Chương 67: Thải Vân xuất giá

Trong hồ sen trước tú lâu có một chiếc thuyền gỗ, Thải Vân đang chậm rãi bước từ tấm ván trên thuyền lên bờ. Bên cạnh có một lão bà bà cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm.

“Thải Vân thiệt có nhã hứng, sắp xuất giá, còn có tâm trạng hái đài sen.” Tám tháng hoa đã tàn hết, trong hồ chỉ còn vài cái đài sen trụi lủi.

“Đại tẩu nói đùa, muội đang luyện tập đi đường.” Thải Vân bước tới bờ, dùng khăn lụa xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Luyện đi đường?” Tề Vân Đình khó hiểu.

“Nương nói, rời thuyền lên thuyền thân mình không thể có một chút lay động, mũi chân không thể lộ ra khỏi làn váy......” Thải Vân ảo não cắn môi.

Hân Duyệt ngây ngẩn cả người, may mà ta không có người mẹ nghiêm khắc như vậy.

“Ngày mai sẽ đưa đồ cưới, muội luyện sao rồi?”

“Muội...... Lên bờ còn được, lên thuyền thì......” Nhìn bản mặt khóc tang của nàng là biết không được rồi.

Hân Duyệt vung tay lên: “Chuyện này có gì khó, đến lúc đó để đại ca muội ôm muội lên thuyền là được.”

Thải Vân do dự nhìn về phía đại ca, trong mắt lại có một chút mừng rỡ: “Như vậy được sao?”

Tiểu muội nhà mình sắp lấy chồng, làm đại ca tự nhiên là trong lòng không nỡ, coi như là cưng chiều nàng một lần đi.

Tề Vân Đình yên lặng gật gật đầu, Thải Vân hưng phấn đến đỏ mặt. Miệng nhỏ giọng than thở: “Vẫn là đại ca, đại tẩu tốt.”

Tề Vân Đình cho ma ma giáo tập lui ra, ba người đến trong đình ngồi xuống.

“Thải Vân, sau khi thành thân đừng quên gởi thư, muội chỉ cần để nha hoàn thân tính đưa thư đến cửa hàng Tề gia ở Hàng Châu là được.” Tề Vân Đình uống ngụm trà.

“Thải Vân, ta đã sớm muốn đến gặp muội, chỉ là má Cát cứ đứng trước cửa, hôm nay nếu không phải kéo theo đại ca muội, chỉ sợ ta còn không vào được đâu.” Hân Duyệt có chút bất mãn.

Thải Vân há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, mẹ nói đại tẩu nói rất nhiều chuyện không đúng, sẽ dạy hư nàng. Nhưng mà, nàng lại cảm thấy đại tẩu chân thành thiện lương, nhanh mồm nhanh miệng, so với nhị tẩu càng dễ thân thiết hơn. Tuy thỉnh thoảng trong lời nói sẽ có chút cổ quái, hành vi khác người, có điều đại ca đối với tẩu ấy cũng là yêu như trân bảo, che chở đủ đường.

Bản thân mình vài ngày nữa là vào cửa Vương gia còn không biết ra sao, nghĩ đến đây vẻ mặt lại ảm đạm.

Bật thốt lên nói: “Kỳ thật, muội sợ......”

“Nha đầu ngốc, sợ cái gì, Thải Vân người vừa xinh đẹp, lại ôn nhu hiền lành, Vương gia công tử kia còn không vui vẻ cưng chiều hay sao?” Hân Duyệt vứt cho Tề Vân Đình một ánh mắt.

“Đúng vậy, nữ tử xuất sắc như muội muội ta, khắp thiên hạ cũng khó tìm người thứ hai. Tuy nói Vương gia là nhà quan, nhưng mẹ chúng ta không phải cũng là tiểu thư nhà quan hay sao, muội là do một tay mẹ nuôi lớn, nay lại có ma ma giáo tập chuyên môn dạy bảo, nhất định không có sai lầm.”

Thải Vân thoáng an tâm, ngẩng đầu nói với Hân Duyệt: “Đại tẩu, muội...... tẩu......” Đỏ bừng mặt, nói không ra lời.

Hân Duyệt cười nói: “Cái ta cái gì muội, có chuyện muội cứ việc nói thẳng.”

Thải Vân nhiều lần do dự vẫn không nói ra, chỉ nói: “Nếu có thể vĩnh viễn ở tại nhà mẹ đẻ thì tốt rồi.”

Hân Duyệt cầm tay nàng: “Thải Vân, chờ muội có được phu quân yêu thương muội sẽ biết chỗ tốt của thành thân. Cô gái trưởng thành, sẽ có nơi chốn của mình, có chồng có con gia đình đầy đủ. Cha mẹ, huynh đệ tỷ muội yêu thương và phu quân yêu thương sẽ không giống nhau, muội xem bây giờ ta cảm thấy rất hạnh phúc.”

Thải Vân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của đại ca, đại tẩu, tự nhiên rất hâm mộ, trong lòng âm thầm chờ đợi bản thân mình cũng có vận may như vậy.

Hân Duyệt không dám nói những lời khác người, dù sao không phải nam nhân nào cũng đều có thể giống Tề Vân Đình dung túng nữ nhân của mình, vẫn nên để nàng đi theo con đường của cổ nhân thôi, như vậy mới bảo đảm hạnh phúc của nàng.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng lại chang hòa khắp mặt đất.

Theo phong tục địa phương, trước hôn lễ một ngày sẽ vận chuyển đồ cưới.

Trên trăm chiếc thuyền hoa treo lụa đỏ thẫm xếp thành một hàng, quả thật là mười dặm hồng trang, vô cùng đồ sộ.

Vân Hải dẫn đội chuyển đồ cưới, dáng vẻ thiếu niên cao ngất đứng đầu thuyền, làm khuynh đảo không ít mỹ nữ Giang nam.

“Gia tài bạc triệu thật là tốt, có thể xuất giá long trọng như vậy." Hân Duyệt nhỏ giọng tán thưởng.

Cái trán bị người ta gõ mạnh, “Đứa ngốc, đã thành thân rồi, ánh mắt lại còn nông cạn như một tiểu nha đầu.”

“Hừ! Lúc ta thành thân cũng được long trọng như vậy sao?” Hân Duyệt mân mê cái miệng nhỏ nhắn.

“Nếu không ta cưới nàng lần nữa?” Tề Vân Đình cười thầm.

“Ai cần chứ.” Nhìn theo đội tàu rời đi, Hân Duyệt xoay người vào cửa.

“Nàng dám nói không cần, xem ta......”

Đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi nãi nhỏ giọng nói nhỏ rời đi, quần chúng vây xem liền khe khẽ bắt đầu nghị luận.

Giáp: Đã thấy qua ân ái, chưa từng thấy ân ái như thế.

Ất: Ngươi không thấy hôm Tề đại thiếu thành thân, tự mình ôm nàng dâu lên bờ sao, chắc là bắt đầu từ khi đó.

Bính: Có thể thấy được ngày thành thân vô cùng quan trọng, có thể qua đó mà dự đoán cả đời người.

Đinh: Nếu nam nhân có thể nhân nhượng tức phụ như thế, ân ái cũng sẽ không khó khăn.

Hai mươi sáu tháng tám, ngày lành nắng đẹp.

Sáng sớm, nhóm nữ quyến đã tề tụ ở Phi Ngọc các. Lúc Hân Duyệt vào cửa, lão phu nhân đang chải đầu cho Thải Vân: “Một chải cử án tề mi, hai chải bạc đầu gia lão, ba chải con cháu đầy đàn!” Nhìn khuôn mặt con gái mềm mại trong gương, lão phu nhân âm thầm rơi lệ.

“Mẹ, con gái không muốn xa mẹ.” Quay người nhào vào lòng mẫu thân, thất thanh thống khổ.

Ở đây không người nào không thờ ơ, đang âm thầm gạt lệ.

Má Cát tiến lên khuyên nhủ, đành phải trang điểm lần nữa, đội mũ phượng hà phi, trùm khăn voan long phụng trình tường.

Tiểu nha đầu tiến vào báo: “Đội tàu đón dâu ở Hàng Châu đã đến, đại thiếu gia hỏi đã chuẩn bị xong chưa?”

Lão phu nhân khoát tay: “Để cho bọn họ vào đi.”

Đội ngũ đón dâu chỉ đến trước cửa, có mấy nam nhân bước vào Tề gia.

Tề lão gia, Tề phu nhân ngồi ở chủ vị, Thải Vân bái biệt cha mẹ, cắn chặt môi sợ mình lại khóc. Khóc trước khi xuất giá là điềm xấu.

Phong tục ở Uyển châu, cha mẹ không thể tiễn con ra cửa. Do huynh trưởng cõng ra cửa, rồi tự mình đi đến trên thuyền.

Tề Vân Đình cúi xuống cõng Thải Vân, nhị lão rưng rưng đưa tới nhà trước.

Trước cửa Tề phủ đã sớm kèn nhạc vang trời, đầu người nhấp nhô. Đội tàu Vương gia đón dâu đội tàu cũng có trên trăm chiếc, trên mỗi chiếc thuyền đều có hai gã hộ vệ khôi giáp sáng bóng. Đương nhiên, phụ thân của chú rể Vương Kiêu là Đô đốc thủy quân Giang Nam, Chí Viễn hầu, điều động một đội cận vệ còn không dễ dàng.

Người Uyển châu xem như được mở mắt, hôm qua là trăm thuyền đưa thân của Tề gia, hôm nay là trăm thuyền đón dâu của Vương gia, đây là điều những tiểu cô nương hằng mơ ước, mộng thấy chứ chưa từng gặp qua.

Tề Vân Đình cõng Thải Vân ra cửa, liền đặt nàng trước cửa phủ, chờ qua một đoạn nhạc mừng sẽ ôm nàng xuống thuyền.

Hân Duyệt lặng lẽ kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi xem thử tân lang quan?”

Tân lang quan khoác áo đỏ đeo cầu lụa hồng quả nhiên là anh tuấn bất phàm, đúng chuẩn con nhà tướng.

Hân Duyệt tiến lên nói: “Muội phu, đã sớm nghe nói ngươi thiếu niên anh hùng, hôm nay vừa thấy quả nhiên anh tuấn vĩ ngạn, khí độ bất phàm, Thải Vân nhà chúng ta quả thật được gả vào nhà tốt rồi.”

Vương Kiêu thấy nàng cùng Tề Vân Đình vẻ mặt vô cùng thân thiết, liền cũng đoán được đại khái. Ôm quyền nói: “Tề đại ca, vị này chính là đại tẩu đi. Tiểu đệ hữu lễ.”

Tề Vân Đình mỉm cười còn thi lễ: “Về sau mọi người chính là người một nhà, Kiêu đệ không cần khách khí.”

Hân Duyệt mặt dày nói: “Thải Vân muội ấy không biết bơi, hơn nữa lúc xuống thuyền rời thuyền lại khó khăn. Muội phu đi đường cũng mệt rồi, nếu không ngại có thể để đại ca ngươi bế nàng dâu lên thuyền. Đây cũng là chút việc bọn ta có thể làm cho Thải Vân, sau này còn nhờ muội phu thương yêu nàng mới phải.”

Nàng hơi hơi ghé mắt nhìn Tề Vân Đình cười giảo hoạt, lại gặp hắn bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng cho là ai cũng đều giống ta sủng nàng hay sao?

Mặt mày lưu chuyển cưng chiều vô hạn.

Vương Kiêu hiểu ý, sang sảng cười: “Ta nghe nói, lúc đại ca cùng đại tẩu thành thân, đó là đại ca tự mình ôm đại tẩu lên thuyền, mới có vợ chồng ân ái như hôm nay. Việc này đã truyền ra không biết bao nhiêu giai thoại đẹp, hôm nay ta cũng noi theo. Chính ta sẽ bế nàng dâu của mình, sao có thể không biết xấu hổ để đại ca vất vả.”

Tư lễ quan hô to một tiếng: “Giờ lành đến!”

Vương kiêu đi nhanh tiến lên, ôm lấy giai nhân vững vàng lên thuyền.

Trên bờ vang lên những tiếng thổn thức.

Thải Vân đã sớm khẩn trương tay đổ đầy mồ hôi, che khăn voan không dám nương khe hở nhìn ra bên ngoài. Tưởng đại ca đang ôm lấy mình, nghĩ đến hôm nay rời nhà, đã là người của Vương gia, trong lòng lại có thêm vài phần quyến luyến.

Vì thế đưa tay cánh tay nhẹ nhàng quàng lên vai hắn, bả đầu dựa vào ngực hắn, tình cảm không muốn xa rời không nói cũng hiểu.

Kỳ thật nàng rất muốn nói: Đại ca, mới trước đây muội bị trật chân huynh cũng ôm muội như thế; Mà nay, muội muội trưởng thành thật sự không muốn rời xa mọi người.

Nhưng mà, cuối cùng nàng cũng không nói ra miệng, bởi vì sợ mình sẽ rơi nước mắt như mưa.

Vương Kiêu hơi dừng một chút, cúi đầu nhìn nhìn thiên hạ trong lòng, khóe miệng có chút tươi cười không dễ phát hiện.

Mười dặm đưa tiễn, chia tay ngoài thành Uyển châu.

Vợ chồng Vân Thụ, Thu Sương tha thiết dặn: “Thải Vân, tận tâm hầu hạ cha mẹ chồng, xuất giá tòng phu, từ nay về sau muội đã là người của Vương gia. Làm việc lấy đại cục làm trọng, phải biết nhường nhịn, hiền lương thục đức làm tròn bổn phận.”

Thải Vân thấp giọng nói: “Dạ.”

Tề Vân Đình chung quy không quá yên tâm: “Thải Vân, nhớ rõ thường gởi thư.”

Nếu là có chuyện gì, đại ca chàng còn có thể ra mặt giúp đỡ hay sao? Hân Duyệt âm thầm lắc đầu, tiến lên nhỏ giọng nói: “Thải Vân, nhớ kỹ, nữ nhân dựa vào chiếm được lòng nam nhân mới chiếm được thiên hạ.”

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc