Chương 146: Nước mắt…

Dịch: Thanh Nhi muội muội
Biên dịch: Melly
Biên tập: asin

- Có việc muốn bàn bạc với ta?

Lâm Vãn Vinh kỳ quái nói:

- Có lẽ là việc khẩn cấp. Lạc tiểu thư, vậy chúng ta hôm khác nói tiếp, bây giờ ta phải đi gặp Đại tiểu thư thương lượng đại sự.

Lạc Ngưng nén cười:

- Lâm đại ca, vậy huynh đi lo "đại sự" của mình đi. Chỉ là hôm nào huynh có thời gian rảnh, có thể tới giảng giải cho ta về "Mười vạn điều tại sao" không?

- Được, ta nhất định tới giảng cho nàng.

Lâm Vãn Vinh lơ đễnh nói. Lạc Ngưng mím môi cười khẽ, không nói gì thêm, chỉ nhìn hắn cùng Quách Vô Thường đi mất.

- Kỳ quái thật, Lạc tiểu thư dường như có chút thay đổi.

Biểu thiếu gia đi được mấy bước, lẩm bẩm một mình.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

- Thay đổi gì?

Biểu thiếu gia lắc lắc đầu đáp:

- Không rõ lắm, chỉ là trực giác thôi.

"Nghe muốn ói, ngươi với nàng quen thân lắm sao? Còn trực giác!!" Lâm Vãn Vinh cười a a một mình, không nói gì. Đại tiểu thư đang ngồi trên kiệu đợi bọn họ, thấy hai người bọn hắn bước đến nhưng không nói gì. Nhỏ giọng ra lệnh:

- Khởi kiệu.

Kiệu gấm khẽ rung nhẹ rồi ung dung rời đi. Lâm Vãn Vinh cưỡi hắc mã đi sau kiệu mà trong lòng cảm thấy kỳ quái: "Không phải là bàn đại sự sao, sao Đại tiểu thư không nói một lời đã đi rồi?" Hắn vỗ vỗ vai Quách Vô Thường hỏi:

- Thiếu gia, Đại tiểu thư không phải là nói có việc muốn cùng ta thương lượng sao?

Biểu thiếu gia cũng ngạc nhiên đáp:

- Đúng thế, mới vừa rồi biểu muội thấy ngươi đang cùng Lạc tiểu thư nói chuyện, liền nhờ ta đi kiếm ngươi, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi. Cụ thể là chuyện gì thì cũng không nói rõ với ta, ta còn tưởng ngươi biết chứ. Đã vậy, ngươi đi hỏi biểu muội thử xem.

"Ta biết cái rắm ấy, hôm nay Đại tiểu thư tâm tư có điểm không giống bình thường. Không biết có phải là đến "chu kì hàng tháng" không? Những lúc này nữ nhân thường rất là khó hiểu, lão tử tránh ra xa xa một chút thì tốt hơn, nàng nếu thật có sự tình trọng yếu gì đó, tự nhiên sẽ tìm ta nói mà thôi."

Ba người đều im lặng không nói, tiếp tục đi thẳng tới trước. Đi được một lúc, từ trong kiệu đột nhiên truyền ra thanh âm:

- Biểu ca...

Biểu thiếu gia vội vàng ứng tiếng. Đại tiểu thư mới bảo:

- Huynh về trước một bước, bẩm cáo với nương thân muội là muội hôm nay có chút mệt mỏi, việc tiếp nhận cửa tiệm Đào gia cứ để các quản sự thương lượng làm việc là được, không cần mọi sự đều phải kiếm muội bẩm báo.

Ái dà, thật hiếm khi thấy Đại tiểu thư chủ động nghỉ ngơi không làm việc, xem ra tâm tình hôm nay quả thực không ổn lắm. Biểu thiếu gia hết sức nghe lời, liền thúc ngựa chạy vội đi, so với lúc tới Diệu Ngọc Phường còn có vẻ tích cực hơn.

Tiêu Ngọc Nhược phân phó xong, kiệu chợt dừng lại ven hồ Huyền Vũ. Màng đêm đã vây kién, gió lạnh cùng tiếng sóng vỗ bờ rì rào truyền tới, phía xa xa những chiếc thuyền hoa nhàn du đã treo những chiếc đèn lồng màu đỏ lên, từ xa nhìn lại chỉ thấy những đốm sáng lấp lánh, trông như những vì sao đang lung linh soi sáng giữa trời đêm. Dưới bóng tối ảm đạm, hết thảy mọi vật đều mang vẻ mông lung. Đại tiểu thư đứng trên bờ ngơ ngẩn nhìn hồ nước, không nói một lời.

Thấy Tiêu Ngọc Nhược dừng bước không đi tiếp, Lâm Vãn Vinh cũng đành phải xuống ngựa, không khí nhất thời có chút nặng nề. Hắn không đoán được Đại tiểu thư đang suy nghĩ gì, đành ấp úng hỏi:

- Đại tiểu thư, mới rồi có nghe biểu gia nói, nàng có việc muốn cùng ta thương lượng, không biết là việc quan trọng gì?

Đại tiểu thư không quay đầu lại, giọng mơ hồ:

- Thật sao? Vừa rồi thấy ngươi với Lạc tiểu thư nói chuyện hết sức vui vẻ, ta đây cũng không đành lòng phá hỏng niềm vui của các ngươi, đi qua đi lại muốn hỏi câu gì cũng quên mất rồi.

Lâm Vãn Vinh sững người: "Này này, cái lý do này ngươi cũng nói ra được sao?" Đại tiểu thư lại tiếp:

- Lâm Tam, ngươi với Lạc tiểu thư quen nhau bao lâu rồi, làm sao lại thân nhau vậy?

"Ặc, muốn kiểm tra hộ khẩu sao?" Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Đại tiểu thư, nàng đừng nên hiểu lầm, ta cùng Lạc tiểu thư thanh thanh bạch bạch, không hề có liên quan gì nhau, cái này người ta gọi là quân tử chi giao đạm như thủy (1), ta với nàng ấy so với quân tử còn thanh bạch hơn.

"Phì phì, mẹ ơi ta từ lúc nào trở thành quân tử thế, cái chức nghiệp này quá cao thượng đi, không thích hợp với ta."

Tiêu Ngọc Nhược sớm đã quen nghe hắn ba hoa tự đề cao mình, cả câu chỉ nên tin năm phần thôi, liếc mắt nhìn hắn khẽ nói:

- Ta chỉ là hỏi ngươi với nàng ấy làm sao lại quen nhau thôi, ngươi việc gì phải kể lể quân tử với không quân tử gì đó, lại nói nếu ngươi đúng là quân tử thì Đào gia chắc toàn Khổng Mạnh thánh nhân hết.

"Lời này thật không sai à, trước giờ ta chưa từng làm quân tử!" Hắn không hề tức giận, mỉm cười:

- Ta với Lạc tiểu thư cũng chỉ là quen biết bình thường thôi, chính là ngày trước ở nhà Xảo Xảo có gặp qua, cũng không có gì đặc biệt.

Sau đó, hắn liền đem mấy điểm cơ bản kể ra, nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, những việc với Lạc Ngưng có thể mang đến hiềm nghi nhất luật bỏ qua, chỉ nói việc cùng nàng xung đột mấy lần thôi. Đại tiểu thư nghe xong, than một tiếng:

- Trên bờ đê, trước mặt bao nhiêu người, Lạc tiểu thư lại là tài nữ danh chấn Kim Lăng, ngươi cũng không chịu ăn nói đàng hoàng.

Tuy là nói như vậy, nhưng vẻ mặt nàng đã thanh thản hơn rất nhiều.

- Đại tiểu thư, nàng cũng biết mà, ta đây là người luôn luôn thiết diện vô tư, cương trực không a dua nịnh hót. Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu Lạc tài nữ không chịu tiếp nhận lời phê bình của ta, cũng không thể tính là bằng hữu chính thức của ta được.

Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm liệt nói, lời nói ra đến cả chính mình nghe cũng cảm thấy tin ba phần, thổi da bò không cần đóng thuế, nói mấy câu có làm sao đâu.

Đại tiểu thư "hừ" một tiếng:

- Ngươi đối đãi với Lạc tiểu thư không khách khí như vậy, nhưng ta thấy nàng đối xử với lại ngươi rất là tốt. Mọi chuyện đều nghĩ cho ngươi, ngay cả việc đắc tội với tiểu vương gia cũng là vì ngươi, không biết ngươi đã dùng ác pháp(2) gì nữa.

Lúc Lạc Ngưng với hắn trò chuyện, Đại tiểu thư ngồi bên cạnh, có chối cũng không được. Vả lại, hắn cũng căn bản không có ý chối, lập tức ra vẻ vô tội đáp:

- Nói như vậy, Lạc tiểu thư đã là người như thế, quả đúng là bằng hữu chân chính, gian nan cùng chịu, một tấc không rời...

"Bõm bõm" mấy tiếng vang lên, ra là do gót sen của Đại tiểu thư đá một hòn đá vào hồ nước, giống như vô tình chặn không cho hắn nói nữa. Hắn thấy Đại tiểu thư sắc mặt khó coi, thầm nghĩ tiểu nữ này làm vậy là vì tức giùm cho Ngọc Sương, nàng đối với với Ngọc Sương quả là rất tốt, bèn cười nói:

- Đại tiểu thư, nàng yên tâm, ta đối với Ngọc Sương là thật tâm, cái vị Lạc tiểu thư kia mắt để trên trán, ta với nàng ấy trước giờ không hề có "lai diện"...

- Lai điện nghĩa là sao?

Đại tiểu thư nghi hoặc hỏi.

- À, lai điện, nói đơn giản là thế này, ví dụ giống như ta với nàng lúc này, ta nhìn nàng, nàng nhìn ta, tình tình cảm cảm, cái này kêu là lai điện...

Lâm Vãn Vinh vội vàng giải thích từ lai điện, chợt nghe Đại tiểu thư "phì" một tiếng, mặt đỏ tới tận mang tai, nũng nịu nói:

- Cái tên này, nói bậy bạ gì đó, ai thèm cùng ngươi lai điện chứ.

Ách, Lâm Vãn Vinh thấy Đại tiểu thư e thẹn chịu không nổi, vội vàng bào chữa:

- Đại tiểu thư chớ nghĩ bậy, cái này chỉ là ví dụ thôi. Ta với Lạc tiểu thư không có lai điện là thực, hơn nữa nàng ta cũng đã từng đích thân nói cho ta nghe, nàng đã thích một người rồi. Ta đây tuy là một người "bác ái", nhưng trước mắt còn chưa tu luyện đến cảnh giới "lạm ái", tuyệt sẽ không làm người thứ ba đâu, Đại tiểu thư cứ hết sức yên tâm.

Đại tiểu thư nghe hắn nói li kỳ cổ quái, mãi mới hiểu được ý tứ của hắn là trong lòng hắn đúng là không có ý gì với Lạc tiểu thư. Tiêu Ngọc Nhược suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy ngươi phải cam đoan từ nay về sau, ngươi không được cùng Lạc tiểu thư có chút tình trai gái gì hết...

"Này này, ngươi còn muốn tiến thêm một bước chèn ép ta sao. Ngươi cho dù là tỷ tỷ của Ngọc Sương, nhưng cũng không thể nào mù quáng như vậy. Muốn ép ta cam đoan, ta vì sao phải cam đoan với ngươi chứ?" Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, nghiêm trang đáp:

- Đại tiểu thư, ta nghĩ nàng nói vậy là sai rồi. Ta sở dĩ nói cho nàng biết việc của Lạc tiểu thư, chỉ là muốn thuật lại cho nàng nghe sự thật, chứ cũng không phải là giải thích gì với nàng, mà cũng không việc gì phải giải thích với nàng. Đem một việc tuyệt đối không có bắt ta cam đoan, thật là vô căn cứ, nàng suy nghĩ quá xa rồi đó, cho dù là Tiêu Ngọc Sương, cũng tuyệt không nói như vậy.

Đại tiểu thư nghe thấy vừa thẹn vừa giận, nước mắt vòng quanh:

- Ngươi... Ngươi... Tên xấu xa...

Nàng không nói tiếp được nữa, hai vai run rẩy kịch liệt, hai dòng nước mắt trong suốt chảy dọc hai má rơi xuống. Lâm Vãn Vinh vốn là không chịu được thói ngang ngược của nàng, chợt thấy nàng lúc này khóc lên như vậy, thanh âm hết sức nghẹn ngào giống như là bị người ta khi phụ. Nhìn hình dạng nàng khi này đâu còn giống một nữ tử mạnh mẽ cao ngạo kiên cường thường ngày chứ. Lúc nàng khóc lóc tựa hoa (lê) trong mưa, nước mắt tuôn rơi như những hạt sương long lanh vương trên hoa hải đường, tả cũng không hết vẻ kiều mị động lòng người.

"Mẹ ơi, đến khóc cũng có thể rung động lòng người đến thế, đây không phải là muốn câu mất linh hồn ta sao. Mẹ nó chứ, lão tử đây vốn không phải là Liễu Hạ Huệ (3)!" Lâm Vãn Vinh trong lòng đánh thót mấy cái, vội vàng quay mặt đi không dám nhìn nàng nữa. Đại tiểu thư thấy hắn đến nhìn mình một chút cũng không thèm, trong lòng càng bi thương, khóc lóc càng thê thảm, nghẹn ngào nói:

- Tên xấu xa này, chỉ toàn nói chuyện độc ác với ta như vậy. Ta nói ngươi chuyện đó, chẳng lẽ là muốn làm hại ngươi sao? Ngươi đúng là đồ xấu xa không hiểu tâm ý mà.

Nói đến tính tình của Đại tiểu thư, mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng mà tuyệt đối không bao giờ muốn hại mình, điều này Lâm Vãn vinh hoàn toàn có thể xác nhận, chỉ là quá háo thắng, quá cứng đầu thôi. Đại tiểu thư tiếp tục mếu máo:

- Hôm nay trong lúc yến hội, ngươi khiến cho tiểu vương gia khó chịu như thế, là ai vì ngươi mà lo lắng? Cũng là ta... Tiêu gia ta quan tâm đến ngươi như thế, ngươi đúng là tên xấu xa không có lương tâm mà.

"Cái tên này hình như quá dài, hơn nữa nghe cũng không đúng lắm!" Hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy Đại tiểu thư khóc loạn lên như vậy, so với hình dạng nữ tử hung hung hăng hăng thường ngày thì không biết là ôn nhu hơn bao nhiêu lần. Nếu mỗi ngày đều thấy nàng khóc lên yêu kiều như vậy, cảm giác quả thật rất không tệ." Trong lòng vừa nổi lên ý nghĩ này, Lâm Vãn Vinh lại giật thót: "Tội lỗi tội lỗi, Đại tiểu thư, ta không phải là trù nàng mỗi ngày đều khóc đâu nha."

Đại tiểu thư thấy hắn không nói một tiếng, trong lòng càng thêm ấm ức, nghẹn ngào:

- Tên tiểu vương gia kia chỉ hiếp đáp ngươi mấy câu, ngươi chỉ nhẫn nhịn một chút là được rồi, sao lại còn muốn trêu chọc hắn, trí thông minh thường ngày của ngươi không biết đã đi đâu rồi hả? Đó không phải là ngươi muốn lấy lòng Lạc Ngưng hay sao?

Ặc, nghe câu đầu còn đang hết sức cảm động, thì ngay câu sau đã khiến người ta khóc cười không xong rồi. Đại tiểu thư còn không biết tên Triệu Khang Trữ với Bạch Liên giáo có mối quan hệ ngầm, lại tưởng rằng nếu Tiêu gia không trêu vào hắn, thì hắn cũng không làm khó Tiêu gia. "Đại tiểu thư đáng thương, nàng không biết sự rắc rối trong đó, chúng ta đây sớm đã chọc giận hắn rồi, hắn chính là quyết ý nhằm vào chúng ta đó." Lâm Vãn Vinh cười khổ một tiếng, bất kể là Tiêu gia hay Lâm Tam, từ sau khi xảy ra sự tình với Bạch Liên giáo đã là người trên cùng con thuyền, ai cũng không thoát ra được.

Lâm Vãn Vinh đột nhiên nghiêm nghị:

- Đại tiểu thư, đừng khóc nữa, ta có chánh sự muốn nói với nàng.

Đại tiểu thư khựng người một chút, khẽ hỏi:

- Chánh sự gì chứ?

Nói xong mới ý thức được, câu này nói ra không phải là nhận thua sao, hai má ửng hồng, lau nước mắt, hừ mũi một cái, quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.

Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Đại tiểu thư, việc nay quan hệ trọng đại, ngoại trừ ta với nàng đối với ai cũng không thể hé ra, nàng có làm được không.

Đại tiểu thư thấy trước đây chưa từng thấy thần sắc hắn trịnh trọng như vậy, biết việc này nhất định rất trọng yếu. Nàng cùng Lâm Tam lâu nay đùa đùa giỡn giỡn, khóc khóc cười cười nên cũng hiểu hắn khi gặp chuyện nhỏ thì cứ hì hì hà hà chẳng chịu đàng hoàng, nhưng nếu là việc lớn lại hết sức tinh minh không hề bất cẩn. Hắn nếu đã nói là đại sự, thì đúng là đại sự.

- Ngươi muốn nói thì cứ nói, ai chặn miệng ngươi chứ?

Đại tiểu thư hừ một tiếng, trên mặt đỏ hồng từng chập, mới vừa rồi trước mặt hắn khóc lóc ai oán, ngay cả nàng cũng không tin là mình đã làm việc đó.

- Đại tiểu thư, hôm nay nàng cũng đã thấy, không phải là ta chủ động tới trêu chọc tiểu vương gia, mà là tên tiểu vương gia kia bám lấy chúng ta.

Lâm Vãn Vinh trầm giọng hỏi:

- Nàng có biết là vì sao không?

Thấy Đại tiểu thư lắc đầu, Lâm Vãn Vinh hỏi tiếp:

- Không biết nàng có còn nhớ việc chúng ta bị Bạch Liên giáo bắt cóc mấy ngày không?

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn đáp:

- Đương nhiên là nhớ, cả đời cũng không bao giờ quên. Đó là tên Đào Đông Thành cấu kết với Bạch Liên giáo, vọng tưởng thôn tính tài sản Tiêu gia ta.

- Đại tiểu thư, việc này không có đơn giản như vậy đâu?

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- Nàng có nghĩ tới điều này không? Bọn họ bắt cóc nàng cũng là hợp lý, vì sao lại còn tóm luôn cả ta? Nàng có biết trong lúc nàng bị nhốt, ta đã gặp phải cái gì không?

Bạch Liên giáo vì sao lại bắt cóc Lâm Tam, điều này vẫn là câu hỏi trong lòng Đại tiểu thư, nàng vẫn nghĩ là hắn cũng không biết chứ không ngờ tới hắn so với mình lại biết rõ ràng hơn rất nhiều. Khi Lâm Vãn Vinh đem sự việc mấy ngày hôm đó gặp được nói kĩ cho Đại tiểu thư nghe một lần thì nàng càng nghe càng kinh ngạc, sớm quên mất vừa rồi đang cùng hắn cãi vã, kinh hãi nói:

- Lâm Tam, bọn chúng hôm đó bắt ngươi theo, chính là vì muốn lấy phối phương(4) trong tay ngươi sao? Như vậy mấy ngày đó ngươi đã phải chịu khổ rất nhiều đúng không? Bọn chúng có ngược đãi ngươi không?

Cuối cùng Đại tiểu thư rốt cuộc cũng có chút lương tâm, Lâm Tam thấy trên mặt còn vương nước mắt, thần tình chăm chú không buông, hiển lộ ra vẻ đẹp khác biệt, nhịn không được rung động trong lòng, cười nói:

- Đúng vậy, bọn chúng hung hăng đánh ta, hung hãn đá ta, nếu không nghĩ tới Đại tiểu thư xinh đẹp như hoa, thiên hạ vô song, ta đã sớm đầu hàng rồi.

Đại tiểu thư trợn mắt nhìn hắn:

- Cái tên này, người ta đang lo lắng cho ngươi, ngươi lại nói chuyện năng bậy bạ như vậy.

Nàng trầm mặc một lúc, đột nhiên nhìn hắn, thầm thở dài nói tiếp:

- Ngươi từ nay về sau đừng có ngốc như vậy nữa, bọn chúng muốn phối phương, ngươi cứ đưa cho chúng, dù mất đi bao nhiêu cũng được, chỉ cần người còn vẫn là hay nhất.

Lời này nói nghe thật ấm lòng, Lâm Vãn Vinh gật gật đầu mỉm cười, thầm nghĩ: "Nếu giao phối phương thì cũng như đem cái mạng nhỏ này giao vào tay kẻ khác, chỉ có kẻ ngu mới giao ra."

- Sau đó thì nàng cũng biết rồi, Thanh Tuyền kịp thời xuất hiện cứu được chúng ta.

Lâm Vãn Vinh không tiện nói tới Lâm Tiên Nhi, bèn đem tất cả công lao quy hết lên người Tiếu Thanh Tuyền.

Đại tiểu thư thầm nghĩ một lúc mới hỏi:

- Lâm Tam, chẳng lẽ ngươi hoài nghi tên tiểu vương gia kia...?

- Không phải hoài nghi, mà là khẳng định. Tên Triệu tiểu vương gia này chính là chủ tử đứng sau lưng Đào Đông Thành.

Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói.

(1) quân tử chi giao đạm như thủy: quân tử giao lưu trong sáng như nước

(2) ác pháp: biện pháp ác độc

(3) Liễu Hạ Huệ (sinh 720 TCN, mất 621 TCN) tức Triển Cầm 展禽, tên Hoạch 獲, tự là Quý 季, người đất Liễu Hạ 柳下, nước Lỗ 魯, thời Xuân Thu 春秋, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Truyền thuyết kể rằng ông một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

(4) Phối phương: Phương pháp điều chế (nước hoa)

Chapter
1 Chương 1: Công tử, công tử
2 Chương 2: Nguyên lai ngươi là tiểu nữ nhân
3 Chương 3: Tương mỹ nữ thôi hạ hà
4 Chương 4: Tam vô sản phẩm
5 Chương 5: Quán đính, Quán tràng
6 Chương 6: Chủ ý của Đại Tiểu Thư
7 Chương 7: Hắc xã hội (Xã hội đen)
8 Chương 8: Tiêu phu nhân
9 Chương 9: Sự ra đời của cuốn sách
10 Chương 10: Tăng giá bán sách
11 Chương 11: Trám tiễn liễu
12 Chương 12: Đạo bản
13 Chương 13: Tiểu tiểu cô nương
14 Chương 14: Tâm viên ý mã
15 Chương 15: Xảo thủ hào đoạt
16 Chương 16: Hữu tổ chức phạm tội
17 Chương 17: Gia đinh tuyển bạt đại tái
18 Chương 18: Liên sấm tam quan
19 Chương 19: Hợp đồng chế viên công
20 Chương 20: Đả du thi
21 Chương 21: Xã đoàn
22 Chương 22: Y Nỉ
23 Chương 23: Đả Tiến Tiêu Trạch
24 Chương 24: Phu nhân đích thiết khán vọng
25 Chương 25: Nữ nhân dữ cẩu
26 Chương 26: Quyền đả cước thích
27 Chương 27: Mê hoặc
28 Chương 28: Bất tao nhân tật thị dong tài
29 Chương 29: Tham Vọng
30 Chương 30: Cao Thăng
31 Chương 31: Tiêu nhị tiểu thư
32 Chương 32: Bãi bình tha
33 Chương 33: Cố sự
34 Chương 34: Sung mãn dụ hoặc đích kiến nghị
35 Chương 35: Thập yêu khiếu trang B?
36 Chương 36: Phẫn hận
37 Chương 37: Tần Tiên Nhân
38 Chương 38: Ngữ xuất kinh nhân
39 Chương 39: Xướng cá thập bát mạc
40 Chương 40: Thuỳ bang thuỳ thục thân?
41 Chương 41: Đại Tiểu Thư
42 Chương 42: Hữu phượng lai nghi
43 Chương 43: Giá cá mỹ nữ ái sát nhân
44 Chương 44: Nhị tiểu tỷ đích thỉnh cầu
45 Chương 45: Mỹ nhân Tặng ngã mông hãn dược
46 Chương 46: Hội ngộ Đại Tiểu Thư
47 Chương 47: Cật vị
48 Chương 48: Dạ đàm
49 Chương 49: Ý ngoại tiêu tức
50 Chương 50: Tư định liễu chung thân ?
51 Chương 51: Thương tâm liễu
52 Chương 52: Túng luận liên doanh
53 Chương 53: Xảo Xảo, ngã đích bảo bối
54 Chương 54: Lạp long
55 Chương 55: Thiên cổ tuyệt đối dữ kim lăng tài nữ
56 Chương 56: Thùy ngoan?
57 Chương 57: Sắc dụ?
58 Chương 58: Cộng xử
59 Chương 59: Hương diễm đích chủ ý
60 Chương 60: Hương thuỷ
61 Chương 61: Mân côi đích hàm nghĩa
62 Chương 62: Tài nữ lạc ngưng
63 Chương 63: Nghi hoặc
64 Chương 64: Ý tưởng kỳ diệu
65 Chương 65: Gặp lại Tiêu Ngọc Sương
66 Chương 66: Thâm tình
67 Chương 67: Kinh biến
68 Chương 68: Dục luyện thần công
69 Chương 69: Nhân tâm
70 Chương 70: Đấu tí dữ đấu ngoan
71 Chương 71: Yêu nữ
72 Chương 72: Thâm tình
73 Chương 73: Ta cùng ngươi song tu
74 Chương 74: Xuân Sắc
75 Chương 75: Tặng chàng hoả thương
76 Chương 76: Phản hồi
77 Chương 77: Hội ước cùng nhị tiểu thư
78 Chương 78: Ước hội bị trảo liễu
79 Chương 79: Xảo Xảo bệnh liễu
80 Chương 80: Hí tài
81 Chương 81: Yêu Thỉnh
82 Chương 82: Cao thủ
83 Chương 83: Vi nan
84 Chương 84: Phát minh vĩ đại
85 Chương 85: Xảo thi diệu đối
86 Chương 86: Thư viện dương oai
87 Chương 87: Đại tiểu thư khóc!
88 Chương 88: Cầu cứu
89 Chương 89: Lão hồ ly
90 Chương 90: Mê hoặc
91 Chương 91: Nội y của Đại tiểu thư
92 Chương 92: Thu hoạch
93 Chương 93: Dạy tài nữ
94 Chương 94: Tự mình hại mình
95 Chương 95: Tài tử kiêm lưu manh
96 Chương 96: Đản hộ
97 Chương 97: Tây sương chi lang
98 Chương 98: Đêm tối thưởng hoa
99 Chương 99: Oan gia ngõ hẹp
100 Chương 100: Uyển Doanh khuất phục
101 Chương 101: Đồng hành
102 Chương 102: Thương Hội Chi Sự
103 Chương 103: Cùng tản bộ
104 Chương 104: Tương Tặng
105 Chương 105: Tài học chi sỹ
106 Chương 106: Thiên sanh hốt du
107 Chương 107: Nhân duyên thiêm
108 Chương 108: Tái ngộ Từ Vị
109 Chương 109: Trạc xuyên
110 Chương 110: Diệu Ngữ Giải Nhân Duyên
111 Chương 111: Không Bằng Cầm Thú
112 Chương 112: Nhắm ngươi rồi đó
113 Chương 113: Niên Hội
114 Chương 114: Trách Nan
115 Chương 115: Lão tử là người văn minh
116 Chương 116: Tức sự trữ nhân
117 Chương 117: Văn Đấu Vũ Công
118 Chương 118: Kỳ trung áo bí
119 Chương 119: Thiện lương đích nhân
120 Chương 120: Tây hồ yên vũ
121 Chương 121: Hồng tuyến
122 Chương 122: Muốn đánh ư?
123 Chương 123: Phiến tử
124 Chương 124: Ta không phải người tùy tiện
125 Chương 125: Tiên Nhi hấp dẫn
126 Chương 126: Nàng phẩm trà ta thưởng thức
127 Chương 127: Tâm sự
128 Chương 128: Tiến thoái lưỡng nan!
129 Chương 129: Tiêu tác
130 Chương 130: Chuyên gia đánh chó
131 Chương 131: Kiếp cá sắc
132 Chương 132: Trữ nhạ diêm vương, mạc nhạ tam ca
133 Chương 133: Tranh chấp
134 Chương 134: Âm mưu của phu nhân
135 Chương 135: Tiếp thu
136 Chương 136: Kinh Thành Sư Hữu
137 Chương 137: Tam ca đích tuyệt đối
138 Chương 138: Cầu thân
139 Chương 139: Thọ đản
140 Chương 140: Tài nữ muốn chiêu thân?
141 Chương 141: Tâm ý của Lạc Ngưng
142 Chương 142: Tiểu vương gia
143 Chương 143: Tài nữ tri tâm
144 Chương 144: Vua đối
145 Chương 145: Lâm Tam tiên trưởng
146 Chương 146: Nước mắt…
147 Chương 147: Ai đẹp hơn?
148 Chương 148: Hiểm Hoạ Tiềm Ẩn
149 Chương 149: Từ Văn Trường đến
150 Chương 150: Hảo hí
151 Chương 151: Quỷ biện
152 Chương 152: Hèn hạ?
153 Chương 153: Giao du
154 Chương 154: Ý tưởng sát nhân
155 Chương 155: Đương niên đính phong niệu thập trượng
156 Chương 156: Truỵ mã liễu
157 Chương 157: Dương Trường Nhi Khứ
158 Chương 158: Khuyến úy
159 Chương 159: Mắc bệnh
160 Chương 160: khảm đảo tha
161 Chương 161: Kẻ gian người ngay
162 Chương 162: Tham vọng
163 Chương 163: Soa điểm nuy liễu
164 Chương 164: Tân thì gian
165 Chương 165: Bao vây
166 Chương 166: Tham Thí
167 Chương 167: Tổng động viên gia đinh
168 Chương 168: Loạn liễu
169 Chương 169: Báo Quân Ân
170 Chương 170: Phế Bỏ
171 Chương 171: Ngã hận tử nhĩ liễu
172 Chương 172: Du Quải
173 Chương 173: Điểm bạt
174 Chương 174: Lạc tiểu thư sắp kén chồng ư?
175 Chương 175: Hách tử nhĩ
176 Chương 176: Ngoa trá
177 Chương 177: Hảo Lâm Tam
178 Chương 178: Tham mưu tướng quân
179 Chương 179: Mạc Thác Liễu
180 Chương 180: Khinh Thải Giải Ngữ Hoa
181 Chương 181: Khiêu đậu
182 Chương 182: Giấc mộng quái lạ
183 Chương 183: Tích biệt
184 Chương 184: Chỉnh quân
185 Chương 185: Nan đề
186 Chương 186: Tuần tra ba trại
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: Công tử, công tử
2
Chương 2: Nguyên lai ngươi là tiểu nữ nhân
3
Chương 3: Tương mỹ nữ thôi hạ hà
4
Chương 4: Tam vô sản phẩm
5
Chương 5: Quán đính, Quán tràng
6
Chương 6: Chủ ý của Đại Tiểu Thư
7
Chương 7: Hắc xã hội (Xã hội đen)
8
Chương 8: Tiêu phu nhân
9
Chương 9: Sự ra đời của cuốn sách
10
Chương 10: Tăng giá bán sách
11
Chương 11: Trám tiễn liễu
12
Chương 12: Đạo bản
13
Chương 13: Tiểu tiểu cô nương
14
Chương 14: Tâm viên ý mã
15
Chương 15: Xảo thủ hào đoạt
16
Chương 16: Hữu tổ chức phạm tội
17
Chương 17: Gia đinh tuyển bạt đại tái
18
Chương 18: Liên sấm tam quan
19
Chương 19: Hợp đồng chế viên công
20
Chương 20: Đả du thi
21
Chương 21: Xã đoàn
22
Chương 22: Y Nỉ
23
Chương 23: Đả Tiến Tiêu Trạch
24
Chương 24: Phu nhân đích thiết khán vọng
25
Chương 25: Nữ nhân dữ cẩu
26
Chương 26: Quyền đả cước thích
27
Chương 27: Mê hoặc
28
Chương 28: Bất tao nhân tật thị dong tài
29
Chương 29: Tham Vọng
30
Chương 30: Cao Thăng
31
Chương 31: Tiêu nhị tiểu thư
32
Chương 32: Bãi bình tha
33
Chương 33: Cố sự
34
Chương 34: Sung mãn dụ hoặc đích kiến nghị
35
Chương 35: Thập yêu khiếu trang B?
36
Chương 36: Phẫn hận
37
Chương 37: Tần Tiên Nhân
38
Chương 38: Ngữ xuất kinh nhân
39
Chương 39: Xướng cá thập bát mạc
40
Chương 40: Thuỳ bang thuỳ thục thân?
41
Chương 41: Đại Tiểu Thư
42
Chương 42: Hữu phượng lai nghi
43
Chương 43: Giá cá mỹ nữ ái sát nhân
44
Chương 44: Nhị tiểu tỷ đích thỉnh cầu
45
Chương 45: Mỹ nhân Tặng ngã mông hãn dược
46
Chương 46: Hội ngộ Đại Tiểu Thư
47
Chương 47: Cật vị
48
Chương 48: Dạ đàm
49
Chương 49: Ý ngoại tiêu tức
50
Chương 50: Tư định liễu chung thân ?
51
Chương 51: Thương tâm liễu
52
Chương 52: Túng luận liên doanh
53
Chương 53: Xảo Xảo, ngã đích bảo bối
54
Chương 54: Lạp long
55
Chương 55: Thiên cổ tuyệt đối dữ kim lăng tài nữ
56
Chương 56: Thùy ngoan?
57
Chương 57: Sắc dụ?
58
Chương 58: Cộng xử
59
Chương 59: Hương diễm đích chủ ý
60
Chương 60: Hương thuỷ
61
Chương 61: Mân côi đích hàm nghĩa
62
Chương 62: Tài nữ lạc ngưng
63
Chương 63: Nghi hoặc
64
Chương 64: Ý tưởng kỳ diệu
65
Chương 65: Gặp lại Tiêu Ngọc Sương
66
Chương 66: Thâm tình
67
Chương 67: Kinh biến
68
Chương 68: Dục luyện thần công
69
Chương 69: Nhân tâm
70
Chương 70: Đấu tí dữ đấu ngoan
71
Chương 71: Yêu nữ
72
Chương 72: Thâm tình
73
Chương 73: Ta cùng ngươi song tu
74
Chương 74: Xuân Sắc
75
Chương 75: Tặng chàng hoả thương
76
Chương 76: Phản hồi
77
Chương 77: Hội ước cùng nhị tiểu thư
78
Chương 78: Ước hội bị trảo liễu
79
Chương 79: Xảo Xảo bệnh liễu
80
Chương 80: Hí tài
81
Chương 81: Yêu Thỉnh
82
Chương 82: Cao thủ
83
Chương 83: Vi nan
84
Chương 84: Phát minh vĩ đại
85
Chương 85: Xảo thi diệu đối
86
Chương 86: Thư viện dương oai
87
Chương 87: Đại tiểu thư khóc!
88
Chương 88: Cầu cứu
89
Chương 89: Lão hồ ly
90
Chương 90: Mê hoặc
91
Chương 91: Nội y của Đại tiểu thư
92
Chương 92: Thu hoạch
93
Chương 93: Dạy tài nữ
94
Chương 94: Tự mình hại mình
95
Chương 95: Tài tử kiêm lưu manh
96
Chương 96: Đản hộ
97
Chương 97: Tây sương chi lang
98
Chương 98: Đêm tối thưởng hoa
99
Chương 99: Oan gia ngõ hẹp
100
Chương 100: Uyển Doanh khuất phục
101
Chương 101: Đồng hành
102
Chương 102: Thương Hội Chi Sự
103
Chương 103: Cùng tản bộ
104
Chương 104: Tương Tặng
105
Chương 105: Tài học chi sỹ
106
Chương 106: Thiên sanh hốt du
107
Chương 107: Nhân duyên thiêm
108
Chương 108: Tái ngộ Từ Vị
109
Chương 109: Trạc xuyên
110
Chương 110: Diệu Ngữ Giải Nhân Duyên
111
Chương 111: Không Bằng Cầm Thú
112
Chương 112: Nhắm ngươi rồi đó
113
Chương 113: Niên Hội
114
Chương 114: Trách Nan
115
Chương 115: Lão tử là người văn minh
116
Chương 116: Tức sự trữ nhân
117
Chương 117: Văn Đấu Vũ Công
118
Chương 118: Kỳ trung áo bí
119
Chương 119: Thiện lương đích nhân
120
Chương 120: Tây hồ yên vũ
121
Chương 121: Hồng tuyến
122
Chương 122: Muốn đánh ư?
123
Chương 123: Phiến tử
124
Chương 124: Ta không phải người tùy tiện
125
Chương 125: Tiên Nhi hấp dẫn
126
Chương 126: Nàng phẩm trà ta thưởng thức
127
Chương 127: Tâm sự
128
Chương 128: Tiến thoái lưỡng nan!
129
Chương 129: Tiêu tác
130
Chương 130: Chuyên gia đánh chó
131
Chương 131: Kiếp cá sắc
132
Chương 132: Trữ nhạ diêm vương, mạc nhạ tam ca
133
Chương 133: Tranh chấp
134
Chương 134: Âm mưu của phu nhân
135
Chương 135: Tiếp thu
136
Chương 136: Kinh Thành Sư Hữu
137
Chương 137: Tam ca đích tuyệt đối
138
Chương 138: Cầu thân
139
Chương 139: Thọ đản
140
Chương 140: Tài nữ muốn chiêu thân?
141
Chương 141: Tâm ý của Lạc Ngưng
142
Chương 142: Tiểu vương gia
143
Chương 143: Tài nữ tri tâm
144
Chương 144: Vua đối
145
Chương 145: Lâm Tam tiên trưởng
146
Chương 146: Nước mắt…
147
Chương 147: Ai đẹp hơn?
148
Chương 148: Hiểm Hoạ Tiềm Ẩn
149
Chương 149: Từ Văn Trường đến
150
Chương 150: Hảo hí
151
Chương 151: Quỷ biện
152
Chương 152: Hèn hạ?
153
Chương 153: Giao du
154
Chương 154: Ý tưởng sát nhân
155
Chương 155: Đương niên đính phong niệu thập trượng
156
Chương 156: Truỵ mã liễu
157
Chương 157: Dương Trường Nhi Khứ
158
Chương 158: Khuyến úy
159
Chương 159: Mắc bệnh
160
Chương 160: khảm đảo tha
161
Chương 161: Kẻ gian người ngay
162
Chương 162: Tham vọng
163
Chương 163: Soa điểm nuy liễu
164
Chương 164: Tân thì gian
165
Chương 165: Bao vây
166
Chương 166: Tham Thí
167
Chương 167: Tổng động viên gia đinh
168
Chương 168: Loạn liễu
169
Chương 169: Báo Quân Ân
170
Chương 170: Phế Bỏ
171
Chương 171: Ngã hận tử nhĩ liễu
172
Chương 172: Du Quải
173
Chương 173: Điểm bạt
174
Chương 174: Lạc tiểu thư sắp kén chồng ư?
175
Chương 175: Hách tử nhĩ
176
Chương 176: Ngoa trá
177
Chương 177: Hảo Lâm Tam
178
Chương 178: Tham mưu tướng quân
179
Chương 179: Mạc Thác Liễu
180
Chương 180: Khinh Thải Giải Ngữ Hoa
181
Chương 181: Khiêu đậu
182
Chương 182: Giấc mộng quái lạ
183
Chương 183: Tích biệt
184
Chương 184: Chỉnh quân
185
Chương 185: Nan đề
186
Chương 186: Tuần tra ba trại