Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng

Như một cơn gió ào vào Noãn Ngọc đinh, tìm kiếm khắp chung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của nàng.

“Duyệt Duyệt, ta biết nàng đã trở lại, nàng ở đâu? Mau ra đây.” Hắn nôn nóng bất an, giống như ruồi bọ mất đầu chạy loạn chung quanh.

Vẻ vui mừng trong lòng lại bị từng đợt từng đợt bất an thay thế, vừa mới rõ ràng cảm nhận được hơi thở của nàng, nhưng sao lại tìm không thấy? Vì sao chứ?

Đem tất cả những tới có thể tìm nhìn quanh ba lần bốn lượt, không thể không nản lòng xác định, nàng không có trở về.

Ở tiền thính, cả nhà đang ngồi vây quanh bàn ăn.

Bên cạnh Tề phu nhân là một cô nương có vẻ rụt rè, mặt mày thanh tú, cử chỉ đoan trang. Đó là Cát Bội người thay thế được lựa chọn, cháu gái nhà mẹ đẻ của Tề phu nhân.

Bên ngoài trời đã tối, Tề lão gia sắc mặt trầm xuống: “Vân Đình đang làm cái gì? Không biết mọi người đang đợi nó ăn cơm sao?”

Quản gia kiên trì tiến lên báo cáo: “Bẩm lão gia, vừa rồi đã phái người đi thúc dục, nhưng mà...... Nói là đại thiếu gia uống say mèm, không đi được.”

“Cái gì? Vân Đình khi nào lại trở nên không có chừng mực như vậy, huống chi còn có thân thích ở đây. Người đâu, cho dù khiêng cũng phải khiêng nó đến đây.”

“Dạ.” Bọn hạ nhân lĩnh mệnh đi, không bao lâu hai gia đinh cường tráng dìu Tề Vân Đình vào tiền thính, ấn hắn ngồi lên ghế.

Thân mình lệch qua dựa vào lưng ghế, cũng không ngẩng đầu lên, vậy mà lại nắm chặt bình rượu trong tay. Nâng tay uống ừng ực một hơi, rượu đổ đầy mặt. Cẩm bào đã sớm bị rượu tẩm ướt, tóc tai rối loạn, đốt ngón tay xanh xao.

Lão gia cau mày lắc đầu, phu nhân vừa giận vừa đau lòng, trong lòng thầm mắng: Tiện nhân hại con ta thành như vậy. Trong miệng thì nói: “Đình nhi, mẹ không phải đã nói với con rồi sao, nó không tuân thủ nữ tắc, là nó không phải. Không có ai xem thường con, chỉ cần con viết hưu thư đưa lên công đường, chuyện này liền xong xuôi. Mẹ sẽ tìm một nàng dâu khác tốt hơn cho con.”

Nhị di nương liếc mắt nhìn nàng một cái, lộ ra vẻ mặt ngươi thật là khờ.

Tề Vân Đình chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu híp thành đường cong như mặt trăng: “Nàng dâu? Ta không phải vẫn không có nàng dâu sao, ai chịu gả cho ta? Không đúng, ta có nàng dâu, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt chịu gả cho ta. Nàng nói không muốn theo ta về nhà, vì gia đình như vậy rất phức tạp. Ta nói nàng không cần sợ gì cả, ta sẽ bảo vệ nàng. Nàng còn nói......”

“Rầm”, đột nhiên một tiếng nổ vang, tất cả mọi người hoảng sợ. Tề Vân Đình trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm mặt bàn, bình rượu trong tay đã rơi xuống đất vỡ nát: “Các ngươi phản rồi sao? Sao lại không dọn cơm cho thiếu nãi nãi?”

Đám hạ nhân đứng chung quanh bị ánh mắt của đại thiếu gia quét một vòng đột nhiên không rét mà run. Má Lí tổng quản phòng bếp phản ứng trước tiên, run sợ mang thêm một chén cơm, đặt ở chỗ còn trống bên cạnh hắn.

Tề Vân Đình cố gắng mở to hai mắt đang díp lại, dùng tay run run cầm đũa, đem đủ loại thức ăn trên bàn gắp vào chén. “Duyệt Duyệt, nàng ăn đi, những món này đều là nàng thích ăn, nhanh ăn đi.”

Trên mặt hắn lộ ra tươi cười cưng chiều, lại làm cả phòng người kinh sợ. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tề Vân Đình, lại nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh.

“Mau ăn đi, nhìn nàng đã gầy thành như vậy, ở bên ngoài chắc chịu khổ nhiều rồi. Duyệt Duyệt của ta...... Thật đáng thương, có điều, không sao cả, bây giờ nàng trở lại là tốt rồi, ta cam đoan, về sau sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng chịu một chút ủy khuất.” Tươi cười trên mặt hắn cứng đờ, đôi đũa trên tay rơi xuống.

“Duyệt Duyệt, sao nàng lại không để ý tới ta? Còn đang...... Giận ta sao? Ta sai rồi, ta sai rồi được không, nàng tha thứ cho ta đi.” Hắn duỗi tay về chỗ ghế ngồi trống trơn, vẻ mặt ủy khuất, thân mình nghiêng lệch qua, lảo đảo gục ở trên ghế.

Tề phu nhân cả kinh trợn mắt há hốc mồm, bà vẫn nghĩ con bà có cùng suy nghĩ với bà, sao lại có thể như vậy? Loại nàng dâu không tuân thủ nữ tắc như vậy còn cần làm gì, là do con mình có lòng tốt sao, không đành lòng vứt bỏ nó thôi. Nhưng mà......

Vân Thụ vươn tay muốn nâng đại ca dậy, không nghĩ tới hắn lại gắt gao ôm chặt cái ghế kia.

“Duyệt Duyệt, nàng vẫn không chịu tha thứ ta sao, sinh nhật ra nàng cũng không trở về, chắc là hận thấu ta. Ta...... Ta làm sao lại đành lòng đánh nàng chứ, ta đã thiên vị lắm rồi, cho nàng cơ hội, hỏi nàng có biết sai không, nếu nàng nói một câu biết sai, không phải...... Được rồi sao.”

Sắc mặt lạnh như băng của Tề phu nhân vỡ ra một khe nứt, nhiều năm trước, Nhị di nương làm chuyện quá đáng, mạo phạm bà, lão gia cũng đã từng giơ cao tay như vậy hỏi: Ngươi có biết sai không, ả ta không tình nguyện đáp một câu biết sai. Vì thế, lão gia thả tay xuống, hoà giải nói nếu biết sai thì trở về phòng cảnh tỉnh lại.

Thì ra, nam nhân đều không công bằng như vậy.

Lão gia lần đó đánh bà, nhưng không có chút do dự, cứ như vậy mạnh tay đánh xuống, còn ba tháng không thấy bóng người, nếu không phải chính mình không kể mặt mũi đi cầu lão thái thái, lão gia còn không chịu đến viện của mình.

Giọng nói đau đớn của Tề Vân Đình kéo suy nghĩ của bà trở về hiện tại, “Trời lạnh như thế, nàng rời nhà lâu như vậy, có hay không chịu đói, chịu lạnh, có hay không nhớ ta...... Duyệt Duyệt thật nhẫn tâm, thật nhẫn tâm, thật sự muốn ta ruột gan đứt từng khúc sao? Nàng trở về được không, ta thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ......”

Dưới chân mềm nhũn, hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay lại gắt gao ôm chiếc ghế dựa kia không chịu buông.

“Con của chúng ta, nó có còn hay không? Còn, nó nhất định là còn, nó chắc đã sắp bốn tháng rồi. Duyệt Duyệt...... Cho ta một cơ hội nữa, để ta liếc nhìn nàng một cái thôi được không? Chỉ nhìn liếc mắt một cái, ta liền -- an tâm. Đều là ta sai, để nàng đau lòng...... Nhà của chúng ta...... Không có nàng, làm sao còn là nhà chứ. Để cho vợ con của mình ở bên ngoài chịu khổ, ta còn gọi là nam nhân sao?” Hắn đột nhiên dùng đầu đập mạnh lên ghế dựa, nhất thời mùi rượu tỏa ra, té xỉu ở đó.

Mọi người vẫn đang khiếp sợ, không có người đến dìu hắn.

Có người nhìn trộm lão phu nhân, Tề Vân Đình yêu thê tử như thế, tự nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ mà đánh nàng, xem ra là bị bức bất đắc dĩ. Người bức hắn làm ư......

Lão phu nhân cũng cả kinh sau một lúc lâu không nói gì, thì ra lúc nó bỏ đi đang mang thai hai tháng, đứa nhỏ dù sao cũng là huyết mạch Tề gia, lại nhìn bộ dáng khốn khổ của con trai, trong lòng cũng sinh ra vài phần hối hận.

Dưới ánh nến ấm áp, một đôi đũa gỗ lim miễn cưỡng chọc chọc mì sợi trong bát.

“Bé cưng, con ăn nhiều một chút đi. Hôm nay là sinh nhật của cha con, không biết lúc này chàng đang làm cái gì, ta rất nhớ chàng......” Nước mắt ào ào tuôn rơi rơi vào trong bát.

“Hồ Hân Duyệt, ngươi thật vô dụng, loại nam nhân này nhớ hắn để làm chi.” Lau nước mắt, gắp một sợi mì.

Miễn cưỡng ăn mấy đũa cũng ăn không vô, đơn giản ngủ đi.

Ổ chăn lạnh lão, Hân Duyệt cuộn mình run rẩy tay chân, nếu chàng ở đây thì tốt rồi, trong lòng chàng rất ấm áp.

Lại mắng chính mình một lần không có tiền đồ, kéo qua chiếc chăn bông thật dày, nhìn đỉnh màn tối om lại ngủ không được.

Hẳn là nửa đêm rồi, sao bên ngoài lại sáng trưng?

Khoác áo rời giường, đến bên ngoài nhìn thấy, đúng là tuyết rơi. Bông tuyết to như lông ngỗng bay xuống, đất trời đều ngập tràn màu trắng.

Một bóng dáng cao lớn dần dần đến gần, là hắn. Sao lại gầy thành như vậy?

“Duyệt Duyệt, cuối cùng ta cũng tìm được nàng. Ta tìm thật vất vả!” Trên mặt hắn mang theo nhợt nhạt cười.

“Tránh ra, ta không biết ngươi.” Xoay người trở về phòng.

“Duyệt Duyệt đừng đi, theo ta về nhà đi.” Hắn xông lên giữ chặt tay nàng.

“Đó là nhà của ngươi, không phải nhà của ta. Ta muốn đi ngủ, ngươi đi đi.”

“Cùng nhau ngủ được không?” Hắn cầu xin.

“Không cần.” Bỏ tay ra, vào nhà xoay người đem cửa phòng đóng lại.

“Không cho ta vào nhà, ta sẽ nằm ngủ luôn trên tuyết, ta sinh bệnh, Duyệt Duyệt sẽ đau lòng......”

“Mẹ nuôi, mẹ nuôi mở cửa nhanh, tuyết rơi rồi!” Tiếng đập cửa truyền đến, Hân Duyệt trở mình, mở hai mắt còn mông lung.

Xuống giường mở cửa, bên ngoài quả nhiên một màu trắng tinh, tuyết rơi không tệ.

Ánh mắt đảo khắp trong viện, hắn thật sự ngủ ở trong sân sao?

Nào có nửa cái bóng dáng.

Cười thầm chính mình, hoa mắt sao, bất quá chỉ là mộng thôi. Mỗi đêm đều mơ thấy hắn, hôm nay sao có thể ngoại lệ.

“Mẹ nuôi, người nghĩ gì vậy?”

Hân Duyệt cúi đầu, một đôi mắt to trong veo như nước thiên chân vô tà nhìn nàng.

“Mẹ không nghĩ gì cả, Đại Bảo mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Ăn xong điểm tâm, Hân Duyệt liền nắm tay đứa nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh kia, bắt chim tướt sau vườn. Quét dọn một mảnh đất trống, dùng một cây gậy chống nghiêng cái sàng*, phía dưới rải một ít thóc lép, buộc một đoạn dây thừng thật dài trên cây gậy, hai người trốn sau một gốc đại thụ. Chờ đợi quá trình chim nhỏ chui đầu vô lưới thật dài dòng, Hân Duyệt cười thầm đứa nhỏ thông minh như Đại Bảo lại biết kiên nhẫn như vậy. (*cái sàng là từ địa phương của mình, còn gọi là cái rây, cái nia gì gì đó mình hong rành. Dùng để phơi thuốc, phơi củ cải, để sàng gạo... Nó được đan bằng trúc, hình tròn, có nhiều lỗ nhỏ, đại khái là cái rổ thì lòng sâu còn cái sàng thì lòng cạn và phẳng như cái chảo chống dính:v)

Đột nhiên, nó nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, mau nhìn.”

Một con vẹt xanh biếc đáp xuống dưới cái sàng, Hân Duyệt nhanh kéo mạnh dây thừng, cái sàng sập xuống úp nó lại. Loại chim này vốn được nuôi như thú cưng, nay chạy tới nơi này kiếm ăn, chắc là nhà ai làm sổ lồng.

Đại Bảo rất cao hứng, mang chạy đi tìm ông ngoại đòi lồng chim. Vốn dĩ Hân Duyệt nói có thể bắt được chim, nó còn không tin, bây giờ vô cùng bội phục mẹ nuôi.

Nhìn bộ dạng vui sướng hoa chân múa tay của nó, Hân Duyệt cũng cảm thấy thật vui mừng, đem đặt con vẹt ở thư phòng, liền mang theo Đại Bảo đi quét tuyết.

“Mẹ của con đã quét sân trước xong rồi, chúng ta đến quét sân sau đi, còn có thể đắp người tuyết nữa?”

“Đắp người tuyết?” Tiểu tử kia trong mắt tràn đầy vui sướng, mẹ nuôi luôn có những trò chơi kì lạ.

Ba người cầm công cụ quét tuyết xuất hiện ở sân sau, thì nhìn thấy một màn kia. Một tiểu nam hài đang cầm hai viên than đen gắn lên một quả cầu tuyết lớn, một phụ nữ có thai đem một cây cà rốt gắn lên trên.

“Nhìn đi, người tuyết của chúng ta thế nào?” Đó là một tạo hình thật ngây thơ đáng yêu nha.

“Mẹ nuôi, người giỏi quá!” Tiểu nam hài cao hứng nhúng nhảy.

Hân Duyệt vui vẻ cười.

Chỉ có những lúc ở cùng đứa nhỏ này, nàng mới có thể cười vô tư lự như thế.

“Tỷ tỷ, Đại Bảo đều bị tỷ làm hư. Người mang thai mấy tháng nếu có cái gì sơ xuất, ta biết làm sao đây?”

“Không có việc gì, rèn luyện nhiều đứa nhỏ mới khỏe mạnh.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau tiểu Sở muốn tới nga

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc