Chương 52: Lời thì thầm

“Hôm nay là đêm thất tịch mà, chúng ta bây giờ về sớm quá đi. Như vậy đi, chúng ta quay trở lại dàn nho ngồi nghe một chút, có lẽ thật sự có thể nghe lời thì thầm thì sao.”

Nhìn vẻ mặt Hân Duyệt chờ mong, Tề Vân Đình không đành lòng cự tuyệt, có điều hắn biết có đi cũng như không. Hôm nay là ngày cấm bọn hạ nhân lại gần dàn nho, cha mẹ bọn họ tuổi tác đã lớn, đã sớm không thích trò trẻ con này. Vợ chồng Vân Thụ cũng không rảnh rỗi đến dưới gốc nho mà trò chuyện, cho nên, chỉ cần đích tôn bọn họ không ở đó, nơi đó tất nhiên chẳng có ai.

Về phần Ngưu Lang Chức Nữ sao, đó chỉ là truyền thuyết.

Hân Duyệt kéo tay hắn trở lại, hai người rón ra rón rén tới gần dàn nho.

“Tiên nữ trên trời, tiểu nữ ở đây thành tâm khẩn cầu, kể ra tâm sự với các vị. Tháng sau ta sẽ thành thân, công tử Vương gia kia ta chưa từng gặp. Ta cũng không mơ ước xa vời có thể như đại tẩu được yêu thương, được che chở, chỉ cần hắn đối với ta tốt bằng một nửa đại ca đối với đại tẩu là đủ rồi.”

Tề Vân Đình sắc mặt nghiêm nghị, tâm trạng cô gái đợi gả lại không yên ổn như vậy.

Những tiểu thư khuê các có thể vô tư vô lự được chở che dưới đôi cánh của phụ huynh mà trưởng thành, nhưng, một khi xuất giá làm vợ người ta, chính là một khung trời khác.

“Mẹ dạy cho ta rất nhiều đạo lý, trước kia ta chưa bao giờ hoài nghi, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy không giống những gì mình chứng kiến. Mặc kệ như thế nào, sau khi thành thân ta cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không cho nhà mẹ đẻ mất mặt. Chỉ hy vọng tiên cô phù hộ, đừng cho ta gặp được cha mẹ chồng không tốt, đương nhiên, quan trọng nhất là hắn......”

Hai vợ chồng lặng lẽ lui ra phía sau, rời xa cô gái đợi gả đang thành tâm quỳ trên đất cầu khẩn.

“Dàn bí đỏ này không tệ, còn có một phiến đá lớn, chúng ta ngồi ở đây đi. Người khác đều đã chạy đến chỗ cây nho nghe tiếng thì thầm, không có người đến đây đâu.” Hân Duyệt làm bộ dáng tự cho mình là thông minh.

Tề Vân Đình cũng ngồi cùng nàng, không có phá hoại sự tự tin của nàng.

Bọn hạ nhân sẽ không đến chỗ dàn nho, đó là nơi của chủ tử. Nhưng bọn họ sẽ tới chỗ tình ngay lí gian hắn đang ngồi, có thể là lắng nghe Ngưu Lang Chức Nữ trò chuyện, cũng có thể là thổ lộ tâm sự của mình.

Có điều hắn cũng không thèm để ý bị người ta nghe được.

“Duyệt Duyệt, trước khi nàng gả cho ta cũng lo lắng như vậy sao?”

“Ta? Ta không phải đã nói với chàng rồi sao, trước ngày chàng đi đón dâu, ta còn ở một quốc gia khác đó.”

“Vậy trước khi vào cửa nhà chúng ta?”

“Khi đó chúng ta đã ở chung hai tháng, ta còn phải đoán chàng là dạng người gì hay sao. Ai, vẫn là như chúng ta mới tốt, trước yêu sau cưới, không giống các người chưa gặp mặt đã gả qua nhà người ta. Lỡ  như người nọ là ngụy quân tử, đồng tính luyến ái, hay kẻ bất lực thì sao......”

“Được rồi, đừng nói bậy, đều hỏi thăm rồi, không có vấn đề gì lớn. Kể chuyện cười cho ta nghe đi, đã lâu không có nghe.” Tề Vân Đình lười nhác nghiên người, đầu đã ngã lên đùi Hân Duyệt.

“Được rồi.” Hai tay mềm mại không xương của Hân Duyệt xoa xoa trán hắn, nhẹ nhàng mát xa đầu cho hắn. Mấy ngày nay hắn xử lý rất nhiều việc, chắc mệt lắm rồi.

“Gia Cát Lượng là người tinh thông kỳ môn bát thuật, trong đó lợi hại nhất là tài ăn nói. Lại nói một ngày nọ Gia Cát Lượng đang nghị sự với Lưu Bị trong lều trướng, Gia Cát Lượng đột nhiên muốn đánh rắm, lại sợ bị Lưu Bị nghe thấy, ngượng ngùng. Hắn chợt nghĩ ra, nói: ‘Chủ công, để điều tiết không khí một chút, ta học tiếng chim gõ kiến cho người nghe, thế nào?’ Lưu Bị gật gật đầu. Gia Cát Lượng bắt chước chim gõ kiến kêu hai tiếng, nhân cơ hội thả rắm. Sau đó hỏi: ‘Thế nào chủ công? Ta giả có giống không?’ Lưu Bị nói: ‘Ngươi làm lại một lần đi, vừa rồi tiếng đánh rắm của ngươi lớn quá, ta không có nghe được.’”

Tề Vân Đình từ từ nhắm hai mắt mỉm cười, “Hôm nay là đêm thất tịch, nói chuyện vợ chồng đi.”

“Ừ, để ta nhớ xem. Có đoạn đối thoại như vầy:

-- Sắc mặt của anh không tốt lắm. 

-- đúng vậy, bà xã của ta ban đêm căn bản không cho ta ngủ. Hơi có động tĩnh, nàng liền la hoảng lên, tưởng trộm đến đây. 

-- ăn trộm mà đi thì không gây tiếng động. 

-- ta cũng nói với nàng như vậy, nhưng lại càng khổ hơn. 

-- làm sao vậy?

-- từ đó về sau, ban đêm nàng không nghe được tiếng động gì, cũng gọi ta tỉnh dậy.”

“Nàng lại nói một đoạn tâm sự của Chức Nữ tiếng cho ta nghe đi.”

“Nam nhân luôn thích nói lời ngon tiếng ngọt, trước kia ta xem qua một đoạn thư tình của Trư Bát Giới. Chàng biết Trư Bát Giới không, chính là Thiên Bồng nguyên soái trên trời, bởi vì thích Hằng Nga bị Ngọc đế đày xuống trần gian làm heo. Thư tình của hắn là như thế này.

Hằng nga tiên tử tôn quý:

Ta đã lặng lẽ dõi theo, thương thầm nàng bấy lâu!

Trải qua vô số lần, vô số ngày dày vò khổ sở, giãy dụa trong bất lực, ăn không ngon, ngủ không yên, ta rốt cục đã phát triển được tinh thần lợn chết không sợ nước nóng, thẳng thắng bày tỏ tình yêu của ta với nàng.

Có lẽ nàng không biết ta là ai, nhưng nàng hẳn biết trong lòng ta nghĩ đến ai.

Ta chính là người bị nàng làm thần hồn điên đảo – tiểu Thiên Bồng dịu dàng chu đáo, tỉ mỉ cẩn thận, dáng người đạo mạo, bút danh Bát Giới, nickname Ngộ Năng, tên riêng Ngốc Tử.

Từ khi nhìn thấy dáng người mềm mại không xương của nàng, điệu múa mê hồn phiêu dật và đôi mắt ẩn ý đưa tình của nàng đầy ẩn ý ngoái lại nhìn ta cười, trái tim bé nhỏ lạnh lẽo của ta tựa như con ếch bị nhốt trong lồng chim nhảy nhót không ngừng, tựa như mặt trời nóng chảy giữa ngày tam phục* (tam phục: mùa nóng. Chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chí; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chí; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu). Trước mắt ta luôn ẩn hiện ánh mắt mê người, đôi môi khêu gợi của nàng...... Tín ngưỡng cách mạng một lòng hướng Phật của ta hoàn toàn bị nàng đánh tan.”

Hân Duyệt vừa kể vừa cười, Tề Vân Đình nghe như rơi vào sương mù, cái hiểu cái không.

Người cổ đại và người hiện đại dù sao cũng có chút bất đồng ngôn ngữ.

“Duyệt Duyệt, kể chuyện trước đây của nàng đi, ta thích nghe chuyện của nàng.”

Hân Duyệt cười buồn: “Trước đây, cha mẹ cũng không thích ta. Bởi vì bọn họ muốn sinh con trai, mà ta lại là con gái. Lúc nhỏ ta cũng không được tốt, lúc một tuổi bị bệnh nặng, ba tuổi sém nữa thì mất cái mạng nhỏ. Đi học lại bị người ta ăn hiếp, sau đó phát hiện ta cũng không phải do cha mẹ sinh ra, mà là trước đây ôm sai con. Rồi sau đó, ta học được cách tự làm mình vui vẻ.”

Tề Vân Đình đứng dậy ôm nàng vào lòng, “Sau này không cần nhớ những chuyện đó nữa, ta cũng sẽ không hỏi, nàng gả vào Tề gia, về sau nơi này chính là nhà của nàng. Ta cam đoan không ai dám khi dễ nàng, chúng ta sẽ vui vẻ cùng sống hết nửa đời sau.”

Hân Duyệt mân mím môi, đột nhiên nhớ tới: “Hôm nay là lễ tình nhân Trung Quốc, chàng còn chưa tặng quà cho ta đâu.”

“Tặng quà? Được, nàng muốn cái gì, ta đi mua.”

“Đã trễ thế này chàng đi đâu mua, lấy cái có sẵn thôi. Ta muốn...... Muốn chàng ôm, đã lâu không bế ta rồi.”

“Được.” Tề Vân Đình ôm nàng đi về, trên trời mây đen càng dày, hơn nữa bắt đầu có sấm chớp, cười nói: “Vậy nàng tặng ta cái gì đây?”

Đầu óc nhanh nhạy, không hổ là người làm ăn, một chút cũng không chịu thua thiệt.

Cánh tay bò lên sau cổ hắn, “Vậy tặng ta cho chàng là được rồi.”

Hắn cúi đầu cắn nàng một ngụm, “Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy. Đêm nay, ta cần phải tận hứng nha.”

Hân Duyệt bĩu môi: “Ngày đó không phải chàng cũng tận hứng sao.”

Tề Vân Đình vẻ mặt vô tội: “Ngày đó không phải ta sợ nàng mệt, mới ngủ sớm sao.”

“Vậy mà cũng gọi là sớm, không biết xấu hổ, chỉ một canh giờ thì ngủ được bao nhiêu đâu. A, ta nhớ ra rồi, lần trước để chàng tận hứng, ta ba ngày không xuống giường được.”

Tề Vân Đình mặt dày cười cười: “Khi đó nàng mới trải việc đời, ta cũng đã nghẹn lâu lắm rồi, bây giờ sẽ không vậy nữa, ôi chao!”

Áp vào trán của nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ mũi của nàng.

Ngoài cửa sổ, chớp giật sấm rền, mưa to tầm tả.

Bên trong hồng trướng, da thịt như tuyết, đường cong uyển chuyển.

Tại đêm mưa gió bão bùng này, bọn họ có thể tha hồ trằn trọc, thoải thích say mê.

Tiếng va chạm mãnh liệt chỉ có giường gỗ là biết rõ, triền miên rên rỉ, tiếng kích tình hòa cùng mồ hôi, khắp toàn thân đều sảng khoái vô cùng......

Sau này, có người nói đại thiếu gia và thiếu nãi nãi ở dưới dàn bí đỏ nghe được tâm sự của Ngưu Lang Chức Nữ, có thể hạnh phúc cả đời.

Vì thế, người ở Uyển châu không sùng bái dàn nho nữa, bí đỏ trở thành đối tượng mới của mọi người.

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc