Chương 146: Mèo và chuột: ban hôn xấu nữ?

Lưu Trọng Thiên ôm chặt Thiên Tâm vào lòng, lưu luyến dựa vào bờ vai cô, trong lòng chàng thầm nghĩ, Thất Thất, tại sao phải nhẫn tâm như vậy, đối mặt với nam nhân nhớ thương nàng như vậy, nàng không chút động lòng sao? Trên chiến trường Đại Hán đã từng hoạn nạn sống chết có nhau, cũng đã kết làm phu thê, những tình cảm sâu đậm ấy há có thể một ngày hai ngày, một năm hai năm gạt bỏ được chứ.

Lưu Trọng Thiên khẽ hôn thân mật lên má Thiên Tâm, nụ hôn kia không có dục vọng, chỉ có nỗi thất vọng, Tiền Thiên Tâm có phần luống cuống, cô không sao tránh né được, đành để mặc chàng ôm như vậy, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau thương của chàng. Lưu Trọng Thiên đã say ngà ngà, ma xui quỷ khiến những hồi ức bấy lâu kia bỗng chốc ùa về xâm chiếm cõi lòng chàng...

"Thất Thất, Thất Thất, đừng bắt ta đau khổ nữa, trở lại bên cạnh ta đi!"

Giọng nói khàn đục kia khiến thân thể Tiền Thiên Tâm thoáng chấn động, cô cuống cuồng đẩy Lưu Trọng Thiên đã say túy lúy ra.

"Tam vương gia, ngài thật thất lễ, tôi là nam nhân, mau buông tôi ra!" Tiền Thiên Tâm nhanh chóng trốn thoát, Lưu Trọng Thiên say rượu vô lực, thần sắc uể oải, vị thống soái kiên cường oai phong trước kia đã biến mất, Tam vương gia trước mặt hiện giờ là một nam nhân đau thương tuyệt vọng, chàng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ hy vọng Uy Thất Thất có thể trở về bên cạnh mình, ngoài ra không cần gì hết. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Tiền Thiên Tâm không đành lòng nhìn Lưu Trọng Thiên say rượu nữa, trong đôi mắt đã ngân ngấn lệ, cô nhanh chóng trốn khỏi chàng, sợ rằng nếu như liếc nhìn chàng thêm nữa, sẽ khó có thể rời đi.

Tiền Thiên Tâm bất chấp Lưu Trọng Thiên có say thật hay không, cô nhất định phải tháo chạy khỏi nơi này, không thể nán lại thêm một giây phút nào nữa, xoay người bỏ chạy khỏi Túy Nguyệt Lâu, cô độc đi trên đường phố Trường An, nước mắt cô ràn rụa, run rẩy cầm đôi kính mắt nhỏ trong tay, có chút hồn xiêu phách lạc, cô đồng ý với bà thầy bói sẽ mai danh ẩn tích, nhưng khó nén nổi sự nhớ nhung trong lòng kia, khiến Tam vương gia bắt đầu hoài nghi Thiên Tâm chính là Thất Thất, một khi thân phận bại lộ, những cố gắng kia sẽ trở thành công cốc, nhất định phải dập tắt ý nghĩ của chàng, bằng không sẽ thực sự hại chàng.

Lưu Trọng Thiên nhìn Túy Nguyệt Lâu trống trơn, trong lòng tràn đầy phiền muộn, đối mặt với Uy Thất Thất yêu dấu, chàng lại chẳng có biện pháp giữ nàng lại, đành giương mắt nhìn nàng bỏ đi, lòng chàng vô vàn mâu thuẫn, có lẽ không nhận nhau, Uy Thất Thất sẽ càng có nhiều tự do hơn, một khi để lộ thân phận, vĩnh viễn tổn thương, nỗi lo lắng trong lòng Thất Thất cũng chính là mối lo của Lưu Trọng Thiên, thế nhưng Lưu Trọng Thiên sao có thể chịu đựng loại cảm giác tương tư không thể gặp gỡ nhau này đây.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Trọng Thiên cảm giác lòng mình ngổn ngang, quả thực khó mà an tọa trong vương phủ, hình bóng Thất Thất cứ thấp thoáng ẩn hiện trong đầu, chàng bực dọc không thôi, rõ ràng Thất Thất ở ngay bên người, sao có thể coi nàng như chưa từng xuất hiện đây? Chàng lại không tự chủ được xuất hiện ở Thất Sắc Giai Nhân.

Lưu Trọng Thiên đứng trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, liền trông thấy Tiền Thiên Tâm đeo kính mắt, Thiên Tâm cũng nhìn thấy Tam vương gia, tiểu nữ nhân ấy cau mày, chẳng nói chẳng rằng, nhanh như chớp chạy vụt đi mất, Uy Thất Thất, ngang nhiên dám trốn tránh mình, Lưu Trọng Thiên nổi nóng siết chặt nắm tay, chàng chẳng qua chỉ muốn hàng ngày được gặp nàng mà thôi, sao lại giống như chuột thấy mèo vậy.

Liên tiếp mấy ngày, Lưu Trọng Thiên đều chỉ nhìn được bóng dáng Uy Thất Thất, chàng dần dần mất đi sự kiên nhẫn, phải nghiêm túc giáo huấn tiểu nữ nhân này mới được, chàng là Vương gia, cũng là phu quân của nàng, chẳng lẽ nàng muốn trốn tránh chàng cả đời này sao? Cho dù Uy Thất Thất có thể làm được, nhưng Lưu Trọng Thiên không làm được.

Lưu Trọng Thiên thực sự bất lực đối với Uy Thất Thất, chàng muốn để Thất Thất biết rằng, bất luận tiểu bá vương đường phố Trường An oai phong đến cỡ nào, gặp Tam vương gia rồi, cần phải biết ai mới là bá chủ chân chính ở nơi này.

Chàng oai phong lẫm liệt ngồi ngay ngắn trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, hai bên có hơn chục tên quan binh Đại Hán, ai nấy đều trang bị vũ khí đầy đủ, cầm trong tay lưỡi đao sắc lẹm, trừng mắt lạnh canh giữ chỗ đó, đám hộ vệ Thất Sắc Giai Nhân đều núp ở đằng sau, Triệu Tam Bưu chỉ đành trợn mắt nhìn, cũng không dám thở mạnh, Tam vương gia này hình như hôm nay đương bực bội.

Ván trượt dưới chân Uy Thất Thất dừng lại trước cửa, kinh ngạc nhìn thế trận này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhiều quan binh bao vây Thất Sắc Giai Nhân như vậy, khi cô thấy rõ Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, liền cảm giác được tình hình không ổn, xoay người định chạy.

Lưu Trọng Thiên vung tay lên, gầm một tiếng "Bắt lấy Tiền Thiên Tâm!"

Quan binh nhất loạt xông lên, trên cổ Tiền Thiên Tâm toàn là đao kiếm, điệu bộ kia, không có vẻ là giả, Tam vương gia chết tiệt, chàng điên rồi sao? Đến thật sự rồi.

"Này, này, tôi phạm pháp chuyện gì, tại sao muốn bắt tôi, Tam vương gia, tôi oan uổng quá!" Tiền Thiên Tâm không dám nhúc nhích nữa, những quan binh kia dường như cũng chỉ nghe mệnh lệnh của Lưu Trọng Thiên, hoàn toàn không để ý tới việc cô bị oan hay không.

"Áp giải về vương phủ, bổn vương muốn từ từ thẩm vấn!" Lưu Trọng Thiên cười thầm trong bụng, đứng lên, một binh lính dắt ngựa tới, chàng phi thân lên ngựa, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, khẽ phất tay, Uy Thất Thất liền bị quan binh áp giải, lẽo đẽo theo sau.

Uy Thất Thất bị dẫn vào phủ đệ Tam vương gia, bị nhốt trong căn phòng trước kia của Uy Thất Thất, đám quan binh hoàn thành nhiệm vụ rồi, rất nhanh đều rút lui ra ngoài.

Lưu Trọng Thiên rảo bước tiến vào căn phòng, đi tới bên người Uy Thất Thất, phá lên cười vui vẻ "Dám trốn tránh ta, cho rằng ta sẽ không có biện pháp gặp em hay sao?"

"Dựa vào đâu đòi bắt tôi?" Tiền Thiên Tâm tháo kính mắt xuống, trợn tròn mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, vừa nhìn đã biết nổi trận lôi đình rồi.

"Ta bắt em, bởi vì em là một tên trộm!"

"Tên trộm?" Tiền Thiên Tâm không nhớ ra mình đã làm chuyện xấu gì, ngoại trừ việc Lưu Trọng Thiên chủ động đưa hai ngàn lượng bạc, hình như không có món tiền bạc bất chính nào.

Lưu Trọng Thiên vươn tay nâng cằm cô lên, ngắm kỹ gương mặt đã lâu không gặp "Em trộm lòng của ta, không phải là trộm hay sao?"

"Lưu Trọng Thiên, ngài nói cái gì đó?" Hai má Thiên Tâm đỏ lựng, thẹn thùng, ở trong mắt Lưu Trọng Thiên càng thêm quyến rũ động lòng người, ai dám nói đây không phải là Thất Thất của chàng chứ.

"Vì sao che giấu bổn vương, mặt em đã đỏ bừng, Thất Thất... Lẽ nào nam nhân đối với nam nhân cũng ngượng ngùng như vậy sao?"

Mặt Uy Thất Thất càng lúc càng đỏ, cô nhanh chóng che mặt, né tránh ánh nhìn nóng bỏng của Lưu Trọng Thiên, trong lòng hoảng sợ, Vương gia xấu xa, vì sao nhất định phải từng bước dồn ép chứ?

"Vương gia, mau thả tôi trở về, tôi nghĩ ngài nhất định là nhận lầm người rồi, ai trên đường phố Trường An cũng biết Tiền Thiên Tâm, không biết Uy Thất Thất gì đó."

Lưu Trọng Thiên tức giận nắm chặt tay Thiên Tâm "Quan tài trống không, Uy Thất Thất... Em còn muốn giả trang làm Tiền Thiên Tâm tới khi nào nữa, người khác có thể xem em là Tiền Thiên Tâm, nhưng đối với ta mà nói, em chính là Uy Thất Thất khiến ta ngày đêm nhung nhớ."

Lưu Trọng Thiên nhanh chóng bắt lấy mũ cài trên đầu Thất Thất, khẽ giật một cái, trong nháy mắt mái tóc đen nhánh xõa bung ra, Uy Thất Thất biết không thể giấu diếm nữa, đều trách bản thân mình, cầm lòng không đặng đi gặp Vương gia, làm hỏng đại sự, cô phẫn nộ nhìn Lưu Trọng Thiên.

"Lưu Trọng Thiên, ở Đại Hán, Uy Thất Thất chỉ ước mong xa vời một điều, chính là chân tình, nhưng bất luận thế nào Thất Thất cũng không thể làm hại chàng, có lẽ cầu xin Tam vương gia hãy quên Uy Thất Thất, cưới người khác đi!"

"Em cuối cùng cũng thừa nhận..." Lưu Trọng Thiên ôm chầm lấy Uy Thất Thất "Ta phải chăng nên cảm thấy vui mừng nhỉ, em còn sống, chỉ cần em có thể tiếp nhận ta, bất kể em thích thân phận gì, ta cũng sẽ không gượng ép, đừng như mấy ngày qua trốn tránh ta nữa, em biết ta không có cách nào phớt lờ đi sự hiện hữu của em."

"Trọng Thiên!"

Uy Thất Thất rưng rưng lệ, cô đâu muốn trốn tránh chàng, nỗi nhớ thương chàng cứ đeo bám cô, nhưng nếu như không giả bộ là người dưng nước lã, nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân "Chàng là Tam vương gia, bách tính Đại Hán, thậm chí là Hoàng thượng Đại Hán đều chú ý tới chàng, Thất Thất cũng không còn cách nào, cuộc sống đau khổ như vậy rốt cuộc tới khi nào mới có thể chấm dứt? Vì sao chàng lại là Vương gia? Vì sao hết lần này tới lần khác chàng và Hoàng thượng muốn tranh đấu với nhau? Thất Thất không nên đến Đại Hán, rồi yêu Tam vương gia Đại Hán, tất cả hết thảy đều sai lầm, khiến Uy Thất Thất đau đớn không chịu nổi, tan nát cõi lòng."

Uy Thất Thất rốt cuộc đã tìm được cơ hội phát tiết, nép vào lòng Lưu Trọng Thiên khóc thổn thức, cô là người vui tươi hoạt bát, lúc này lại trở nên bất lực, nét mặt không còn tươi tắn rạng rỡ nữa.

Lưu Trọng Thiên lưu luyến khẽ vuốt mái tóc Thất Thất, chàng biết, chàng không bảo vệ tốt nữ nhân này, nếu như muốn sống hạnh phúc bên Thất Thất, chàng nhất định phải vứt bỏ những thứ hiện có, chính là quyền lực và phú quý, vứt bỏ thân phận Tam vương gia Đại Hán, nhưng cho dù chàng chịu vứt bỏ, Hoàng thượng sẽ cam lòng thật sao?

"Thất Thất, ta thề, sau này tuyệt đối sẽ không để em phải chịu tủi thân nữa, mất đi rồi, lại có được lần nữa, không biết có phải ông trời thương xót Lưu Trọng Thiên ta hay không, lần này bất kể là ai, cũng đừng hòng đoạt em đi được."

"Trọng Thiên!" Uy Thất Thất sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngời sáng của Lưu Trọng Thiên, Tam vương gia sẽ không lại đòi tranh đấu với Hoàng thượng chứ? Nam nhân kia là Đại Hán thiên tử, Tam vương gia chẳng qua chỉ là một Vương gia mà thôi.

Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt mái tóc dài của Thất Thất, nhìn cô thương tiếc.

"Mặc kệ em đến từ nơi nào, từ tương lai xa xôi cũng được, hay là từ quá khứ phủ đầy bụi cũng chẳng sao, bổn vương chỉ muốn mãi mãi được ở bên em, loại cuộc sống hoàng thất lừa gạt lẫn nhau, Lưu Trọng Thiên đã nếm trải đủ rồi, nhưng nếu muốn thoát khỏi đó quả thực nói thì dễ làm mới khó, song... Lần này ta tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ thương tổn nào."

"Sớm biết vậy... Thất Thất khỏi cần trốn tránh khổ cực thế này, mỗi lần lén nhìn Vương gia, lòng buồn khôn tả..."

Uy Thất Thất tủi thân túm lấy vạt áo Lưu Trọng Thiên, nghẹn ngào khóc.

"Thất Thất cũng không giấu diếm chàng nữa, em không phải là người Đại Hán, ở nơi Thất Thất sống, đã là hai ngàn năm sau, nơi đó có ông nội yêu thương Thất Thất, nhưng lời nguyền rủa ác độc đã đưa Thất Thất đến nơi này, Thất Thất cho rằng đã đánh mất cuộc sống hạnh phúc nhất, song may mắn thay, trên chiến trường Đại Hán, Thất Thất đã gặp Vương gia, cũng đã yêu Vương gia, Uy Thất Thất giờ này khắc này chẳng còn ước mong xa vời nào khác, chỉ hy vọng ở Đại Hán sống vui vẻ bên Vương gia, cũng hy vọng Vương gia cả đời chỉ yêu thương một mình Thất Thất."

"Ta hiểu, Lưu Trọng Thiên cả đời chỉ yêu thương một mình em, những thứ khác đều chẳng màng!" Lưu Trọng Thiên ôm Thất Thất thật chặt, cũng âm thầm hạ quyết tâm.

Chapter
1 Chương 1: Lời nguyền tai hại đến từ Thái Lan
2 Chương 2: Xuyên không cổ
3 Chương 3: Chiến trường Đại Hán
4 Chương 4: Một thế giới khác
5 Chương 5: Chư thần ơi, mau cứu con với!
6 Chương 6: Nam nhân có bàn tay đẹp
7 Chương 7: Trêu chọc tôi, tôi sẽ đánh các anh!
8 Chương 8: Mông nở hoa
9 Chương 9: Ba lần thay nước tắm
10 Chương 10: Chạy trốn đụng phải hai con sói
11 Chương 11: Con gái tốt không chịu thiệt trước mắt
12 Chương 12: Vương gia muốn chém đầu Thất Thất
13 Chương 13: Tam vương gia anh dũng thiện chiến
14 Chương 14: Thất Thất được tự do
15 Chương 15: Sao tôi lại trở nên xấu xí như vậy?
16 Chương 16: Thất Thất dẫn sấm sét
17 Chương 17: Ảo giác của Tam vương gia
18 Chương 18: Ý định mới xuyên không về nhà
19 Chương 19: Tôi muốn đi đánh giặc
20 Chương 20: Vương gia tính tình quái lạ
21 Chương 21: Phân biệt giới tính
22 Chương 22: Bom dầu cá
23 Chương 23: Thất Thất nhếch nhác
24 Chương 24: Xà phòng siêu cấp giặt quần áo
25 Chương 25: Là nam nhân hay là nữ nhân
26 Chương 26: Uy Thất Thất với rock and roll
27 Chương 27: Thất tướng quân
28 Chương 28: Hóa ra tên ma lem là nữ nhân
29 Chương 29: Làm tướng quân đến nỗi ghiền rồi
30 Chương 30: Chuyện lớn rùm beng rồi
31 Chương 31: Tôi là Hữu tướng quân
32 Chương 32: Tôi có vũ khí bí mật
33 Chương 33: Từ trên trời rơi xuống mưa hoa
34 Chương 34: Giúp ngươi hút độc ra ngoài
35 Chương 35: Thể xác và tinh thần bị giày vò
36 Chương 36: Tóm được nhược điểm của Tam Vương gia
37 Chương 37: Đại Hán thiên tử ban hôn xấu nữ
38 Chương 38: Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia!
39 Chương 39: Uy lực lợi hại hơn nhiều so với bom dầu cá
40 Chương 40: Hoàng mệnh không thể trái
41 Chương 41: Không có lựa chọn thứ ba sao?
42 Chương 42: Bây giờ không chạy còn đợi đến lúc nào
43 Chương 43: Nam nhi khí thế bại dưới tay xấu nữ
44 Chương 44: Một tia cảm động trong lòng
45 Chương 45: Sa mạc khuynh tình
46 Chương 46: Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ
47 Chương 47: Côn điện phòng sói
48 Chương 48: Tiểu phú bà bạc triệu giắt đầy eo
49 Chương 49: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga
50 Chương 50: Vương phi quá dã man
51 Chương 51: Chúng ta cùng thảo bản hiệp nghị
52 Chương 52: Hai yêu cầu của Thất Thất
53 Chương 53: Vương gia không phải mẫu người tôi thích!
54 Chương 54: Đại sắc lang? Con cóc?
55 Chương 55: Vương phi của ngài có lễ nghi rồi!
56 Chương 56: Cô đã định sẵn là Vương phi của ta!
57 Chương 57: Đêm động phòng hoa chúc
58 Chương 58: Lạc hồng
59 Chương 59: Xấu nữ mê hoặc lòng người?
60 Chương 60: Ngô giám quân kiểm tra lạc hồng
61 Chương 61: Lưu đại thúc?
62 Chương 62: Lần đầu đùa giỡn Ngô giám quân
63 Chương 63: Hắc tốc xà sa mạc
64 Chương 64: Nụ hôn nhẹ tựa lông hồng
65 Chương 65: Đem mông giấu đi
66 Chương 66: Lần hai đùa giỡn Ngô giám quân
67 Chương 67: Ngô Trung Nghĩa sợ hãi ngất đi!
68 Chương 68: Dương dương tự đắc
69 Chương 69: Xấu nữ khiến người ta kinh sợ
70 Chương 70: Lần ba đùa giỡn Ngô giám quân
71 Chương 71: Phu quân? Thống soái?
72 Chương 72: Ngàn vạn lần đừng đánh mông
73 Chương 73: Một ngày một đêm
74 Chương 74: Tai họa chết người
75 Chương 75: Cảnh sắc mê hoặc
76 Chương 76: Nhiệt tình khêu gợi, quyến rũ vô hạn
77 Chương 77: Tình thế bắt buộc
78 Chương 78: Cắn phải áo giáp
79 Chương 79: Tàn dư quân Hung Nô trên sa mạc
80 Chương 80: Liều chết chiến đấu
81 Chương 81: Đồng quy vu tận
82 Chương 82: Bất đắc dĩ òa khóc
83 Chương 83: Vị thầy bói lưu lạc
84 Chương 84: Lời tiên đoán của vị thầy bói
85 Chương 85: Lòng chàng, chớp mắt trở nên lạnh giá
86 Chương 86: Tuyệt không từ bỏ
87 Chương 87: Thầy bói trao đổi điều kiện
88 Chương 88: Là bảo bối, hay là yêu tinh phiền phức?
89 Chương 89: Khải hoàn về Trường An
90 Chương 90: Xấu phi vào phủ
91 Chương 91: Ninh Vân Nhi đánh đàn
92 Chương 92: Làm Vương phi cũng không tệ
93 Chương 93: Vương gia chê tôi xấu
94 Chương 94: Vương phi phải chăng mang thai rồi?
95 Chương 95: Có phần lãng phí giường lớn
96 Chương 96: Khiêu chiến tôn nghiêm của chàng
97 Chương 97: Nữ nhân nghịch ngợm khó mà quản chế
98 Chương 98: Cô hãy từ bỏ hoàn toàn ý định rời khỏi đây đi!
99 Chương 99: Xấu phi hóa mỹ nhân
100 Chương 100: Mỹ nhân khỏa thân
101 Chương 101: Vịt trời bất ngờ hóa phượng hoàng
102 Chương 102: Nữ bá vương đường phố Trường An
103 Chương 103: Đêm tình bạo ngược
104 Chương 104: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (1)
105 Chương 105: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (2)
106 Chương 106: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (3)
107 Chương 107: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (4)
108 Chương 108: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (5)
109 Chương 109: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (6)
110 Chương 110: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (7)
111 Chương 111: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (8)
112 Chương 112: Xuân dược (1)
113 Chương 113: Xuân dược (2)
114 Chương 114: Khăn che mặt mê người (1)
115 Chương 115: Khăn che mặt mê người (2)
116 Chương 116: Khăn che mặt mê người (3)
117 Chương 117: Khăn che mặt mê người (4)
118 Chương 118: Nghi ngờ: ban hôn xấu nữ?
119 Chương 119: Trộm lòng của nàng (1): ban hôn xấu nữ?
120 Chương 120: Trộm lòng của nàng (2): ban hôn xấu nữ?
121 Chương 121: Trộm lòng của nàng (3): ban hôn xấu nữ?
122 Chương 122: Đại náo hoàng cung (1): ban hôn xấu nữ?
123 Chương 123: Đại náo hoàng cung (2): ban hôn xấu nữ?
124 Chương 124: Đại náo hoàng cung (3): ban hôn xấu nữ?
125 Chương 125: Giam cầm chân tình (1): ban hôn xấu nữ?
126 Chương 126: Giam cầm chân tình (2): ban hôn xấu nữ?
127 Chương 127: Giam cầm chân tình (3): ban hôn xấu nữ?
128 Chương 128: Nhầm giường (1): ban hôn xấu nữ?
129 Chương 129: Nhầm giường (2): ban hôn xấu nữ?
130 Chương 130: Nhầm giường (3): ban hôn xấu nữ?
131 Chương 131: Nhầm giường (4): ban hôn xấu nữ?
132 Chương 132: Nhầm giường (5): ban hôn xấu nữ?
133 Chương 133: Nhầm giường (6): ban hôn xấu nữ?
134 Chương 134: Nữ tướng quân xuất chinh (1): ban hôn xấu nữ?
135 Chương 135: Nữ tướng quân xuất chinh (2): ban hôn xấu nữ?
136 Chương 136: Nữ tướng quân xuất chinh (3): ban hôn xấu nữ?
137 Chương 137: Nữ tướng quân xuất chinh (4): ban hôn xấu nữ?
138 Chương 138: Nữ tướng quân xuất chinh (5): ban hôn xấu nữ?
139 Chương 139: Phản chiến vì yêu (1): ban hôn xấu nữ?
140 Chương 140: Phản chiến vì yêu (2): ban hôn xấu nữ?
141 Chương 141: Phản chiến vì yêu (3): ban hôn xấu nữ?
142 Chương 142: Thất Thất đến từ tương lai?: ban hôn xấu nữ?
143 Chương 143: Ông chủ Thất Sắc Giai Nhân?: ban hôn xấu nữ?
144 Chương 144: Quan tài trống không: ban hôn xấu nữ?
145 Chương 145: Cải tử hoàn sinh?: ban hôn xấu nữ?
146 Chương 146: Mèo và chuột: ban hôn xấu nữ?
147 Chương 147: Vị thượng khách trăm mối tương tư: ban hôn xấu nữ?
148 Chương 148: Vương gia? Tướng công?: ban hôn xấu nữ?
149 Chương 149: Sát khí: ban hôn xấu nữ?
150 Chương 150: Ấp ủ tâm sự: ban hôn xấu nữ?
151 Chương 151: Lời thỉnh cầu: ban hôn xấu nữ?
152 Chương 152: Bặt vô âm tín: ban hôn xấu nữ?
153 Chương 153: Hiệp nghị bán mình: ban hôn xấu nữ?
154 Chương 154: Rượu độc
155 Chương 155: Dối trên lừa dưới
156 Chương 156: Sự kiện quan tài trống
157 Chương 157: Thiện ác ắt báo
Chapter

Updated 157 Episodes

1
Chương 1: Lời nguyền tai hại đến từ Thái Lan
2
Chương 2: Xuyên không cổ
3
Chương 3: Chiến trường Đại Hán
4
Chương 4: Một thế giới khác
5
Chương 5: Chư thần ơi, mau cứu con với!
6
Chương 6: Nam nhân có bàn tay đẹp
7
Chương 7: Trêu chọc tôi, tôi sẽ đánh các anh!
8
Chương 8: Mông nở hoa
9
Chương 9: Ba lần thay nước tắm
10
Chương 10: Chạy trốn đụng phải hai con sói
11
Chương 11: Con gái tốt không chịu thiệt trước mắt
12
Chương 12: Vương gia muốn chém đầu Thất Thất
13
Chương 13: Tam vương gia anh dũng thiện chiến
14
Chương 14: Thất Thất được tự do
15
Chương 15: Sao tôi lại trở nên xấu xí như vậy?
16
Chương 16: Thất Thất dẫn sấm sét
17
Chương 17: Ảo giác của Tam vương gia
18
Chương 18: Ý định mới xuyên không về nhà
19
Chương 19: Tôi muốn đi đánh giặc
20
Chương 20: Vương gia tính tình quái lạ
21
Chương 21: Phân biệt giới tính
22
Chương 22: Bom dầu cá
23
Chương 23: Thất Thất nhếch nhác
24
Chương 24: Xà phòng siêu cấp giặt quần áo
25
Chương 25: Là nam nhân hay là nữ nhân
26
Chương 26: Uy Thất Thất với rock and roll
27
Chương 27: Thất tướng quân
28
Chương 28: Hóa ra tên ma lem là nữ nhân
29
Chương 29: Làm tướng quân đến nỗi ghiền rồi
30
Chương 30: Chuyện lớn rùm beng rồi
31
Chương 31: Tôi là Hữu tướng quân
32
Chương 32: Tôi có vũ khí bí mật
33
Chương 33: Từ trên trời rơi xuống mưa hoa
34
Chương 34: Giúp ngươi hút độc ra ngoài
35
Chương 35: Thể xác và tinh thần bị giày vò
36
Chương 36: Tóm được nhược điểm của Tam Vương gia
37
Chương 37: Đại Hán thiên tử ban hôn xấu nữ
38
Chương 38: Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia!
39
Chương 39: Uy lực lợi hại hơn nhiều so với bom dầu cá
40
Chương 40: Hoàng mệnh không thể trái
41
Chương 41: Không có lựa chọn thứ ba sao?
42
Chương 42: Bây giờ không chạy còn đợi đến lúc nào
43
Chương 43: Nam nhi khí thế bại dưới tay xấu nữ
44
Chương 44: Một tia cảm động trong lòng
45
Chương 45: Sa mạc khuynh tình
46
Chương 46: Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ
47
Chương 47: Côn điện phòng sói
48
Chương 48: Tiểu phú bà bạc triệu giắt đầy eo
49
Chương 49: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga
50
Chương 50: Vương phi quá dã man
51
Chương 51: Chúng ta cùng thảo bản hiệp nghị
52
Chương 52: Hai yêu cầu của Thất Thất
53
Chương 53: Vương gia không phải mẫu người tôi thích!
54
Chương 54: Đại sắc lang? Con cóc?
55
Chương 55: Vương phi của ngài có lễ nghi rồi!
56
Chương 56: Cô đã định sẵn là Vương phi của ta!
57
Chương 57: Đêm động phòng hoa chúc
58
Chương 58: Lạc hồng
59
Chương 59: Xấu nữ mê hoặc lòng người?
60
Chương 60: Ngô giám quân kiểm tra lạc hồng
61
Chương 61: Lưu đại thúc?
62
Chương 62: Lần đầu đùa giỡn Ngô giám quân
63
Chương 63: Hắc tốc xà sa mạc
64
Chương 64: Nụ hôn nhẹ tựa lông hồng
65
Chương 65: Đem mông giấu đi
66
Chương 66: Lần hai đùa giỡn Ngô giám quân
67
Chương 67: Ngô Trung Nghĩa sợ hãi ngất đi!
68
Chương 68: Dương dương tự đắc
69
Chương 69: Xấu nữ khiến người ta kinh sợ
70
Chương 70: Lần ba đùa giỡn Ngô giám quân
71
Chương 71: Phu quân? Thống soái?
72
Chương 72: Ngàn vạn lần đừng đánh mông
73
Chương 73: Một ngày một đêm
74
Chương 74: Tai họa chết người
75
Chương 75: Cảnh sắc mê hoặc
76
Chương 76: Nhiệt tình khêu gợi, quyến rũ vô hạn
77
Chương 77: Tình thế bắt buộc
78
Chương 78: Cắn phải áo giáp
79
Chương 79: Tàn dư quân Hung Nô trên sa mạc
80
Chương 80: Liều chết chiến đấu
81
Chương 81: Đồng quy vu tận
82
Chương 82: Bất đắc dĩ òa khóc
83
Chương 83: Vị thầy bói lưu lạc
84
Chương 84: Lời tiên đoán của vị thầy bói
85
Chương 85: Lòng chàng, chớp mắt trở nên lạnh giá
86
Chương 86: Tuyệt không từ bỏ
87
Chương 87: Thầy bói trao đổi điều kiện
88
Chương 88: Là bảo bối, hay là yêu tinh phiền phức?
89
Chương 89: Khải hoàn về Trường An
90
Chương 90: Xấu phi vào phủ
91
Chương 91: Ninh Vân Nhi đánh đàn
92
Chương 92: Làm Vương phi cũng không tệ
93
Chương 93: Vương gia chê tôi xấu
94
Chương 94: Vương phi phải chăng mang thai rồi?
95
Chương 95: Có phần lãng phí giường lớn
96
Chương 96: Khiêu chiến tôn nghiêm của chàng
97
Chương 97: Nữ nhân nghịch ngợm khó mà quản chế
98
Chương 98: Cô hãy từ bỏ hoàn toàn ý định rời khỏi đây đi!
99
Chương 99: Xấu phi hóa mỹ nhân
100
Chương 100: Mỹ nhân khỏa thân
101
Chương 101: Vịt trời bất ngờ hóa phượng hoàng
102
Chương 102: Nữ bá vương đường phố Trường An
103
Chương 103: Đêm tình bạo ngược
104
Chương 104: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (1)
105
Chương 105: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (2)
106
Chương 106: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (3)
107
Chương 107: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (4)
108
Chương 108: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (5)
109
Chương 109: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (6)
110
Chương 110: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (7)
111
Chương 111: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (8)
112
Chương 112: Xuân dược (1)
113
Chương 113: Xuân dược (2)
114
Chương 114: Khăn che mặt mê người (1)
115
Chương 115: Khăn che mặt mê người (2)
116
Chương 116: Khăn che mặt mê người (3)
117
Chương 117: Khăn che mặt mê người (4)
118
Chương 118: Nghi ngờ: ban hôn xấu nữ?
119
Chương 119: Trộm lòng của nàng (1): ban hôn xấu nữ?
120
Chương 120: Trộm lòng của nàng (2): ban hôn xấu nữ?
121
Chương 121: Trộm lòng của nàng (3): ban hôn xấu nữ?
122
Chương 122: Đại náo hoàng cung (1): ban hôn xấu nữ?
123
Chương 123: Đại náo hoàng cung (2): ban hôn xấu nữ?
124
Chương 124: Đại náo hoàng cung (3): ban hôn xấu nữ?
125
Chương 125: Giam cầm chân tình (1): ban hôn xấu nữ?
126
Chương 126: Giam cầm chân tình (2): ban hôn xấu nữ?
127
Chương 127: Giam cầm chân tình (3): ban hôn xấu nữ?
128
Chương 128: Nhầm giường (1): ban hôn xấu nữ?
129
Chương 129: Nhầm giường (2): ban hôn xấu nữ?
130
Chương 130: Nhầm giường (3): ban hôn xấu nữ?
131
Chương 131: Nhầm giường (4): ban hôn xấu nữ?
132
Chương 132: Nhầm giường (5): ban hôn xấu nữ?
133
Chương 133: Nhầm giường (6): ban hôn xấu nữ?
134
Chương 134: Nữ tướng quân xuất chinh (1): ban hôn xấu nữ?
135
Chương 135: Nữ tướng quân xuất chinh (2): ban hôn xấu nữ?
136
Chương 136: Nữ tướng quân xuất chinh (3): ban hôn xấu nữ?
137
Chương 137: Nữ tướng quân xuất chinh (4): ban hôn xấu nữ?
138
Chương 138: Nữ tướng quân xuất chinh (5): ban hôn xấu nữ?
139
Chương 139: Phản chiến vì yêu (1): ban hôn xấu nữ?
140
Chương 140: Phản chiến vì yêu (2): ban hôn xấu nữ?
141
Chương 141: Phản chiến vì yêu (3): ban hôn xấu nữ?
142
Chương 142: Thất Thất đến từ tương lai?: ban hôn xấu nữ?
143
Chương 143: Ông chủ Thất Sắc Giai Nhân?: ban hôn xấu nữ?
144
Chương 144: Quan tài trống không: ban hôn xấu nữ?
145
Chương 145: Cải tử hoàn sinh?: ban hôn xấu nữ?
146
Chương 146: Mèo và chuột: ban hôn xấu nữ?
147
Chương 147: Vị thượng khách trăm mối tương tư: ban hôn xấu nữ?
148
Chương 148: Vương gia? Tướng công?: ban hôn xấu nữ?
149
Chương 149: Sát khí: ban hôn xấu nữ?
150
Chương 150: Ấp ủ tâm sự: ban hôn xấu nữ?
151
Chương 151: Lời thỉnh cầu: ban hôn xấu nữ?
152
Chương 152: Bặt vô âm tín: ban hôn xấu nữ?
153
Chương 153: Hiệp nghị bán mình: ban hôn xấu nữ?
154
Chương 154: Rượu độc
155
Chương 155: Dối trên lừa dưới
156
Chương 156: Sự kiện quan tài trống
157
Chương 157: Thiện ác ắt báo