Chương 34: Sung mãn dụ hoặc đích kiến nghị

Dịch: mtq
Biên tập, Biên dịch: Sát Thủ Dola

Hai người lại bắt đầu hàn huyên vài câu, vị nhị tiểu thư này dường như đã mở lời trước, một lát sau hỏi quê quán của hắn, một lát lại hỏi hắn đã theo học ở trường nào, lại cả chuyện tại sao hắn lại tới Tiêu gia làm gia đinh nữa.

Lâm Vãn Vinh khóc cười không xong, tuy Tiêu Ngọc Sương này tuổi còn nhỏ, nhưng lại thông minh nghịch ngợm, bất kể câu hỏi kỳ quái như thế nào cũng có thể nghĩ ra để hỏi được, không biết chuyện ở đâu mà nhiều như vậy.

Nói chuyện một lúc, thấy sức khoẻ của nàng đã đỡ hơn nhiều, đã có thể đứng dậy đi lại nhẹ nhàng rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng chắc bẩm, liền mặc cho Tiêu Ngọc Sương có níu giữ như thế nào cũng cáo từ chạy trốn cho nhanh. Thực sự hắn đã không thể chịu đựng được những câu hỏi trên trời dưới đất đủ thể loại của tiểu nha đầu này nữa rồi, biết như vậy thì thà hắn đánh nhau với Trấn Viễn tướng quân một trận còn hơn.

Quay trở lại nơi ở của mình, hắn không nhìn thấy bóng dáng Phúc bá đâu cả, với ông lão đã bán rẻ mình cho Tiêu Ngọc Sương này khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng tức giận. Hơn nữa hễ nghĩ tới những gì đã trải qua cùng với Tiêu nhị tiểu thư ngày hôm nay, cũng thật sự là một kỳ tích, thần công đánh vào mông lại có thể thuần phục được tiểu nha đầu đó. Lâm Vãn Vinh không thể không cảm thán, không ngờ vận may của mình lại tuyệt như vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Vãn Vinh vừa tới thư phòng thì lại thấy trong tay biểu thiếu gia cầm một bức tranh chữ nói:

-Tiểu tử này giỏi thật, hoá ra là nhà ngươi thâm tàng bất lộ.

Lâm Vãn Vinh không biết hắn ta có ý gì, liền cười nói:

-Nhưng không biết thiếu gia muốn hỏi chuyện gì?

Biểu thiếu gia đưa bức tranh chữ trong tay cho Lâm Vãn Vinh nói:

-Ngươi hãy tự đi xem đi.

Đây là một bức tranh giấy lớn, màu mực thấm qua giấy lan ra chung quanh đằng sau, nét bút đều đặn rõ ràng. Bút tích trên giấy ngay ngắn thanh tú, nếu như so sánh với Đổng Xảo Xảo thì cũng có phần nhỉnh hơn, hễ nhìn là biết đấy là nét bút của nữ nhi, nội dung bức tranh chính là bài thơ mà Lâm Vãn Vinh ngâm tối qua.

Bài thơ này chỉ có Lâm Vãn Vinh và Tiêu Ngọc Sương hai người biết mà thôi, không cần nói nữa, chắc chắn là do Tiêu nhị tiểu thư viết. Không ngờ rằng nha đầu này tuy ngoan cố cổ quái, tuổi lại nhỏ, mà nét bút lại đẹp như vậy, trước đây quả là đã xem thường nàng ta rồi.

-Đây là bức tranh hôm nay biểu muội viết tặng ta đó, nàng nói đây là do ngươi sáng tác, Lâm Tam, ta lại không hề phát hiện ra, nhà ngươi còn có tài năng này nữa, quả là ta đã coi thường nhà ngươi quá rồi.

Biểu thiếu gia nói với giọng hầm hừ, bài thơ này hắn đã đọc qua mấy lần rồi, không ngờ rằng một kẻ hầu người hạ lại có thể có tài năng như vậy, làm sao có thể không khiên hắn tức giận chứ. Hắn tự biết chuyện nhà mình, muốn hắn có tài hoa này e rằng chỉ có đầu thai khiếp sau làm người lại thì mới có thể.

Tây Tịch tiên sinh nhìn thật kỹ Lâm Vãn Vinh rồi nói với giọng cung kính:

-Hoá ra tiên sinh dấu nhiều tài không tỏ ra ngoài như vậy, đệ tử xin thụ giáo.

Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:

-Làm sao có thể nói vậy được, vãn sinh chỉ là ngẫu nhiên mà làm ra nó thôi, chứ đâu có đại lễ được bằng tiên sinh đây.

vị Tây tịch tiên sinh này quả là người thật thà, thấy học vẫn người khác hơn mình liền hạ tiết, cũng không cần biết tới danh tiếng học vấn của họ ra sao.

Vốn hắn chỉ muốn đùa tiểu nha đầu kia một chút thôi, ai biết rằng tiểu nha đầu đó lại không kín tiếng, khiến cho Lâm Vãn Vinh nổi trội, trong lòng Lâm Vãn Vinh không được vui lắm. "Phẫn trư cật lão hổ", đây mới thú vị, tiểu nha đầu này rõ ràng là cố ý làm khó dễ cho ta.

Cự tuyệt lời thỉnh mời học vấn mạnh liệt của Tây tịch tiên sinh, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng tức giận vô cùng, nha đầu Tiêu Ngọc Sương đó chẳng phải chơi xỏ mình sao, rõ ràng biết mình không có hứng thú với thơ văn, lại còn tuyên truyền loạn lên, lẽ nào hôm qua đánh vào mông ả vẫn còn chưa đủ sao.

Thấy biểu thiếu gia bộ dạng không vui chút nào, Lâm Vãn Vinh liền vội vàng nói thấp giọng xuống:

-Thiếu gia, không cần lo lắng, thật ra bài thơ này là …do ta sao chép lại thôi.

Biểu thiếu gia mắt bỗng sáng rực lên:

-Thật vậy ư?

Lâm Vãn Vinh gật đầu giọng trịnh trọng nói:

-Đương nhiên rồi. Người thử nghĩ xem, thiếu gia anh minh thần vũ như vậy còn không làm được thơ hay thì một kẻ hầu người hạ làm gia đinh như ta làm sao có thể làm được chứ?

Biểu thiếu gia gật đầu nói:

-Quả đúng là như thế.

Dường như còn nghĩ ra điều gì đó nữa liền nói:

-Lâm Tam, bài thơ này nhà ngươi chép ở đâu ra vậy, có văn tập không?

Biểu thiếu gia này mắt tròn xoe nhìn, Lâm Vãn Vinh liền biết hắn đang nghĩ ra trò xấu xa gì, không cần nói chắc chắn là có ý sao chép, đệ tử phú gia như hắn học hành chính thức thì không, nhưng những trò gian lận lại không ít.

Lâm Vãn Vinh chớp mắt nhìn nói:

-Đây đều là những tác phẩm do tài tử ở quê ta làm ra, ở đây có lẽ là chưa hề nghe qua, văn tập thì không hề có.

Thấy Biểu thiếu gia khuôn mặt thất vọng tràn trề, Lâm Vãn Vinh chuyển ngay giọng điệu khác nói:

-Có điều, ta lại nhớ được hầu như gần hết

Biểu thiếu gia từ thất vọng liền chuyển thành vui vẻ nói:

-Lâm Tam, thật sự nhà ngươi nhớ được sao?

Lâm Vãn Vinh nói:

-Nhớ được không nhiều, nhưng cũng đủ để thiếu gia người dùng. Thiếu gia, người hãy yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo là hai vị tỷ tỷ sẽ phải nhìn người bằng con mắt khác.

Câu này đã nói trúng được ý đồ của Biểu thiếu gia, Biểu thiếu gia trong lòng cảm kích vô cùng không diễn tả được bằng lời nữa.

Lâm Vãn Vinh lại nói nhè nhẹ mấy câu, Biểu thiếu gia khuôn mặt vui mừng khôn xiết, đọc đi đọc lại bài thơ, mất bao nhiêu thời gian mới thuộc được cả bài, liền vội vàng kéo lấy tay của Lâm Vãn Vinh, hắn trở thành người có công không nhỏ.

Hai người đang nói chuyện thì lại thấy Tiêu nhị tiểu thư mặt mày hớn hở tươi cười, đẩy cánh cửa bước vào, thi lễ với tiên sinh:

-Chào tiên sinh.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng ta bước đi có vẻ khó khăn, biết nàng tối qua vẫn chưa được khoẻ hẳn, trong lòng nghĩ, hôm nay còn phải dạy dỗ lại nàng ta một lần nữa, để tránh nàng lại tiết lộ bí mật của ta.

Tây tịch tiên sinh vội vàng hoàn lễ, Tiêu Ngọc Sương quay đầu lại, liếc Lâm Vãn Vinh một cái, lại bất giác sờ vào cánh tay, hiển nhiên là hậu quả của hắn hôm qua đã thô bạo.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm cười, để cho tiểu nha đầu ngươi giở trò ma quỷ, hắn giả vờ cung kính hành lễ Tiêu Ngọc Sương:

-Chào nhị tiểu thư.

Tiêu Ngọc Sương hừ nhẹ trong mũi một cái, bỉu môi nhìn hắn một cái, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhưng lại không nói gì với hắn cả, trực tiếp nói với Quách vô thường:

-Quách ca ca, hôm nay người tới sớm quá nhỉ?

Biểu thiếu gia thấy Nhị tiểu thư chủ động nói chuyện với mình, liền vội vàng hân hoan nói:

-Nhị biểu muội, ta luôn ở đây đợi ngươi mà.

-Người đợi ta có chuyện gì vậy?

Biểu thiếu gia nói:

-Ngày hôm qua ta đặc biệt làm một bài thơ tặng biểu muội, hôm nay ta muốn tặng cho biểu muội đó.

Lời này hắn vừa nói ra không chỉ là nhị tiểu thư, ngay cả Tây Tịch tiên sinh cũng có chút ngạc nhiên, Biểu thiếu gia này làm gì cũng được, có điều là không biết làm thơ thôi.

Nhị tiểu thư bịt miệng cười nói rằng:

-Đừng có là cái gì quan quan sư cưu nữa nhá?

Biểu thiếu gia cười híp mắt nói:

-Biểu muội nói gì thế, hôm qua ta chỉ đùa với biểu muội thôi mà. Thật ra, ta sớm đã lời muốn nói rồi.

Biểu thiếu gia bước nhẹ vài bước, ngọc phiến nhẹ lay người, làm bộ làm tịch ngâm thơ:

- Ngọc lâu thiên bán khởi sanh ca, phong tống cung tần tiếu ngữ hòa.

- Nguyệt điện ảnh khai văn dạ lậu, thủy tinh liêm quyển cận thu hà.

Nhị tiểu thư và Tây Tịch tiên sinh đều có chút ngây người ra, rõ ràng là không thể nghĩ ra được bài thơ hay như vậy lại do Biểu thiếu gia đọc ra, phải hiểu là hôm qua hắn mù tịt không biết gì cả, mà hôm nay lại có tài hoa như vậy là sao?

Tiêu Ngọc Sương tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại có suy nghĩ lanh lợi, nghĩ tới biểu hiện xuất thần của Lâm Vãn Vinh ngày hôm qua liền không nhị được quay sang nhìn tên ác đinh , chỉ thấy Lâm Vãn Vinh nhè nhẹ lắc đầu, trầm ngâm theo, dường như hắn cũng đang chìm đắm trong những câu thơ hay của thiếu gia.

Bài thơ này là do biểu ca sáng tác sao? Trong lòng Tiêu Ngọc Sương tuy có một câu hỏi rất lớn, chỉ là thần sắc Lâm Vãn Vinh như thường, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thấy được điều gì.

Tây Tịch tiên sinh vỗ tay nói:

-Biểu thiếu gia, có hai câu này của người, đó quả thực là kinh thế cực tài. Ta phải đi báo tin mừng này với phu nhân ngay mới được.

Biểu thiếu gia vội vàng kéo tay lão nói:

-Tiên sinh hãy đừng vội, đợi ta dành được công danh, rồi báo với cô mẫu đại nhân cũng không muộn.

Thấy Biểu thiếu gia dường như bỗng nhiên thông minh đột xuất, Tây Tịch tiên sinh an lòng đi nhiều, còn cho rằng hắn một lòng hiếu tâm, nên liền đồng ý lời thỉnh cầu của hắn.

Mắt Tiêu Ngọc Sương đảo qua đảo lại, thực ra không thể nhìn ra được Lâm Vãn Vinh có sơ hở nào, liền nói với Biểu thiếu gia hỏi:

-Biểu ca, bài thơ này đúng thật sự là do ngươi sáng tác ư?

Quách Vô Thường đây là lần đầu tiên ra oai trước mặt biểu muội, tự nhiên nói với giọng đắc ý:

-Điều đó là tất nhiên. Biểu muội cảm thấy như thế nào?

Tiêu Ngọc Sương vừa cười vừa nói:

-Nếu như biểu ca có thể có tài như ngày hôm nay, đừng nói trung cử nhân, ngay ả trên kim điện, trúng trạng nguyên cũng nắm chắc trong tay rồi.

Thấy bất luận là Tây tịch, Biểu thiếu gia hay là Nhị tiểu thư, đều tôn sùng thơ văn như vậy, không biết làm sao mà Lâm Vãn Vinh lại bỗng nhiên nghĩ tới một đoạn đối thoại giữa Huỳên Vũ Hồ và Tiêu Thanh Tuyền

.

Dân tộc Hoa Hạ từ xa xưa cần lao dũng cảm, thông minh trí tuệ không phải nói nữa. Nhưng vì so tới cận đại lại bị ức hiếp như vậy chứ? Chính là do họ chỉ trọng văn vẻ mà không trọng khoa học. Tiêu Thanh Tuyền đó tuy có chút thanh cao tự ngạo, nhưng khó mà thấy được điều này, nếu không phải trung gian có chút hiểu lầm, thì hai người có thể nói là tri kỷ rồi. Chỉ là tỉêu nữ kia hễ nói một câu không hợp là đã ra tay động thủ giết người, về điểm này thì không hề làm Lâm Vãn Vinh vui chút nào.

Biểu thiếu gia nhận được lời khen ngợi khích lệ của biểu muội tinh thần liền phấn chấn hẳn lên, ngày hôm nay nghe tiên sinh giảng bài lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào..

Nhị tiểu thư cũng ở lại lắng nghe tiên sinh giảng bài, ngồi sau Biểu thiếu gia, cách Lâm Vãn Vinh không xa.

Lâm Vãn Vinh là một kẻ hầu người hạ, bọn công tử tỉêu thư lại ngồi đó, hắn thì đứng, hơn nữa tiên sinh này đầy tri thức uyên bác khiến hắn nghe mà díp mắt buồn ngủ, vì thế mà ngủ gà ngủ gật ở đó.

Ngủ mơ mơ màng màng nhưng lại cảm giác được có người đang kéo quần áo của mình, mở mắt ra thì thấy không biết là lúc nào rồi nữa, Tiêu Ngọc Sương đã ngồi bên cạnh hắn, kéo áo của hắn nói:

-Lâm Tam, ngươi cũng ngồi xuống đi

-Các công tử tiểu thư ngồi trước, làm gì còn chỗ cho ta nữa

Lâm Vãn Vinh vội vàng nói khiêm tốn.

Tiêu Ngọc Sương thấy hắn bộ dạng giả vờ liền không kìm được hừ một tiếng nói:

-Tối hôm qua ngươi ác như vậy tại sao không nhớ ra công tử tiểu thư chứ? Bảo ngươi ngồi xuống thì hãy ngồi xuống đi, đứng mãi ở đó không thấy mệt sao?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

-Nhị tiểu thư đã thương ta như vậy, vậy thì ta cũng cung kính không bằng phụng mệnh.

Tiêu Ngọc Sương trợn mắt nhìn hắn nói:

-Ai thương nhà ngươi chứ, đồ xấu xa, đừng có nói năng hàm hồ như thế.

Trên mặt nàng có chút đỏ ửng lên, khác hoàn toàn so với bộ dạng điêu ngoa ương ngạnh ngày hôm qua, dường như đã bị trận đánh của Lâm Vãn Vinh làm cho tính nết thay đổi. Tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng trông đã xinh đẹp vô cùng, vẻ thẹn thùng như vậy lại khiến Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra.

Lâm Vãn Vinh thấy sức khỏe nàng chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn không dám ngồi cả lên ghế, liền nói:

-Sao vậy, chỗ đó vẫn còn đau sao?

Tiêu Nhị tiểu thư ừ nhẹ một tiếng, nói nhỏ:

-May mà tối qua ngủ sớm, nếu không thì sẽ bị nương nương ta phát hiện ra, nếu vậy thì nhà ngươi thê thảm rồi. Có điều, cứ cho là nương nương phát hiện ra thì ta cũng sẽ không nói là bị nhà ngươi đánh đâu.

-Hoá ra Nhị tiểu thư bảo vệ ta như vậy ư? Tiểu nhân cảm tạ người trước.

Lâm Vãn Vinh nói thản nhiên như thể không có gì xảy ra.

Tiêu Ngọc Sương than vãn:

-Nương nương và tỷ tỷ đều không có thời gian nói chuyện với ta, ta lại không có bạn bè gì hết, chỉ có mỗi ngươi có thể nói vài câu với ta, nếu như nương nương xử phạt nhà ngươi, thì người cuối cùng ta có thể nói chuyện cùng cũng không còn nữa.

Nhị tiểu thư cắn môi, cau mày lại, khuôn mặt thanh tú lộ ra chút buồn phiền, khiến người khác dễ mến.

Hoá ra tiểu nha đầu này đã coi mình là bạn, Lâm Vãn Vinh thầm nhủ, liền vội nói:

-Nhị tiểu thư, người đã coi ta là bạn bè thì ta cũgn không dám từ chối, sau này có chuyện gì khó khăn thì hãy tìm ta, con người ta hiếu nghĩa trung lòng, co thể giúp gì thì ta nhất định sẽ giúp hết lòng.

Tiêu Nhị tiểu thư che miệng cười nói:

-Nhà ngươi da mặt dầy thật đó. Ta nào có dám cầu xin ngươi gì đâu, chỉ muốn sau này không đánh vào chỗ đó của ta nữa, là ta đã hài lòng rồi.

Nói tới đây, nhị tiểu thư đưa tay sờ mông, dường như cảm giác đau xót ngày hôm qua lại trở lại vậy.

Lâm Vãn Vinh nhìn chân nàng cười híp mắt, trong lòng nghĩ, chỉ cần tiểu nữ ngươi không trêu chọc ta, thì ta đánh ngươi làm chi, ta không hề có tính ức hiếp người khác.

Ngày hôm nay đã ở lì trong thư phòng. Tiêu Ngọc Sương thấy Lâm Vãn Vinh không còn đối xử hung hãn với mình như hôm qua nữa, nên cũng nói chuyện nhiều hơn, may mà vị Tây Tịch đó từ trước tới nay đều chưa hề ôm hoài bão gì ở những tiểu thư này, cũng mắt nhắm mắt mở, ngược lại bắt đầu nghiêm khắc với Biểu thiếu gia.

Biểu thiếu gia nghe thấy biểu muội đang nói chuyện rả rích đằng sau lưng với Lâm Vãn Vinh, trong lòng thấy ngứa ngáy, hôm nay hắn đã trở thành một học sinh giỏi như vậy, chẳng dễ gì mà xây dựng lên được hình tượng, đương nhiên không nỡ để nó bị phá hỏng như vậy, vì thế cũng đành kiên nhẫn chịu đựng một ngày.

Không dễ gì mới tới lúc trời xế chiều, tranh thủ lúc tiên sinh tới mao phòng, Biểu thiếu gia liền vội vàng cúi đầu nói với Tiêu Ngọc Sương rằng:

-Biểu muội, đợi chút nữa chúng ta đi chơi nhé.

Tiêu Nhị tiểu thư lắc đầu đáp:

-Nghe nương nương ta nói, tối hôm nay tỷ tỷ về, ta phải đợi tỷ ấy quay về.

Biểu thiếu gia bỗng hưng phấn nói:

-Ngọc Ngược biểu muội tối nay cũng về ư? Không bằng ta cũng cùng nhau đợi đi.

Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu, cười nói:

-Không có vấn đề gì. Có điều lần trước tỷ tỷ ta đã nói, sau khi quay trở về, muốn xem xem huynh đã thuộc được bao nhiêu thơ kinh rồi? Nếu như biểu ca đã nói như vậy thì quyết định như vậy đi.

Biểu thiếu gia sắc mặt lập tức thay đổi, liền vội vàng ngáp một cái thật dài nói:

-À, như vậy à, ta vừa mới nhớ ra là tối nay ta đã hẹn với Vương công tử Lê công tử cùng nhau đi nghiên cứu thơ từ rồi, vậy ta không đi đón Ngọc Nhược biểu muội được mất rồi, người hãy thay ta cáo tội với biểu muội nha.

Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu, đứng dậy cười nói:

-Vậy thì ta đi trước đây.

Biểu thiếu gia đang định nói thì lại thấy Tiêu Ngọc Sương ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh chằm chằm, câu nói này chính là nói với Lâm Vãn Vinh.

Nói ta cái gì? Lâm Vãn Vinh có cảm giác được yêu mà kinh, chủ nhân chủ động chào kẻ hầu ư, thật là hiếm thấy. Với thân phận gia đinh này, như vậy cũng có thể coi là lợi hại, xem ra hắn lại có thể chiếm chút quyền uy trong lòng Tiêu Nhị tiểu thư như vậy.

Biểu thiếu gia bước theo sau Tiêu nhị tiểu thư, vẻ mặt không còn hưng phấn nữa, Lâm Vãn Vinh biết biểu thiếu gia đang nghĩ gì, liền hỏi lại với vẻ kỳ lạ:

-Thiếu gia, chuyện đại tiểu thư về như vậy, sao người có thể không tới nghênh đón chứ?

Biểu thiếu gia vẻ mặt đau khổ nói:

-Lâm Tam, ngươi cho rằng ta không muốn đi sao? chỉ là Ngọc Nhược biểu muội anh minh giỏi giang, muốn ta phải học hành thật nhiều, mỗi lần nhìn thấy ta là đều muốn ta đọc thuộc thơ. Nhưng mãi cho tới hôm nay, thơ kinh ta chỉ thuộc có bốn câu, làm sao có thể dám đi gặp muội ấy chứ? Ta nên ở lại đây ngoan ngoãn nghe tiên sinh giảng bài thì hơn.

Quách vô thường này xem ra đã không ít lần bị chỉ trách như vậy rồi, nhìn dáng vẻ buồn thiu đau khổ của hắn, Lâm Vãn Vinh trong lòng không khỏi lắc đầu cười khổ, đã chán học tới mức này rồi thì có thể tính biểu thiếu gia này có sức sống mạnh mẽ- -"

-Đại tiểu thư làm như vậy là tốt cho người thôi, chỉ cần thiếu gia chăm chỉ học hành, thi cử đỗ đạt lấy công danh, sau này có yêu cầu gì, thì hãy nói với phu nhân, phu nhân đương nhiên sẽ đáp ứng thôi

Lâm Vãn Vinh nói

-Lâm Tam, ngươi thật là tốt với ta, ta cũng không dấu ngươi nữa, thực sự ta không hề có hứng thú chút nào với thơ sách này. Có điều, hai câu thơ mà ngươi vừa dạy ta thật là hay, ngươi có thể dạy tiếp ta thêm vài bài nữa được không?

Biểu thiếu gia thương lượng với Lâm Vãn Vinh

-Không có gì, chuyện của thiếu gia cũng chínhlà chuyện của Lâm Tam ta.

Lâm Vãn Vinh vỗ ngực nói:

-Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình, giúp đỡ thiếu gia hoàn thành tâm nguyện.

Biểu thiếu gia nghe thấy vậy mặt mày hớn hở, thấy Nhị tỉêu thư đã đi rồi, cũng chẳng phải giả vờ đóng làm học sinh làm gì nữa, cứ đi đi lại lại trong phòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lâm Vãn Vinh biết Biểu thiếu gia tâm tư vốn đã không ở đây nữa rồi, liền nói:

-Thiếu gia, nghe vị tiên sinh này giảng bài, cũng không hứng thú lắm, không bằng chúng ta ra bên ngoài đi tìm chút nguồn cảm hứng

Chapter
1 Chương 1: Công tử, công tử
2 Chương 2: Nguyên lai ngươi là tiểu nữ nhân
3 Chương 3: Tương mỹ nữ thôi hạ hà
4 Chương 4: Tam vô sản phẩm
5 Chương 5: Quán đính, Quán tràng
6 Chương 6: Chủ ý của Đại Tiểu Thư
7 Chương 7: Hắc xã hội (Xã hội đen)
8 Chương 8: Tiêu phu nhân
9 Chương 9: Sự ra đời của cuốn sách
10 Chương 10: Tăng giá bán sách
11 Chương 11: Trám tiễn liễu
12 Chương 12: Đạo bản
13 Chương 13: Tiểu tiểu cô nương
14 Chương 14: Tâm viên ý mã
15 Chương 15: Xảo thủ hào đoạt
16 Chương 16: Hữu tổ chức phạm tội
17 Chương 17: Gia đinh tuyển bạt đại tái
18 Chương 18: Liên sấm tam quan
19 Chương 19: Hợp đồng chế viên công
20 Chương 20: Đả du thi
21 Chương 21: Xã đoàn
22 Chương 22: Y Nỉ
23 Chương 23: Đả Tiến Tiêu Trạch
24 Chương 24: Phu nhân đích thiết khán vọng
25 Chương 25: Nữ nhân dữ cẩu
26 Chương 26: Quyền đả cước thích
27 Chương 27: Mê hoặc
28 Chương 28: Bất tao nhân tật thị dong tài
29 Chương 29: Tham Vọng
30 Chương 30: Cao Thăng
31 Chương 31: Tiêu nhị tiểu thư
32 Chương 32: Bãi bình tha
33 Chương 33: Cố sự
34 Chương 34: Sung mãn dụ hoặc đích kiến nghị
35 Chương 35: Thập yêu khiếu trang B?
36 Chương 36: Phẫn hận
37 Chương 37: Tần Tiên Nhân
38 Chương 38: Ngữ xuất kinh nhân
39 Chương 39: Xướng cá thập bát mạc
40 Chương 40: Thuỳ bang thuỳ thục thân?
41 Chương 41: Đại Tiểu Thư
42 Chương 42: Hữu phượng lai nghi
43 Chương 43: Giá cá mỹ nữ ái sát nhân
44 Chương 44: Nhị tiểu tỷ đích thỉnh cầu
45 Chương 45: Mỹ nhân Tặng ngã mông hãn dược
46 Chương 46: Hội ngộ Đại Tiểu Thư
47 Chương 47: Cật vị
48 Chương 48: Dạ đàm
49 Chương 49: Ý ngoại tiêu tức
50 Chương 50: Tư định liễu chung thân ?
51 Chương 51: Thương tâm liễu
52 Chương 52: Túng luận liên doanh
53 Chương 53: Xảo Xảo, ngã đích bảo bối
54 Chương 54: Lạp long
55 Chương 55: Thiên cổ tuyệt đối dữ kim lăng tài nữ
56 Chương 56: Thùy ngoan?
57 Chương 57: Sắc dụ?
58 Chương 58: Cộng xử
59 Chương 59: Hương diễm đích chủ ý
60 Chương 60: Hương thuỷ
61 Chương 61: Mân côi đích hàm nghĩa
62 Chương 62: Tài nữ lạc ngưng
63 Chương 63: Nghi hoặc
64 Chương 64: Ý tưởng kỳ diệu
65 Chương 65: Gặp lại Tiêu Ngọc Sương
66 Chương 66: Thâm tình
67 Chương 67: Kinh biến
68 Chương 68: Dục luyện thần công
69 Chương 69: Nhân tâm
70 Chương 70: Đấu tí dữ đấu ngoan
71 Chương 71: Yêu nữ
72 Chương 72: Thâm tình
73 Chương 73: Ta cùng ngươi song tu
74 Chương 74: Xuân Sắc
75 Chương 75: Tặng chàng hoả thương
76 Chương 76: Phản hồi
77 Chương 77: Hội ước cùng nhị tiểu thư
78 Chương 78: Ước hội bị trảo liễu
79 Chương 79: Xảo Xảo bệnh liễu
80 Chương 80: Hí tài
81 Chương 81: Yêu Thỉnh
82 Chương 82: Cao thủ
83 Chương 83: Vi nan
84 Chương 84: Phát minh vĩ đại
85 Chương 85: Xảo thi diệu đối
86 Chương 86: Thư viện dương oai
87 Chương 87: Đại tiểu thư khóc!
88 Chương 88: Cầu cứu
89 Chương 89: Lão hồ ly
90 Chương 90: Mê hoặc
91 Chương 91: Nội y của Đại tiểu thư
92 Chương 92: Thu hoạch
93 Chương 93: Dạy tài nữ
94 Chương 94: Tự mình hại mình
95 Chương 95: Tài tử kiêm lưu manh
96 Chương 96: Đản hộ
97 Chương 97: Tây sương chi lang
98 Chương 98: Đêm tối thưởng hoa
99 Chương 99: Oan gia ngõ hẹp
100 Chương 100: Uyển Doanh khuất phục
101 Chương 101: Đồng hành
102 Chương 102: Thương Hội Chi Sự
103 Chương 103: Cùng tản bộ
104 Chương 104: Tương Tặng
105 Chương 105: Tài học chi sỹ
106 Chương 106: Thiên sanh hốt du
107 Chương 107: Nhân duyên thiêm
108 Chương 108: Tái ngộ Từ Vị
109 Chương 109: Trạc xuyên
110 Chương 110: Diệu Ngữ Giải Nhân Duyên
111 Chương 111: Không Bằng Cầm Thú
112 Chương 112: Nhắm ngươi rồi đó
113 Chương 113: Niên Hội
114 Chương 114: Trách Nan
115 Chương 115: Lão tử là người văn minh
116 Chương 116: Tức sự trữ nhân
117 Chương 117: Văn Đấu Vũ Công
118 Chương 118: Kỳ trung áo bí
119 Chương 119: Thiện lương đích nhân
120 Chương 120: Tây hồ yên vũ
121 Chương 121: Hồng tuyến
122 Chương 122: Muốn đánh ư?
123 Chương 123: Phiến tử
124 Chương 124: Ta không phải người tùy tiện
125 Chương 125: Tiên Nhi hấp dẫn
126 Chương 126: Nàng phẩm trà ta thưởng thức
127 Chương 127: Tâm sự
128 Chương 128: Tiến thoái lưỡng nan!
129 Chương 129: Tiêu tác
130 Chương 130: Chuyên gia đánh chó
131 Chương 131: Kiếp cá sắc
132 Chương 132: Trữ nhạ diêm vương, mạc nhạ tam ca
133 Chương 133: Tranh chấp
134 Chương 134: Âm mưu của phu nhân
135 Chương 135: Tiếp thu
136 Chương 136: Kinh Thành Sư Hữu
137 Chương 137: Tam ca đích tuyệt đối
138 Chương 138: Cầu thân
139 Chương 139: Thọ đản
140 Chương 140: Tài nữ muốn chiêu thân?
141 Chương 141: Tâm ý của Lạc Ngưng
142 Chương 142: Tiểu vương gia
143 Chương 143: Tài nữ tri tâm
144 Chương 144: Vua đối
145 Chương 145: Lâm Tam tiên trưởng
146 Chương 146: Nước mắt…
147 Chương 147: Ai đẹp hơn?
148 Chương 148: Hiểm Hoạ Tiềm Ẩn
149 Chương 149: Từ Văn Trường đến
150 Chương 150: Hảo hí
151 Chương 151: Quỷ biện
152 Chương 152: Hèn hạ?
153 Chương 153: Giao du
154 Chương 154: Ý tưởng sát nhân
155 Chương 155: Đương niên đính phong niệu thập trượng
156 Chương 156: Truỵ mã liễu
157 Chương 157: Dương Trường Nhi Khứ
158 Chương 158: Khuyến úy
159 Chương 159: Mắc bệnh
160 Chương 160: khảm đảo tha
161 Chương 161: Kẻ gian người ngay
162 Chương 162: Tham vọng
163 Chương 163: Soa điểm nuy liễu
164 Chương 164: Tân thì gian
165 Chương 165: Bao vây
166 Chương 166: Tham Thí
167 Chương 167: Tổng động viên gia đinh
168 Chương 168: Loạn liễu
169 Chương 169: Báo Quân Ân
170 Chương 170: Phế Bỏ
171 Chương 171: Ngã hận tử nhĩ liễu
172 Chương 172: Du Quải
173 Chương 173: Điểm bạt
174 Chương 174: Lạc tiểu thư sắp kén chồng ư?
175 Chương 175: Hách tử nhĩ
176 Chương 176: Ngoa trá
177 Chương 177: Hảo Lâm Tam
178 Chương 178: Tham mưu tướng quân
179 Chương 179: Mạc Thác Liễu
180 Chương 180: Khinh Thải Giải Ngữ Hoa
181 Chương 181: Khiêu đậu
182 Chương 182: Giấc mộng quái lạ
183 Chương 183: Tích biệt
184 Chương 184: Chỉnh quân
185 Chương 185: Nan đề
186 Chương 186: Tuần tra ba trại
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: Công tử, công tử
2
Chương 2: Nguyên lai ngươi là tiểu nữ nhân
3
Chương 3: Tương mỹ nữ thôi hạ hà
4
Chương 4: Tam vô sản phẩm
5
Chương 5: Quán đính, Quán tràng
6
Chương 6: Chủ ý của Đại Tiểu Thư
7
Chương 7: Hắc xã hội (Xã hội đen)
8
Chương 8: Tiêu phu nhân
9
Chương 9: Sự ra đời của cuốn sách
10
Chương 10: Tăng giá bán sách
11
Chương 11: Trám tiễn liễu
12
Chương 12: Đạo bản
13
Chương 13: Tiểu tiểu cô nương
14
Chương 14: Tâm viên ý mã
15
Chương 15: Xảo thủ hào đoạt
16
Chương 16: Hữu tổ chức phạm tội
17
Chương 17: Gia đinh tuyển bạt đại tái
18
Chương 18: Liên sấm tam quan
19
Chương 19: Hợp đồng chế viên công
20
Chương 20: Đả du thi
21
Chương 21: Xã đoàn
22
Chương 22: Y Nỉ
23
Chương 23: Đả Tiến Tiêu Trạch
24
Chương 24: Phu nhân đích thiết khán vọng
25
Chương 25: Nữ nhân dữ cẩu
26
Chương 26: Quyền đả cước thích
27
Chương 27: Mê hoặc
28
Chương 28: Bất tao nhân tật thị dong tài
29
Chương 29: Tham Vọng
30
Chương 30: Cao Thăng
31
Chương 31: Tiêu nhị tiểu thư
32
Chương 32: Bãi bình tha
33
Chương 33: Cố sự
34
Chương 34: Sung mãn dụ hoặc đích kiến nghị
35
Chương 35: Thập yêu khiếu trang B?
36
Chương 36: Phẫn hận
37
Chương 37: Tần Tiên Nhân
38
Chương 38: Ngữ xuất kinh nhân
39
Chương 39: Xướng cá thập bát mạc
40
Chương 40: Thuỳ bang thuỳ thục thân?
41
Chương 41: Đại Tiểu Thư
42
Chương 42: Hữu phượng lai nghi
43
Chương 43: Giá cá mỹ nữ ái sát nhân
44
Chương 44: Nhị tiểu tỷ đích thỉnh cầu
45
Chương 45: Mỹ nhân Tặng ngã mông hãn dược
46
Chương 46: Hội ngộ Đại Tiểu Thư
47
Chương 47: Cật vị
48
Chương 48: Dạ đàm
49
Chương 49: Ý ngoại tiêu tức
50
Chương 50: Tư định liễu chung thân ?
51
Chương 51: Thương tâm liễu
52
Chương 52: Túng luận liên doanh
53
Chương 53: Xảo Xảo, ngã đích bảo bối
54
Chương 54: Lạp long
55
Chương 55: Thiên cổ tuyệt đối dữ kim lăng tài nữ
56
Chương 56: Thùy ngoan?
57
Chương 57: Sắc dụ?
58
Chương 58: Cộng xử
59
Chương 59: Hương diễm đích chủ ý
60
Chương 60: Hương thuỷ
61
Chương 61: Mân côi đích hàm nghĩa
62
Chương 62: Tài nữ lạc ngưng
63
Chương 63: Nghi hoặc
64
Chương 64: Ý tưởng kỳ diệu
65
Chương 65: Gặp lại Tiêu Ngọc Sương
66
Chương 66: Thâm tình
67
Chương 67: Kinh biến
68
Chương 68: Dục luyện thần công
69
Chương 69: Nhân tâm
70
Chương 70: Đấu tí dữ đấu ngoan
71
Chương 71: Yêu nữ
72
Chương 72: Thâm tình
73
Chương 73: Ta cùng ngươi song tu
74
Chương 74: Xuân Sắc
75
Chương 75: Tặng chàng hoả thương
76
Chương 76: Phản hồi
77
Chương 77: Hội ước cùng nhị tiểu thư
78
Chương 78: Ước hội bị trảo liễu
79
Chương 79: Xảo Xảo bệnh liễu
80
Chương 80: Hí tài
81
Chương 81: Yêu Thỉnh
82
Chương 82: Cao thủ
83
Chương 83: Vi nan
84
Chương 84: Phát minh vĩ đại
85
Chương 85: Xảo thi diệu đối
86
Chương 86: Thư viện dương oai
87
Chương 87: Đại tiểu thư khóc!
88
Chương 88: Cầu cứu
89
Chương 89: Lão hồ ly
90
Chương 90: Mê hoặc
91
Chương 91: Nội y của Đại tiểu thư
92
Chương 92: Thu hoạch
93
Chương 93: Dạy tài nữ
94
Chương 94: Tự mình hại mình
95
Chương 95: Tài tử kiêm lưu manh
96
Chương 96: Đản hộ
97
Chương 97: Tây sương chi lang
98
Chương 98: Đêm tối thưởng hoa
99
Chương 99: Oan gia ngõ hẹp
100
Chương 100: Uyển Doanh khuất phục
101
Chương 101: Đồng hành
102
Chương 102: Thương Hội Chi Sự
103
Chương 103: Cùng tản bộ
104
Chương 104: Tương Tặng
105
Chương 105: Tài học chi sỹ
106
Chương 106: Thiên sanh hốt du
107
Chương 107: Nhân duyên thiêm
108
Chương 108: Tái ngộ Từ Vị
109
Chương 109: Trạc xuyên
110
Chương 110: Diệu Ngữ Giải Nhân Duyên
111
Chương 111: Không Bằng Cầm Thú
112
Chương 112: Nhắm ngươi rồi đó
113
Chương 113: Niên Hội
114
Chương 114: Trách Nan
115
Chương 115: Lão tử là người văn minh
116
Chương 116: Tức sự trữ nhân
117
Chương 117: Văn Đấu Vũ Công
118
Chương 118: Kỳ trung áo bí
119
Chương 119: Thiện lương đích nhân
120
Chương 120: Tây hồ yên vũ
121
Chương 121: Hồng tuyến
122
Chương 122: Muốn đánh ư?
123
Chương 123: Phiến tử
124
Chương 124: Ta không phải người tùy tiện
125
Chương 125: Tiên Nhi hấp dẫn
126
Chương 126: Nàng phẩm trà ta thưởng thức
127
Chương 127: Tâm sự
128
Chương 128: Tiến thoái lưỡng nan!
129
Chương 129: Tiêu tác
130
Chương 130: Chuyên gia đánh chó
131
Chương 131: Kiếp cá sắc
132
Chương 132: Trữ nhạ diêm vương, mạc nhạ tam ca
133
Chương 133: Tranh chấp
134
Chương 134: Âm mưu của phu nhân
135
Chương 135: Tiếp thu
136
Chương 136: Kinh Thành Sư Hữu
137
Chương 137: Tam ca đích tuyệt đối
138
Chương 138: Cầu thân
139
Chương 139: Thọ đản
140
Chương 140: Tài nữ muốn chiêu thân?
141
Chương 141: Tâm ý của Lạc Ngưng
142
Chương 142: Tiểu vương gia
143
Chương 143: Tài nữ tri tâm
144
Chương 144: Vua đối
145
Chương 145: Lâm Tam tiên trưởng
146
Chương 146: Nước mắt…
147
Chương 147: Ai đẹp hơn?
148
Chương 148: Hiểm Hoạ Tiềm Ẩn
149
Chương 149: Từ Văn Trường đến
150
Chương 150: Hảo hí
151
Chương 151: Quỷ biện
152
Chương 152: Hèn hạ?
153
Chương 153: Giao du
154
Chương 154: Ý tưởng sát nhân
155
Chương 155: Đương niên đính phong niệu thập trượng
156
Chương 156: Truỵ mã liễu
157
Chương 157: Dương Trường Nhi Khứ
158
Chương 158: Khuyến úy
159
Chương 159: Mắc bệnh
160
Chương 160: khảm đảo tha
161
Chương 161: Kẻ gian người ngay
162
Chương 162: Tham vọng
163
Chương 163: Soa điểm nuy liễu
164
Chương 164: Tân thì gian
165
Chương 165: Bao vây
166
Chương 166: Tham Thí
167
Chương 167: Tổng động viên gia đinh
168
Chương 168: Loạn liễu
169
Chương 169: Báo Quân Ân
170
Chương 170: Phế Bỏ
171
Chương 171: Ngã hận tử nhĩ liễu
172
Chương 172: Du Quải
173
Chương 173: Điểm bạt
174
Chương 174: Lạc tiểu thư sắp kén chồng ư?
175
Chương 175: Hách tử nhĩ
176
Chương 176: Ngoa trá
177
Chương 177: Hảo Lâm Tam
178
Chương 178: Tham mưu tướng quân
179
Chương 179: Mạc Thác Liễu
180
Chương 180: Khinh Thải Giải Ngữ Hoa
181
Chương 181: Khiêu đậu
182
Chương 182: Giấc mộng quái lạ
183
Chương 183: Tích biệt
184
Chương 184: Chỉnh quân
185
Chương 185: Nan đề
186
Chương 186: Tuần tra ba trại