Chương 75: Thư tình công khai

Lại một lần sét đánh giữa trời quang, sấm sét lại đánh ngã chúng sinh vừa mới bò dậy.

Một ngày này, tất cả các hiệu buôn của Tề gia đều thu lại các bức họa tìm manh mối, thay bằng một phong thư tình.

Chữ viết không lớn, tuấn dật tiêu sái, để cho mọi người phải ghé mắt mà mình.

“Ái thê Duyệt Duyệt: Năm mươi chín ngày không gặp, vi phu nhung nhớ vô cùng. Ngàn sai vạn sai đều là ta sai, thiên ngôn vạn ngữ không thể biểu đạt sự hối hận trong lòng ta. Duyệt Duyệt tin ta, yêu ta, nguyện gả làm vợ ta, Đình lang nên xem như trân bảo, tôn sùng như tiên nữ. Thật không nên động thủ đánh nàng, làm Duyệt Duyệt đau lòng, làm gia đình hạnh phúc tan vỡ. Nay, xin người trong thiên hạ làm chứng, Tề Vân Đình đau lòng hối cải, sau này sẽ xem ái thê như mạng, ngoan ngoãn phục tùng. Duyệt Duyệt, trở về đi, ta yêu nàng!”

Thư này vừa xuất hiện, thiên hạ ồ lên.

Vô số đại cô nương, tiểu tức phụ cảm động nước mắt giàn giụa, không oán không hối gia nhập đội ngũ đi tìm Duyệt Duyệt, so với lực sát thương của ngàn lượng hoàng kim chỉ có hơn không kém.

Đám thanh niên choai choai tràn đầy sùng bái, ra ngoài có thể kiếm núi vàng núi bạc, về nhà có thể rửa chân giữ ấm cho nàng dâu, đây là đại trượng phu chân chính rồi!

Nhưng nam nhân đã thành thân lại đầy bụng bực tức, bức thư này vừa tung ra, đám thê thiếp trong nhà không phải muốn lật trời tạo phản hay sao?

Có lẽ có không ít người oán, nhưng không mấy ai dám nói ra, bởi vì những nữ tử trong nhà mình đều là Fan của họ Tề, chỉ cần sơ sót là rơi vào mưa tên biển lửa ngay. Chỉ đành lầm bầm chửi cho hả giận, đúng là kẻ chưa từng có vợ, thật vất vả cưới được một người, còn muốn cung phụng như thần tiên.

Lúc Hinh Hương đem tờ giấy kia cho Hân Duyệt, nàng thản nhiên liếc qua, đúng là hắn tự tay viết. Hắn cố ý viết thành từng phong thư, sao thành nhiều bản, còn cho phép lấy đi, không phải là muốn để mình đọc được hay sao?

Lăng Nhi sáp lại gần, rung đùi đắc ý nói: “Ái thê Duyệt Duyệt, ha ha, thật là lớn mật. Năm mươi chín ngày? Oa, tính cũng rõ ràng. Xin người trong thiên hạ làm chứng, làm chứng có ích lợi gì, có thể đánh một lần sẽ có lần thứ hai. Còn Đình lang, khi nào thì Tề gia đại thiếu thành một tên tú tài nghèo túng rồi?”

Làm khó nàng chưa từng đi học, nhưng lại cũng biết được vài chữ.

Hinh Hương nháy mắt với nàng, Lăng Nhi vểnh môi, không tình nguyện nhẹ nhàng rời khỏi.

“Tỷ tỷ, đại thiếu gia đã thật tình ăn năn, đứa nhỏ không có cha rất đáng thương.” Liền nghĩ đến chính mình, trong mắt Hinh Hương cũng rưng rưng.

“Ta không phải không tha thứ hắn, chỉ là...... Muội cứ đem cái này trả về đi. Cứ nối dối, đừng lộ ra sơ hở, ta còn chưa nghĩ xong.” Hân Duyệt xoay người yên lặng trở về phòng.

Nếu chỉ vì hắn, lần đó thấy hắn mặt mày tiều tụy, trong lòng có giận hơn cũng tự tiêu tan. Nhưng mà, trở về liền nghĩ đến phải gặp lão phu nhân, sinh hoạt cùng nhau, khó đảm bảo không có lúc va chạm tranh chấp, Tề Vân Đình từ nhỏ hiếu thuận, đối với cha mẹ chỉ biết vâng lời. Lúc lại xảy ra mâu thuẫn, phải làm sao bây giờ?

Không muốn mình bị ấm ức, vậy chỉ thể để hắn ấm ức. Kỳ thật hắn cũng không dễ dàng, bên ngoài lo làm ăn, về nhà còn bị kẹp giữa hai người. Đơn giản, ta không quay về, hắn cũng sẽ không khó xử.

Gần đây, kiếm được nhiều ngân lượng hơn, Hinh Hương đã mời Tiết thần y nổi tiếng khắp Dương Châu đến xem bệnh cho mẹ chồng. Kê mấy thang thuốc bình thường, lại nói ra một câu kinh người.

“Mẹ chồng ngươi bệnh là do hỏa khí công tâm, khí huyết không lưu thông lên đầu tốt, nếu muốn trừ khí hoạt huyết, dược liệu tốt nhất đó là Tây Vực chi bảo -- hỏa linh chi. Từng có thương nhân Tây Vực mang đến ba cây, nay đều bị Tề gia mua hết, cất vào phòng kho.” Tiết thần y quả nhiên biết nhiều hơn so với người khác.

Hinh Hương nhỏ giọng nói: “Đó nhất định rất đắc đúng không?”

“Ngàn vàng khó mua, Tề gia cũng không tính bán đi, nghe nói là giữ lại để mình dùng. Nhưng mà các ngươi có thể ở tại biệt viện của Tề gia, nói vậy cũng là có chút quan hệ với Tề phủ, không bằng đến xin đại thiếu gia một cây đi.”

Hinh Hương cười khổ, ta nào có mặt mũi lớn như vậy.

Lăng Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói cho Hân Duyệt biết, cũng không phải muốn nàng đi gặp Tề Vân Đình xin, mà là thề son sắt nói, chờ chúng ta có tiền, nhất định sẽ mua một cây. Lại than thở sao mẫu thân mình không có một nàng dâu tốt như vậy.

Hân Duyệt cười khẽ: “Tim người cũng làm bằng thịt*, chắc là mẹ chồng của Hinh Hương đối tốt với cô ấy, nên cô ấy mới báo đáp bà.” (*làm bằng thịt, ý nói biết đau, có tình cảm, biết động lòng)

“Không phải đau,” Lăng nhi vẻ mặt khó chịu, “Sau khi Thủy Sinh tẩu vào cửa, thím đối với nàng cũng bình thường, có tốt gì đâu? Vừa vào cửa đã bảo nàng đến phường thêu kiếm tiền, mãi đến khi sinh Đại Bảo cũng chưa nghỉ, tỷ nói không phải xem nàng như nha đầu sai bảo hay sao. Có đồ ngon đều để lại cho Thủy Sinh ca và đại thúc, làm gì có phần của tẩu ấy. Nay, Thủy Sinh tẩu đối với thím như vậy, không biết là phúc khí thím đã tu luyện mấy đời.”

Hinh Hương ôm một bó dây đỏ tiến vào, cười nói: “Lăng Nhi của chúng ta lại đang bênh vực kẻ yếu sao?”

Lăng Nhi dẩu môi: “Tẩu tử, ta có nói sai gì sao? Chính là tẩu tấm lòng tốt quá, mới đối với thím tốt vậy.”

Hinh Hương không cho là đúng: “Mẹ chồng đối đãi rất tốt, tuy nói có khi mắng ta vài câu, đó là bởi vì ta tay chân vụng về làm không tốt thôi. Lúc ta ở cữ, cái gì bà cũng không cho ta làm, để ta điều dưỡng thân mình cho tốt, còn không phải rất quan tâm ta sao.”

Lăng Nhi không phục: “Đó là bởi vì thím muốn tẩu mau khỏe lên, nhanh đi làm kiếm tiền.”

“Chẳng phải muội lúc mười bốn tuổi đã bắt đầu kiếm tiền, vậy không phải mẹ của muội đối với muội cũng rất độc ác đó sao?” Hinh Hương dịu dàng cười.

“Ta không giống đâu, là ta tự nguyện, lại nói mẹ ruột cũng không phải mẹ chồng.”

Hinh Hương lắc đầu: “Bây giờ điều ta mong muốn nhất là mau chữa khỏi bệnh cho mẹ chồng, để bà giúp ta giữ con, ta có thể tranh thủ kiếm tiền, cho Đại Bảo, Tiểu Bảo cưới vợ. Ta không phải cũng độc ác lắm sao?”

Hân Duyệt tiếp lời: “Muội là vì cuộc sống, cùng ác độc có quan hệ gì đâu, kỳ thật mẹ chồng muội cũng không làm gì, bà cũng là vì gia đình thôi.”

Lăng Nhi cười khanh khách: “Kỳ thật ta cũng biết thím không phải người xấu, chỉ là cảm thấy Thủy Sinh tẩu đối với bà thật là quá tốt, cứ như là đối xử với mẹ ruột không bằng.”

Hinh Hương lật lật bàn tay: “Mẹ ruột và mẹ chồng có gì khác nhau đâu, đều là vừa giặt tã lót vừa đổ nước tiểu nuôi lớn đứa nhỏ, cũng không dễ dàng.”

Ba người cúi đầu làm đồ thủ công, Hân Duyệt lại lâm vào trầm tư.

Buổi tối, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của hắn. Kỳ thật làm sao ta lại không muốn đoàn tụ với chàng, chỉ là cái nhà kia......

Giờ phút này, Tề Vân Đình đang ở cái nhà kia nghe thuộc hạ báo cáo, đôi mày đang cau dần dần giãn ra.

Dương Châu gần đây có nhiều chuyện mới lạ, trời đổ tuyết lại có bán rau xanh tươi mới, còn có những sản phẩm thủ công lạ mắt xuất hiện. Chỉ là, những thứ này không bày bán ở chợ, mà là trực tiếp đưa đến quý phủ nhà giàu của người ta. Hơn nữa hình như là cố ý tránh các cửa hàng của Tề gia, một chưởng quầy đến thăm nhà người ta mới phát hiện bí mật này.

Hơn nữa, hôm nay vừa mới công bố đã có người lấy bức thư đi, không bao lâu lại trả về nói là lão phu nhân trong nhà không tin chuyện kinh thế hãi tục này, mới muốn cầm thư xem, xem xong còn rất cảm động nữa.

“Kỳ thật, nếu phái người theo dõi, nói không chừng tìm được.” Bọn họ không hiểu ý tưởng của đại thiếu gia.

Tề Vân Đình nhíu mi: “Không được kinh động nàng, chỉ cần xác định ở nơi nào là tốt rồi làm.”

Dương Châu, đó là nơi chúng ta đính ước, sao ta lại ngu như vậy? Khóe miệng Tề Vân Đình khẽ nở một nụ cười yếu ớt.

Đêm không trăng sao thưa, gió lạnh như đao, cũng may Lam Thố là bảo mã, có thể mang hắn trước bình minh đã tới Dương Châu.

Một đêm không ngủ, Hân Duyệt dậy sớm, đến tản bộ trong đình viện lạnh lẽo.

Tiếng Tiểu Bảo khóc dẫn nàng đến phòng của Hinh Hương, hay là cô ấy ngủ say, không biết đứa nhỏ đã tỉnh.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, đúng là không khóa, vào phòng mới thấy Hinh Hương đang vắt sữa vào một chiếc chén to. Trên giường mẹ chồng đang nhìn cô ấy ngây ngô cười, Tiểu Bảo lại khóc đứt ruột đứt gan.

Hân Duyệt đi qua ôm lấy Tiểu Bảo, nhẹ nhàng vỗ.

Hinh Hương vắt đầy chén, mặc quần áo.

Hân Duyệt khó hiểu: “Cứ để Tiểu Bảo bú sữa không phải được rồi sao, muội lại vắt ra rồi cho nó uống, không phải làm điều thừa sao?”

Hinh Hương ngượng ngùng cười cười: “Cái này không phải cho nó uống, Tiểu Bảo đã sắp một tuổi rồi, ăn cháo loãng bột hồ cũng được. Mẹ chồng không chịu ăn đồ cứng, ta nghe người ta nói những lão thái thái nhà có tiền uống sữa người thì thân thể tốt lắm, liền......”

Nàng đưa chén sữa cho mẹ chồng, lão bà uống ực một hơi, mặt mày vui vẻ cười với Hinh Hương: “Ngọt! Hắc hắc.”

Động tác nhuần nhuyễn như vậy, hiển nhiên không phải ngày một ngày hai.

Hân Duyệt cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Sau một lúc lâu, phục hồi tinh thần lại: “Hinh Hương, muội...... Đó là thức ăn của Tiểu Bảo, sao muội lại có thể bỏ đói con của mình chứ?” Hân Duyệt quả thực cũng không biết cuối cùng mình lại muốn nói gì, lại nghĩ tới vừa rồi cô ấy nói cho đứa nhỏ ăn bột hồ, cháo loãng.

Hinh Hương đỏ mặt: “Tỷ tỷ chắc là cảm thấy không được tự nhiên. Nhà nghèo chúng ta đâu có cái gì ngon, nếu như trước kia, có khi mấy ngày cũng không có gì ăn, mẹ chồng đói đến khóc, dù sao ta cũng có sữa, liền...... Vừa mới bắt đầu, ta cũng thấy không được tự nhiên, sau đó ngẫm lại cũng không có gì. Cha mẹ nuôi dạy chúng ta, chúng ta cũng có thể nuôi người già.”

“Hinh Hương, dù sao bà ta cũng không có nuôi muội, muội có cần tình cảm sâu đậm với bà như vậy hay không?” Hân Duyệt cảm thấy không thể tin nổi.

“Bà đúng là không có nuôi lớn ta, nhưng mà bà đã nuôi dạy Thủy ca. Mẹ chồng chừa thức ăn ngon lại cho Thủy ca và cha chồng, ta không có câu oán hận. Nam nhân bọn họ kiếm sống bên ngoài rất vất vả, nhưng mà Thủy ca lại lén chừa một chút cho ta. Thủy ca đối với ta vô cùng tốt, chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cũng có rất nhiều ký ức ngọt ngào.” Hinh Hương đã rơi lệ đầy mặt, “Nay Thủy ca mất, ta nhất định phải chăm sóc mẹ chồng thật tốt, bằng không sau này xuống cửu tuyền, ta sao còn mặt mũi gặp Thủy ca?”

Tình cảnh này, Hân Duyệt cũng bị nước mắt làm mơ hồ, nàng không thương mẹ chồng, nhưng lại rất yêu trượng phu của mình. Yêu ai yêu cả đường đi, mới có thể dễ dàng tha thứ, mới có thể thông cảm, mới có dũng cảm tiếp tục kiên trì.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các ngươi có bị sét đánh ngã hay không?

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc