Chương 13

Mọi chuyện vẫn cứ thế bình yên xảy ra, ngày qua tháng cô cũng không còn giáp mặt với hắn. Và cũng không có bất kì cuộc họp cổ đông nào có mặt của hắn. Mọi chuyện quá bình yên khiến cô cảm thấy khá bất an, có lẽ nào đây là bình yên trước giông bão hay chỉ đơn giản là cô quá đa nghi thôi.

Hay nói rõ hơn là cả tháng nay kể từ buổi họp như hỗn chiến đó, Hiếu chưa lần nào cho cô bước ra khỏi căn nhà này. Trong lúc tâm trạng của cô đang ưu tư chất chồng ấy thì anh lại ở một nơi khá đặc biệt, một cuộc gặp gỡ không hẳn là tình cờ mà là được sắp đặt trước. Hắn ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế, oai vệ giống một tên bạo quân hách dịch. Hắn vẫn vậy, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén lịa đến từng ngóc ngách trên người anh. Hắn chỉ cố tìm ra trên người hắn một tư chất tốt để thăm dò rằng tại sao hắn lại thu hút được tình cảm của cô. Anh cũng chả để ý mấy đến thái độ khinh người của hắn.

" Anh là chồng của Hân Ly sao? Đúng là không có tố chất chút nào cả "

" Anh nói vậy là sao? "

Hắn nhếch bộ mặt khinh bỉ nhìn anh, lấy ngón tay chỉ vào ngực trái của anh, ánh mắt đăm chiêu đầy lạnh lùng như khiêu khích.

" Anh và cô ấy chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, chưa từng một lần nào cô ấy cho anh chạm vào người đúng không "

" Tôi...... "

Anh nghe hắn nói, lời nói ấy như sét đánh ngang tai, một chuyện bí mật mà tưởng chừng chỉ có cô và anh biết vậy mà hắn lại thuận lại một cách rõ ràng, há chẳng là cô đã tiết lộ ra, không lẽ so với anh, hắn trong trái tim cô lại quan trọng hơn hay sao. Tuy anh chưa từng nói ra, nhưng những chuyện mà anh đã và đang làm lại không đủ để chứng minh cho cô thấy anh rất yêu cô hay sao. Bản thân anh từ lúc gặp cô, đến lúc được làm chồng của cô anh chưa từng nghĩ mình lại yêu cô nhiều đến vậy, chưa từng bao giờ nghĩ trái tim lại nhói lên khi biết trong cô không hề có tình cảm với mình.

Hắn nhìn gương mặt của anh tái nhợt, nét mày sụp xuống u sầu thì nói thêm vài câu đả kích

" Anh có biết tại sao cô ấy không cho anh chạm vào người mình không,..... Chỉ vì cô ấy không quên được tôi, người đàn ông đầu tiên của cô ấy, người mà cô ấy đã trao gửi đời con gái..... ""

" Không..... "

Anh không chịu nổi những lời nói ấy của hắn, đứng phắt dậy mà chạy ra khỏi quán càfê, bây giờ anh đau lắm, anh đã từng nghĩ cô sẽ không bao giờ giấu anh một chuyên gì, nhưng anh sai rồi cô không những giấu một chuyện mà là rất rất nhiều chuyện. Anh vừa chạy, tuy nước mắt không thể rơi xuống nhưng trái tim của anh đã vô hình tan nát tự lúc nào.

"" Những của tao sẽ mãi mãi là của tao, dù tao có vứt bỏ nó bao lâu đi nữa thì vẫn là của tao "

Hắn thích trí cười ha hả, rồi một lúc sau lại ngắm nhìn đàn cá đang tung tăng trong hồ, sau đó vài cho nó một ít thức ăn. Con người hắn thật kì lạ, một sinh vật vô tri hắn có thể coi trọng nhưng một con người thật sự thì lại không.

Cậu thư kí vội lẻn ra ngoài quán, gọi điện cho ai đó bộ giạng khá kính cẩn.

" Thưa cậu chủ, cậu Luân vẫn đang thực hiện ý định của mình, liệu chúng ta....."

" Không cần, nó thích làm gì thì làm "

" Dạ "

.....

Hiếu vừa chạy ra khỏi quán, đúng lúc ấy còn Tiên cũng đi ngang qua, nó thấy bộ dạng của anh thất thần, mặt tái nhợt thì trong lòng dấy lên nỗi bất an vô cùng mà vội bắt xe chạy theo. Sau khoảng 30 phút chạy theo, nó thấy anh dừng lại bên bờ biển, với căn biệt thự mà là nơi chứa chan những ngày có kỉ niệm đầy vui vẻ, đây là nơi Hiếu và Hân Ly gặp nhau lần đầu tiên, cũng là nơi họ đến với nhau trong sự tình cờ. Còn bây giờ khi trở lại liệu cô còn nhớ đến hay không.

Tiên thấy anh đứng ở gần biển quá, cứ mỗi lúc lại tiến lơn về phía biển. Nó hoảng hồn mà chạy như bay tới ôm chặt anh.

" Hiếu à, anh có đau khổ đến mức cũng đừng tự kết liều đời mình như vậy. Dù cả thế giới này chống lại anh thì vẫn còn có em luôn ủng hộ và sát cánh với anh mà "

Anh quay lại nhìn nó, nó vẫn bộ giạng đó ôm chặt anh không chịu buông ra. Anh cũng chẳng vội để ý mà gỡ tay ró ra.

" Cô nghĩ tôi là con người yếu đuối vậy sao? "

" Em... "

" Cô nghĩ tôi lại tìm đến con đường cùng này sao? "

" Em... "

Anh lại tiếp tục quay ra biển, tay chỉ về hướng ngọn hải đăng xa xa đằng kia

" Cô biết người ta dựng ngọn hải đăng ở biển để làm gì không "

" Để khi những người thủy thủ bị lạc lối có thể xác định được hướng để trở về đất liền "

Nó nói xong thì khuôn mặt của anh trở nên vô cùng nhợt nhạt, nét mặt rầu rĩ thể hiện rõ ở một con người đau đớn vì tình. Anh bất giác chỉ ra ngọn hải đăng ở phía xa kia đang tạm bị ngắt điện, nói với giọng buồn.

" Nếu như niềm tin bị dập tắt như ngọn hải đăng kia thì con người có bị mù lối giữa đại ngàn biển khơi mà quyên đường về không "

" Anh nói vậy là sao? "

Anh lắc đầu và buồn bã đi về xe, có lẽ cả thế giới này không chỉ anh buồn vì tình, nhưng cảm giác buồn này của anh thì cả thế giới này liệu có ai thấy hiểu hết. Vì sợ anh mất kiểm soát, lại chẳng biết được lí do vì sao khiến anh trở thành thế này, nó chạy theo anh và gắng hỏi, nhưng dù cho ra sao anh cũng không chịu nói ra tâm sự. Tính cách của nó so với Hân Ly chẳng mấy là khác nhau, nên độ lì lợm phải nói là ngang nhau, cái gì mà nó đã quyết tâm thì phải làm đến cùng. Nó cứ thế đuổi theo anh chẳng biết mệt mỏi, nhưng bờ biển toàn cát, đá. Bản thân nó lại mang giày cao gót nên chệnh choạng một tý là ngã lăn ra bãi cát. Chân nó bị trẹo đỏ ửng thành một vùng, đứng dậy bước đi cũng chẳng nổi nữa, nhưng miệng vẫn tha thiết gọi tên anh.

" Hiếu ơi, em đau quá! "

Nghe nó gọi, tuy trái tim lần đầu yêu đã tổn thương sâu sắc, nhưng vì tình người anh vẫn quay lại.

" Sao cô cứ cố chấp vậy cô gái "

Anh bế xốc bổng nó lên, thân hình nhỏ bé ấy nằm gọn trên đôi tay của anh. Rõ ràng nó cảm nhận được con tim đang đập theo từng nhịp nhanh chậm của anh, nhưng sâu trong ánh mắt của anh dường như con tim ấy đã tan nát gấp bội phần từ lúc nào. Nó vẫn cái giọng điệu ấy, ánh mắt đấy mà hỏi anh đầy tha thiết.

" Anh đang gặp chuyện gì sao? "

Anh không nói gì chỉ im lặng, anh im lặng đến mức nó có thể nghe từng nhịp thở của anh, nghe rõ cả tiếng sóng biển vỗ về lòng người, nghe rõ cả tiếng gió đang ủi tan trái tim vùi dập. Nó nhìn anh, rồi cúi đầu không muốn ép anh nói ra nữa, nếu như muốn giấu thì anh cứ mãi giấu đi, chôn sâu nó xuống dòng sông kí ức, chỉ cần anh không đau khổ thì nó sẽ không đau khổ. Chỉ cần anh hạnh phúc thì một mình nó đau khổ cũng được, anh đặt nó xuống một tảng đã lớn, anh cũng ngồi cạnh nó. Khẽ sờ vào chiếc nhẫn cưới trên tay, anh muốn nói ra, không giữ riêng nỗi đau cho bản thân nữa, đau nhiều quá thì lâu dần sẽ không cảm thấy đau nữa đâu. Nó vẫn im lặng, vẫn im lặng mà nhìn vào anh, chờ đợi một câu nói:

" Cô biết tôi không! Khi quyết định lấy Hân Ly, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu cô ấy, chưa bao giờ nghĩ bản thân chẳng thể rời xa cô ấy, chưa bao giờ nghĩ mỗi một việc từng xảy ra trong quá khứ của cô ấy sẽ làm tôi dao động đến vậy! "

Đôi mày của nó xụp xuống, đôi mắt trợn to tỏ vẻ ngạc nhiên. Nó không nói, nhưng biểu hiện trên gương mặt đều cho người ngoài thấy nó đã ngộ ra chuyện gì đó. Vẫn cái bộ dạng im lặng đấy, nhưng trái tim lại không đập

Với nhịp đều và bình thương, không phải nhanh, mà là rất nhanh, nó cố gắng nghe hết lời anh nói, một phần muốn biết về sự suy đoán của mình, một phần vì nó thấy nhói khi nghe chính miệng anh thừa nhận mình yêu Hân Ly.

Gió biển vẫn rì rào theo nhịp, nước vẫn cuốn theo dòng cát vẫn mang trên mình màu trắng tinh khôi, nền trời vẫn xanh ngả màu vàng óng theo quy luật tuần hoàn của tạo hóa, nhưng tại sao trái tim anh chia thành hai nửa từ lúc nào.

" Chuyện tôi và Hân Ly chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, ngoài tôi ra chỉ còn cô ấy biết nhưng mà..... "

Anh ngập ngừng không nói tiếp, nó nghe ra thì bộ dạng vui vẻ, vậy là nó vẫn có cơ hội mà, Hân Ly và Hiểu vẫn chưa thuộc về nhau.

"" Cô có biết chuyện Hân Ly và Trần Luân đã vượt qua giới hạn không "

" Em biết "

Anh ngạc nhiên khi chứng kiến bộ dạng dửng dưng của nó, lớn giọng hơn một chút, anh nói

"" Vậy cô biết Hân Ly vẫn còn tình cảm với Trần Luân hay không "

Đôi mày nó chau lại, ánh mắt tỏ ra ý phủ định.

" Anh sai rồi, Hân Ly hận anh ta không hết chứ lấy đâu ra mà còn tình cảm được "

Nghe nói dứt câu, anh vừa mừng vừa giữ lấy cánh tay nó hỏi gấp gáp.

" Tại sao lại hận, hai người họ..."

" Chuyện nói ra hơi dài dòng nhưng mà có nhiều chuyện đã xảy ra hơn là anh tưởng tượng "

Anh ngồi chăm chú nghe nói, nó kể câu chuyện có tựa đấy. Câu chuyện đáng kể ấy bắt đầu từ 5 năm trước khi ông Mạnh cảm động trước tình cảm của dì Lan mà quyết định bước một con đường nữa với dì ấy. Hân Ly lúc ấy bị trầm cảm nặng, bản thân lại không nguôi được nỗi nhớ mẹ lại phải đón tiếp cuộc hôn nhân của ba. Cô quyết định bỏ gia đình để đi vào trường nội trú. Ở đây đến với cô là một tình đầu say đắm với chàng trai lớp trên, gia đình cậu ấy giàu có, cậu thì đẹp trai học giỏi. Đó không ai khác là Trần Luân, hai người đã có một khoảng thời gian ngắn yêu hết sức đẹp và thơ mộng rồi cho đến một ngày.... Cô bước chân vào trường đại học, một tương lai mở ra chước mắt cô và một mong ước về cuộc sống có đầy đủ thành viên trong gia đình hiện trên từng ánh mắt và nụ cười của cô. Nhưng cuộc sống một lần nữa bất công với cô khi chính mắt cô nhìn thấy người con trai mình yêu làm chuyện đồi bại với người con gái khác. Trái tim đã rạn nứt nay còn vỡ vụn gấp mấy trăm lần khi nó lần hai bị tổn thương, lần 2 bị lưới dao tình yêu đâm cho chảy máu. Cô quay đầu bỏ đi vì không đủ can đảm để nhìn ngắm thực tại, cô đã sai khi nghĩ đến tình yêu và cuộc sống chỉ trải đầy hoa hồng, sai vì đã tin vào thứ chẳng bao giờ nên tin. Mỗi tình đầu ấy đã kết thúc như vậy đấy, nhưng điều đó không phải là chấm dứt. Cũng vào thời điểm đó dì Lan thụ tinh nhân tạo thành công. Tuy cô giận dì vì đã cướp ba khỏi vòng tay mẹ cô, nhưng lại không thể giận dì được chỉ vì cô thương dì hơn hận. Cũng chính sự hiền hậu của cô mà tên ác ma Trần Luân đã lợi dụng để chiếm đoạt được cô. Trong một cơn trời mưa giông bão hắn nhờ người hẹn cô ra một khách sạn cách nội thành khoảng 10km. Sở dĩ hắn phải người hẹn cô là vì hắn viết cô không muốn gặp hắn. Cánh của lớn của khách sạn mở ra, một tia sét trời trắng xóa giữa màn đêm không mây, dự cảm có một người con gái cho cô biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. —