Chương 77: Đoàn viên

Hai người ngủ thẳng một giấc đến buổi chiều, Tề Vân Đình giúp Hân Duyệt búi tóc, kỳ thật nàng đã sớm biết tự chải tóc, chẳng qua có người cứng rắn muốn làm gã sai vặt, muốn cản cũng không cản được.

Hắn triệu tập người làm, bảo lão Âu đi gọi người.

Chỉ trong chốc lát, trong biệt viện lại náo nhiệt hơn.

Đầu tiên là trưởng quầy tiệm may mang theo thợ may đến, Hân Duyệt liếc mắt xem thường hắn: “Chê quần áo của ta khó coi sao?”

Tề Vân Đình cười theo: “Duyệt Duyệt nhà ta mặc gì cũng đẹp, chỉ là quần áo bằng vải thô áo lam này vừa cứng lại không ấm áp, vi phu nhìn mà đau lòng.”

Đại thiếu gia vẻ mặt tươi cười, đám thủ hạ nào dám chậm trễ. Vì cảm tạ những ngày này cả nhà đã chăm sóc nàng dâu nhà hắn, Tề Vân Đình cố ý phân phó làm cho mỗi người ở đây hai bộ quần áo mới. Sắp tới lễ mừng năm mới, có thể có quần áo tốt như vậy để mặc, mọi người đều rất vui mừng. Hân Duyệt nghĩ rằng 

Lăng Nhi sẽ hất mặt lên trời, quật cường không cần. Nào ngờ, nàng cũng yên lặng nói số đo của mình cho thợ may. Nhưng mà, sau khi may xong quần áo lại chưa từng thấy nàng mặc, Hân Duyệt mới biết nàng có một người chị em sắp thành hôn, nhưng không có một bộ quần áo nào ra hồn, hai người vóc dáng không khác nhau lắm, nên đã nhận hai bộ quần áo này rồi đưa cho cô ấy.

Lăng Nhi mặc dù mạnh mẽ, nhưng cũng là một cô nương tốt. Từ nhỏ không cha, ca ca nhu nhược, tiểu cô nương diện mạo xinh đẹp sao có thể không bị quấy rầy, con giun xéo lắm cũng quằn, Lăng Nhi là thuộc loại bùng nổ trong tuyệt vọng như vậy.

Sau khi làm quần áo, lại tới làm chăn, biệt viện này là mấy năm trước Tề Vân Đình lúc đang khai thác thị trường mới mua, đệm chăn cũng là đặt mua lúc đó, vẫn chưa dùng qua. Nhưng hắn lại ngại không đủ nhẹ, không đủ ấm.

Tổng quản phường thêu dẫn người đưa gối đầu thêu uyên ương hí thủy đến, giá treo đồ ngũ tử đăng khoa, khăn tay thêu hoa mai.

Hân Duyệt liếc mắt nhìn người quản sự mập mạp kia, “Ngươi chính là Lí Nhân sao?”

Lí Nhân thụ sủng nhược kinh, cười giống như một pho tượng Di Lặc: “Thiếu nãi nãi từng nghe nhắc đến Lí mỗ sao? Tại hạ thật sự là tam sinh hữu hạnh.”

“Ừ, làm tổng quản phường thêu thật là tốt. Người làm đều là đại cô nương, tiểu tức phụ, Lí tổng quản nhất định là mỗi ngày đều được nhìn người đẹp nha.” Đứa nhỏ đáng thương như Lăng Nhi cũng bị ngươi ép đến phải bỏ đi.

Tề Vân Đình cũng đảo mắt qua, Lí Nhân chỉ biết lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Đại thiếu gia, tiểu nhân chỉ biết làm hết phận sự, không có lạm dụng tư quyền a.” Giấu đầu lòi đuôi sao.

Hắn từ chối cho ý kiến, trong mắt chỉ có bóng dáng mình ngày nhớ đêm mong.

Hân Duyệt quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình: “Ta cảm thấy nơi như phường thêu chỉ nên tìm nữ quản sự, mới không có điều khuất tất.”

Trên mặt hắn trước sau vẫn duy trì mùa xuân ấm áp: “Những chủ quản cấp thấp nhất của chúng ta cũng chẳng có ai là nữ cả.”

“Chàng xem thường nữ nhân?” Mắt hạnh giận dữ.

“Ta nào dám đâu, cứ theo Duyệt Duyệt nói mà làm đi.” Hắn quay mặt đi: “Lí Nhân tạm thời miễn chức vụ chủ quản phường thêu, cứ tuyển một nữ chủ quản khác, ba ngày sau bàn giao. Về phần ngươi sau này làm cái gì, ta nghĩ xong sẽ an bày cho ngươi.”

Lí Nhân lên tiếng trả lời lui ra, trong lòng thầm nghĩ may mà chỉ không làm chủ quản phường thêu, đại thiếu gia không đá ta ra khỏi Tề gia đã là may mắn. Có điều, lại rất buồn bực, vị thiếu nãi nãi trong truyền thuyết này mình chưa từng gặp qua, khi nào thì đắc tội nàng chứ? Bị vấp phải bậc cửa, suýt nữa té ngã, kinh ngạc thấy ánh mắt sắt bén đang nhìn hắn.

Lăng Nhi...... Thì ra là thế. Không thể tưởng được nha đầu kia lại có núi lớn như vậy để dựa vào, xem ra về sau thật đúng là không thể kiêu ngạo, không biết sau lưng một cây cỏ nhỏ bé lại là ông thổ địa.

Những chủ quản ngành khác đang chờ một bên, người người đều cảm thấy bất an. Thì ra tiếng nói của thiếu nãi nãi có trọng lượng như vậy, thực hận chính mình có mắt không tròng, thiếu nãi nãi đến Dương Châu ở hai tháng lại không biết mà ôm chân Phật.

Lại nói, thiếu nãi nãi rời nhà trốn đi, đại thiếu gia tìm kiếm sắp phát điên, vậy mà người ta cố tình không đi xa, cứ ở tại biệt viện này. Vợ chồng son này thật là có ý tứ, cứ như là chơi trốn tìm.

Kế tiếp, chính là chưởng quầy tửu lâu mang theo sách vở, đến hỏi khẩu vị của thiếu nãi nãi, để xác định thực đơn buổi tối. Tiết thần y lại tới nữa, xem mạch xong nói hết thảy mạnh khỏe, Tề Vân Đình không nghe theo nhất quyết bắt người ta kê một chút thuốc bổ.

Tiệm châu báu mang tới những thứ châu báu, trang sức bằng ngọc kiểu dáng mới nhất, trâm cài, ngọc trâm, vòng cổ, vòng tay cái gì cũng có.

Rốt cục không thể nhịn được nữa: “Chàng có phiền hay không?”

“Lằng nhà lằng nhằng, nhìn các ngươi làm thiếu nãi nãi phiền rồi kìa, Duyệt Duyệt đừng nóng giận, một lúc nữa ta sẽ thu thập bọn họ.”

Hít sâu, cố nén xuống: “Ta đang nói chàng.”

“Ta? Ta không phiền đâu, chỉ cần là vì Duyệt Duyệt, có nhiều chuyện hơn ta cũng không phiền. nàng cứ lựa từ từ, không cần sốt ruột.”

Meo meo ô...... Buồn bực!

U oán ánh mắt nhìn về phía hắn: “Ta đói bụng.”

Hắn nhẹ nhàng cười, phất tay giải tán mọi người.

Tiểu nhị tửu lâu mang theo hộp thức ăn tiến vào, không bao lâu sau đã bày đầy bàn.

“Duyệt Duyệt nếm thử, canh gà này là cố ý dặn bọn họ hầm, đã vớt hết váng mỡ, một chút cũng không ngán. Còn có đây là tổ yến thượng hạng chưng bằng đường phèn tinh khiết, có tác dụng an thai......” Hắn ân cần đút nàng ăn này ăn kia, còn mình một ngụm cũng không ăn.

Có lẽ những thứ chuẩn bị tỉ mỉ thật đúng là khác biệt, Hân Duyệt ăn rất thoải mái, cũng không có buồn nôn, ăn cơm xong nhìn bụng như lớn hơn một vòng.

Hắn vui vẻ nhìn nàng ăn no, lại uống chút canh ngân nhĩ hạt sen. Chính mình mới bắt đầu ăn như rồng cuốn, Hân Duyệt khe khẽ thở dài, gắp đồ ăn cho hắn.

Hắn liều mạng muốn bù lại thiếu sót hai tháng này đã không ở bên cạnh, lại không biết nên làm cái gì bây giờ, vì thế chỉ có thể đem hết những gì mình biết làm cho nàng, dỗ nàng vui vẻ. Hân Duyệt sao lại không biết ý tứ của hắn, mỗi khi chạm đến thâm tình kia, ánh mắt áy náy lại có chút bất an, là do mình quá tùy hứng, mới hại hắn vất vả như vậy.

Nghĩ, liền gắp một miếng thịt đưa vào miệng hắn, lại không biết giờ phút này ánh mắt nhu tình vô hạn.

Tề Vân Đình cười cười, đưa tay sờ sờ hai má của nàng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Đối với việc Tề Vân Đình đến, Lăng Nhi đầy bụng oán hận, vốn dĩ mọi người đều cùng một chỗ ăn cơm, vô cùng náo nhiệt. Giờ thì hay rồi, hắn cướp mất tỷ tỷ, để hầu hắn ăn cơm. Một nhà lão Âu đối với hắn rất cung kính, quy củ thủ lễ, không khí lập tức trở nên nghiêm túc.

Quỷ linh tinh Đại Bảo vốn thường xuyên kề cận Hân Duyệt, nay lại có một nam nhân đến đây, ông ngoại, bà ngoại còn có mẹ đều cung kính đối với hắn, nó tuy là con nít, nhưng cũng không dám tới gần.

Hân Duyệt nghe ngoài cửa có tiếng động, liền mở cửa nhìn.

“Đại Bảo, sao con lại không vào.” Tiểu tử này mỗi ngày đều đá cửa mà vào, hôm nay vậy mà cũng biết im lặng.

“Mẹ nuôi, người ra ngoài chơi với con đi, con vẹt kia lại bị đánh.” Chủ nhân con vẹt không biết là công tử nhà ai, mở miệng chính là “Ngươi thật xinh đẹp, ta thích ngươi”. Chỉ cần Lăng Nhi nghe thấy sẽ đánh nó tơi bời, không đánh tới nó nói “Ta là đứa ngốc” Tuyệt không bỏ qua.

“Ha ha, vậy con không dạy nó nói cái gì mới sao?”

“Con có, nhưng mà......” Đại Bảo ngừng miệng, lẳng lặng nhìn phía sau nàng.

Không biết khi nào Tề Vân Đình đã đứng phía sau, nhẹ ôm vòng eo, để nàng tựa vào trên người mình.

Hân Duyệt bất mãn: “Nhìn chàng dữ như vậy, dọa đứa nhỏ sợ tới mức không dám đến đây.”

Nhíu mày: “Ta dữ sao, trên đời này còn có nam nhân nào ôn nhu hơn ta?”

Hân Duyệt bĩu môi, Đại Bảo lè lưỡi: “Mẹ nuôi, con đi về trước.”

“Đợi đã, ngươi vừa rồi gọi là gì?” Tề Vân Đình một phen bắt nó lại, đơn giản giống như diều hâu bắt gà con.

“Mẹ nuôi, cứu con.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi.

Híp mắt “Mẹ nuôi?”

Hân Duyệt tiến lên từng bước đem Đại Bảo che ở phía sau, “Ta nhận con nuôi không được sao?”

“Chỉ là nhận con nuôi, không nhận người khác chứ?” Nhận người khác làm tướng công là không thể chấp nhận được.

Nhìn bộ dáng hung thần ác sát của hắn, Hân Duyệt nhất thời cũng sững sờ không rõ hắn nghĩ gì.

“Đương nhiên không có nhận người khác, chẳng lẽ chàng còn muốn ta nhận cha nuôi hay sao.” Quay đầu nói với Đại Bảo: “Đi nhanh đi, ngày mai ta đi tìm con.”

Đại bảo xoay người bỏ chạy, không được vài bước đã bị bắt trở về, “Còn chưa có kêu cha nuôi đâu, đã nghĩ chạy.”

Đại Bảo nháy mắt mấy cái, không rõ đây là tình hình gì.

Hân Duyệt phụt một tiếng nở nụ cười, nhìn một lớn một nhỏ đang ở đằng kia phân cao thấp.

Cứng không được thì mềm, “Con tên Đại Bảo đúng không, mau kêu cha nuôi, mua đồ ăn ngon cho con.”

“Cha nuôi.”

“Ừ, vậy còn tạm chấp nhận được. Đi, cha nuôi mang con dạo phố.”

Lúc đốt đèn, hai người trở về đã có vẻ rất thân thiết. Đại Bảo vui vẻ hiến vật quý, các thức ăn vặt, những đồ chơi nhỏ. Hắn vui vẻ, tự nhiên một nhà bọn họ đều vui vẻ, Hân Duyệt vui theo. Chỉ là Lăng Nhi vẫn khinh thường như cũ, dùng tiền dụ người, còn không phải kỹ xảo đám công tử hay dùng.

Hân Duyệt bỗng nhiên nhớ tới chuyện Hỏa linh chi, liền hỏi Tề Vân Đình. Hắn không chút suy nghĩ, đã nói được, ngày mai gọi người lấy đến.

Cái này Hân Duyệt thật khó hiểu: “Chàng không hỏi vì sao ta muốn thứ này ư?”

“Chỉ cần là Duyệt Duyệt muốn, nếu có tự nhiên lập tức lấy đến, không có cũng nghĩ cách lấy được. Cho dù nàng ném ta cũng không quan tâm, tóm lại là thỏa mãn tâm nguyện của Duyệt Duyệt.”

Hân Duyệt cười đánh hắn một quyền, Đại Bảo vậy mà lại nói: “Cha nuôi tốt như vậy, mẹ nuôi sao lại đánh người?”

“A, tiểu tử này, nhanh như vậy khuỷu tay đã chỉa ra ngoài rồi.” Hân Duyệt chạy theo đánh nó, lại bị Tề Vân Đình ôm vào trong lòng, sợ nàng không cẩn thận té ngã.

Buổi tối, hắn bỗng nhiên nhớ tới viện này có một Noãn các, liền giống như hiến vật quý kéo Hân Duyệt đến xem. Trong lòng âm thầm oán lão Âu như thế nào không cho thiếu nãi nãi ở phòng ấm kia, lại nghĩ có phải Hân Duyệt lưu luyến không phải chiếc giường bọn họ lần đầu tiên hoan ái thì không chịu ngủ. Nghĩ vậy, tâm trạng lại tốt lên.

Hân Duyệt bỗng nhiên nhớ tới trong nhà ấm còn có những rau quả tươi mới, nhất định hắn sẽ rất ngạc nhiên, vì thế cũng giống như hiến vật quý dẫn hắn đi xem.

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc