Chương 127: Tâm sự

Tần Tiên Nhi sớm đã gục ngã dưới tay hắn, tuy võ nghệ cao cường nhưng không hề đề phòng lại bị hắn phục kích bất ngờ nên dễ dàng khuất phục. Trên người cảm nhận được một hơi thở nam tử hừng hực truyền đến thì toàn thân nàng liền vô lực, hơi thở gấp gáp, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, hai mắt long lanh, đôi môi mềm mại khẽ mấp máy gì đó. Đôi môi Tiên Nhi thật ngọt ngào mềm mại, phảng phất trên miệng còn thoang thoảng mùi hương Long Tỉnh, kiều mị động lòng người. Nàng lần đầu mới nếm vị ngọt này, trong lòng vô cùng ngượng ngùng nên căn bản không dám mở mắt, chỉ e ấp nằm hẳn trong lòng hắn, tùy ý để hắn hân thưởng đôi môi mềm mại của mình.

Lâm Vãn Vinh thấy Tiên Nhi nhu thuận động lòng người như thế, trong lòng thích cực kỳ. Nàng mới vừa rồi lại thay một trường bào rộng thùng thình, vô ý tạo tiện nghi cho Lâm Vãn Vinh. Trong lòng hắn sớm nôn nao khó chịu, đại thủ liền mân mê tới, luồn vào dưới lớp quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng làm say mê lòng người của nàng. Hai tay hắn nhẹ nhàng, chậm rãi đưa từ đôi vai xuống eo ve vuốt. Da thịt Tiên Nhi đích thực mềm nhẵn như nước làm hắn yêu thích không muốn buông tay.

Tiên Nhi thân thể mềm mại run rẩy nhè nhẹ, mặt đỏ như lửa, hai tai nóng lên, căn bản không có dũng khí ngẩng đầu lên, chỉ đành phải để mặc hắn làm mấy chuyện xấu.

- A

Tần Tiên Nhi rên khẽ một tiếng, càng làm cho hỏa nhiệt trong người Lâm Vãn Vinh bừng bừng, hai tay liền tác ai tác quái, chậm rãi tiến dần lên trước ngực nàng rồi bắt đầu nhẹ nhàng thám hiểm hai quả đào tiên. Tiên Nhi tuy mang tiềng là hoa khôi Diệu Ngọc phường nhưng thân thể vẫn tự hào là còn thanh khiết. Nếu không phải đối với hắn tình cảm sâu đậm, cũng sẽ không để hắn phóng túng như thế.

"Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thích, thân trên của nàng thực là xinh xắn!" Thấy nàng phản ứng như thế càng làm dâm tâm của hắn đại thịnh. Da thịt Tiên Nhi đúng là không ai so sánh nổi. Khi nhẹ nhàng vuốt ve lên bộ ngực đầy đặn của nàng, bàn tay giống như trượt trên tơ, trước ngực kia là hai điểm tiên hồng càng mềm mại vô cùng, mê người cực kỳ.

Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng một cách khó khăn: "Tiên Nhi đích thực là bảo bối, có đem giang sơn cho ta, lão tử cũng không đổi!" Hắn tức thời thầm nghĩ.

- Công tử…, đừng mà!!!

Tần Tiên Nhi thở gấp một tiếng, thanh âm yếu ớt, mỏng manh không chịu nổi. Ngay cả chính nàng nghe xong cũng cảm thấy kỳ quái, tiếng này chẵng lẽ là ta kêu lên sao, thật là ngượng đến chết.

Nữ nhân nói có là không, đạo lý này Lâm Vãn Vinh hiểu được rất rõ ràng. Hắn cười hắc hắc, hai tay nhẹ nhàng đặt trước ngực nàng, ngón cái nhè nhẹ xoa lên hai điểm hồng đậu. Tần Tiên Nhi rên xiết một tiếng, tự đông tự oán, trên mặt đầy vẻ vô hạn xuân ý, dục vọng như thủy triều cuồn cuộn dâng lên.

- Công tử …!

Tần Tiên Nhi tiểu khẩu khẻ nhếch, hơi thở như núi lửa, hai má đỏ như ửng như thiêu, đôi mắt đẹp bỗng rưng rưng nước mắt, thở gấp nói:

- Công tử xin nghe Tiên Nhi nói một lời!

"Tới lúc này còn có điều gì để nói, để ngày mai buổi sáng rời khỏi giường rồi nói." Lâm Vãn Vinh không thèm để ý tới, cứ từng bước lấn tới, bỗng nhiên thấy trong lòng ngực thân thể nàng bắt đầu run rẩy, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tần Tiên Nhi sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn hắn, trong đáy mắt ngập lệ nóng, trong nháy mắt liền rơi xuống.

- Ai da, làm sao vậy, là ai khi dễ Tiên Nhi?

Lâm Vãn Vinh vội vàng thu hồi hai tay, đỡ lấy nàng hỏi:

- Tiên Nhi, bảo bối yêu quí của ta, đừng làm bộ mặt đưa đám như thế, là ai khi dễ nàng vậy? Ta sẽ kiếm hắn tính sổ.

Tần Tiên Nhi nghe hắn nói xong, càng khóc thút thít như mưa, nức nở nói:

- Chẳng lẽ Tiên Nhi trong mắt công tử, thật sự giống như một nữ tử tuỳ tiện hay sao?

"Trời, nàng không phải là một nữ tử tuỳ tiện nhưng ta khẳng định ta là nam tử tuỳ tiện." Lâm Vãn Vinh thấy Tiên Nhi khóc không ngừng, vội vàng an ủi nói:

- Tiên Nhi, đừng khóc nữa! Ở trong mắt ta, nàng là nữ tử thanh khiết nhất, xinh đẹp nhất số một thế giới.

Hắn vừa nói xong, trong lòng nghĩ lại hai chữ - số một: "A di đà phật, để dỗ dành nàng, Thanh Tuyền, Xảo Xảo, nhị tiểu thư, còn có chư vị lão bà mà ta chưa còn chưa biết cũng đừng lấy làm tức giận."

Tiên Nhi gạt nước mắt rồi nói:

- Tiên Nhi trong lòng luôn tưởng nhớ công tử, yêu thương công tử, tấm thân trong sạch này mặc cho công tử khinh bạc. Nhưng việc cẩu hợp này, tuyệt không phải sở nguyện của Tiên Nhi, mong công tử nghe Tiên Nhi một lời.

Ý tứ những lời này, là hắn có thể khinh bạc nàng thế nào cũng được, nhưng không thể đột phá phòng tuyến cuối cùng. Nếu không sẽ là cẩu hợp. Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi: "Ta đối với tình dục trước hôn nhân, cũng luôn có phản cảm - phản cảm người khác, không tự phản cảm ta. Nhưng chẳng lẻ thật sự phải cưới xin đàng hoàng mới có thể cùng Tiên Nhi sờ sờ mó mó? Thanh Tuyền còn chưa tìm được, chưa kể sau này cưới hỏi thì lắm chuyện lằng nhằng, … ôi thật là lâu. Tiên Nhi này nhìn ôn uyển mềm mại, trên thực tế chủ kiến rất cứng rắn, rất nguyên tắc, tính cách cũng rất cứng cỏi, không thể làm càn được, ôi thật sự là đau đầu a. "

Tần Tiên Nhi thấy hắn vẻ mặt lo lắng, ngượng ngập nói:

- Công tử còn nhớ rõ lần trước khi từ biệt ở Kim Lăng, Tiên Nhi có nói với công tử một câu?

Lâm Vãn Vinh cẩn thận suy nghĩ một hồi: "Ai da, nàng nói là muốn giết Thanh Tuyền, vốn tưởng rằng nàng chỉ là mạnh miệng nói thế. Nhưng nàng còn muốn giết nhị tiểu thư, hôm nay cũng muốn giết Đại tiểu thư. Yêu nữ này tính cách nhất định như Hoạn Thư, không thể là giả được."

Mới vừa rồi t*ng trùng lên não, giờ nghĩ lại cả người hắn toát mồ hôi lạnh, vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng không thể sơ xuất được. Tần Tiên Nhi này đúng là một quả bom hẹn giờ, chỉ không biết khi nào phát nổ đây. Bất quá người nàng thật sự tốt lắm, trăm năm khó kiếm. Lâm Vãn Vinh cả mồ hôi cùng nước miếng đồng thời chảy ra.

- Tiên Nhi có nói qua, đợi giết Tiêu Thanh Tuyền kia xong, Tiên Nhi liền dâng hiến hết thảy cho công tử.

Tần Tiên Nhi sâu kín thở dài:

- Chỉ là hôm nay cùng công tử gặp lại thì trong lòng vô cùng vui mừng, ngay cả chính mình đều có chút không nắm chắc. Thật sự không thể hoàn toàn trách cứ công tử.

"À há, vậy chính là do ngươi câu dẫn ta." Lâm Vãn Vinh trong lòng âm thầm vô sỉ biện hộ cho mình.

- Kỳ thật, mới vừa rồi, đó là do công tử thật tình yêu mến Tiên Nhi. Tiên Nhi chẳng những không có oán hận mà ngược lại lòng tràn đầy vui mừng.

Tần Tiên Nhi đột nhiên ngượng ngập nói.

- Vui mừng?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:

- Nàng vừa rồi lệ rơi đầy mặt, chỉ nửa phút sau thì lại tỏ vẻ vui mừng. Nguyên lai là chuyện tốt đẹp của hai người yêu nhau, thiếu chút nữa biến thành cường bạo, làm sao ta có thể vui mừng được.

Tần Tiên Nhi thấy hắn thần sắc nghi hoặc thì biết hắn không tin. Nàng đối với Lâm Vãn Vinh vô cùng thật tình, thấy hắn hình dáng bất đắc dĩ thì không đành lòng, bất giác chủ động đưa bàn tay nhỏ bé nắm đại thủ của hắn nói:

- Công tử chớ có nghi hoặc, để Tiên Nhi nói rõ cho chàng nghe chuyện này, chàng sẽ hiểu được ngay.

Lâm Vãn Vinh đột nhiên cười nói:

- Kỳ thật, Tiên Nhi, ta mới vừa rồi cũng chỉ là thử nàng một chút, coi nàng nhẫn nại tới mức nào, nàng cũng biết, ta đây rất là đàng hoàng, sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy.

Tần Tiên Nhi thiếu chút nữa hộc máu, trong lòng vừa thẹn vừa tức. "Người, người này, chuyện xấu làm thì cũng đã làm, bây giờ lại nói năng linh tinh, làm bộ người đứng đắn. Huynh mà đứng đắn thì Bạch Liên giáo chúng ta chính là làm phúc cho thiên hạ."

Nàng liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh trách móc, bỉu môi nhẹ giọng nói:

- Tiện nghi đều bị chàng chiếm xong hết rồi, người thật sự là đồ xấu xa.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng không hề khóc, trong lòng niệm phật đã phù hộ. Rốt cục không khóc, đại pháp đánh lạc hướng của ta lại thành công.

Lâm Vãn Vinh hỏi:

- Tiên Nhi, nàng mới vừa rồi nói chuyện gì với ta?

- Công tử, Tiên Nhi nhắc lại phải giết Tiêu Thanh Tuyền.

- Đừng …đừng, không phải chuyện này

Lâm Vãn Vinh vội vàng ngăn cản nàng, bất đắc dĩ nói:

- Tiên Nhi, chuyện giết người, từ nay về sau đừng đề cập tới nữa.

Tần Tiên Nhi cắn chặt răng im miệng, trong mắt lệ châu nhỏ ra nói:

- Công tử không hề thương Tiên Nhi, bản thân là yêu nữ Bạch Liên giáo, giết người không nương tay thì sao có thể so sánh với Tiêu Thanh Tuyền kia thân phận cao quý, thánh khiết nữ tử đó chứ?

Nha đầu kia thật sự ăn phải hũ giấm chua thật to rồi, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

- Tiên Nhi, những lời nàng nói không phải như ý ta đâu. Tính bác ái của ta vẫn có thể yêu thích tính cách cứng rắn của nàng mà. Đối với nàng, đối Thanh Tuyền ta đều coi như nhau.

Tần Tiên Nhi nói:

- Công tử, Tiên Nhi tuy là yêu nữ, nhưng yêu ghét rõ ràng. Căm hận Tiêu Thanh Tuyền kia, nói thẳng ra là muốn giết nàng. Đối với công tử thì thật lòng yêu mến, cho dù có hi sinh tánh mạng cũng cam tâm tình nguyện, chỉ mong muốn có thể cùng công tử uyên ương song thủ, bạc đầu giai lão. Tiên Nhi làm như vậy, sai ở điểm nào?

Tần Tiên Nhi này nói năng tuy ôn nhu, nhưng vô cùng cứng đầu cứng cổ, hay giết người. Nàng lại hay tính toán, rồi lại yêu ghét rõ ràng, dám yêu dám hận…. Lâm Vãn Vinh tuy đầu to như cái đấu nhưng thật không biết phải nói như thế nào với nàng cho tốt đây.

- Nàng không thể cùng Thanh Tuyền ở chung một chỗ ư? Ta thấy hai người các nàng, võ nghệ cao cường giống nhau, tưởng sẽ có điểm chung, định nhiên trở thành một đôi hảo tỷ muội.

Lâm Vãn Vinh chợt nói.

Đại nam nhân muốn có tam thê tứ thiếp thật không dễ dàng a, ngoại trừ biết làm hảo lão công, còn phải làm thuyết khách giỏi, công tác tư tưởng rõ ràng cho các hảo lão bà. Nếu không thì thiên hạ đại loạn.

- Cùng nàng ấy làm tỷ muội cái gì?

Tần Tiên Nhi hừ lạnh:

- Giết nàng thì đúng hơn.

Lâm Vãn Vinh không biết nên nói cái gì, Tần Tiên Nhi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn, cũng sâu kín thở dài nói:

- Mới vừa rồi Tiên Nhi có nói qua, nếu là công tử lúc này ham muốn Tiên Nhi, Tiên Nhi hoan hỷ còn chưa hết, công tử có tin hay không cũng mặc, đó là lời thật lòng của Tiên Nhi.

Nói chuyện này làm gì vậy, Lâm Vãn Vinh trong lòng kỳ quái, lại nghe Tần Tiên Nhi nói tiếp:

- Tiên Nhi từng kể với công tử là mình chỉ có mẫu thân chứ không có cha, không biết công tử còn nhớ rõ không?

- Hãn, sao không nhớ rõ cơ chứ?

Lâm Vãn Vinh thấy Tần Tiên Nhi vẻ mặt có chút buồn rầu, biết trong này tất có bí ẩn, hắn vội vàng chen ngang Tần Tiên Nhi nói:

- Tiên Nhi, nàng không cần nói, ta tin tưởng nàng.

Tần Tiên Nhi thần sắc kích động, nước mắt rưng rưng, cảm kích liếc mắt nhìn hắn nói:

- Công tử, người đối với Tiên Nhi thật tốt.

Tần Tiên Nhi này tuy thông minh nhưng đôi khi lại hồ đồ, nhưng lời này Lâm Vãn Vinh lơ đãng nói ra, lại làm nàng cảm động rơi lệ, đúng là đánh trúng vào tâm lý của nữ nhân.

- Công tử đối với Tiên Nhi như thế, Tiên Nhi không thể giấu diếm công tử nữa.

Tần Tiên Nhi trên mặt hiện một tia thần sắc kiên định nói tiếp:

- Thân phận ngoại tổ phụ ta công tử đã biết, người sau khi từ quan ẩn cư tại Long Hoằng thôn này, tuy là thanh khổ, nhưng cảm thấy rất hài lòng. Nương thân Tiên Nhi thời còn trẻ nổi danh nữ nhân tài ba, nhưng bất đắc dĩ vận mệnh thê thảm, bị gả cho một kẻ ở kinh thành nhưng không bằng cầm thú. Người này đông thê thiếp, các bà này âm trầm nham hiểm bày kế đặt mưu. Nương thân tính tình đạm bạc, không muốn tranh giành nên luôn bị thiệt thòi. Người kia đối với mẫu thân cũng cực kỳ lãnh đạm, may mắn sau đó mẫu thân sinh ra Tiên Nhi , mẫu thân mới có chút an ủi. Tên cầm thú không bằng kia con cái rất ít nên đối Tiên Nhi rất là yêu thích. Tiên Nhi từng cho hắn là người cha tốt nhất thiên hạ. Năm ấy khi tám tuổi, mẫu thân cùng Tiên Nhi chơi đùa tại hoa viên thì bất ngờ gặp cừu gia của hắn đi tầm cừu. Hắn vì bảo vệ chính mình nên… thế nên …

Tần Tiên Nhi vai rung rung kịch liệt, nghẹn ngào không nói nổi nữa. Lâm Vãn Vinh biết trong đó tất có thảm sự, vội vàng vỗ vỗ bả vai nàng nói:

- Tiên Nhi, tiểu bảo bối, đừng sợ, chúng ta không nói nữa.

- Thế nên hắn kéo nương thân che trước người, đỡ nhát kiếm trí mạng cho hắn. Thật đáng giận, làm Tiên Nhi vĩnh viễn mất đi nương thân! Hu hu, nương thân thật đáng thương.

Tần Tiên Nhi gục đầu trong ngực hắn khóc rống lên, bi thống vô cùng, ngay cả hơi thở cũng bị đứt quãng.

Việc này quả thật làm cho người ta chấn động, bình thường nghe kể, hai vợ chồng thân mật yêu thương có thể hi sinh tánh mạng chính mình. Không ngờ hạ độc thủ như vậy, cha của Tiên Nhi thật sự là tên độc ác tàn bạo nhất thiên hạ. "Nha đầu này cũng thật sự đáng thương!" Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng thở dài rồi chậm rãi vỗ về nàng, hắn bây giờ có chút hiểu được tâm tình của Tiên Nhi: "Thì ra là đã chịu nhiều đau khổ. Ngẫm lại một đứa nhỏ tám tuổi, nhìn mẫu thân phải chết đã là quá khổ, lại còn chính mắt chứng kiến cha mình vì bảo trụ tánh mạng mà đem mẫu thân ra đỡ...đả kích này thực sự là tàn khốc vô cùng"

- Tiên Nhi, hết thảy đều qua đã đi, không phải sợ, từ nay về sau ta nhất định chiếu cố tốt đến nàng.

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói.

- Công tử …

Tần Tiên Nhi cảm động ôm lấy hắn thật chặt mà "hu hu" khóc ròng, phảng phất như đã tìm được nơi để giải toả.

Lâm Vãn Vinh cũng ôm nàng thật chặt trong lòng: "Nha đầu này gặp tao ngộ như vậy, mọi hành động trước kia của nàng gây nên, đều có thể lý giải được."

Không biết qua bao lâu, tâm trạng Tiên Nhi dần dần bình tĩnh lại, trên mặt đỏ ửng, liếc mắt nhìn hắn. Trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc và thẹn thùng, vội vàng tựa đầu lên ngực hắn.

- Tiên Nhi, thế sao nàng lại thất lạc vào Bạch Liên giáo?

Lâm Vãn Vinh nhẹ giọng nói.

Tần Tiên Nhi "uhm" nhẹ một tiếng nói:

- Năm ấy sư phụ Tiên Nhi lên kinh thành có việc. Thấy cảnh ngộ đáng thương nên nhận làm đồ đệ. Đem Tiên Nhi mang về giáo phái, một tay dạy dỗ thành Bạch Liên giáo tiểu yêu nữ. Công tử, người có phải là vô cùng chán ghét yêu nữ.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Tiểu yêu nữ khác thì ta không biết, nhưng là tiểu yêu nữ Tiên Nhi này, ta vô cùng thích.

Tần Tiên Nhi trong lòng vui vẻ, thở dài:

- Tiên Nhi vốn cũng không muốn làm yêu nữ, nhưng là thuở nhỏ đã được sư phụ đã nuôi lớn, ân trọng như núi, chuyện lão nhân gia muốn Tiên Nhi làm thì dù có hi sinh tánh mạng cũng nhất định phải hoàn thành.

- Cái này ta có thể hiểu được, đó chính là lý tưởng của nàng. Nàng còn nhớ trước kia ta có nói với nàng, nếu là vì chính thân nhân của mình, cho dù có trở thành kẻ thù khắp thiên hạ cũng sẽ làm không?

Lâm Vãn Vinh nói.

- Những gì công tử nói, Tiên Nhi đều nhớ kỹ.

Tần Tiên Nhi chủ động tựa đầu lên ngực hắn, hai gò má đỏ ứng, trên mặt còn ngấn lệ, rồi lại ngượng ngùng không chịu nổi, kiều diễm vô cùng. Lâm Vãn Vinh trong lòng rung động: "Nãi nãi, thật sự là mệnh khổ, Tiên Nhi nhu thuận như vậy, lại chịu nhiều đau khổ, hại ta muốn làm càn quấy một chút cũng không đành lòng."

Chapter
1 Chương 1: Công tử, công tử
2 Chương 2: Nguyên lai ngươi là tiểu nữ nhân
3 Chương 3: Tương mỹ nữ thôi hạ hà
4 Chương 4: Tam vô sản phẩm
5 Chương 5: Quán đính, Quán tràng
6 Chương 6: Chủ ý của Đại Tiểu Thư
7 Chương 7: Hắc xã hội (Xã hội đen)
8 Chương 8: Tiêu phu nhân
9 Chương 9: Sự ra đời của cuốn sách
10 Chương 10: Tăng giá bán sách
11 Chương 11: Trám tiễn liễu
12 Chương 12: Đạo bản
13 Chương 13: Tiểu tiểu cô nương
14 Chương 14: Tâm viên ý mã
15 Chương 15: Xảo thủ hào đoạt
16 Chương 16: Hữu tổ chức phạm tội
17 Chương 17: Gia đinh tuyển bạt đại tái
18 Chương 18: Liên sấm tam quan
19 Chương 19: Hợp đồng chế viên công
20 Chương 20: Đả du thi
21 Chương 21: Xã đoàn
22 Chương 22: Y Nỉ
23 Chương 23: Đả Tiến Tiêu Trạch
24 Chương 24: Phu nhân đích thiết khán vọng
25 Chương 25: Nữ nhân dữ cẩu
26 Chương 26: Quyền đả cước thích
27 Chương 27: Mê hoặc
28 Chương 28: Bất tao nhân tật thị dong tài
29 Chương 29: Tham Vọng
30 Chương 30: Cao Thăng
31 Chương 31: Tiêu nhị tiểu thư
32 Chương 32: Bãi bình tha
33 Chương 33: Cố sự
34 Chương 34: Sung mãn dụ hoặc đích kiến nghị
35 Chương 35: Thập yêu khiếu trang B?
36 Chương 36: Phẫn hận
37 Chương 37: Tần Tiên Nhân
38 Chương 38: Ngữ xuất kinh nhân
39 Chương 39: Xướng cá thập bát mạc
40 Chương 40: Thuỳ bang thuỳ thục thân?
41 Chương 41: Đại Tiểu Thư
42 Chương 42: Hữu phượng lai nghi
43 Chương 43: Giá cá mỹ nữ ái sát nhân
44 Chương 44: Nhị tiểu tỷ đích thỉnh cầu
45 Chương 45: Mỹ nhân Tặng ngã mông hãn dược
46 Chương 46: Hội ngộ Đại Tiểu Thư
47 Chương 47: Cật vị
48 Chương 48: Dạ đàm
49 Chương 49: Ý ngoại tiêu tức
50 Chương 50: Tư định liễu chung thân ?
51 Chương 51: Thương tâm liễu
52 Chương 52: Túng luận liên doanh
53 Chương 53: Xảo Xảo, ngã đích bảo bối
54 Chương 54: Lạp long
55 Chương 55: Thiên cổ tuyệt đối dữ kim lăng tài nữ
56 Chương 56: Thùy ngoan?
57 Chương 57: Sắc dụ?
58 Chương 58: Cộng xử
59 Chương 59: Hương diễm đích chủ ý
60 Chương 60: Hương thuỷ
61 Chương 61: Mân côi đích hàm nghĩa
62 Chương 62: Tài nữ lạc ngưng
63 Chương 63: Nghi hoặc
64 Chương 64: Ý tưởng kỳ diệu
65 Chương 65: Gặp lại Tiêu Ngọc Sương
66 Chương 66: Thâm tình
67 Chương 67: Kinh biến
68 Chương 68: Dục luyện thần công
69 Chương 69: Nhân tâm
70 Chương 70: Đấu tí dữ đấu ngoan
71 Chương 71: Yêu nữ
72 Chương 72: Thâm tình
73 Chương 73: Ta cùng ngươi song tu
74 Chương 74: Xuân Sắc
75 Chương 75: Tặng chàng hoả thương
76 Chương 76: Phản hồi
77 Chương 77: Hội ước cùng nhị tiểu thư
78 Chương 78: Ước hội bị trảo liễu
79 Chương 79: Xảo Xảo bệnh liễu
80 Chương 80: Hí tài
81 Chương 81: Yêu Thỉnh
82 Chương 82: Cao thủ
83 Chương 83: Vi nan
84 Chương 84: Phát minh vĩ đại
85 Chương 85: Xảo thi diệu đối
86 Chương 86: Thư viện dương oai
87 Chương 87: Đại tiểu thư khóc!
88 Chương 88: Cầu cứu
89 Chương 89: Lão hồ ly
90 Chương 90: Mê hoặc
91 Chương 91: Nội y của Đại tiểu thư
92 Chương 92: Thu hoạch
93 Chương 93: Dạy tài nữ
94 Chương 94: Tự mình hại mình
95 Chương 95: Tài tử kiêm lưu manh
96 Chương 96: Đản hộ
97 Chương 97: Tây sương chi lang
98 Chương 98: Đêm tối thưởng hoa
99 Chương 99: Oan gia ngõ hẹp
100 Chương 100: Uyển Doanh khuất phục
101 Chương 101: Đồng hành
102 Chương 102: Thương Hội Chi Sự
103 Chương 103: Cùng tản bộ
104 Chương 104: Tương Tặng
105 Chương 105: Tài học chi sỹ
106 Chương 106: Thiên sanh hốt du
107 Chương 107: Nhân duyên thiêm
108 Chương 108: Tái ngộ Từ Vị
109 Chương 109: Trạc xuyên
110 Chương 110: Diệu Ngữ Giải Nhân Duyên
111 Chương 111: Không Bằng Cầm Thú
112 Chương 112: Nhắm ngươi rồi đó
113 Chương 113: Niên Hội
114 Chương 114: Trách Nan
115 Chương 115: Lão tử là người văn minh
116 Chương 116: Tức sự trữ nhân
117 Chương 117: Văn Đấu Vũ Công
118 Chương 118: Kỳ trung áo bí
119 Chương 119: Thiện lương đích nhân
120 Chương 120: Tây hồ yên vũ
121 Chương 121: Hồng tuyến
122 Chương 122: Muốn đánh ư?
123 Chương 123: Phiến tử
124 Chương 124: Ta không phải người tùy tiện
125 Chương 125: Tiên Nhi hấp dẫn
126 Chương 126: Nàng phẩm trà ta thưởng thức
127 Chương 127: Tâm sự
128 Chương 128: Tiến thoái lưỡng nan!
129 Chương 129: Tiêu tác
130 Chương 130: Chuyên gia đánh chó
131 Chương 131: Kiếp cá sắc
132 Chương 132: Trữ nhạ diêm vương, mạc nhạ tam ca
133 Chương 133: Tranh chấp
134 Chương 134: Âm mưu của phu nhân
135 Chương 135: Tiếp thu
136 Chương 136: Kinh Thành Sư Hữu
137 Chương 137: Tam ca đích tuyệt đối
138 Chương 138: Cầu thân
139 Chương 139: Thọ đản
140 Chương 140: Tài nữ muốn chiêu thân?
141 Chương 141: Tâm ý của Lạc Ngưng
142 Chương 142: Tiểu vương gia
143 Chương 143: Tài nữ tri tâm
144 Chương 144: Vua đối
145 Chương 145: Lâm Tam tiên trưởng
146 Chương 146: Nước mắt…
147 Chương 147: Ai đẹp hơn?
148 Chương 148: Hiểm Hoạ Tiềm Ẩn
149 Chương 149: Từ Văn Trường đến
150 Chương 150: Hảo hí
151 Chương 151: Quỷ biện
152 Chương 152: Hèn hạ?
153 Chương 153: Giao du
154 Chương 154: Ý tưởng sát nhân
155 Chương 155: Đương niên đính phong niệu thập trượng
156 Chương 156: Truỵ mã liễu
157 Chương 157: Dương Trường Nhi Khứ
158 Chương 158: Khuyến úy
159 Chương 159: Mắc bệnh
160 Chương 160: khảm đảo tha
161 Chương 161: Kẻ gian người ngay
162 Chương 162: Tham vọng
163 Chương 163: Soa điểm nuy liễu
164 Chương 164: Tân thì gian
165 Chương 165: Bao vây
166 Chương 166: Tham Thí
167 Chương 167: Tổng động viên gia đinh
168 Chương 168: Loạn liễu
169 Chương 169: Báo Quân Ân
170 Chương 170: Phế Bỏ
171 Chương 171: Ngã hận tử nhĩ liễu
172 Chương 172: Du Quải
173 Chương 173: Điểm bạt
174 Chương 174: Lạc tiểu thư sắp kén chồng ư?
175 Chương 175: Hách tử nhĩ
176 Chương 176: Ngoa trá
177 Chương 177: Hảo Lâm Tam
178 Chương 178: Tham mưu tướng quân
179 Chương 179: Mạc Thác Liễu
180 Chương 180: Khinh Thải Giải Ngữ Hoa
181 Chương 181: Khiêu đậu
182 Chương 182: Giấc mộng quái lạ
183 Chương 183: Tích biệt
184 Chương 184: Chỉnh quân
185 Chương 185: Nan đề
186 Chương 186: Tuần tra ba trại
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: Công tử, công tử
2
Chương 2: Nguyên lai ngươi là tiểu nữ nhân
3
Chương 3: Tương mỹ nữ thôi hạ hà
4
Chương 4: Tam vô sản phẩm
5
Chương 5: Quán đính, Quán tràng
6
Chương 6: Chủ ý của Đại Tiểu Thư
7
Chương 7: Hắc xã hội (Xã hội đen)
8
Chương 8: Tiêu phu nhân
9
Chương 9: Sự ra đời của cuốn sách
10
Chương 10: Tăng giá bán sách
11
Chương 11: Trám tiễn liễu
12
Chương 12: Đạo bản
13
Chương 13: Tiểu tiểu cô nương
14
Chương 14: Tâm viên ý mã
15
Chương 15: Xảo thủ hào đoạt
16
Chương 16: Hữu tổ chức phạm tội
17
Chương 17: Gia đinh tuyển bạt đại tái
18
Chương 18: Liên sấm tam quan
19
Chương 19: Hợp đồng chế viên công
20
Chương 20: Đả du thi
21
Chương 21: Xã đoàn
22
Chương 22: Y Nỉ
23
Chương 23: Đả Tiến Tiêu Trạch
24
Chương 24: Phu nhân đích thiết khán vọng
25
Chương 25: Nữ nhân dữ cẩu
26
Chương 26: Quyền đả cước thích
27
Chương 27: Mê hoặc
28
Chương 28: Bất tao nhân tật thị dong tài
29
Chương 29: Tham Vọng
30
Chương 30: Cao Thăng
31
Chương 31: Tiêu nhị tiểu thư
32
Chương 32: Bãi bình tha
33
Chương 33: Cố sự
34
Chương 34: Sung mãn dụ hoặc đích kiến nghị
35
Chương 35: Thập yêu khiếu trang B?
36
Chương 36: Phẫn hận
37
Chương 37: Tần Tiên Nhân
38
Chương 38: Ngữ xuất kinh nhân
39
Chương 39: Xướng cá thập bát mạc
40
Chương 40: Thuỳ bang thuỳ thục thân?
41
Chương 41: Đại Tiểu Thư
42
Chương 42: Hữu phượng lai nghi
43
Chương 43: Giá cá mỹ nữ ái sát nhân
44
Chương 44: Nhị tiểu tỷ đích thỉnh cầu
45
Chương 45: Mỹ nhân Tặng ngã mông hãn dược
46
Chương 46: Hội ngộ Đại Tiểu Thư
47
Chương 47: Cật vị
48
Chương 48: Dạ đàm
49
Chương 49: Ý ngoại tiêu tức
50
Chương 50: Tư định liễu chung thân ?
51
Chương 51: Thương tâm liễu
52
Chương 52: Túng luận liên doanh
53
Chương 53: Xảo Xảo, ngã đích bảo bối
54
Chương 54: Lạp long
55
Chương 55: Thiên cổ tuyệt đối dữ kim lăng tài nữ
56
Chương 56: Thùy ngoan?
57
Chương 57: Sắc dụ?
58
Chương 58: Cộng xử
59
Chương 59: Hương diễm đích chủ ý
60
Chương 60: Hương thuỷ
61
Chương 61: Mân côi đích hàm nghĩa
62
Chương 62: Tài nữ lạc ngưng
63
Chương 63: Nghi hoặc
64
Chương 64: Ý tưởng kỳ diệu
65
Chương 65: Gặp lại Tiêu Ngọc Sương
66
Chương 66: Thâm tình
67
Chương 67: Kinh biến
68
Chương 68: Dục luyện thần công
69
Chương 69: Nhân tâm
70
Chương 70: Đấu tí dữ đấu ngoan
71
Chương 71: Yêu nữ
72
Chương 72: Thâm tình
73
Chương 73: Ta cùng ngươi song tu
74
Chương 74: Xuân Sắc
75
Chương 75: Tặng chàng hoả thương
76
Chương 76: Phản hồi
77
Chương 77: Hội ước cùng nhị tiểu thư
78
Chương 78: Ước hội bị trảo liễu
79
Chương 79: Xảo Xảo bệnh liễu
80
Chương 80: Hí tài
81
Chương 81: Yêu Thỉnh
82
Chương 82: Cao thủ
83
Chương 83: Vi nan
84
Chương 84: Phát minh vĩ đại
85
Chương 85: Xảo thi diệu đối
86
Chương 86: Thư viện dương oai
87
Chương 87: Đại tiểu thư khóc!
88
Chương 88: Cầu cứu
89
Chương 89: Lão hồ ly
90
Chương 90: Mê hoặc
91
Chương 91: Nội y của Đại tiểu thư
92
Chương 92: Thu hoạch
93
Chương 93: Dạy tài nữ
94
Chương 94: Tự mình hại mình
95
Chương 95: Tài tử kiêm lưu manh
96
Chương 96: Đản hộ
97
Chương 97: Tây sương chi lang
98
Chương 98: Đêm tối thưởng hoa
99
Chương 99: Oan gia ngõ hẹp
100
Chương 100: Uyển Doanh khuất phục
101
Chương 101: Đồng hành
102
Chương 102: Thương Hội Chi Sự
103
Chương 103: Cùng tản bộ
104
Chương 104: Tương Tặng
105
Chương 105: Tài học chi sỹ
106
Chương 106: Thiên sanh hốt du
107
Chương 107: Nhân duyên thiêm
108
Chương 108: Tái ngộ Từ Vị
109
Chương 109: Trạc xuyên
110
Chương 110: Diệu Ngữ Giải Nhân Duyên
111
Chương 111: Không Bằng Cầm Thú
112
Chương 112: Nhắm ngươi rồi đó
113
Chương 113: Niên Hội
114
Chương 114: Trách Nan
115
Chương 115: Lão tử là người văn minh
116
Chương 116: Tức sự trữ nhân
117
Chương 117: Văn Đấu Vũ Công
118
Chương 118: Kỳ trung áo bí
119
Chương 119: Thiện lương đích nhân
120
Chương 120: Tây hồ yên vũ
121
Chương 121: Hồng tuyến
122
Chương 122: Muốn đánh ư?
123
Chương 123: Phiến tử
124
Chương 124: Ta không phải người tùy tiện
125
Chương 125: Tiên Nhi hấp dẫn
126
Chương 126: Nàng phẩm trà ta thưởng thức
127
Chương 127: Tâm sự
128
Chương 128: Tiến thoái lưỡng nan!
129
Chương 129: Tiêu tác
130
Chương 130: Chuyên gia đánh chó
131
Chương 131: Kiếp cá sắc
132
Chương 132: Trữ nhạ diêm vương, mạc nhạ tam ca
133
Chương 133: Tranh chấp
134
Chương 134: Âm mưu của phu nhân
135
Chương 135: Tiếp thu
136
Chương 136: Kinh Thành Sư Hữu
137
Chương 137: Tam ca đích tuyệt đối
138
Chương 138: Cầu thân
139
Chương 139: Thọ đản
140
Chương 140: Tài nữ muốn chiêu thân?
141
Chương 141: Tâm ý của Lạc Ngưng
142
Chương 142: Tiểu vương gia
143
Chương 143: Tài nữ tri tâm
144
Chương 144: Vua đối
145
Chương 145: Lâm Tam tiên trưởng
146
Chương 146: Nước mắt…
147
Chương 147: Ai đẹp hơn?
148
Chương 148: Hiểm Hoạ Tiềm Ẩn
149
Chương 149: Từ Văn Trường đến
150
Chương 150: Hảo hí
151
Chương 151: Quỷ biện
152
Chương 152: Hèn hạ?
153
Chương 153: Giao du
154
Chương 154: Ý tưởng sát nhân
155
Chương 155: Đương niên đính phong niệu thập trượng
156
Chương 156: Truỵ mã liễu
157
Chương 157: Dương Trường Nhi Khứ
158
Chương 158: Khuyến úy
159
Chương 159: Mắc bệnh
160
Chương 160: khảm đảo tha
161
Chương 161: Kẻ gian người ngay
162
Chương 162: Tham vọng
163
Chương 163: Soa điểm nuy liễu
164
Chương 164: Tân thì gian
165
Chương 165: Bao vây
166
Chương 166: Tham Thí
167
Chương 167: Tổng động viên gia đinh
168
Chương 168: Loạn liễu
169
Chương 169: Báo Quân Ân
170
Chương 170: Phế Bỏ
171
Chương 171: Ngã hận tử nhĩ liễu
172
Chương 172: Du Quải
173
Chương 173: Điểm bạt
174
Chương 174: Lạc tiểu thư sắp kén chồng ư?
175
Chương 175: Hách tử nhĩ
176
Chương 176: Ngoa trá
177
Chương 177: Hảo Lâm Tam
178
Chương 178: Tham mưu tướng quân
179
Chương 179: Mạc Thác Liễu
180
Chương 180: Khinh Thải Giải Ngữ Hoa
181
Chương 181: Khiêu đậu
182
Chương 182: Giấc mộng quái lạ
183
Chương 183: Tích biệt
184
Chương 184: Chỉnh quân
185
Chương 185: Nan đề
186
Chương 186: Tuần tra ba trại