nàng. Bị râu mới mọc của hắn chọc ngứa, Hân Duyệt cười khanh khách.

“Lại giả bộ ngủ, xem ta có trừng phạt nàng không.”

Một nụ hôn u ám trời đất ập xuống, trên mặt, trên cổ nàng lần lượt mọc lên những trái dâu tây, mỗi một trái đều kể ra tình yêu say đắm......

Ăn xong điểm tâm, Tề Vân Đình gọi người đến muốn thu dọn nhà ấm, muốn qua đó ở.

Lão Âu lo lắng nói, vẫn nên hỏi thiếu nãi nãi trước, nàng có vẻ rất thích những thứ này.

May mắn là có hỏi qua, Hân Duyệt lập tức xù lông: “Tề Vân Đình, chàng thật nhẫn tâm, người ta đang yên đang lành, chàng lại muốn bọn chúng bị lạnh chết. Còn có nhân tính hay không? Lại nói gian phòng chúng ta ở hiện tại không phải là cái gì kia của chúng ta...... cái gì kia hay sao? Ta xem như đã nhìn thấu, chàng chính là có mới nới cũ, vậy thì cũng thu dọn ta luôn đi.”

Ủy khuất, bất đắc dĩ, cầu xin: “Ta không phải sợ nàng lạnh sao?”

“Chàng đã đến rồi, ta không phải không lạnh sao.”

Ừ, câu này còn có vẻ xuôi tai.

Ăn xong cơm trưa, nàng lại muốn đến phòng Lăng Nhi. “Duyệt Duyệt không phải rất thích ngủ trưa sao?”

“À, lâu rồi không ngủ, ta không ngủ đâu chàng ngủ đi.”

“Duyệt Duyệt không ở bên cạnh ta, sao lại muốn đến bên nha đầu kia?”

“Ta có chuyện quan trọng, chàng đừng nháo, ngoan, chàng đi chơi với Đại Bảo đi.”

Ta cùng tiểu hài tử ngốc nghếch kia là cùng một cấp bậc?

Tề Vân Đình là trí tuệ dường nào, lúc này không nói không rằng để cho nàng đi, rồi sau đó lặng lẽ đuổi theo.

Lăng Nhi ngón tay tung bay, miệng cũng không nhàn rỗi: “Tỷ tỷ, nam nhân kia làm sao lại thả tỷ ra dễ như vậy, ta còn nghĩ hắn tính dùm vàng bạc châu báu trói tỷ lại nữa?”

“Vàng bạc châu báo có thể khóa ta lại sao, chờ sau này việc làm ăn của chúng ta phát đạt, sẽ nuốt gọn cửa hiệu Tề gia luôn. Ha ha!” Hân Duyệt vừa cười vừa làm.

Hinh Hương cười thầm: “Tỷ tỷ hai ngày này cười còn nhiều hơn so với hai tháng nay nữa đó.”

Lăng Nhi khó chịu: “Tỷ tỷ, chúng ta có thể nuôi sống chính mình, sao còn phải dựa vào nam nhân.”

“Việc này chẳng liên quan gì đến tiền bạc cả, Lăng Nhi sau này có người mình thích rồi sẽ hiểu.”

“Hừ! Ta về sau sẽ không lập gia đình, bớt sinh nhiều cơn giận không đâu.”

Hân Duyệt liếc nhìn nàng một cái: “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, muội cho là gia đình đó ta đồng ý tiến vào? Thích một người rất dễ, nhưng sống chung với nhau sẽ gặp khó khăn. Không ở cùng nhau, cũng khó chịu, cho nên ta quyết định sau này sẽ hy sinh một chút, suy nghĩ cho hắn nhiều một chút.”

Hinh Hương lại cười trộm: “Tỷ tỷ nghĩ được như vậy thật là hiếm thấy, cũng không uổng đại thiếu gia thương tỷ như vậy. May là vết bầm trên tay tỷ đã lặng bớt, bằng không hắn sẽ đau lòng lắm.”

Cửa bị người ta một cước đá văng, gió lạnh cuốn theo lá khô bay vào, Tề Vân Đình lạnh lùng đứng ở cửa. Nhếch môi, tựa hồ là đang kìm chế tức giận.

Hân Duyệt lặng lẽ lè lưỡi, đi qua đóng cửa lại. Vỗ vỗ bụi đất trên người hắn: “Sao chàng lại tới đây?”

“Ta không đến làm sao biết nàng làm lụng khổ sở vất vả thế nào.” Nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Hân Duyệt muốn chạy trốn lại bị hắn nắm chặt, trề môi, chỉ biết không nghe theo chàng sẽ không buông tha, biết giải thích thế nào đây?

“Ta hỏi nàng sao lại thế này, nàng còn lừa gạt ta. Thì ra, mỗi ngày nàng làm mấy thứ này đổi tiền, Duyệt Duyệt...... Ta không còn sức ầm ĩ với nàng nữa, nếu nàng thực sự suy nghĩ cho ta thì đừng làm nữa có được không?” Mặc dù sắc mặt hắn lạnh như băng, nhưng không có phát giận như lúc trước. Đáy mắt đau đớn làm cho Hân Duyệt không đành lòng nhìn thẳng.

“Ta...... Ta thích làm......”

Lăng Nhi nhịn không được, tỷ tỷ bình thường nhanh mồm nhanh miệng sao đến trước mặt nam nhân này lại yếu đuối như vậy.

“Chúng ta làm những thứ này có gì không tốt, dựa vào hai bàn tay nuôi sống chính mình, tỷ tỷ rất thông minh, dạy cho chúng ta dùng chỉ màu, dây thừng, các loại tơ lụa làm đồ thủ công, nữ nhân mà rời khỏi phường thêu Tề gia vốn là sẽ không có cách kiếm cơm. Nay, chúng ta sống rất được, vất vả một chút thì đã làm sao.”

Ánh mắt sắc bén của Tề Vân Đình đảo qua đi: “Câm miệng, thê tử của ta ta có thể nuôi sống, ta muốn làm cho nàng ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống tốt nhất.”

Lăng Nhi cũng không yếu thế: “Ngươi? Ngươi nếu đối tốt với tỷ tỷ, nàng cũng sẽ không bị bức rời khỏi nhà. Đừng tưởng rằng ngươi rất giỏi, ta cũng không tin rời khỏi nam nhân, chúng ta liền sống không tốt.”

Hân Duyệt cảm thấy không đúng, ôm lấy Tề Vân Đình đi ra ngoài, “Chúng ta trở về phòng nói đi.”

“Duyệt Duyệt, ta nể mặc của nàng mới dễ dàng tha cho cô ta, nếu có lần sau đừng trách ta không khách khí.” Tề Vân Đình chưa từng bị nói như vậy, tức giận uống một ngụm trà lớn.

Hân Duyệt cầm lấy ấm trà lại rót cho hắn một ly: “Đừng nóng giận, Lăng Nhi rất tốt, chỉ là đối với thiếu gia nhà giàu có ấn tượng không tốt.”

Tề Vân Đình cũng không muốn nói về chuyện của nàng ta, ôm Hân Duyệt ngồi lên đùi mình, “Nàng còn muốn làm cái kia?”

“Người ta đã đặt hàng, chúng ta không thể không giữ lời hứa. Vân Đình, như vậy được không, ta không cần vất vả đi làm, nhưng chàng phải để ta giúp các nàng một tay.”

Nhướng mi: “Bàn điều kiện với ta?”

Quyệt miệng: “Ta là ra lệnh cho chàng.”

Khinh thường: “Ta sợ nàng?”

Xem thường: “Cút.”

Da mặt dày: “Coi như sợ nàng, nói như vậy, việc buôn bán nhỏ này của nàng một tháng có thể kiếm bao nhiêu lượng?”

Xòe tay tính toán, kiêu ngạo nói: “Đã hơn mười lượng rồi.”

“Được rồi, nàng cứ làm tiếp đi.” Hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Ặc? Hân Duyệt nhức đầu, đó là tình trạng gì. Bị mười lượng bạc của ta dọa?

Khi trời tối, không thấy hắn trở về ăn cơm chiều, Hân Duyệt đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Một ông lão vội vội vàng vàng chạy đến, đó là Trầm chưởng quầy.

“Thiếu nãi nãi, đại thiếu gia mang theo người đi Bắc Sơn bán kim sa, một chốc sợ là không về được.”

“Bắc Sơn? Mùa đông này không phải nơi đó trở thành núi tuyết sao, hắn cũng không có nhắc tới, như vậy đột nhiên liền......”

Trầm chưởng quầy cũng là vẻ mặt lo âu: “Đúng vậy, bán kim sa kiếm rất nhiều tiền. Trước kia còn có người hẹn đại thiếu gia cùng đi, nhưng việc buôn bán kia cũng không tốt lắm, núi cao rừng rậm, cường đạo thường xuyên giết người cướp của. Nay tuyết lớn gió to lại càng nguy hiểm hơn, không chú ý sẽ ngã xuống vách núi đen......”

Hân Duyệt cảm thấy lòng bàn tay run lên: “Sao chàng lại muốn đi, sao ông lại không ngăn cản chàng.”

“Đại thiếu gia nói thiếu nãi nãi không thương mình, ngài cũng không cần phải thương tiếc bản thân mình, kiếm tiền quan trọng nhất.”

Đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn muốn hờn dỗi với ta nữa.

“Lão chưởng quầy, ông mau phái người đuổi theo chàng, nói nếu đêm nay chàng không trở lại, ngày mai cũng sẽ không nhìn thấy ta.”

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc