Chương 57: Chiến tranh lạnh

Hân Duyệt tiến lên từng bước, che trước người Tề Vân Đình.“Sở Nhất Nặc, ngươi nói rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Cư nhiên, lại, là, phụ nữ có chồng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, không biết những lời này là trả lời Hân Duyệt hay là nói cho chính mình nghe.

“Tránh ra.” Tề Vân Đình đẩy Hân Duyệt ra, đương nhiên hắn không hài lòng việc bị che chở sau lưng nữ nhân.

Nhìn hai mắt đỏ ngầu của hắn, Hân Duyệt mới nhớ tới mối hận đoạt vợ xưa nay vẫn sánh ngang với thù giết cha, gọi là không đội trời chung.

Hai người từ từ tới gần, đều là bộ dạng lửa hận ngút trời, hận không thể xông lên mà chém giết nhau.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.” Dùng hết sức bình sinh xông lên ôm lấy thắt lưng Tề Vân Đình. Điên rồi, đúng là điên rồi, chàng không biết chàng không phải đối thủ của hắn sao.

Hắn cúi đầu tức giận trừng mắt nhìn nàng: Không cần nàng lo.

“Sở Nhất Nặc, ngươi đây không phải hại ta sao, uổng công ta xem ngươi là bằng hữu, sao ngươi lại đến phá hoại gia đình ta.”

Sở Nhất Nặc khóe miệng vô lực run rẩy, lộ ra tín hiệu nguy hiểm.

Hân Duyệt cảm giác thân mình nhẹ nhàng bay đến phía sau, hắn nhìn thẳng ánh mắt Sở Nhất Nặc.

Trong không khí tràn ngập mùi chết chóc, Vân Hải cảm giác không khí không đúng, lặng lẽ tới gần cửa sổ.

Nhìn bên này, nhìn bên kia, meo meo, ta nên làm cái chi bây giờ?

Hân Duyệt đành phải từ phía sau ôm chặt lấy Tề Vân Đình, uy hiếp: “Chàng lại bỏ ra ta, ta cũng chỉ còn cách ngăn cản hắn.”

Cũng dùng cách này ngăn cản sao?

Tề Vân Đình dừng bước, đứng thẳng thân người.

Ha ha, có tác dụng. “Hắn không nói, vậy để ta nói, ta cùng hắn chỉ gặp nhau có hai lần, tổng cộng cũng chưa nói được mấy câu. Ta cũng không nói tên của mình, không biết sao hắn lại hiểu lầm, cho rằng ta là Thải Vân.”

Tề Vân Đình quay đầu hung hăng liếc mắt trừng nàng: “Chỉ gặp nhau hai lần, hai lần còn ít sao? Tổng cộng cũng chưa nói mấy câu, vậy là nàng chưa nói đủ có phải hay không, vậy nàng nói đi, nói trước mặt ta này.”

Mẹ nó......

“Ta không phải cố ý gạt của chàng, là vì...... Không phải chỉ là việc nhỏ thôi sao, ta với hắn cũng chẳng có gì.” Nàng tội nghiệp nói.

“Người ta đã đến cầu hôn, nàng còn muốn thế nào?” Hắn gầm nhẹ.

“Ta...... Ta cũng không biết đây là chuyện gì mà, chẳng lẽ ta cứ để mặc hay sao?”

“Nàng…… tự nàng gây ra.”

“Vân Đình, ta cam đoan, ta chỉ yêu một mình chàng, chưa từng có suy nghĩ khác. Ta là vô tội, không tin chàng cứ hỏi Sở Nhất Nặc.”

Ôi chao? Người đâu?

Gắt gao ôm hắn, sợ hắn bị thương; Liều mạng giải thích, sợ hắn hiểu lầm; Hừ! Ta còn phải ở lại xem hay sao? Sở Nhất Nặc lướt bay trên không, cáu giận vuốt ve một con chim nhỏ.

Tề Vân Đình nổi giận đùng đùng đi đến thư phòng, Hân Duyệt ở phía sau vén vạt áo bị hắn tha đi.

Trên đường gặp phải hạ nhân, đây là có chuyện gì?

Tuy nói đại thiếu gia và thiếu nãi nãi có không ít chuyện thú vị, có điều chuyện hôm nay lần đầu mới thấy.

Mặt đại thiếu gia cũng tái đi, trên trán gân xanh nổi lên, cặp mắt đỏ rực kia thật đúng là vạn lục tùng trung nhất điểm hồng mà (*một điểm đỏ giữa vạn lá xanh), làm cho khuôn mặt trở nên lãnh diễm vô cùng.

Thiếu nãi nãi chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vân Hải đại khái hiểu ra chân tướng, loại chuyện này, không thể khuyên can gì được. Trước kia cưng chìu như vậy, lần này đúng là đã nhổ lông trên đầu đại ca, ha ha, có trò hay để xem.

“Rầm” Cái bàn mạnh run lên, ánh mắt ăn thịt người của Tề Vân Đình đảo qua: 

“Lần đầu tiên?”

Cái gì? Lần đầu tiên? Hôn môi? Lên giường?

“Lần đầu tiên không phải ở Dương Châu sao, ngày đó hai ta......” Ánh mắt phẫn hận trừng tới.

“A, chàng nói hôn môi sao, lần đầu tiên hình như là ở suối nước nóng ở Tế Nam, à không, ở Đức châu cũng có, a, không đúng, là ở trên lưng ngựa, không được trách ta, là chàng chủ động mà.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của nàng, Tề Vân Đình hận không thể cho nàng một cái tát. “Lần đầu tiên gặp mặt hắn.”

“A, chàng đang nói hắn à. Là lúc chàng ra ngoài, ta rất nhớ chàng, tâm trạng cũng không tốt, sau đó lúc đến miếu dâng hương, một mình ra ngoài đi dạo, đúng dịp gặp được hắn, cùng nói mấy câu mà thôi.”

“Nói cái gì, một chữ cũng không cho thiếu.”

Hân Duyệt bất đắc dĩ thở dài, đem đối thoại của mình và Sở Nhất Nặc đêm đó thành thật kể lại.

Tức giận của Tề Vân Đình ổn định một chút, “Lần thứ hai.”

Nàng đành phải một năm một mười kể rõ chuyện ở Nhất Nặc sơn trang.

Hân Duyệt không hiểu nhìn mặt hắn từ tái nhợt biến thành xanh lét, “Ta bảo đảm không nói dối. ”

“Còn đánh đàn ca hát, nàng cũng chưa từng hát cho ta nghe bài nào đâu. Tề Hưng,” Hắn hướng ngoài cửa rống to: “Đem đồ dùng sinh hoạt của ta dọn lại đây, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở thư phòng.”

“Tề Hưng, ngươi dám đi ta đánh gãy chân của ngươi.”

“Còn không mau đi, không cần đầu nữa phải không.”

Hạ nhân khó làm mà, Tề Hưng sờ sờ đầu, giống như thứ này so với chân quan trọng hơn một chút. Xem ra trận này tự nhiên náo loạn lên, lại đòi ở riêng rồi.

Tề Hưng đến Noãn Ngọc đinh dạo qua một vòng, không rõ đại thiếu gia nói đồ dùng sinh hoạt là thứ gì. Trước kia đại thiếu gia vẫn ngủ ở thư phòng, cái gì cũng không thiếu mà. Cuối cùng đành phải lấy tượng trưng vài bộ quần áo.

“Ta cùng hắn thật sự cái gì cũng không có, chàng không tin ta sao?” Hân Duyệt thật sự rất uất ức.

Tề Vân Đình lạnh lùng nhìn nàng một cái, phiền não đẩy nàng ra khỏi cửa.

Hân Duyệt ngây người nhìn cửa thư phòng đóng chặt, yên lặng xoay người đi khỏi.

Nàng viết một phần nhật ký chiến tranh lạnh, đó là sau khi Tề Vân Đình ra ngoài, một mình nàng nhàm chán nên tập viết chữ bằng bút lông. Trong nhật ký kể lại tình hình chiến đấu cam go lúc này, về sau Tề Vân Đình thấy được, đưa ra đánh giá là: Ăn no rỗi việc.

Chiến tranh lạnh [ ngày đầu tiên ]

Buổi tối, ta trằn trọc khó ngủ. Không quen ở thư phòng, chàng ngủ được sao, có nhớ ta hay không. Trước kia cãi nhau, không phải chỉ một canh giờ là chàng chủ động cầu hòa, lần này, ta biết chàng thật sự tức giận. Nhưng mà, ta cũng là khổ không nói nổi mà, Sở Nhất Nặc kia ta đối với hắn chẳng có chút ý tưởng nào, ai biết hắn bị thần kinh gì tự dưng đến cầu hôn.

Ta cứ chờ là được, nhất định chàng cũng không ngủ được, nói không chừng lập tức tới tìm ta. Đến lúc đó, ta sẽ từ từ làm khó chàng, vậy mà lại dám đuổi ta ra ngoài.

Chiến tranh lạnh [ ngày hôm sau ]

Hôm nay là chiến tranh lạnh thiệt rồi, cả ngày không gặp mặt. Tối hôm qua, ta một đêm không ngủ, chàng cũng không tới. Hôm nay, tuy rằng ta rất muốn đi tìm chàng, nhưng ta không thể. Kiên trì, kiên trì nhất định thắng lợi.

Ta cũng không tin Tề Vân Đình chàng có thể chịu đựng được.

Chiến tranh lạnh [ ngày thứ ba ]

Ngày ăn không ngon ngủ không yên thiệt con mẹ nó không phải dành cho người mà.

Ta hỏi Tiểu Nghiên: “Ngươi nói ta nên đi tìm chàng sao?”

Kỳ thật ta biết nàng đã sớm hận không thể lôi ta tiến lên, quả nhiên nàng nói: “Thiếu nãi nãi, trước kia đều là đại thiếu gia dỗ dành người, lần này xem ra ngài rất tức giận, người đến dỗ dành ngài đi.”

Tuy rằng nàng cũng không biết nguyên nhân chúng ta chiến tranh lạnh, nhưng nàng lại nhất quyết cho là ta sai. Vì thế ta mắng nàng, trước kia có phải đối xử quá tốt với nàng hay không. Nàng ta lại khóc, kiên định biểu đạt quan điểm của mình, cuối cùng lại nói mình vì nghĩa diệt thân.

Kỳ thật ta biết nàng cũng sốt ruột, cũng là lo lắng cho ta, về phương diện khác là vì Tề Hưng, tiểu nha đầu này tâm sự gì cũng viết trên mặt, ai lại không nhìn ra.

Tề Vân Đình hai ngày nay nhìn ai cũng không thuận mắt, từ chưởng quầy cho đến tiểu nhị trong các cửa hàng đều lo lắng đề phòng, bởi vì đại thiếu gia hai ngày nay cực kỳ khó chịu, trời chưa sáng đã đi thị sát, kỳ thật nói đúng hơn là vạch lá tìm sâu.

Trong Tề phủ lại càng không cần nói, bọn hạ nhân hận không thể đi đường vòng. Khổ nhất chính là Tề Hưng, dựa vào tình nghĩa giữa hắn và Tề Vân Đình, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Chuyện Sở Nhất Nặc cầu hôn lại có người truyền miệng, hắn muốn tìm một cô gái tên là Thải Vân, kết quả tìm lầm, Tề Thải Vân không phải người hắn muốn tìm, vì thế hắn đi rồi, đi đến nơi khác tìm người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mệt chết ta

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc