Chương 50: Sống chết có nhau

“Oa, nơi này có một cái khe sâu thật lớn, chàng xem, còn có một cái cầu treo nữa.” 

Hân Duyệt hưng phấn chỉ cho Tề Vân Đình xem.

Hắn cũng có vài phần kinh ngạc, “Ta cũng là lần đầu tiên lên núi này, thật đúng là không biết ở đây lại có cảnh tượng như vậy.”

Nơi này đi thông đến ngọn núi cao chót vót chân mây kia, đã có một lá chắn thiên nhiên như vậy, may mà mọi người không có việc gì sẽ không đi bộ lên đỉnh núi cao nhất kia.

“Chàng không phải nói phần mộ của đôi vợ chồng kia ở ngọn núi cao nhất sao, chúng ta đi tế bái một chút đi.” Hân Duyệt chờ mong.

“Không được, ngọn núi cao nhất không chỉ có dốc đá hiểm trở, còn có rất nhiều sài lang hổ báo, thậm chí những thứ càng đáng sợ hơn.” Trên mặt Tề Vân Đình hiện ra vẻ lo lắng.

“Càng đáng sợ hơn, còn có thể có cái gì chứ?”

“Cơ quan, ám khí, ma đầu giết người không chớp mắt.” Hắn chưa từng tiếp xúc với bọn họ, không có nghĩa là hắn chưa từng nghe nói.

“Nhưng mà...... Ta muốn lên cầu chơi.” Hân Duyệt vừa nói vừa xăm xăm bước lên cầu.

“Đừng đi......” Tề Vân Đình kinh hô, nhưng đã không còn kịp rồi.

Dây thừng bị đứt, cầu treo nháy mắt bị cắt thành hai đoạn, những tấm ván gỗ ở mặt trên đều rơi xuống đáy cốc.

Hân Duyệt thậm chí chưa kịp kêu một tiếng cứu mạng, đã rơi thẳng xuống.

Tề Vân Đình thả người nhảy xuống, trong lúc vội vàng chỉ có thể nắm chặt tay nàng, lại không có chỗ mượn lực, không có biện pháp nhảy lên trên.

May mắn, hắn dùng tay kia bắt được một gốc cây cây nhỏ, cây này mọc ở một tảng đá nhô ra ngoài, như vậy, hai người liền bị treo ở giữa không trung.

Cúi đầu nhìn về phía dưới chân: “Nàng có ổn không.”

Hân Duyệt ngước mắt lên, kinh hoàng gật đầu một cái.

“Cây cầu này chỉ là đồ trang trí thôi, hẳn là rất nhiều năm rồi chưa có ai đi qua. 

Trải qua nắng gió, dây thừng đã mục nát, nàng thật sự là......” Thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà.

Hân Duyệt cũng hối hận gần chết: “Ta nghĩ rằng...... Mọi người đều đi lên cầu.”

Hiện tại không phải lúc nói chuyện, mấu chốt là làm sao đi lên. Tề Vân Đình ngẩng đầu nhìn khoảng cách, lấy võ công của hắn, chính mình đi lên hẳn là không thành vấn đề. Nhưng mà, Hân Duyệt một chút công phu cũng không có, chỗ có thể mượn lực nhảy lên cũng không có. Nếu mang nàng cùng nhau bay lên, khả năng thành công rất nhỏ.

Hắn đã tìm khắp xung quanh, dùng hết sức bình sinh mới bám vào được một cái cây nhỏ đến thảm thương, vài hòn đá nhỏ rơi xuống, rễ cây cũng đã lộ ra ngoài.

Hân Duyệt cúi đầu nhìn xem đáy cốc, mây mù lượn lờ không thấy đáy, mơ hồ có thể thấy được đá núi lởm chởm, ngã xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Lộp cộp”, thân mình hai người chấn đồng, lại tụt xuống một chút, Tề Vân Đình nắm chặt tay Hân Duyệt, sợ nàng rơi xuống.

Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy, gốc cây nhỏ kia lại bị rút ra một ít, mắt thấy sắp không chống đỡ được nữa.

Nàng lâm vào suy tư, nếu Tề Vân Đình có thể mang nàng đi lên thì sẽ không chờ tới bây giờ, khoảng cách này thực sự quá xa, nhưng mà chờ đợi như vậy, cây nhỏ bị nhổ bật gốc, bọn họ chỉ có thể cùng nhau rơi xuống đáy cốc.

Nàng cắn cắn môi, hạ quyết tâm: “Vân Đình, chàng buông tay, tự mình đi lên đi, có thể giữ lại mạng của chàng cũng tốt hơn là cả hai phải mất mạng.”

“Nói bậy bạ gì đó, nàng còn dám nói để ta buông tay, ta đánh chết nàng.” Trên trán hắn toát mồ hôi.

“Chàng mau thả ta ra đi, ta hại chàng đủ thảm rồi, đừng để cho ta đến âm phủ cũng áy náy được không.” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng hô to.

Hắn lại tăng thêm sức ở lòng bàn tay, nhưng mồ hôi đã ướt đẫm tay hai người, hắn vẫn sợ nàng rơi xuống.

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, “Vân Đình, chàng hãy nghe ta nói...... 

Sau khi ta chết, chàng không cần đau lòng...... Lại...... Lại đi cưới một người vợ, sống thật tốt. Không nên...... tùy hứng giống như ta vậy......”

“Đủ, phải chết chúng ta sẽ chết cùng một chỗ, chôn cùng một chỗ.” Ánh mắt hắn vô cùng kiên định.

“Không, chàng không thể chết được, ta yêu chàng...... Cho nên, chàng phải sống thật tốt, ta mới...... không đau lòng.” Nàng liều mạng cử động mấy ngón tay đã tê dại, muốn tránh khỏi tay hắn.

Hắn đem khí lực toàn thân ngưng tụ ở tay phải, nắm chặt nàng, cân nhắc phải làm một bước cuối cùng này thế nào.

Gốc cây nhỏ đã bị nhổ ra hơn phân nửa......

“Nè, nắm chặt dây thừng, ta đã cột chặt ở gốc cây to trên này rồi, mau bắt lấy.” 

Trên đỉnh núi truyền đến tiếng gọi.

Cùng lúc đó, cây nhỏ đã hoàn toàn bật gốc, Tề Vân Đình mau chóng buông tay, bắt lấy sợi dây thừng từ trên trời rơi xuống.

“Duyệt Duyệt, mau bắt lấy.” Hân Duyệt dùng bàn tay còn lại nắm chặt dây thừng, hai chân dùng sức bám vào dây thừng, mượn lực leo lên.

Tề Vân Đình vui sướng nhìn nàng, “Ráng chút nữa, chỉ cần có thể để ta ôm được nàng, sẽ có cách mang nàng lên trên.”

Hân Duyệt cắn răng cố hết sức, lại đi lên một chút.

“Tốt, chút nữa nào.” Hắn không dám buông tay đang nắm dây thừng, cũng không dám buông tay đang nắm tay Hân Duyệt, đành phải cổ vũ để nàng tự leo lên.

Tốt rồi, mắt thấy sẽ thành công, Hân Duyệt đã mồ hôi ướt đẫm, đột nhiên trước mắt tối đen, tay chân không còn sức lực, lẽ nào là tuột huyết áp đáng hận kia?

Thân mình rơi thẳng xuống, nếu không phải hắn liều mạng nắm tay nàng, chỉ sợ đã......

Bên bờ đối diện, một bóng dáng màu trắng như một con chim cắt mau chóng xẹt qua, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mềm mại, đón gió bay lên.

Tề Vân Đình cảm giác phía sau lưng có một lực rất mạnh đẩy lên, dựa thế xoay người, lên như diều gặp gió, vững vàng rơi trên mặt đất.

Hắn vội vàng nhìn về phía Hân Duyệt, nàng đã được người nọ đặt trên mặt đất, mắt nhắm nghiền.

Xem ra chưa tới số chết, thế nhưng được hắn cứu. Không phải hắn chỉ giết người, không cứu người sao?

“Đa tạ ân cứu mạng của Sở trang chủ.” Tuy rằng Nhất Nặc sơn trang không tham gia sự vụ lớn nhỏ trong thành Uyển châu, nhưng dù sao đều cùng cư ngụ trên mảnh đất này, mọi người đều là người tiếng tăm, sao có thể không biết nhau.

Sở Nhất Nặc thản nhiên nhìn lướt qua bóng người đang hôn mê, hướng Tề Vân Đình hơi gật đầu, xoay người bay đi.

Người thợ săn bên cạnh bị tuyệt đỉnh khinh công của hắn dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

“Duyệt Duyệt, tỉnh lại.” Tề Vân Đình ấn vào nhân trung của nàng, quả nhiên thấy nàng chậm rãi mở mắt ra.

“Ta giống như...... Tuột huyết áp.” Nàng suy yếu vô lực.

“Nhà của ta cách nơi này không xa, hai vị nếu không chê thì đến hàn xá (nhà nhỏ) nghỉ ngơi một chút đi.” Đại ca thợ săn giản dị nhiệt tình mời.

Tề Vân Đình ôm lấy Hân Duyệt Lai đến một gian nhà cỏ tranh, một thôn phụ quần áo mộc mạc ôm một đứa nhỏ bảy tám tháng ra đón họ.

Uống một chén canh gừng, Hân Duyệt hồi phục vài phần khí lực.

“Khách nhân chắc cũng đói bụng rồi, hay cùng chúng ta dùng bữa đạm bạc thôi. 

Cơm rau dưa, không có gì ngon.” Phụ nhân nhanh nhẹn dọn bàn.

Người thợ săn chơi đùa với đứa trẻ.

Hai đĩa rau dại, mấy bát cơm gạo lức.

Hân Duyệt nhìn lướt qua con thỏ ở góc nhà, không nói chuyện.

Phụ nhân ngượng ngùng nói: “Cha của thằng bé bắt con mồi không dễ dàng, chúng ta không nỡ ăn, đem bán được giá tốt còn có thể lo ăn mặc cho nó.”

Hân Duyệt gắp một ngụm đồ ăn, cười nhẹ: “Đại tẩu làm đồ ăn ăn ngon thật.”

“Phải không, vậy ăn nhiều một chút.” Nàng mặt mày hớn hở.

Nàng đem con ôm vào trong ngực, đút nó một ngụm cháo, người thợ săn thỉnh thoảng lại đút thức ăn đã nhai nhuyễn cho nó.

Thằng bé kia cũng vui vẻ, mơ hồ bập bẹ gọi “Cha”,“Mẹ”.

Hân Duyệt lẳng lặng nhìn, một nhà ba người hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.

Tề Vân Đình nhẹ nhàng nắm bàn tay sưng đỏ của nàng.

Ngẩng đầu nhìn nhau cười.

“A, đúng rồi, vừa rồi quá khẩn trương, còn chưa có cảm tạ ơn cứu mạng của thợ săn đại ca đây.” Tề Vân Đình ôm quyền chắp tay.

Người thợ săn cười hàm hậu: “Cái gì mà ân với nghĩa, chỉ một cái nhấc tay mà thôi, ta thường đi lại trên núi, ngẫu nhiên sẽ gặp được người cần giúp đỡ, ta liền giúp một chút. Nhanh ăn cơm đi.”

Hân Duyệt cũng thực cảm kích: “Đại ca rất khiêm tốn, đây cũng không phải một chút ơn nghĩa, nếu không phải huynh ném cho bọn ta sợi dây thừng, sợ là chúng ta đã sớm mất mạng.”

Đứa trẻ nhìn người lớn nói chuyện, vui vẻ vỗ cái bàn.

Hân Duyệt nhìn áo ngắn vải thô trên người nó, tự ngẫm nghĩ một chút, âm thầm quyết định một chủ ý.

Cơm nước xong, vợ chồng người thợ săn tiễn họ đến cửa, Hân Duyệt nói: “Vân Đình, chàng xem xung quanh đây hộ săn bắt cũng không nhiều, có khi chúng ta muốn ăn chút món dân dã cũng khó, không bằng nhờ vị đại ca đây sau này săn được con gì thì đưa tới nhà chúng ta, chàng thấy được không.”

“Tốt, vậy phiền đại ca sau này săn được con mồi cứ đem đến Tề phủ, giá tiền cũng dễ thương lượng.” Hắn sao có thể không rõ tâm ý của Hân Duyệt.

Vợ chồng người thợ săn mừng quá hóa lo: “Kỳ thật vừa rồi lúc ăn cơm, chúng ta đã cảm thấy giống Tề đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi nãi, bởi vì lúc ở Uyển Giao hội có gặp qua, chỉ là cách khá xa thấy không rõ, cũng không dám nhận mặt, thì ra thật sự là quý nhân đến nhà chúng ta.”

Hai vợ chồng vô cùng cảm kích, có Tề gia chiếu cố thu mua, sẽ không cần lo lắng bán cho thương lái bị ép giá. Hơn nữa Tề gia là có tiếng là người tốt, ra tay rộng rãi, từ nay bọn họ sẽ không còn lo lắng chuyện ăn mặc cho đứa nhỏ nữa.

Dưới ánh nến lay động, Tề Vân Đình lật xem bàn tay còn chưa hết sưng của Hân Duyệt.

“Vân Đình, chàng có bảo với bọn họ, đưa cho người thợ săn thêm chút tiền, mùa hè thì còn đỡ, chỉ sợ mùa đông bọn họ cũng không có tiền làm quần áo mới cho đứa nhỏ.” Hân Duyệt còn đang nhớ lại bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ.

“Yên tâm đi, chút việc ấy ta đã sớm dặn dò.” Nhẹ nhàng nắm tay của nàng, nhìn thẳng hai mắt: “Sau này, không cho nói vậy nữa, chúng ta sống ngủ cùng giường, chết nằm cùng huyệt, không bao giờ chia cách.”

Hân Duyệt nghiêm túc gật đầu, dựa vào lòng hắn......

Ăn điểm tâm xong, Tề Vân Đình cũng không vội ra ngoài, mang theo vẻ mặt thú vị nhìn Hân Duyệt đang ngồi xổm than thở giữa đám hoa hồng.

“Chàng xem, đây là hoa hồng ta trồng, vốn ta muốn trồng 99 cây, tượng trưng cho thiên trường địa cửu. Nhưng mà, sau đó ta lười biếng, chỉ trồng có 40 cây, chàng biết 40 cây tượng trưng cho gì không? Thề sống chết không thay đổi tình yêu! Đúng là lời nói bất hạnh, thật đúng là thề sống chết không thay đổi.”

“Cái gì mà lời nói bất hạnh, lộn xộn, như vậy đi, chúng ta cùng nhau bổ sung thêm, sẽ đủ 99 cây thôi, sao nào?” Mặc dù hắn không biết ngôn ngữ của hoa, cũng hiểu được 99 là con số không tồi.

“Tốt.” Hân Duyệt lấy lại tinh thần, bảo Tiểu Nghiên tìm cây con, hai người vui vẻ trồng cây quên thời gian.

“Trên mặt chàng dính lá cây, đừng nhúc nhích, ta giúp chàng lấy xuống.” Hân Duyệt vươn móng vuốt đầy  bùn lấy lá cây trên mặt, lại bôi thêm cho hắn một ít bùn.

“Nàng rõ ràng cố ý bôi bẩn ta, còn cười, đừng hòng chạy, xem ta có bôi nàng thành Chung Quỳ không.”

Hân Duyệt cười chạy đi, dù sao trồng hoa xong rồi, ta cũng không cần ở lại vườn hoa, đi đây!

“Cẩn thận.” Tề Vân Đình thẳng thân đứng vững.

Hân Duyệt kinh ngạc thiếu chút nữa đụng vào người khác, tập trung nhìn kỹ, thì ra là một quản sự làm việc cho Tề Vân Đình, tên Vương Nhị.

Vương Nhị thật buồn bực nha, sao hai người này tay lấm chân bùn, trên mặt đại thiếu gia còn “Vẽ màu lên”, bạc trong ngân hàng tư nhân còn chưa đến, trà vừa chuyển về còn chưa sắp xếp xong, sổ sách của mấy chục cửa hàng cũng chưa xem, còn có tâm tư ở đây chơi?

Tiểu Nghiên bưng một chậu nước tới, Tề Vân Đình vừa rửa mặt vừa nghe Vương 

Nhị nói: “Đại thiếu gia, phương án phân phối trà đã có rồi, còn chờ ngài xem qua.”

“Cha xem chưa?”

“Lão gia xem qua, nói không có vấn đề gì, để cho đại thiếu gia xem một chút.”

“Ừ, đi thôi.”

Rửa mặt rửa tay, đi cùng với Vương Nhị.

Hân Duyệt dùng khẩu hình nói: Về sớm một chút.

Tề Vân Đình cười gật gật đầu.

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc