Chương 65: Trăng treo ngọn liễu

Hân Duyệt mở to mắt chớp chớp mấy cái: “Ta kích động sao?”

Chậm bước qua một đám thi thể, thật sự là một phong cảnh khác.

Tề Vân Đình cố ý đi đến phía trước, cũng không quay đầu lại.

Nè, chàng không chiếu cố ta, ta làm sao không sợ cho được. Hân Duyệt xông lên vô cùng không có chí khí nắm chặt vạt áo của hắn, theo sát từng bước chân.

Nhìn Sở Nhất Nặc nằm trên mặt đất, Hân Duyệt lắc lắc đầu: “Không phải nói hắn võ công thiên hạ đệ nhất sao? Ta thấy cũng không hẳn là vậy. Lúc đánh nhau còn ngã trái ngã phải.”

Tề Vân Đình do dự có nên nói sự thật cho nàng hay không, xoay người nhặt một thỏi bạc đã biến dạng lên: “Trúng thập hương nhuyễn cân tán lại bị bất tỉnh ba ngày còn có thể chống đỡ lâu như vậy, chỉ sợ không có người thứ hai đâu.”

“Oa, Diệt Tuyệt sư thái trúng thập hương nhuyễn cân tán cũng không thể cử động, xem ra hắn quả nhiên lợi hại.”

Tề Vân Đình không chút do dự ghen tị, xoay người bỏ đi.

“Nè, chàng không cứu hắn, lát nữa lại có người đến, hắn chết là cái chắc.” Chàng cũng lợi hại lắm rồi, người ta giơ tay phóng ám khí, còn chàng lại giơ tay phóng bạc ra ngoài.

Hắn nghiêng mặt tức giận: “Hắn chết hay sống liên quan gì tới ta?”

Không phải đâu, thấy chết mà không cứu sao?

“Vậy được rồi, cũng không có liên quan gì đến ta, chúng ta đi thôi.” Hân Duyệt phủi sạch quan hệ cất bước nhẹ như bay.

Tề Vân Đình đứng phía sau không nhúc nhích, cười mắng: “Ta đâu phải không có nhân tính như vậy.” Trở lại cõng Sở Nhất Nặc, hướng về phía rừng sâu mà đi.

Hân Duyệt xoay người nhướng mi, ta biết tiểu tử ngươi là con lừa cứng đầu, dắt không đi đánh không được mà.

Băng qua một đỉnh núi, lúc ánh mặt trời xuyên qua tán cây loang lổ chiếu vào ba người, Hân Duyệt nhìn thấy một gian nhà tranh có thể nghỉ chân, hưng phấn giơ chân.

Tề Vân Đình ngựa quen đường cũ vào nhà đem người đang hôn mê trên lưng đặt xuống giường, đến chum nước phía trước uống chút nước, lại cẩn thận xem xét chum gạo.

Hân Duyệt khó hiểu: “Chàng từng tới đây?”

Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đang mơ hồ của nàng: “Nơi này là chỗ ở của một đôi thần tiên quyến lữ, trong năm sẽ có vài ngày ở lại đây, còn lại thì bọn họ vân du tứ hải. Trước kia lúc ta tới đây ngắm mặt trời mọc có gặp qua bọn họ, sau này trở thành bạn vong niên.”

Lúc nấu cơm tối, hai người vui đùa ầm ĩ cả gian bếp.

Hân Duyệt vừa nhặt rau dại, vừa nói: “Cưới được ta là phúc khí kiếp trước chàng cầu nguyện trước Phật tổ năm trăm năm mới có, chàng nhìn phu nhân nhà chàng lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, dịu dàng hiền lành thiên hạ vô song.”

Tề Vân Đình ném vào bếp lò hai cây củi: “Đúng vậy, có thể xứng đôi với Duyệt Duyệt nhà ta thì cũng chỉ có người dung mạo như Phan An, tài trí như Đào Chu, văn võ song toàn, gia tài bạc triệu thiên hạ đệ nhất độc thân hoàng kim như ta đây.”

Hân Duyệt đem đồ ăn bỏ vào trong nồi: “Ta khinh! Chàng là trước mặt người thì giống cừu, trên giường thì như sói đói.”

Đem cây củi cuối cùng ném vào lò, vỗ vỗ bụi đất trên tay, ôm nàng từ phía sau: 

“Nàng nhắc mới nhớ, vi phu mới phát hiện ra mình rất đói bụng.”

“Đừng phá mà, người ta đang xào rau, lập tức có thể ăn.”

“Muốn ăn nàng.”

“Tránh ra, không cho ăn.”

“Vậy thì ta cường.”

“Chàng dám dùng bạo lực gia đình, ta phải đi xin ly hôn.”

“Nàng dám nói hai chữ này lần nữa, có tin ta ăn nàng luôn không?” Một ngụm cắn vào cổ nàng.

“A...... Được rồi, đồ ăn chín rồi, chàng vẫn nên ăn nó đi. Có cần đánh thức Sở Nhất Nặc không?” Hân Duyệt hai mắt ngập nước sáng long lanh.

Cho nàng một ánh mắt như nhìn đứa ngốc, Tề Vân Đình nói: “Chờ thuốc hết tác dụng, hắn tự nhiên sẽ tỉnh, bây giờ nàng kêu thét tận trời cũng vô dụng.”

Hân Duyệt nhìn người đang nằm trong phòng, thì thấy cổ họng hắn giật giật, nhưng trên mặt không có động tĩnh gì.

Tề Vân Đình ôm vai nàng tới bên bàn cơm, nhìn hai đĩa rau xanh, ôn nhu nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”

Hân Duyệt không để ý gắp một đũa: “Ta cũng không phải thiên kim tiểu thư gì cả, nhưng thật ra chàng cẩm y ngọc thực đã quen, nào, nếm thử tay nghề của nương tử nhà chàng đi.”

Tề Vân Đình ăn một đũa rau của Hân Duyệt, so với ăn mật còn ngọt hơn, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Đây là món ăn ngon nhất ta từng nếm qua, nàng cũng thử đi.”

Vì thế hắn cũng gắp một đũa đút cho Hân Duyệt.

Hai người chàng một ngụm, thiếp một ngụm ăn vô cùng vui vẻ.

Trăng sáng như móc câu, treo trên ngọn liễu cao.

Người sum vầy là đủ, đâu cần trăng có tròn hay không.

Hân Duyệt nằm trong lòng Tề Vân Đình chốc lát, liền bảo hắn nằm lên đùi mình. 

Đưa tay khẽ vuốt mi tâm: “Vân Đình, sau này chàng không được nhíu mày nữa, chàng xem, nếp nhăn có thể kẹp chết con ruồi rồi.”

“Được.”

“Đã lâu không còn bị đau đầu nữa, là do nương tử nhà chàng giỏi xoa bóp.”

“Ừ.”

“Vân Đình, nói thật, ta cũng không để ý chàng kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần chúng ta vui vẻ sống bên nhau là được. Chàng vất vả lo toan, ta thấy cũng đau lòng.”

Đưa tay vỗ vỗ gương mặt của nàng: “Đứa ngốc, ta là nam nhân, phải đem đến cho vợ con mình cuộc sống tốt nhất. Nhìn nàng chịu khổ, ta càng đau lòng hơn.”

Ánh trăng xuyên qua bóng cây, giống như bị muôn ngàn mũi tên đâm thủng, mông lung rơi trên mặt đất. Còn ánh trăng kia, giống như vị tiên tử trong cung mặt quần lụa mỏng, nhẹ nhàng, nhảy múa, bay lượn cùng hàng vạn vì sao trên bầu trời đêm.

Trong rừng có âm thanh của những con chim hót muộn, làm cho ban đêm yên tĩnh càng thêm vui vẻ thoải mái.

“Duyệt Duyệt hát cho ta nghe đi.”

“Để ta hát chàng nghe một khúc ca 

Toàn thế giới đều cùng chàng nghe 

Đây là minh chứng tình yêu của chàng 

Chàng là duy nhất không thể thay thế 

Để ta hát chàng nghe một khúc ca 

Nhắm mắt lạ giao trái tim cho ta 

Muốn chàng nghe được sắc màu hạnh phúc 

Tiếng đàn nhẹ ngân vang 

Ta rung rẩy trong vòng tay chàng 

Tươi cười của chàng nhiều hơn một giây 

Tất cả đều đáng giá 

Tám cung điệu xoay tròn 

Mỗi âm tiết đều ghi lại 

Hỉ nộ ái ố của chàng 

Để ta phổ thành bài ca 

Để ta hát chàng nghe một khúc ca 

Toàn thế giới đều cùng chàng nghe 

Đây là minh chứng tình yêu của chàng 

Chàng là duy nhất không thể thay thế.”

“Nàng cũng là duy nhất của ta, không thể thay thế. Duyệt Duyệt, thật hy vọng chúng ta có một đứa nhỏ, chúng ta một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.” Không biết vì sao hắn luôn cảm thấy Duyệt Duyệt sẽ đột nhiên biến mất, nếu có đứa nhỏ sẽ an tâm hơn.

Người trong phòng vẫn nằm đó, không có gì biến hóa, chỉ là khóe mắt có một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống. Trong lúc ngủ giấc mộng ùa về, một đôi bích nhân cầm tiêu hợp tấu, tiếng ca triền miên, bên cạnh là một thằng nhóc vừa nghịch đất vừa khe khẽ hát theo vài câu.

Hân Duyệt ảo não gục đầu xuống: “Ta biết bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*. Các ngươi đều rất coi trọng đứa nhỏ, nhưng mà...... Chàng cũng biết, cơ thể của ta, ta nghĩ có lẽ ta vĩnh viễn cũng không khả năng......” (*bất hiếu có ba điều, không có con là lớn nhất)

“Nói bậy,” Tề Vân Đình xoay người ngồi dậy,“Sẽ không, chúng ta mới tân hôn không lâu, nàng đừng suy nghĩ lung tung.”

Trong yên ắng lại nghe được tiếng bước chân sàn sạt, giật mình ngẩng đầu, Tề Vân Đình ý bảo nàng trốn vào trong phòng.

Hân Duyệt xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, năm sáu tên Hắc y nhân xông vào trong viện, tựa hồ đang tìm cái gì. Tề Vân Đình không ngăn bọn họ, đã muốn tiến đến cửa phòng.

Hiển nhiên là tới bắt Sở Nhất Nặc.

Hân Duyệt nhanh chóng nhìn khắp phòng một lượt, quả thật không có chỗ giấu người. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Dưới tình thế cấp bách, nàng nhảy đến trên giường, nhấc chăn lên trùm Sở Nhất Nặc từ đầu đến chân, chính mình cũng chui vào.

Hi vọng chữa ngựa chết thành ngựa sống, bọn họ hẳn là sẽ không đến vén chăn của một nữ tử đang bệnh chứ.

Cửa phòng “Chi nha” Một tiếng, Hân Duyệt làm vẻ mặt đau khổ “Ai u” Kêu một tiếng.

Nhưng thân thể người bên cạnh đột nhiên cứng đờ, nháy mắt trở nên nóng cháy.

Chẳng lẽ hắn đang phát sốt?

Hân Duyệt không biết phải làm sao, lại giả bộ “Ai u” một tiếng.

Ô? Không có âm thanh hung tợn truyền đến như trong tưởng tượng.

Khó hiểu ngẩng đầu đối diện một đôi mắt nghi ngờ.

“Nàng đang làm cái gì?”

“Giả bệnh đó, người đâu?”

“Đi rồi. Hắn đâu?”

Vừa nghe đi rồi, Hân Duyệt thở phào một cái, không biết hắn dùng hoa ngôn xảo ngữ gì lừa người đi rồi.

“Làm ta sợ muốn chết, trong phòng này cũng không có chỗ giấu người, ta chỉ đành......” Hân Duyệt vén chăn, vừa mới lộ ra vài sợi tóc của Sở Nhất Nặc chợt nghe một tiếng quát lớn: “Nàng cùng hắn......”

Thân mình bỗng dưng bay lên trời, thì ra là bị Tề Vân Đình như diều hâu bắt gà con xách từ trên giường lên.

“Chàng làm gì?” Hân Duyệt chưa hết hoảng sợ.

“Nàng làm gì?” Hắn giận không thể át.

“Ta giết hắn.” Điên rồi, thật là điên rồi.

Hân Duyệt đem hết sức bình sinh mới kéo được hắn ra gian ngoài, “Chàng điên rồi, người ta bất tỉnh nhân sự nằm kia có khác gì người chết đâu, loại dấm này chàng cũng ăn?”

“Nàng thế nhưng cùng hắn đồng - giường - cộng - chẩm, không giết hắn ta thề không làm người.” Hắn trong mắt phun hỏa, trong ngực phập phồng.

Ai nha! Này......

Hân Duyệt tận tình khuyên bảo, lấy tình lay động, lấy lí lẽ khuyên nhủ. Sau một hồi thao thao bất tuyệt, Tề Vân Đình tựa hồ bình tĩnh lại, lại ném ra một câu: “Ta đi tìm một nữ nhân tới, cùng nàng chui vào một cái chăn, nàng sẽ có cảm giác gì.”

Ta sao, ta...... Quên đi, nhất thời sơ sẩy, đã quên hắn là một vại dấm chua, cô nãi nãi nhà ngươi dỗ dành ngươi là được chứ gì.

Đem hắn ấn xuống ghế, rồi tự mình ngồi lên đùi hắn: “Đừng nóng giận được không? Ta sai rồi, nha? Ta không xem hắn là người sống nên mới làm vậy.”

“Người chết rồi nàng còn cứu hắn để làm chi?”

“......”

“Nàng vội vã cứu hắn như vậy, không tiếc danh tiết của mình, thật là trong lòng không có hắn?”

“Ông trời của ta, cái này cùng danh tiết có quan hệ gì đâu, ta lương thiện như vậy, sao có thể làm ra mấy chuyện thấy chết không cứu chư? Vân Đình, trong lòng ta chỉ có chàng, một mình chàng thôi đã chiếm trọn nơi này rồi, làm sao có chỗ cho người khác?” Cầm lấy tay hắn đặt lên chỗ trái tim mình.

Sắc mặt hắn thoáng dịu đi một chút, nhìn cửa không nói gì.

Hân Duyệt da mặt dày cười hi hi: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi, kỳ thật ta cũng hy vọng có một đứa nhỏ, không phải vì nối dõi tông đường, mà là kết tinh tình yêu của chúng ta. Lúc chàng ra ngoài, hai mẹ con ta ở nhà chờ chàng trở về. 

Chàng nói, con trai hay con gái thì tốt?”

Muốn đánh một nam nhân phải đánh vào điểm yếu của hắn.

Quả nhiên, tức giận của hắn đều vơi hết: “Đều tốt cả, quên đi, ngủ sớm một chút, ngày mai mang nàng đi xem mặt trời mọc.”

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc