Chương 9: Cưỡi bạch mã

Hai người ngồi chung
con ngựa, tiếp tục đi về phương nam. Lúc giữa trưa, đi đến cạnh một con
sông, nước chảy trong veo, hai bên bờ cỏ xanh mơn mởn, Tề Vân Đình ôm
Hân Duyệt xuống ngựa, tháo dây cương để Lam Thố tự chạy đi ăn.

Hắn lấy trong túi ra hai cái bánh mỳ nguội, "Ăn chút gì đi."

Hân Duyệt đang vui vui vẻ vẻ cầm lấy, nhìn thấy nó lại nhíu mày: "Ta vẫn là cảm thấy nướng thỏ ăn ngon hơn." Nhìn cách đó không xa có một rừng cây, tựa hồ đang tìm kiếm bóng dáng con thỏ.

" Nàng nghĩ thỏ dễ bắt lắm chắc, nếu nàng có võ công còn có thể giúp cho ta, dựa vào một mình ta, thì thôi quên đi."

"Vậy tối nay có được ăn ngon không?"

" Buổi tối, nếu chúng ta tới được Thương Châu, có khách điếm nhà mình, đến lúc đó tùy nàng muốn ăn gì cũng được."

" Tốt quá, thật ra ta cũng còn no, bữa trưa chắc không ăn đâu, đợi tới tối mình ăn luôn."

Xa xa có một người cưỡi ngựa trắng đang gào thét phóng tới, có lẽ cũng
nhìn thấy con sông và cỏ non ở đây, hắn xoay người xuống ngựa, tháo dây
cương để con ngựa tự do. Hắn lấy trong hành lí ra một bình nước, ngồi ở
bờ sông múc nước.

Hân Duyệt quan sát từ xa, đây là một thiếu niên cao gầy, ngũ quan góc cạnh nhưng vẫn có chút nhu hòa, sau lưng đeo
kiếm, rất có phong thái của hiệp khách.

Không lẽ là Dương Quá sao?

Hân Duyệt cầm bánh mỳ đi tới phía trước, lại bị Tề Vân Đình giữ lại.

"Sao vậy, ngươi không ăn thì ta cho hắn ăn?"

"Nàng cho hắn như vậy, hắn có thể nhận sao?"

Tề Vân Đình tiến lên chắp tay: "Xin hỏi vị huynh đài xưng hô thế nào?"

Khi nói chuyện vẫn ngửa đầu kiêu ngạo, có điều bộ dáng của hắn cũng coi như đủ lễ nghĩa.

"Không dám, tại hạ Quách Hướng, xin hỏi huynh đài có chuyện gì?"

"Tại hạ Tề Vân Đình, đây là tiện nội......"

"Cái gì tiện nội, ngươi mới tiện đó?" Hân Duyệt trừng mắt nhìn. Tuy nhiên
biết tiện nội là danh từ để gọi thê tử, những vẫn cảm thấy thiệt khó
nghe.

Tề Vân Đình câm nín nhìn trời xanh, cố gắng nén tức giận.

"Xin chào, ta tên là Hân Duyệt."

Tề Vân Đình lườm một cái cảnh cáo ---- khuê danh không phải ai cũng có thể gọi biết không?

Quách Hướng nghi hoặc nhìn hai người, không biết nói gì cho phải.

Đối với người thiếu não như Hân Duyệt, Tề Vân Đình quyết định mặc kệ. Hắn
mở miệng nói: "Chúng ta tới đây, giữa trưa chắc cũng đói bụng rồi, chi
bằng hãy hợp tác bắt thỏ hoang thú rừng gì đó, cũng có thể no bụng."

Quách Hương vui vẻ: "Thật tốt, mời Tề huynh."

" Mời." Tề Vân Đình vứt cho Hân Duyệt một cái nhìn tà mị---- thế nào, vẫn là vi phu thương nàng đúng không.

Hân Duyệt cười tươi như một đóa hoa, kéo tay áo Tề Vân Đình:" Ta cũng đi."

Trong khu rừng nhỏ có nhiều cỏ dại và lá rụng, bọn họ đi về phía trước tìm kiếm.

" Tề huynh cẩn thận." Quách Hướng đột nhiên rút kiếm phóng về phía sau Tề Vân Đình, một con rắn bị chém thành hai nửa.

Hân Duyệt chắc rằng con rắn này không thể làm Tề Vân Đình bị thương, có
điều cũng có thể nhìn ra Quách Hướng là một người nhiệt tình.

Quách Hướng nói: "Chi bằng, chúng ta cứ ăn thịt rắn đi."

" Ăn rắn, đánh chết ta cũng không ăn, vừa nhìn đã thấy ghê rồi, các ngươi cũng đừng ăn."

" Xem ra Duyệt Duyệt ăn không quen, thật ra thịt rắn ăn rất ngon."

Quách Hướng đột nhiên phi thân đi ra ngoài trăm thước, thì ra có hai bóng
dáng xam xám nho nhỏ đang trốn về hướng đo, bị hắn chặn đường đi, quay
đầu chạy sang bên cạnh.

Hân Duyệt lần đầu tiên nhìn thấy khinh công, hô lớn: "Đẹp trai quá!"

Tề Vân Đình trừng mắt liếc nàng một cái, không chịu thua rút kiếm ra đâm
thẳng cổ họng con thỏ, lúc Quách Hướng đuổi tới, một con thỏ khác đã
chạy mất dạng.

Quách Hướng cầm con thỏ lên, khen ngợi: "Hảo kiếm pháp, một chiêu đã mất mạng."

"Còn con khác đâu?"

Ba người tìm xung quanh một hồi, không có manh mối.

Tề Vân Đình nói: "Thỏ khôn có ba hang, chúng ta đều không nhìn thấy nó chạy trốn, nhất định đã chạy vào hang rồi."

Hân Duyệt chỉ vào một bụi cỏ um tùm nói: "Chỗ đó chắc chắn là hang thỏ."

Lúc dọn dẹp bụi cỏ nhìn thấy, quả nhiên có con thỏ ở cửa hang.

Quách Hướng nghi hoặc hỏi: "Tẩu phu nhân làm sao biết được?"

"Con thỏ không ăn cỏ gần hang mà, ngươi nhìn cỏ chỗ này mọc tốt nhất, chắc chắn là hang thỏ."

Tề Vân Đình từ chối cho ý kiến chỉ cười cười: "Nàng cũng có chút thông minh đó."

" Ngươi nói sao con thỏ này không chạy?" Hân Duyệt nghi hoặc nói.

Tề Vân Đình nắm tai con thỏ giở lên, a, phía dưới có ba con thỏ con co cụm lại như quả cầu nhung đang ngước đôi mắt sợ hãi nhìn về phía bọn họ.

"Dễ thương quá hà." Hân Duyệt nắm một con lên đặt vào lòng bàn tay, thiệt là nhỏ, có biết chạy hay không đây.

Hồ Hân Duyệt: Hay là thả nó đi, chúng nó thật đáng thương, ngươi xem mắt chúng nó kìa, sắp khóc rồi

Tề Vân Đình: Một con làm sao đủ ăn

Hồ Hân Duyệt: Ngươi đã giết phụ thân người ta rồi, ngươi xem tình mẹ vĩ
đại biết bao, nó không bỏ con nó mà chạy một mình, ngươi thả nó đi

Tề Vân Đình: Muốn ăn cũng là nàng, không ăn cũng là nàng

Hồ Hân Duyệt: Ta không ăn, một con kia hai người các ngươi ăn chắc là đủ rồi

Tề Vân Đình: Vậy sau này nàng cứ chuẩn bị ăn chay niệm phật đi là vừa

Hồ Hân Duyệt: Vân Đình, xin ngươi, xin ngươi đó được không, ngươi xem chúng nó sắp khóc rồi kìa

... ........ Đại tỷ ơi, một tiếng "Vân đình" này của ngươi, chứa hàm lượng đường rất cao, ít nhất 8 đơn vị nha.... .......

---- nể tình lần đầu tiên nàng gọi ta thân thiết như vậy, để lại đi, nếu
không phải nhìn thấy ánh mắt rưng rưng của nàng, đồ ngon tới miệng ta sẽ không bỏ đâu.

Tề Vân Đình thả con thỏ xuống, giúp nó che giấu cửa hang, mới kéo tay Hân Duyệt rời đi.

Đi đến bờ sông, Quách Hướng nói: "Tề huynh, chúng ta qua bờ sông kia đi, chỗ kia thích hợp đốt nướng hơn."

"Được." Dứt lời, hai người phi thân qua sông.

Ê! Này...... Làm gì vậy, các ngươi đều biết khinh công còn ta thì sao?

Tề Vân Đình chờ tiếng gọi phía sau, nhưng không có động tĩnh.---- con mèo
nhỏ, phục ta đi, không nói lời gì đó, đã nghĩ ta sẽ mang nàng qua sông
sao?

Nhìn thấy Quách Hướng ở bờ sông rửa con thỏ, Tề Vân Đình đi
kiếm củi, Hân Duyệt đành phải trừng mắt nhìn, muốn ta cầu xin ngươi lần
nữa, không có cửa đâu.

Quách Hướng nhanh chóng rửa sạch con thỏ, xiên vào một nhánh cây, chờ Tề Vân Đình trở về.

Hân Duyệt gọi hắn: "Quách đại hiệp, mang ta qua với."

Quách Hướng vừa thấy Hân Huyệt còn ở bờ bên kia, cũng không nghĩ nhiều, liền bay qua, nắm eo Hân Duyệt bay qua sông.

Hai người rơi xuống đất, Hân Duyệt lần đầu tiên bay, vẻ mặt hưng phấn, nhìn thấy Tề Vân Đình vừa ôm củi trở về. Lập tức nghiêm mặt, hai tia sét dữ
tợn chạm vào nhau.

Hân Duyệt ngoảnh mặt làm ngơ, Quách Hướng xấu
hổ cười cười: "Tề huynh, tại hạ không phải cố ý mạo phạm, chỉ là, vừa
rồi sao huynh không mang tẩu phu nhân qua đây?"

" Hắn ấy à, chờ
ta xin hắn đó, có phải hay không, phu quân?" Hân Duyệt giả vờ giúp Tề
Vân Đình phủi đất cát trên áo, hài lòng nhìn gương mặt kia từ trắng
chuyển thành xanh.

Chapter
1 Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2 Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3 Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4 Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5 Chương 5: Đêm hồi tưởng
6 Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7 Chương 7: Ta được
8 Chương 8: Đêm ở khách điếm
9 Chương 9: Cưỡi bạch mã
10 Chương 10: Không phải hoàng tử
11 Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12 Chương 12: Đến Đức châu
13 Chương 13: Ta thích nàng
14 Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15 Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16 Chương 16: Giận dỗi
17 Chương 17: Hòa hảo
18 Chương 18: Nam hạ
19 Chương 19: Dương Châu đính ước
20 Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21 Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22 Chương 22: Con người ngốc nghếch
23 Chương 23: Đêm đầu
24 Chương 24: Tận hứng
25 Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26 Chương 26: Động phòng hoa chúc
27 Chương 27: Không được ngủ
28 Chương 28: Cuộc sống mới
29 Chương 29: Tiểu hồng
30 Chương 30: Gặp mặt mọi người
31 Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32 Chương 32: Chén giận chén hờn
33 Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34 Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35 Chương 35: Uyển giao hội
36 Chương 36: Thục nữ ba ngày
37 Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38 Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39 Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40 Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41 Chương 41: Lên đường
42 Chương 42: Ngày không anh
43 Chương 43: Ta không tịch mịch
44 Chương 44: Sở nhất nặc
45 Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46 Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47 Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48 Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49 Chương 49: Cây hứa nguyện
50 Chương 50: Sống chết có nhau
51 Chương 51: Đêm thất tịch
52 Chương 52: Lời thì thầm
53 Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54 Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55 Chương 55: Lấy hoa thay trà
56 Chương 56: Cầu hôn
57 Chương 57: Chiến tranh lạnh
58 Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59 Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60 Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61 Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62 Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63 Chương 63: Chân tướng?
64 Chương 64: Chúc phúc!
65 Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66 Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67 Chương 67: Thải Vân xuất giá
68 Chương 68: Mong chàng về
69 Chương 69: Rời chàng đi
70 Chương 70: Nhật kí mang thai
71 Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72 Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73 Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74 Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75 Chương 75: Thư tình công khai
76 Chương 76: Vui mừng gặp lại
77 Chương 77: Đoàn viên
78 Chương 78: Yêu như thế
79 Chương 79: Dịu dàng
80 Chương 80: Thải Vân về
81 Chương 81: Bà mối siêu cấp
82 Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83 Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84 Chương 84: Duyệt Lăng ký
85 Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86 Chương 86: Sum họp một nhà
87 Chương 87: Lại gặp mưu sát
88 Chương 88: Kiên cường của ta
89 Chương 89: Tam nữ tranh phu
90 Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91 Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92 Chương 92: Thì ra là hắn
93 Chương 93: Ba ngày ân ái
94 Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95 Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96 Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97 Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98 Chương 98: Du lịch giang hồ
99 Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100 Chương 100: Phượng huyết thạch
101 Chương 101: Vong tình đan
102 Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103 Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104 Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105 Chương 105: Nhịp đập trái tim
106 Chương 106: Chân tướng
107 Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108 Chương 108: Đây là nhà của ai?
109 Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110 Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111 Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112 Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113 Chương 113: Ngoại truyện An Tắc
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo
2
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước
3
Chương 3: Vợ chồng so chiêu
4
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu
5
Chương 5: Đêm hồi tưởng
6
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất
7
Chương 7: Ta được
8
Chương 8: Đêm ở khách điếm
9
Chương 9: Cưỡi bạch mã
10
Chương 10: Không phải hoàng tử
11
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
12
Chương 12: Đến Đức châu
13
Chương 13: Ta thích nàng
14
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1
15
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)
16
Chương 16: Giận dỗi
17
Chương 17: Hòa hảo
18
Chương 18: Nam hạ
19
Chương 19: Dương Châu đính ước
20
Chương 20: Có vẻ là chân tướng
21
Chương 21: Nếu chết ta có thể nhớ tới chàng
22
Chương 22: Con người ngốc nghếch
23
Chương 23: Đêm đầu
24
Chương 24: Tận hứng
25
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả
26
Chương 26: Động phòng hoa chúc
27
Chương 27: Không được ngủ
28
Chương 28: Cuộc sống mới
29
Chương 29: Tiểu hồng
30
Chương 30: Gặp mặt mọi người
31
Chương 31: Tiểu Hồng mất tích
32
Chương 32: Chén giận chén hờn
33
Chương 33: Hiệp đầu sơ chiến
34
Chương 34: Nha hoàn bên người không dễ làm
35
Chương 35: Uyển giao hội
36
Chương 36: Thục nữ ba ngày
37
Chương 37: Kim ốc tàng kiều
38
Chương 38: Tiệm trà Giang ký
39
Chương 39: Vợ chồng danh nghĩa
40
Chương 40: Bản sắc mẹ chồng
41
Chương 41: Lên đường
42
Chương 42: Ngày không anh
43
Chương 43: Ta không tịch mịch
44
Chương 44: Sở nhất nặc
45
Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy
46
Chương 46: Đại chiến mẹ chồng nàng dâu
47
Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn
48
Chương 48: Tiểu biệt VS tân hôn 2
49
Chương 49: Cây hứa nguyện
50
Chương 50: Sống chết có nhau
51
Chương 51: Đêm thất tịch
52
Chương 52: Lời thì thầm
53
Chương 53: Nhất nặc sơn trang
54
Chương 54: Tiếu ngạo giang hồ
55
Chương 55: Lấy hoa thay trà
56
Chương 56: Cầu hôn
57
Chương 57: Chiến tranh lạnh
58
Chương 58: Nhật kí chiến tranh lạnh
59
Chương 59: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ năm
60
Chương 60: Nhật ký chiến tranh lạnh ngày thứ sáu
61
Chương 61: Yêu thì cùng nhau đi
62
Chương 62: Tại sao mang nàng đi
63
Chương 63: Chân tướng?
64
Chương 64: Chúc phúc!
65
Chương 65: Trăng treo ngọn liễu
66
Chương 66: Mặt trời mọc ở Đông Sơn
67
Chương 67: Thải Vân xuất giá
68
Chương 68: Mong chàng về
69
Chương 69: Rời chàng đi
70
Chương 70: Nhật kí mang thai
71
Chương 71: Say rượu nói lời thật lòng
72
Chương 72: Nhất Nặc tới chơi
73
Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng
74
Chương 74: Ngàn lượng hoàng kim
75
Chương 75: Thư tình công khai
76
Chương 76: Vui mừng gặp lại
77
Chương 77: Đoàn viên
78
Chương 78: Yêu như thế
79
Chương 79: Dịu dàng
80
Chương 80: Thải Vân về
81
Chương 81: Bà mối siêu cấp
82
Chương 82: Anh hùng cứu mỹ nhân
83
Chương 83: Ghen tuông nồng đượm
84
Chương 84: Duyệt Lăng ký
85
Chương 85: Gian nan dựng nghiệp
86
Chương 86: Sum họp một nhà
87
Chương 87: Lại gặp mưu sát
88
Chương 88: Kiên cường của ta
89
Chương 89: Tam nữ tranh phu
90
Chương 90: Chấn chỉnh Tề gia
91
Chương 91: Vũ điệu ong bướm
92
Chương 92: Thì ra là hắn
93
Chương 93: Ba ngày ân ái
94
Chương 94: Náo loạn cũng vui vẻ
95
Chương 95: Điên cuồng vì yêu
96
Chương 96: Nhất Nặc đổi máu
97
Chương 97: Giang hồ Mộng, hiệp nghĩa tình
98
Chương 98: Du lịch giang hồ
99
Chương 99: Bọ ngựa bắt ve
100
Chương 100: Phượng huyết thạch
101
Chương 101: Vong tình đan
102
Chương 102: Ngàn vàng tan hết
103
Chương 103: Ngoại truyện Sở Nhất Nặc
104
Chương 104: Vân Đình mất trí nhớ
105
Chương 105: Nhịp đập trái tim
106
Chương 106: Chân tướng
107
Chương 107: Đẩy mạnh tiêu thụ công chúa
108
Chương 108: Đây là nhà của ai?
109
Chương 109: Ta yêu nhà của ta
110
Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương
111
Chương 111: Ngoại truyện Thải Vân
112
Chương 112: Ngoại truyện Vân Hải
113
Chương 113: Ngoại truyện An Tắc